• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (2 Viewers)

  • Chương 27 - Chương 27DI VẬT CỦA TỔ TIÊN

S



au vài cú đập cái xác liền nằm im bất động, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, có tới mười mấy con rắn lúc nhúch chui ra từ trong tay áo, ống quần cái xác.



Ở bãi sông, người ta gọi rắn là “loài sâu dài”.



Bởi vì ở phương Bắc không có nhiều rắn nên con người ở nơi đây khá là sợ loài động vật thân mềm này. Ngoài ra, theo truyền thuyết dân gian, rắn là một trong Bát đại yêu tiên, vô cùng có linh tính, nên đối với loài vật này người bình thường thường sẽ né tránh thật xa.



Tôi lớn lên ở bãi sông này nên cũng không ngoại lệ, vừa thấy hơn mười mấy con rắn này chui ra liền tê dại cả da đầu.



Sau khi lũ rắn chui ra, cái xác lập tức “ngỏm củ tỏi” hẳn, nằm im không nhúc nhích. Đến lúc đó tôi mới vỡ lẽ, lúc trước cái xác này di chuyển được là nhờ lũ rắn này.



Tôi cũng không rõ tại sao trên người cái xác lại có nhiều rắn như vậy, có điều, mấy con rắn này vừa chui ra khỏi cái xác liền lần lượt chui vào đám cỏ dại mọc lung tung xung quanh.



Đến khi lũ rắn đi hết, tôi mới thở phào một hơi. Vốn cứ tưởng chuyến này đến phần mộ tổ tiên sẽ rất yên bình, không ngờ vừa tới lại gặp chuyện như vậy. Tôi cũng không muốn làm kéo dài thời gian, cho nên lập tức cầm xẻng đi tới cái lỗ bên cạnh mộ tổ, định mở rộng nó để chui vào.



Đêm khuya, ánh trăng tuy sáng nhưng không cách nào chiếu tỏ vào bên trong cái lỗ. Hết cách, tôi chỉ có thể đốt một que diêm rồi đưa vào cái lỗ xem xét.



Ánh diêm không đủ sáng nhưng cũng đủ để tôi thấy được bên trong mộ tổ.



Mộ tổ nhà tôi khá nhỏ, bên trong chỉ có ba cỗ quan tài. Không biết đã chôn vùi mấy trăm năm nhưng mấy cỗ quan tài này vẫn khá tốt, không hề bị mục nát, lớp sơn và dầu trẩu được tô nạm bên ngoài quan tài cũng không bị sờn hay ăn mòn.



Đang quan sát thì que diêm cháy hết, tôi vội vàng vơ lấy nắm cỏ khô bên cạnh mộ tổ buộc lên đầu một khúc gỗ rồi châm lên cho vào trong cái lỗ.



Lần này, ánh lửa rõ hơn, nhưng cũng vì rõ hơn nên tôi mới thấy được toàn cảnh bên trong ngôi mộ.



Trong nháy mắt, cả cơ thể tôi cương cứng tại chỗ, cánh tay cầm “ngọn đuốc” không kiềm chế được mà phát run lên.



Bên trong ngôi mộ không biết có bao nhiêu là con rắn làm tổ trong đó, lớn có nhỏ có, dài có ngắn có, tất cả đều đang nằm vây quanh quan tài của tổ tiên tôi. Lũ rắn này nhất định đã làm tổ ở đây rất lâu nên cơ thể chúng mới lẫn trong bùn đất như thế, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.



Tôi vội vàng rụt tay trở về, trong lòng cũng không ngừng tự hỏi tại sao trong mộ tổ nhà tôi lại có nhiều rắn như vậy?



Trước đây tôi từng nghe mấy câu chuyện dân gian đồn đại rằng, ở nơi nào có bảo bối thì trong vòng năm bước chân nhất định sẽ có yêu tiên canh giữ bảo vệ. Mà rắn cũng là một trong Bát đại yêu tiên, như vậy bây giờ trong mộ tổ nhà tôi có nhiều rắn như vậy điều này có nghĩ là…



Tôi bất giác nhớ lại lời Bàng Độc dặn dò trước khi chia tay, lại càng thêm chắc chắn thứ để trong mộ tổ nhà tôi nhất định không phải là vật tầm thường.



Vừa nghĩ vậy tôi lại càng nóng lòng muốn nhanh nhanh lấy thứ đó ra. Thế nhưng bên dưới nhiều rắn như vậy tôi không thể lỗ mãng xông xuống được, nếu không kết cục sẽ chết thảm giống như tên thổ ba tử của Ngũ Hành Đường vừa rồi.



Tôi bèn chạy xung quanh phần mộ tìm nhặt cỏ khô và những ngọn cỏ nửa khô nửa tươi, trộn lẫn chúng với nhau rồi đốt lên, sau đó quăng vào cái lỗ.



Do có trộn lẫn cỏ tươi nên khói đặc mịt mù mau chóng bốc lên. Không bao lâu sau, lũ rắn trong mộ không chịu nổi, lũ lượt bò ra ngoài.



Tôi ngồi canh ở bên cạnh mộ, chỉ việc nhìn cảnh “chạy trốn” gấp gáp ấy.



Cỏ còn chưa cháy hết nhưng lũ rắn làm tổ bên trong mộ đã rời đi hết, tôi nhanh chóng kiếm một mảnh vải ướt bịt mũi lại rồi chui vào trong mộ, mặc kệ lúc này trong mộ vẫn còn đầy khói. Vừa chui vào tôi liền bị khói hun làm cho chảy nước mắt.



Biết trước phải lấy đồ trong quan tài của tổ tiên, cho nên trước khi xuống tôi đã mang theo công cụ để cạy nắp quan tài.



Quan tài nhanh chóng được cạy ra, bên trong là một đống quần áo rách nát không thành hình. Bàng Độc nói không sai, mộ tổ nhà tôi chỉ chôn quần áo và di vật, còn thi thể thì không biết ở nơi nào.



Thất môn Hà Phù Tử chưa bao giờ xem trọng đồ vật chôn cất theo, cho nên trong quan tài ngoại trừ mấy bộ quần áo rách nát sẽ không còn thứ khác.



Thế nhưng vừa gạt đống quần áo tìm tòi, tôi lại phát hiện nằm phía bên trái quan tài là một cánh tay…



Đó là một cách tay bị chặt và được hong khô cứng như thép. Theo lời dặn của Bàng Độc thì thứ chúng tôi cần mang về chính là cái tay này.



Mãi cho tới bây giờ, tôi cũng không biết cánh tay này là thứ gì, có tác dụng thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng bình yên lấy được nó. Tôi sợ đêm dài lắm mộng cho nên mau chóng đậy nắp quan tài lại rồi bò từ trong mộ ra ngoài.



Sau khi bò lên, tôi cũng không thể để mộ tổ tiên cứ thế mà đi được, cho nên trước khi đi tôi đã đào đất lấp lại tử tế.



Thu dọn cho mộ tổ tiên xong tôi lại kéo cái xác của tên Ngũ Hành Đường tới bãi đất hoang đối diện mộ tổ nhà tôi, đào cho hắn một ngôi mộ.



Sau khi xong xuôi mọi việc, tôi liền đi tìm Sở Niên Cao. Cái người này vẫn rất tiếc mạng của mình cho nên rất thành thật ngồi chờ tôi ở dưới chân núi. Hai chúng tôi vừa chạm mặt liền gấp gáp lên đường quay trở về.



Đường đi khá thuận lợi nên chỉ bảy tám ngày sau là chúng tôi quay trở lại cái thôn Bàng Độc đang dưỡng thương.



Không thể không nói, gia đình này quá tử tế, chỉ lấy của tôi một đồng bạc nhưng lại chiếu cố Bàng Độc rất cẩn thận, còn hầm gà cho anh ấy bồi bổ. Thế nên, khi chúng tôi quay trở lại, sắc mặt Bàng Độc đã trở nên tốt hơn nhiều, vết thương trên chân cũng bắt đầu khép lại.



Tôi vừa gặp lại Bàng Độc liền đưa cái cánh tay cứng như thép cho anh ấy.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

“Anh, có thể nói cho em biết cánh tay này là sao không?” Tôi dò hỏi Bàng Độc.



“Lão Lục.” Có vẻ như Bàng Độc thấy tôi đi đường vất vả, sợ giờ nếu như anh ấy không cho tôi biết thì tôi lại chạnh lòng, nên thở dài nói: “Tổ tiên Thất môn Hà Phù Tử chúng ta, mỗi người chỉ có một cánh tay. Lúc còn sinh thời bọn họ đã tự tay chặt cánh tay phải của mình xuống.”



“Nhất định là có lý do gì đó, bọn họ mới tự chặt tay của mình.” Tôi ngẫm lại lời Bàng Độc, theo lời anh ấy thì tổ tiên của bảy nhà Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường đều để lại một cánh tay phải bên trong mộ tổ.



“Bảy cánh tay của tổ tiên, sau nhiều năm cất giấu cuối cùng cũng phải dùng tới rồi.” Bàng Độc cẩn thận cất cánh tay của tổ tiên nhà họ Trần vào một cái túi. “Thất môn chúng ta thế lực đơn bạc, chỉ có thể dựa vào mấy cánh tay này mà giành trước cỗ xe bằng xương trắng mà thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom