• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (1 Viewer)

  • Chương 1 - Chương 1

XÁC CHẾT NỔI LÊN TỪ ĐÁY SÔNG

Năm tôi 16 tuổi từng theo người khác đi phụ thuyền ở sông Hoàng Hà, khi đó còn nhỏ, cái gì cũng không biết, chỉ biết làm chút việc vặt kiếm cơm ăn.



Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, hôm đó là ngày mùng 7 tháng 4, thuyền của chúng tôi chở vài tấn gạo di chuyển từ Mạnh Tân (*) đến hạ lưu Bái Xuyên. Khi thuyền đang xuôi dòng qua vườn dâu bên sông thì đột nhiên cả thuyền hàng lớn bị thứ gì đó giữ lại, không thể di chuyển.




(*) Mạnh Tân: là một huyện của địa cấp thị Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Mạnh Tân nằm ở tây bắc Hà Nam, cách Trịnh Châu 134 km về phía đông, phía bắc giáp với Hoàng Hà.



Lúc đó ở trên thuyền, ngoại trừ tôi ra ai cũng là kẻ đi thuyền lão luyện. Ban đầu ai cũng cho là chúng tôi bị “ma ôm thuyền”, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện hiếm gặp ở con sông dài như này, hàng năm sẽ luôn có vài con thuyền bị ma nằm dưới sông quấn lấy.



Đám người trên thuyền gặp chuyện cũng không hoảng sợ, chủ thuyền cũng là dân đi thuyền lâu năm nên trên thuyền có sẵn hương nến tiền vàng... chỉ cần ném mấy thứ này xuống sông, chắc chắn sẽ bình yên vô sự.



Nhưng không đợi hương nến tiền vàng được ném xuống, thuyền bỗng di chuyển trở lại, điều kì lạ là thuyền di chuyển ngược dòng nước chứ không phải xuôi dòng như ban đầu, lúc ấy tôi quả thực sự rất sợ. Như thể dưới nước có thứ gì đó đang lôi thuyền của chúng tôi di chuyển ngược dòng và khi đó cũng chỉ có chính những người trên thuyền mới hiểu, để lôi được chiếc thuyền chở mấy tấn gạo chạy ngược dòng cần một sức lực lớn thế nào.



Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức trắng nhợt, với tình hình này thì có lẽ thuyền của chúng tôi đã gặp phải “ma đi nhờ thuyền”, chuyện mà chỉ có trăm năm mới gặp một lần.



Đối với người dân đi thuyền mà nói, “ma ôm thuyền” không phải chuyện gì đáng sợ, biết cách đối phó thì vẫn có thể bình yên thoát nạn. Thế nhưng “ma đi nhờ thuyền” lại không đơn giản như vậy, nó vô cùng đáng sợ, bởi vì người trên thuyền không biết cái gì đang lôi thuyền mình đi, càng không biết đối phương muốn gì. Đợi tới khi thuyền bị lôi tới vùng nước mạnh thì những con thuyền bị ma đi nhờ này sẽ bị lật, không một ai có thể sống sót.



Nếu như tôi nhớ không nhầm, lần cuối cùng “ma đi nhờ thuyền” xuất hiện là vào năm Quang Tự (*) thứ mười thời Thanh. Con thuyền được đi nhờ là một con thuyền khai thác cát, nó bị lôi đi 200 dặm từ phụ cận bãi cát ra ghềnh Lão Hổ thì lật thuyền. Một thuyền mười tám người, không một ai sống sót.




(*) Quang Tự: Vị Hoàng đế thứ 11 của nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc.



“Trời ạ... chuyện một trăm năm mới gặp lại rơi vào đầu chúng ta...” Chủ thuyền toát mồ hôi hột, “Mau vào khoang, mời khai sơn ra đây! Mau...”



Khai sơn là tiếng lóng của những người đi thuyền năm đó. Khai sơn không phải là một từ để gọi mà là một chức danh, cũng có thể gọi là một nghề. Đường thuỷ hung hiểm, ngoại trừ mưa gió bão táp, thuỷ triều lên xuống mà còn thường xuyên gặp phải những chuyện quái lạ phát sinh trên đường đi. Khai sơn chính là người chuyên ứng phó với những chuyện quái lạ này. Chỉ có những thuyền lớn mới có thể mời được khai sơn. Năm đó tiền công một ngày đi theo thuyền của khai sơn là 1 đồng rưỡi Đại Dương, thiếu một cắc cũng không được.



Khai sơn vừa đi ra, chân mày liền chau lại. Chuyện ma đi nhờ này, mọi người ở đây cũng chỉ đều nghe kể lại chứ chưa từng trải qua. Khai sơn không còn cách nào khác, đành dựa theo kinh nghiệm đốt một tờ sớ vàng vứt xuống sông.



Mà tờ sớ rơi xuống nước lại không tắt, tờ sớ cháy xong, tàn giấy lại không chìm vào nước mà trôi dập dềnh trên mặt nước. Một lúc sau, mặt nước xuất hiện mấy vòng gợn nước liên tiếp, có hình dáng như vẩy cá.



“Chủ thuyền.” Khai sơn nhìn mặt nước một lúc rồi quay lại nói với chủ thuyền. “Phía bên dưới, có thứ gì đó muốn chúng ta mang nó lên.”



“Thứ... thứ gì?”



“Không biết, chỉ bảo chúng ta mang nó lên.”



“Thế... thế... thì mang lên... đi...” Chủ thuyền cũng là người hiểu chuyện, cho dù không tình nguyện vẫn cứ phải làm theo, cả một thuyền hàng và sinh mạng những người trên thuyền đều nằm trên tay khai sơn cả.



Khai sơn lại đốt một tờ sớ khác ném xuống nước, lúc đó mặt nước lại không nổi lên gợn sóng như ban nãy mà sủi bọt ùng ục như nước sôi...



Rồi trong đám bọt nước đó từ từ nổi lên một cỗ quan tài bị nước ăn mòn đến nỗi không còn nhìn ra hình dáng ban đầu...



Đến lúc đó, mọi chuyện cũng rõ ràng, “thứ” lôi chúng tôi đi chính là cỗ quan tài này.



Trong lòng tôi khi ấy sinh nghi, không biết trong cỗ quan tài bị nước ngâm lâu đến mức mục nát này là người phương nào mà lại có thể lôi thuyền chúng tôi chạy ngược dòng xa đến vậy?



Nếu là bình thường, chủ thuyền có chết cũng sẽ không cho phép mang một cỗ quan tài lên thuyền, bởi vì quá gở, thế nhưng với tình huống hiện tại thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác.



Cả đám người đồng tâm hiệp lực mang cỗ quan tài mục nát đang nổi trên mặt nước lên thuyền.



“Rầm!!!”



Khi cỗ quan tài được kéo lên sàn thuyền thì không may bị đứt một sợi dây kéo, khiến chiếc quan tài mục nát này rơi xuống, nắp bị văng ra, rơi sang một bên.



“Đây... đây là...”



Nắp quan tài bị văng ra để lộ thi thể ở bên trong quan tài, khiến cả thuyền đều ngây ngẩn. Ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa thì tròng mắt cũng rớt luôn ra ngoài.



“Ôi mẹ ơi...” Tôi trốn sau đám người nuốt nước bọt, chỉ hận bản thân có mỗi hai con mắt.



Đây có lẽ là một cỗ thi thể quái lạ nhất tôi từng thấy trước giờ.



Quan tài rất mục nát, có thể thấy đã ngâm dưới nước rất lâu, thế nhưng thi thể trong quan tài lại không bị thối rữa chút nào, giống như vừa mới được chôn cất. Chiếc mũi, con mắt, lông mày rất tinh xảo, cả mái tóc đen dài cũng chỉnh tề, gọn gàng.



Đó là một cô gái trẻ, tầm mười bảy mười tám tuổi, cả người trần truồng nằm trong quan tài, trên người chỉ có hai mảnh vải vụn rách nát che đậy.



“Là phụ nữ! Ngâm dưới lòng sông lâu như vậy mà không bị ngâm nát!”



Tôi khi đó nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy trên đời không có người phụ nữ nào đẹp như thế, ngũ quan thì tinh xảo, da thịt thì nõn nà giống hệt như tiên nữ trong tranh, thật sự rất đẹp.



“Ầm ầm...”



Quan tài vừa được đưa lên, con thuyền bỗng lắc lư rồi lại chuyển động xuôi dòng. Loại đồ vật này tuyệt đối không thể đặt trên boong thuyền, chủ thuyền lập tức sai người mang cỗ quan tài này xuống khoang đáy. Tôi vừa nghe thế liền đau đầu và hoang mang tột độ, bởi vì kẻ chạy việc vặt như tôi chỉ có thể nằm ngủ ở khoang đáy.



“Chủ thuyền, cháu ngủ ở khoang đáy, giờ bày cỗ quan tài này...” Trong lòng tôi khi ấy cực kì không tình nguyện, lại sợ hãi nên năn nỉ bác chủ thuyền. “Có thể để nó ở chỗ khác được không?”



“Nhóc con, không phải sợ.” Khai sơn bỏ ống tay áo đang xắn lên xuống, nói: “Chuyện nó nhờ vả, chúng ta đã hứa giúp nó rồi, nên nó sẽ không làm gì cháu cả, yên tâm đi ngủ đi.”



Chuyện cứ như thế dàn xếp, mọi người bàn bạc trong chốc lát rồi ai làm việc nấy.



Đến khi trời tối, tôi căng da đầu quay về khoang đáy.



Ở khoang đáy ngoài tôi ra còn một người phụ thuyền nữa, mọi người thường gọi hắn là lão Du. Lão Du khoảng bốn chục tuổi, cực kì lọc lõi, không ít lần tôi bị lão bắt chẹt. Lão nghèo nhưng lại nghiện rượu chè bài bạc, cộng thêm khoản lôi thôi lếch thếch cho nên đến giờ vẫn ế vợ.



“Lục Cân, cậu nói xem, trên đời này sao lại có người phụ nữ đẹp như vậy chứ?” Lão Du đứng bên quan tài, nuốt nước miếng nói. “Tiếc là chết mất rồi, nếu còn sống, không biết mê chết bao nhiêu đàn ông...” Nguồn : Vietwriter.vn



Tôi nghe vậy liền nhíu mày, cô gái trong quan tài trần truồng cả người, nghĩ thế nào cũng khiến tôi không được tự nhiên. Mặc kệ là sống hay chết, tốt xấu gì cũng là một người, tôi bèn cởi chiếc áo trên người xuống đắp lên người cô gái.



Bận bịu cả ngày quả thực rất mệt, mặc dù trong khoang lại còn bày một cỗ quan tài, thế nhưng khai sơn cũng đã đảm bảo, lại có lão Du ở bên nên tôi cũng không sợ hãi như trước nữa, vừa đặt lưng nằm xuống liền ngủ luôn.



Mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, tôi buồn đi tiểu nên tỉnh lại, thế nhưng vừa mới mở mắt ra liền nghe thấy lão Du rên rỉ...



Tôi nương ánh đèn lờ mờ trong khoang nhìn sang, thiếu chút nữa thì bị doạ bất tỉnh.



Cái lão già này, đúng là muốn gái đến điên rồi!!!



Lão Du như bị ma nhập, lão đem cô gái nằm trong quan tài sang đống chăn đệm mình nằm trên sàn tàu, rồi bò trườn trên người cô gái hết hôn lại sờ mó, vừa hôn vừa rên...



“Lão Du!” Tôi bật dậy, chạy đến đẩy lão ra. “Ông điên rồi à!”



“Lục... Lục Cân...” Sắc mặt lão Du trắng bệch. “Đừng... cậu đừng... đừng nói ra... Nếu không tôi sẽ không còn mặt mũi làm người nữa...”



“Ông đừng làm loạn nữa!” Tôi đè giọng cảnh cáo lão ta. “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc nữa!”



“Lục Cân, cậu đúng là anh em tốt, anh em tốt...” Lão Du vội vàng đem thi thể cô gái đặt lại quan tài rồi chạy về chăn đệm của mình.



Tôi lắc đầu rồi đi ra ngoài giải quyết, lúc trở về mệt quá lại lăn ra ngủ.



Thế nhưng, ngủ không được bao lâu, tôi lại nghe thấy lão Du gọi tôi dậy.



Đang ngủ lại bị gọi tỉnh, tôi quả thực rất bực bội.



“Chuyện gì?”



“Không có việc gì...”



“Không có việc gì? Không có việc gì tìm tôi làm gì? Ăn no quá không ngủ được à!”



“Lục Cân, không phải tôi muốn tìm cậu...” Lão Du đứng trước giường tôi, mồ hôi lạnh tuôn như mưa...



Lão giống như bị doạ cho phát sợ, giọng nói còn run rẩy nức nở: “Là người phụ nữ trong quan tài tìm cậu...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom