Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77 - Chương 77MỖI NGƯỜI MỘT NGẢ
Chương 77MỖI NGƯỜI MỘT NGẢ
T
ôi ngã hộc cả máu thế nhưng vừa nghe thấy tiếng nói này, cơ thể không tự chủ được mà ngồi thẳng dậy.
Đây là giọng nói của cô gái trong cái quan tài nát, tôi chắc chắn không nghe nhầm. Hơn nữa, ngay lúc này, tôi còn nhìn thấy cái bóng đen thùi lùi cản tôi lại chính là cỗ quan tài nát quen thuộc. Nó đang chắn ngang trước mặt tôi, cái vại mà tôi một lòng đuổi theo cũng nhân cơ hội lăn mất dạng, tôi muốn đuổi theo nhưng không còn kịp nữa rồi.
“Trần Lục Cân, bản lĩnh cậu càng ngày càng lớn đấy.” Giọng nói của người trong quan tài nghe có vẻ rất bình thường, không biết là đang nói đểu hay có ý như vậy thật. “Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ, sau này tốt nhất là đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Giọng nói của cô gái trong quan tài còn chưa tan thì cái quan tài nát đã lùi dần theo con đường mà cái vại lớn kia để lại.
Tôi cực kì sợ cái người trong quan tài nát này, thế nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến tôi rất hoảng loạn và rối rắm, cho nên đây là lần đầu tiên tôi dám đuổi theo hướng cỗ quan tài nát rời đi.
“Cô nói cho tôi biết, người trong cái vại kia là ai?!!”
“Muốn biết? Tôi lại không nói cho cậu đấy... Trần Lục Cân, cậu vẫn nên tự lo chuyện của mình cho tốt đi.”
Cỗ quan tài lùi càng lúc càng nhanh khiến tôi không đuổi kịp. Huống hồ, tôi đuổi kịp cô ta thì có ích lợi gì chứ, thực lực giữa người trong quan tài và tôi cách biệt quá xa, tôi không địch nổi cô ta.
Rơi vào đường cùng, tôi dừng lại rồi trơ mắt nhìn cỗ quan tài nát cùng cái vại kia biến mất trong bóng tối.
Lúc này, đám Bàng Độc và Miêu nữ cũng đuổi tới nơi, bọn họ thấy miệng tôi toàn là máu thì hoảng sợ không thôi.
“Em làm sao thế?”
Tôi lắc đầu, tới tận lúc này, tôi mới cảm nhận được lồng ngực của mình đang đau đớn, thở không ra hơi. Bàng Độc lấy thuốc trị thương cho tôi uống, người của Thất môn lang bạt giang hồ nhiều đời nên thuốc trị thương của họ rất hiệu quả, bất kể là nội thương hay ngoại thương.
Sau khi uống thuốc xong tôi mới thấy khá hơn một chút, Bàng Độc xem xét vết thương cho tôi thấy cũng không có gì đáng ngại.
Vết thương trên người chẳng đáng để tôi phải quan tâm, chỉ là sự nghi ngờ chiếm hết tâm trí làm tôi khó chịu đến mức không nói ra được.
Lai lịch của cô gái trong quan tài vốn đã khó tra, mà bây giờ lại tăng thêm một thiếu niên trong vại, càng nghĩ đầu óc tôi càng hồ đồ.
Thế nhưng có vẻ cô gái trong quan tài nát rất bảo vệ cậu thiếu niên kia. Thi đạo không phải là thứ ai muốn học cũng học được, cô gái trong quan tài nát là do lão quỷ gầy dạy dỗ, chắc chắn cô ta đã truyền lại thi đạo cho cậu thiêu niên, nhưng cậu ta lại bị thiên lôi đánh chết cho nên cô ta mới dùng mọi phương pháp để bảo vệ thi thể của cậu ta không bị mục nát.
Nếu nói giữa bọn họ không có mối liên quan gì thì có quỷ mới tin.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi âm thầm thở dài, bây giờ là thời buổi rối ren, không chỉ có sông Hoàng Hà liên tục xảy ra sóng gió mà ngay cả bản thân tôi cũng rơi vào một vũng bùn sâu không thể thoát ra được.
Tôi ôm tâm trạng phiền não ấy lên đường đi tiếp về phía Nam, vì có bài học lần trước nên chúng tôi không dám tìm bừa một chỗ để dừng chân nữa mà chỉ chọn những chỗ hoang vu vắng vẻ để nghỉ tạm một đêm.
Vài ngày sau, chúng tôi bình an tới thôn Bão Liễu của Tống Bách Nghĩa.
Tống Bách Nghĩa vẫn còn đang dưỡng thương trong thôn, vừa biết chúng tôi tới liền vô cùng vui vẻ. Bàng Độc tính thời gian, thấy vẫn còn khoảng mười mấy ngày nữa là tới ngày hẹn gặp Tôn Thế Dũng, cho nên chúng tôi ở lại thôn Bão Liễu nghỉ ngơi một thời gian.
Người trong thôn Bão Liễu đã dần đổi nghề sang nghề vớt xác, cái nghề này chẳng có danh tiếng gì tốt nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền, so với những thôn chỉ trông chờ vào ruộng đất thì giàu có hơn rất nhiều. Ăn, ở, mặc, đi lại không thiếu thốn chỗ nào, so với đám màn trời chiếu đất như chúng tôi thì đây đúng như là cuộc sống của thần tiên vậy.
Thế nhưng nghỉ ngơi chưa được hai ngày, Bàng Độc đã trịnh trọng giao lại Đả Quỷ Tiên cho tôi, nhắc nhở tôi phải tập luyện võ công. Từ ngày hối hả ngược xuôi, những kỹ năng mà Bàng Độc dạy tôi lúc trước, tôi đã xao nhãng rất lâu, bây giờ luyện tập lại từ đầu liền cảm thấy khổ sở. Bàng Độc không hề niệm tình, chỉ dạy tôi cực kỳ nghiêm khắc, mấy ngày rèn luyện liên tục khiến tôi mệt đến chết đi sống lại.
“Anh dạy em như quá gấp rồi.” Tôi cởi cái áo đã ướt sũng mồ hôi xuống, oán trách nói. “Chuyện luyện công đâu phải chỉ ngày một ngày hai là luyện thành công được.”
“Cái cần luyện chính là bản lĩnh của em, một ngày cũng được, hai ngày cũng được, lúc rảnh là phải luyện, dù có sai nó cũng đỡ hơn là chẳng luyện cái gì. Lão Lục, đầu óc của em rất nhanh nhạy nên tương lai sẽ có tiền đồ hơn anh.” Bàng Độc im lặng cúi đầu, ngẫm nghĩ thật lâu rồi mới nói tiếp. “Đừng trách anh ép em nghiêm khắc như vậy.”
“Em không trách anh, chỉ là em thuận mồm nói vài câu thôi, em biết anh làm vậy là vì muốn tốt cho em mà.”
“Lão Lục, chính mình có bản lĩnh mới là tốt nhất. Nếu có một ngày anh không còn nữa thì còn ai có thể bảo vệ em.”
“Anh đang nói cái gì thế? Anh muốn đi đâu à?” Tôi vừa nghe Bàng Độc nói vậy lập tức hoảng hốt. Qua nhiều ngày đồng sinh cộng tử, hơn nữa bình thường anh ấy còn chăm sóc tôi vô cùng tận tình, trong lòng tôi anh ấy đã không chỉ là người đồng môn trong Thất môn nữa, tôi đã coi anh ấy như anh trai ruột thịt của mình.
“Có thể là chết, có thể là đi tới một nơi mãi mãi không thể trở về được, chuyện ngày mai ai mà biết trước được.” Vietwriter.vn
“Anh...” Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi nhớ lại lúc tôi nói chuyện phiếm với Sở Niên Cao thì hắn ta có nói, số mệnh của Bàng Độc không tốt.
“Lão Lục, anh chỉ không thích điểm này của em thôi. Nam tử hán đại trượng phu gặp có chút chuyện là đã nhu nhược.” Bàng Độc cau mày. “Làm người nhất định sẽ có ngày phải chết, ba mươi tuổi hay một trăm tuổi đều như nhau cả, có ai mà không chết? Chúng ta là hậu nhân của Thất môn Hà Phù Tử, sinh ra trong Thất môn tức là phải nhận cái mệnh này.”
Lời của Bàng Độc nói khiến tôi cảm thấy khó chịu, lúc trước không cảm thấy gì nhưng sau khi anh ấy nói vậy, tôi lại có một cảm giác bất an.
Chúng tôi ở lại thôn Bão Liễu chừng mười ngày, vết thương của tôi không nghiêm trọng cho nên Bàng Độc định đi tới rừng hòe. Trước khi đi, Hoàng Tam Nhi lưu luyến nắm lấy tay của tôi nói ngắn nói dài, đại ý là anh ta vẫn muốn đi cùng chúng tôi.
Thế nhưng Bàng Độc kiên quyết không đồng ý, một người khôn lỏi như Hoàng Tam Nhi cớ nào lại chịu theo chúng tôi ngày ngày lao vào chốn hiểm nguy như vậy. Bàng Độc nói, người của Thất môn chúng tôi chẳng bao giờ có dư tiền, nếu nói trên người có thứ gì đáng giá thì cũng chỉ có Tục Mệnh Đồ mà thôi. Người ngoài không biết đến ý nghĩa sâu xa của nó, Tục Mệnh Đồ của người trong Thất môn được trưởng bối ban cho từ lúc mới sinh ra, nó sẽ theo người đó cả đời và cũng chỉ người đó có thể sử dụng được, những người khác cho dù là người thân nhất cũng không thể sử dụng.
“Giang hồ đường xa, ngày sau xin cẩn thận.” Hoàng Tam Nhi tiễn chúng tôi đi thật xa, sau cùng vẫn còn đứng phía sau không ngừng vẫy tay với chúng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, Hoàng Tam Nhi là người không được lợi sẽ không dậy sớm, nhưng qua thời gian ở chung tôi lại cảm thấy anh ta không hẳn là người vô tình vô nghĩa như vậy.
Bàng Độc dẫn theo tôi và Tống Bách Nghĩa tiếp tục xuôi xuống phía Nam, bình yên tới rừng hoè. Chỗ này chỉ cách chỗ đám Bàng Độc gặp chuyện lúc trước chừng hai mươi dặm, cho nên trong lúc chờ Tôn Thế Dũng, ba chúng tôi ẩn nấp rất cẩn thận.
T
ôi ngã hộc cả máu thế nhưng vừa nghe thấy tiếng nói này, cơ thể không tự chủ được mà ngồi thẳng dậy.
Đây là giọng nói của cô gái trong cái quan tài nát, tôi chắc chắn không nghe nhầm. Hơn nữa, ngay lúc này, tôi còn nhìn thấy cái bóng đen thùi lùi cản tôi lại chính là cỗ quan tài nát quen thuộc. Nó đang chắn ngang trước mặt tôi, cái vại mà tôi một lòng đuổi theo cũng nhân cơ hội lăn mất dạng, tôi muốn đuổi theo nhưng không còn kịp nữa rồi.
“Trần Lục Cân, bản lĩnh cậu càng ngày càng lớn đấy.” Giọng nói của người trong quan tài nghe có vẻ rất bình thường, không biết là đang nói đểu hay có ý như vậy thật. “Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ, sau này tốt nhất là đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Giọng nói của cô gái trong quan tài còn chưa tan thì cái quan tài nát đã lùi dần theo con đường mà cái vại lớn kia để lại.
Tôi cực kì sợ cái người trong quan tài nát này, thế nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến tôi rất hoảng loạn và rối rắm, cho nên đây là lần đầu tiên tôi dám đuổi theo hướng cỗ quan tài nát rời đi.
“Cô nói cho tôi biết, người trong cái vại kia là ai?!!”
“Muốn biết? Tôi lại không nói cho cậu đấy... Trần Lục Cân, cậu vẫn nên tự lo chuyện của mình cho tốt đi.”
Cỗ quan tài lùi càng lúc càng nhanh khiến tôi không đuổi kịp. Huống hồ, tôi đuổi kịp cô ta thì có ích lợi gì chứ, thực lực giữa người trong quan tài và tôi cách biệt quá xa, tôi không địch nổi cô ta.
Rơi vào đường cùng, tôi dừng lại rồi trơ mắt nhìn cỗ quan tài nát cùng cái vại kia biến mất trong bóng tối.
Lúc này, đám Bàng Độc và Miêu nữ cũng đuổi tới nơi, bọn họ thấy miệng tôi toàn là máu thì hoảng sợ không thôi.
“Em làm sao thế?”
Tôi lắc đầu, tới tận lúc này, tôi mới cảm nhận được lồng ngực của mình đang đau đớn, thở không ra hơi. Bàng Độc lấy thuốc trị thương cho tôi uống, người của Thất môn lang bạt giang hồ nhiều đời nên thuốc trị thương của họ rất hiệu quả, bất kể là nội thương hay ngoại thương.
Sau khi uống thuốc xong tôi mới thấy khá hơn một chút, Bàng Độc xem xét vết thương cho tôi thấy cũng không có gì đáng ngại.
Vết thương trên người chẳng đáng để tôi phải quan tâm, chỉ là sự nghi ngờ chiếm hết tâm trí làm tôi khó chịu đến mức không nói ra được.
Lai lịch của cô gái trong quan tài vốn đã khó tra, mà bây giờ lại tăng thêm một thiếu niên trong vại, càng nghĩ đầu óc tôi càng hồ đồ.
Thế nhưng có vẻ cô gái trong quan tài nát rất bảo vệ cậu thiếu niên kia. Thi đạo không phải là thứ ai muốn học cũng học được, cô gái trong quan tài nát là do lão quỷ gầy dạy dỗ, chắc chắn cô ta đã truyền lại thi đạo cho cậu thiêu niên, nhưng cậu ta lại bị thiên lôi đánh chết cho nên cô ta mới dùng mọi phương pháp để bảo vệ thi thể của cậu ta không bị mục nát.
Nếu nói giữa bọn họ không có mối liên quan gì thì có quỷ mới tin.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi âm thầm thở dài, bây giờ là thời buổi rối ren, không chỉ có sông Hoàng Hà liên tục xảy ra sóng gió mà ngay cả bản thân tôi cũng rơi vào một vũng bùn sâu không thể thoát ra được.
Tôi ôm tâm trạng phiền não ấy lên đường đi tiếp về phía Nam, vì có bài học lần trước nên chúng tôi không dám tìm bừa một chỗ để dừng chân nữa mà chỉ chọn những chỗ hoang vu vắng vẻ để nghỉ tạm một đêm.
Vài ngày sau, chúng tôi bình an tới thôn Bão Liễu của Tống Bách Nghĩa.
Tống Bách Nghĩa vẫn còn đang dưỡng thương trong thôn, vừa biết chúng tôi tới liền vô cùng vui vẻ. Bàng Độc tính thời gian, thấy vẫn còn khoảng mười mấy ngày nữa là tới ngày hẹn gặp Tôn Thế Dũng, cho nên chúng tôi ở lại thôn Bão Liễu nghỉ ngơi một thời gian.
Người trong thôn Bão Liễu đã dần đổi nghề sang nghề vớt xác, cái nghề này chẳng có danh tiếng gì tốt nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền, so với những thôn chỉ trông chờ vào ruộng đất thì giàu có hơn rất nhiều. Ăn, ở, mặc, đi lại không thiếu thốn chỗ nào, so với đám màn trời chiếu đất như chúng tôi thì đây đúng như là cuộc sống của thần tiên vậy.
Thế nhưng nghỉ ngơi chưa được hai ngày, Bàng Độc đã trịnh trọng giao lại Đả Quỷ Tiên cho tôi, nhắc nhở tôi phải tập luyện võ công. Từ ngày hối hả ngược xuôi, những kỹ năng mà Bàng Độc dạy tôi lúc trước, tôi đã xao nhãng rất lâu, bây giờ luyện tập lại từ đầu liền cảm thấy khổ sở. Bàng Độc không hề niệm tình, chỉ dạy tôi cực kỳ nghiêm khắc, mấy ngày rèn luyện liên tục khiến tôi mệt đến chết đi sống lại.
“Anh dạy em như quá gấp rồi.” Tôi cởi cái áo đã ướt sũng mồ hôi xuống, oán trách nói. “Chuyện luyện công đâu phải chỉ ngày một ngày hai là luyện thành công được.”
“Cái cần luyện chính là bản lĩnh của em, một ngày cũng được, hai ngày cũng được, lúc rảnh là phải luyện, dù có sai nó cũng đỡ hơn là chẳng luyện cái gì. Lão Lục, đầu óc của em rất nhanh nhạy nên tương lai sẽ có tiền đồ hơn anh.” Bàng Độc im lặng cúi đầu, ngẫm nghĩ thật lâu rồi mới nói tiếp. “Đừng trách anh ép em nghiêm khắc như vậy.”
“Em không trách anh, chỉ là em thuận mồm nói vài câu thôi, em biết anh làm vậy là vì muốn tốt cho em mà.”
“Lão Lục, chính mình có bản lĩnh mới là tốt nhất. Nếu có một ngày anh không còn nữa thì còn ai có thể bảo vệ em.”
“Anh đang nói cái gì thế? Anh muốn đi đâu à?” Tôi vừa nghe Bàng Độc nói vậy lập tức hoảng hốt. Qua nhiều ngày đồng sinh cộng tử, hơn nữa bình thường anh ấy còn chăm sóc tôi vô cùng tận tình, trong lòng tôi anh ấy đã không chỉ là người đồng môn trong Thất môn nữa, tôi đã coi anh ấy như anh trai ruột thịt của mình.
“Có thể là chết, có thể là đi tới một nơi mãi mãi không thể trở về được, chuyện ngày mai ai mà biết trước được.” Vietwriter.vn
“Anh...” Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi nhớ lại lúc tôi nói chuyện phiếm với Sở Niên Cao thì hắn ta có nói, số mệnh của Bàng Độc không tốt.
“Lão Lục, anh chỉ không thích điểm này của em thôi. Nam tử hán đại trượng phu gặp có chút chuyện là đã nhu nhược.” Bàng Độc cau mày. “Làm người nhất định sẽ có ngày phải chết, ba mươi tuổi hay một trăm tuổi đều như nhau cả, có ai mà không chết? Chúng ta là hậu nhân của Thất môn Hà Phù Tử, sinh ra trong Thất môn tức là phải nhận cái mệnh này.”
Lời của Bàng Độc nói khiến tôi cảm thấy khó chịu, lúc trước không cảm thấy gì nhưng sau khi anh ấy nói vậy, tôi lại có một cảm giác bất an.
Chúng tôi ở lại thôn Bão Liễu chừng mười ngày, vết thương của tôi không nghiêm trọng cho nên Bàng Độc định đi tới rừng hòe. Trước khi đi, Hoàng Tam Nhi lưu luyến nắm lấy tay của tôi nói ngắn nói dài, đại ý là anh ta vẫn muốn đi cùng chúng tôi.
Thế nhưng Bàng Độc kiên quyết không đồng ý, một người khôn lỏi như Hoàng Tam Nhi cớ nào lại chịu theo chúng tôi ngày ngày lao vào chốn hiểm nguy như vậy. Bàng Độc nói, người của Thất môn chúng tôi chẳng bao giờ có dư tiền, nếu nói trên người có thứ gì đáng giá thì cũng chỉ có Tục Mệnh Đồ mà thôi. Người ngoài không biết đến ý nghĩa sâu xa của nó, Tục Mệnh Đồ của người trong Thất môn được trưởng bối ban cho từ lúc mới sinh ra, nó sẽ theo người đó cả đời và cũng chỉ người đó có thể sử dụng được, những người khác cho dù là người thân nhất cũng không thể sử dụng.
“Giang hồ đường xa, ngày sau xin cẩn thận.” Hoàng Tam Nhi tiễn chúng tôi đi thật xa, sau cùng vẫn còn đứng phía sau không ngừng vẫy tay với chúng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, Hoàng Tam Nhi là người không được lợi sẽ không dậy sớm, nhưng qua thời gian ở chung tôi lại cảm thấy anh ta không hẳn là người vô tình vô nghĩa như vậy.
Bàng Độc dẫn theo tôi và Tống Bách Nghĩa tiếp tục xuôi xuống phía Nam, bình yên tới rừng hoè. Chỗ này chỉ cách chỗ đám Bàng Độc gặp chuyện lúc trước chừng hai mươi dặm, cho nên trong lúc chờ Tôn Thế Dũng, ba chúng tôi ẩn nấp rất cẩn thận.