• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 22 - Chương 22ĐẠI HOẠ GIÁNG XUỐNG

T



ôi chỉ chăm chăm muốn biết cái xe ngựa trong sông kia là thế nào, cũng may thời gian sắp tới, mà Bàng Độc lại không nói gì, cho nên Tống Bách Nghĩa hào hứng cho tất cả mấy cái xác chết kia đi xuống sông.



Mấy cái xác vừa dính nước thì trở nên linh hoạt hơn nhiều cứ như người sống, tất nhiên xác chết vẫn là xác chết không thể sống lại, chẳng qua là do công lao của Huyết Tuyến Trùng mà thôi.



Sau khi đám xác chết ngụm hẳn xuống sông thì hoàn toàn biến mất không chút bóng dáng nào, chúng tôi yên lặng chờ đợi ở trên bờ. Tống Bách Nghĩa bám riết cái xe ngựa này nhiều ngày cho nên canh thời gian rất chính xác, chúng tôi mai phục không bao lâu thì mặt sông bằng phẳng bắt đầu xuất hiện những bọt nước to như cái thớt.



“Ra rồi!” Tống Bách Nghĩa nhỏ giọng nói.



Quả nhiên, mặt sông như đang sôi sùng sục lên, dưới ánh trăng sáng rõ, một cái bóng đen thùi lùi dần dần xuất hiện.



“Rào ! Rào ! Rào !”



Không biết bao nhiêu cái bọt nước đồng loạt nổ tung, trên mặt nước loáng thoáng truyền đến những tiếng ngựa hí dài. Tiếp đó cái bóng kia trồi lên một nửa, nhờ ánh trăng, chúng tôi nhìn rõ đó là một chiếc xe ngựa!



Chiếc xe ngựa này to gấp mấy lần những chiếc xe ngựa kéo hàng bình thường. Phía trước chiếc xe có bốn con ngựa cao to, chúng chầm chậm kéo chiếc xe kia đi về phía trước một cách dễ dàng như đang di chuyển trên mặt đất.



“Lần này em đã có chuẩn bị, chắc chắn chiếc xe này chạy không thoát!” Tống Bách Nghĩa nói.



Khi chiếc xe này chạy tới đoạn sông mà chúng tôi đang trốn thì mặt nước bỗng chấn động, sau đó chiếc xe ngựa dừng lại như thể nó vừa đâm vào cái gì đó trong nước.



“Rào rào...”



Chiếc xe ngựa bị mấy sợi dây thừng quấn lấy, Tống Bách Nghĩa mau chóng dẫn tôi chạy tới một chỗ toàn đá vụn với cỏ hoang, ở đó có đặt một cái tời kéo. Hai chúng tôi gắng sức kéo nhưng nó nặng muốn chết, tôi bèn gọi cả Sở Niên Cao tới, nhưng vẫn không xi nhê gì, cuối cùng cả Bàng Độc cũng gia nhập. Bốn người chúng tôi phải dùng hết sức từ thời bú mẹ mới có thể miễn cưỡng xem như kéo được chiếc xe ngựa đó lại.



Chiếc xe ngựa vừa dừng lại, những xác chết nhao nhao trồi lên xung quanh chiếc xe ngựa. Âm binh chính tông của Thất môn không phải là thứ vô dụng, nhưng mấy cái xác mới đào ra này ngoại trừ biết cử động ra thì tác dụng cũng không lớn lắm. Có điều, mục đích của Tống Bách Nghĩa là dùng chúng để thăm dò xem trên xe ngựa có thứ gì khác hay không.



Hơn mười xác chết bám chặt lấy chiếc xe ngựa không buông, rồi vụng về mượn lực chảy của nước sông để trèo lên. Chiếc xe ngựa này thật sự lớn đến khủng khiếp, thậm chí hơn mười cái xác trèo lên bám thành xe cũng không hề cảm thấy chen chúc một chút nào.



“Không biết trên xe sẽ có thứ gì đây?” Tống Bách Nghĩa nhổ nước bọt vào lòng bàn tay. “Chúng ta kéo mạnh lên, kéo luôn nó lên bờ!”



Bốn người chúng tôi lại bắt đầu kéo, chiếc xe ngựa đã bị dây thừng quấn chặt. Tuy nó rất nặng nhưng nương sức nổi của nước thì nó vẫn bị chúng tôi kéo gần vào bờ.



“Cộp cộp cộp...”



Có lẽ chiếc xe đã bị kéo tới chỗ nước cạn rồi, tời kéo cũng đã kéo hết cỡ, nó không chịu được sức nặng của cái xe ngựa này. Tống Bách Nghĩa khóa chặt cái tời kéo lại, hào hứng vung tay lên.



“Thế này là nó không đi nổi nữa đâu, chúng ta lên xem cái xe này đi trong nước kiểu gì.”



“Cẩn thận một chút.” Tuy tính tình Bàng Độc rất nóng nảy nhưng khi gặp chuyện lại vô cùng cẩn thận, anh ấy híp mắt lại nhìn chiếc xe ngựa ở chỗ nước cạn.



“Anh, không có gì đáng ngại đâu! Âm binh đều đang ở trên xe, nếu có chuyện gì thì chúng ta đã phát hiện ra rồi.”



Tống Bách Nghĩa xắn tay áo chạy xuống sông, tôi cũng bám theo phía sau. Khi chúng tôi còn cách cái xe ngựa kia chừng mấy mét thì đột nhiên tôi rùng mình một cái.



Một luồng sát khí vô hình lấy xe ngựa làm trung tâm ồ ạt tản ra bốn phương tám hướng như thủy triều. Tôi chưa từng cảm nhận được thứ sát khí nào nồng đậm như thế, lúc Bàng Độc nổi giận muốn giết người thì sát khí của anh ấy toả ra cũng không thể so sánh được với chiếc xe ngựa này.



“Anh Bách Nghĩa, hình như có gì đó không đúng...”



Bịch ! ! !



Bịch ! ! !



Bịch ! ! !



Tôi mới nói được nửa câu thì sát khí đang lan tràn khắp nơi đột nhiên nổ tung, chiếc xe ngựa lắc lư điên cuồng, những âm binh bám trên thành xe đều bị hất bay.



Sức mạnh kia tựa như khí thế dời núi lấp biển, cực kì uy mãnh, đám âm binh không chịu nổi mà bị xé thành thịt vụn trong nháy mắt.



Trong nháy mắt này, tôi hoàn toàn ngây người.



Chiếc xe ngựa này có lẽ đã bị ngâm trong nước quá lâu nên trên thành xe đều là những vết cáu bẩn cùng rỉ sét đọng lại, sát khí mãnh liệt đánh bay đám âm binh cũng đồng thời thổi tung cả lớp cặn bẩn trên xe.



Chiếc xe này… rốt cuộc là thứ gì!



Bốn con ngựa kéo xe đều mặc giáp trúc, bên trong lớp giáp đó vô số xương ngựa. Cả chiếc xe ngựa nữa, nó cũng được làm từ vô số những đoạn xương trắng hếu, chẳng thể đếm được có tất cả bao nhiêu đoạn xương ghép thành, nó khiến tôi cảm thấy như nhìn thấy cả một núi xác, biển máu, sát khí từ nó tỏa ra cuồn cuộn không ngừng.



“Quay lại!” Bàng Độc ở phía sau vừa thấy rõ cái xe ngựa làm từ xương trắng này thì đột nhiên gào lên như phát điên. “Mau quay lại! ! !”



Anh ấy rất lo cho chúng tôi, thậm chí còn mặc kệ cái chân bị thương của mình chống gậy lao tới. Nhưng mà, có lẽ do anh ấy quá hoảng loạn nên chưa kịp chạy tới chỗ chúng tôi đã ngã khuỵu xuống đất.



Tôi mau chóng chạy ngược lại đỡ anh ấy dậy, lúc đó trên gương mặt ăn nắng đến đen thui của anh ấy đã trắng bệch không còn chút máu nào, thậm chí ánh mắt cũng trợn trừng đầy sợ hãi, sự bình tĩnh thường ngày đã biến mất hoàn toàn. Đôi mắt của anh ấy khi nhìn chiếc xe kia chỉ có sự hoảng sợ không nói được thành lời.



Tôi cực kì kinh hãi, tôi biết Bàng Độc là người có tính cách quyết đoán và kiên cường, cho dù có kề một trăm cây đao vào cổ thì anh ấy cũng không mảy may sợ hãi, thế nhưng lúc đó anh ấy lại sợ hãi đến cực điểm.



“Anh, anh làm sao thế?”



“Thứ này ra khỏi sông!” Giọng nói của Bàng Độc cũng trở nên khàn đặc. “Thiên băng giáng xuống rồi! ! !”



Dáng vẻ của Bàng Độc khiến tôi sợ hãi, tôi không biết “thiên băng” đến cùng là gì nhưng tôi biết nó là một đại họa cực lớn, thế nhưng trước mắt chúng tôi lúc đó cũng đang có một đại họa lớn.



Chiếc xe ngựa bằng xương trắng kia bắt đầu chầm chậm lướt qua vùng nước cạn đi lên bãi sông, sát khí ngập trời tỏa ra từ nó khiến lưng của tôi toát đầm đìa mồ hôi lạnh.



Tôi cảm thấy, nếu chiếc xe này mà muốn giết người thì dễ dàng như giết kiến, cho dù võ công của Bàng Độc có lợi hại đến mấy cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được nó.



Ầm ầm ầm! ! !



Chiếc xe ngựa bằng xương trắng mau chóng ra khỏi vùng nước cạn, bánh xe lăn trên mặt đất tạo ra những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc.



Tôi cõng Bàng Độc bỏ chạy, thế nhưng chiếc xe kia còn nhanh hơn tôi. Một giây trước, nó vẫn còn ở bên bờ sông nhưng khi tôi vừa quay đầu lại đã thấy nó cách chúng tôi không đến mười mét.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Tôi cảm thấy bốn người chúng tôi không sống nổi nữa rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom