Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78 - Chương 78THU HOẠCH BẤT NGỜ
Chương 78THU HOẠCH BẤT NGỜ
Chúng tôi ở rừng hòe đợi hơn một ngày, không có gì làm nên Bàng Độc dạy tôi dùng Đả Quỷ Tiên như thế nào.
Đả Quỷ Tiên là vật tổ truyền của Thất môn Hà Phù Tử nên việc Bàng Độc dạy tôi dùng roi chẳng khác nào truyền lại Đả Quỷ Tiên cho tôi cả, Tống Bách Nghĩa ở bên cạnh nhìn mà đỏ cả mắt.
“Anh, nó còn nhỏ như thế, chơi roi thế quái nào được?”
“Học từ từ rồi sẽ biết, đừng khinh lão Lục còn nhỏ, tương lai của nó sau này còn rộng mở hơn cả tôi đấy.” Bàng Độc nở nụ cười nói.
Bàng Độc đã nói thế thì Tống Bách Nghĩa cũng không tiện nói gì thêm, thế nhưng tôi nhận ra anh ta có hơi bất mãn với tôi.
Tôi nghĩ, bọn tôi đều là người của Thất Môn, hơn nữa bây giờ đang là thời buổi rối ren đâu đâu cũng hỗn loạn nên không thể vì chút chuyện nhỏ này mà bất hòa với nhau. Cho nên tôi tập dùng roi một lúc liền quay sang bắt chuyện với Tống Bách Nghĩa, ấy vậy mà thái độ của anh ta đối với tôi lại vô cùng lạnh nhạt.
Thuốc của Tống Bách Nghĩa cần dùng nước nóng để pha ra mới uống được, khi rời khỏi thôn Bão Liễu chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống nhưng lại không mang theo nồi niêu, cho nên tôi xung phong nhận việc đi tới thôn ở phía Nam rừng hòe để mua một cái nồi hay chậu đất về đun nước nóng pha thuốc cho Tống Bách Nghĩa.
Khoảng cách từ rừng hòe tới thôn chừng hai mươi dặm, tôi đã nghỉ ngơi chừng mười ngày cho nên vết thương của tôi hầu như không còn gì đáng ngại, liền lanh lẹ chạy tới cái thôn kia.
Khi đó, cuộc sống của đám người nghèo khổ trên bãi sông khó mà kể hết bằng lời, ngay cả cái nồi cũng là thứ mà chỉ nhà giàu mới có, mỗi nhà chỉ có một cái nên tôi hỏi tận mấy nhà mới có thể mua được một cái nồi cũ còn dư của một hộ gia đình.
Tiện đường tôi mua thêm một con gà trống thật lớn để mang về hầm ăn, khi tôi hào hứng cầm đồ đạc quay về thì đến giao lộ trên con đường mòn dẫn vào thôn tôi lại đứng khựng lại.
Từ xa, tôi đã trông thấy một đám chừng mười mấy người đang đi từ phía Bắc tới, vừa thấy bọn chúng tôi lập tức kinh hãi. Mặc dù khoảng cách tương đối xa nhưng tôi vẫn nhận ra được đây là đám người mà tên Vân Đàn của Âm Sơn Đạo đã mời tới vây bắt đám Bàng Độc và Miêu nữ lúc trước.
Tôi cuống quýt ném đồ vào bụi rậm phía sau, đám người này đi từ phía Bắc tới mà Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa hiện đang trong rừng hòe ở phía Bắc cho nên tôi có hơi hoảng loạn.
Thế nhưng nhìn thì có vẻ bọn chúng chỉ đang đi đường mà thôi, Bàng Độc đã gặp bọn chúng một lần cho nên anh ấy nhất định sẽ ẩn núp cẩn thận không để bị phát hiện.
Tôi âm thầm lăn lộn mấy vòng trên đất để cả người dính đầy đất cát, còn bôi thêm chút bùn lên mặt rồi ngồi xổm xuống ven đường, giả bộ làm đứa nhặt củi.
Tôi nhặt được chừng nửa bó thì bọn chúng đến gần, bọn chúng thấy cách đó không xa có thôn làng nên thấy một đứa nhặt củi bẩn thỉu cũng không để tâm lắm.
Bọn chúng dừng lại thương lượng xem có muốn vào trong thôn ăn bữa cơm nóng hay không, đám người này bình thường ăn sung mặc sướng cho nên thấy thôn nhỏ lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, cho rằng trong đó không có gì ăn ngon.
“Tôi nói với mấy người biết, nếu không nghỉ ở đây thì cái trấn gần nhất cũng xa lắm đấy.”
“Đúng thế, qua thôn này không còn thôn khác đâu.” Có người lắc đầu nói. “Hiện giờ chẳng biết Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ đang làm cái gì nữa, Ba mươi sáu bàng môn đang yên đang lành mà đám nhà họ Hồ kia lại ăn no rảnh rỗi, gọi chúng ta đến để làm gì không biết.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôi vừa nhặt củi vừa nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ. Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ là gia tộc thống lĩnh của Ba mươi sáu bàng môn nhiều năm qua, quá nửa đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn đều xuất thân từ nhà họ Hồ. Thế nhưng trong gần hai mươi năm trở lại đây Ba mươi sáu bàng môn cũng là rắn mất đầu giống như Thất môn, các gia tộc đã buông thả quen rồi nên lời nói của nhà họ Hồ cũng không có trọng lượng như xưa.
“Gọi chúng ta đi là chúng ta phải đi, anh không biết à? Lần này nhà họ Hồ ra lệnh tất cả các gia tộc phải tới Hoàng Sa Trường. Hắn gọi là việc của hắn, có nghe hay không là do chúng ta quyết định, nhưng mà nếu kháng lệnh không đi, để nhà họ Hồ bắt thóp thì không hay lắm.”
Nghe bọn chúng nói như vậy tôi cũng hiểu được đôi ba phần. Hiện tại Ba mươi sáu bàng môn không có đầu cán nên chia năm xẻ bảy, nhưng nhà họ Hồ đột nhiên triệu tập Bàng môn chắc chắn là có nguyên nhân gì đó, có khi nhà họ Hồ muốn lấy lại quyền thống lĩnh Ba mươi sáu bàng môn một lần nữa.
“Nhà họ Hồ còn nghĩ bọn họ là mâm trên à? Bọn họ không nhìn xem bây giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ bọn họ nghĩ bây giờ bọn họ có Phật gia làm chỗ dựa như ba mươi năm trước để ra lệnh cho Ba mươi sáu bàng môn? Tính thời gian thì Phật gia đã chết được hai mươi năm rồi, xương cũng hóa thành tro luôn rồi.”
“Mấy người đừng có tranh cãi nữa!” Một người nhìn có vẻ già đời đột nhiên lên tiếng, hắn nghe đám đồng bọn nói ngày càng xa thì lập tức lên tiếng ngăn lại. “Mọi người giữ mồm miệng mình cho kỹ, nghe nói lần này nhà họ Hồ dám triệu tập các gia tộc khác là vì bọn họ được lệnh làm như thế.”
“Được lệnh? Ai ra lệnh cho bọn họ?”
“Là lệnh của người phía Tây.” Hắn ta híp mắt nhìn mọi người, lặp lại lần nữa. “Người phía Tây.”
Mấy chữ này vừa thốt ra liền khiến ai nấy đều khiếp sợ, đám người nhốn nháo lúc trước lập tức ngậm miệng lại, quay sang nhìn nhau vài lượt rồi câm như hến.
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, những lời này không phải những lời chúng ta nên nói.” Có người bước lên hòa giải. “Lên đường thôi, cái thôn này rách rưới như vậy vào cũng không được miếng gì, đợi đến bến đò rồi chúng ta đi đường thủy, nếu trên đường đi gặp trấn nào thì tôi mời mọi người uống rượu.”
Đám người này có vẻ rất kiêng kị với từ “người phía Tây” cho nên cũng không dám nhiều lời, lục tục lên đường. Có tên nhìn tôi chằm chằm trong một chốc nhưng tôi đã hóa trang nên đối phương cho rằng tôi chỉ là một thằng bé nhặt củi, hắn ta nhìn thêm vài lần rồi bỏ đi.
Chờ khi bọn chúng đi khuất bóng tôi mới vội vàng nhặt đồ trong bụi rậm ra rồi chạy nhanh về phía rừng hòe. Tôi muốn mau chóng hỏi Bàng Độc về những chuyện mà đám người Bàng môn vừa nói.
Tôi chạy về rừng hòe, Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa đều đang ẩn nấp. Tôi bắc nồi nấu nước rồi đem những chuyện vừa nghe được kể lại cho Bàng Độc, anh ấy là người gặp chuyện không sợ hãi, cho dù đao kề cổ cũng không nhíu mày nhưng khi tôi kể xong thì đôi mắt hơi híp của anh ấy lại mở lớn, giọng nói cũng hơi luống cuống.
“Lão Lục, em nghe rõ ràng chứ? Bọn chúng thật sự nói như vậy? Bọn chúng thật sự nói Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ nhận được lệnh của người phía Tây nên mới triệu tập người của Ba mươi sáu bàng môn?”
“Đúng là bọn chúng đã nói như vậy, lúc ấy em ở cách bọn chúng không xa cho nên nghe rất rõ ràng.” Tôi thấy sắc mặt của Bàng Độc không đúng cũng cảm thấy khẩn trương. “Anh, người phía Tây này có địa vị gì? Tại sao vừa nhắc tới người phía Tây là tất cả mọi người đều sợ đến tiểu cả ra quần như vậy?”
Chúng tôi ở rừng hòe đợi hơn một ngày, không có gì làm nên Bàng Độc dạy tôi dùng Đả Quỷ Tiên như thế nào.
Đả Quỷ Tiên là vật tổ truyền của Thất môn Hà Phù Tử nên việc Bàng Độc dạy tôi dùng roi chẳng khác nào truyền lại Đả Quỷ Tiên cho tôi cả, Tống Bách Nghĩa ở bên cạnh nhìn mà đỏ cả mắt.
“Anh, nó còn nhỏ như thế, chơi roi thế quái nào được?”
“Học từ từ rồi sẽ biết, đừng khinh lão Lục còn nhỏ, tương lai của nó sau này còn rộng mở hơn cả tôi đấy.” Bàng Độc nở nụ cười nói.
Bàng Độc đã nói thế thì Tống Bách Nghĩa cũng không tiện nói gì thêm, thế nhưng tôi nhận ra anh ta có hơi bất mãn với tôi.
Tôi nghĩ, bọn tôi đều là người của Thất Môn, hơn nữa bây giờ đang là thời buổi rối ren đâu đâu cũng hỗn loạn nên không thể vì chút chuyện nhỏ này mà bất hòa với nhau. Cho nên tôi tập dùng roi một lúc liền quay sang bắt chuyện với Tống Bách Nghĩa, ấy vậy mà thái độ của anh ta đối với tôi lại vô cùng lạnh nhạt.
Thuốc của Tống Bách Nghĩa cần dùng nước nóng để pha ra mới uống được, khi rời khỏi thôn Bão Liễu chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống nhưng lại không mang theo nồi niêu, cho nên tôi xung phong nhận việc đi tới thôn ở phía Nam rừng hòe để mua một cái nồi hay chậu đất về đun nước nóng pha thuốc cho Tống Bách Nghĩa.
Khoảng cách từ rừng hòe tới thôn chừng hai mươi dặm, tôi đã nghỉ ngơi chừng mười ngày cho nên vết thương của tôi hầu như không còn gì đáng ngại, liền lanh lẹ chạy tới cái thôn kia.
Khi đó, cuộc sống của đám người nghèo khổ trên bãi sông khó mà kể hết bằng lời, ngay cả cái nồi cũng là thứ mà chỉ nhà giàu mới có, mỗi nhà chỉ có một cái nên tôi hỏi tận mấy nhà mới có thể mua được một cái nồi cũ còn dư của một hộ gia đình.
Tiện đường tôi mua thêm một con gà trống thật lớn để mang về hầm ăn, khi tôi hào hứng cầm đồ đạc quay về thì đến giao lộ trên con đường mòn dẫn vào thôn tôi lại đứng khựng lại.
Từ xa, tôi đã trông thấy một đám chừng mười mấy người đang đi từ phía Bắc tới, vừa thấy bọn chúng tôi lập tức kinh hãi. Mặc dù khoảng cách tương đối xa nhưng tôi vẫn nhận ra được đây là đám người mà tên Vân Đàn của Âm Sơn Đạo đã mời tới vây bắt đám Bàng Độc và Miêu nữ lúc trước.
Tôi cuống quýt ném đồ vào bụi rậm phía sau, đám người này đi từ phía Bắc tới mà Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa hiện đang trong rừng hòe ở phía Bắc cho nên tôi có hơi hoảng loạn.
Thế nhưng nhìn thì có vẻ bọn chúng chỉ đang đi đường mà thôi, Bàng Độc đã gặp bọn chúng một lần cho nên anh ấy nhất định sẽ ẩn núp cẩn thận không để bị phát hiện.
Tôi âm thầm lăn lộn mấy vòng trên đất để cả người dính đầy đất cát, còn bôi thêm chút bùn lên mặt rồi ngồi xổm xuống ven đường, giả bộ làm đứa nhặt củi.
Tôi nhặt được chừng nửa bó thì bọn chúng đến gần, bọn chúng thấy cách đó không xa có thôn làng nên thấy một đứa nhặt củi bẩn thỉu cũng không để tâm lắm.
Bọn chúng dừng lại thương lượng xem có muốn vào trong thôn ăn bữa cơm nóng hay không, đám người này bình thường ăn sung mặc sướng cho nên thấy thôn nhỏ lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, cho rằng trong đó không có gì ăn ngon.
“Tôi nói với mấy người biết, nếu không nghỉ ở đây thì cái trấn gần nhất cũng xa lắm đấy.”
“Đúng thế, qua thôn này không còn thôn khác đâu.” Có người lắc đầu nói. “Hiện giờ chẳng biết Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ đang làm cái gì nữa, Ba mươi sáu bàng môn đang yên đang lành mà đám nhà họ Hồ kia lại ăn no rảnh rỗi, gọi chúng ta đến để làm gì không biết.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôi vừa nhặt củi vừa nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ. Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ là gia tộc thống lĩnh của Ba mươi sáu bàng môn nhiều năm qua, quá nửa đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn đều xuất thân từ nhà họ Hồ. Thế nhưng trong gần hai mươi năm trở lại đây Ba mươi sáu bàng môn cũng là rắn mất đầu giống như Thất môn, các gia tộc đã buông thả quen rồi nên lời nói của nhà họ Hồ cũng không có trọng lượng như xưa.
“Gọi chúng ta đi là chúng ta phải đi, anh không biết à? Lần này nhà họ Hồ ra lệnh tất cả các gia tộc phải tới Hoàng Sa Trường. Hắn gọi là việc của hắn, có nghe hay không là do chúng ta quyết định, nhưng mà nếu kháng lệnh không đi, để nhà họ Hồ bắt thóp thì không hay lắm.”
Nghe bọn chúng nói như vậy tôi cũng hiểu được đôi ba phần. Hiện tại Ba mươi sáu bàng môn không có đầu cán nên chia năm xẻ bảy, nhưng nhà họ Hồ đột nhiên triệu tập Bàng môn chắc chắn là có nguyên nhân gì đó, có khi nhà họ Hồ muốn lấy lại quyền thống lĩnh Ba mươi sáu bàng môn một lần nữa.
“Nhà họ Hồ còn nghĩ bọn họ là mâm trên à? Bọn họ không nhìn xem bây giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ bọn họ nghĩ bây giờ bọn họ có Phật gia làm chỗ dựa như ba mươi năm trước để ra lệnh cho Ba mươi sáu bàng môn? Tính thời gian thì Phật gia đã chết được hai mươi năm rồi, xương cũng hóa thành tro luôn rồi.”
“Mấy người đừng có tranh cãi nữa!” Một người nhìn có vẻ già đời đột nhiên lên tiếng, hắn nghe đám đồng bọn nói ngày càng xa thì lập tức lên tiếng ngăn lại. “Mọi người giữ mồm miệng mình cho kỹ, nghe nói lần này nhà họ Hồ dám triệu tập các gia tộc khác là vì bọn họ được lệnh làm như thế.”
“Được lệnh? Ai ra lệnh cho bọn họ?”
“Là lệnh của người phía Tây.” Hắn ta híp mắt nhìn mọi người, lặp lại lần nữa. “Người phía Tây.”
Mấy chữ này vừa thốt ra liền khiến ai nấy đều khiếp sợ, đám người nhốn nháo lúc trước lập tức ngậm miệng lại, quay sang nhìn nhau vài lượt rồi câm như hến.
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, những lời này không phải những lời chúng ta nên nói.” Có người bước lên hòa giải. “Lên đường thôi, cái thôn này rách rưới như vậy vào cũng không được miếng gì, đợi đến bến đò rồi chúng ta đi đường thủy, nếu trên đường đi gặp trấn nào thì tôi mời mọi người uống rượu.”
Đám người này có vẻ rất kiêng kị với từ “người phía Tây” cho nên cũng không dám nhiều lời, lục tục lên đường. Có tên nhìn tôi chằm chằm trong một chốc nhưng tôi đã hóa trang nên đối phương cho rằng tôi chỉ là một thằng bé nhặt củi, hắn ta nhìn thêm vài lần rồi bỏ đi.
Chờ khi bọn chúng đi khuất bóng tôi mới vội vàng nhặt đồ trong bụi rậm ra rồi chạy nhanh về phía rừng hòe. Tôi muốn mau chóng hỏi Bàng Độc về những chuyện mà đám người Bàng môn vừa nói.
Tôi chạy về rừng hòe, Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa đều đang ẩn nấp. Tôi bắc nồi nấu nước rồi đem những chuyện vừa nghe được kể lại cho Bàng Độc, anh ấy là người gặp chuyện không sợ hãi, cho dù đao kề cổ cũng không nhíu mày nhưng khi tôi kể xong thì đôi mắt hơi híp của anh ấy lại mở lớn, giọng nói cũng hơi luống cuống.
“Lão Lục, em nghe rõ ràng chứ? Bọn chúng thật sự nói như vậy? Bọn chúng thật sự nói Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ nhận được lệnh của người phía Tây nên mới triệu tập người của Ba mươi sáu bàng môn?”
“Đúng là bọn chúng đã nói như vậy, lúc ấy em ở cách bọn chúng không xa cho nên nghe rất rõ ràng.” Tôi thấy sắc mặt của Bàng Độc không đúng cũng cảm thấy khẩn trương. “Anh, người phía Tây này có địa vị gì? Tại sao vừa nhắc tới người phía Tây là tất cả mọi người đều sợ đến tiểu cả ra quần như vậy?”