Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Lúc Hứa Y rời khỏi phòng ngủ của Phó Trí thì Tiết Tắc nhận được báo cáo từ Cố Niệm.
Lúc đầu đây chỉ là chuyện buôn bán bình thường, nhưng mấy ngày trước Triệu Nhuận có từng gặp Phó Trí, muốn mượn tay hắn đưa một lô thuốc lá qua khu vực cấm thuốc ở Nam Mỹ. Vì tiện tay nên Tiết Tắc chỉ phái Cố Niệm cùng mấy người khác đảm bảo hàng hóa thuận lợi qua cảng là được.
Lúc đó hàng hóa đã được chất lên tàu chuẩn bị xuất đi nhưng vừa ra khỏi cảng, không hiểu vì sao lập tức bốc cháy. Cố Niệm phong tỏa toàn bộ nơi này, nhanh chóng dập lửa, may mắn đang là đêm khuya nên không gây chú ý quá mức.
"Kẻ nào phóng hỏa?" Tiết Tắc không tin trên thế giới lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Cố Niệm dùng sức đạp vào tay tên nằm bẹp dí dưới đất khiến hắn co giật, phát ra tiếng thét đau đớn, "Còn có thể là ai."
Có gan đối đầu với Phó Trí, chỉ có Diệp Văn Lệ.
"Bắt được người không?" Tiết Tắc nghe thấy động tĩnh bên kia, cau mày hỏi cậu.
"Bắt được, nhưng là tên vô dụng." Cố Niệm cúi đầu nhìn khuôn mập mạp của người đàn ông, "Một tên lái tàu mà thôi, kẻ phóng hỏa đã bỏ chạy rồi."
Tiết Tắc cúp điện thoại, trong đầu tính toán mức độ nghiêm trọng của sự việc. Đây vốn là thuyền của Triệu Nhuận, bọn họ cũng chưa từng đụng chạm hay kiểm tra qua con thuyền này. Hắn do dự một chút, rốt cuộc vẫn tìm Phó Trí để báo cáo.
Hắn lên lầu hỏi người giúp việc mới biết Phó Trí hiện không ở phòng ngủ mà là hồ bơi tầng dưới. Tiết Tắc vội di chuyển, cẩn thận kể lại sự việc đêm nay.
Phó Trí tháo kính bơi xuống, im lặng một lúc lâu. Hắn cầm khăn bông trên tay người giúp việc vừa lau tóc vừa phân phó, "Theo dõi nhất cử nhất động của Triệu gia." Hắn mặc áo choàng tắm, đi được hai bước liền dừng lại nhắc nhở, "Thêm cả người phụ nữ hôm nay hắn đưa tới."
"Vâng."
Triệu Nhuận và Phó Trí cũng xem như là bạn cũ, nhưng một khi gặp chuyện, lòng nghi ngờ của Phó Trí sẽ không bao giờ phân biệt người quen hay người lạ. Hắn chậm rãi về phòng ngủ, suy nghĩ có nên bắt đầu kéo giãn khoảng cách với Triệu gia.
Hắn đặt chân lên cầu thang thì đèn xe chiếu thẳng tới làm hắn thoáng khựng lại. Cố Niệm từ trong xe bước xuống, ngay khi vào cửa liền lễ phép chào hỏi, "Ngài Phó."
Tóc tai của Cố Niệm có chút rối, cậu cởi áo khoác ngoài, lộ ra vết băng bó trên cánh tay sau lớp áo mỏng. Vì vội xuống xe nên chỗ bị thương không cẩn thận đụng vào cửa. Cậu đau đến mức chỉ có thể cười gượng với Phó Trí.
Môi cậu tái đến trắng bệch, có lẽ do bị thương, cũng có thể vì đêm nay ở bến cảng có gió sương lạnh. Phó Trí nhớ tới hình ảnh thiếu niên tại nhà kính buổi chiều, khuôn mặt như sự kết hợp hài hoà giữa hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, đôi môi mềm mại ướt át, khiến người ta vừa nhìn chỉ muốn hôn lên.
Người đàn ông đi lên lầu, lạnh lùng hỏi Tiết Tắc: "Không còn ai biết đi làm nhiệm vụ hay sao mà lại cử một người bị thương?"
Tiết Tắc có nỗi khổ khó nói, may thay Cố Niệm đã sớm tinh ý mở miệng giải thích, "Là em muốn đi."
Cậu theo đuôi Phó Trí tiến vào phòng ngủ, mềm mại đáp, "Tại ở nhà dưỡng thương chán lắm."
Phó Trí quay lại nhìn cậu, thiếu niên chợt cười ngọt ngào, "Ra ngoài làm việc mới có thể trở về tìm ngài Phó tranh công chờ thưởng nha."
Con người thường là một sinh vật dễ bị cảm hóa, lời giải thích như gần như xa, mang theo chút ái muội này làm Phó Trí hiện tại có muốn cũng không thể tức giận được nữa.
"Dù sao vết thương cũng đỡ lắm rồi." Cố Niệm cởi chiếc áo, hơn một nửa ngực lộ ra, hai mép đường băng của vai trái và khuỷu tay đều dính vệt mồ hôi, khuỷu tay do cú va chạm khi nãy nên đã chảy một ít máu.
Phó Trí không phải chưa từng thấy cảnh đánh chém giết người, vết thương của Cố Niệm cũng không nặng lắm. Nhưng trên thân thể gầy gò trắng trẻo xuất hiện mấy vết thương nâu sậm cùng máu tươi quá bắt mắt, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
"Nếu cậu đã bảo là tranh công chờ thưởng vậy cậu muốn thứ gì?" Phó Trí đi tới ghế sofa ngồi xuống, vứt chiếc khăn sang một bên nhìn cậu.
Cố Niệm mặc kệ cho chiếc áo cứ như có như không trên người, tiến tới chỗ người đàn ông, nửa quỳ xuống nâng tay Phó Trí lên, nhẹ nhàng liếm lấy ngón tay cái của hắn.
Cảm giác ẩm ướt từ tay Phó Trí truyền đến. Hắn chỉ cần nhìn xuống, liền có thể thấy hết đường cong cơ thể xinh đẹp của đối phương cùng vệt hồng nhạt trước ngực trái. Hắn nheo mắt lại không nhúc nhích, như muốn nhìn cậu đang giở trò gì, để yên cho cậu làm bậy tùy thích.
Cố Niệm liếc trộm nửa ngày, thấy Phó Trí không đuổi cậu đi, gan cũng lớn hơn, tiếp tục bắt chước động tác khẩu giao mà mút ngón tay hắn. Động tác của cậu hơi ngây ngô, không thể sánh bằng sự khiêu khích của những phụ nữ trong nghề. Sau một hồi nỗ lực nhưng chả thấy Phó Trí có phản ứng, cậu ngượng ngùng dừng lại, ủ rũ cúi thấp đầu.
Ngón tay bị cậu liếm ướt bắt đầu xoa xoa xương quai xanh, miễn cưỡng hỏi, "Sao thế?"
Cố Niệm cọ mặt vào tay Phó Trí khiến hắn như cảm nhận rõ từng sợi lông tơ trên mặt cậu đang ma sát lên lòng bàn tay của mình, mang đến một trận tê dại kỳ lạ. Cậu nhu thuận trả lời, "Thật sự rất thích ngài."
Trong lòng Phó Trí không biết từ đâu nổi lên cảm giác thỏa mãn. Trên người đối phương còn vương mùi máu tanh, như một chú sư tử mới giết xong con mồi, kiêu ngạo trở về vương quốc của mình. Mà sư tử nhỏ này lại cam tâm tình nguyện thần phục bên cạnh hắn, nũng nịu nói thích hắn.
Phó Trí nâng cằm Cố Niệm, vuốt ve gò má cậu, tiện tay chỉnh lại áo của đối phương, không quản chỉnh đúng hay không, hắn lập tức ra lệnh, "Cậu đi thay băng đi."
Cố Niệm nhìn hắn chăm chú, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, quần áo tùy tiện đi ra ngoài.
Tuy đêm hôm trước Phó Trí và Hứa Y không lên giường, nhưng việc hắn thay đổi tân sủng rất nhanh đã bị truyền ra. Không những thế lời đồn còn được biến tấu đa dạng, chung quy hàm ý là Phó Trí khá yêu thích món đồ chơi mới. Xét theo tình hình, có lẽ chiêu lấy lòng lần này của Triệu thiếu gia đã thành công.
Hơn nữa sang ngày thứ hai Phó Trí cũng thuận tay bù lại lô thuốc bị cháy cho Triệu Nhuận, mà trong mắt người ngoài, đây lại giống như lời cảm ơn vì món quà đối phương đưa tới.
Từ tiểu thư, người trước đây hay cùng Phó Trí tham gia các buổi lễ đã được mời đi. Căn phòng ngủ đó bây giờ đã thuộc về vị sủng vật mói -Hứa tiểu thư.
Người trong biệt thự không quá quan tâm đến chuyện này, dù sao từ xưa tới nay Phó Trí đều tự biết chừng mực. Các cô gái đối với hắn cũng như khuy măng sét trên áo và đồng hồ trên tay, chỉ là món trang sức xinh đẹp và an phận.
Hôm nay Phó Trí cùng vài người quan trọng ở nhà uống trà nói chuyện, Hứa Y cùng người giúp việc cũng vì thế mà bận rộn hẳn lên, phải biết khi nào nên châm trà, bưng đồ ăn nhẹ đúng lúc. Tiễn khách xong, Phó Trí nhàn nhã dựa lưng vào ghế hỏi cô, "Tại sao cô lại rơi vào tay Triệu Nhuận?"
Hứa Y thay một tách trà đen khác cho hắn nhẹ nhàng đáp: "Ngài Triệu... đã giúp nhà tôi rất nhiều..."
Nói tới đây hắn không hỏi thêm nữa, đảm bảo sau câu này chính là một câu chuyện đầy đau khổ các kiểu mà Phó Trí thì rất lười nghe. Hắn bày ra dáng vẻ không muốn quan tâm, nâng chén trà lên, đơn giản ừ một tiếng, ra hiệu cô không cần nói tiếp.
Đôi mắt của người phụ nữ ánh lên một tia dịu dàng, cô cắn môi dưới giống như muốn nói gì đó, bỗng nhiên cách đó không xa bên trong nhà kính trồng hoa phát ra một tiếng động lớn.
Phó Trí sắc bén nhìn sang, bóng lưng kia chợt lóe lên, vội vã trốn sau giàn hoa khác. Hứa Y cùng quay đầu nhìn nhưng không thấy gì cả, cô bối rối mở lời, "Nhà kính trồng hoa bên kia...?"
Phó Trí đặt chén trà xuống bàn, "Là con vật nhỏ tôi nuôi thôi."
Hầu hết phụ nữ đều có hảo cảm đối với động vật nhỏ, Hứa Y hơi bất ngờ hỏi hắn, "Ngài cũng nuôi thú cưng à?"
Ánh mắt của Phó Trí vẫn như cũ nhìn giàn hoa hồng trong nhà kính, tâm tình đặc biệt tốt, "Ừ, một con mèo lớn."
Thanh âm của hắn vẫn lạnh nhưng xen chút dịu dàng, "Một con mèo rất hung dữ, khó chiều và thích phá hoa."
Cố Niệm nghe người đàn ông nhận xét về mình như thế liền hừ lạnh một tiếng, cầm kéo cắt một bó hoa hồng trắng rồi nhanh chóng chuồn ra từ cửa sau nhà kính.
Lúc đầu đây chỉ là chuyện buôn bán bình thường, nhưng mấy ngày trước Triệu Nhuận có từng gặp Phó Trí, muốn mượn tay hắn đưa một lô thuốc lá qua khu vực cấm thuốc ở Nam Mỹ. Vì tiện tay nên Tiết Tắc chỉ phái Cố Niệm cùng mấy người khác đảm bảo hàng hóa thuận lợi qua cảng là được.
Lúc đó hàng hóa đã được chất lên tàu chuẩn bị xuất đi nhưng vừa ra khỏi cảng, không hiểu vì sao lập tức bốc cháy. Cố Niệm phong tỏa toàn bộ nơi này, nhanh chóng dập lửa, may mắn đang là đêm khuya nên không gây chú ý quá mức.
"Kẻ nào phóng hỏa?" Tiết Tắc không tin trên thế giới lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Cố Niệm dùng sức đạp vào tay tên nằm bẹp dí dưới đất khiến hắn co giật, phát ra tiếng thét đau đớn, "Còn có thể là ai."
Có gan đối đầu với Phó Trí, chỉ có Diệp Văn Lệ.
"Bắt được người không?" Tiết Tắc nghe thấy động tĩnh bên kia, cau mày hỏi cậu.
"Bắt được, nhưng là tên vô dụng." Cố Niệm cúi đầu nhìn khuôn mập mạp của người đàn ông, "Một tên lái tàu mà thôi, kẻ phóng hỏa đã bỏ chạy rồi."
Tiết Tắc cúp điện thoại, trong đầu tính toán mức độ nghiêm trọng của sự việc. Đây vốn là thuyền của Triệu Nhuận, bọn họ cũng chưa từng đụng chạm hay kiểm tra qua con thuyền này. Hắn do dự một chút, rốt cuộc vẫn tìm Phó Trí để báo cáo.
Hắn lên lầu hỏi người giúp việc mới biết Phó Trí hiện không ở phòng ngủ mà là hồ bơi tầng dưới. Tiết Tắc vội di chuyển, cẩn thận kể lại sự việc đêm nay.
Phó Trí tháo kính bơi xuống, im lặng một lúc lâu. Hắn cầm khăn bông trên tay người giúp việc vừa lau tóc vừa phân phó, "Theo dõi nhất cử nhất động của Triệu gia." Hắn mặc áo choàng tắm, đi được hai bước liền dừng lại nhắc nhở, "Thêm cả người phụ nữ hôm nay hắn đưa tới."
"Vâng."
Triệu Nhuận và Phó Trí cũng xem như là bạn cũ, nhưng một khi gặp chuyện, lòng nghi ngờ của Phó Trí sẽ không bao giờ phân biệt người quen hay người lạ. Hắn chậm rãi về phòng ngủ, suy nghĩ có nên bắt đầu kéo giãn khoảng cách với Triệu gia.
Hắn đặt chân lên cầu thang thì đèn xe chiếu thẳng tới làm hắn thoáng khựng lại. Cố Niệm từ trong xe bước xuống, ngay khi vào cửa liền lễ phép chào hỏi, "Ngài Phó."
Tóc tai của Cố Niệm có chút rối, cậu cởi áo khoác ngoài, lộ ra vết băng bó trên cánh tay sau lớp áo mỏng. Vì vội xuống xe nên chỗ bị thương không cẩn thận đụng vào cửa. Cậu đau đến mức chỉ có thể cười gượng với Phó Trí.
Môi cậu tái đến trắng bệch, có lẽ do bị thương, cũng có thể vì đêm nay ở bến cảng có gió sương lạnh. Phó Trí nhớ tới hình ảnh thiếu niên tại nhà kính buổi chiều, khuôn mặt như sự kết hợp hài hoà giữa hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, đôi môi mềm mại ướt át, khiến người ta vừa nhìn chỉ muốn hôn lên.
Người đàn ông đi lên lầu, lạnh lùng hỏi Tiết Tắc: "Không còn ai biết đi làm nhiệm vụ hay sao mà lại cử một người bị thương?"
Tiết Tắc có nỗi khổ khó nói, may thay Cố Niệm đã sớm tinh ý mở miệng giải thích, "Là em muốn đi."
Cậu theo đuôi Phó Trí tiến vào phòng ngủ, mềm mại đáp, "Tại ở nhà dưỡng thương chán lắm."
Phó Trí quay lại nhìn cậu, thiếu niên chợt cười ngọt ngào, "Ra ngoài làm việc mới có thể trở về tìm ngài Phó tranh công chờ thưởng nha."
Con người thường là một sinh vật dễ bị cảm hóa, lời giải thích như gần như xa, mang theo chút ái muội này làm Phó Trí hiện tại có muốn cũng không thể tức giận được nữa.
"Dù sao vết thương cũng đỡ lắm rồi." Cố Niệm cởi chiếc áo, hơn một nửa ngực lộ ra, hai mép đường băng của vai trái và khuỷu tay đều dính vệt mồ hôi, khuỷu tay do cú va chạm khi nãy nên đã chảy một ít máu.
Phó Trí không phải chưa từng thấy cảnh đánh chém giết người, vết thương của Cố Niệm cũng không nặng lắm. Nhưng trên thân thể gầy gò trắng trẻo xuất hiện mấy vết thương nâu sậm cùng máu tươi quá bắt mắt, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
"Nếu cậu đã bảo là tranh công chờ thưởng vậy cậu muốn thứ gì?" Phó Trí đi tới ghế sofa ngồi xuống, vứt chiếc khăn sang một bên nhìn cậu.
Cố Niệm mặc kệ cho chiếc áo cứ như có như không trên người, tiến tới chỗ người đàn ông, nửa quỳ xuống nâng tay Phó Trí lên, nhẹ nhàng liếm lấy ngón tay cái của hắn.
Cảm giác ẩm ướt từ tay Phó Trí truyền đến. Hắn chỉ cần nhìn xuống, liền có thể thấy hết đường cong cơ thể xinh đẹp của đối phương cùng vệt hồng nhạt trước ngực trái. Hắn nheo mắt lại không nhúc nhích, như muốn nhìn cậu đang giở trò gì, để yên cho cậu làm bậy tùy thích.
Cố Niệm liếc trộm nửa ngày, thấy Phó Trí không đuổi cậu đi, gan cũng lớn hơn, tiếp tục bắt chước động tác khẩu giao mà mút ngón tay hắn. Động tác của cậu hơi ngây ngô, không thể sánh bằng sự khiêu khích của những phụ nữ trong nghề. Sau một hồi nỗ lực nhưng chả thấy Phó Trí có phản ứng, cậu ngượng ngùng dừng lại, ủ rũ cúi thấp đầu.
Ngón tay bị cậu liếm ướt bắt đầu xoa xoa xương quai xanh, miễn cưỡng hỏi, "Sao thế?"
Cố Niệm cọ mặt vào tay Phó Trí khiến hắn như cảm nhận rõ từng sợi lông tơ trên mặt cậu đang ma sát lên lòng bàn tay của mình, mang đến một trận tê dại kỳ lạ. Cậu nhu thuận trả lời, "Thật sự rất thích ngài."
Trong lòng Phó Trí không biết từ đâu nổi lên cảm giác thỏa mãn. Trên người đối phương còn vương mùi máu tanh, như một chú sư tử mới giết xong con mồi, kiêu ngạo trở về vương quốc của mình. Mà sư tử nhỏ này lại cam tâm tình nguyện thần phục bên cạnh hắn, nũng nịu nói thích hắn.
Phó Trí nâng cằm Cố Niệm, vuốt ve gò má cậu, tiện tay chỉnh lại áo của đối phương, không quản chỉnh đúng hay không, hắn lập tức ra lệnh, "Cậu đi thay băng đi."
Cố Niệm nhìn hắn chăm chú, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, quần áo tùy tiện đi ra ngoài.
Tuy đêm hôm trước Phó Trí và Hứa Y không lên giường, nhưng việc hắn thay đổi tân sủng rất nhanh đã bị truyền ra. Không những thế lời đồn còn được biến tấu đa dạng, chung quy hàm ý là Phó Trí khá yêu thích món đồ chơi mới. Xét theo tình hình, có lẽ chiêu lấy lòng lần này của Triệu thiếu gia đã thành công.
Hơn nữa sang ngày thứ hai Phó Trí cũng thuận tay bù lại lô thuốc bị cháy cho Triệu Nhuận, mà trong mắt người ngoài, đây lại giống như lời cảm ơn vì món quà đối phương đưa tới.
Từ tiểu thư, người trước đây hay cùng Phó Trí tham gia các buổi lễ đã được mời đi. Căn phòng ngủ đó bây giờ đã thuộc về vị sủng vật mói -Hứa tiểu thư.
Người trong biệt thự không quá quan tâm đến chuyện này, dù sao từ xưa tới nay Phó Trí đều tự biết chừng mực. Các cô gái đối với hắn cũng như khuy măng sét trên áo và đồng hồ trên tay, chỉ là món trang sức xinh đẹp và an phận.
Hôm nay Phó Trí cùng vài người quan trọng ở nhà uống trà nói chuyện, Hứa Y cùng người giúp việc cũng vì thế mà bận rộn hẳn lên, phải biết khi nào nên châm trà, bưng đồ ăn nhẹ đúng lúc. Tiễn khách xong, Phó Trí nhàn nhã dựa lưng vào ghế hỏi cô, "Tại sao cô lại rơi vào tay Triệu Nhuận?"
Hứa Y thay một tách trà đen khác cho hắn nhẹ nhàng đáp: "Ngài Triệu... đã giúp nhà tôi rất nhiều..."
Nói tới đây hắn không hỏi thêm nữa, đảm bảo sau câu này chính là một câu chuyện đầy đau khổ các kiểu mà Phó Trí thì rất lười nghe. Hắn bày ra dáng vẻ không muốn quan tâm, nâng chén trà lên, đơn giản ừ một tiếng, ra hiệu cô không cần nói tiếp.
Đôi mắt của người phụ nữ ánh lên một tia dịu dàng, cô cắn môi dưới giống như muốn nói gì đó, bỗng nhiên cách đó không xa bên trong nhà kính trồng hoa phát ra một tiếng động lớn.
Phó Trí sắc bén nhìn sang, bóng lưng kia chợt lóe lên, vội vã trốn sau giàn hoa khác. Hứa Y cùng quay đầu nhìn nhưng không thấy gì cả, cô bối rối mở lời, "Nhà kính trồng hoa bên kia...?"
Phó Trí đặt chén trà xuống bàn, "Là con vật nhỏ tôi nuôi thôi."
Hầu hết phụ nữ đều có hảo cảm đối với động vật nhỏ, Hứa Y hơi bất ngờ hỏi hắn, "Ngài cũng nuôi thú cưng à?"
Ánh mắt của Phó Trí vẫn như cũ nhìn giàn hoa hồng trong nhà kính, tâm tình đặc biệt tốt, "Ừ, một con mèo lớn."
Thanh âm của hắn vẫn lạnh nhưng xen chút dịu dàng, "Một con mèo rất hung dữ, khó chiều và thích phá hoa."
Cố Niệm nghe người đàn ông nhận xét về mình như thế liền hừ lạnh một tiếng, cầm kéo cắt một bó hoa hồng trắng rồi nhanh chóng chuồn ra từ cửa sau nhà kính.