-
Chương 3
"Sư phụ?"
"Đừng nói nhiều lời vô ích, cởi quần áo ra."
"Cởi quần áo!"
"Đúng, bảo ngươi cởi thì liền cởi đi."
"Vì. . . . . . Tại sao muốn cởi quần áo?" Vu Kính khổ sở nhìn Long Thiên Vũ.
Long Thiên Vũ nở nụ cười quỷ dị. "Hắc hắc he he. . . . . ."
"Sư. . . . . . Sư phụ? Người cười thật kinh khủng."
"Ý con là, con không tin tưởng sư phụ sao?"
"Không, không phải là, chẳng qua là cởi quần áo là muốn làm cái gì?"
"Hắc hắc, đương nhiên là để cho ta. . . . . ." Long Thiên Vũ đi tới gần phía nàng.
"A! Sư phụ ngươi muốn làm gì?"
"Hắc hắc he he, con đã không tự mình cỡi, ta dĩ nhiên tự mình động thủ giúp con rồi."
Vu Kính bị dọa sợ tới mức chạy tán loạn bốn phía, "Không cần! Sư phụ. . . . . ."
"Đừng trốn! Tin tưởng ta, ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm đau con, ngoan đứng lại đó!"
"Không cần, sư phụ ngươi không thể làm như vậy!"
"Tại sao không thể? Ta là sư phụ, sư phụ lớn nhất con chẳng lẽ không biết? Ngoan, đừng chạy tới chạy lui nữa. . . . . . Hô! Con cứ chạy trốn như vậy, xem ra ta không xuất ra bản lãnh thật sự thì không thể được!" Long Thiên Vũ đuổi đến mức thở hổn hển.
"Bản lãnh thật sự?"
"Không sai, ta lấy thân phận công chúa kiêm sư phụ, ra lệnh ngươi dừng lại cho ta!"
"Không. . . . . . Không cần nha. . . . . . Sư phụ. . . . . ." Vu Kính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là khoanh tay chịu trói.
"Ngoan, ta sẽ nhẹ nhàng. . . . . ."
Liên tiếp mấy ngày, Long Tiếu Thiên cũng không nhìn thấy Kính Nhi cùng muội muội, ngay cả phái người cho truyền hai người tới gặp mặt cũng bị to gan cự tuyệt; dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là nha đầu Thiên Vũ kia lại giở trò quỷ.
Ban đêm, hắn lăn lộn khó ngủ.
Thay vì ở chỗ này suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng thà tự mình đi qua nhìn một chút.
Vì vậy Long Tiếu Thiên cho cho những người đi cùng lui xuống, tự mình tiến về phía Thiên Hạc Cung.
Bởi vì Long Thiên Vũ không thích có nhiều cung nữ, thị vệ theo bên người, mà mọi người cũng sợ trở thành đối tượng thí nghiệm của nó, cho nên Thiên Hạc cung cũng không quá nhiều "Những người không có nhiệm vụ".
Đến Thiên Hạc cung, nhìn thấy một căn phòng vẫn còn ngọn đèn dầu phát sáng, hắn nghĩ nghĩ rồi cũng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không có ai, hướng bên trong đi tới, chỉ thấy sau tấm bình phong thả một thùng gỗ lớn. Long Tiếu Thiên nhìn thấy nước trong thùng gỗ phát ra nồng đậm mùi thuốc, nghĩ thầm: tám phần là Thiên Vũ lại làm cái gì kỳ quái. . . . . .
Đây là cái gì?
Hắn chú ý đến một cái ống trúc thật nhỏ nổi lên từ trong thùng nước thuốc, như có như không bọt bong bóng nổi lên theo ống trúc lúc chìm lúc nổi.
Hắn tò mò đưa tay chận lại ống trúc, ngoài ý muốn phát hiện ống trúc giống như là sống có thể động.
Chẳng lẽ thuốc này dưới nước. . . . . .
Hoa lạp (soạt) ——
"Hô! Thật là một tí nữa là không thể thở được rồi!" Là người nào lanh chanh bịt kín ống trúc của mình vậy?
Long Tiếu Thiên trợn to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm cô gái từ dưới thùng thuốc nổi lên.
Trong ánh lửa cùng ánh trăng chiếu rọi, trước mắt là thân thể tuyết trắng đẹp đến kinh người, mà ấn tượng nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng chừng bàn tay càng xinh đẹp khiến người khác nghẹt thở; mà dưới đôi lông mi cong vút như lông vũ chớp động, là một đôi mắt đẹp kinh tâm động phách, cái mũi thon ở dưới môi anh đào làm nổi bật da thịt không tỳ vết, như cây tường vi nở rộ mềm mại ướt át.(huhu chị đẹp gì mà em không biết nói sao luôn, từ ngữ có hạn mọi người thông cảm)
Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, tỉ mỉ giống như không thuộc về nhân gian.
Nhìn dung nhan tuyệt đẹp cùng thân thể hoàn mỹ của nàng, Long Tiếu Thiên đột nhiên cảm thấy dưới bụng một trận co rút nhanh chóng.
Ở trong chớp mắt này, tâm hồn của hắn đã bị tiên tử xa lạ trước mắt bắt đi mất rồi.
Chỉ cần có thể lấy được nàng, muốn hắn buông tha giang sơn hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Vu Kính vừa nhìn thấy nam nhân ở trước mắt, lập tức như bị người điểm huyệt không thể động đậy.
"Ngươi!" Tại sao trong phòng của nàng có nam nhân? Hơn nữa còn là Long Tiếu Thiên?
"Nàng là ai? Tại sao lại ở trong này?" Trời! Nàng thật là xinh đẹp, hắn chưa từng thấy qua cô nương nào xinh đẹp như vậy, nàng thật là con người sao? Vẫn là trời cao còn thương hắn ban cho hắn tiên tử?
Long Tiếu Thiên không nhịn được vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.
Nàng có thể vừa đụng vào liền biến mất hay không?
Ánh mắt của hắn làm Vu Kính mê muội, chưa từng có người nhìn qua nàng như vậy.
"Ta là. . . . . ." Giống như ý thức được cái gì, Vu Kính cúi đầu, "A!" Nàng phát hiện mình không có mặc y phục, bị dọa sợ tới mức tìm đại một tấm lụa bao bọc thân thể mình lại.
Xong rồi! Lần này bị xem sạch bách rồi!
Đối với phản ứng chậm lụt của nàng, Long Tiếu Thiên cảm thấy buồn cười, tay chỉ có thể chạm vào không khí chỗ nàng vừa đứng.
Ai, đáng tiếc!
"Đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn nàng." Hắn trước nay chưa từng lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế này chăm chú nhìn đỉnh đầu nho nhỏ chỉ lộ ra một ít, lần nữa vươn tay, muốn vuốt lên má hồng mềm mại trắng mịn giống như mật đào kia.
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nàng thì trong lòng hắn cho dù không muốn, cũng chỉ có thể nghi ngờ thu hồi tay cứng ngắc trong không trung về.
"Nói cho ta biết, nàng là ai?" Hắn không muốn hù dọa nàng.
"Ta. . . . . ." Vu Kính mở miệng định nói, rồi lại đột nhiên ngậm chặt miệng lại.
Nàng thiếu chút nữa đã quên rồi, nàng đã đáp ứng Thiên Vũ tạm thời không để cho hắn nhìn thấy, hiện tại bị hắn nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là liều chết không thừa nhận, dù thế nào đi nữa hắn lại không biết nàng là ai.
Long Tiếu Thiên cảm thấy kỳ quái, "Tại sao không nói chuyện?" Nàng có cái gì khó nói hay sao?
"Không thể nói." Thật xin lỗi, nàng là có nổi khổ tâm .
"Tại sao không thể nói?" Chẳng lẽ nàng không biết hắn là ai? Ở trong cung này không có người nào còn lớn hơn hắn, hắn muốn nàng nói nàng liền phải nói.
"Thời cơ chưa tới."
"Thời cơ chưa tới?"
"Đúng vậy, thời gian không còn sớm, mời trở về đi!" Vu Kính hạ lệnh trục khách. (đuổi anh về rồi)
"Cái gì." Lần này Long Tiếu Thiên thật sự bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, nội tâm rung động càng thêm không cách nào khắc chế.
"Thiên cơ không thể tiết lộ." Hỏi nữa cũng vô ích, nàng là sẽ không nói.
"Cái gì gọi là Thiên Cơ?"
"Ngươi đi hỏi ông trời, xem có nguyện ý để cho ngươi biết hay không."
"Nếu như ông trời muốn nàng nói cho ta biết thì sao?"
"Vậy ngươi phải chờ cho đến khi ta muốn nói cho ngươi lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Khi nào?"
Đôi mắt to xinh đẹp hoạt bát của Vu Kính không ngừng chuyển động, giống như một loại mê hoặc hấp dẫn người.
"Cái này. . . . . . Bởi vì là Thiên Cơ, cho nên ta cũng không biết." Hắn hỏi như vậy, nàng thật là khó trả lời, "Ai nha, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, không biết sẽ không có phiền não không phải sao?"
Nhìn bộ dáng nũng nịu của nàng, Long Tiếu Thiên không tự chủ nâng lên nụ cười dịu dàng.
"Có một số việc nếu bỏ lỡ, có thể sẽ hối tiếc cả đời. "Thay vì trả giá cả đời phải đi nhớ nhung, còn không bằng phải có bằng được nàng.
"Thế sự (việc trên đời) không thể như ý của ngươi được, làm người phải sống vì thực tế. "Hắn làm gì nhìn nàng như vậy, còn cười đến đẹp mắt như vậy, như vậy nàng nghĩ muốn dời đi ánh mắt cũng không được!
Long Tiếu Thiên khẽ đến gần nàng, "Nàng là muốn ta. . . . . ."
Đi vào trong phòng Long Thiên Vũ vừa nhìn thấy bóng dáng nam nhân, lập tức nâng cổ họng hô to: "Người đâu! Có tặc (kẻ trộm). . . . . . Ách, Vương huynh!" Nàng lúc này mới thấy rõ ràng người nọ là ai.
"Tặc? Ngươi dám xem ta thành tặc?" Nàng chán sống rồi có phải không?
"Thật xin lỗi, ta làm sao biết nửa đêm nửa hôm huynh còn chạy tới địa bàn nho nhỏ của ta chứ?" Nhìn nhìn phía sau hắn, Long Thiên Vũ lập tức trợn to mắt. "Huynh, huynh. . . . . . Huynh đã. . . . . ." Nàng hoàn toàn không nói ra lời.
"Đang đợi muội giải thích!" Hắn muốn biết nữ nhân này là ai? !
Này là muốn nàng nói thế nào? "Được rồi! Chúng ta đi ra ngoài nói." Ở chỗ này khá bất tiện để nói rõ.
Long Tiếu Thiên quay đầu lại nhìn mỹ nhân phía sau một cái, mới cất bước ra khỏi phòng.
"Vương huynh, huynh xem, tối nay trăng. . . . . . đẹp chứ?" Long Thiên Vũ cố ý nói sang chuyện khác.
"Có xinh đẹp đến mấy so ra cũng kém hơn cô nương xinh đẹp trong phòng muội." Long Tiếu Thiên tràn đầy trong lòng đều là gương mặt tuyệt mỹ kia, ngay cả ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời đêm, tất cả đều là dung nhan e lệ của nàng.
Ở trước mặt muội muội, hắn không muốn che giấu hảo cảm của mình đối với cô bé kia, nhất là muội ấy còn có thể giải trừ nghi ngờ cho hắn, tự nhiên lại càng không cho muội ấy có điều giấu giếm.
"Huynh muội chúng ta khó có dịp được cùng ngắm sao như thế này, huynh không cảm thấy rất cảm động sao? Chúng ta đã nhiều năm không giống như thế này, chầm chậm hưởng thụ ban đêm nhàn rỗi, cảm thụ chúng ta anh em chân tình. . . . . . Không có ai khác, chỉ hai người chúng ta, có thiếu chỉ là mấy bình rượu, mấy đĩa thức ăn giúp vui mà thôi." Hoặc giả nàng nên sai người đi chuẩn bị một chút.
Long Tiếu Thiên cũng không thèm nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Muội ở đây là muốn làm cái trò quỷ gì chứ?"
"Nào có cái chủ ý gì chứ, bất quá là trong lòng tràn đầy cảm động thôi. Chẳng bao lâu nữa, muội đây một ngày có thể kiếm được bạc tỷ, Vương huynh nhất định phải nhớ đến muội muội mà người quan tâm nhất nha, muội sẽ rất cảm động đấy, Vương huynh hiểu không?" Ô, nước mắt, nhanh rơi ra một chút đi, một giọt thôi cũng được!
"Hiểu, dĩ nhiên hiểu." Long Tiếu Thiên cúi đầu nhìn nàng. "Mấy năm nay bận bịu xử lý quốc sự (công việc quốc gia) đã bỏ quên muội, không nghĩ tới Tiểu Thiên Vũ đã lớn như vậy rồi."
"Đúng nha, không nghĩ Vương huynh cũng đã tuổi một bó lớn rồi nha (ý nhiều tuổi ó). . . . . . Không phải là, muội là nói, Vương huynh cũng đã trưởng thành không ít, bất quá vẫn hấp dẫn người như thế, nếu Thiên Vũ không phải là muội muội của ngươi, chỉ sợ ngay cả muội cũng muốn quỳ gối ở dưới chân huynh!" Những lời này của nàng cũng không phải giả, Vương huynh vẫn là đối tượng mà nàng sùng bái nhất, ngay cả về sau muốn tìm vị hôn phu để gả, cũng tuyệt đối muốn tìm người giống như Vương huynh mới được.
"Tiểu nha đầu muốn cưới chồng rồi?"
"Nào có, muội xem là Vương huynh cũng muốn kết hôn rồi. . . . . ." Không tốt, đề tài này quá nhạy cảm, phải đuổi gấp đi mới được. "Vương huynh, thừa dịp tối nay mặt trăng tốt như vậy, chúng ta tới đánh cờ một ván như thế nào?"
Long Tiếu Thiên cười đến cực kỳ dịu dàng.
"Mặc dù Vương huynh mỗi ngày đều bận rộn chính sự không thường cùng muội trò chuyện, nhưng không vì thế mà huynh sẽ không quan tâm đến muội." Hắn không nói rõ ràng, ngược lại nàng càng càn quấy hơn rồi.
"Ách. . . . . . Vương huynh vẫn là người hiểu muội nhất, nhưng mà huynh đại khái không biết Thiên Vũ gần đây kỳ nghệ tiến bộ không ít, nói không chừng lúc này có thể thắng được cả huynh!" Huynh ấy sẽ không nhìn thấu mánh khóe của nàng rồi chứ?
"Cô nương bên trong là ai? Muội từ đâu mang nàng về?" Long Tiếu Thiên đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hắn biết muội muội luôn yêu thích việc nhặt đồ linh tinh, nhặt người cũng không phải là lần đầu tiên (Vũ tỷ có sở thích hay nhỉ), những thứ kia hắn cũng có thể không quan tâm, nhưng lúc này, hắn muốn biết rõ vị cô nương kia thân phận như thế nào!
Mang về? Long Thiên Vũ không hiểu, huynh ấy không phải là đã biết. . . . . . Chẳng lẽ huynh ấy không biết nàng là ai?
"Thiên Vũ." Long Tiếu Thiên thấp giọng cảnh cáo.
"Cái gì cô nương?"
"Đừng có giả bộ hồ đồ với huynh, trong phòng muội cô nương kia là xảy ra chuyện gì?" Nếu muội ấy không thành thật nói ra, hắn sẽ phá hủy nàng toàn bộ công sức của muội ấy.
"Trong phòng muội?" Long Thiên Vũ khuôn mặt nghi ngờ. "Phòng của muội làm gì có cô nương nào?" Nàng quyết định giả hồ đồ đến cùng.
Long Tiếu Thiên đôi mắt đột nhiên thâm trầm, lập tức sải bước trở lại trong phòng, nhưng đã sớm người đi nhà trống (biến mất í mọi người).
"Mới vừa rồi nàng rõ ràng ngâm mình trong thùng nước kia!" Muội ấy đang giở trò quỷ gì? Vì sao không cho hắn biết thân phận cô nương kia?
"Nơi này?" Long Thiên Vũ nhìn thùng gỗ. "Đây là thùng dược thủy muội muốn dùng để ngâm thân thể, ai lại to gan như vậy, dám ngâm nước thuốc của muội?"
Long Tiếu Thiên hét lớn một tiếng: "Thiên Vũ!"
"Vâng"
"Ngươi!" Hắn nghĩ bóp chết nàng!
Long Thiên Vũ trưng ra biểu tình vừa ngây thơ vừa đáng thương cho hắn xem.
"Đáng chết!" Hắn giận đến mức vung tay áo bỏ đi.
Hắc hắc, nàng cũng biết mà, da mặt càng dày càng dễ làm việc, cứ giả ngu với huynh ấy thế nào cũng vượt qua à!
Ừng ực ừng ực. . . . . . Ba ba ba ba. . . . . .
"Kính Nhi, chạy mau!" Long Thiên Vũ đột nhiên lao ra khỏi phòng, không quên kéo lấy Kính Nhi chạy ra theo.
"Cái gì?" Lúc này lại xảy ra chuyện gì vậy?
"Mau, chạy mau! Sắp nổ!"
"Sao. . . . . . Tại sao lại. . . . . ." Bất đắc dĩ bị sư phụ kéo chạy theo, Vu Kính không nhịn được thở dài, đây là lần thứ mấy rồi hả trời?
"Nhanh lên một chút, lần này lấy quá nhiều, có thể nổ cả căn phòng cũng không chừng. . . . . . Này, thật là quá đáng! Ngươi thế nhưng bỏ lại sư phụ mà tự mình chạy!" Có lầm hay không, Kính Nhi cư nhiên chuồn đi so với nàng còn nhanh hơn!
"Sư phụ bớt nói nhảm đi, chạy thoát thân quan trọng hơn!" Nhấc lên làn váy, Vu Kính giống như bay xông về phía trước chạy đi.
"Muốn chạy trốn cũng chờ ta một chút với! Ta chính là sư phụ đấy!" Đồ đệ tử xấu xa này lại dám chạy trốn so với nàng còn nhanh hơn! .
"Ai bảo sư phụ lúc nhỏ không cố gắng, lớn lên mới bắt đầu sợ chết, công phu chạy thoát thân này nên sớm luyện tốt từ nhỏ mới phải!" Quay đầu lại nhìn thấy Long Thiên Vũ vừa chạy ra trong phòng rất nhiều khói trắng liền bay ra, Vu Kính dưới chân càng thêm tăng tốc nhanh hơn.
"Ít nhất phải kéo ta cũng chạy chứ. . . . . . Không thấy nữa, nàng cư nhiên bỏ lại ta mà chạy mất!" Long Thiên Vũ nhìn chung quanh vẫn là không tìm được Vu Kính.
"Sư phụ tạo nghiệp sư phụ chịu, con đi trước!" Vu Kính lưu lại giọng nói trong không khí, hoàn toàn không để ý tình thầy trò phát huy tới cực điểm đôi chân chạy nhanh của mình.
Oanh ——
Từ sau lưng truyền tới tiếng nổ lớn vang trời, Vu Kính sợ tới mức thẳng phía trước mà chạy tới.
Oa! Cứu mạng. . . . . . Sư phụ, nếu ngài có việc gì không hay xảy ra, Kính Nhi chắc chắn sẽ mời pháp sư giỏi nhất vì người tụng kinh siêu độ, để cho người thượng lộ bình an đi về hoàng tuyền; nếu ở dưới đó quá nhàm chán, cũng xin người tự tìm niềm vui thú, ngàn vạn lần đừng tìm Kính Nhi nha, Kính Nhi rất sợ chết, nhìn thấy sư phụ chân sẽ nhũn ra.
"Ai yêu! Người nào dám ở giữa đường trồng cây, không biết đường này là do ta mở sao? Lỗ mũi của ta. . . . . . Vương thượng!" Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Long Tiếu Thiên đang muốn trách cứ nha đầu lỗ mãng này, vậy mà vừa nhìn thấy dung mạo của nàng nhất thời há hốc mồm, ngay cả thị vệ bên cạnh cũng sững sờ nhìn nàng, hoàn toàn quên bản thân đang ở đâu.
Nàng không phải là giai nhân tuyệt sắc trong phòng Thiên Vũ hôm đó sao?
Long Tiếu Thiên vừa nhớ ra, đã nhìn thấy nàng chạy đi, vội vàng hô to: "Đứng lại, đừng chạy!" Lập tức cất bước đuổi theo.
Đừng chạy? Làm sao có thể, nàng đã đáp ứng sư phụ, tuyệt đối không để Vương Thượng nhìn thấy nàng, hơn nữa hiện tại sư phụ có thể đã. . . . . . Sư phụ, Kính Nhi không phải cố ý, ngài ngàn vạn đừng trở lại tìm Kính Nhi nha!
"Đừng chạy! Nàng. . . . . . Cẩn thận trước mặt!" Long Tiếu Thiên lo lắng rống to.
Vu Kính cả kinh, không nhịn được quay đầu nhìn lại hắn, nhưng vào lúc này, dưới chân đột nhiên bước hụt một bước, nhất thời cảm thấy toàn thân một hồi lạnh như băng.
"Cứu. . . . . . Cứu mạng! Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . ." Rất nhiều nước, người nào mau tới cứu nàng!
"Đừng lộn xộn!"
Một giọng nói truyền vào trong tai nàng, bên cạnh giống như bắt được một cái bè gỗ cứu mạng, Vu Kính không chút nghĩ ngợi lập tức ôm chặt lấy.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Vu Kính bị sặc nước, không ngừng ho khan mãnh liệt.
"Ngu ngốc, nàng có biết mình đang làm cái gì hay không!"
Long Thiên Vũ tức giận rống to cơ hồ muốn đâm thủng lỗ tai Vu Kính, lúc này nàng mới nhìn rõ, thì ra là "Bè gỗ cứu mạng" mà nàng ôm là Vương Thượng!
Cái miệng nhỏ nhắn trùng xuống, nàng đôi mắt lưng tròng khóc rống lên.
"Ô. . . . . . Ta thật là sợ. . . . . . Ta cho là ta chết chắc rồi. . . . . ." Nàng nằm ở trên người hắn khóc lớn, cho tới bây giờ cũng không biết nước thật là đáng sợ, coi như cả người ngâm ở trong thùng thuốc nàng cũng không có sợ qua như vậy, nhưng là mới vừa rồi chân không đạp tới mặt đất, không có bất kỳ vật gì có thể cầm được thì nàng thật cho là mình chết chắc.
"Không sao, không sao." Vừa nhìn thấy nước mắt của nàng, Long Tiếu Thiên dù có ngàn vạn tức giận cũng bị nước mắt của nàng cọ rửa hết, trái tim vì nàng mà mơ hồ đau đớn.
"Ta. . . . . . Ta muốn lên bờ. . . . . ." Vu Kính không muốn ở lại trong ao, thật là khủng khiếp.
"Nói cho ta biết, nàng là ai?" Long Tiếu Thiên dùng một tay, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đái vũ (chắc là nói khuôn mặt xinh đẹp nhưng dàn dụa nước mắt, mọi người biết thì chỉ hà cách sửa với) của nàng.
Lần trước, ở trong phòng Thiên Vũ nhìn thấy nàng thì hắn đã đối với nàng có cảm giác quen thuộc, một coo gái đặc biệt như vậy hắn không thể nào quên được, thế nhưng hắn lại không nhớ nổi từng gặp qua nàng ở đâu, đối với trí nhớ về nàng cảm giác giống như thuộc về kiếp trước, làm hắn không nhớ nổi lại cũng không thể quên được.
Vu Kính đắm chìm trong cảm xúc hốt hoảng của mình, hoàn toàn không có chú ý tới thần sắc nghi ngờ lại say mê của hắn.
"Tại sao ta đối với nàng cảm thấy quen thuộc? Tại sao nước mắt của nàng sẽ làm ta đau lòng như thế? Nói cho ta biết, nàng là ai?" Chỉ có nàng, mới có thể khiến hắn kỳ lạ không còn giống mình.
"Ừ?" Vu Kính kỳ quái nhìn hắn, hắn mới vừa nói gì?
"Nàng. . . . . ." Long Tiếu Thiên biết, tim của hắn đã trở thành tù binh của nàng, hắn cũng không muốn buông nàng ra.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi hé mở hơi thở mùi đàn hương, hắn không kìm hãm được chậm rãi đến gần nàng.
Vu Kính lên tiếng kinh hô: "Vương Thượng?" Hắn nghĩ muốn làm cái gì?
Trực giác của nàng muốn lui về phía sau, nhưng cánh tay Long Tiếu Thiên lại sớm một bước kiềm chế nàng thật chặt ở trong ngực, hôn vào cánh môi nàng tựa như che chở bảo vật trân quý nhất trên đời vô cùng dịu dàng, nàng cảm thấy mình giống như bị hòa tan, đầu óc hỗn loạn, nhưng một trái tim nhỏ bé lại như đánh trống phát ra tiếng thật to.
Không biết qua bao lâu, Long Tiếu Thiên mới rời đi cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn mê người của nàng, nhìn thấy nàng đỏ mặt trừng lớn mắt to nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Vu Kính cảm thấy Vương Thượng thật mê người, so với bất luận người nào nàng đã gặp còn hấp dẫn hơn, hơn nữa để cho nàng cảm thấy an tâm.
Nếu như, nàng nghĩ cứ như vậy nhìn thẳng hắn, có thể không?
"Nếu nàng còn nhìn ta như vậy mà nói..., cẩn thận ta nhẫn nhịn không được ăn sạch sẽ nàng đó." Hắn suy nghĩ thật muốn làm như vậy, nhưng lại lo lắng dọa sợ nàng, hắn nghĩ quý trọng nàng, không muốn làm cho nàng sợ.
Ăn?
"Không. . . . . . Đừng có ăn ta, ta ăn không ngon, thật, thật ăn không tốt đâu, ăn sẽ đau bụng đấy!"
Long Tiếu Thiên mới vừa làm hành động để cho nàng tin tưởng, hắn thật sẽ ăn nàng.
Mặc dù không đau, nhưng là cảm giác rất kỳ quái, chẳng những không ghét, thậm chí còn có chút thoải mái, làm cho người ta thích; nhưng là, nếu là hắn thật ăn nàng, làm sao bây giờ? Như vậy mẹ nàng sẽ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi.
Long Tiếu Thiên bởi vì lời nói ngây thơ của nàng mà cười to.
"Nàng thật là đáng yêu." Hắn hoài nghi nàng là tiên tử hạ phàm, mới có thể hồn nhiên như vậy, không dính nhiễm chuyện đời dơ bẩn. "Nếu để cho ta nếm một miệng, trước hết sẽ không ăn nàng." Hắn nghĩ lần nữa nếm hương vị từ cái miệng nhỏ nhắn mê người mùi đàn hương của nàng.
"Trước không ăn?" Vu Kính đột nhiên dùng sức đẩy ra hắn sắp hôn lên miệng nàng, ý là hắn vẫn còn muốn ăn nàng đi?
"Nếu không hiện tại lập tức ăn nàng cũng được." Như vậy càng thích hợp với ý của hắn.
"Không được! Tuyệt đối không được!" Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, giãy dụa nghĩ muốn thoát ra khỏi ngực của hắn.
"Nàng trước nên hoàn cảnh quanh mình." Long Tiếu Thiên tốt bụng nhắc nhở.
Vu Kính ngẩn ngơ, chậm nửa nhịp mới nghĩ đến mình vẫn còn ở trong nước.
"Ngươi cứu cũng đã cứu ta rồi, vậy thì làm người tốt đến cùng, dẫn ta lên bờ đi." Nàng đáng thương nhìn hắn, giọng nói thỉnh cầu làm người khác nghe hết sức đau lòng, mà cảm giác quen thuộc ấy lại càng quấy nhiễu hắn.
"Được." Hắn một lời đáp ứng, nhẹ nhàng rơi xuống cái miệng nhỏ nhắn của nàng một nụ hôn.
"Thật!" Thì ra là hắn rất tốt. . . . . . Ngô. . . . . . Tại sao lại đến rồi!
Lần này, Long Tiếu Thiên không hề chỉ khẽ hôn nữa, nhẹ cạy ra hàm răng của nàng, sau đó giống như rắn linh hoạt lập tức chạy vào trong miệng nhỏ nhắn của nàng tìm kiếm chiếc lưỡi thơm mùi đàn hương của nàng, cùng nhau dây dưa chơi đùa.
Vu Kính cũng rút ra một bài học, một cảm giác tê dại len lỏi toàn thân nàng, gần như trong nháy mắt hút ra toàn bộ hơi sức trong cơ thể nàng không còn một chút, nàng xụi lơ ở trong lòng hắn, giống như người chết đuối tìm được bè gỗ; có thể cùng chết chìm không đồng dạng như vậy dạ, nàng không hề cảm thấy không thoải mái nữa, không cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp, ngược lại giống như bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay, trừ mẹ ra, hắn là người thứ nhất để cho nàng cảm thấy an tâm như thế, điều này làm cho nàng không nhịn được lại muốn khóc.
"Ngoan, đừng khóc, ta không cho phép nàng khóc." Hắn chuyên chế ra lệnh, nhưng hôn lên nước mắt nàng động tác cũng là dịu dàng cẩn thận.
"Ta. . . . . . Ta thương tiếc cho sinh mệnh ở nhân thế của mình trước khi bị ăn không được sao?" Nàng dù thế nào cũng không nghĩ ra, bị người khác ăn còn có thể có cảm giác thư thái như vậy, hơn nữa nàng còn rất thích loại cảm giác này, nhưng là nàng không muốn bị ăn nha! Ô. . . . . .
Làm sao bây giờ?
Lời của nàng lại chọc cho hắn cười to không dứt.
"Đừng lo lắng, ta sẽ không để ch nàng rời đi nhân thế sớm như vậy đâu." Thiên (trời), nàng thật là đáng yêu khiến người khác không chịu nổi.
"Chẳng lẽ ngươi muốn một miếng một miếng từ từ ăn ta?" Như vậy thống khổ này không phải phải kéo càng ngày càng dài hơn sao?
Long Tiếu Thiên lần nữa cười to lên.
"Ta chẳng lẽ ở trong lòng nàng là người tàn nhẫn khát máu như vậy sao?"
"Ai biết trong bụng ngươi đánh cái mưu ma chước quỷ gì, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cẩn thận kẻ xấu đang ở bên cạnh như ngươi vẫn tốt hơn." Hơn nữa hắn mới vừa nói muốn ăn nàng đấy sao.
"Ngươi cảm thấy ta giống như người xấu?" Thiên, nàng thật là quá đáng yêu!
"Bình thường càng không thể làm được càng dễ sẽ xảy ra."
"Nói cũng phải, vừa nhìn thấy nàng, ta liền không nhịn được nghĩ đối với nàng làm chuyện xấu." Long Tiếu Thiên thừa dịp nàng không chú ý lại hôn nàng một cái.
[ ô. . . . . . Ngươi là chán ghét ta, nên mới có thể nghĩ khi dễ ta, ăn ta có đúng hay không?" Nàng đều không biết, thì ra là hắn ghét nàng, nàng không cần hắn ghét nàng nha!
"Loại này khi dễ không phải là ghét, ta làm sao có thể sẽ chán ghét nàng?" Đối với nàng, hắn chỉ có tràn đầy yêu thương, tại sao lại ghét được chứ?
"Thật? Ngươi không phải là ở an ủi ta?" Lời của hắn khiến Vu Kính có chút cao hứng, cũng có chút lo lắng.
"Nếu chán ghét như trong lời nói của nàng, cũng sẽ không nhảy xuống cứu nàng, cũng sẽ không an ủi nàng." Đầu nhỏ của nàng thật là thích suy nghĩ lung tung, thiệt là!
Vu Kính lại hỏi lần nữa: "Thật?"
"Cần ta thề sao?" Nàng cứ như vậy không tín nhiệm hắn?
"Không cần, ta tin tưởng ngươi. Như vậy, ngươi sẽ dẫn ta lên bờ có đúng hay không?" Nàng hướng hắn nở rộ một nụ cười so với hoa quỳnh còn xinh đẹp hơn, chọc cho hắn lại muốn thật tốt hôn nàng cho đủ.
"Nói cho ta biết nàng là ai, ta liền dẫn nàng lên bờ." Trên người nàng thoang thoảng mùi thuốc rất dễ chịu, dung hợp với hương thơm ngát tự nhiên trên người nàng, tạo thành một loại hương vị đặc thù chỉ có trên người nàng, điều này làm cho hắn bị mê hoặc.
"Thời cơ chưa tới, ngươi trước dẫn ta lên bờ sao!"
Vu Kính làm nũng, bộ dạng xinh đẹp động lòng người của nàng rước lấy nhiều hơn ngượng ngùng đáng yêu.
"Không được, ở đất nước này ta chính là trời, ta muốn nàng bây giờ liền nói cho ta biết." Lần trước như vậy là đủ rồi, cho dù nàng như thế nào hấp dẫn hắn cũng vậy, hắn sẽ không để cho mình phải hối hận dù chỉ một lần.
"Nhưng là. . . . . ." Này muốn nàng nói như thế nào? Nàng đã đáp ứng sư phụ rồi, làm người không thể nói không giữ lời.
"Nhưng mà cái gì?" Nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay ở trước mắt, hắn chậm rãi ấn môi lên.
Nếu nàng không chịu ngoan ngoãn nói thật, hắn không thể làm gì khác hơn là xuất ra chút ít thủ đoạn để cho nàng nói ra.
Tiếng kêu cứu đột nhiên truyền đến, cắt đứt thời gian ngọt ngào của hai người.
"Kính Nhi, cứu mạng nha! Tiểu Hồ Ly của con đang đuổi giết ta."
Vu Kính trực giác quay đầu, vừa hay nhìn thấy toàn thân bẩn thỉu của Long Thiên Vũ đang liều mạng chạy như điên về phía trước, mà Tiểu Bạch Hồ đang nhe răng trợn mắt mãnh liệt truy đuổi ở sau lưng nàng.
Đột nhiên linh quang lóe lên, tất cả hoang mang của Long Tiếu Thiên đều đã có đáp án, hắn kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp đang khóc trong ngực.
"Nàng là Kính Nhi?"
"Đừng nói nhiều lời vô ích, cởi quần áo ra."
"Cởi quần áo!"
"Đúng, bảo ngươi cởi thì liền cởi đi."
"Vì. . . . . . Tại sao muốn cởi quần áo?" Vu Kính khổ sở nhìn Long Thiên Vũ.
Long Thiên Vũ nở nụ cười quỷ dị. "Hắc hắc he he. . . . . ."
"Sư. . . . . . Sư phụ? Người cười thật kinh khủng."
"Ý con là, con không tin tưởng sư phụ sao?"
"Không, không phải là, chẳng qua là cởi quần áo là muốn làm cái gì?"
"Hắc hắc, đương nhiên là để cho ta. . . . . ." Long Thiên Vũ đi tới gần phía nàng.
"A! Sư phụ ngươi muốn làm gì?"
"Hắc hắc he he, con đã không tự mình cỡi, ta dĩ nhiên tự mình động thủ giúp con rồi."
Vu Kính bị dọa sợ tới mức chạy tán loạn bốn phía, "Không cần! Sư phụ. . . . . ."
"Đừng trốn! Tin tưởng ta, ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm đau con, ngoan đứng lại đó!"
"Không cần, sư phụ ngươi không thể làm như vậy!"
"Tại sao không thể? Ta là sư phụ, sư phụ lớn nhất con chẳng lẽ không biết? Ngoan, đừng chạy tới chạy lui nữa. . . . . . Hô! Con cứ chạy trốn như vậy, xem ra ta không xuất ra bản lãnh thật sự thì không thể được!" Long Thiên Vũ đuổi đến mức thở hổn hển.
"Bản lãnh thật sự?"
"Không sai, ta lấy thân phận công chúa kiêm sư phụ, ra lệnh ngươi dừng lại cho ta!"
"Không. . . . . . Không cần nha. . . . . . Sư phụ. . . . . ." Vu Kính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là khoanh tay chịu trói.
"Ngoan, ta sẽ nhẹ nhàng. . . . . ."
Liên tiếp mấy ngày, Long Tiếu Thiên cũng không nhìn thấy Kính Nhi cùng muội muội, ngay cả phái người cho truyền hai người tới gặp mặt cũng bị to gan cự tuyệt; dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là nha đầu Thiên Vũ kia lại giở trò quỷ.
Ban đêm, hắn lăn lộn khó ngủ.
Thay vì ở chỗ này suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng thà tự mình đi qua nhìn một chút.
Vì vậy Long Tiếu Thiên cho cho những người đi cùng lui xuống, tự mình tiến về phía Thiên Hạc Cung.
Bởi vì Long Thiên Vũ không thích có nhiều cung nữ, thị vệ theo bên người, mà mọi người cũng sợ trở thành đối tượng thí nghiệm của nó, cho nên Thiên Hạc cung cũng không quá nhiều "Những người không có nhiệm vụ".
Đến Thiên Hạc cung, nhìn thấy một căn phòng vẫn còn ngọn đèn dầu phát sáng, hắn nghĩ nghĩ rồi cũng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không có ai, hướng bên trong đi tới, chỉ thấy sau tấm bình phong thả một thùng gỗ lớn. Long Tiếu Thiên nhìn thấy nước trong thùng gỗ phát ra nồng đậm mùi thuốc, nghĩ thầm: tám phần là Thiên Vũ lại làm cái gì kỳ quái. . . . . .
Đây là cái gì?
Hắn chú ý đến một cái ống trúc thật nhỏ nổi lên từ trong thùng nước thuốc, như có như không bọt bong bóng nổi lên theo ống trúc lúc chìm lúc nổi.
Hắn tò mò đưa tay chận lại ống trúc, ngoài ý muốn phát hiện ống trúc giống như là sống có thể động.
Chẳng lẽ thuốc này dưới nước. . . . . .
Hoa lạp (soạt) ——
"Hô! Thật là một tí nữa là không thể thở được rồi!" Là người nào lanh chanh bịt kín ống trúc của mình vậy?
Long Tiếu Thiên trợn to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm cô gái từ dưới thùng thuốc nổi lên.
Trong ánh lửa cùng ánh trăng chiếu rọi, trước mắt là thân thể tuyết trắng đẹp đến kinh người, mà ấn tượng nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng chừng bàn tay càng xinh đẹp khiến người khác nghẹt thở; mà dưới đôi lông mi cong vút như lông vũ chớp động, là một đôi mắt đẹp kinh tâm động phách, cái mũi thon ở dưới môi anh đào làm nổi bật da thịt không tỳ vết, như cây tường vi nở rộ mềm mại ướt át.(huhu chị đẹp gì mà em không biết nói sao luôn, từ ngữ có hạn mọi người thông cảm)
Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, tỉ mỉ giống như không thuộc về nhân gian.
Nhìn dung nhan tuyệt đẹp cùng thân thể hoàn mỹ của nàng, Long Tiếu Thiên đột nhiên cảm thấy dưới bụng một trận co rút nhanh chóng.
Ở trong chớp mắt này, tâm hồn của hắn đã bị tiên tử xa lạ trước mắt bắt đi mất rồi.
Chỉ cần có thể lấy được nàng, muốn hắn buông tha giang sơn hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Vu Kính vừa nhìn thấy nam nhân ở trước mắt, lập tức như bị người điểm huyệt không thể động đậy.
"Ngươi!" Tại sao trong phòng của nàng có nam nhân? Hơn nữa còn là Long Tiếu Thiên?
"Nàng là ai? Tại sao lại ở trong này?" Trời! Nàng thật là xinh đẹp, hắn chưa từng thấy qua cô nương nào xinh đẹp như vậy, nàng thật là con người sao? Vẫn là trời cao còn thương hắn ban cho hắn tiên tử?
Long Tiếu Thiên không nhịn được vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.
Nàng có thể vừa đụng vào liền biến mất hay không?
Ánh mắt của hắn làm Vu Kính mê muội, chưa từng có người nhìn qua nàng như vậy.
"Ta là. . . . . ." Giống như ý thức được cái gì, Vu Kính cúi đầu, "A!" Nàng phát hiện mình không có mặc y phục, bị dọa sợ tới mức tìm đại một tấm lụa bao bọc thân thể mình lại.
Xong rồi! Lần này bị xem sạch bách rồi!
Đối với phản ứng chậm lụt của nàng, Long Tiếu Thiên cảm thấy buồn cười, tay chỉ có thể chạm vào không khí chỗ nàng vừa đứng.
Ai, đáng tiếc!
"Đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn nàng." Hắn trước nay chưa từng lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế này chăm chú nhìn đỉnh đầu nho nhỏ chỉ lộ ra một ít, lần nữa vươn tay, muốn vuốt lên má hồng mềm mại trắng mịn giống như mật đào kia.
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nàng thì trong lòng hắn cho dù không muốn, cũng chỉ có thể nghi ngờ thu hồi tay cứng ngắc trong không trung về.
"Nói cho ta biết, nàng là ai?" Hắn không muốn hù dọa nàng.
"Ta. . . . . ." Vu Kính mở miệng định nói, rồi lại đột nhiên ngậm chặt miệng lại.
Nàng thiếu chút nữa đã quên rồi, nàng đã đáp ứng Thiên Vũ tạm thời không để cho hắn nhìn thấy, hiện tại bị hắn nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là liều chết không thừa nhận, dù thế nào đi nữa hắn lại không biết nàng là ai.
Long Tiếu Thiên cảm thấy kỳ quái, "Tại sao không nói chuyện?" Nàng có cái gì khó nói hay sao?
"Không thể nói." Thật xin lỗi, nàng là có nổi khổ tâm .
"Tại sao không thể nói?" Chẳng lẽ nàng không biết hắn là ai? Ở trong cung này không có người nào còn lớn hơn hắn, hắn muốn nàng nói nàng liền phải nói.
"Thời cơ chưa tới."
"Thời cơ chưa tới?"
"Đúng vậy, thời gian không còn sớm, mời trở về đi!" Vu Kính hạ lệnh trục khách. (đuổi anh về rồi)
"Cái gì." Lần này Long Tiếu Thiên thật sự bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, nội tâm rung động càng thêm không cách nào khắc chế.
"Thiên cơ không thể tiết lộ." Hỏi nữa cũng vô ích, nàng là sẽ không nói.
"Cái gì gọi là Thiên Cơ?"
"Ngươi đi hỏi ông trời, xem có nguyện ý để cho ngươi biết hay không."
"Nếu như ông trời muốn nàng nói cho ta biết thì sao?"
"Vậy ngươi phải chờ cho đến khi ta muốn nói cho ngươi lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Khi nào?"
Đôi mắt to xinh đẹp hoạt bát của Vu Kính không ngừng chuyển động, giống như một loại mê hoặc hấp dẫn người.
"Cái này. . . . . . Bởi vì là Thiên Cơ, cho nên ta cũng không biết." Hắn hỏi như vậy, nàng thật là khó trả lời, "Ai nha, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, không biết sẽ không có phiền não không phải sao?"
Nhìn bộ dáng nũng nịu của nàng, Long Tiếu Thiên không tự chủ nâng lên nụ cười dịu dàng.
"Có một số việc nếu bỏ lỡ, có thể sẽ hối tiếc cả đời. "Thay vì trả giá cả đời phải đi nhớ nhung, còn không bằng phải có bằng được nàng.
"Thế sự (việc trên đời) không thể như ý của ngươi được, làm người phải sống vì thực tế. "Hắn làm gì nhìn nàng như vậy, còn cười đến đẹp mắt như vậy, như vậy nàng nghĩ muốn dời đi ánh mắt cũng không được!
Long Tiếu Thiên khẽ đến gần nàng, "Nàng là muốn ta. . . . . ."
Đi vào trong phòng Long Thiên Vũ vừa nhìn thấy bóng dáng nam nhân, lập tức nâng cổ họng hô to: "Người đâu! Có tặc (kẻ trộm). . . . . . Ách, Vương huynh!" Nàng lúc này mới thấy rõ ràng người nọ là ai.
"Tặc? Ngươi dám xem ta thành tặc?" Nàng chán sống rồi có phải không?
"Thật xin lỗi, ta làm sao biết nửa đêm nửa hôm huynh còn chạy tới địa bàn nho nhỏ của ta chứ?" Nhìn nhìn phía sau hắn, Long Thiên Vũ lập tức trợn to mắt. "Huynh, huynh. . . . . . Huynh đã. . . . . ." Nàng hoàn toàn không nói ra lời.
"Đang đợi muội giải thích!" Hắn muốn biết nữ nhân này là ai? !
Này là muốn nàng nói thế nào? "Được rồi! Chúng ta đi ra ngoài nói." Ở chỗ này khá bất tiện để nói rõ.
Long Tiếu Thiên quay đầu lại nhìn mỹ nhân phía sau một cái, mới cất bước ra khỏi phòng.
"Vương huynh, huynh xem, tối nay trăng. . . . . . đẹp chứ?" Long Thiên Vũ cố ý nói sang chuyện khác.
"Có xinh đẹp đến mấy so ra cũng kém hơn cô nương xinh đẹp trong phòng muội." Long Tiếu Thiên tràn đầy trong lòng đều là gương mặt tuyệt mỹ kia, ngay cả ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời đêm, tất cả đều là dung nhan e lệ của nàng.
Ở trước mặt muội muội, hắn không muốn che giấu hảo cảm của mình đối với cô bé kia, nhất là muội ấy còn có thể giải trừ nghi ngờ cho hắn, tự nhiên lại càng không cho muội ấy có điều giấu giếm.
"Huynh muội chúng ta khó có dịp được cùng ngắm sao như thế này, huynh không cảm thấy rất cảm động sao? Chúng ta đã nhiều năm không giống như thế này, chầm chậm hưởng thụ ban đêm nhàn rỗi, cảm thụ chúng ta anh em chân tình. . . . . . Không có ai khác, chỉ hai người chúng ta, có thiếu chỉ là mấy bình rượu, mấy đĩa thức ăn giúp vui mà thôi." Hoặc giả nàng nên sai người đi chuẩn bị một chút.
Long Tiếu Thiên cũng không thèm nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Muội ở đây là muốn làm cái trò quỷ gì chứ?"
"Nào có cái chủ ý gì chứ, bất quá là trong lòng tràn đầy cảm động thôi. Chẳng bao lâu nữa, muội đây một ngày có thể kiếm được bạc tỷ, Vương huynh nhất định phải nhớ đến muội muội mà người quan tâm nhất nha, muội sẽ rất cảm động đấy, Vương huynh hiểu không?" Ô, nước mắt, nhanh rơi ra một chút đi, một giọt thôi cũng được!
"Hiểu, dĩ nhiên hiểu." Long Tiếu Thiên cúi đầu nhìn nàng. "Mấy năm nay bận bịu xử lý quốc sự (công việc quốc gia) đã bỏ quên muội, không nghĩ tới Tiểu Thiên Vũ đã lớn như vậy rồi."
"Đúng nha, không nghĩ Vương huynh cũng đã tuổi một bó lớn rồi nha (ý nhiều tuổi ó). . . . . . Không phải là, muội là nói, Vương huynh cũng đã trưởng thành không ít, bất quá vẫn hấp dẫn người như thế, nếu Thiên Vũ không phải là muội muội của ngươi, chỉ sợ ngay cả muội cũng muốn quỳ gối ở dưới chân huynh!" Những lời này của nàng cũng không phải giả, Vương huynh vẫn là đối tượng mà nàng sùng bái nhất, ngay cả về sau muốn tìm vị hôn phu để gả, cũng tuyệt đối muốn tìm người giống như Vương huynh mới được.
"Tiểu nha đầu muốn cưới chồng rồi?"
"Nào có, muội xem là Vương huynh cũng muốn kết hôn rồi. . . . . ." Không tốt, đề tài này quá nhạy cảm, phải đuổi gấp đi mới được. "Vương huynh, thừa dịp tối nay mặt trăng tốt như vậy, chúng ta tới đánh cờ một ván như thế nào?"
Long Tiếu Thiên cười đến cực kỳ dịu dàng.
"Mặc dù Vương huynh mỗi ngày đều bận rộn chính sự không thường cùng muội trò chuyện, nhưng không vì thế mà huynh sẽ không quan tâm đến muội." Hắn không nói rõ ràng, ngược lại nàng càng càn quấy hơn rồi.
"Ách. . . . . . Vương huynh vẫn là người hiểu muội nhất, nhưng mà huynh đại khái không biết Thiên Vũ gần đây kỳ nghệ tiến bộ không ít, nói không chừng lúc này có thể thắng được cả huynh!" Huynh ấy sẽ không nhìn thấu mánh khóe của nàng rồi chứ?
"Cô nương bên trong là ai? Muội từ đâu mang nàng về?" Long Tiếu Thiên đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hắn biết muội muội luôn yêu thích việc nhặt đồ linh tinh, nhặt người cũng không phải là lần đầu tiên (Vũ tỷ có sở thích hay nhỉ), những thứ kia hắn cũng có thể không quan tâm, nhưng lúc này, hắn muốn biết rõ vị cô nương kia thân phận như thế nào!
Mang về? Long Thiên Vũ không hiểu, huynh ấy không phải là đã biết. . . . . . Chẳng lẽ huynh ấy không biết nàng là ai?
"Thiên Vũ." Long Tiếu Thiên thấp giọng cảnh cáo.
"Cái gì cô nương?"
"Đừng có giả bộ hồ đồ với huynh, trong phòng muội cô nương kia là xảy ra chuyện gì?" Nếu muội ấy không thành thật nói ra, hắn sẽ phá hủy nàng toàn bộ công sức của muội ấy.
"Trong phòng muội?" Long Thiên Vũ khuôn mặt nghi ngờ. "Phòng của muội làm gì có cô nương nào?" Nàng quyết định giả hồ đồ đến cùng.
Long Tiếu Thiên đôi mắt đột nhiên thâm trầm, lập tức sải bước trở lại trong phòng, nhưng đã sớm người đi nhà trống (biến mất í mọi người).
"Mới vừa rồi nàng rõ ràng ngâm mình trong thùng nước kia!" Muội ấy đang giở trò quỷ gì? Vì sao không cho hắn biết thân phận cô nương kia?
"Nơi này?" Long Thiên Vũ nhìn thùng gỗ. "Đây là thùng dược thủy muội muốn dùng để ngâm thân thể, ai lại to gan như vậy, dám ngâm nước thuốc của muội?"
Long Tiếu Thiên hét lớn một tiếng: "Thiên Vũ!"
"Vâng"
"Ngươi!" Hắn nghĩ bóp chết nàng!
Long Thiên Vũ trưng ra biểu tình vừa ngây thơ vừa đáng thương cho hắn xem.
"Đáng chết!" Hắn giận đến mức vung tay áo bỏ đi.
Hắc hắc, nàng cũng biết mà, da mặt càng dày càng dễ làm việc, cứ giả ngu với huynh ấy thế nào cũng vượt qua à!
Ừng ực ừng ực. . . . . . Ba ba ba ba. . . . . .
"Kính Nhi, chạy mau!" Long Thiên Vũ đột nhiên lao ra khỏi phòng, không quên kéo lấy Kính Nhi chạy ra theo.
"Cái gì?" Lúc này lại xảy ra chuyện gì vậy?
"Mau, chạy mau! Sắp nổ!"
"Sao. . . . . . Tại sao lại. . . . . ." Bất đắc dĩ bị sư phụ kéo chạy theo, Vu Kính không nhịn được thở dài, đây là lần thứ mấy rồi hả trời?
"Nhanh lên một chút, lần này lấy quá nhiều, có thể nổ cả căn phòng cũng không chừng. . . . . . Này, thật là quá đáng! Ngươi thế nhưng bỏ lại sư phụ mà tự mình chạy!" Có lầm hay không, Kính Nhi cư nhiên chuồn đi so với nàng còn nhanh hơn!
"Sư phụ bớt nói nhảm đi, chạy thoát thân quan trọng hơn!" Nhấc lên làn váy, Vu Kính giống như bay xông về phía trước chạy đi.
"Muốn chạy trốn cũng chờ ta một chút với! Ta chính là sư phụ đấy!" Đồ đệ tử xấu xa này lại dám chạy trốn so với nàng còn nhanh hơn! .
"Ai bảo sư phụ lúc nhỏ không cố gắng, lớn lên mới bắt đầu sợ chết, công phu chạy thoát thân này nên sớm luyện tốt từ nhỏ mới phải!" Quay đầu lại nhìn thấy Long Thiên Vũ vừa chạy ra trong phòng rất nhiều khói trắng liền bay ra, Vu Kính dưới chân càng thêm tăng tốc nhanh hơn.
"Ít nhất phải kéo ta cũng chạy chứ. . . . . . Không thấy nữa, nàng cư nhiên bỏ lại ta mà chạy mất!" Long Thiên Vũ nhìn chung quanh vẫn là không tìm được Vu Kính.
"Sư phụ tạo nghiệp sư phụ chịu, con đi trước!" Vu Kính lưu lại giọng nói trong không khí, hoàn toàn không để ý tình thầy trò phát huy tới cực điểm đôi chân chạy nhanh của mình.
Oanh ——
Từ sau lưng truyền tới tiếng nổ lớn vang trời, Vu Kính sợ tới mức thẳng phía trước mà chạy tới.
Oa! Cứu mạng. . . . . . Sư phụ, nếu ngài có việc gì không hay xảy ra, Kính Nhi chắc chắn sẽ mời pháp sư giỏi nhất vì người tụng kinh siêu độ, để cho người thượng lộ bình an đi về hoàng tuyền; nếu ở dưới đó quá nhàm chán, cũng xin người tự tìm niềm vui thú, ngàn vạn lần đừng tìm Kính Nhi nha, Kính Nhi rất sợ chết, nhìn thấy sư phụ chân sẽ nhũn ra.
"Ai yêu! Người nào dám ở giữa đường trồng cây, không biết đường này là do ta mở sao? Lỗ mũi của ta. . . . . . Vương thượng!" Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Long Tiếu Thiên đang muốn trách cứ nha đầu lỗ mãng này, vậy mà vừa nhìn thấy dung mạo của nàng nhất thời há hốc mồm, ngay cả thị vệ bên cạnh cũng sững sờ nhìn nàng, hoàn toàn quên bản thân đang ở đâu.
Nàng không phải là giai nhân tuyệt sắc trong phòng Thiên Vũ hôm đó sao?
Long Tiếu Thiên vừa nhớ ra, đã nhìn thấy nàng chạy đi, vội vàng hô to: "Đứng lại, đừng chạy!" Lập tức cất bước đuổi theo.
Đừng chạy? Làm sao có thể, nàng đã đáp ứng sư phụ, tuyệt đối không để Vương Thượng nhìn thấy nàng, hơn nữa hiện tại sư phụ có thể đã. . . . . . Sư phụ, Kính Nhi không phải cố ý, ngài ngàn vạn đừng trở lại tìm Kính Nhi nha!
"Đừng chạy! Nàng. . . . . . Cẩn thận trước mặt!" Long Tiếu Thiên lo lắng rống to.
Vu Kính cả kinh, không nhịn được quay đầu nhìn lại hắn, nhưng vào lúc này, dưới chân đột nhiên bước hụt một bước, nhất thời cảm thấy toàn thân một hồi lạnh như băng.
"Cứu. . . . . . Cứu mạng! Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . ." Rất nhiều nước, người nào mau tới cứu nàng!
"Đừng lộn xộn!"
Một giọng nói truyền vào trong tai nàng, bên cạnh giống như bắt được một cái bè gỗ cứu mạng, Vu Kính không chút nghĩ ngợi lập tức ôm chặt lấy.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Vu Kính bị sặc nước, không ngừng ho khan mãnh liệt.
"Ngu ngốc, nàng có biết mình đang làm cái gì hay không!"
Long Thiên Vũ tức giận rống to cơ hồ muốn đâm thủng lỗ tai Vu Kính, lúc này nàng mới nhìn rõ, thì ra là "Bè gỗ cứu mạng" mà nàng ôm là Vương Thượng!
Cái miệng nhỏ nhắn trùng xuống, nàng đôi mắt lưng tròng khóc rống lên.
"Ô. . . . . . Ta thật là sợ. . . . . . Ta cho là ta chết chắc rồi. . . . . ." Nàng nằm ở trên người hắn khóc lớn, cho tới bây giờ cũng không biết nước thật là đáng sợ, coi như cả người ngâm ở trong thùng thuốc nàng cũng không có sợ qua như vậy, nhưng là mới vừa rồi chân không đạp tới mặt đất, không có bất kỳ vật gì có thể cầm được thì nàng thật cho là mình chết chắc.
"Không sao, không sao." Vừa nhìn thấy nước mắt của nàng, Long Tiếu Thiên dù có ngàn vạn tức giận cũng bị nước mắt của nàng cọ rửa hết, trái tim vì nàng mà mơ hồ đau đớn.
"Ta. . . . . . Ta muốn lên bờ. . . . . ." Vu Kính không muốn ở lại trong ao, thật là khủng khiếp.
"Nói cho ta biết, nàng là ai?" Long Tiếu Thiên dùng một tay, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đái vũ (chắc là nói khuôn mặt xinh đẹp nhưng dàn dụa nước mắt, mọi người biết thì chỉ hà cách sửa với) của nàng.
Lần trước, ở trong phòng Thiên Vũ nhìn thấy nàng thì hắn đã đối với nàng có cảm giác quen thuộc, một coo gái đặc biệt như vậy hắn không thể nào quên được, thế nhưng hắn lại không nhớ nổi từng gặp qua nàng ở đâu, đối với trí nhớ về nàng cảm giác giống như thuộc về kiếp trước, làm hắn không nhớ nổi lại cũng không thể quên được.
Vu Kính đắm chìm trong cảm xúc hốt hoảng của mình, hoàn toàn không có chú ý tới thần sắc nghi ngờ lại say mê của hắn.
"Tại sao ta đối với nàng cảm thấy quen thuộc? Tại sao nước mắt của nàng sẽ làm ta đau lòng như thế? Nói cho ta biết, nàng là ai?" Chỉ có nàng, mới có thể khiến hắn kỳ lạ không còn giống mình.
"Ừ?" Vu Kính kỳ quái nhìn hắn, hắn mới vừa nói gì?
"Nàng. . . . . ." Long Tiếu Thiên biết, tim của hắn đã trở thành tù binh của nàng, hắn cũng không muốn buông nàng ra.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi hé mở hơi thở mùi đàn hương, hắn không kìm hãm được chậm rãi đến gần nàng.
Vu Kính lên tiếng kinh hô: "Vương Thượng?" Hắn nghĩ muốn làm cái gì?
Trực giác của nàng muốn lui về phía sau, nhưng cánh tay Long Tiếu Thiên lại sớm một bước kiềm chế nàng thật chặt ở trong ngực, hôn vào cánh môi nàng tựa như che chở bảo vật trân quý nhất trên đời vô cùng dịu dàng, nàng cảm thấy mình giống như bị hòa tan, đầu óc hỗn loạn, nhưng một trái tim nhỏ bé lại như đánh trống phát ra tiếng thật to.
Không biết qua bao lâu, Long Tiếu Thiên mới rời đi cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn mê người của nàng, nhìn thấy nàng đỏ mặt trừng lớn mắt to nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Vu Kính cảm thấy Vương Thượng thật mê người, so với bất luận người nào nàng đã gặp còn hấp dẫn hơn, hơn nữa để cho nàng cảm thấy an tâm.
Nếu như, nàng nghĩ cứ như vậy nhìn thẳng hắn, có thể không?
"Nếu nàng còn nhìn ta như vậy mà nói..., cẩn thận ta nhẫn nhịn không được ăn sạch sẽ nàng đó." Hắn suy nghĩ thật muốn làm như vậy, nhưng lại lo lắng dọa sợ nàng, hắn nghĩ quý trọng nàng, không muốn làm cho nàng sợ.
Ăn?
"Không. . . . . . Đừng có ăn ta, ta ăn không ngon, thật, thật ăn không tốt đâu, ăn sẽ đau bụng đấy!"
Long Tiếu Thiên mới vừa làm hành động để cho nàng tin tưởng, hắn thật sẽ ăn nàng.
Mặc dù không đau, nhưng là cảm giác rất kỳ quái, chẳng những không ghét, thậm chí còn có chút thoải mái, làm cho người ta thích; nhưng là, nếu là hắn thật ăn nàng, làm sao bây giờ? Như vậy mẹ nàng sẽ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi.
Long Tiếu Thiên bởi vì lời nói ngây thơ của nàng mà cười to.
"Nàng thật là đáng yêu." Hắn hoài nghi nàng là tiên tử hạ phàm, mới có thể hồn nhiên như vậy, không dính nhiễm chuyện đời dơ bẩn. "Nếu để cho ta nếm một miệng, trước hết sẽ không ăn nàng." Hắn nghĩ lần nữa nếm hương vị từ cái miệng nhỏ nhắn mê người mùi đàn hương của nàng.
"Trước không ăn?" Vu Kính đột nhiên dùng sức đẩy ra hắn sắp hôn lên miệng nàng, ý là hắn vẫn còn muốn ăn nàng đi?
"Nếu không hiện tại lập tức ăn nàng cũng được." Như vậy càng thích hợp với ý của hắn.
"Không được! Tuyệt đối không được!" Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, giãy dụa nghĩ muốn thoát ra khỏi ngực của hắn.
"Nàng trước nên hoàn cảnh quanh mình." Long Tiếu Thiên tốt bụng nhắc nhở.
Vu Kính ngẩn ngơ, chậm nửa nhịp mới nghĩ đến mình vẫn còn ở trong nước.
"Ngươi cứu cũng đã cứu ta rồi, vậy thì làm người tốt đến cùng, dẫn ta lên bờ đi." Nàng đáng thương nhìn hắn, giọng nói thỉnh cầu làm người khác nghe hết sức đau lòng, mà cảm giác quen thuộc ấy lại càng quấy nhiễu hắn.
"Được." Hắn một lời đáp ứng, nhẹ nhàng rơi xuống cái miệng nhỏ nhắn của nàng một nụ hôn.
"Thật!" Thì ra là hắn rất tốt. . . . . . Ngô. . . . . . Tại sao lại đến rồi!
Lần này, Long Tiếu Thiên không hề chỉ khẽ hôn nữa, nhẹ cạy ra hàm răng của nàng, sau đó giống như rắn linh hoạt lập tức chạy vào trong miệng nhỏ nhắn của nàng tìm kiếm chiếc lưỡi thơm mùi đàn hương của nàng, cùng nhau dây dưa chơi đùa.
Vu Kính cũng rút ra một bài học, một cảm giác tê dại len lỏi toàn thân nàng, gần như trong nháy mắt hút ra toàn bộ hơi sức trong cơ thể nàng không còn một chút, nàng xụi lơ ở trong lòng hắn, giống như người chết đuối tìm được bè gỗ; có thể cùng chết chìm không đồng dạng như vậy dạ, nàng không hề cảm thấy không thoải mái nữa, không cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp, ngược lại giống như bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay, trừ mẹ ra, hắn là người thứ nhất để cho nàng cảm thấy an tâm như thế, điều này làm cho nàng không nhịn được lại muốn khóc.
"Ngoan, đừng khóc, ta không cho phép nàng khóc." Hắn chuyên chế ra lệnh, nhưng hôn lên nước mắt nàng động tác cũng là dịu dàng cẩn thận.
"Ta. . . . . . Ta thương tiếc cho sinh mệnh ở nhân thế của mình trước khi bị ăn không được sao?" Nàng dù thế nào cũng không nghĩ ra, bị người khác ăn còn có thể có cảm giác thư thái như vậy, hơn nữa nàng còn rất thích loại cảm giác này, nhưng là nàng không muốn bị ăn nha! Ô. . . . . .
Làm sao bây giờ?
Lời của nàng lại chọc cho hắn cười to không dứt.
"Đừng lo lắng, ta sẽ không để ch nàng rời đi nhân thế sớm như vậy đâu." Thiên (trời), nàng thật là đáng yêu khiến người khác không chịu nổi.
"Chẳng lẽ ngươi muốn một miếng một miếng từ từ ăn ta?" Như vậy thống khổ này không phải phải kéo càng ngày càng dài hơn sao?
Long Tiếu Thiên lần nữa cười to lên.
"Ta chẳng lẽ ở trong lòng nàng là người tàn nhẫn khát máu như vậy sao?"
"Ai biết trong bụng ngươi đánh cái mưu ma chước quỷ gì, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cẩn thận kẻ xấu đang ở bên cạnh như ngươi vẫn tốt hơn." Hơn nữa hắn mới vừa nói muốn ăn nàng đấy sao.
"Ngươi cảm thấy ta giống như người xấu?" Thiên, nàng thật là quá đáng yêu!
"Bình thường càng không thể làm được càng dễ sẽ xảy ra."
"Nói cũng phải, vừa nhìn thấy nàng, ta liền không nhịn được nghĩ đối với nàng làm chuyện xấu." Long Tiếu Thiên thừa dịp nàng không chú ý lại hôn nàng một cái.
[ ô. . . . . . Ngươi là chán ghét ta, nên mới có thể nghĩ khi dễ ta, ăn ta có đúng hay không?" Nàng đều không biết, thì ra là hắn ghét nàng, nàng không cần hắn ghét nàng nha!
"Loại này khi dễ không phải là ghét, ta làm sao có thể sẽ chán ghét nàng?" Đối với nàng, hắn chỉ có tràn đầy yêu thương, tại sao lại ghét được chứ?
"Thật? Ngươi không phải là ở an ủi ta?" Lời của hắn khiến Vu Kính có chút cao hứng, cũng có chút lo lắng.
"Nếu chán ghét như trong lời nói của nàng, cũng sẽ không nhảy xuống cứu nàng, cũng sẽ không an ủi nàng." Đầu nhỏ của nàng thật là thích suy nghĩ lung tung, thiệt là!
Vu Kính lại hỏi lần nữa: "Thật?"
"Cần ta thề sao?" Nàng cứ như vậy không tín nhiệm hắn?
"Không cần, ta tin tưởng ngươi. Như vậy, ngươi sẽ dẫn ta lên bờ có đúng hay không?" Nàng hướng hắn nở rộ một nụ cười so với hoa quỳnh còn xinh đẹp hơn, chọc cho hắn lại muốn thật tốt hôn nàng cho đủ.
"Nói cho ta biết nàng là ai, ta liền dẫn nàng lên bờ." Trên người nàng thoang thoảng mùi thuốc rất dễ chịu, dung hợp với hương thơm ngát tự nhiên trên người nàng, tạo thành một loại hương vị đặc thù chỉ có trên người nàng, điều này làm cho hắn bị mê hoặc.
"Thời cơ chưa tới, ngươi trước dẫn ta lên bờ sao!"
Vu Kính làm nũng, bộ dạng xinh đẹp động lòng người của nàng rước lấy nhiều hơn ngượng ngùng đáng yêu.
"Không được, ở đất nước này ta chính là trời, ta muốn nàng bây giờ liền nói cho ta biết." Lần trước như vậy là đủ rồi, cho dù nàng như thế nào hấp dẫn hắn cũng vậy, hắn sẽ không để cho mình phải hối hận dù chỉ một lần.
"Nhưng là. . . . . ." Này muốn nàng nói như thế nào? Nàng đã đáp ứng sư phụ rồi, làm người không thể nói không giữ lời.
"Nhưng mà cái gì?" Nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay ở trước mắt, hắn chậm rãi ấn môi lên.
Nếu nàng không chịu ngoan ngoãn nói thật, hắn không thể làm gì khác hơn là xuất ra chút ít thủ đoạn để cho nàng nói ra.
Tiếng kêu cứu đột nhiên truyền đến, cắt đứt thời gian ngọt ngào của hai người.
"Kính Nhi, cứu mạng nha! Tiểu Hồ Ly của con đang đuổi giết ta."
Vu Kính trực giác quay đầu, vừa hay nhìn thấy toàn thân bẩn thỉu của Long Thiên Vũ đang liều mạng chạy như điên về phía trước, mà Tiểu Bạch Hồ đang nhe răng trợn mắt mãnh liệt truy đuổi ở sau lưng nàng.
Đột nhiên linh quang lóe lên, tất cả hoang mang của Long Tiếu Thiên đều đã có đáp án, hắn kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp đang khóc trong ngực.
"Nàng là Kính Nhi?"
Bình luận facebook