• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full HOẠN SƯ KÍ LỤC (3 Viewers)

  • Chương 17

Phó Trí nói “hai ngày nữa’ thì chắc chắn là hai ngày. Quay trở về từ biên giới, nhân cơ hội nói lời chia tay, hắn hóa sói lăn lộn với Cố Niệm suốt đêm không ngừng. Đứa nhỏ đáng thương còn chưa kịp ngủ bù đã bị hắn đóng gói ném lên máy bay.

Eo cậu đau nhức như muốn gãy đôi, đứa nhỏ đành phó thác bản thân cho tên đàn ông xấu xa kiêm luôn thủ phạm kia bế mình tiến vào máy bay tư nhân. Cố Niệm buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống, ngay cả câu “Xong việc tôi sẽ đón em” cũng không thèm nghe.

Chuyến đi mệt mỏi kéo dài gần mười mấy tiếng, kể cả khi máy bay đã hạ cánh an toàn, Cố Niệm vẫn còn thấy lâng lâng. Sau khi nhận được lời dặn dò của Phó Trí, bác Cố- thuộc hạ của Hứa Chấn Quân đang sống trong căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố Zürich (1), nhanh chóng kêu người tới đón cậu.

Cố Niệm say sẩm mặt mày ngồi trong xe hơi, bắt đầu từ lúc cậu xuống sân bay tới giờ, điện thoại trong túi vẫn không ngừng rung. Cậu lấy ra xem, là Phó Trí gọi tới. Cố Niệm lạnh nhạt ném qua một bên, hờn dỗi kéo áo khoác trùm kín mặt tiếp tục ngủ ngon lành.

Dù sao thì cũng sẽ có người báo cáo lại tình hình của cậu cho Phó Trí thôi.

Đầu dây bên kia, Phó Trí vừa nghe thấy âm thanh máy bận liền không khỏi bật cười tắt điện thoại.

Trên màn hình là tin nhắn báo đã đón được Cố Niệm. Phó Trí tùy ý cất điện thoại đi, xoay người nói với Phương Dịch, “Lão K hẹn ở đâu?”

Phương Dịch trả lời điểm hẹn là một thành phố nhỏ nằm ở ven biển Châu Âu. Phó Trí nhíu mày suy nghĩ, lần này lão K hẹn cả hắn và Diệp Văn Lệ, ý tứ đã quá rõ ràng. Lão muốn quyết định chọn đối tượng hợp tác nhưng đồng thời cũng không muốn làm mất lòng một trong hai người. Cũng dễ hiểu vì sao lão lại chọn cái thành phố nhỏ bé này, nơi đây không thuộc lãnh thổ hay địa bàn làm ăn của bên nào hết, ít nhiều sẽ giảm bớt bầu không khí sặc mùi thuốc súng.

Phương Dịch kiểm tra lại danh sách thuộc hạ lần nữa sau đó báo cho Phó Trí biết Hứa Y đã lên máy bay theo yêu cầu của hắn. Phó Trí gật đầu tỏ vẻ đã nghe, đi tới cạnh bàn nhìn bản đồ đã được dánh dấu trên máy tính, quay màn hình về phía Phương Dịch, “Sau khi đàm phán kết thúc thì nhanh chóng hành động, nhớ dọn dẹp chỗ này trước. Tôi ở cảng chờ tin tức của cậu.”

“Vâng. Nhóm đã bắt đầu hành động rồi.”

Phó Trí đóng máy tính, đi đến sau tủ sách lấy ra hai khẩu súng yêu thích của mình. Tuy có bị Cố Niệm tháo tung ra nghịch mấy ngày trước nhưng khi lắp lại cậu vẫn ngoan ngoãn giúp hắn lau chùi sạch sẽ. Nhìn từng linh kiện được người nọ tỉ mỉ bảo dưỡng, khóe môi Phó Trí nhịn không được nhếch lên một chút.

Hắn cầm súng quay sang trầm giọng với Phương Dịch, “Đi thôi.”

Phó Trí mang người tới thành phố đã hẹn nhưng chỉ để lại Tiết Tắc xử lí mọi thứ còn bản thân thì biến mất không thấy tăm hơi. Khi Hứa Y tới nơi, cô liền được Tiết Tắc dẫn tới chỗ Phó Trí đang chờ.

Mặc dù có chút bất ngờ nhưng cô cũng không dám không tuân theo. Đêm đó Phó Trí quay trở về, nhưng đồng hồ sinh học đột ngột thay đổi khiến hắn có chút không khỏe. Hắn kêu Phương Dịch đi vào phòng ngủ, hình như đang bàn luận chuyện gì đó.

Hứa Y thấy người nọ bận rộn như thế, thức thời mở miệng nói, “Ngài Phó, hiện tại cũng đã muộn có gì mai tôi…”

“Không cần.” Phó Trí ngăn cô lại, bản thân ngồi xuống ghế, xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương, lạnh nhạt hỏi, “Cô Hứa đã gửi tin nhắn chưa?”

Hứa Y quay lại nhìn hắn, “Sao cơ?”

Phó Trí mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh và thờ ơ, “Tôi hỏi, cô Hứa đã gửi cho Diệp tổng vị trí của chúng tôi chưa?”

Lời của hắn khiến người phụ nữ đối diện sững sờ, giống như rơi vào hầm băng tuyệt vọng. Cô run rẩy cắn môi dưới sợ hãi nhìn hắn, “Ngài Phó…”

Phó Trí nâng tay, Phương Dịch từ phía sau bước tới đưa cho Hứa Y xấp tư liệu và hình ảnh mà họ điều tra được.

“Tôi không giống với Diệp Văn Lệ đem người nhà ra để uy hiếp cô.” Phó Trí lạnh lùng nói, “Nhưng nếu bây giờ tôi gửi cô trở về, Diệp Văn Lệ tính làm gì thì cô tự biết rồi đấy.”

Hứa Y hoảng hốt quỳ xuống đất, run rẩy lấy ra điện thoại của mình, cầu xin hắn, “Ngài Phó, tôi, tôi thật sự chưa gửi gì hết…xin ngài tha cho người nhà của tôi.”

“Tôi có thể đảm bảo mạng sống của gia đình cô, chỉ cần cô làm cho tôi một chuyện.”

Lúc này gương mặt người phụ nữ đã thấm đẫm nước mắt, cả người đều hiện rõ lên hai chữ hoảng sợ, “Tôi…”

Phương Dịch tiếp một cuộc điện thoại, sau khi kết thúc trò chuyện, anh cúi người cẩn thận thì thầm vào tai Phó Trí, “Đã chuẩn bị xong tín hiệu định vị.”

Phó Trí hài lòng gật đầu, quay sang nhìn Hứa Y nói, “Bây giờ, cô cứ gửi tin nhắn đi.”

Một ngày sau khi đến nơi, lão K chính thức gửi lời mời tới đôi bên. Như thường lệ bọn họ sẽ tiến hành giao dịch ở sòng bạc, Diệp Văn Lệ tới khách sạn trước Phó Trí nhưng hắn cũng không vội, chờ đối phương đánh hết một ván mới thong thả đi tới.

Số chip trước mặt lão K đã xếp thành một chồng cao, Phó Trí quay sang Diệp Văn Lệ nói một câu bằng tiếng Việt*, “Xem ra Diệp tổng đúng là chịu chơi.”

*Giải thích:

“Vậy còn phải xem Phó tổng định ra giá thế nào nữa.” Lão K cười lớn để Dealer (2) bắt đầu chia bài. Có lẽ vận may của Phó Trí trong trò Stud 5 lá (3) cũng không quá tệ, chơi được hai ván, lão K mới bắt đầu nói vào chủ đề chính, “Công việc ở Nam Mỹ gần đây thế nào?”

Phó Trí liếc nhìn bài mình, chỉ có hai lá cao, nhưng hắn vẫn đặt gấp đôi số chip, “Vừa mới bắt tay vào làm ắt sẽ không tránh khỏi gặp chút phiền phức nhỏ. Nhưng sẽ sớm giải quyết nhanh chóng thôi.”

Lật lá bài cuối lên, Phó Trí quả nhiên thua, hắn cười nhạt đẩy hết mớ chip lên phía trước nói tiếp, “Đều là rắc rối ở cảng của Diệp Văn Lệ.”

Dealer lần nữa chia bài. Nghe Phó Trí nói thế, tay lão K đang bốc bài hơi khựng lại, thích thú nhìn hắn, “Muốn thành công sao có thể không vướng vào rắc rối cho được? Vậy sắp tới Phó tổng tính thế nào?”

Phó Trí không trả lời, kiên trì chờ lật bài.

Lần này hắn được sảnh cao nhất, Phó Trí mỉm cười đáp, “Đương nhiên là phải dọn dẹp sạch sẽ rồi.”

Ván bài kết thúc, lão K chu đáo mời cả hai cùng tham gia tiệc tối. Trước giờ con người Diệp Văn Lệ vẫn luôn nham hiểm, xảo trá, lão K thì lại không thích nổi lửa ở địa bàn của mình nên khéo léo chuyển đề tài, thuận miệng khen món thịt mà gã ta mang tới hôm nay rất ngon. Diệp Văn Lệ nói đó là thịt lừa, sau đó hắn lặng lẽ nhìn sang chỗ Phó Trí, “Không biết Phó tổng đã từng nghe về cách ăn thịt lừa chính xác chưa?”

Phó Trí nâng ly rượu hướng tới chỗ gã, “Xin được rửa tai lắng nghe.”

“Đầu tiên cắt thịt ở phần mông của một con lừa còn sống rồi vứt đi. Chờ đến khi lớp thịt mới mọc lên, thì lại cắt tiếp và đem đi chế biến. Đảm bảo hương vị ngon cực kì.”

Sắc mặt Phó Trí không tốt lắm, có lẽ là do cảm thấy cách làm trên có phần hơi tàn nhẫn.

Diệp Văn Lệ vẫn tiếp tục nói, “Trước đây, tôi có quen một điều giáo sư, hắn bảo cách dạy dỗ của hắn cũng tương tự như thế.” Gã khẽ mỉm cười, “Ví dụ, trong lúc điều giáo, hắn sẽ tiêm một ít amphetamin (4) cho đối phương. Chỉ có tỉnh táo con người mới nhớ sâu được những nỗi đau mà họ phải chịu đựng.”

Tiếng Trung của lão K chỉ dừng ở mức trung bình, hoàn toàn không hiểu hết lời của Diệp Văn Lệ. Nhưng Phó Trí thì khác, hắn làm sao có thể không biết con cáo này đang tính ném đá giấu tay chuyện gì. Cầm lấy khăn giấy từ tốn lau miệng, hắn kiềm chế cảm giác muốn rút súng ra bắn vỡ đầu đối phương, lạnh nhạt nói, “Xem ra Diệp tổng đã tìm được một nhân tài về cho mình.”

Diệp Văn Lệ đặt dao và nĩa xuống bàn, nóng lòng hỏi, “Phó tổng muốn về sao?”

Nhưng Phó Trí không thèm để ý, hắn đứng lên quay sang chỗ lão K nói tiếng cảm ơn về bữa ăn ngày hôm nay rồi nhanh chân rời khỏi khách sạn.

Phó Trí và Phương Dịch vừa tới bãi đậu xe liền cảm giác có gì đó không đúng, Phương Dịch chỉ kịp thấp giọng nói một câu, “Nằm sấp xuống!” ngay lập tức một viên đạn bắn trúng vùng bụng anh. Phó Trí nhanh nhẹn kéo anh về, giơ chân đá văng cửa ở lối thoát hiểm, gấp rút dìu Phương Dịch chạy khỏi đó.

“Mẹ nó, Diệp Văn Lệ vậy mà dám động thủ ở đây.” Phương Dịch mắng nhỏ một câu, chịu đựng cơn đau ở bụng, nhanh chóng thông báo tình huống ở chỗ này qua tai nghe đồng thời gọi người tới hỗ trợ. Nhóm tài xế không một ai trả lời, Phó Trí nhăn mày đi tới giữa trung tâm bãi đậu xe, cẩn thận giấu Phương Dịch đi còn bản thân thì nhanh chóng rút súng ra.

Phương Dịch thấp giọng nói, “Tiết Tắc đang trên đường tới…”

Phó Trí gật đầu, đối phương xem ra đã đến nhưng hắn vẫn chưa xác định được vị trí của chúng. Phó Trí cởi đồng hồ trên tay xuống, ném ra khu vực trống trải nhất trong bãi đậu xe.

“Keng” Mặt đồng hồ nện mạnh xuống đất thu hút đám người đồng loạt nổ súng. Phó Trí dựa vào âm thanh xác định vị trí kẻ thủ, nghiêng đầu nhanh chóng đánh trả.

Nhưng đạn của hắn cũng có hạn, đội tiểu liên của đối phương vẫn xả súng không ngừng, cánh tay phải của Phó Trí không may bị trúng đạn. Phó Trí đành phải núp phía sau xe, lúc này trên mặt Phương Dịch đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt do mất máu ngày càng nhiều. Bởi vì bản thân cũng bị thương nên Phó Trí chỉ có thể miễn cưỡng kéo anh ta tới sát cửa kế bên.

Hắn và Phương dịch vừa di chuyển được vài bước, phía sau đã truyền đến tiếng nổ súng bắn nát cửa kính xe. Phó Trí không chút do dự nghiêng người bắn trả, không biết có bao nhiêu kẻ đã ngã xuống, rất nhanh bên đó cũng không thấy có ý định tiếp tục giao tranh.

Không khí lâm vào tình trạng giằng co và ngưng trệ, Phó Trí không hề chủ quan, ngay cả khi cả hai đã tới gần cửa nhưng Phương Dịch cũng không dám tùy tiện mở ra. Phó Trí bỏ qua vết thương vẫn đang rỉ máu của mình, hắn bình tĩnh quan sát cục diện, dường như chỉ cần có một điểm bất thường thì sẽ ngay lập tức nổ súng.

Ngay khi nghe thấy âm thanh xé gió của viên đạn đang lao đến với tốc độ cực nhanh thì ở nơi lối vào bãi đậu xe truyền đến tiếng ma sát sởn gai ốc của bánh xe trên mặt đường. Một chiếc polo đột ngột lao vào trong trận địa. Phó Trí còn chưa kịp xác định đó là xe của người qua đường hay của mình thì Cố Niệm đã nhoài người ra từ cửa sổ xe, lạnh lùng rút súng càn quét một vòng. Cậu mở cửa xe thuần thục nhảy lên nóc, nhanh gọn giải quyết một kẻ đang núp trong góc tối.

Phó Trí kéo Phương Dịch đứng lên, tạm thời đẩy anh vào ghế sau. Cố Niệm lắp thêm bốn khẩu súng, đẩy Phó Trí vào ghế phụ lái rồi đạp ga bỏ chạy.

Dù sao những năm gần đây Phó Trí cũng đã quen sống trong nhung lụa, rất hiếm khi bị thương. Hơn thế miệng vết thương vẫn không có giấu hiệu cầm máu, thanh âm của hắn yếu ớt, không hề đáng sợ như mọi ngày, “Sao em lại tới đây?”

Cố Niệm lái xe vào bãi đỗ của một tòa nhà trong trung tâm thành phố sau đó đi lên tầng cao nhất. Cậu chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Phó Trí, “Đến xem thử ngài Phó có ngoan hay không?”

Phương Dịch đang nằm ở ghế sau nghe thế hoảng hồn, hận không thể biến mất ngay bây giờ, để tránh sau này lỡ mà ông chủ nhà mình có lên cơn điên giết người diệt khẩu thì hắn sẽ là kẻ xanh cỏ đầu tiên mất.

Mà lúc này người đằng trước dường như đang rất có hứng thú muốn tính sổ với cách làm của Phó Trí. Cố Niệm dịu dàng nói, “Nghe nói tối qua ngài Phó và cô Hứa ở cùng với nhau.”

Trong lúc nói chuyện, xe đã đi lên tầng cao nhất, nhưng từ tầng này trở đi nếu muốn tới chỗ ban công thì phải đi bộ. Thiếu niên đạp phanh xe, giống như không lâu trước đây Phó Trí từng hỏi cậu một câu trong nhà kính, “Ngài Phó muốn ngủ với phụ nữ?”

Phương Dịch lúc này đã triệt để chấp nhận số phận rồi.

Phó Trí thoáng bối rối, giọng điệu có phần thả lỏng hơn đôi chút, “Cô ta là người của Diệp Văn Lệ.” Hắn vừa nói xong, cơn đau đầu lại kéo đến, “Đã gửi em ở chỗ bác Cố rồi…”

Không để Phó Trí nói hết câu, Cố Niệm đã nhào tới hôn hắn, nụ hôn có chút lỗ mãng, thậm chí hàm răng đôi bên còn sắp chạm vào nhau. Nếu ban đầu Phó Trí có hơi choáng váng vì thiếu máu thì bây giờ hắn lại tự nguyện chết chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt này.

Nhưng hiện tại cũng không phải là thời gian thích hợp để nói chuyện yêu đương, người của Diệp Văn Lệ có thể đuổi đến đây bất kì lúc nào. Cố Niệm chỉ hôn một cái sau đó liền buông tha người nọ, cậu xoay người mở cửa xe, nâng Phương Dịch hướng về phía ban công, “Tiết Tắc đã chuẩn bị trực thăng, lát nữa sẽ tới đây.”

Cố Niệm giúp Phó Trí băng bó đơn giản vết thương, sau đó định đi xuống lầu chặn đám người kia lại. Tay trái vẫn còn lành lặn của hắn vươn ra giữ chặt lấy cậu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Ở yên đây, đừng đi xuống đó.”

Cố Niệm quay đầu nhìn người nọ, “Để bọn họ lên đây thì phiền lắm. Ở đây chỉ còn có em là lành lặn…” Cậu vừa nói vừa quay qua nhìn quanh bốn phía, ở ban công này không có chỗ che chắn, nếu đám người kia tới được đây thì chắc chắn cả ba sẽ thành bia ngắm sống mất.

Phó Trí vẫn kiên quyết nắm chặt tay cậu, nhưng vì bị thương nên lực đạo cũng giảm bớt vài phần. Cố Niệm không dám giãy dụa, chỉ có thể thuận theo dừng bước.

Phó Trí lấy điện thoại gọi cho Tiết Tắc. Lúc này Tiết Tắc đang ở trên trực thăng, tiếng gió thổi rất lớn khiến hắn không thể nghe được gì. Phó Trí khó chịu cúp máy, kéo tay cậu tới góc cửa gần đó, “Ở yên đây cho tôi.”

Cố Niệm nhìn chằm chằm Phó Trí, trong đôi mắt màu trà toàn là hình ảnh người đàn ông đứng dưới màn đêm tối tăm tịch mịch. Cậu vươn tay phải ra ôm cổ hắn, dịu dàng hôn lên môi đối phương.

Gió thổi vào ban đêm cực kì mạnh, đặc biệt là ở tầng cao nhất. Phó Trí dùng tay trái của mình giữ lấy cậu nhưng vô tình không chú ý tới động tác nhỏ của người kia, đến khi nghe thấy tiếng kim loại vang lên hắn mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Phó Trí cúi đầu, trên cổ tay phải hắn là một cái còng tay và đầu còn lại thì nằm ở lan can.

Cố Niệm nhân lúc Phó Trí còn chưa hồi phục tinh thần, nhanh chóng hôn lên môi hắn lần nữa sau đó đứng dậy lùi về sau hai bước mỉm cười hứa hẹn nói, “Em sẽ về sớm thôi.”

Note:

(1) Zürich: là thành phố lớn nhất của Thụy Sĩ và cũng là một trong những thành phố toàn cầu trên thế giới.

(2) Dealer: là một người được chỉ định hỗ trợ trên các bàn chơi bài tại Casino, nhiệm vụ chính của họ là chia bài và thanh toán cho người chơi.

(3) Stud 5 lá: phiên bản đầu tiên của poker mở rộng, năm 1865 bắt đầu phổ biến trong các sòng bài bên Mỹ.

(4) Amphetamin: hay còn gọi là hồng phiến, là chất kích thích giúp tỉnh táo và tập trung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom