Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61 - Chương 61GIÚP ĐỠ VỚT ĐỒ
Chương 61GIÚP ĐỠ VỚT ĐỒ
"M
ượn ngựa? Mượn làm cái gì?” Trong bụng Hoàng Tam Nhi biết tỏng nhưng vẫn tỏ vẻ như chẳng biết gì.
“Chúng tôi vớt được đồ dưới sông, nhưng nặng quá, hai con bò và ngựa trong thôn đều dắt tới cả rồi nhưng vẫn không kéo lên được.” Đối phương là người thành thật nên không nói dối làm gì. “Cho nên chúng tôi muốn mượn ngựa của hai người dùng một chút.”
“Cho mượn cũng được, mà mấy người vớt được cái gì thế?”
Người này nghe chúng tôi đồng ý cho mượn ngựa liền vui vẻ, vừa dẫn đường cho chúng tôi vừa kể bọn họ đều là người của thôn nhỏ gần đây, chủ yếu là trồng lạc với đánh bắt chút cá sống qua ngày. Hôm nay trong thôn có người ra sông bắt cá, lúc thu lưới thì thấy mắc phải thứ gì đó rất nặng đến nỗi rách cả lưới đánh cá. Bọn họ cảm thấy kì lạ cho nên đã đổi một cái lưới khác bền chắc hơn rồi thả lưới một lần nữa. Quả nhiên, nửa tiếng sau lại có thứ gì đó rất nặng mắc lưới, ngư dân ở trên thuyền không thể kéo lên nổi bèn vội vàng cho thuyền cập vào bờ rồi gọi thêm người trong thôn ra. Mười mấy người họ cùng nhau kéo mà vẫn không kéo nổi cái thứ ở dưới sông lên.
Đều là người lớn lên ở bãi sông, cho nên dù không biết nhiều nhưng chuyện người Ba mươi sáu bàng môn hay Bài giáo thường xuyên vớt được thứ đáng tiền dưới sông lên thì bọn họ cũng có nghe nói đến. Vì thế, nếu bọn họ có thể vớt lên được thứ gì đó đáng giá rồi bán lại cho mấy tên buôn đồ cổ thì thôn họ sẽ sung túc được một thời gian.
Tôi âm thầm ước lượng, nhiều người như vậy lại còn có cả bò và ngựa mà còn không kéo nổi thì cái thứ ở trong sông thật sự rất nặng.
Vừa đi vừa nói chuyện rốt cuộc chúng tôi cũng tới gần bờ sông. Tới gần, tôi thấy lưới đánh cá được buộc vào hai sợi dây thừng lớn được bò và ngựa kéo đi, Hoàng Tam Nhi cho mượn ngựa rồi cũng đến giúp một tay, tôi lén quan sát thì thấy tất cả những người này đều là thôn dân bình thường.
Chuyện tiếp theo vô cùng kì lạ, chờ chúng tôi tới giúp kéo cùng thì thứ dưới sông lại dần dần được kéo lên. Đám thôn dân kéo mất nửa ngày chẳng thấy nhúc nhích bỗng thấy có chút hi vọng thì lập tức hứng khởi dồn hết sức để kéo lên.
Chừng mười lăm phút sau thì cái thứ kia cũng dần dần lộ diện.
“Kéo mạnh lên! Sắp kéo lên rồi!”
Có người cầm roi da quất vào bò, ngựa, những người còn lại cũng cố gắng dốc hết sức. Cuối cùng thứ chìm dưới nước kia bị lôi hẳn lên khỏi mặt nước.
Cái thứ kia ở trong nước thì nặng muốn chết nhưng vừa ra khỏi nước thì trở nên nhẹ bẫng, khiến cả đám thôn dân cùng mấy con gia súc bị ngã túi bụi.
Cũng may ở đây là đất cát mềm nên ngã cũng không đau, cả đám lại chỉ chăm chăm vào cái lưới đánh cá, nên lập tức hò nhau đứng dậy. Hoàng Tam Nhi là người nhanh chân nhất, người khác chỉ vừa mới đứng lên thì anh ta đã chạy đến chỗ cái lưới đánh cá rồi.
Đám người ồ ra như ong vỡ tổ, cuối cùng cũng thấy được cái thứ trong lưới đánh cá.
Tôi đứng ở phía sau đoàn người mở to mắt nhìn, trong lòng cảm thấy hết sức tò mò.
Trong cái lưới đánh cá là một cái vại rất lớn, ở nông thôn có rất nhiều gia đình dùng vại để chứa nước nên cũng không phải thứ gì hiếm lạ. Thế nhưng cái vại này khá tinh xảo, bên ngoài còn được tráng một lớp men màu đen.
“Tốn cả nửa ngày cuối cùng mò được cái thứ này?” Có người vừa nhìn đã cảm thấy thất vọng.
“Không đúng.” Có người lại nói. “Một cái vại chứa đầy nước đi nữa thì nặng được bao nhiêu chứ? Chắc chắn không đến mức mà cả một đám người cộng thêm gia súc cũng không kéo lên nổi!”
Nói rồi, có người tiến lên gỡ cái vại ra khỏi lưới đánh cá, phát hiện miệng vại đã bị niêm phong lại.
“Liệu bên trong có gì không?”
“Chắc chắn là có! Bằng không sao lại phải niêm phong nó lại như vậy?!” Có thanh niên cầm xẻng muốn gỡ miếng giấy niêm phong ra.
“Không được không được.” Có người lớn tuổi lập tức ngăn lại. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ở con sông này có rất nhiều điều cấm kỵ, mà người dân thời đó đa phần đều không có học vấn lại mê tín, có người thờ Long Vương, có người lại thờ thần sông Hoàng Hà, thậm chí còn có người thờ Bồ Tát, Tổ Đạo... cái gì cũng có. Nếu như thứ vớt lên được chỉ cần nhìn qua cũng biết nó là cái gì thì không sao, thế nhưng nếu nó là thứ không dễ đoán thì không thể tùy tiện động vào nếu không sẽ rước hoạ vào thân.
Tôi không nói lời nào nhưng trong lòng cũng cảm thấy quái lạ. Cái vại này tuy lớn thế nhưng chỉ cần ba, bốn người đàn ông là có thể kéo được lên rồi chứ chưa kể đến ở trong nước thì nó lại càng nhẹ hơn.
Chính vì vậy tôi cũng rất tò mò muốn biết cái thứ trong vại là cái gì.
“Cái vại này không biết có từ bao giờ, cũng không biết có cái gì bên trong cho nên không được tùy tiện động vào nó.” Một ông lão nói. “Ngày mai, gọi Trương bán tiên tới để ông ta xem xem, nếu không có vấn đề gì thì mở ra cũng không muộn.”
Ông lão đã lên tiếng thì những người khác đều răm rắp nghe theo. Cái vại này không rõ lai lịch nên họ không dám tùy tiện động vào, cứ để nó nằm ở bờ sông đồng thời phái hai người ở lại canh giữ.
Sau đó bọn họ trả lại ngựa cho chúng tôi, còn thành thật cảm kích chúng tôi nữa.
Thôn dân tản đi hết, Hoàng Tam Nhi không cam lòng, tức giận đến vò đầu bứt tai. Tôi biết anh ta rất muốn mở cái vại kia ra, thế nhưng cái vại có người canh chừng, mà chúng tôi cũng không thể xông ra cướp được.
“Không thể chờ được nữa! Nếu đợi đến ngày mai chờ cái tên bán tiên gì đó đến mở ra, nhỡ bên trong có đồ đáng giá thật thì chúng ta còn chẳng được nổi một ngụm canh để húp à?!!” Hoàng Tam Nhi căm tức nói.
“Vậy anh muốn thế nào đây?”
“Ai ra tay trước thì người đó được!” Hoàng Tam Nhi cười hề hề, nhướng mày nói với tôi. “Chúng ta ra tay trước bọn họ, tìm cách mở cái vại đó ra. Có cái gì tốt thì chúng ta lấy một ít, để cho đám thôn dân kia một ít là được rồi.”
Tôi cảm thấy làm như vậy không tốt lắm nhưng Hoàng Tam Nhi lại ra cái vẻ anh ta là người làm anh nên chuyện này do anh ta quyết.
Chúng tôi lại một lần nữa giấu cái xe đi rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Quả thật, tôi có hơi mệt nên mới ngồi chờ một lúc đã lăn ra ngủ. Lúc Hoàng Tam Nhi gọi tôi tỉnh lại thì trời đã khuya lắm rồi, chúng tôi chạy đến gần bãi sông để quan sát thì thấy hai thôn dân trông cái vại đang ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm gần cái vại.
Hoàng Tam Nhi lại lôi hai con chồn ra, tôi vừa thấy thế lập tức cản anh ta lại. Cái thứ khói đen mà hai con chồn này thả ra đến cả rùa thiết giáp còn không chịu nổi huống gì là hai thôn dân bình thường, không cẩn thận sẽ gây ra tai nạn chết người mất.
“Yên tâm đi, hai đứa chúng nó thông minh lắm.” Hoàng Tam Nhi nói. “Chỉ để bọn họ bất tỉnh một lúc, không cản trở chuyện tốt của chúng ta mà thôi.”
Tôi còn đang định nói nữa thì Hoàng Tam Nhi đã hất nhẹ tay một cái, hai con chồn nhỏ phóng nhanh như chớp về phía hai thôn dân.
Chuyện đến nước này tôi có muốn cản cũng không cản được nữa rồi, quả nhiên hai thôn dân đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên ngã lăn ra đất, cho dù bọn họ chỉ ngửi phải một chút xíu cái khói đen kia thì cũng phải hôn mê một lúc lâu mới tỉnh.
“Đi thôi!” Hoàng Tam Nhi cực kì hưng phấn, anh ta nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay rồi xắn ống tay áo lên. “Chúng ta đi xem xem rốt cuộc cái thứ ở trong cái vại là gì nào!”
"M
ượn ngựa? Mượn làm cái gì?” Trong bụng Hoàng Tam Nhi biết tỏng nhưng vẫn tỏ vẻ như chẳng biết gì.
“Chúng tôi vớt được đồ dưới sông, nhưng nặng quá, hai con bò và ngựa trong thôn đều dắt tới cả rồi nhưng vẫn không kéo lên được.” Đối phương là người thành thật nên không nói dối làm gì. “Cho nên chúng tôi muốn mượn ngựa của hai người dùng một chút.”
“Cho mượn cũng được, mà mấy người vớt được cái gì thế?”
Người này nghe chúng tôi đồng ý cho mượn ngựa liền vui vẻ, vừa dẫn đường cho chúng tôi vừa kể bọn họ đều là người của thôn nhỏ gần đây, chủ yếu là trồng lạc với đánh bắt chút cá sống qua ngày. Hôm nay trong thôn có người ra sông bắt cá, lúc thu lưới thì thấy mắc phải thứ gì đó rất nặng đến nỗi rách cả lưới đánh cá. Bọn họ cảm thấy kì lạ cho nên đã đổi một cái lưới khác bền chắc hơn rồi thả lưới một lần nữa. Quả nhiên, nửa tiếng sau lại có thứ gì đó rất nặng mắc lưới, ngư dân ở trên thuyền không thể kéo lên nổi bèn vội vàng cho thuyền cập vào bờ rồi gọi thêm người trong thôn ra. Mười mấy người họ cùng nhau kéo mà vẫn không kéo nổi cái thứ ở dưới sông lên.
Đều là người lớn lên ở bãi sông, cho nên dù không biết nhiều nhưng chuyện người Ba mươi sáu bàng môn hay Bài giáo thường xuyên vớt được thứ đáng tiền dưới sông lên thì bọn họ cũng có nghe nói đến. Vì thế, nếu bọn họ có thể vớt lên được thứ gì đó đáng giá rồi bán lại cho mấy tên buôn đồ cổ thì thôn họ sẽ sung túc được một thời gian.
Tôi âm thầm ước lượng, nhiều người như vậy lại còn có cả bò và ngựa mà còn không kéo nổi thì cái thứ ở trong sông thật sự rất nặng.
Vừa đi vừa nói chuyện rốt cuộc chúng tôi cũng tới gần bờ sông. Tới gần, tôi thấy lưới đánh cá được buộc vào hai sợi dây thừng lớn được bò và ngựa kéo đi, Hoàng Tam Nhi cho mượn ngựa rồi cũng đến giúp một tay, tôi lén quan sát thì thấy tất cả những người này đều là thôn dân bình thường.
Chuyện tiếp theo vô cùng kì lạ, chờ chúng tôi tới giúp kéo cùng thì thứ dưới sông lại dần dần được kéo lên. Đám thôn dân kéo mất nửa ngày chẳng thấy nhúc nhích bỗng thấy có chút hi vọng thì lập tức hứng khởi dồn hết sức để kéo lên.
Chừng mười lăm phút sau thì cái thứ kia cũng dần dần lộ diện.
“Kéo mạnh lên! Sắp kéo lên rồi!”
Có người cầm roi da quất vào bò, ngựa, những người còn lại cũng cố gắng dốc hết sức. Cuối cùng thứ chìm dưới nước kia bị lôi hẳn lên khỏi mặt nước.
Cái thứ kia ở trong nước thì nặng muốn chết nhưng vừa ra khỏi nước thì trở nên nhẹ bẫng, khiến cả đám thôn dân cùng mấy con gia súc bị ngã túi bụi.
Cũng may ở đây là đất cát mềm nên ngã cũng không đau, cả đám lại chỉ chăm chăm vào cái lưới đánh cá, nên lập tức hò nhau đứng dậy. Hoàng Tam Nhi là người nhanh chân nhất, người khác chỉ vừa mới đứng lên thì anh ta đã chạy đến chỗ cái lưới đánh cá rồi.
Đám người ồ ra như ong vỡ tổ, cuối cùng cũng thấy được cái thứ trong lưới đánh cá.
Tôi đứng ở phía sau đoàn người mở to mắt nhìn, trong lòng cảm thấy hết sức tò mò.
Trong cái lưới đánh cá là một cái vại rất lớn, ở nông thôn có rất nhiều gia đình dùng vại để chứa nước nên cũng không phải thứ gì hiếm lạ. Thế nhưng cái vại này khá tinh xảo, bên ngoài còn được tráng một lớp men màu đen.
“Tốn cả nửa ngày cuối cùng mò được cái thứ này?” Có người vừa nhìn đã cảm thấy thất vọng.
“Không đúng.” Có người lại nói. “Một cái vại chứa đầy nước đi nữa thì nặng được bao nhiêu chứ? Chắc chắn không đến mức mà cả một đám người cộng thêm gia súc cũng không kéo lên nổi!”
Nói rồi, có người tiến lên gỡ cái vại ra khỏi lưới đánh cá, phát hiện miệng vại đã bị niêm phong lại.
“Liệu bên trong có gì không?”
“Chắc chắn là có! Bằng không sao lại phải niêm phong nó lại như vậy?!” Có thanh niên cầm xẻng muốn gỡ miếng giấy niêm phong ra.
“Không được không được.” Có người lớn tuổi lập tức ngăn lại. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ở con sông này có rất nhiều điều cấm kỵ, mà người dân thời đó đa phần đều không có học vấn lại mê tín, có người thờ Long Vương, có người lại thờ thần sông Hoàng Hà, thậm chí còn có người thờ Bồ Tát, Tổ Đạo... cái gì cũng có. Nếu như thứ vớt lên được chỉ cần nhìn qua cũng biết nó là cái gì thì không sao, thế nhưng nếu nó là thứ không dễ đoán thì không thể tùy tiện động vào nếu không sẽ rước hoạ vào thân.
Tôi không nói lời nào nhưng trong lòng cũng cảm thấy quái lạ. Cái vại này tuy lớn thế nhưng chỉ cần ba, bốn người đàn ông là có thể kéo được lên rồi chứ chưa kể đến ở trong nước thì nó lại càng nhẹ hơn.
Chính vì vậy tôi cũng rất tò mò muốn biết cái thứ trong vại là cái gì.
“Cái vại này không biết có từ bao giờ, cũng không biết có cái gì bên trong cho nên không được tùy tiện động vào nó.” Một ông lão nói. “Ngày mai, gọi Trương bán tiên tới để ông ta xem xem, nếu không có vấn đề gì thì mở ra cũng không muộn.”
Ông lão đã lên tiếng thì những người khác đều răm rắp nghe theo. Cái vại này không rõ lai lịch nên họ không dám tùy tiện động vào, cứ để nó nằm ở bờ sông đồng thời phái hai người ở lại canh giữ.
Sau đó bọn họ trả lại ngựa cho chúng tôi, còn thành thật cảm kích chúng tôi nữa.
Thôn dân tản đi hết, Hoàng Tam Nhi không cam lòng, tức giận đến vò đầu bứt tai. Tôi biết anh ta rất muốn mở cái vại kia ra, thế nhưng cái vại có người canh chừng, mà chúng tôi cũng không thể xông ra cướp được.
“Không thể chờ được nữa! Nếu đợi đến ngày mai chờ cái tên bán tiên gì đó đến mở ra, nhỡ bên trong có đồ đáng giá thật thì chúng ta còn chẳng được nổi một ngụm canh để húp à?!!” Hoàng Tam Nhi căm tức nói.
“Vậy anh muốn thế nào đây?”
“Ai ra tay trước thì người đó được!” Hoàng Tam Nhi cười hề hề, nhướng mày nói với tôi. “Chúng ta ra tay trước bọn họ, tìm cách mở cái vại đó ra. Có cái gì tốt thì chúng ta lấy một ít, để cho đám thôn dân kia một ít là được rồi.”
Tôi cảm thấy làm như vậy không tốt lắm nhưng Hoàng Tam Nhi lại ra cái vẻ anh ta là người làm anh nên chuyện này do anh ta quyết.
Chúng tôi lại một lần nữa giấu cái xe đi rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Quả thật, tôi có hơi mệt nên mới ngồi chờ một lúc đã lăn ra ngủ. Lúc Hoàng Tam Nhi gọi tôi tỉnh lại thì trời đã khuya lắm rồi, chúng tôi chạy đến gần bãi sông để quan sát thì thấy hai thôn dân trông cái vại đang ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm gần cái vại.
Hoàng Tam Nhi lại lôi hai con chồn ra, tôi vừa thấy thế lập tức cản anh ta lại. Cái thứ khói đen mà hai con chồn này thả ra đến cả rùa thiết giáp còn không chịu nổi huống gì là hai thôn dân bình thường, không cẩn thận sẽ gây ra tai nạn chết người mất.
“Yên tâm đi, hai đứa chúng nó thông minh lắm.” Hoàng Tam Nhi nói. “Chỉ để bọn họ bất tỉnh một lúc, không cản trở chuyện tốt của chúng ta mà thôi.”
Tôi còn đang định nói nữa thì Hoàng Tam Nhi đã hất nhẹ tay một cái, hai con chồn nhỏ phóng nhanh như chớp về phía hai thôn dân.
Chuyện đến nước này tôi có muốn cản cũng không cản được nữa rồi, quả nhiên hai thôn dân đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên ngã lăn ra đất, cho dù bọn họ chỉ ngửi phải một chút xíu cái khói đen kia thì cũng phải hôn mê một lúc lâu mới tỉnh.
“Đi thôi!” Hoàng Tam Nhi cực kì hưng phấn, anh ta nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay rồi xắn ống tay áo lên. “Chúng ta đi xem xem rốt cuộc cái thứ ở trong cái vại là gì nào!”