• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 52 - Chương 52MỘT CHIẾC QUAN TÀI NỮA XUẤT HIỆN

Chương 52MỘT CHIẾC QUAN TÀI NỮA XUẤT HIỆN

V



ừa trông thấy cỗ quan tài kia, linh hồn bé nhỏ của tôi như muốn bay mất luôn. Miêu nữ và Hoàng Tam Nhi không biết lai lịch cũng như sự lợi hại của nó cho nên Hoàng Tam Nhi vẫn luôn đi vòng quanh xem xét cái quan tài, như thể phát hiện ra một món đồ yêu thích nào đó.



“Anh! Mọi người mau đi trước đi!!!” Tôi hoảng sợ đến rối tinh rối mù, không nói hai lời lập tức kêu đám Bàng Độc lập tức rút lui.



Cái người trong quan tài coi mạng người như cỏ rác, hơn nữa không một ai có thể khống chế được cô ta, đối mặt với cô ta ngoại trừ chạy thì không còn cách nào khác để thoát thân.



“Lão Lục, em muốn làm gì?”



“Đừng nói nữa, đi trước đã!!!” Tôi cố gắng đẩy bọn họ lùi về phía sau.



Tôi sợ Bàng Độc không yên lòng mà bám theo, bèn nói thêm: “Cái người trong cỗ quan tài này muốn tìm là em, không liên quan gì tới mọi người cả! Nếu mọi người không đi thì sẽ gặp nguy hiểm!”



“Mấy dặm về phía bên kia là thôn Tiểu Bàn Hà, bọn anh sẽ ở đó chờ em.”



Sau khi đám Bàng Độc rời đi, tôi hít một hơi thật sâu rồi chạy về phía cỗ quan tài.



Hoàng Tam Nhi không hề biết cỗ quan tài này đáng sợ như thế nào, nhất là khi thấy trong quan tài có một cô gái đang nằm thì anh ta lại càng thêm tò mò.



“Người anh em, chuyện lạ trên sông Hoàng Hà năm nào cũng có nhưng năm nay hình như hơi nhiều.” Hoàng Tam Nhi thấy tôi xông tới bèn gọi tôi. “Cậu mau tới đây mà xem, chẳng biết cái quan tài này làm sao mà tự dưng trôi dạt vào bờ...”



“Đi mau!!! Đi mau!!!” Tôi còn chưa chạy đến đã gào lên với Hoàng Tam Nhi.



“Đi cái gì?” Hoàng Tam Nhi ngây người. “Trong quan tài này là một cô gái đấy, xinh lắm...”



Tôi lao tới định đẩy Hoàng Tam Nhi về phía sau, thế nhưng tôi vừa mới vươn tay ra thì cỗ quan tài nhoáng lên một cái. Hoàng Tam Nhi bị tung lên không trung như một cánh diều rồi rơi bộp xuống đất, hôn mê bất tỉnh.



Tôi không kịp đi cứu Hoàng Tam Nhi, chỉ kịp quay lại nhìn người trong quan tài. Cô ta vẫn như vậy, vẫn nằm nhắm nghiền mắt trong quan tài, chỉ khác là trên người cô ta đã có thêm quần áo. Nếu là người không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện thì có lẽ sẽ cho rằng cô gái này chỉ đang nằm ngủ.



“Cô là ai?!” Tôi biết bây giờ có sợ hãi cũng vô ích, cho nên mặc kệ tất cả mà đứng bên cạnh quan tài, gào lên. “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?!”



Người trong quan tài vẫn nằm im, ngoài tiếng sóng và tiếng gió thổi ra tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.



Nói thật, tôi vẫn luôn cảm thấy sợ hãi cỗ quan tài này, thế nhưng sau khi nó hất bay Hoàng Tam Nhi thì vẫn luôn im lặng, không chút động tĩnh. Một lúc lâu sau, thấy cỗ quan tài không có phản ứng gì nên tôi định đem Hoàng Tam Nhi đi vào trước.



Tôi rón rén định lùi lại đi đến bên cạnh Hoàng Tam Nhi, thế nhưng vừa mới cử động thì tiếng nói của người trong cỗ quan tài lập tức chui vào trong lỗ tai tôi.



“Trần Lục Cân... mấy ngày nay thế nào?”



“Rất tốt.” Tuy thi độc hành hạ tôi thừa sống thiếu chết thế nhưng trước mặt người này tôi nhất quyết không chịu thua.



“Tuổi còn nhỏ mà miệng cứng nhỉ...”



“Cô cũng chỉ như vậy là giỏi thôi.” Tôi cười khẩy một tiếng, tôi đã hỏi mục đích của cô ta rất nhiều lần nhưng đều không có được câu trả lời, cho nên tôi chỉ còn cách khích tướng cô ta mà thôi. “Rốt cuộc cô muốn làm gì cứ nói thẳng là được! Lần nào cũng lén lén lút lút như thế chẳng lẽ không sợ bị người khác chế nhạo sao?”



“Trần Lục Cân, cậu không cần khích tôi làm gì, cậu muốn biết mục đích của tôi là gì đúng không?” Giọng nói của người trong quan tài cứ lượn lờ xung quanh tai tôi. “Trên người cậu có thứ không thuộc về cậu, nó là của tôi! Việc tôi phải làm chính là lấy lại đồ của mình!”



“Đồ của cô?” Tôi ngẩn người, một kẻ cùng khổ, không chốn nương thân như tôi thì có thể có thứ gì quý giá được chứ?



“Hiện tại vẫn chưa đến lúc lấy lại, cho nên cậu vẫn chưa chết.”



Nghe đến đây thì tôi đã lờ mờ đoán được ý đồ của cô ta. Cô ta muốn lấy đi một thứ gì đó từ trên người tôi nhưng lúc này không phải thời cơ cho nên mới để cho tôi sống. Song, cô ta lại hận chết tôi cho nên dù để tôi sống cô ta cũng không để tôi được sống vui vẻ. Cơ mà, rốt cuộc thứ cô ta muốn lấy là gì?



“Trần Lục Cân, nợ của chúng ta cứ từ từ mà tính... Hôm nay tạm tha cho cậu, tôi còn có việc cần làm...”



Nghe vậy tôi thầm thở phào, tôi cứ nghĩ cái quan tài nát này tới đây là vì tôi thế nhưng cô ta lại nói rõ lần này mục đích của cô ta không phải là tôi. Cơ mà, tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì trên mặt sông cách đó không xa đột nhiên sôi trào.



Tôi hết sức kinh hãi, đoạn sông này ngày hôm nay quá là bất thường, chưa kể chỗ này thường xuyên có xoáy nước xuất hiện khiến tôi hoài nghi không biết có phải cái quan tài nát này vì mắt sông mà tới hay không. Nghĩ đến đây tôi lập tức hoảng hồn, cũng không đoái hoài gì đến Hoàng Tam Nhi nữa.



Rào rào...



Bọt nước bắn ngày càng mạnh, tôi đứng trên bờ không nhìn thấy bên dưới bọt nước có phải là xoáy nước hay không, thế nhưng lúc tôi đang chăm chú quan sát thì phát hiện dường như có thứ gì đó đang chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước.



Rào...



Chiếc quan tài nát đang neo ở vùng nước cạn đột nhiên trượt vào sông, tiếp đó một cái bóng lớn xuất hiện giữa những bọt nước lăn tăn.



Cái bóng đó rất lớn, vừa nhìn thoáng qua tôi đã không cách nào hình dung cảm thụ của mình lúc đó.



Tôi đang nhìn thấy cái gì đây?



Đó là một chiếc quan tài bằng đá vô cùng vuông vức, có bề rộng ít nhất hai trượng. Nhìn cỗ quan tài đá đang từ từ trồi lên khỏi mặt sông, tôi không khỏi nhớ tới một chuyện, khi tôi bị Quỷ mã nhà họ Hậu ép tôi phải kết âm hôn với cháu gái của bà ta thì trên trời giáng sét xuống muốn đánh chết tôi. Lúc đó đã có một cỗ quan tài bằng đá cực lớn đột nhiên xuất hiện ngăn lại những tia sét này nên tôi mới may mắn thoát mạng.



Trước đó, tôi chưa thấy quan tài đá này bao giờ, sau khi chạy thoát khỏi nhà họ Hậu thì tôi vẫn luôn bôn ba khắp nơi cho nên dần dà đã đem chuyện này quên mất, mãi cho đến hiện tại khi thấy cỗ quan tài đá này nổi lên khỏi mặt nước thì tôi mới giật mình nhớ đến.



Quan tài đá vừa xuất hiện, cỗ quan tài nát cũng thuận nước lao tới đập vào cỗ quan tài đá. Vietwriter.vn



“Tôi muốn cái quan tài đá này! Mau đưa nó cho tôi!!!” Cái quan tài nát không ngừng tông vào cỗ quan tài đá, quát tháo. “Đưa nó cho tôi!!!”



Ùng!!!



Quan tài đá vẫn bất động, thế nhưng thân quan tài lại hơi rung lên, những bọt nước xung quanh tập tức bị kích động bởi cái rung này khiến dòng sông dao động mạnh mẽ. Tôi đứng bên bờ nhìn mà hết hồn, cái quan tài đá này dường như có thể làm cả sông Hoàng Hà chấn động.



“Đừng có mà dọa tôi!” Giọng nói của cô gái trong quan tài hòa cùng tiếng nước bắn lào xào vang đến chỗ tôi. “Đừng nghĩ bản lĩnh của tôi là do ông dạy thì tôi phải sợ ông nhé!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom