Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt!
Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc!
Tô Tiểu Tiểu rung động!
Ôi uy, ở trong tưởng tượng của nàng, nàng vẫn cho rằng sư phụ của Thanh là một lão nhân qua tuổi năm mươi, có chòm râu trắng xóa, là một sư phụ thực tiên phong đạo cốt.
Không nghĩ tới sư phụ của Thanh lại là một người có mị lực như thế, lại còn có cặp mắt yêu mị tới cực điểm, siêu cấp đại dễ nhìn!
Trời ạ.
Đến tột cùng đây là cái thế đạo gì nha!!!!!
Lúc này, sư phụ kia lành lạnh mở miệng.
“Thanh nhi.”
Phốc phốc phốc phốc phốc …
Ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu phun lên.
Không nghĩ tới lời nói xuất ra cũng là kinh người, sư phụ này nói ra cũng thật làm người ta sợ hãi nha!
Thanh nhi?
Má ơi, nàng đều không có gọi qua đâu!!!!!
Xem ra sư phụ này nếu tới cướp dâu, người muốn cướp tuyệt đối không phải là nàng, mà là Thanh …
Hai nam nhân này, một tuấn mỹ, một cái tuấn lãng, đứng chung một chỗ đích xác thực đẹp mắt.
(vịt: tuấn mỹ với tuấn lãng có khác nhau àh các tình yêu)
Nhưng là …
Vấn đề trọng yếu là, trong đó có một người là lão công của nàng a …
Tô Tiểu Tiểu không muốn.
Nàng bất chấp tất cả, liền bước tới lôi kéo tay của Thanh: “Tướng công, chúng ta trước bái đường đi đã, lầm ngày lành tháng tốt sẽ không tốt.”
Thượng Quan Thanh nghe xong, cũng thấy có lý, liền theo Tô Tiểu Tiểu.
Sau khi hai người nhanh chóng phu thê giao bái, Tô Tiểu Tiểu lúc này mới vén lên trân châu san hô trên mũ phượng, nàng ý cười nhẹ nhàng nhìn về phía sư phụ.
“Sư phụ.”
Tô Tiểu Tiểu kêu thật sự sung sướng.
Thượng Quan Thanh lúc này cũng nói: “Sư phụ, thật không ngờ người sẽ ở đây. Nàng là thê tử của con, Tô Tiểu Tiểu.”
Sau khi sư phụ thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, ánh mắt lại đặt lên người Thượng Quan Thanh.
“Thanh nhi, ngươi là đồ nhi của ta đi.”
Thượng Quan Thanh đang chính sắc: “Vâng, sư phụ.”
“Một ngày là thầy, cả đời là cha, lời này ngươi đã nghe qua đi.”
Thượng Quan Thanh sửng sốt, rồi sau đó nói tiếng: “Vâng.”
Sư phụ lúc này lại liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu, cuối cùng lại quay về trên người Thượng Quan Thanh.
“Mới vừa rồi hai người các ngươi bái ra ngoài trời chẳng phải là coi ta như đã chết?”
Lời này vừa ra, Thượng Quan Thanh sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng nói: “Tự nhiên không phải.”
Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc!
Tô Tiểu Tiểu rung động!
Ôi uy, ở trong tưởng tượng của nàng, nàng vẫn cho rằng sư phụ của Thanh là một lão nhân qua tuổi năm mươi, có chòm râu trắng xóa, là một sư phụ thực tiên phong đạo cốt.
Không nghĩ tới sư phụ của Thanh lại là một người có mị lực như thế, lại còn có cặp mắt yêu mị tới cực điểm, siêu cấp đại dễ nhìn!
Trời ạ.
Đến tột cùng đây là cái thế đạo gì nha!!!!!
Lúc này, sư phụ kia lành lạnh mở miệng.
“Thanh nhi.”
Phốc phốc phốc phốc phốc …
Ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu phun lên.
Không nghĩ tới lời nói xuất ra cũng là kinh người, sư phụ này nói ra cũng thật làm người ta sợ hãi nha!
Thanh nhi?
Má ơi, nàng đều không có gọi qua đâu!!!!!
Xem ra sư phụ này nếu tới cướp dâu, người muốn cướp tuyệt đối không phải là nàng, mà là Thanh …
Hai nam nhân này, một tuấn mỹ, một cái tuấn lãng, đứng chung một chỗ đích xác thực đẹp mắt.
(vịt: tuấn mỹ với tuấn lãng có khác nhau àh các tình yêu)
Nhưng là …
Vấn đề trọng yếu là, trong đó có một người là lão công của nàng a …
Tô Tiểu Tiểu không muốn.
Nàng bất chấp tất cả, liền bước tới lôi kéo tay của Thanh: “Tướng công, chúng ta trước bái đường đi đã, lầm ngày lành tháng tốt sẽ không tốt.”
Thượng Quan Thanh nghe xong, cũng thấy có lý, liền theo Tô Tiểu Tiểu.
Sau khi hai người nhanh chóng phu thê giao bái, Tô Tiểu Tiểu lúc này mới vén lên trân châu san hô trên mũ phượng, nàng ý cười nhẹ nhàng nhìn về phía sư phụ.
“Sư phụ.”
Tô Tiểu Tiểu kêu thật sự sung sướng.
Thượng Quan Thanh lúc này cũng nói: “Sư phụ, thật không ngờ người sẽ ở đây. Nàng là thê tử của con, Tô Tiểu Tiểu.”
Sau khi sư phụ thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, ánh mắt lại đặt lên người Thượng Quan Thanh.
“Thanh nhi, ngươi là đồ nhi của ta đi.”
Thượng Quan Thanh đang chính sắc: “Vâng, sư phụ.”
“Một ngày là thầy, cả đời là cha, lời này ngươi đã nghe qua đi.”
Thượng Quan Thanh sửng sốt, rồi sau đó nói tiếng: “Vâng.”
Sư phụ lúc này lại liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu, cuối cùng lại quay về trên người Thượng Quan Thanh.
“Mới vừa rồi hai người các ngươi bái ra ngoài trời chẳng phải là coi ta như đã chết?”
Lời này vừa ra, Thượng Quan Thanh sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng nói: “Tự nhiên không phải.”
Bình luận facebook