Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122 - Chương 122BAO VÂY
Chương 122BAO VÂY
T
ôi và Lão Dược không dám tới quá gần, giữ một khoảng cách nhất định với bọn chúng. Ở đây cách bến đò hơi xa, đám người kia đều cao to chạy chậm về phía bến đò như thể thật sự có chuyện gì gấp gáp.
Đến bến đò, hiện tại không có đò mà chỉ có khoảng mười khách đang chờ đò. Đám người nhà họ Đinh hùng hùng hổ hổ đuổi khách chờ đò sang một bên, tôi muốn len lén qua đó nghe xem bọn họ đang nói cái gì nhưng ngoài chửi bậy ra thì bọn chúng chẳng nói được câu nào hữu dụng. Chúng tôi chờ khoảng nửa canh giờ cuối cùng cũng có thuyền tới. Thuyền này không nhỏ, có chở ba mươi người cũng không thành vấn đề, đám người nhà họ Đinh ùn ùn lên thuyền nhưng khi những hành khách khác muốn lên lại bị bọn chúng đuổi xuống hết.
“Vội vàng đi đầu thai à?!” Một người đàn ông rút ván rồi quát lên với những hành khách bị đuổi xuống: “Đằng sau có nhiều thuyền lắm.”
Mọi người thấy gã đàn ông kia hung hăng như vậy cũng không dám nói năng gì.
“Mau xuất phát đi! Tới ghềnh Hổ!”
“Anh gì ơi...” Chủ thuyền vừa nghe hắn nói muốn tới ghềnh Hổ thì lập tức đổi sắc mặt: “Nước ở ghềnh Hổ chảy quá xiết, cho dù có tới đó tôi cũng không dừng được thuyền...”
“Bảo đi thì đi, nói lắm như vậy làm cái gì hả?!”
Chủ thuyền không dám tranh luận với hắn nên chỉ có thể xuất phát. Đôi câu đối thoại của bọn họ đã giúp tôi biết đám người này muốn đi đâu. Tôi và Lão Dược không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục chờ thuyền tiếp theo, cũng may cái thuyền chở đám người kia đi chưa được bao lâu đã có chiếc thuyền thứ hai xuất hiện. Hơn mười hành khách ùa lên như ong vỡ tổ, tôi cũng chẳng thể đuổi bọn họ xuống.
Chiếc thuyền xuôi nhanh về phía Nam, trên đường có dừng lại ở vài bến đò để khách đi thuyền xuống rồi đón khách mới lên nên tốn không ít thời gian. Tôi nói với chủ thuyền muốn tới ghềnh Hổ nhưng chủ thuyền nhất định không chịu, chủ thuyền bảo nước chảy quá xiết nên nếu muốn tới ghềnh Hổ thì phải dừng cách đó mười dặm.
Chúng tôi chỉ có thể làm theo lời chủ thuyền mà rời thuyền sớm. Chỗ này nước sông chảy quá xiết nên cư dân sống ven bờ cũng vô cùng thưa thớt, không có người thì cũng chẳng có ai bày hàng quán bán đồ ăn ở chốn này. Hai chúng tôi đi chừng mười dặm xuống phía Nam thì mới thấy một đoàn người tốp năm, tốp ba đang chạy về phía ghềnh Hổ. Tôi và Lão Dược tranh thủ thời gian trốn sang chỗ trũng bên cạnh, đám người chạy tới ghềnh Hổ khá đông đúc, tính ra chừng trên dưới một trăm người nhìn có vẻ đều là người giang hồ.
Ven hai bờ sông lác đác một vài người, giữa mặt sông rộng lớn nhìn bọn chúng có vẻ bé nhỏ không đáng kể nhưng tính số người cũng phải được chừng hai trăm. Đám người nhà họ Đinh tới trước chúng tôi, lúc này bọn chúng đã rút vũ khí đứng ở bờ sông sẵn sàng đón địch bất cứ lúc nào.
Giữa dòng sông chảy xiết có một chỗ như tách biệt với cả dòng sông, nó phẳng lặng không chút gợn sóng như một hồ nước đọng mà ở giữa có một người đang đứng. Tôi nhìn cảnh này lập tức hiểu ra đám người nhà họ Đinh kia vội vã chạy tới đây chính là vì người đang đứng giữa sông kia, sông quá lớn mà người của Bàng môn rải rác khắp nơi cho nên một khi có sự cố bất ngờ chỉ có thể triệu tập những người Bàng môn quanh đó.
Chỗ chúng tôi trốn cách bờ sông quá xa, nhìn không rõ nên tôi quan sát một chút rồi hóp bụng cong lưng, luồn như mèo tới phía sau một gò đất khác.
Cho tới khi tới gần tôi lập tức lắp bắp kinh hãi, Lão Dược nắm lấy áo tôi đè giọng hỏi: “Cậu có nhận ra... nhận ra người này không?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Nhận ra.” Tôi gật đầu, người đứng giữa sông lúc này chính là xác sống bị trộm mộ của nhà Chu Áp Tử đào ra lần trước.
Lúc này, xác sống kia đã bị nhốt trong đại trận khóa sông, sở dĩ nó có thể đứng giữa sông như đứng trên mặt đất như vậy là vì dưới chân nó hiện giờ có một chiếc quan tài đá.
Quan tài đá kia không lộ ra khỏi mặt nước nên tôi không biết có phải là chiếc quan tài đá mà tôi gặp lần trước hay không.
“Các anh em! Chúng ta có nhiều người thế này nếu không tóm được nó rồi bị truyền ra ngoài thì thể diện của chúng ta phải đặt ở đâu đây?” Một gã đàn ông cao to để râu quai nón đang vung vẩy con dao giết lợn sáng loáng nói với đám người dọc hai bên bờ sông: “Mười người anh em của Đinh thái bảo đã tới rồi, nhà họ Lôi cũng sẽ cho người mang súng đến sớm thôi! Mọi người cứ xông lên trước bắt người rồi nói sau!”
Trong lúc đám người kia đang hô hào thì tôi lại trông thấy phía sau bãi sông có hai, ba mươi người đang nằm ngổn ngang, có vẻ như chúng đều bị thương và được đặt tạm thời ở đó. Tuy tôi và Lão Dược không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng có lẽ đám người hai bên bờ sông tấn công xác sống kia chẳng những không bắt được mà còn khiến phe mình hao binh tổn tướng, đám người kia đều bị gãy xương, nằm thẳng đơ trên mặt đất không thể động đậy. Vậy nên lúc này bọn chúng chỉ có thể mượn đại trận khóa sông để bao vây xác sống trên sông.
“Lão Lục, càng ngày các người càng chẳng có chút tiền đồ nào.” Một đám người cầm trường côn có lẽ vừa tới ghềnh Hổ không lâu lên tiếng chế nhạo gã râu quai nón: “Cái con dao giết heo mày đang cầm chỉ có thể dùng để giết heo đúng không?”
“Họ Dương kia, mày đừng có thả rắm lung tung! Thối lắm!” Gã râu quai nón đen mặt: “Chúng mày cứ thử đi đã xem thế nào!”
Đám người họ Dương kia cũng là một trong những gia tộc dựa vào nắm đấm để tìm địa vị trong Ba mươi sáu bàng môn, bọn họ tự xưng là hậu duệ của Tống Triều Dương nên ngay từ khi còn nhỏ các đệ tử đã phải học Ngũ lang bát quái côn.
“Không vội.” Đám người họ Dương cũng không ngu ngốc, bọn chúng chỉ đứng ở ven sông ung dung nói: “Chẳng phải mày nói nhà họ Lôi sẽ mang súng đến ngay sao? Cứ đợi súng đến đã, cứ để bọn họ làm gì thì làm trước đi rồi bọn này ra tay cũng không muộn.”
“Tiên sư con mẹ nó chứ! Đám người họ Dương chúng mày cũng khôn đấy! Các anh em của bọn tao bị thương đều là những thanh niên sức trâu vô cùng khỏe mạnh!”
Không biết hai nhà này có mâu thuẫn gì hay không mà cứ cãi qua cãi lại, càng cãi lại càng hăng đến mức người ngoài cũng không cản được bọn họ. Gã râu quai nón tức đến đỏ cả mắt, tay nắm chặt dao giết heo định xông lên ra tay với đám họ Dương kia. Đúng lúc này, từ phía nam của bãi sông xuất hiện một chiếc kiệu giống hệt chiếc kiệu mà Lạc Nguyệt dùng, đều là kiệu rối gỗ do nhà họ Lỗ chế tạo. Chiếc kiệu này vừa nhanh lại vừa ổn định, nó chạy trên cát như bay mà phía đằng sau nó có chừng hai, ba mươi người cũng đang chạy theo rất nhanh. Kiệu còn chưa tới nơi đã nghe có người hô lên dõng dạc: “Đầu lĩnh tới!”
T
ôi và Lão Dược không dám tới quá gần, giữ một khoảng cách nhất định với bọn chúng. Ở đây cách bến đò hơi xa, đám người kia đều cao to chạy chậm về phía bến đò như thể thật sự có chuyện gì gấp gáp.
Đến bến đò, hiện tại không có đò mà chỉ có khoảng mười khách đang chờ đò. Đám người nhà họ Đinh hùng hùng hổ hổ đuổi khách chờ đò sang một bên, tôi muốn len lén qua đó nghe xem bọn họ đang nói cái gì nhưng ngoài chửi bậy ra thì bọn chúng chẳng nói được câu nào hữu dụng. Chúng tôi chờ khoảng nửa canh giờ cuối cùng cũng có thuyền tới. Thuyền này không nhỏ, có chở ba mươi người cũng không thành vấn đề, đám người nhà họ Đinh ùn ùn lên thuyền nhưng khi những hành khách khác muốn lên lại bị bọn chúng đuổi xuống hết.
“Vội vàng đi đầu thai à?!” Một người đàn ông rút ván rồi quát lên với những hành khách bị đuổi xuống: “Đằng sau có nhiều thuyền lắm.”
Mọi người thấy gã đàn ông kia hung hăng như vậy cũng không dám nói năng gì.
“Mau xuất phát đi! Tới ghềnh Hổ!”
“Anh gì ơi...” Chủ thuyền vừa nghe hắn nói muốn tới ghềnh Hổ thì lập tức đổi sắc mặt: “Nước ở ghềnh Hổ chảy quá xiết, cho dù có tới đó tôi cũng không dừng được thuyền...”
“Bảo đi thì đi, nói lắm như vậy làm cái gì hả?!”
Chủ thuyền không dám tranh luận với hắn nên chỉ có thể xuất phát. Đôi câu đối thoại của bọn họ đã giúp tôi biết đám người này muốn đi đâu. Tôi và Lão Dược không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục chờ thuyền tiếp theo, cũng may cái thuyền chở đám người kia đi chưa được bao lâu đã có chiếc thuyền thứ hai xuất hiện. Hơn mười hành khách ùa lên như ong vỡ tổ, tôi cũng chẳng thể đuổi bọn họ xuống.
Chiếc thuyền xuôi nhanh về phía Nam, trên đường có dừng lại ở vài bến đò để khách đi thuyền xuống rồi đón khách mới lên nên tốn không ít thời gian. Tôi nói với chủ thuyền muốn tới ghềnh Hổ nhưng chủ thuyền nhất định không chịu, chủ thuyền bảo nước chảy quá xiết nên nếu muốn tới ghềnh Hổ thì phải dừng cách đó mười dặm.
Chúng tôi chỉ có thể làm theo lời chủ thuyền mà rời thuyền sớm. Chỗ này nước sông chảy quá xiết nên cư dân sống ven bờ cũng vô cùng thưa thớt, không có người thì cũng chẳng có ai bày hàng quán bán đồ ăn ở chốn này. Hai chúng tôi đi chừng mười dặm xuống phía Nam thì mới thấy một đoàn người tốp năm, tốp ba đang chạy về phía ghềnh Hổ. Tôi và Lão Dược tranh thủ thời gian trốn sang chỗ trũng bên cạnh, đám người chạy tới ghềnh Hổ khá đông đúc, tính ra chừng trên dưới một trăm người nhìn có vẻ đều là người giang hồ.
Ven hai bờ sông lác đác một vài người, giữa mặt sông rộng lớn nhìn bọn chúng có vẻ bé nhỏ không đáng kể nhưng tính số người cũng phải được chừng hai trăm. Đám người nhà họ Đinh tới trước chúng tôi, lúc này bọn chúng đã rút vũ khí đứng ở bờ sông sẵn sàng đón địch bất cứ lúc nào.
Giữa dòng sông chảy xiết có một chỗ như tách biệt với cả dòng sông, nó phẳng lặng không chút gợn sóng như một hồ nước đọng mà ở giữa có một người đang đứng. Tôi nhìn cảnh này lập tức hiểu ra đám người nhà họ Đinh kia vội vã chạy tới đây chính là vì người đang đứng giữa sông kia, sông quá lớn mà người của Bàng môn rải rác khắp nơi cho nên một khi có sự cố bất ngờ chỉ có thể triệu tập những người Bàng môn quanh đó.
Chỗ chúng tôi trốn cách bờ sông quá xa, nhìn không rõ nên tôi quan sát một chút rồi hóp bụng cong lưng, luồn như mèo tới phía sau một gò đất khác.
Cho tới khi tới gần tôi lập tức lắp bắp kinh hãi, Lão Dược nắm lấy áo tôi đè giọng hỏi: “Cậu có nhận ra... nhận ra người này không?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Nhận ra.” Tôi gật đầu, người đứng giữa sông lúc này chính là xác sống bị trộm mộ của nhà Chu Áp Tử đào ra lần trước.
Lúc này, xác sống kia đã bị nhốt trong đại trận khóa sông, sở dĩ nó có thể đứng giữa sông như đứng trên mặt đất như vậy là vì dưới chân nó hiện giờ có một chiếc quan tài đá.
Quan tài đá kia không lộ ra khỏi mặt nước nên tôi không biết có phải là chiếc quan tài đá mà tôi gặp lần trước hay không.
“Các anh em! Chúng ta có nhiều người thế này nếu không tóm được nó rồi bị truyền ra ngoài thì thể diện của chúng ta phải đặt ở đâu đây?” Một gã đàn ông cao to để râu quai nón đang vung vẩy con dao giết lợn sáng loáng nói với đám người dọc hai bên bờ sông: “Mười người anh em của Đinh thái bảo đã tới rồi, nhà họ Lôi cũng sẽ cho người mang súng đến sớm thôi! Mọi người cứ xông lên trước bắt người rồi nói sau!”
Trong lúc đám người kia đang hô hào thì tôi lại trông thấy phía sau bãi sông có hai, ba mươi người đang nằm ngổn ngang, có vẻ như chúng đều bị thương và được đặt tạm thời ở đó. Tuy tôi và Lão Dược không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng có lẽ đám người hai bên bờ sông tấn công xác sống kia chẳng những không bắt được mà còn khiến phe mình hao binh tổn tướng, đám người kia đều bị gãy xương, nằm thẳng đơ trên mặt đất không thể động đậy. Vậy nên lúc này bọn chúng chỉ có thể mượn đại trận khóa sông để bao vây xác sống trên sông.
“Lão Lục, càng ngày các người càng chẳng có chút tiền đồ nào.” Một đám người cầm trường côn có lẽ vừa tới ghềnh Hổ không lâu lên tiếng chế nhạo gã râu quai nón: “Cái con dao giết heo mày đang cầm chỉ có thể dùng để giết heo đúng không?”
“Họ Dương kia, mày đừng có thả rắm lung tung! Thối lắm!” Gã râu quai nón đen mặt: “Chúng mày cứ thử đi đã xem thế nào!”
Đám người họ Dương kia cũng là một trong những gia tộc dựa vào nắm đấm để tìm địa vị trong Ba mươi sáu bàng môn, bọn họ tự xưng là hậu duệ của Tống Triều Dương nên ngay từ khi còn nhỏ các đệ tử đã phải học Ngũ lang bát quái côn.
“Không vội.” Đám người họ Dương cũng không ngu ngốc, bọn chúng chỉ đứng ở ven sông ung dung nói: “Chẳng phải mày nói nhà họ Lôi sẽ mang súng đến ngay sao? Cứ đợi súng đến đã, cứ để bọn họ làm gì thì làm trước đi rồi bọn này ra tay cũng không muộn.”
“Tiên sư con mẹ nó chứ! Đám người họ Dương chúng mày cũng khôn đấy! Các anh em của bọn tao bị thương đều là những thanh niên sức trâu vô cùng khỏe mạnh!”
Không biết hai nhà này có mâu thuẫn gì hay không mà cứ cãi qua cãi lại, càng cãi lại càng hăng đến mức người ngoài cũng không cản được bọn họ. Gã râu quai nón tức đến đỏ cả mắt, tay nắm chặt dao giết heo định xông lên ra tay với đám họ Dương kia. Đúng lúc này, từ phía nam của bãi sông xuất hiện một chiếc kiệu giống hệt chiếc kiệu mà Lạc Nguyệt dùng, đều là kiệu rối gỗ do nhà họ Lỗ chế tạo. Chiếc kiệu này vừa nhanh lại vừa ổn định, nó chạy trên cát như bay mà phía đằng sau nó có chừng hai, ba mươi người cũng đang chạy theo rất nhanh. Kiệu còn chưa tới nơi đã nghe có người hô lên dõng dạc: “Đầu lĩnh tới!”