Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Cửa ghế lô rất nhanh được khép lại,một phòng toàn tiếng nói tiếng cười, chỉ còn Đàm Dĩnh ngơ ngác ngồi chỗ kia, không ai phát hiện ra sự khác thường của cô ngoại trừ Lâm Đông. Lâm Đông thấy sắc mặt nàng tái nhợt, giống hệt như quỷ xuất hiện ban ngày, hắn hơi cúi người, gần như dán vào vành tai cô nhẹ nhàng nói:"Có việc gì sao?"
Đàm Dĩnh không chút biểu cảm nhìn hắn, nắm chặt li nước trong tay, bỗng nhiên không chút do dự tạt vào mặt hắn
"Ối" Lâm Đông lập tức bật dậy, không để ý hình tượng vang tục. Trên mặt hắn ta nước nhỏ tí tách, còn có cả lá trà rơi xuống, cả người chật vật
Tất cả các đồng sự đang trò chuyện náo nhiệt đều ngừng lại, mọi người đều không biết đã có chuyện gì xảy ra, ai cũng kinh ngạc không thể tin nổi.Chung quy ai cũng không ngời rằng một cô gái nhỏ bé như vậy cũng có mặt này
Ngược lại với họ, Đàm Dĩnh tự nhiên đứng dậy, không nhìn mặt Lâm Đông, chỉ ngẩn ngơ nhìn mọi người rồi nói:"Ngại quá, tôi đi trước đây"
Rõ ràng cô đang thất thần, nhưng trước khi đi còn tính cả tiền. Đàm Dĩnh trong đầu đều là hình ảnh hai người họ. Cô thấy rất rõ, lúc họ sắp đi, Lê An Ni đuổi theo khoát tay Thẩm Lương Thần
Cô đứng bên bờ sông hứng gió lạnh, lạnh như vậy, lạnh thấu lòng cô, vẫn không xoá được hình ảnh kia. Kì thực cuối cùng là cô tự làm tự chịu, Thẩm Lương Thần cuối cùng vẫn yêu say đắm Lê An Ni, không ai hiểu hơn cô
Trời càng tối, lúc Đàm Dĩnh cảm thấy khó chịu, hai má nóng bừng, yết hầu khô khóc như có ngọn đuốc đang thiêu cháy. Tuệ Tỷ thấy cô như vậy liền biết cô bệnh rồi, vội vàng mang thuốc cảm mạo cho cô uống
"Biết rõ thân thể không khoẻ, phải cho lão Lưu đến đón tiểu thư chứ, sao lại đi bộ về?" Lão đau lòng cô, ngoài miệng tuy rằng trách móc, nhưng thật ra tràn đầy quan tâm
Đàm Dĩnh cười cười, nói chuyện có chút khó khăn:"Thẩm Lương Thần chưa về hả chú?"
Tuệ Tỷ lâu nay đã quen nghe Đàm Dĩnh gọi thẳng tên Thẩm Lương Thần, không để ý gật đầu:"Cháu biết không, thật ra bây giờ đã là cuối năm, trong công ti có rất nhiều chuyện, tiên sinh chắc cũng mệt mỏi lắm, tiểu thư đừng khó chịu với tiên sinh"
Đàm Dĩnh không nói thêm gì, trực tiếp lên lầu đi ngủ
Tối ấy cô vẫn mơ đến chuyện kia...
.............Edited by Khuynh Lâu.................
Khi ấy Đàm Dĩnh còn rất nhỏ, có nhiều việc cô không nhớ rõ lắm, đặc biệt là hình ảnh trong giấc mơ kia, giống như là cô đã gặp qua ở đâu rồi
Không nhớ rõ rốt cuộc là vì sao, một ngày ba bỗng nhiên mang về một đứa bé trai, lúc ấy Thẩm Lương Thần mới bảy, tám tuổi, ngũ quan rất xinh đẹp. Nam thanh niên như anh luôn làm cho người khác cảm thấy yêu mến. Đàm Dĩnh nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp anh, liền trở thành cái đuôi nhỏ của anh, lúc nào cũng đi theo anh
Mà Thẩm Lương Thần thì sao?
Cho đến giờ anh vẫn không thích cô, giống như là lúc sinh ra anh đã không thích cô, từ cái nhìn đầu tiên đã ghét cô. Mặc kệ nàng lấy lòng anh như thế nào, anh đều lạnh lùng với cô
Anh ở Đàm gia một thời gian, mỗi ngày đều dùng bữa với gia đình cô, nhưng anh gần như không nói chuyện với cô một câu nào, ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy lạnh lùng chán ghét
Đàm Dĩnh không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ cẩn trọng trốn tránh anh, cho đến lần đó, lúc ba mẹ vắng nhà, Thẩm Lương Thần đột nhiên ngã bệnh
Lúc ấy cô chỉ mới ba bốn tuổi, dù không biết gì, cô cũng cố gắng chăm sóc Thẩm Lương Thần. Nhưng cô không biết chữ, lúc nào cũng chỉ tìm một đống hộp thuốc đưa cho anh coi, nhút nhát bảo:"Anh ơi, là thuốc này ạ?"
Bởi vì nhà cô không giàu có gì, Đàm Dĩnh từ nhỏ rất gầy, đi qua đi lại trèo lên giường anh nói chuyện, làm trên gáy cô thấm đẫm mồ hôi, nhìn rất ngốc nghếch mà thực đáng thương
Do bộ dạng của cô, Thẩm Lương Thần cuối cùng cũng hoà nhã dần, lãnh đạm trà lời một tiếng:"Ừ"
Sau đó Đàm Dĩnh vẫn không có ấn tượng tốt với Thẩm Lương Thần, khi đó nhỏ như vậy, bị ghét chắc chắn là phải tránh xa rồi. Thậm chí cô nghĩ chắc là cô đã làm việc gì đó sai trái nên anh mới không thich cô, vì thế nên mỗi lần ba mẹ cho hoa quả gì ngon, cô đều lén để dành cho anh
Ở cùng nhau nửa năm, Thẩm Lương Thần rời khỏi Đàm gia, đến sau này ba ba cô đi đào núi liền đưa cô đến Thẩm gia để ông Thẩm đưa đón cô. Cứ như vậy Đàm Dĩnh có thể mỗi ngày nhìn thấy Thẩm Lương Thần như trước, không biết mệt mỏi quấn lấy anh, cho đến nhiều năm sau...
Sau này trưởng thành, câu dài nhất Thẩm Lương Thần nói với cô là:"Đàm Dĩnh, một người con gái như em sao lại có da mặt dày đến vậy?"
Cô cười hì hì:"Bởi vì em thích anh a"
Cũng chỉ thế này thôi, lúc nói câu nó ấy, cô đâu biết mình và Thẩm Lương Thần cách nhau một trời một vực. Huống chi, tình cảm của cô trước giờ là tình đơn phương
Khi mơ giấc mơ này, Đàm Dĩnh ngủ không yên, thấy chính mình cười khóc như người điên. Lúc sau phát hiện trên gối đều đẫm nước mắt, nhớ lại sự việc, cô đã không cảm thấy xót xa nữa
Đàm Dĩnh nhìn màn hình di động hồi lâu, thì ra đã hơn hai giờ sáng, cô cảm thấy thân thể không thoải mái, nhưng may là khôn phát sốt. Cô ngồi lâu trong bóng tối, khẽ vuốt phía giường bên kia, không có ai nằm
Thẩm Lương Thần vẫn chưa về
Đàm Dĩnh lại nằm xuống, ngủ không được, trước đây Thẩm Lương Thần luôn về nhà dù có chuyện gì, đi công tác cũng sẽ chọn thành phố gần đây. Lần này hình như khác rồi...
.................Edited by Khuynh Lâu...................
Đến lúc Đàm Dĩnh đi làm, Thẩm Lương Thần vẫn chưa trở về, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Đây là lần đầu tiên cả đêm anh không về. Cô cả ngày không yên lòng, không biết các đồng sự nhìn cô với một ánh mắt quái dị
Đến giờ nghỉ trưa, Hách Giai lén lại gây nói chuyện với cô:"Tớ bảo, cậu tốt nhất nên xin lỗi Lâm Đông"
Đàm Dĩnh cảm thấy kì quái:"Sao?"
"Cậu tối qua biến hắn thành trò hề lớn như vậy mà!" Hách Giai trừng to mắt, cảm thấy rất khó giải thích với cô:"Đắc tội với hắn không tốt đâu"
Đàm Dĩnh cau mày, nghĩ vẫn không biết mình sai chỗ nào, rõ ràng là Lâm Đông gây sự trước
Hách Giai cố ý đè thấp giọng, tỉ mỉ phân tích cho cô:"Mặc kệ nguyên nhân gì, cậu là người mới, chuyện tối qua làm cho mọi người rất khó xử khi làm việc chung với cậu, việc này khôn tốt. Bên cạnh đó, cậu không biết Lâm Đông là ai sao? Hắn ta là con rễ tương lai của chủ tịch, cậu như vậy....."
"Vâng" Đàm Dĩnh gật đầu, cười cười nhìn Hách Giai:"Mình cảm thấy, mình nên nhắc nhớ chủ tịch một tiếng, nhân phẩm con rể tương lai của chủ tịch hình như không tốt lắm"
Hách Giai bị cô đánh bại, dở khóc dở cười:"Tiểu cô nương, cậu trước giờ sống trong tháp ngà hay sao? Cái xã hội này không đơn thuần như cậu nghĩ đâu"
Những đạo lí này Đàm Dĩnh đương nhiên biết, nhưng cô chủ động giải thích vơi Lâm Đông, chỉ làm cho tên khốn đó càng thêm kiêu ngạo,nói không chừng làm cho hắn được một nấc tiến một thước
Biết Hách Giai quan tâm mình, nên Đàm Dĩnh thật lòng cám ơn:"Mình có chừng mực"
............Edited by Khuynh Lâu................
Chuyện này Đàm Dĩnh rất nhanh bỏ qua, những vạn lần cô không nghĩ tới, chính cô không động đến phiền toái, phiền toái lại tự động tìm đến
"Tôi đi chụp hình?" cô nhìn Lâm Đông áo mũ chỉnh tề, không chịu được nhíu mày:"Tôi nhớ cái này là Tiểu Nhuế..."
"Tiểu Nhuế được tổng biên tập diều đi chụp cho Linda rồi, bây giờ chỉ có một mình cô là rảnh, nhiếp ảnh gia khác cũng đều không có ở trong công ti" Lâm Đông cười ôn hoà, nhưng trong ánh mắt loé lên một tia gian xảo "Chuyện này là do công ti phân phó, cô không chấp thuận ư? Đương nhiên cô có thể không đi, nhưng cô sẽ bị trách phạt đấy"
Đàm Dĩnh nhìn ánh mắt hắn ta đặt tại tư liệu trên bàn, đối tượng phỏng vấn kia làm cho cô trầm mặt rất lâu. Nghĩ tới Thẩm Lương Thần, cô nắm chặt tay đáp ứng:"Tôi đi phỏng vấn một chút rồi trở lại ngay"
"Thế này mới tốt"
Lâm Đông cúi lưng, định đưa tay vỗ lưng cô, lại bắt gặp ánh mặt của cô, cuối cùng tay dừng lại giữa không trung, cười ha hả đứng dậy:"Thẩm tiểu thư tới bây giờ không tuỳ tiện tiếp nhận phỏng vấn đâu, chỉ có thể chụp ảnh cô ấy, đối với cô chắc là không có gì khó khăn đâu"
Hắn nói xong rồi bỏ đi, trước khi đi "Hừ" một tiếng
Đàm Dĩnh ngồi xuống ghế của mình, kìm lòng không được lại liếc nhìn Thẩm Bảo Ý trên ảnh chụp. Trên ảnh cô ấy có vẻ đẫy đà hơn trước, ngực lớn như vậy,chỉ là cặp mặt kia quá tinh xảo, mang lại cảm giác bén nhọn cho người nhìn
Cô đương nhiên biết Lâm Đông đang tính toán chuyện gì, Thẩm Bảo Ý là chị Thẩm Lương Thần, là một tổng giám đốc lừng lẫy, là một nữ nhân thành đạt, nhưng tính tình cô ấy rất xấu nếu như làm cho cô ấy mất hứng, lần này phỏng vấn khó khăn rồi
Đây không phải là chuyện tốt gì, đặc biệt là đối với cô
Vừa ra đến trước cửa các đồng sự vẻ mặt đồng tình nhìn Đàm Dĩnh, giống như cô đang đối mặt với pháp trường, trái lại Đàm Dĩnh rất bình tĩnh. Hách Giai ngồi bên cạnh nhìn cô rất lâu, muốn nói lại thôi vỗ vỗ bả vai cô:"Không sao đâu, chắc chỉ là tin vịt thôi, Thẩm Bảo Ý là thiên kim đại tiểu thư, chắc không tuỳ tiện làm khó dễ người khác đâu"
Nếu là đối với người khác thì không như vậy, mà nếu đối với cô thì...Đàm Dĩnh không giải thích nhiều, cười trả lời:"Đúng vậy, không chừng sẽ có chuyện mừng đấy"
Lúc nói câu nói này, Đàm Dĩnh không nghĩ rằng đó là một lời tiên đoán
Đàm Dĩnh không chút biểu cảm nhìn hắn, nắm chặt li nước trong tay, bỗng nhiên không chút do dự tạt vào mặt hắn
"Ối" Lâm Đông lập tức bật dậy, không để ý hình tượng vang tục. Trên mặt hắn ta nước nhỏ tí tách, còn có cả lá trà rơi xuống, cả người chật vật
Tất cả các đồng sự đang trò chuyện náo nhiệt đều ngừng lại, mọi người đều không biết đã có chuyện gì xảy ra, ai cũng kinh ngạc không thể tin nổi.Chung quy ai cũng không ngời rằng một cô gái nhỏ bé như vậy cũng có mặt này
Ngược lại với họ, Đàm Dĩnh tự nhiên đứng dậy, không nhìn mặt Lâm Đông, chỉ ngẩn ngơ nhìn mọi người rồi nói:"Ngại quá, tôi đi trước đây"
Rõ ràng cô đang thất thần, nhưng trước khi đi còn tính cả tiền. Đàm Dĩnh trong đầu đều là hình ảnh hai người họ. Cô thấy rất rõ, lúc họ sắp đi, Lê An Ni đuổi theo khoát tay Thẩm Lương Thần
Cô đứng bên bờ sông hứng gió lạnh, lạnh như vậy, lạnh thấu lòng cô, vẫn không xoá được hình ảnh kia. Kì thực cuối cùng là cô tự làm tự chịu, Thẩm Lương Thần cuối cùng vẫn yêu say đắm Lê An Ni, không ai hiểu hơn cô
Trời càng tối, lúc Đàm Dĩnh cảm thấy khó chịu, hai má nóng bừng, yết hầu khô khóc như có ngọn đuốc đang thiêu cháy. Tuệ Tỷ thấy cô như vậy liền biết cô bệnh rồi, vội vàng mang thuốc cảm mạo cho cô uống
"Biết rõ thân thể không khoẻ, phải cho lão Lưu đến đón tiểu thư chứ, sao lại đi bộ về?" Lão đau lòng cô, ngoài miệng tuy rằng trách móc, nhưng thật ra tràn đầy quan tâm
Đàm Dĩnh cười cười, nói chuyện có chút khó khăn:"Thẩm Lương Thần chưa về hả chú?"
Tuệ Tỷ lâu nay đã quen nghe Đàm Dĩnh gọi thẳng tên Thẩm Lương Thần, không để ý gật đầu:"Cháu biết không, thật ra bây giờ đã là cuối năm, trong công ti có rất nhiều chuyện, tiên sinh chắc cũng mệt mỏi lắm, tiểu thư đừng khó chịu với tiên sinh"
Đàm Dĩnh không nói thêm gì, trực tiếp lên lầu đi ngủ
Tối ấy cô vẫn mơ đến chuyện kia...
.............Edited by Khuynh Lâu.................
Khi ấy Đàm Dĩnh còn rất nhỏ, có nhiều việc cô không nhớ rõ lắm, đặc biệt là hình ảnh trong giấc mơ kia, giống như là cô đã gặp qua ở đâu rồi
Không nhớ rõ rốt cuộc là vì sao, một ngày ba bỗng nhiên mang về một đứa bé trai, lúc ấy Thẩm Lương Thần mới bảy, tám tuổi, ngũ quan rất xinh đẹp. Nam thanh niên như anh luôn làm cho người khác cảm thấy yêu mến. Đàm Dĩnh nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp anh, liền trở thành cái đuôi nhỏ của anh, lúc nào cũng đi theo anh
Mà Thẩm Lương Thần thì sao?
Cho đến giờ anh vẫn không thích cô, giống như là lúc sinh ra anh đã không thích cô, từ cái nhìn đầu tiên đã ghét cô. Mặc kệ nàng lấy lòng anh như thế nào, anh đều lạnh lùng với cô
Anh ở Đàm gia một thời gian, mỗi ngày đều dùng bữa với gia đình cô, nhưng anh gần như không nói chuyện với cô một câu nào, ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy lạnh lùng chán ghét
Đàm Dĩnh không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ cẩn trọng trốn tránh anh, cho đến lần đó, lúc ba mẹ vắng nhà, Thẩm Lương Thần đột nhiên ngã bệnh
Lúc ấy cô chỉ mới ba bốn tuổi, dù không biết gì, cô cũng cố gắng chăm sóc Thẩm Lương Thần. Nhưng cô không biết chữ, lúc nào cũng chỉ tìm một đống hộp thuốc đưa cho anh coi, nhút nhát bảo:"Anh ơi, là thuốc này ạ?"
Bởi vì nhà cô không giàu có gì, Đàm Dĩnh từ nhỏ rất gầy, đi qua đi lại trèo lên giường anh nói chuyện, làm trên gáy cô thấm đẫm mồ hôi, nhìn rất ngốc nghếch mà thực đáng thương
Do bộ dạng của cô, Thẩm Lương Thần cuối cùng cũng hoà nhã dần, lãnh đạm trà lời một tiếng:"Ừ"
Sau đó Đàm Dĩnh vẫn không có ấn tượng tốt với Thẩm Lương Thần, khi đó nhỏ như vậy, bị ghét chắc chắn là phải tránh xa rồi. Thậm chí cô nghĩ chắc là cô đã làm việc gì đó sai trái nên anh mới không thich cô, vì thế nên mỗi lần ba mẹ cho hoa quả gì ngon, cô đều lén để dành cho anh
Ở cùng nhau nửa năm, Thẩm Lương Thần rời khỏi Đàm gia, đến sau này ba ba cô đi đào núi liền đưa cô đến Thẩm gia để ông Thẩm đưa đón cô. Cứ như vậy Đàm Dĩnh có thể mỗi ngày nhìn thấy Thẩm Lương Thần như trước, không biết mệt mỏi quấn lấy anh, cho đến nhiều năm sau...
Sau này trưởng thành, câu dài nhất Thẩm Lương Thần nói với cô là:"Đàm Dĩnh, một người con gái như em sao lại có da mặt dày đến vậy?"
Cô cười hì hì:"Bởi vì em thích anh a"
Cũng chỉ thế này thôi, lúc nói câu nó ấy, cô đâu biết mình và Thẩm Lương Thần cách nhau một trời một vực. Huống chi, tình cảm của cô trước giờ là tình đơn phương
Khi mơ giấc mơ này, Đàm Dĩnh ngủ không yên, thấy chính mình cười khóc như người điên. Lúc sau phát hiện trên gối đều đẫm nước mắt, nhớ lại sự việc, cô đã không cảm thấy xót xa nữa
Đàm Dĩnh nhìn màn hình di động hồi lâu, thì ra đã hơn hai giờ sáng, cô cảm thấy thân thể không thoải mái, nhưng may là khôn phát sốt. Cô ngồi lâu trong bóng tối, khẽ vuốt phía giường bên kia, không có ai nằm
Thẩm Lương Thần vẫn chưa về
Đàm Dĩnh lại nằm xuống, ngủ không được, trước đây Thẩm Lương Thần luôn về nhà dù có chuyện gì, đi công tác cũng sẽ chọn thành phố gần đây. Lần này hình như khác rồi...
.................Edited by Khuynh Lâu...................
Đến lúc Đàm Dĩnh đi làm, Thẩm Lương Thần vẫn chưa trở về, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Đây là lần đầu tiên cả đêm anh không về. Cô cả ngày không yên lòng, không biết các đồng sự nhìn cô với một ánh mắt quái dị
Đến giờ nghỉ trưa, Hách Giai lén lại gây nói chuyện với cô:"Tớ bảo, cậu tốt nhất nên xin lỗi Lâm Đông"
Đàm Dĩnh cảm thấy kì quái:"Sao?"
"Cậu tối qua biến hắn thành trò hề lớn như vậy mà!" Hách Giai trừng to mắt, cảm thấy rất khó giải thích với cô:"Đắc tội với hắn không tốt đâu"
Đàm Dĩnh cau mày, nghĩ vẫn không biết mình sai chỗ nào, rõ ràng là Lâm Đông gây sự trước
Hách Giai cố ý đè thấp giọng, tỉ mỉ phân tích cho cô:"Mặc kệ nguyên nhân gì, cậu là người mới, chuyện tối qua làm cho mọi người rất khó xử khi làm việc chung với cậu, việc này khôn tốt. Bên cạnh đó, cậu không biết Lâm Đông là ai sao? Hắn ta là con rễ tương lai của chủ tịch, cậu như vậy....."
"Vâng" Đàm Dĩnh gật đầu, cười cười nhìn Hách Giai:"Mình cảm thấy, mình nên nhắc nhớ chủ tịch một tiếng, nhân phẩm con rể tương lai của chủ tịch hình như không tốt lắm"
Hách Giai bị cô đánh bại, dở khóc dở cười:"Tiểu cô nương, cậu trước giờ sống trong tháp ngà hay sao? Cái xã hội này không đơn thuần như cậu nghĩ đâu"
Những đạo lí này Đàm Dĩnh đương nhiên biết, nhưng cô chủ động giải thích vơi Lâm Đông, chỉ làm cho tên khốn đó càng thêm kiêu ngạo,nói không chừng làm cho hắn được một nấc tiến một thước
Biết Hách Giai quan tâm mình, nên Đàm Dĩnh thật lòng cám ơn:"Mình có chừng mực"
............Edited by Khuynh Lâu................
Chuyện này Đàm Dĩnh rất nhanh bỏ qua, những vạn lần cô không nghĩ tới, chính cô không động đến phiền toái, phiền toái lại tự động tìm đến
"Tôi đi chụp hình?" cô nhìn Lâm Đông áo mũ chỉnh tề, không chịu được nhíu mày:"Tôi nhớ cái này là Tiểu Nhuế..."
"Tiểu Nhuế được tổng biên tập diều đi chụp cho Linda rồi, bây giờ chỉ có một mình cô là rảnh, nhiếp ảnh gia khác cũng đều không có ở trong công ti" Lâm Đông cười ôn hoà, nhưng trong ánh mắt loé lên một tia gian xảo "Chuyện này là do công ti phân phó, cô không chấp thuận ư? Đương nhiên cô có thể không đi, nhưng cô sẽ bị trách phạt đấy"
Đàm Dĩnh nhìn ánh mắt hắn ta đặt tại tư liệu trên bàn, đối tượng phỏng vấn kia làm cho cô trầm mặt rất lâu. Nghĩ tới Thẩm Lương Thần, cô nắm chặt tay đáp ứng:"Tôi đi phỏng vấn một chút rồi trở lại ngay"
"Thế này mới tốt"
Lâm Đông cúi lưng, định đưa tay vỗ lưng cô, lại bắt gặp ánh mặt của cô, cuối cùng tay dừng lại giữa không trung, cười ha hả đứng dậy:"Thẩm tiểu thư tới bây giờ không tuỳ tiện tiếp nhận phỏng vấn đâu, chỉ có thể chụp ảnh cô ấy, đối với cô chắc là không có gì khó khăn đâu"
Hắn nói xong rồi bỏ đi, trước khi đi "Hừ" một tiếng
Đàm Dĩnh ngồi xuống ghế của mình, kìm lòng không được lại liếc nhìn Thẩm Bảo Ý trên ảnh chụp. Trên ảnh cô ấy có vẻ đẫy đà hơn trước, ngực lớn như vậy,chỉ là cặp mặt kia quá tinh xảo, mang lại cảm giác bén nhọn cho người nhìn
Cô đương nhiên biết Lâm Đông đang tính toán chuyện gì, Thẩm Bảo Ý là chị Thẩm Lương Thần, là một tổng giám đốc lừng lẫy, là một nữ nhân thành đạt, nhưng tính tình cô ấy rất xấu nếu như làm cho cô ấy mất hứng, lần này phỏng vấn khó khăn rồi
Đây không phải là chuyện tốt gì, đặc biệt là đối với cô
Vừa ra đến trước cửa các đồng sự vẻ mặt đồng tình nhìn Đàm Dĩnh, giống như cô đang đối mặt với pháp trường, trái lại Đàm Dĩnh rất bình tĩnh. Hách Giai ngồi bên cạnh nhìn cô rất lâu, muốn nói lại thôi vỗ vỗ bả vai cô:"Không sao đâu, chắc chỉ là tin vịt thôi, Thẩm Bảo Ý là thiên kim đại tiểu thư, chắc không tuỳ tiện làm khó dễ người khác đâu"
Nếu là đối với người khác thì không như vậy, mà nếu đối với cô thì...Đàm Dĩnh không giải thích nhiều, cười trả lời:"Đúng vậy, không chừng sẽ có chuyện mừng đấy"
Lúc nói câu nói này, Đàm Dĩnh không nghĩ rằng đó là một lời tiên đoán
Bình luận facebook