• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hoang Đường (2 Viewers)

  • Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

98bde0dd8fd062d79fa8c399e698f65a.jpg


cadebb8e9b7f81fb592188a5cbbf6e26.jpg


fbf47c500a8b9e1e45eabfcaea0e46bb.jpg


9e28b8b839279b556c2147a3ca2307a9.jpg


24ac7140b77e450b3256a63ba0fd207d.jpg


c4b6170ac58467414592d21e09873ec3.jpg


........................

Buổi tối hôm đó cô lại giật mình lần nữa, khi nhìn di động ở đầu giường, đã 3h sáng. Vậy mà Thẩm Lương Thần hình như vẫn chưa trở về, anh rốt cuộc là đang bận hay là đang cố tình tránh né cô, Đàm Dĩnh không hiểu được, cô nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, lại lần nữa rơi vào khoản không gian dài trống rỗng

Không biết đã bao lâu, cuối cùng cũng có ánh đèn xe tiến vào trong sân, xe tắt tắt máy, theo đó là tiếng mở cửa xe. Cô vẫn như trước nhìn chằm chằm trần nhà, thị giác bị màn đen bao trùm thì thính giác liền trở nên nhạy bén, căn nhà yên tĩnh có tiếng bước chân trầm ổn, một bước lại một bước, chậm rãi hướng lên lầu trên

Những tiếng bước chân kia ngày càng rõ ràng, tiếng tim của cô đập ngày càng gấp rút, ngón tay giấu trong chăn từ từ nắm chặt lại, tiếng bước chân đó dừng trước cửa phòng của cô, hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì

Thẩm Lương Thần nhìn chằm chằm cửa phòng trước mắt, hung hăng hút một điếu thuốc, khí cay độc trực tiếp rót vào phối, nhưng anh vẫn cảm thấy ngực mình nghẹn gì đó, ngực bị chặn lại, vẫn không thể nào thoải mái hơn được

Anh đứng rất lâu, cho đến khi hút xong điếu thuốc, nhưng vẫn đứng ngẩn người nhìn chăm chăm cánh cửa trước mặt, cũng không biết cuối cùng anh đang suy nghĩ gì

Cửa bỗng nhiên mở ra, Đàm Dĩnh mặc bộ áo ngủ, đứng trong phòng tối nhìn anh, ánh mắt lại sáng đến kì lạ

Hai người trầm mặc đối diện nhau, cô nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Trên cánh tay của Thẩm Lương Thần của vắt áo khoát của bộ âu phục, ba cúc áo ở cổ của áo sơ mi đều bị mở tung ra, cả người thoạt nhìn cực kì mệt mỏi, quanh người lại toát ra một cỗ khí tức kì lạ. Khoé miệng anh giật giật, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người cô, "Em muốn kết hôn thì kết đi, thiếu một người chúc phúc như anh cũng không có gì quan trọng đâu. Anh không muốn nói về chuyện này nữa, ngủ ngon."

Vẻ mặt anh lạnh nhạt vài phần, đã quay người chuẩn bị rời đi. Đàm Dĩnh mở miệng gọi anh, "Tôi đã nhìn thấy vật trong ngăn kéo của anh rồi. Hoặc là có thể nói,giống như là kế hoạch anh định sẵn vậy, tôi thấy tất cả rồi."

Thân hình Thẩm Lương Thần cao lớn, chiếc áo sơ mi đen càng làm nổi bật bắp vai, vạch ra đường cong hoàn mĩ của anh, cho nên khi cô nói xong câu đó, Đàm Dĩnh tinh tường phát hiện ra bóng lưng anh có chút cứng nhắc.

Trầm mặc một lát, anh thản nhiên xoay người lại, bật thốt lên lời thừa nhận, "Đúng vậy, đây đã là cơ hội cuối cùng của anh rồi, em không muốn nghe anh giải thích, anh đành phải đem cả trái tim mình đào lên cho em xem."

Nụ cười tự giễu trên mặt anh làm cho Đàm Dĩnh vô cùng khó chịu, cô vừa định nói, Thẩm Lương Thần lại nói: "So với Trình Quý Thanh, anh rất hèn hạ lại ích kỉ, ở trong thể giới của anh, bất kỳ chuyện gì anh cũng phải thận trọng từng bước. Mà chỉ trong một giây trước, anh còn đang suy nghĩ làm cách nào cho hắn ta một trận, làm cách nào để cả nhà họ Trình sụp đỗ, tiện tay tạo áp lực với hắn ta... Anh đã suy nghĩ vô số thủ đoạn để ngăn cản việc kết hôn của em, phương thức thì vô cùng nhiều, bất kì cách nào cũng sẽ thành công."

Đàm Dĩnh sững sờ nhìn anh, thấy tròng mắt đen như mực của anh bỗng nhiên chuyển hướng nhìn thẳng vào mình

"Nhưng anh làm không được. Anh suy nghĩ cả một đêm, bỗng nhiên anh phát hiện ra, so việc em vĩnh viễn biến mất trước mắt anh, chuyện em gả cho người khác, càng khó có thể chấp nhận được hơn." Thẩm Lương Thần cau mày, dừng một chút mới mơ hồ bàn lẩm bẩm, "Ít nhất nếu em còn sống, vẫn ở tại một nơi mà anh biết —— "

Trước đây Thẩm Lương Thần luôn mang một chiếc áo khoát vô hình nhằm che đậy sự giả dối trong anh, nay anh đem toàn bộ trái tim mình đặt trước mặt cô, Đàm Dĩnh ngược lại không biết nên đối mặt như thế nào. Cô thừa nhận những chuyện hôm nay phát sinh đã làm đảo lộn tâm tư của cô, nhưng cô vẫn biết mình phải nên làm thế nào

............................

Cô bước lên một bước, đứng đối mặt với anh, ánh mắt trong suốt mà thẳng thắn, "Thẩm Lương Thần, anh hôm nay không có phí công đây, ít nhất là bởi vì cái này, em hoàn toàn có thể tha thứ cho anh, cũng hoàn toàn có thể tha thứ cho mình."

(Khuynh Lâu: hiểu nhau rồi xưng em cho nhẹ nhàng nha ;__; btw anh Thần ơi chaiyoo, anh còn ngược nhiều lám =))))

Thẩm Lương Thần dường như không hiểu lời của cô, mi tâm càng nhíu chặt hơn

Đàm Dĩnh cười với anh, "Năm năm này, em mặc kệ mình như thế nào, em vẫn cảm thấy hơi tự ti. Em không muốn bắt đầu một tình yêu mới, kỳ thật ở sâu trong trái tim em em cảm thấy rất chán ghét bản thân, em thấy rằng mình chẳng là được gì cả, bằng không tại sao em đã làm nhiều việc như vậy rồi, anh vẫn không thích em... Anh như là cái két trong lòng em, mà em vẫn không dám đối mặt, càng không thể nào mở nó ra được."

Người xưa thường nói, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, hôm nay nhìn thấu hết mọi chuyện, cô thừa nhận trong lòng mình không phải là không có chút tiếc nuối nào, nhưng nhiều hơn là đoạn tình cảm kia đã kết thúc trong thoải máii

Cái nhà giam đã cầm tù cô nhiều năm nay, cuối cùng đã mở cửa thả cô đi, tảng đá lớn đè nặng lên ngực cũng không còn nữa

"Sau khi nhìn những vật kia của anh, em mới biết được, hoá ra đoạn tình cảm lúc trước của em không phải là chỉ một bên tình nguyện. Những đoạn quá khứ mà em không dám nhìn lại, rốt cuộc em có thể vượt qua rồi."

Lúc đầu là không vượt qua được, cuối cùng cũng sẽ từ từ qua được thôi, nhưng cô mấy năm nay đã tự khoá bản thân mình lại rồi, nay cuối cùng cũng được giải thoát. Mắt cô nhìn Thẩm Lương Thần, ý cười càng sâu, chủ động đưa tay ra, "Chúng ta giảng hoà đi, Thẩm Lương Thần? Từ nay về sau, những ân oán trước kia đều xoá bỏ hết."

Từ đó ai nấy đều chừa cho nhau một con đường sống...

Lời này dù ngắn, mà Thẩm Lương Thần nghe vẫn hiểu được, huyệt thái dương hung hăng giật vài cái, gần như từ trong kẽ răng anh chui ra một câu, "Cho nên giờ đây em nói cho anh biết, em bây giờ có thể hoàn toàan quên anh, an an tâm tâm đi kết hôn sao?"

Anh quả thực dở khóc dở cười, "Anh làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng ngược lại giúp cho em thoải mái bắt đầu một tình yêu mới sao? Đàm Dĩnh, em cô gái này thật đúng là —— "

Nói đến cùng, anh lại phát hiện ra mình thật sự không có biện pháp nào đối với cô gái nhẫn tâm này, anh đã dùng đủ loại thủ đoạn đáng sợ doạ cô, nhưng cuối cùng không có lần nào có tác dụng. Chẳng sợ trước kia cô nhẫn tâm đến cực điểm với mình như thế nào, anh ngoại trừ hờn dỗi cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể hung ác nhìn cô chủ động bảo vệ bản thân mình

Thấy bộ dáng tức giận của cô, Đàm Dĩnh giận dữ nói: "Anh vì sao cứ nhất định phải để tâm chuyện vặt như vậy? Thẩm Lương Thần, cả một đời người, ngoại trừ tình yêu, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm lắm. Chẳng hạn như là trách nhiệm"

Thấy Thẩm Lương Thần vẫn mang một bộ dáng không hiểu, cô lại nói tiếp: "Em đối với Quý Thanh, bây giờ phải có trách nhiệm. Mặc kệ em và anh có giải trừ hiểu lầm với nhau hay không, chuyện em đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy lúc trước là chuyện em đã thật sự cân nhắc kỹ, cho nên sẽ không bởi vì anh mà thay đổi ý định của mình."

Nói tới nói lui, những chuyện anh làm vẫn bất vi sở động, tâm của cô gái này đúng là sắt như thiếc!

(bất vi sở động: chẳng làm được gì cả)

Ngũ quan của Thẩm Lương Thần nháy mắt trở nên vặn vẹo cứng ngắc, "Đàm Dĩnh, anh thật sự ngày càng không hiểu ý em. Ý của em là em tha thứ cho anh, nhưng vẫn không ở cùng một chỗ với anh nữa, lại muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với Trình Quý Thanh? Em điên rồi sao?"

Tính tình người này vẫn kích động như vậy, một câu không vừa ý lại bắt đầu nổi sung lên, Đàm Dĩnh trầm mặc nhìn anh, ánh mắt trở nên nặng triễu

..........................

Hai người nhất thời giằng co với nhau, Thẩm Lương Thần cũng tự biết mình đuối lý, lặng im một lát, vẫn thấp giọng nói câu "Xin lỗi".

Đàm Dĩnh dựa vào khung cửa, nghĩ nghĩ mới nói: "Tình cảm của em với Quý Thanh rất phức tạp, lúc đầu em xem anh ấy như tấm ván gỗ cứu mạng nổi trên mặt nước, nhưng sau này, thật sự thay đổi nhiều."

Lời này làm cho sắc mặt của Thẩm Lương Thần không dễ coi chút nào, anh trầm mặt, cũng nghiêng người dựa vào cách tường cạnh cô, hai người một trái một phải đứng im, tư thế nói chuyện rất quỷ dị

Anh nhìn bức bích hoạ bên bức tường đối diện, máy móc nói: "Anh biết, khi đó ở Mĩ lần đầu tiên anh thấy hắn ta, anh đã có một địch ý khó hiểu với hắn, ai mơ tưởng đến em, em liếc mắt thì nhìn ra ngay."

"Khi đó em với anh ấy chẳng có gì cả." Đàm Dĩnh giải thích, "Hoàn toàn là do anh hiểu lần thôi, huống chi lời nói của anh lại đả thương người khác nhiều vậy."

Thẩm Lương Thần lại hừ cười một tiếng, "Đúng a, chính em cũng chẳng biết gì, chỉ biết gây phiền phức khắp nơi, em không biết lúc em học trung học anh đã thay em sắp xếp bao nhiêu..."

Anh nói được một nửa vội vàng dừng lại, mà đã không kịp rồi, Đàm Dĩnh nghi ngờ nghiêng người nhìn về phía anh, "Bao nhiêu cái gì?"

Thẩm Lương Thần ho một tiếng, "Không có gì đâu."

Anh không nói Đàm Dĩnh cũng đoán được một hai, khó trách lúc học trung học hoàn toàn không có một người bạn khác phái nào, lúc đầu ngẫu nhiên có mấy người bạn nam tới bắt chuyện, hồi sau hoàn toàn mai danh ẩn tích luôn.

Bất quá lúc đó cô chẳng thèm để ý mấy đến chuyện này, tiếp tục nói về đề tài vừa nãy: "Em quyết định cùng Quý Thanh kết hôn, là thật sự muốn bắt đầu một tình cảm mới, không hề quyết định theo cảm tính hay xúc động nhất thời gì cả, cho nên hôm nay có nhìn thấy những chuyện này của anh không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả."

Bởi vì thất tình nên bám dính lấy người khác, hiểu lầm vừa giải quyết xong lại vứt bỏ người ta, nếu quả thật như vậy, cô sẽ khinh thường chính mình. Một khi đã làm người, khác động vật ở chỗ ——đến lúc hiểu được chính mình cần gì, muốn làm gì. Điều này mấy năm nay cô đã dần dần hiểu ra được

"Nhưng em vẫn muốn cám ơn anh."

Thẩm Lương Thần cũng nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Không phải làm cám ơn anh đã giúp em có thể theo đuổi mùa xuân thứ hai sao, Đàm Dĩnh, anh thật muốn bóp chết em."

Đàm Dĩnh cười với anh, lại là nói: "Lúc rãnh rỗi thì nên đi thăm chú Thẩm đi, trách nhiệm là gì, ông ấy sẽ từ từ dạy cho anh."

Sắc mặt Thẩm Lương Thần có chút mất tự nhiên, "Ai cần ông ta dạy, chính ông ta cũng chưa học được nữa mà."

Đàm Dĩnh nhún vai, "Ông ấy bây giờ như vậy, anh còn hận ông sao?"

Đề tài này Thẩm Lương Thần từ chối trả lời, anh nhắm mắt, lại lần nữa xoay lưng bỏ đi, qua hồi lâu, nhấc chân đụng vào Đàm Dĩnh, "Anh đói bụng rồi, nấu mì cho anh đi."

Đàm Dĩnh mắt trợn trắng nhìn anh, "Em nói nhiều với anh như vậy, anh chẳng nghe lọt gì à"

"Không bỏ trứng gà, nhớ nhé, trứng gà em làm rất khó ăn." Thẩm Lương Thần đáp phi sở vấn, nói xong liền trực tiếp bỏ ra phòng khách

Đồng hồ điểm nửa đêm, Đàm Dĩnh vẫn tự tay nấu mì cho Thẩm Lương Thần, cô biết những lời cô nói Thẩm Lương Thần tất cả đều nghe lọt, mà anh nói cho cô những thứ kia, đều chỉ là vì chứng minh, anh sẽ không cưỡng ép cô bất kì chuyện gì nữa

Cho nên những thứ thuộc về quá khứ của hộ, tối nay sẽ thật sự chấm dứt.

Thẩm Lương Thần đem áo khoác và caravat ném lên giường, ngồi bên giường phát ngốc hồi lâu

Anh không nhớ rõ ai đã nói qua từ này, thỏa hiệp, cũng giống như là một biểu hiện của tình yêu. Lần đầu tiên khi nghe được từ này anh cảm thấy rất lạ, mà lúc đầu trong nhận thức của anh, yêu chính là không từ mọi thủ đoạn, nhưng anh vì bốn chữ này mà đã hối hận cả đời

Nay anh rốt cuộc anh cũng hiểu hai chữ tình yêu, nhưng lại đánh mất người mà mình yêu nhất, cho nên từ giờ về sau, anh chỉ có thể cho cô, là giống như chỉ có thể thoả hiệp mà thôi

Thẩm Lương Thần từ từ tháo đồng hồ, nhổm dậy thay quần áo ở nhà. Lúc ra khỏi cửa anh hít thở sâu một lúc, dưới đáy lòng lại lần nữa nhắc nhở bản thân, phải giấu tấm ý của mình đi, nếu như đây là mong muốn của cô, anh chỉ có thể chấp nhận, không còn lựa chọn nào khác
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom