Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Q.2 - Chương 20: Chương 14 Cờ Tranh Thiên Hạ
Hôm ấy, cuộc đấu cờ diễn ra từ sáng sớm tới tận trưa, Tiểu Huyền đã cầm hòa Ngu đại sư liền ba ván.
Ván thứ tư, Ngu đại sư chiếm được ưu thế về sức quân nhưng lại bị Tiểu Huyền liên tục dùng những nước vu vơ đổi quân cầu hòa, cuối cùng bó chân bó tay, thế là lại hòa ván nữa. Tuy ông đã tu luyện nhiều năm, tâm cảnh đạt đến mức như mặt nước hồ thu bình lặng, song lúc này cũng vì cờ mà sinh oán, bèn vung ống tay áo vốn chẳng vừa vặn lắm tới phủi bàn cờ, hậm hực nói: “Ngươi cứ chơi cờ như thế thì còn gì là thú vị nữa? Chẳng lẽ ngươi chỉ một lòng muốn cầu hòa? Thực là không có tiền đồ mà!”
Tiểu Huyền cười hì hì, bày lại chiến trường. “Cảnh giới cao nhất của Dịch Thiên quyết là không đánh mà khuất phục được người ta, điều này chứng tỏ gia gia vẫn chưa học đến nơi đến chốn.”
Ngu đại sư ngẫm lại, thấy những lời này rất có lý, bèn nhủ thầm: Thằng bé Tiểu Huyền này tuy không biết võ công nhưng từ nhỏ đã tu luyện Thiên Mệnh bảo điển, rất có tuệ căn, bây giờ còn nắm được sự tinh túy của Dịch Thiên quyết hơn cả ta, ngày sau nhất định sẽ là một nhân vật phi thường.
Nghĩ đến đây, trái tim Ngu đại sư bất giác giá lạnh. Ông ta xuất thân từ Anh Hùng chủng, cả đời phải giữ tấm thân đồng tử, tất nhiên rất hâm mộ niềm vui gia đình sum vầy của người khác. Những ngày qua, ở cùng Tiểu Huyền rất vui vẻ, ông ta bất giác đã coi nó như cháu ruột của mình, hoàn toàn quên mất nó chính là “sát tinh” trong lời tiên đoán của Khổ Tuệ đại sư... Phải biết rằng khi tranh bá thiên hạ, có võ công tuyệt thế cố nhiên là tốt nhất, nhưng cũng không nhất định phải có. Chẳng lẽ bản thân bị ma xui quỷ khiến mà đã bồi dưỡng ra một kẻ đối đầu với thiếu chủ? Chẳng lẽ bản thân cũng nên làm giống như Cảnh Thành Tượng, hủy hoại đứa bé này ngay từ bây giờ?
Ngu đại sư vừa nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh bất giác tuôn đầy...
Đúng lúc đó, từ trong núi bỗng vọng tới một tiếng hú dài. Âm thanh ấy trong vắt, du dương, vang vọng không ngừng giữa sơn cốc, qua một tuần hương vẫn chưa dừng lại. Dường như người cất tiếng hú này không cần mở miệng đổi hơi, hẳn nhiên là một tay cao thủ có võ công tuyệt thế.
Tiểu Huyền thầm xao động, trên mặt hiện rõ nét mừng. “Nhất định là Lâm thúc thúc tới đón cháu rồi...” Rồi nó vội vàng đưa tay che miệng. Ngu đại sư đã nói rõ là muốn nó ở lại nơi núi hoang này, sao chịu để Lâm Thanh đưa nó đi? Những ngày vừa qua, Tiểu Huyền cả ngày chỉ nghĩ đến việc đánh cờ, khi rảnh rỗi một chút lại đi xem Thiên Mệnh bảo điển, chưa từng nghĩ tới việc nếu Lâm Thanh tới đón mình thì sẽ thế nào. Từ hồi nó còn nhỏ, phụ thân Hứa Mạc Dương đã nói với nó rằng chốn giang hồ vốn hiểm ác, nghĩ tới chuyện bản thân mình bây giờ không có võ công, e là khó có thể làm gì được trên giang hồ, nó nhủ thầm thà mình cứ ở lại nơi núi non hoang dã này sống hết đời còn hơn. Nhưng dù có tự an ủi thế nào, sâu thẳm trong lòng nó vẫn luôn cảm thấy không cam tâm...
Tâm tư Tiểu Huyền xoay chuyển không ngừng, vừa muốn đi theo Lâm Thanh vừa không nỡ rời xa Ngu đại sư, còn sợ Lâm Thanh và Ngu đại sư sẽ nảy sinh xung đột, nhất thời ngay đến bản thân nó cũng không biết nên lựa chọn ra sao. Cả đời nó, thực hiếm có khi nào cảm thấy do dự như lúc này.
Ngu đại sư thì hơi biến sắc mặt, cất tiếng lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã tới rồi.”
Lời vừa dứt, ngoài động đã vang lên tiếng bước chân của mấy người. Một người cung kính nói: “Đệ tử Điểm Tình các Cảnh Thành Tượng mời Vật sư bá khai quan xuất sơn, dẫn hai mươi Hành Đạo đệ tử của bốn đại gia tộc nghênh chiến Ngự Linh đường.” Không ngờ người này lại là Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng.
Tiếng hú kia đột nhiên dừng lại, một giọng nói vang vọng vào tai mọi người: “Hay lắm, hay lắm, thì ra Vật Do Tiêu Vật lão gia tử vẫn còn trên nhân thế. Vãn bối từ nhỏ đã nghe nói tới cuộc chiến thảm liệt sáu mươi năm trước, chỉ hận sinh không gặp thời, không có duyên nhìn thấy phong thái của các vị tiền bối. Hôm nay có thể thực hiện tâm nguyện ngày xưa, lòng này mừng rỡ khôn cùng.” Miệng hắn nói là mừng rỡ nhưng lại chẳng hề có vẻ mừng rỡ, trong giọng nói toát ra sự oán hận tột cùng, kết hợp với tiếng hú không ngừng vang vọng trong sơn cốc, khiến nơi đây tràn ngập thứ không khí cực kỳ quỷ dị.
Lúc này Tiểu Huyền mới biết người này không phải Ám khí vương Lâm Thanh mà là cao thủ của Ngự Linh đường. Giọng nói này thoạt nghe thì hòa nhã, khiêm nhường nhưng bên trong lại thấp thoáng phong mang, người cất tiếng dường như còn khá trẻ.
Nhưng giọng nói này lại có vẻ không bình thường, dường như trong miệng người nói có ngậm thứ gì đó khiến cho đầu lưỡi bị đẩy lên, dán sát vào hàm trên, do đó giọng nói mang đầy âm mũi, tựa như do một người bị thiếu mất nửa đoạn lưỡi nói ra, tràn đầy vẻ quái dị. Ấy thế nhưng mỗi chữ hắn nói ra lại vô cùng rõ ràng, khoảng cách giữa mỗi chữ dường như đã được tính toán từ trước, cực kỳ đều nhau, khiến cho các âm tiết giống như trống gõ, đều đặn đập vào trái tim Tiểu Huyền. Sau nháy mắt nó đã có cảm giác như ở trong cơn ác mộng, tựa hồ lại trở về lúc nghe thấy tiếng huýt sáo của Ninh Hồi Phong nơi Khốn Long sơn trang ngày đó, Diệt Tuyệt thần thuật chừng như lại bùng phát trong cơ thể.
Ngu đại sư khẽ cười hờ hững. “Từ nay, trên đời này chỉ có Ngu đại sư, đừng ai nhắc tới cái tên Vật Do Tiêu nữa.”
Giọng của người đó như gần như xa, phiêu hốt bất định, khiến Tiểu Huyền nghe mà rất khó chịu, ruột gan như nhộn nhạo sục sôi, mãi tới khi nghe thấy giọng nói hùng hồn của Ngu đại sư thì mới đột nhiên tỉnh táo trở lại. Tới bây giờ nó mới biết tên thật của Ngu đại sư là Vật Do Tiêu. Hứa Mạc Dương từng kể cho nó nghe câu chuyện về lão ngoan đồng Vật Do Tâm, như vậy xét ra Vật Do Tâm chính là cao thủ đời trước của Anh Hùng chủng.
“Thì ra là vậy!” Giọng nói quái dị đó lạnh lùng vang lên, không mang theo chút tình cảm nào. “Trước tiên, vãn bối xin chúc mừng tiền bối đã thoát khỏi cõi Ngũ hành phàm tục. Hiện giờ, ngay đến cái tên ở nơi tục thế cũng đã không cần nữa, chắc hẳn tiền bối sẽ đứng ngoài ván cược lần này?”
Ngu đại sư cất tiếng cười sang sảng. “Xuất thế thì sao? Nhập thế thì thế nào? Gạt bỏ những hạt bụi nơi tâm cảnh, sẽ biết ngay hai điều đó vốn chẳng hề khác nhau.”
Người đó làm bộ thất thanh hô lớn: “Tiền bối là bậc cao nhân phi phàm, nếu một lòng muốn làm khó vãn bối, há chẳng phải sẽ khiến vãn bối phụ lòng đường chủ ư?”
Trong mắt Ngu đại sư lóe lên ánh tinh quang. “Hồng Trần, Tử Mạch, Bích Diệp, Thanh Sương, ngươi là vị nào?”
Người đó cười khiêm tốn, nói: “Tiền bối mắt sáng như đuốc, vãn bối Thanh Sương lệnh sứ, tạm ngồi ở chức phó đường chủ.”
Ngu đại sư hơi cau mày, Ngự Linh đường có ba kỳ là Viêm Nhật, Hỏa Vân, Diễm Lôi, mỗi kỳ lại có một vị sứ giả, lần lượt là Hồng Trần, Tử Mạch, Bích Diệp, ngoài ra còn có một người khác chuyên chấp chưởng thánh vật Thanh Sương lệnh của Ngự Linh đường, được gọi là Thanh Sương lệnh sứ, thân phận chỉ xếp sau đường chủ. Trên Thanh Sương lệnh đó nghe đồn có khắc mười chín câu bí quyết võ học, nhưng chưa người nào có thể tham ngộ thấu. Có điều, ba trăm năm trước, Thanh Sương lệnh sứ của Ngự Linh đường bất ngờ bỏ mạng ở Tây Vực, Thanh Sương lệnh từ đó mất tích, Thanh Sương lệnh sứ cũng trở nên hữu danh vô thực, không ai đảm nhận. Ấy vậy mà người tới đây lần này lại tự xưng là Thanh Sương lệnh sứ, còn thay đường chủ xuất chiến, chỉ e Thanh Sương lệnh đã được tìm về.
Phải biết rằng ván cược này cực kỳ quan trọng, lần nào cũng do Ngự Linh đường chủ đích thân dẫn người tới đây. Hơn hai trăm năm qua, Ngự Linh đường đã thua liền bốn trận, tất nhiên sẽ tìm đủ mọi cách để thắng được cuộc chiến sáu mươi năm một lần với bốn đại gia tộc này. Ấy vậy mà hiện giờ đường chủ lại không xuất chiến, việc này quả thực có vấn đề...
Vừa nghĩ tới đây, Ngu đại sư bèn trầm giọng nói: “Ngự Linh đường chỉ phái Thanh Sương lệnh sứ tới đây, thực là phách lối, lẽ nào lại nắm chắc có thể thắng được ván cược hôm nay sao?”
Thanh Sương lệnh sứ vẫn không hiện thân, giọng nói như gần như xa hững hờ vọng lại: “Ta vốn muốn mời đường chủ đích thân tới, nhưng ngài lại nói: “Những năm nay, bốn đại gia tộc nhân tài điêu linh, không có kẻ nào gánh vác được việc lớn, chi bằng để ngươi đi rèn giũa một phen, ngày sau còn khôi phục lại uy danh của Ngự Linh đường ta...””
“Năm xưa, bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường đã có lời ước hẹn trước mặt Thiên Hậu, bên nào thua, trong vòng sáu mươi năm tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện trong giang hồ.” Ngu đại sư cười lạnh, nói. “Ấy thế mà lão phu lại nghe nói không lâu trước đây, Hồng Trần sứ thuộc Viêm Nhật kỳ của quý đường đã náo động một phen long trời lở đất tại Cầm Thiên bảo, thực đã vi phạm ước định giữa hai bên. Hiện giờ Ngự Linh đường chủ cũng không đích thân xuất chiến, xem ra đã dự định bội tín hủy ước rồi sao...”
Thanh Sương lệnh sứ cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tiền bối đã bế quan nhiều năm, tại sao lại biết được những việc này?”
Ngu đại sư khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Ngự Linh đường cho rằng có thể bịt miệng tất cả mọi người trong thiên hạ sao?”
Thanh Sương lệnh sứ vẫn không hề tỏ ra nôn nóng. “Tiền bối chớ nên tin vào những lời đồn bậy trên giang hồ! Ai biết liệu có kẻ nào giả mạo Hồng Trần sứ để giá họa cho Ngự Linh đường hay không?”
Giọng nói của Cảnh Thành Tượng từ ngoài động vọng vào: “Với lối hành sự có thù tất báo, đuổi tận giết tuyệt của Ngự Linh đường, ai dám giả mạo Hồng Trần sứ chứ?”
“Cảnh huynh nói vậy là sai rồi. Hồng Trần sứ rõ ràng vẫn ở lại canh giữ bổn đường, cớ sao huynh lại nói y đại náo Cầm Thiên bảo, không biết có nhân chứng hay vật chứng gì không?” Thanh Sương lệnh sứ khẽ thở ra một hơi, ung dung nói. “Có lẽ bốn đại gia tộc tự biết lần này giao chiến không có bao nhiêu phần thắng, mới cố tình gây ra tranh chấp, ngày sau dù có hủy ước thì cũng tìm được lý do. Nói tới có thù tất báo thì quả đúng là tác phong nhất quán của Ngự Linh đường, nhưng còn bốn chữ đuổi tận giết tuyệt, e rằng chính là tâm tư của Cảnh huynh lúc này đây...” Hắn tuy nói năng bừa bãi nhưng những lời này thoạt nghe cũng khá hợp tình hợp lý. Cảnh Thành Tượng là người trung hậu, không muốn tranh hơn thua miệng lưỡi với đối thủ, do đó nhất thời cũng không nghĩ ra nên phản bác thế nào, đành im lặng.
Ngu đại sư thầm kinh hãi, tên Thanh Sương lệnh sứ này phản ứng mau lẹ, giỏi tài biện bác, trong lúc nói cười vẫn để lộ phong mang, thực là một tay kình địch. Rồi ông cất giọng chế giễu: “Thực đúng là mồm mép tép nhảy, chẳng rõ bây giờ ngươi đã nắm chắc mấy phần về trận chiến hôm nay rồi?”
“Vậy thì phải xem tiền bối có để ý tới thanh danh hay không.” Thanh Sương lệnh sứ thản nhiên cười, nói. “Nếu tiền bối cậy lớn bắt nạt nhỏ, tám, chín phần nắm chắc trước đó của vãn bối chỉ còn lại năm, sáu phần thôi...”
Ngu đại sư lạnh lùng nói: “Với mạng lưới tình báo của Ngự Linh đường, há lại không biết lão phu vẫn còn sống trên đời? Sau hơn hai trăm năm liên tiếp thất bại, chẳng rõ Ngự Linh đường còn lại bản lĩnh gì đây?”
Thanh Sương lệnh sứ cất tiếng cười quái dị. “Một lát nữa tiền bối sẽ được biết bản lĩnh của Ngự Linh đường.”
Tiểu Huyền không sao chịu nổi giọng điệu quái gở của tên Thanh Sương lệnh sứ này nữa, bèn cất tiếng nói lớn với Ngu đại sư: “Gia gia chớ nên đánh giá thấp bọn chúng, Ngự Linh đường này ít nhất còn có một bản lĩnh, ấy là nói khoác không biết ngượng.”
Thanh Sương lệnh sứ chặc lưỡi, nói: “Bốn đại gia tộc quả nhiên đầy rẫy nhân tài, trong tình hình hiện giờ mà cũng đến lượt một đứa trẻ con nói chuyện.”
Tiểu Huyền hậm hực nói: “Trước mặt Ngu đại sư, ngươi chẳng phải cũng là trẻ con sao?”
Ngu đại sư cười vang. “Chính phải, chính phải!” Rồi ông xoa đầu Tiểu Huyền, tỏ ý khen ngợi.
Thanh Sương lệnh sứ cũng không tức giận. “Nếu vậy, xin tiền bối hãy đứng ngoài việc này, để vãn bối buông tay đấu một trận với Cảnh huynh, tránh để người đời nói rằng bốn đại gia tộc cậy lớn bắt nạt nhỏ.” Xem ra, nói tới cùng, hắn vẫn muốn khích Ngu đại sư không ra tay.
“Lão phu chẳng muốn nói những lời thừa thãi với tên hậu bối ngươi nữa.” Ngu đại sư cất tiếng quát lớn. “Trừ ma vệ đạo vốn là nhiệm vụ của ta, trong thời khắc này, há có thể đứng ngoài để lũ các ngươi đạt thành âm mưu quỷ kế?” Sau đó, ông lại lớn tiếng nói với người ngoài động: “Thành Tượng vào đây đi, lão phu bế quan năm mươi năm chính là để chờ ngày này, nhất định sẽ gánh vác nhiệm vụ nặng nề của bản môn, dốc sức đấu một phen với Ngự Linh đường!”
Hơn hai mươi người nối đuôi nhau đi vào, dẫn đầu chính là Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng. Ông ta hiển nhiên đã biết tung tích của Tiểu Huyền, tuy nhìn thấy nó đang ngồi cạnh chiếc bàn đá đánh cờ với Ngu đại sư nhưng cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, trong mắt còn thoáng qua một tia áy náy khó có thể phát giác, sau đó khom người thật sâu, cung kính nói: “Các chủ đời thứ mười bảy của Điểm Tình các là Cảnh Thành Tượng bái kiến Vật sư bá!”
Tiểu Huyền nhìn kĩ, thấy ngoài Cảnh Thành Tượng thì còn có hai mươi người của bốn đại gia tộc tới đây. Mấy người Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ, Vật Thiên Thành, Mạc Liễm Phong đều có mặt, còn lại chắc hẳn đều là các đệ tử tinh anh được lựa chọn từ Hành Đạo đại hội, trong đó có mấy nữ tử dáng người nhỏ nhắn, có lẽ là cao thủ của Ôn Nhu hương. Thủy Nhu Thanh cũng tới nhưng Hoa Tưởng Dung thì lại không có ở đây.
Trên khuôn mặt mọi người đầy vẻ nặng nề, duy có Thủy Nhu Thanh nhìn thấy Tiểu Huyền thì khẽ mỉm cười.
Ngu đại sư thay đổi hẳn dáng vẻ hiền từ thường ngày, nghiêm túc nói: “Hai mươi người của bốn đại gia tộc đã tới đầy đủ, lần này Ngự Linh đường định đưa ra quy tắc thế nào đây?”
Thanh Sương lệnh sứ hờ hững nói: “Đã như vậy, mời các vị rời bước tới Ly Vọng Nhai quyết một phen tử chiến với Ngự Linh đường ta!” Dứt lời, liền không thấy động tĩnh gì nữa.
Ngu đại sư nhìn mọi người một lượt. “Lần này, tuy không có người của Hạo Không môn làm trọng tài nhưng chúng ta cũng đừng để Ngự Linh đường kiếm cớ nói là chúng ta ỷ đông hiếp ít, do đó vẫn sẽ xuất chiến với hai mươi người thôi...” Nói rồi, ánh mắt ông lại nhìn khắp các đệ tử của bốn đại gia tộc, dường như muốn chọn ra hai người để cho ở lại.
Tiểu Huyền nghĩ bụng mình có thể coi là truyền nhân của Hạo Không môn, tất nhiên có lý do để đi xem cuộc chiến trăm năm khó gặp này, vội vàng nói: “Cháu...” Nhưng nó vừa nói được một chữ đã bị Vật Thiên Thành điểm nhẹ vào ngực, lập tức hôn mê, ngã lăn ra đất. Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ và Mạc Liễm Phong vốn bất mãn với việc Cảnh Thành Tượng phế võ công của Tiểu Huyền, nhưng do đại địch đang ở trước mặt nên không tiện để xảy ra tranh chấp, đều thầm thở dài.
Thủy Nhu Thanh không hiểu căn nguyên bên trong, kinh hãi kêu lên một tiếng, đang định mở miệng hỏi thì đã bị phụ thân dùng ánh mắt ngăn lại.
Cảnh Thành Tượng muốn giải thích với Ngu đại sư, Ngu đại sư đã khoát tay, thở dài, nói: “Đứa bé này có thể đấu cờ ngang tay với lão phu, thiên phú rất cao, cũng không cần làm khó nó quá. Đợi sau khi cuộc đấu với Ngự Linh đường kết thúc, nếu lão phu còn giữ được tính mạng, tự khắc sẽ lưu nó lại đây.”
Cảnh Thành Tượng vốn không biết nên xử trí Tiểu Huyền thế nào, nghe Ngu đại sư nói vậy thì đành gật đầu đồng ý.
Ngu đại sư chỉ tay vào Thủy Nhu Thanh và một đệ tử khác của Điểm Tình các. “Hai người các ngươi ở lại đây trông coi đứa bé này, những người khác theo ta tới Ly Vọng Nhai.” Ông vốn có nhãn lực inh, sớm đã nhìn ra trong số những người của bốn đại gia tộc ở đây thì võ công của Thủy Nhu Thanh và người đệ tử của Điểm Tình các kia là kém nhất.
Thủy Nhu Thanh tuy rất sợ vị Ngu đại sư chưa từng gặp mặt này nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Cháu muốn đi với cha cháu.”
Ngu đại sư trừng mắt, nói: “Ngươi nghĩ đây là trò chơi của trẻ con sao?”
Ván thứ tư, Ngu đại sư chiếm được ưu thế về sức quân nhưng lại bị Tiểu Huyền liên tục dùng những nước vu vơ đổi quân cầu hòa, cuối cùng bó chân bó tay, thế là lại hòa ván nữa. Tuy ông đã tu luyện nhiều năm, tâm cảnh đạt đến mức như mặt nước hồ thu bình lặng, song lúc này cũng vì cờ mà sinh oán, bèn vung ống tay áo vốn chẳng vừa vặn lắm tới phủi bàn cờ, hậm hực nói: “Ngươi cứ chơi cờ như thế thì còn gì là thú vị nữa? Chẳng lẽ ngươi chỉ một lòng muốn cầu hòa? Thực là không có tiền đồ mà!”
Tiểu Huyền cười hì hì, bày lại chiến trường. “Cảnh giới cao nhất của Dịch Thiên quyết là không đánh mà khuất phục được người ta, điều này chứng tỏ gia gia vẫn chưa học đến nơi đến chốn.”
Ngu đại sư ngẫm lại, thấy những lời này rất có lý, bèn nhủ thầm: Thằng bé Tiểu Huyền này tuy không biết võ công nhưng từ nhỏ đã tu luyện Thiên Mệnh bảo điển, rất có tuệ căn, bây giờ còn nắm được sự tinh túy của Dịch Thiên quyết hơn cả ta, ngày sau nhất định sẽ là một nhân vật phi thường.
Nghĩ đến đây, trái tim Ngu đại sư bất giác giá lạnh. Ông ta xuất thân từ Anh Hùng chủng, cả đời phải giữ tấm thân đồng tử, tất nhiên rất hâm mộ niềm vui gia đình sum vầy của người khác. Những ngày qua, ở cùng Tiểu Huyền rất vui vẻ, ông ta bất giác đã coi nó như cháu ruột của mình, hoàn toàn quên mất nó chính là “sát tinh” trong lời tiên đoán của Khổ Tuệ đại sư... Phải biết rằng khi tranh bá thiên hạ, có võ công tuyệt thế cố nhiên là tốt nhất, nhưng cũng không nhất định phải có. Chẳng lẽ bản thân bị ma xui quỷ khiến mà đã bồi dưỡng ra một kẻ đối đầu với thiếu chủ? Chẳng lẽ bản thân cũng nên làm giống như Cảnh Thành Tượng, hủy hoại đứa bé này ngay từ bây giờ?
Ngu đại sư vừa nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh bất giác tuôn đầy...
Đúng lúc đó, từ trong núi bỗng vọng tới một tiếng hú dài. Âm thanh ấy trong vắt, du dương, vang vọng không ngừng giữa sơn cốc, qua một tuần hương vẫn chưa dừng lại. Dường như người cất tiếng hú này không cần mở miệng đổi hơi, hẳn nhiên là một tay cao thủ có võ công tuyệt thế.
Tiểu Huyền thầm xao động, trên mặt hiện rõ nét mừng. “Nhất định là Lâm thúc thúc tới đón cháu rồi...” Rồi nó vội vàng đưa tay che miệng. Ngu đại sư đã nói rõ là muốn nó ở lại nơi núi hoang này, sao chịu để Lâm Thanh đưa nó đi? Những ngày vừa qua, Tiểu Huyền cả ngày chỉ nghĩ đến việc đánh cờ, khi rảnh rỗi một chút lại đi xem Thiên Mệnh bảo điển, chưa từng nghĩ tới việc nếu Lâm Thanh tới đón mình thì sẽ thế nào. Từ hồi nó còn nhỏ, phụ thân Hứa Mạc Dương đã nói với nó rằng chốn giang hồ vốn hiểm ác, nghĩ tới chuyện bản thân mình bây giờ không có võ công, e là khó có thể làm gì được trên giang hồ, nó nhủ thầm thà mình cứ ở lại nơi núi non hoang dã này sống hết đời còn hơn. Nhưng dù có tự an ủi thế nào, sâu thẳm trong lòng nó vẫn luôn cảm thấy không cam tâm...
Tâm tư Tiểu Huyền xoay chuyển không ngừng, vừa muốn đi theo Lâm Thanh vừa không nỡ rời xa Ngu đại sư, còn sợ Lâm Thanh và Ngu đại sư sẽ nảy sinh xung đột, nhất thời ngay đến bản thân nó cũng không biết nên lựa chọn ra sao. Cả đời nó, thực hiếm có khi nào cảm thấy do dự như lúc này.
Ngu đại sư thì hơi biến sắc mặt, cất tiếng lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã tới rồi.”
Lời vừa dứt, ngoài động đã vang lên tiếng bước chân của mấy người. Một người cung kính nói: “Đệ tử Điểm Tình các Cảnh Thành Tượng mời Vật sư bá khai quan xuất sơn, dẫn hai mươi Hành Đạo đệ tử của bốn đại gia tộc nghênh chiến Ngự Linh đường.” Không ngờ người này lại là Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng.
Tiếng hú kia đột nhiên dừng lại, một giọng nói vang vọng vào tai mọi người: “Hay lắm, hay lắm, thì ra Vật Do Tiêu Vật lão gia tử vẫn còn trên nhân thế. Vãn bối từ nhỏ đã nghe nói tới cuộc chiến thảm liệt sáu mươi năm trước, chỉ hận sinh không gặp thời, không có duyên nhìn thấy phong thái của các vị tiền bối. Hôm nay có thể thực hiện tâm nguyện ngày xưa, lòng này mừng rỡ khôn cùng.” Miệng hắn nói là mừng rỡ nhưng lại chẳng hề có vẻ mừng rỡ, trong giọng nói toát ra sự oán hận tột cùng, kết hợp với tiếng hú không ngừng vang vọng trong sơn cốc, khiến nơi đây tràn ngập thứ không khí cực kỳ quỷ dị.
Lúc này Tiểu Huyền mới biết người này không phải Ám khí vương Lâm Thanh mà là cao thủ của Ngự Linh đường. Giọng nói này thoạt nghe thì hòa nhã, khiêm nhường nhưng bên trong lại thấp thoáng phong mang, người cất tiếng dường như còn khá trẻ.
Nhưng giọng nói này lại có vẻ không bình thường, dường như trong miệng người nói có ngậm thứ gì đó khiến cho đầu lưỡi bị đẩy lên, dán sát vào hàm trên, do đó giọng nói mang đầy âm mũi, tựa như do một người bị thiếu mất nửa đoạn lưỡi nói ra, tràn đầy vẻ quái dị. Ấy thế nhưng mỗi chữ hắn nói ra lại vô cùng rõ ràng, khoảng cách giữa mỗi chữ dường như đã được tính toán từ trước, cực kỳ đều nhau, khiến cho các âm tiết giống như trống gõ, đều đặn đập vào trái tim Tiểu Huyền. Sau nháy mắt nó đã có cảm giác như ở trong cơn ác mộng, tựa hồ lại trở về lúc nghe thấy tiếng huýt sáo của Ninh Hồi Phong nơi Khốn Long sơn trang ngày đó, Diệt Tuyệt thần thuật chừng như lại bùng phát trong cơ thể.
Ngu đại sư khẽ cười hờ hững. “Từ nay, trên đời này chỉ có Ngu đại sư, đừng ai nhắc tới cái tên Vật Do Tiêu nữa.”
Giọng của người đó như gần như xa, phiêu hốt bất định, khiến Tiểu Huyền nghe mà rất khó chịu, ruột gan như nhộn nhạo sục sôi, mãi tới khi nghe thấy giọng nói hùng hồn của Ngu đại sư thì mới đột nhiên tỉnh táo trở lại. Tới bây giờ nó mới biết tên thật của Ngu đại sư là Vật Do Tiêu. Hứa Mạc Dương từng kể cho nó nghe câu chuyện về lão ngoan đồng Vật Do Tâm, như vậy xét ra Vật Do Tâm chính là cao thủ đời trước của Anh Hùng chủng.
“Thì ra là vậy!” Giọng nói quái dị đó lạnh lùng vang lên, không mang theo chút tình cảm nào. “Trước tiên, vãn bối xin chúc mừng tiền bối đã thoát khỏi cõi Ngũ hành phàm tục. Hiện giờ, ngay đến cái tên ở nơi tục thế cũng đã không cần nữa, chắc hẳn tiền bối sẽ đứng ngoài ván cược lần này?”
Ngu đại sư cất tiếng cười sang sảng. “Xuất thế thì sao? Nhập thế thì thế nào? Gạt bỏ những hạt bụi nơi tâm cảnh, sẽ biết ngay hai điều đó vốn chẳng hề khác nhau.”
Người đó làm bộ thất thanh hô lớn: “Tiền bối là bậc cao nhân phi phàm, nếu một lòng muốn làm khó vãn bối, há chẳng phải sẽ khiến vãn bối phụ lòng đường chủ ư?”
Trong mắt Ngu đại sư lóe lên ánh tinh quang. “Hồng Trần, Tử Mạch, Bích Diệp, Thanh Sương, ngươi là vị nào?”
Người đó cười khiêm tốn, nói: “Tiền bối mắt sáng như đuốc, vãn bối Thanh Sương lệnh sứ, tạm ngồi ở chức phó đường chủ.”
Ngu đại sư hơi cau mày, Ngự Linh đường có ba kỳ là Viêm Nhật, Hỏa Vân, Diễm Lôi, mỗi kỳ lại có một vị sứ giả, lần lượt là Hồng Trần, Tử Mạch, Bích Diệp, ngoài ra còn có một người khác chuyên chấp chưởng thánh vật Thanh Sương lệnh của Ngự Linh đường, được gọi là Thanh Sương lệnh sứ, thân phận chỉ xếp sau đường chủ. Trên Thanh Sương lệnh đó nghe đồn có khắc mười chín câu bí quyết võ học, nhưng chưa người nào có thể tham ngộ thấu. Có điều, ba trăm năm trước, Thanh Sương lệnh sứ của Ngự Linh đường bất ngờ bỏ mạng ở Tây Vực, Thanh Sương lệnh từ đó mất tích, Thanh Sương lệnh sứ cũng trở nên hữu danh vô thực, không ai đảm nhận. Ấy vậy mà người tới đây lần này lại tự xưng là Thanh Sương lệnh sứ, còn thay đường chủ xuất chiến, chỉ e Thanh Sương lệnh đã được tìm về.
Phải biết rằng ván cược này cực kỳ quan trọng, lần nào cũng do Ngự Linh đường chủ đích thân dẫn người tới đây. Hơn hai trăm năm qua, Ngự Linh đường đã thua liền bốn trận, tất nhiên sẽ tìm đủ mọi cách để thắng được cuộc chiến sáu mươi năm một lần với bốn đại gia tộc này. Ấy vậy mà hiện giờ đường chủ lại không xuất chiến, việc này quả thực có vấn đề...
Vừa nghĩ tới đây, Ngu đại sư bèn trầm giọng nói: “Ngự Linh đường chỉ phái Thanh Sương lệnh sứ tới đây, thực là phách lối, lẽ nào lại nắm chắc có thể thắng được ván cược hôm nay sao?”
Thanh Sương lệnh sứ vẫn không hiện thân, giọng nói như gần như xa hững hờ vọng lại: “Ta vốn muốn mời đường chủ đích thân tới, nhưng ngài lại nói: “Những năm nay, bốn đại gia tộc nhân tài điêu linh, không có kẻ nào gánh vác được việc lớn, chi bằng để ngươi đi rèn giũa một phen, ngày sau còn khôi phục lại uy danh của Ngự Linh đường ta...””
“Năm xưa, bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường đã có lời ước hẹn trước mặt Thiên Hậu, bên nào thua, trong vòng sáu mươi năm tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện trong giang hồ.” Ngu đại sư cười lạnh, nói. “Ấy thế mà lão phu lại nghe nói không lâu trước đây, Hồng Trần sứ thuộc Viêm Nhật kỳ của quý đường đã náo động một phen long trời lở đất tại Cầm Thiên bảo, thực đã vi phạm ước định giữa hai bên. Hiện giờ Ngự Linh đường chủ cũng không đích thân xuất chiến, xem ra đã dự định bội tín hủy ước rồi sao...”
Thanh Sương lệnh sứ cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tiền bối đã bế quan nhiều năm, tại sao lại biết được những việc này?”
Ngu đại sư khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Ngự Linh đường cho rằng có thể bịt miệng tất cả mọi người trong thiên hạ sao?”
Thanh Sương lệnh sứ vẫn không hề tỏ ra nôn nóng. “Tiền bối chớ nên tin vào những lời đồn bậy trên giang hồ! Ai biết liệu có kẻ nào giả mạo Hồng Trần sứ để giá họa cho Ngự Linh đường hay không?”
Giọng nói của Cảnh Thành Tượng từ ngoài động vọng vào: “Với lối hành sự có thù tất báo, đuổi tận giết tuyệt của Ngự Linh đường, ai dám giả mạo Hồng Trần sứ chứ?”
“Cảnh huynh nói vậy là sai rồi. Hồng Trần sứ rõ ràng vẫn ở lại canh giữ bổn đường, cớ sao huynh lại nói y đại náo Cầm Thiên bảo, không biết có nhân chứng hay vật chứng gì không?” Thanh Sương lệnh sứ khẽ thở ra một hơi, ung dung nói. “Có lẽ bốn đại gia tộc tự biết lần này giao chiến không có bao nhiêu phần thắng, mới cố tình gây ra tranh chấp, ngày sau dù có hủy ước thì cũng tìm được lý do. Nói tới có thù tất báo thì quả đúng là tác phong nhất quán của Ngự Linh đường, nhưng còn bốn chữ đuổi tận giết tuyệt, e rằng chính là tâm tư của Cảnh huynh lúc này đây...” Hắn tuy nói năng bừa bãi nhưng những lời này thoạt nghe cũng khá hợp tình hợp lý. Cảnh Thành Tượng là người trung hậu, không muốn tranh hơn thua miệng lưỡi với đối thủ, do đó nhất thời cũng không nghĩ ra nên phản bác thế nào, đành im lặng.
Ngu đại sư thầm kinh hãi, tên Thanh Sương lệnh sứ này phản ứng mau lẹ, giỏi tài biện bác, trong lúc nói cười vẫn để lộ phong mang, thực là một tay kình địch. Rồi ông cất giọng chế giễu: “Thực đúng là mồm mép tép nhảy, chẳng rõ bây giờ ngươi đã nắm chắc mấy phần về trận chiến hôm nay rồi?”
“Vậy thì phải xem tiền bối có để ý tới thanh danh hay không.” Thanh Sương lệnh sứ thản nhiên cười, nói. “Nếu tiền bối cậy lớn bắt nạt nhỏ, tám, chín phần nắm chắc trước đó của vãn bối chỉ còn lại năm, sáu phần thôi...”
Ngu đại sư lạnh lùng nói: “Với mạng lưới tình báo của Ngự Linh đường, há lại không biết lão phu vẫn còn sống trên đời? Sau hơn hai trăm năm liên tiếp thất bại, chẳng rõ Ngự Linh đường còn lại bản lĩnh gì đây?”
Thanh Sương lệnh sứ cất tiếng cười quái dị. “Một lát nữa tiền bối sẽ được biết bản lĩnh của Ngự Linh đường.”
Tiểu Huyền không sao chịu nổi giọng điệu quái gở của tên Thanh Sương lệnh sứ này nữa, bèn cất tiếng nói lớn với Ngu đại sư: “Gia gia chớ nên đánh giá thấp bọn chúng, Ngự Linh đường này ít nhất còn có một bản lĩnh, ấy là nói khoác không biết ngượng.”
Thanh Sương lệnh sứ chặc lưỡi, nói: “Bốn đại gia tộc quả nhiên đầy rẫy nhân tài, trong tình hình hiện giờ mà cũng đến lượt một đứa trẻ con nói chuyện.”
Tiểu Huyền hậm hực nói: “Trước mặt Ngu đại sư, ngươi chẳng phải cũng là trẻ con sao?”
Ngu đại sư cười vang. “Chính phải, chính phải!” Rồi ông xoa đầu Tiểu Huyền, tỏ ý khen ngợi.
Thanh Sương lệnh sứ cũng không tức giận. “Nếu vậy, xin tiền bối hãy đứng ngoài việc này, để vãn bối buông tay đấu một trận với Cảnh huynh, tránh để người đời nói rằng bốn đại gia tộc cậy lớn bắt nạt nhỏ.” Xem ra, nói tới cùng, hắn vẫn muốn khích Ngu đại sư không ra tay.
“Lão phu chẳng muốn nói những lời thừa thãi với tên hậu bối ngươi nữa.” Ngu đại sư cất tiếng quát lớn. “Trừ ma vệ đạo vốn là nhiệm vụ của ta, trong thời khắc này, há có thể đứng ngoài để lũ các ngươi đạt thành âm mưu quỷ kế?” Sau đó, ông lại lớn tiếng nói với người ngoài động: “Thành Tượng vào đây đi, lão phu bế quan năm mươi năm chính là để chờ ngày này, nhất định sẽ gánh vác nhiệm vụ nặng nề của bản môn, dốc sức đấu một phen với Ngự Linh đường!”
Hơn hai mươi người nối đuôi nhau đi vào, dẫn đầu chính là Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng. Ông ta hiển nhiên đã biết tung tích của Tiểu Huyền, tuy nhìn thấy nó đang ngồi cạnh chiếc bàn đá đánh cờ với Ngu đại sư nhưng cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, trong mắt còn thoáng qua một tia áy náy khó có thể phát giác, sau đó khom người thật sâu, cung kính nói: “Các chủ đời thứ mười bảy của Điểm Tình các là Cảnh Thành Tượng bái kiến Vật sư bá!”
Tiểu Huyền nhìn kĩ, thấy ngoài Cảnh Thành Tượng thì còn có hai mươi người của bốn đại gia tộc tới đây. Mấy người Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ, Vật Thiên Thành, Mạc Liễm Phong đều có mặt, còn lại chắc hẳn đều là các đệ tử tinh anh được lựa chọn từ Hành Đạo đại hội, trong đó có mấy nữ tử dáng người nhỏ nhắn, có lẽ là cao thủ của Ôn Nhu hương. Thủy Nhu Thanh cũng tới nhưng Hoa Tưởng Dung thì lại không có ở đây.
Trên khuôn mặt mọi người đầy vẻ nặng nề, duy có Thủy Nhu Thanh nhìn thấy Tiểu Huyền thì khẽ mỉm cười.
Ngu đại sư thay đổi hẳn dáng vẻ hiền từ thường ngày, nghiêm túc nói: “Hai mươi người của bốn đại gia tộc đã tới đầy đủ, lần này Ngự Linh đường định đưa ra quy tắc thế nào đây?”
Thanh Sương lệnh sứ hờ hững nói: “Đã như vậy, mời các vị rời bước tới Ly Vọng Nhai quyết một phen tử chiến với Ngự Linh đường ta!” Dứt lời, liền không thấy động tĩnh gì nữa.
Ngu đại sư nhìn mọi người một lượt. “Lần này, tuy không có người của Hạo Không môn làm trọng tài nhưng chúng ta cũng đừng để Ngự Linh đường kiếm cớ nói là chúng ta ỷ đông hiếp ít, do đó vẫn sẽ xuất chiến với hai mươi người thôi...” Nói rồi, ánh mắt ông lại nhìn khắp các đệ tử của bốn đại gia tộc, dường như muốn chọn ra hai người để cho ở lại.
Tiểu Huyền nghĩ bụng mình có thể coi là truyền nhân của Hạo Không môn, tất nhiên có lý do để đi xem cuộc chiến trăm năm khó gặp này, vội vàng nói: “Cháu...” Nhưng nó vừa nói được một chữ đã bị Vật Thiên Thành điểm nhẹ vào ngực, lập tức hôn mê, ngã lăn ra đất. Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ và Mạc Liễm Phong vốn bất mãn với việc Cảnh Thành Tượng phế võ công của Tiểu Huyền, nhưng do đại địch đang ở trước mặt nên không tiện để xảy ra tranh chấp, đều thầm thở dài.
Thủy Nhu Thanh không hiểu căn nguyên bên trong, kinh hãi kêu lên một tiếng, đang định mở miệng hỏi thì đã bị phụ thân dùng ánh mắt ngăn lại.
Cảnh Thành Tượng muốn giải thích với Ngu đại sư, Ngu đại sư đã khoát tay, thở dài, nói: “Đứa bé này có thể đấu cờ ngang tay với lão phu, thiên phú rất cao, cũng không cần làm khó nó quá. Đợi sau khi cuộc đấu với Ngự Linh đường kết thúc, nếu lão phu còn giữ được tính mạng, tự khắc sẽ lưu nó lại đây.”
Cảnh Thành Tượng vốn không biết nên xử trí Tiểu Huyền thế nào, nghe Ngu đại sư nói vậy thì đành gật đầu đồng ý.
Ngu đại sư chỉ tay vào Thủy Nhu Thanh và một đệ tử khác của Điểm Tình các. “Hai người các ngươi ở lại đây trông coi đứa bé này, những người khác theo ta tới Ly Vọng Nhai.” Ông vốn có nhãn lực inh, sớm đã nhìn ra trong số những người của bốn đại gia tộc ở đây thì võ công của Thủy Nhu Thanh và người đệ tử của Điểm Tình các kia là kém nhất.
Thủy Nhu Thanh tuy rất sợ vị Ngu đại sư chưa từng gặp mặt này nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Cháu muốn đi với cha cháu.”
Ngu đại sư trừng mắt, nói: “Ngươi nghĩ đây là trò chơi của trẻ con sao?”
Bình luận facebook