Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79 - Chương 79KẾT NGHĨA VƯỜN HÒE
Chương 79KẾT NGHĨA VƯỜN HÒE
"N
gười phía Tây là tử địch của Thất môn chúng ta!” Bàng Độc hít sâu một hơi rồi điều chỉnh sắc mặt về bình thường, thế nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm nhận, nhịp tim của anh ấy đang đập rất nhanh. “Bọn chúng còn đáng hận hơn Ba mươi sáu bàng môn!”
Ba mươi sáu bàng môn trên bãi sông Hoàng Hà thật ra là một cách gọi, nó bao hàm nhiều gia tộc và các phe phái, mà mỗi phe phái đều có địa bàn và quyền lợi của riêng mình, không phụ thuộc lẫn nhau, cho nên nếu có một ngày có chuyện xảy ra thì cũng chỉ là chuyện riêng của từng gia tộc.
Thế nhưng, chẳng biết từ bao giờ mà ở bãi sông Hoàng Hà xuất hiện một đám người mạnh mẽ lôi kéo ba mươi sáu gia tộc tụ vào một chỗ, cùng nghe lệnh, cùng làm việc. Một đống gia tộc tụ lại một chỗ như vậy trở thành một lực lượng khổng lồ chuyên đối đầu với Thất môn Hà Phù Tử.
Không ai biết kẻ lôi kéo Ba mươi sáu bàng môn vào với nhau là ai, chỉ biết kẻ đó đến từ phía Tây của bãi Hoàng Hà này. Sau khi Ba mươi sáu bàng môn tụ lại thì không biết đã nảy sinh xung đột với Thất môn bao nhiêu lần, song phương đều có người mất mạng, oán hận chồng chất ngày càng nhiều, cuối cùng thì dẫn đến tình trạng không cách nào giải quyết được.
Thế nhưng, nếu không có người phía Tây kia đứng sau chỉ đường dẫn lối thì đám bè đảng của Ba mươi sáu bàng môn cũng chẳng gây sự khắp nơi với Thất môn như vậy. Cho nên, nếu muốn tính toán chi li ra thì mối thù giữa Bàng môn và Thất môn là do người phía Tây gây dựng nên.
“Người phía Tây có thủ đoạn gì mà lại khiến đám người Ba mươi sáu bàng môn chịu cúi đầu nghe lệnh?” Tôi hết sức khó hiểu, người của Ba mươi sáu bàng môn đều là những kẻ giang hồ, dao sạch đâm vào dao máu rút ra thành thói. Nếu người phía Tây không có bản lĩnh thật sự thì chắc chắn không thể đàn áp được đám người này.
“Em còn nhỏ, chưa biết sự lợi hại của người phía Tây.”
Bàng Độc nói thế hệ trước của chúng tôi có một người phía Tây tên hiệu là Đại Đầu Phật, người này trời sinh đã có sức khỏe hơn người, tính cách hung tàn bạo ngược. Lúc đó, thủ lĩnh của Ba mươi sáu bàng môn vẫn là Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ nhưng trên thực tế tất cả mọi chuyện của Bàng môn đều do Đại Đầu Phật này quyết định.
Người này không chỉ chỉ huy người của Bàng môn tiêu diệt Thất môn, còn ra tay tàn nhẫn với người của Bàng môn, thường xuyên có người bị đánh giết. Cuối cùng, mấy gia tộc Bàng môn không chịu nổi nữa liên hợp lại với nhau tạo phản, cùng tấn công Đại Đầu Phật mới có thể giết chết hắn.
Từ đó về sau, người phía Tây cũng im hơi lặng tiếng, gần hai mươi năm không có bất cứ động tĩnh gì. Chuyện này cũng dẫn đến việc nhà họ Hồ không trấn áp được Bàng môn nữa khiến Bàng môn cũng rơi vào tình trạng rắn mất đầu giống Thất môn.
“Lão Lục, bọn chúng nói muốn đến Hoàng Sa Trường họp mặt?”
“Đúng vậy ạ, bọn chúng đang chạy tới Hoàng Sa Trường.”
Tôi nghe Bàng Độc giải thích cũng hiểu được đôi phần, lần tụ họp này của Bàng môn đối với Thất môn không phải là chuyện tốt. Bàng môn phân tán hai mươi năm, bây giờ Hoàng Hà vừa xuất hiện biến động là người phía Tây đột nhiên muốn liên kết Ba mươi sáu bàng môn lại một lần nữa, mục đích của việc này, chẳng cần nghĩ cũng biết, nhất định là nhằm vào Thất môn chúng tôi.
“Chờ Thế Dũng tới rồi chúng ta bàn bạc thêm, phải mau nghĩ cách tìm hiểu xem rốt cuộc nhà họ Hồ có người phía Tây đứng sau làm chỗ dựa hay không?”
Tôi cũng biết, trong thời kỳ nhạy cảm này thì chuyện gì cũng phải nghĩ cách làm cho rõ ràng. Chỉ một con sông, Thất môn chúng tôi đã khó có thể ứng phó, nếu lúc này Bàng môn lại liên kết lại với nhau một lần nữa thì chúng tôi lại càng ứng phó không nổi.
Chúng tôi chờ thêm một ngày rưỡi nữa thì Tôn Thế Dũng cũng tới. Anh ta đã thu xếp cho người trong thôn ổn thỏa nên cũng không còn gì lo lắng nữa.
Tuy tôi và Tôn Thế Dũng chỉ mới gặp nhau một lần nhưng anh ta giống như một vũng nước trong suốt, liếc mắt là có thể nhìn thấu con người anh ta, là một người nhiệt huyết đầy nghĩa khí, tôi thích những người như vậy.
Tôn Thế Dũng thấy tôi còn nhỏ tuổi nên cũng chăm sóc tôi rất nhiều, bốn chúng tôi nói chuyện trong chốc lát rồi quyết định đi tới Hoàng Sa Trường, xem xem hội nghị lần này của bọn chúng là như thế nào.
Lúc này, trong lòng tôi cảm thấy kích động đến không nói nên lời, một đứa trẻ mồ côi cô độc phải bươn chải một mình bao nhiêu năm cuối cùng cũng có người anh chăm sóc cho mình. Có lẽ trên đời này không có chuyện gì có thể khiến người ta cảm thấy an lòng hơn chuyện này nữa.
“Thế Dũng, Bách Nghĩa, lão Lục, tuy chúng ta là người của bảy gia tộc khác nhau nhưng từ khi Thất môn thành lập đến nay thì bảy gia tộc luôn đồng lòng, không phải huynh đệ ruột thịt nhưng còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Hiện giờ người của Thất môn cũng chỉ còn mấy người chúng ta mà thôi.” Bàng Độc ngẩng đầu nhìn rừng hòe rậm rạp trước mắt, nói tiếp. “Tuy Thất môn ít người nhưng chỉ cần mọi người đồng lòng thì vẫn có thể gây dựng một sự nghiệp oanh liệt. Người ở bãi sông có câu: Bắc Sư Từ, Nam Vân Thiên, giữa quét ngang Lôi Sơn, mọi người đã từng nghe chưa?”
Tôi gật đầu, những lời này là để nói về ba người danh chấn bãi sông Hoàng Hà năm xưa, Bắc Sư Từ chính là ông nội Trần Sư Từ của tôi, Nam Vân Thiên là Đường Vân Thiên của nhà họ Đường trong Thất môn, còn câu cuối là chỉ ông nội Bàng Lôi Sơn của Bàng Độc. Ba người này đều xuất thân là người của Thất môn rồi kết thành huynh đệ khác họ, được xưng là Tam Anh của Thất môn, mặc dù chỉ có ba người nhưng bọn họ có thể tung hoành khắp bãi sông, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi khiến Ba mươi sáu bàng môn nghe mà sợ mất mật.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Bình thường Bàng Độc ít nói, nhưng hôm nay anh ấy lại phá lệ, nói rất nhiều với chúng tôi về chuyện của Tam Anh, tôi sinh sau đẻ muộn không được tận mắt nhìn thấy vinh quang năm xưa của tổ tiên, nhưng qua lời kể của Bàng Độc tôi vẫn có thể hình dung ra được hình ảnh người trước ngã xuống người sau tiến lên, khí thế hào hùng của cha ông.
“Thất môn của chúng ta không hề kém cạnh Bàng môn. Sinh ra là người của Thất môn, chết làm ma của Thất môn, mạng này nếu cần phải dùng đến, chắc chắn sẽ không hối tiếc!” Bàng Độc phất tay áo một cái, rồi nói to. “Hôm nay chúng ta ở đây dập đầu kết bái, không cầu vinh hoa phú quý chỉ nguyện đồng sinh cộng tử!”
“Chỉ nguyện đồng sinh cộng tử!” Đôi mắt của tôi cay xè, thầm nghĩ cuộc đời này có thể biết một người như Bàng Độc thì dù có chết tôi cũng không hối tiếc.
Ngày hôm đó là một ngày đẹp trời, trong vườn hoè xanh mướt đang độ đẹp nhất trong năm, bốn chúng tôi cùng quỳ dưới bóng cây uống máu ăn thề.
Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện đồng sinh cộng tử!
Tôi hơi liếc mắt nhìn về phía Bàng Độc, khoảng khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao khi gia tộc cứ điêu linh, đám hậu bối nhỏ bé yếu ớt không nơi nương tựa trôi dạt khắp nơi ngày càng nhiều mà những truyền thừa hào hùng của Thất môn vẫn có thể giữ được đến ngày nay.
Đó là vì tổ tiên của Thất môn chúng tôi có rất nhiều người cũng mang một bầu nhiệt huyết, bảo vệ lẽ trời giống như Bàng Độc.
Uống xong một chén rượu máu, sự nhiệt huyết trong trái tim càng thêm cháy bỏng. Bàng Độc ném chén rượu trong tay đi rồi trịnh trọng nói với Tôn Thế Dũng và Tống Bách Nghĩa: “Lão Lục còn nhỏ, nếu ở một gia đình bình thường thì em ấy vẫn chỉ là một đứa bé. Nếu có một ngày anh mất thì mong hai đứa không quên tình kết nghĩa rừng hòe hôm nay, chăm sóc em ấy, để em ấy có thể bình yên lớn lên...”
“Anh, anh lại nói bậy gì thế!” Sống mũi của tôi cay xè, mặc dù tôi biết anh ấy không thích người vừa gặp chút chuyện đã khóc lóc nhưng tôi thật sự không chịu nổi cảm giác này.
Từ nhỏ tôi đã không cha không mẹ, không ai yêu thương chỉ biết sống cô đơn suốt mười mấy năm qua, tôi chỉ biết trên đời này sẽ chẳng còn ai đối xử tốt với tôi như Bàng Độc cả.
"N
gười phía Tây là tử địch của Thất môn chúng ta!” Bàng Độc hít sâu một hơi rồi điều chỉnh sắc mặt về bình thường, thế nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm nhận, nhịp tim của anh ấy đang đập rất nhanh. “Bọn chúng còn đáng hận hơn Ba mươi sáu bàng môn!”
Ba mươi sáu bàng môn trên bãi sông Hoàng Hà thật ra là một cách gọi, nó bao hàm nhiều gia tộc và các phe phái, mà mỗi phe phái đều có địa bàn và quyền lợi của riêng mình, không phụ thuộc lẫn nhau, cho nên nếu có một ngày có chuyện xảy ra thì cũng chỉ là chuyện riêng của từng gia tộc.
Thế nhưng, chẳng biết từ bao giờ mà ở bãi sông Hoàng Hà xuất hiện một đám người mạnh mẽ lôi kéo ba mươi sáu gia tộc tụ vào một chỗ, cùng nghe lệnh, cùng làm việc. Một đống gia tộc tụ lại một chỗ như vậy trở thành một lực lượng khổng lồ chuyên đối đầu với Thất môn Hà Phù Tử.
Không ai biết kẻ lôi kéo Ba mươi sáu bàng môn vào với nhau là ai, chỉ biết kẻ đó đến từ phía Tây của bãi Hoàng Hà này. Sau khi Ba mươi sáu bàng môn tụ lại thì không biết đã nảy sinh xung đột với Thất môn bao nhiêu lần, song phương đều có người mất mạng, oán hận chồng chất ngày càng nhiều, cuối cùng thì dẫn đến tình trạng không cách nào giải quyết được.
Thế nhưng, nếu không có người phía Tây kia đứng sau chỉ đường dẫn lối thì đám bè đảng của Ba mươi sáu bàng môn cũng chẳng gây sự khắp nơi với Thất môn như vậy. Cho nên, nếu muốn tính toán chi li ra thì mối thù giữa Bàng môn và Thất môn là do người phía Tây gây dựng nên.
“Người phía Tây có thủ đoạn gì mà lại khiến đám người Ba mươi sáu bàng môn chịu cúi đầu nghe lệnh?” Tôi hết sức khó hiểu, người của Ba mươi sáu bàng môn đều là những kẻ giang hồ, dao sạch đâm vào dao máu rút ra thành thói. Nếu người phía Tây không có bản lĩnh thật sự thì chắc chắn không thể đàn áp được đám người này.
“Em còn nhỏ, chưa biết sự lợi hại của người phía Tây.”
Bàng Độc nói thế hệ trước của chúng tôi có một người phía Tây tên hiệu là Đại Đầu Phật, người này trời sinh đã có sức khỏe hơn người, tính cách hung tàn bạo ngược. Lúc đó, thủ lĩnh của Ba mươi sáu bàng môn vẫn là Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ nhưng trên thực tế tất cả mọi chuyện của Bàng môn đều do Đại Đầu Phật này quyết định.
Người này không chỉ chỉ huy người của Bàng môn tiêu diệt Thất môn, còn ra tay tàn nhẫn với người của Bàng môn, thường xuyên có người bị đánh giết. Cuối cùng, mấy gia tộc Bàng môn không chịu nổi nữa liên hợp lại với nhau tạo phản, cùng tấn công Đại Đầu Phật mới có thể giết chết hắn.
Từ đó về sau, người phía Tây cũng im hơi lặng tiếng, gần hai mươi năm không có bất cứ động tĩnh gì. Chuyện này cũng dẫn đến việc nhà họ Hồ không trấn áp được Bàng môn nữa khiến Bàng môn cũng rơi vào tình trạng rắn mất đầu giống Thất môn.
“Lão Lục, bọn chúng nói muốn đến Hoàng Sa Trường họp mặt?”
“Đúng vậy ạ, bọn chúng đang chạy tới Hoàng Sa Trường.”
Tôi nghe Bàng Độc giải thích cũng hiểu được đôi phần, lần tụ họp này của Bàng môn đối với Thất môn không phải là chuyện tốt. Bàng môn phân tán hai mươi năm, bây giờ Hoàng Hà vừa xuất hiện biến động là người phía Tây đột nhiên muốn liên kết Ba mươi sáu bàng môn lại một lần nữa, mục đích của việc này, chẳng cần nghĩ cũng biết, nhất định là nhằm vào Thất môn chúng tôi.
“Chờ Thế Dũng tới rồi chúng ta bàn bạc thêm, phải mau nghĩ cách tìm hiểu xem rốt cuộc nhà họ Hồ có người phía Tây đứng sau làm chỗ dựa hay không?”
Tôi cũng biết, trong thời kỳ nhạy cảm này thì chuyện gì cũng phải nghĩ cách làm cho rõ ràng. Chỉ một con sông, Thất môn chúng tôi đã khó có thể ứng phó, nếu lúc này Bàng môn lại liên kết lại với nhau một lần nữa thì chúng tôi lại càng ứng phó không nổi.
Chúng tôi chờ thêm một ngày rưỡi nữa thì Tôn Thế Dũng cũng tới. Anh ta đã thu xếp cho người trong thôn ổn thỏa nên cũng không còn gì lo lắng nữa.
Tuy tôi và Tôn Thế Dũng chỉ mới gặp nhau một lần nhưng anh ta giống như một vũng nước trong suốt, liếc mắt là có thể nhìn thấu con người anh ta, là một người nhiệt huyết đầy nghĩa khí, tôi thích những người như vậy.
Tôn Thế Dũng thấy tôi còn nhỏ tuổi nên cũng chăm sóc tôi rất nhiều, bốn chúng tôi nói chuyện trong chốc lát rồi quyết định đi tới Hoàng Sa Trường, xem xem hội nghị lần này của bọn chúng là như thế nào.
Lúc này, trong lòng tôi cảm thấy kích động đến không nói nên lời, một đứa trẻ mồ côi cô độc phải bươn chải một mình bao nhiêu năm cuối cùng cũng có người anh chăm sóc cho mình. Có lẽ trên đời này không có chuyện gì có thể khiến người ta cảm thấy an lòng hơn chuyện này nữa.
“Thế Dũng, Bách Nghĩa, lão Lục, tuy chúng ta là người của bảy gia tộc khác nhau nhưng từ khi Thất môn thành lập đến nay thì bảy gia tộc luôn đồng lòng, không phải huynh đệ ruột thịt nhưng còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Hiện giờ người của Thất môn cũng chỉ còn mấy người chúng ta mà thôi.” Bàng Độc ngẩng đầu nhìn rừng hòe rậm rạp trước mắt, nói tiếp. “Tuy Thất môn ít người nhưng chỉ cần mọi người đồng lòng thì vẫn có thể gây dựng một sự nghiệp oanh liệt. Người ở bãi sông có câu: Bắc Sư Từ, Nam Vân Thiên, giữa quét ngang Lôi Sơn, mọi người đã từng nghe chưa?”
Tôi gật đầu, những lời này là để nói về ba người danh chấn bãi sông Hoàng Hà năm xưa, Bắc Sư Từ chính là ông nội Trần Sư Từ của tôi, Nam Vân Thiên là Đường Vân Thiên của nhà họ Đường trong Thất môn, còn câu cuối là chỉ ông nội Bàng Lôi Sơn của Bàng Độc. Ba người này đều xuất thân là người của Thất môn rồi kết thành huynh đệ khác họ, được xưng là Tam Anh của Thất môn, mặc dù chỉ có ba người nhưng bọn họ có thể tung hoành khắp bãi sông, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi khiến Ba mươi sáu bàng môn nghe mà sợ mất mật.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Bình thường Bàng Độc ít nói, nhưng hôm nay anh ấy lại phá lệ, nói rất nhiều với chúng tôi về chuyện của Tam Anh, tôi sinh sau đẻ muộn không được tận mắt nhìn thấy vinh quang năm xưa của tổ tiên, nhưng qua lời kể của Bàng Độc tôi vẫn có thể hình dung ra được hình ảnh người trước ngã xuống người sau tiến lên, khí thế hào hùng của cha ông.
“Thất môn của chúng ta không hề kém cạnh Bàng môn. Sinh ra là người của Thất môn, chết làm ma của Thất môn, mạng này nếu cần phải dùng đến, chắc chắn sẽ không hối tiếc!” Bàng Độc phất tay áo một cái, rồi nói to. “Hôm nay chúng ta ở đây dập đầu kết bái, không cầu vinh hoa phú quý chỉ nguyện đồng sinh cộng tử!”
“Chỉ nguyện đồng sinh cộng tử!” Đôi mắt của tôi cay xè, thầm nghĩ cuộc đời này có thể biết một người như Bàng Độc thì dù có chết tôi cũng không hối tiếc.
Ngày hôm đó là một ngày đẹp trời, trong vườn hoè xanh mướt đang độ đẹp nhất trong năm, bốn chúng tôi cùng quỳ dưới bóng cây uống máu ăn thề.
Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện đồng sinh cộng tử!
Tôi hơi liếc mắt nhìn về phía Bàng Độc, khoảng khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao khi gia tộc cứ điêu linh, đám hậu bối nhỏ bé yếu ớt không nơi nương tựa trôi dạt khắp nơi ngày càng nhiều mà những truyền thừa hào hùng của Thất môn vẫn có thể giữ được đến ngày nay.
Đó là vì tổ tiên của Thất môn chúng tôi có rất nhiều người cũng mang một bầu nhiệt huyết, bảo vệ lẽ trời giống như Bàng Độc.
Uống xong một chén rượu máu, sự nhiệt huyết trong trái tim càng thêm cháy bỏng. Bàng Độc ném chén rượu trong tay đi rồi trịnh trọng nói với Tôn Thế Dũng và Tống Bách Nghĩa: “Lão Lục còn nhỏ, nếu ở một gia đình bình thường thì em ấy vẫn chỉ là một đứa bé. Nếu có một ngày anh mất thì mong hai đứa không quên tình kết nghĩa rừng hòe hôm nay, chăm sóc em ấy, để em ấy có thể bình yên lớn lên...”
“Anh, anh lại nói bậy gì thế!” Sống mũi của tôi cay xè, mặc dù tôi biết anh ấy không thích người vừa gặp chút chuyện đã khóc lóc nhưng tôi thật sự không chịu nổi cảm giác này.
Từ nhỏ tôi đã không cha không mẹ, không ai yêu thương chỉ biết sống cô đơn suốt mười mấy năm qua, tôi chỉ biết trên đời này sẽ chẳng còn ai đối xử tốt với tôi như Bàng Độc cả.