• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 48 - Chương 48TÂM NIỆM THAY ĐỔI

Chương 48TÂM NIỆM THAY ĐỔI

T



ôi nắm chặt tay chèo sợ hãi nhìn mấy cái bóng mặc áo trắng này.



Đây rốt cuộc là thứ gì? Tôi có thể nhìn ra mỗi một cái bóng này là một “người”, nhưng mà trong cái hồ nước tù phẳng lặng này còn có người sống được sao?



Thuyền bị vây lại đồng nghĩa với việc chúng tôi lại gặp phải nguy hiểm. Tôi chỉ có thể tiến vào trạng thái đón địch, nếu như thứ trong nước trồi lên làm gì đó bất lợi với chúng tôi thì bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải toàn lực phản kích lại.



“Lục Cân…”



Tiếng gọi êm ái lại một lần nữa truyền tới, đánh tan toàn bộ sự phòng bị của tôi. Đầu óc tôi, mắt tôi không tự chủ được mà xao động hệt như mặt hồ dưới thuyền, trong lòng tôi như bị một cái gì đó phủ lấy, vừa đau, vừa chua xót, khoang mũi cũng cay xè…



“Lục Cân…”



Tiếng gọi như ở gần ngay trước mắt, rồi một cái bóng ở dưới hồ từ từ nổi lên khỏi mặt nước, làn tóc đen theo dòng nước di chuyển từ từ lộ ra một gương mặt.



Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ, tôi ngồi bò xuống bên cạnh thuyền để nhìn kĩ gương mặt này. Tôi có thể khẳng định mình chưa từng gặp người này bao giờ, thế nhưng tôi lại cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc.



Người phụ nữ này rất đẹp, nhưng hơi gầy, giữa hai hàng lông mày như mang theo nỗi bi thương đau xót không dễ gì xoá tan.



Người phụ nữ này nổi lên khỏi mặt nước rồi yên lặng nhìn tôi, làm tôi không rõ thứ nước trên gò má người này là nước trong hồ hay là nước mắt.



“Lục Cân…” Ánh mắt của người phụ nữ này chứa đầy cái thứ gì đó mà tôi xem không hiểu, cô ta chậm rãi đưa tay về phía tôi, “Lục Cân…”



Trong đầu tôi bỗng nổ lên một tiếng sấm, tôi đột nhiên phát hiện ra tại sao mình chưa từng gặp người này nhưng lại cảm thấy người này hết sức quen thuộc… Bởi vì, ngũ quan trên mặt tôi và người này có nét giống nhau!



Tôi ghé sát vào mạn thuyền, muốn tiến lại gần để nhìn cho rõ.



“Tõm!!!”



Do quá mải mê, tôi bất cẩn ngã chúc đầu xuống hồ, nước trong hồ lạnh thấu xương, thế nhưng tôi vừa rơi xuống được vài giây thì đã được cái người trong hồ nhẹ nhàng kéo vào lòng.



Cơn lạnh thấu xương lập tức biến mất, còn mang theo chút hơi ấm, cảm giác này rất an toàn, như thể đó là cái ôm ấm áp và an toàn nhất trên thế giới này.



“Lục Cân… con trai… con nhận ra mẹ sao…” Người phụ nữ ngập ngừng nhìn tôi, hỏi. “Mẹ họ Sa… con nhận ra mẹ sao…”



Đầu óc tôi lúc đó đã loạn thành một mớ bòng bong, thậm chí quên mất mình đang ở đâu, nhưng mà khi nghe được câu hỏi của bà, mọi nghi vấn trong lòng đều có lời giải đáp.



Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ được gặp mẹ mình, tôi chỉ biết bà không được khoẻ mạnh, sau khi sinh tôi xong không bao lâu thì qua đời. Nhưng tôi biết bà họ Sa, tên là Sa Thiên Thiên.



“Mẹ… là mẹ sao…” Tới tận lúc đó, tôi mới biết sao trong lòng mình lại đột nhiên cảm thấy chua xót. “Là mẹ của con sao…”



“Lục Cân, con trai mẹ…” Bà lập tức ôm lấy tôi oà khóc, bà ôm tôi rất chặt, như thể chỉ sợ hơi lỏng tay là tôi sẽ biến mất, nước mắt bà lăn dài trên gò má tôi, khóc không thành tiếng. “Con trai… con trai của mẹ…”



Tôi cũng không cầm cự được nước mắt, tôi tin rằng bất cứ nam tử hán nào trên đời gặp phải cảnh này cũng không cầm được nước mắt.



Trong nháy mắt, tất những uất ức, tủi khổ phải chịu đựng từ bé tới giờ của tôi lập tức như nước lũ tràn bờ đê mà vỡ oà ra, tôi thất thanh khóc rống lên.



Lời Bàng Độc nói không sai, con trai của Thất môn có chảy hết máu cũng không được phép rơi lệ. Lời này, tôi không bao giờ quên, thế nhưng ở trước mặt mẹ mình tôi mãi mãi chỉ là một đứa bé.



“Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này?” Tôi cảm thấy hết sức bất ngờ, bà ấy qua đời từ rất lâu, nên tôi cho là bà đã được cha tôi an táng ở đâu đó, chứ không hề nghĩ bà ấy sẽ ở trong cái hồ nước lạnh giá này.



“Không ở đây, còn ở đâu được nữa?” Mẹ tôi vẫn không ngừng rơi nước mắt, sự bi thương ẩn chứa giữa hai hàng lông mày lại càng thêm nồng đậm. “Mẹ đã gả cho cha con, thì là người của Thất môn. Sống là người của Thất môn, chết cũng vẫn là ma của Thất môn. Nơi này là trọng địa của mắt sông, huống hồ trong hồ không chỉ có mình mẹ, còn có rất nhiều phụ nữ khác của Thất môn nữa…”



Đầu óc tôi lúc đó tuy loạn nhưng vẫn nghe hiểu lời của mẹ tôi, có vẻ như là rất nhiều người vợ của người trong Thất môn sau khi chết đi cũng không được an táng mà đưa đến mắt sông, bảo vệ cái hồ này. Nếu như người ngoài đột nhập vào mắt sông sẽ bị tấn công trùng trùng lớp lớp.



“Dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ?” Tôi bỗng cảm thấy nổi giận, tôi từng nghe Yến Bạch Y kể, mẹ tôi là một người tốt, gia thế cũng xem như hiển hách là người của nhà họ Sa, chủ của Liên Sa Trại, danh trấn khắp bãi Hoàng Hà. Năm bà mười mấy tuổi thì có quen biết với cha tôi, sau đó bà vứt bỏ gia tộc đi theo cha tôi lưu lạc, khi đó cha tôi còn không có xu nào trong người.



Tạm thời không nói đến chuyện khi sống bà đã cơ cực giúp chồng dạy con trong cảnh khốn khó, không được hưởng ngày phúc như thế nào, nhưng mà đến khi chết rồi bà cũng không được yên ổn, còn bị đưa tới mắt sông, bảo vệ cái hồ lạnh băng băng này! Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Lục Cân… con trai… con đừng nổi giận…” Mẹ tôi giống như bị chọc tới nỗi khổ riêng mà ôm tôi khóc. “Mẹ chỉ hi vọng con bình an… nhiều năm qua… mẹ chỉ ước có thể nhìn đến con một lần… muốn xem đứa bé khóc nỉ non năm đó… đã cao lớn như thế nào… đã trưởng thành như thế nào… Hôm nay, cuối cùng mẹ cũng thấy được con… con ngoan… như này là quá đủ với mẹ rồi… cho dù mẹ mãi mãi không được luân hồi… mẹ cũng cam tâm tình nguyện…”



“Mẹ!”



“Con trai, nhớ sống thật vui vẻ, đừng bao giờ nhớ tới mẹ… Con đi đi…”



Mẹ tôi đột nhiên đẩy mạnh tôi ra, tôi lập tức tỉnh táo lại, thế nhưng trong hồ đã không còn hình bóng mẹ tôi nữa, mà bóng đen dưới hồ lại chìm xuống ngày càng sâu.



“Mẹ! ! !” Tôi hướng về mặt nước gào to, thế nhưng mặt hồ phẳng lặng im phăng phắc như một cái hồ chết, trong không gian rộng lớn chỉ còn tiếng gọi đau khổ của tôi vang vọng lại.



Tôi muốn lặn xuống nước tìm tòi, nhưng nước trong hồ lạnh như băng khiến tôi rét run cả người. Đuổi theo có tác dụng gì không? Mẹ tôi đã qua đời nhiều năm, hiện tại tôi đuổi theo được thì rồi lại như thế nào nữa?



Sau khi leo lên thuyền, tôi có cảm giác tâm niệm trong lòng tôi dường như đang có cái gì đó từ từ thay đổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom