Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80 - Chương 80HỘI NGHỊ CỦA BÀNG MÔN
Chương 80HỘI NGHỊ CỦA BÀNG MÔN
S
au khi dập dầu, bốn chúng tôi cùng nhau đứng lên nhưng cảm xúc trong lòng đã thay đổi. Trước đó tuy chúng tôi cùng là đồng môn của Thất môn nhưng hôm nay chúng tôi mới thật sự trở thành người một nhà.
Bốn chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi lên đường đi tới Hoàng Sa Trường.
Ngoại trừ là đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn thì Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ cũng là gia tộc khai thác cát lớn nhất ở bãi sông Hoàng Hà, mặc dù cát không đáng mấy đồng nhưng buôn bán nhiều, tích lũy từ ngày này sang năm khác cũng trở thành một gia nghiệp khổng lồ, tiếng tăm lừng lẫy, trở thành gia tộc giàu có nhất trong những gia tộc giàu có. Vậy nên, tuy chúng tôi chưa đến Hoàng Sa Trường bao giờ nhưng vẫn có thể tìm thấy nó một cách dễ dàng.
Vừa tới gần Hoàng Sa Trường thì bầu không khí đã có chút không đúng, tất cả những người đang qua lại ở đây đều là người giang hồ. Bốn người chúng tôi không dám ló mặt nên đành trốn trong một con thuyền nhỏ, âm thầm quan sát cả một ngày. Tôi là người nhỏ nhất cũng lanh lợi nhất cho nên tôi hóa trang đơn giản rồi rời thuyền lên bờ thăm dò tin tức.
Mấy thôn làng quanh Hoàng Sa Trường chủ yếu dựa vào Hoàng Sa Trường kiếm sống, thường xuyên qua lại với nhau nên cũng dễ hỏi thăm tin tức, dù sao người trong thôn cũng không quá kín miệng. Tôi nghe bọn họ nói, chủ nhân thế hệ này của nhà họ Hồ vừa mới mười bảy tuổi, tên là Hồ Đao.
Hơn hai mươi năm Hoàng Sa Trường không làm đầu cán của Bàng môn, thế nhưng sản nghiệp của gia tộc quá lớn, mấy anh em chú bác trong gia tộc đều thèm thuồng mớ sản nghiệp khổng lồ kia. Hồ Đao còn trẻ, cha mất sớm, một thân một mình đấu đá với đám họ hàng bụng dạ khó lường kia có vẻ hơi quá sức, nếu không có gì ngoài ý muốn thì vài năm nữa cậu ta sẽ biến thành một bù nhìn thôi.
Thế nhưng, hội nghị lần này của Ba mươi sáu bàng môn tựa hồ là một cơ hội với cậu ta, bởi vì nghe đồn Hồ Đao đã được đẩy lên làm đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn.
Tuy chúng tôi đến trễ nhưng có những gia tộc trong Ba mươi sáu bàng môn còn ở xa hơn chúng tôi nên lúc này còn chưa tới kịp, nghe nói thời gian cụ thể diễn ra hội nghị là vào ba ngày sau.
Người trong thôn cũng chỉ biết đến thế, tôi không thể bám theo đám người của Bàng môn để hỏi thăm cho nên vội vàng chạy về thuyền bàn bạc với đám Bàng Độc.
Lần này mục đích của chúng tôi là nắm được tình hình của hội nghị, cho nên kế hoạch của chúng tôi không phải là liều mạng với đối phương, bây giờ chúng tôi phải mau chóng nghĩ cách xem nên trà trộn vào hội nghị kia như thế nào.
Hiển nhiên, với một hội nghị lớn như này thì quy củ chắc chắn rất nghiêm, thế nhưng mời quá nhiều người đến ắt sẽ có sơ hở, tôi nghĩ mình có thể lợi dụng thẻ bài của Ngũ Hành Đường để trà trộn vào.
Thế nhưng lệnh bài chỉ có một mà chúng tôi có tận bốn người, nghĩ đi nghĩ lại thì ba người kia đều không thích hợp, cho nên chuyện này lại rơi vào đầu tôi.
Chúng tôi trốn trên thuyền ba ngày, chuẩn bị thật kỹ càng chờ tới ngày diễn ra hội nghị. Hôm đó, tôi dậy thật sớm rồi để Tôn Thế Dũng dùng keo dính thoa lên mặt mình. Da mặt bị dính keo dính lại nên gương mặt tôi căng cứng, khó chịu. Với gương mặt này, có lẽ dù mẹ tôi còn ở trên đời cũng không nhận ra tôi.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng tôi liền lên đường đi về phía Hoàng Sa Trường, dọc đường có rất nhiều tốp người tụm năm tụm ba bàn tán về chuyện đầu cán mới của Bàng môn lần này.
“Nghe nói gia chủ thế hệ này của nhà họ Hồ là một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi. Như vậy mà nó muốn làm đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta?”
“Đừng coi thường cậu ta, cậu ta là Huyết Nhãn mà sáu mươi năm mới xuất hiện một lần của nhà họ Hồ. Huyết Nhãn nhà họ Hồ cộng thêm Xà Triện Đao tổ truyền thì chờ thêm mấy năm nữa, ai có thể biết cậu ta sẽ trở thành người thế nào chứ.”
Mặc dù đã nhiều năm nhà họ Hồ đảm nhiệm chức đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn nhưng quá nửa nguyên nhân trong đó là vì cứ sáu mươi năm nhà họ Hồ sẽ xuất hiện một truyền nhân có thiên phú dị bẩm.
Vietwriter.vn
Giang hồ đồn đãi, mỗi lần Huyết Nhãn của nhà họ Hồ khởi động thì tròng mắt sẽ đỏ rực như máu, bách tà bất xâm, chỉ cần người đó có thể bình yên trưởng thành ắt sẽ là kẻ mạnh hùng cứ một phương.
Tôi trà trộn trong đám người vừa đi vừa nghe ngóng, bất tri bất giác đã tới Hoàng Sa Trường của nhà họ Hồ.
Nhà họ Hồ là gia tộc có truyền thừa lâu đời, rất có quyền có thế cho nên từ đường của gia tộc nhà họ Hồ vô cùng khí phái, chỉ một cái từ đường này đã có thể chứa đến mấy trăm người. Lúc tôi tới thì nơi này đã có hơn một nửa người tới, Người Cầm Đèn của các gia tộc ngồi trong từ đường còn tùy tùng thì ở trong viện.
Đúng như tôi nghĩ, bên ngoài cửa lớn từ đường có người canh gác, bọn chúng phụ trách kiểm tra thân phận của người tới tham dự. Tôi cố ý đi vào sau cùng, chờ bọn họ đi vào gần hết thì lấy thẻ bài của Ngũ Hành Đường ra, thuận lợi trà trộn vào trong.
Trong từ đường có đến cả trăm người, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt trên bãi sông Hoàng Hà này. Tôi cố tình chạy tới bên cạnh một ô cửa sổ, đứng ở đây có thể quan sát rõ ràng tình hình bên trong cũng có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Tới giờ, từ trong từ đường truyền ra một tiếng gõ chiêng lớn khiến tất cả đám người trong ngoài từ đường đều yên lặng.
“Các vị lặn lội đường xa tới nhưng chuyện tình hệ trọng nên không kịp khoản đãi các vị đồ ăn và thức uống.” Một đạo sĩ mặc áo đen ngồi bên trái từ đường đứng lên, quét mắt nhìn mọi người rồi lên tiếng. “Đều là người quen biết lâu năm nên cũng không cần lòng vòng nhiều, lần này triệu tập mọi người tới là vì chuyện đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta.”
Tôi lẳng lặng quan sát, tuy tôi chưa từng thấy lão đạo sĩ mặc áo đen này bao giờ nhưng căn cứ vào tình huống hiện tại thì tôi đoán ông ta chính là Mao Thiên Sư của Âm Sơn Đạo, trong Ba mươi sáu bàng môn thì nhà họ Hồ đứng đầu còn Âm Sơn Đạo đứng thứ hai. Trước đây mỗi lần đầu cán muốn làm gì thường đều do Âm Sơn Đạo đứng ra ra lệnh.
Mao Thiên Sư mặc đồ đen, tóc cũng đen, tính tuổi tác thì lão cũng phải hơn sáu mươi tuổi rồi nhưng trên mặt lão gần như chẳng có một nếp nhăn nào, sắc mặt hồng hào, tiếng nói trầm thấp, có khí thế. Nếu bỏ đi danh tiếng chẳng ra sao của Âm Sơn Đạo thì ông ta trông cũng có vài phần quý phái.
“Mời thiếu chủ nhà họ Hồ.” Mao Thiên Sư vươn tay làm động tác mời. “Từ hôm nay trở đi, thiếu chủ nhà họ Hồ chính là đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta.”
Mao Thiên Sư nói xong, mãi sau mới có một cậu thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi bước ra từ phía sau bức màn.
Dáng người cậu ta không cao, thậm chí còn có chút yếu đuối nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ trầm ổn mà những đứa trẻ cùng tuổi không thể nào có được. Chắc chắn cậu thiếu niên này là gia chủ Hồ Đao của nhà họ Hồ.
“Thiếu chủ nhà họ Hồ... à không, nên gọi là đầu cán.” Hiển nhiên hôm nay Mao Thiên Sư là người chủ trì hội nghị, lão lại lên tiếng nói tiếp: “Mời đầu cán ngồi xuống, cậu ngồi xuống cái ghế này, sau này chúng tôi đều công nhận thân phận của cậu.”
Hồ Đao không nói gì, chỉ là vẻ mặt có chút không muốn lại có mấy phần không cam lòng mà chậm rãi đi tới cái ghế ở vị trí cao nhất.
Chiếc ghế bành này chính là biểu tượng của đầu cán Ba mươi sáu bàng môn, nếu cậu ta ngồi xuống đó, vậy sau này cậu ta đã chính thức trở này đầu cán – người có quyền lực cao nhất của Ba mươi sáu bàng môn.
Hồ Đao đã đi tới trước ghế bành, thế nhưng cậu ta còn chưa kịp ngồi xuống thì bên dưới bỗng có người quát to.
“Khoan đã!”
S
au khi dập dầu, bốn chúng tôi cùng nhau đứng lên nhưng cảm xúc trong lòng đã thay đổi. Trước đó tuy chúng tôi cùng là đồng môn của Thất môn nhưng hôm nay chúng tôi mới thật sự trở thành người một nhà.
Bốn chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi lên đường đi tới Hoàng Sa Trường.
Ngoại trừ là đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn thì Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ cũng là gia tộc khai thác cát lớn nhất ở bãi sông Hoàng Hà, mặc dù cát không đáng mấy đồng nhưng buôn bán nhiều, tích lũy từ ngày này sang năm khác cũng trở thành một gia nghiệp khổng lồ, tiếng tăm lừng lẫy, trở thành gia tộc giàu có nhất trong những gia tộc giàu có. Vậy nên, tuy chúng tôi chưa đến Hoàng Sa Trường bao giờ nhưng vẫn có thể tìm thấy nó một cách dễ dàng.
Vừa tới gần Hoàng Sa Trường thì bầu không khí đã có chút không đúng, tất cả những người đang qua lại ở đây đều là người giang hồ. Bốn người chúng tôi không dám ló mặt nên đành trốn trong một con thuyền nhỏ, âm thầm quan sát cả một ngày. Tôi là người nhỏ nhất cũng lanh lợi nhất cho nên tôi hóa trang đơn giản rồi rời thuyền lên bờ thăm dò tin tức.
Mấy thôn làng quanh Hoàng Sa Trường chủ yếu dựa vào Hoàng Sa Trường kiếm sống, thường xuyên qua lại với nhau nên cũng dễ hỏi thăm tin tức, dù sao người trong thôn cũng không quá kín miệng. Tôi nghe bọn họ nói, chủ nhân thế hệ này của nhà họ Hồ vừa mới mười bảy tuổi, tên là Hồ Đao.
Hơn hai mươi năm Hoàng Sa Trường không làm đầu cán của Bàng môn, thế nhưng sản nghiệp của gia tộc quá lớn, mấy anh em chú bác trong gia tộc đều thèm thuồng mớ sản nghiệp khổng lồ kia. Hồ Đao còn trẻ, cha mất sớm, một thân một mình đấu đá với đám họ hàng bụng dạ khó lường kia có vẻ hơi quá sức, nếu không có gì ngoài ý muốn thì vài năm nữa cậu ta sẽ biến thành một bù nhìn thôi.
Thế nhưng, hội nghị lần này của Ba mươi sáu bàng môn tựa hồ là một cơ hội với cậu ta, bởi vì nghe đồn Hồ Đao đã được đẩy lên làm đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn.
Tuy chúng tôi đến trễ nhưng có những gia tộc trong Ba mươi sáu bàng môn còn ở xa hơn chúng tôi nên lúc này còn chưa tới kịp, nghe nói thời gian cụ thể diễn ra hội nghị là vào ba ngày sau.
Người trong thôn cũng chỉ biết đến thế, tôi không thể bám theo đám người của Bàng môn để hỏi thăm cho nên vội vàng chạy về thuyền bàn bạc với đám Bàng Độc.
Lần này mục đích của chúng tôi là nắm được tình hình của hội nghị, cho nên kế hoạch của chúng tôi không phải là liều mạng với đối phương, bây giờ chúng tôi phải mau chóng nghĩ cách xem nên trà trộn vào hội nghị kia như thế nào.
Hiển nhiên, với một hội nghị lớn như này thì quy củ chắc chắn rất nghiêm, thế nhưng mời quá nhiều người đến ắt sẽ có sơ hở, tôi nghĩ mình có thể lợi dụng thẻ bài của Ngũ Hành Đường để trà trộn vào.
Thế nhưng lệnh bài chỉ có một mà chúng tôi có tận bốn người, nghĩ đi nghĩ lại thì ba người kia đều không thích hợp, cho nên chuyện này lại rơi vào đầu tôi.
Chúng tôi trốn trên thuyền ba ngày, chuẩn bị thật kỹ càng chờ tới ngày diễn ra hội nghị. Hôm đó, tôi dậy thật sớm rồi để Tôn Thế Dũng dùng keo dính thoa lên mặt mình. Da mặt bị dính keo dính lại nên gương mặt tôi căng cứng, khó chịu. Với gương mặt này, có lẽ dù mẹ tôi còn ở trên đời cũng không nhận ra tôi.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng tôi liền lên đường đi về phía Hoàng Sa Trường, dọc đường có rất nhiều tốp người tụm năm tụm ba bàn tán về chuyện đầu cán mới của Bàng môn lần này.
“Nghe nói gia chủ thế hệ này của nhà họ Hồ là một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi. Như vậy mà nó muốn làm đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta?”
“Đừng coi thường cậu ta, cậu ta là Huyết Nhãn mà sáu mươi năm mới xuất hiện một lần của nhà họ Hồ. Huyết Nhãn nhà họ Hồ cộng thêm Xà Triện Đao tổ truyền thì chờ thêm mấy năm nữa, ai có thể biết cậu ta sẽ trở thành người thế nào chứ.”
Mặc dù đã nhiều năm nhà họ Hồ đảm nhiệm chức đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn nhưng quá nửa nguyên nhân trong đó là vì cứ sáu mươi năm nhà họ Hồ sẽ xuất hiện một truyền nhân có thiên phú dị bẩm.
Vietwriter.vn
Giang hồ đồn đãi, mỗi lần Huyết Nhãn của nhà họ Hồ khởi động thì tròng mắt sẽ đỏ rực như máu, bách tà bất xâm, chỉ cần người đó có thể bình yên trưởng thành ắt sẽ là kẻ mạnh hùng cứ một phương.
Tôi trà trộn trong đám người vừa đi vừa nghe ngóng, bất tri bất giác đã tới Hoàng Sa Trường của nhà họ Hồ.
Nhà họ Hồ là gia tộc có truyền thừa lâu đời, rất có quyền có thế cho nên từ đường của gia tộc nhà họ Hồ vô cùng khí phái, chỉ một cái từ đường này đã có thể chứa đến mấy trăm người. Lúc tôi tới thì nơi này đã có hơn một nửa người tới, Người Cầm Đèn của các gia tộc ngồi trong từ đường còn tùy tùng thì ở trong viện.
Đúng như tôi nghĩ, bên ngoài cửa lớn từ đường có người canh gác, bọn chúng phụ trách kiểm tra thân phận của người tới tham dự. Tôi cố ý đi vào sau cùng, chờ bọn họ đi vào gần hết thì lấy thẻ bài của Ngũ Hành Đường ra, thuận lợi trà trộn vào trong.
Trong từ đường có đến cả trăm người, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt trên bãi sông Hoàng Hà này. Tôi cố tình chạy tới bên cạnh một ô cửa sổ, đứng ở đây có thể quan sát rõ ràng tình hình bên trong cũng có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Tới giờ, từ trong từ đường truyền ra một tiếng gõ chiêng lớn khiến tất cả đám người trong ngoài từ đường đều yên lặng.
“Các vị lặn lội đường xa tới nhưng chuyện tình hệ trọng nên không kịp khoản đãi các vị đồ ăn và thức uống.” Một đạo sĩ mặc áo đen ngồi bên trái từ đường đứng lên, quét mắt nhìn mọi người rồi lên tiếng. “Đều là người quen biết lâu năm nên cũng không cần lòng vòng nhiều, lần này triệu tập mọi người tới là vì chuyện đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta.”
Tôi lẳng lặng quan sát, tuy tôi chưa từng thấy lão đạo sĩ mặc áo đen này bao giờ nhưng căn cứ vào tình huống hiện tại thì tôi đoán ông ta chính là Mao Thiên Sư của Âm Sơn Đạo, trong Ba mươi sáu bàng môn thì nhà họ Hồ đứng đầu còn Âm Sơn Đạo đứng thứ hai. Trước đây mỗi lần đầu cán muốn làm gì thường đều do Âm Sơn Đạo đứng ra ra lệnh.
Mao Thiên Sư mặc đồ đen, tóc cũng đen, tính tuổi tác thì lão cũng phải hơn sáu mươi tuổi rồi nhưng trên mặt lão gần như chẳng có một nếp nhăn nào, sắc mặt hồng hào, tiếng nói trầm thấp, có khí thế. Nếu bỏ đi danh tiếng chẳng ra sao của Âm Sơn Đạo thì ông ta trông cũng có vài phần quý phái.
“Mời thiếu chủ nhà họ Hồ.” Mao Thiên Sư vươn tay làm động tác mời. “Từ hôm nay trở đi, thiếu chủ nhà họ Hồ chính là đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta.”
Mao Thiên Sư nói xong, mãi sau mới có một cậu thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi bước ra từ phía sau bức màn.
Dáng người cậu ta không cao, thậm chí còn có chút yếu đuối nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ trầm ổn mà những đứa trẻ cùng tuổi không thể nào có được. Chắc chắn cậu thiếu niên này là gia chủ Hồ Đao của nhà họ Hồ.
“Thiếu chủ nhà họ Hồ... à không, nên gọi là đầu cán.” Hiển nhiên hôm nay Mao Thiên Sư là người chủ trì hội nghị, lão lại lên tiếng nói tiếp: “Mời đầu cán ngồi xuống, cậu ngồi xuống cái ghế này, sau này chúng tôi đều công nhận thân phận của cậu.”
Hồ Đao không nói gì, chỉ là vẻ mặt có chút không muốn lại có mấy phần không cam lòng mà chậm rãi đi tới cái ghế ở vị trí cao nhất.
Chiếc ghế bành này chính là biểu tượng của đầu cán Ba mươi sáu bàng môn, nếu cậu ta ngồi xuống đó, vậy sau này cậu ta đã chính thức trở này đầu cán – người có quyền lực cao nhất của Ba mươi sáu bàng môn.
Hồ Đao đã đi tới trước ghế bành, thế nhưng cậu ta còn chưa kịp ngồi xuống thì bên dưới bỗng có người quát to.
“Khoan đã!”