Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Cô đang giở trò gì?
Nơi này là khu vực phòng riêng giá không dưới mười vạn, bình thường cũng không có nhiều khách.
Cô đẩy cửa một căn phòng cuối cùng ở cuối góc hành lang, thân thể vừa chui vào khe cửa thì nhanh chóng đóng chặt cửa lại, trong lòng bối rối không thôi.
Nếu như bọn họ đuổi kịp, thì hôm nay mình nhất định sẽ chết chắc!
Cô sợ hãi đến cả người run rẩy, thân thể chống cửa, lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một giọng nói quen thuộc vang lên, mà hôm nay nó tựa như thanh âm của ác ma, giọng điệu lạnh như băng thể hiện rõ sự khó chịu.
"Sở Vân, cô lại dở trò gì đấy."
Sở Vân thật sự không ngờ tới, sẽ gặp Hoắc Mặc Sâm vào thời khắc này.
Đương nhiên, Hoắc Mặc Sâm cũng không ngờ tới.
Hắn vừa đặt một phòng riêng ở Thanh Duyệt, đang muốn gọi quản lí tới hỏi về chuyện của Sở Vân, không ngờ vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đã thấy Sở Vân len người xông vào.
Hơn nữa trên người gần như không có mảnh vải che thân.
Hoắc Mặc Sâm híp mắt lại, tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi dài, xong lại thả ra một vòng khói nhàn nhạt, làm mờ khoảng cách giữa hắn và Sở Vân.
Tàn thuốc lá rơi trên cánh tay Hoắc Mặc Sâm, làm cho tay hắn hơi run lên.
"Quả nhiên là cô đến đây bán thân."
"Tôi thật không ngờ cô đã sa đoạ đến mức này, sao, chơi với đàn ông có thoải mái không? Muốn kiếm tiền đến mức dùng cả thân thể của mình, không tiếc để ngàn người cưỡi vạn người giẫm luôn sao? Sở Vân, trước kia tôi thật sự xem thường cô rồi.”
Đáy lòng Hoắc Mặc Sâm không khỏi bực bội.
Hắn không rõ vì sao mình vừa nghĩ đến chuyện Sở Vân bán thân kiếm tiền lại tức giận như vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tra tấn Sở Vân là ý định của hắn, nhưng thật sự thấy cô nghèo túng đến mức này, Hoắc Mặc Sâm lại cảm thấy mình không thoải mái chút nào.
Hắn đưa tay kéo cổ áo mình, liếc mắt nhìn thấy vết thương lớn nhỏ trên người Sở Vân, nhìn giống như vừa bị người ta đánh.
Sở Vân thấy Hoắc Mặc Sâm thì hơi kinh ngạc, đáy lòng lại sinh ra một chút hy vọng trong thời khắc tuyệt vọng này. Hy vọng Hoắc Mặc Sâm có thể nể tình cũ của bọn họ, cho dù một ít thôi cũng được.
Nếu không, hôm nay cô có thể sẽ chết trong tay Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thuỵ.
Cô nhào tới bắt lấy cánh tay Hoắc Mặc Sâm, nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt lăn dài xuống, rơi trên cánh tay Hoắc Mặc Sâm.
Hoắc Mặc Sâm chợt cảm thấy những giọt nước mắt này còn nóng hơn tàn thuốc vừa rơi trên tay hắn.
Cô nói không ra một câu, nhưng đôi mắt vừa sợ hãi vừa cầu xin kia lại hung hăng đâm vào trong lòng Hoắc Mặc Sâm.
"Sở Vân, đồ tiện nhân này! Mày chạy không thoát, biết điều thì mau mau ra đây chịu chết cho tao!”
Không đợi Hoắc Mặc Sâm mở miệng lần nữa, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói hùng hùng hổ hổ của Trần Đông Thuỵ.
Sở Vân biết Trần Đông Thuỵ đã đuổi đến, kinh hãi đẩy Hoắc Mặc Sâm ra, cuống quít trốn vào phòng vệ sinh trong phòng.
“Đàn bà thối, chắc chắn mày đang trốn ở chỗ này!”
Ngay khi Sở Vân đóng cửa lại, Trần Đông Thuỵ đạp mở cửa phòng.
“Cút ra đây cho tao!”
Trần Đông Thuỵ tức giận mắng, nhưng không ngờ, cửa vừa đẩy ra gã đã đối diện với đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm hắn.
"Hoắc... Hoắc Mặc Sâm?”
Chương 17: Cẩu nam nữ
Trần Đông Thuỵ không ngờ lại gặp Hoắc Mạc Sâm ở đây. Trong kịch bản Bạch Tuyết thiết kế, gã cũng coi như là cái đinh trong mắt Hoắc Mạc Sâm.
Hoắc Mạc Sâm cũng không phải người Trần Đông Thuỵ có thể chọc vào.
“Trần thiếu gia có ý gì đây?”
Thanh âm Hoắc Mạc Sâm lạnh như băng, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Trần Đông Thuỵ.
Nhìn thấy gã, Hoắc Mạc Sâm liền nhớ tới chuyện Sở Vân phản bội hắn, cô đã lên giường cùng người đàn ông này, phản bội mình.
Ba năm mình cần người chiếu cố nhất thì Sở Vân lại vì vinh hoa phú quý, không hề e dè gì mà sáp tới ở cùng người này, không hề quan tâm đến hắn, thẳng đến khi biết thân phận thật sự của hắn là trưởng tôn của nhà họ Hoắc ở Đế Đô, lúc này mới quay đầu muốn lấy lòng mình lần nữa.
Đúng là một đôi cẩu nam nữ, ác độc ghê tởm!
Đương nhiên Trần Đông Thuỵ sẽ không vọng tưởng Hoắc Mạc Sâm có thể nói chuyện bình thường với mình, chỉ cần nhà họ Hoắc của bọn họ búng tay một cái cũng đủ để gã ngẩng đầu không nổi suốt đời, nếu không phải lúc trước không biết thân phận thật sự của Hoắc Mạc Sâm, bị Bạch Tuyết lừa gạt, thì gã cũng sẽ không đắc tội với hắn!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Hoắc thiếu cũng tới nơi này chơi à?" Gã thầm cầu nguyện Hoắc Mạc Sâm không nghe thấy vừa rồi gã gọi Sở Vân: "Thật trùng hợp.”
Hoắc Mạc Sâm hơi nhướng mày: "Thế nào? Nơi này chỉ có anh được đến còn tôi thì không sao?”
"Không không không không, tôi không có ý này." Trần Đông Thuỵ cười gượng gạo, nghĩ thầm vẫn nên đi khỏi đây là tốt nhất: "Hoắc thiếu chậm rãi chơi, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Trong phòng vệ sinh, Sở Vân dán lỗ tai lên cửa, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trần Đông Thuỵ quét mắt nhìn về phía trước.
Gã đã lục soát hết mấy gian phòng riêng khác, cũng không có nhìn thấy Sở Vân, đây đã là gian cuối cùng.
Sở Vân nhất định ở chỗ này.
......
"Két--"
Cửa phòng vệ sinh mở ra.
Nghe thấy tiếng Trần Đông Thuỵ rời đi, Sở Vân mới từ phòng vệ sinh đi ra.
Cô co rúm lại đứng trong căn phòng trống rỗng, ánh mắt châm chọc của Hoắc Mạc Sâm như mũi tên nhọn, sắp bắn xuyên qua thân thể cô.
Không khí lạnh thổi lên người cô, làm cô run rẩy không ngừng.
Đương nhiên từng cử chỉ của cô không hề thoát khỏi ánh mắt Hoắc Mạc Sâm, hắn bật hết đèn trong phòng, ánh sáng rực rỡ khiến Sở Vân trần trụi trước mặt Hoắc Mạc Sâm.
Sở Vân không được tự nhiên lấy tay che khuất trước người. Cô không chịu nổi ánh mắt của Hoắc Mạc Sâm, ánh mắt lạnh lùng và vô tình khiến cô vô cùng đau khổ!
Hoắc Mạc Sâm nhìn hàng loạt vết thương lớn nhỏ trên người cô, lại thấy bộ dáng gầy yếu không chịu nổi một kích của cô, trái tim bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn.
Nhưng cảm giác này chỉ xẹt ngang qua, nhanh đến nỗi hắn gần như không có phát giác.
Hắn nhớ tới vừa rồi Trần Đông Thuỵ ầm ĩ gọi tên cô ở bên ngoài, hiển nhiên là đến chỗ này tìm cô.
Cả hai vẫn còn dây dưa với nhau.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Hoắc Mạc Sâm thoáng giật mình: "Sao Sở tiểu thư lại để mình nghèo túng đến mức này? Khó khăn đến mức phải bán thân duy trì sinh hoạt? Tôi thấy tình nhân cũ của cô vẫn còn nhớ mãi không quên cô mà, thay vì bán ra ngoài, không bằng bán cho người quen không phải là tốt hơn sao?”
Chương 18: Chó không bỏ thói ăn phân
Sở Vân nghe hắn nói như vậy, biết hắn hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trần Đông Thuỵ, nhưng nàng lại không có cách nào giải thích, chỉ có thể cắn chặt môi đứng ở nơi đó.
Mà sự yên lặng như vậy, trong mắt Hoắc Mạc Sâm chính là cô đang thừa nhận những lời hắn vừa nói.
Ánh mắt của hắn càng thêm lạnh như băng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn lửa giận không tên: "Xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ra ngoài bán thân. Có phải Trần Đông Thuỵ phát hiện cô bán thân ở bên ngoài nên đuổi đến? Chê cô bẩn nên ra tay đánh cô?”
"Sở Vân, cô thật sự là chó không sửa được thói ăn phân, chỉ biết kiếm tiền bằng cơ thể của mình!"
Sở Vân rưng rưng nước mắt lắc đầu, vẻ mặt thê lương.
Bây giờ trong mắt Hoắc Mạc Sâm, cô đã là một người phụ nữ không biết liêm sỉ, đua đòi hư vinh, mặc kệ mình nói cái gì hắn cũng không tin tưởng nữa.
Nhưng cô không biết mình còn có thể làm gì, mới có thể cho Hoắc Mạc Sâm biết chân tướng, biết bộ mặt thật của Bạch Tuyết Nhi.
Sở Vân không thể phủ nhận, Hoắc Mạc Sâm càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.
Ý nghĩ này tựa như một dây leo tràn ngập lửa giận bò tràn lan trong lòng Hoắc Mạc Sâm quấn quanh trái tim hắn, càng ngày càng siết chặt đến mức không thở nổi.
Hắn nắm lấy cánh tay Sở Vân: "Một người phụ nữ không sạch sẽ như cô, tiếp khách một lần được bao nhiêu tiền? 200 hay 100, hay miễn phí?”
“Dù sao cô cũng là kẻ trời sinh dâm đãng, cho dù người đàn ông nào cũng có thể lên giường với cô thôi!”
"Tuyết Nhi nói cô đi bệnh viện khám vùng kín, tôi còn không tin, nhưng giờ xem ra là thật rồi."
“Sở Vân, cô thật bẩn!”
......
Từng câu từng chữ Hoắc Mạc Sâm nói ra đều đâm thẳng vào tim Sở Vân. Cô không muốn ở lại đây nghe Hoắc Mạc Sâm châm chọc mình nữa.
Cô quăng mạnh cánh tay hòng tránh khỏi Hoắc Mạc Sâm rồi chạy trốn. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô y như xiềng xích không thể nào thoát khỏi, cô dùng sức mãi vẫn không tránh thoát được.
"Sở Vân! Đừng cố chạy! Cô nói, cô đã quan hệ với bao nhiêu người đàn ông rồi!”
Hai mắt Hoắc Mạc Sâm đỏ tươi như máu, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, chuyện hắn để ý không phải là hiện tại Sở Vân làm việc ở nơi nào, đang làm cái gì, mà cơn tức giận trong lòng hắn dâng lên chỉ vì, từ trước đến giờ Sở Vân vẫn luôn không chịu cúi đầu với hắn.
Sở Vân gần như sụp đổ, cánh tay vẫn dùng sức vung lên. Nhưng thân thể mệt nhọc cùng kinh hãi quá độ làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
Trước mắt cô tối sầm lại, cứ như vậy ngất xỉu trong lòng Hoắc Mạc Sâm.
Khoảnh khắc thân thể rơi xuống, Hoắc Mạc Sâm theo bản năng ôm lấy Sở Vân vào lòng.
Bờ vai gầy gò khiến Hoắc Mạc Sâm đau đớn, hắn ôm lấy vòng eo Sở Vân, vòng eo mảnh mai giống như chỉ cần dùng sức một tí thì nó sẽ bị bóp nát.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Rốt cuộc làm sao cô ấy có thể biến mình thành bộ dáng này?
Hoắc Mạc Sâm không ngờ Sở Vân lại ngất xỉu. Nhìn cô lúc này tựa như một người giấy, lúc xông vào vừa rồi giống như một con vật nhỏ bị kinh sợ, cả người vừa sợ hãi lại luống cuống.
Đây không phải là Sở Vân thích cười, ngây thơ trước kia.
Vừa nhớ lại khoảng thời gian trước, đáy lòng Hoắc Mạc Sâm rốt cuộc cũng dịu đi chút ít.
Hắn không chút chần chừ mà ôm chặt lấy Sở Vân, dùng bả vai đẩy cửa muốn lập tức đưa cô đến bệnh viện, nhưng trong lúc bước đi vội vã, vừa rẽ ngay khúc cua đã gặp ngay một người khác.
"Tuyết Nhi?"
Chương 19: Mạc Sâm, anh lừa em!
Hoắc Mạc Sâm không ngờ lại có thể gặp được Bạch Tuyết Nhi ở đây, không phải cô nói đi gặp bạn bè sao.
Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy phân nhau đi tìm Sở Vân, nhưng lại không ngờ rằng lại đụng phải Hoắc Mạc Sâm ở đây.
“Hoắc…Mạc Sâm, sao anh lại ở đây?”
“Câu này chẳng phải là nên anh hỏi em mới đúng sao Tuyết Nhi, sao em lại ở đây?”
Hoắc Mạc Sâm im lặng nhìn Bạch Tuyết Nhi, không bỏ qua chút biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô. Hắn đang đợi câu trả lời.
Trong lòng Bạch Tuyết Nhi rối tung, nhưng nét mặt lại cực kỳ bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của Hoắc Mạc Sâm, “Bạn em bảo em tới đây trước, mấy đứa vừa hay cũng tới đây chơi. Còn anh, anh không phải nói là tối nay có buổi xã giao sao?”
Cô ta cúi đầu nhìn Sở Vân trong lòng Hoắc Mạc Sâm, ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng không quên hòa hoãn đối phương, “Sao lại…Lại đi cùng với Sở Vân vậy?”
Cô ta hơi lộ ra một bộ dạng khó chịu cúi đầu cắn môi của mình.
Hoắc Mạc Sâm cho rằng cô đang nhớ về chuyện Sở Vân tìm côn đồ đến làm hại mình, nội tâm không đành lòng, bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, ý thức được bản thân tự nhiên lại đang lo lắng cho Sở Vân.
Chắc hắn bị điên rồi nên mới có thể để ý tới cái người phụ nữ ác độc thấp hèn như vậy.
Nước mắt của Bạch Tuyết Nhi rất đúng lúc rơi xuống, ngay cả âm thanh cũng đứt đoạn không thành câu, “Mạc Sâm…Anh lừa em, thì ra anh cố ý đến đây để tìm cô ta, hai người còn dính líu với nhau.”
“Mạc Sâm, anh đã nói chỉ có một mình em, anh đã nói sẽ trừng phạt cái người phụ nữ đã tổn thương em cơ mà, nhưng bây giờ, bây giờ anh lại giấu em ở cùng với cô ta…”
Bạch Tuyết Nhi khóc không thành tiếng, nước mắt như ngọc trai bị đứt cứ từng viên từng viên rơi xuống.
Hoắc Mạc Sâm nhíu mày, không rõ thứ cảm xúc trong lòng của mình hiện giờ là gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng cứ khóc lóc như vậy của Bạch Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi à, anh và người đàn bà này đã không còn bất cứ mối quan hệ gì, anh chỉ đến xem cô ta rốt cuộc phóng đãng đến mức độ nào thôi.”
“Thế nhưng…Thế nhưng anh đang ôm cô ta kìa….”
Hoắc Mạc Sâm chết lặng, hiện giờ Sở Vân ở trong lòng hắn tái nhợt tưởng chừng như trong suốt. Thế nhưng thời khắc này Hoắc Mạc Sâm lại không có nửa điểm thương hại.
Bạch Tuyết Nhi nói đúng, sao mình lại đi quan tâm cái người phụ nữ này làm gì chứ? Cô ta ác độc và tuyệt tình như vậy mà.
Nhân viên phục vụ phụ trách khu vực này đi ngang qua sớm đã chú ý đến tình hình bên này, nhìn thấy một vị khách đang ôm một người phụ nữ mặc đồng phục người làm vệ sinh thì nhất thời không biết có nên tiến tới hỏi rõ ngọn ngành hay không.
Hoắc Mạc Sâm không chút do dự cất bước tiến đến, ném Sở Vân ở trong lòng cho cái người phục vụ đang nhìn ngó nghiêng kia, xoay mặt sang nhìn Bạch Tuyết Nhi nói: “Để cho cô ta tự sinh tự diệt đi, ở đây không hợp với em, anh đưa em về.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, Sở Vân bởi vì tâm trạng hơi kích động nhất thời bất tỉnh nhân sự lúc này mới tỉnh lại trong chốc lát.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Mạc Sâm giống như được mạ một lớp vàng mỏng sáng loáng, không có nửa điểm ấm áp nào.
Động tác ghét bỏ từ hình hài đến xương cốt của hắn khiến cho Sở Vân nản lòng thoái chí.
Vừa nãy cô còn hi vọng Hoắc Mạc Sâm sẽ niệm chút tình xưa, quả nhiên là do cô quá mức ngây thơ. Hai người bọn họ từ lâu đã không còn như trước kia nữa.
Sở Vân nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với sự thực đau khổ này.
Mà sự tỉnh táo ngắn ngủi này lại ở trong đôi mắt của Bạch Tuyết Nhi.
Cô được Hoắc Mạc Sâm ôm trong lòng, giây phút xoay người lại đúng là giây phút thấy Sở Vân tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Thái độ của Hoắc Mạc Sâm khiến cho cô ta yên tâm không ít, hắn không tin Sở Vân thì cho dù bọn họ có gặp nhau thì đã sao chứ? Hoắc Mạc Sâm sẽ không tin bất cứ lời cô nói, chỉ cảm thấy cô đang cố hất nước bẩn lên người mình.
“Mạc Sâm, anh không được lừa em đâu đấy.”
Bạch Tuyết Nhi vẫn lấy ra vài chiêu lừa gạt Hoắc Mạc Sâm như cũ, nhưng cuộc gọi của Trần Đông Thụy lại không biết thức thời mà vang đến.
Chết tiệt!
Bạch Tuyết Nhi thoáng nhìn tên hiển thị, trong lòng thầm mắng nhiếc một tiếng, rồi vội vàng ngắt chuông điện thoại liên miên không ngừng đi.
“Ai gọi đến vậy?”
Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi không nghĩ ngợi gì mà ngắt luôn điện thoại, trong lòng có chút hoài nghi.
Chương 20: Làm cùng em đi, có được hay không?
Bạch Tuyết Nhi dơ tay khoác lấy tay Hoắc Mạc Sâm, đưa hắn ra ngoài, “Còn không phải là mấy người bạn kia của em đó sao, không thể nghe điện thoại bọn họ được, nếu không hôm nay sẽ không cho em về mất. Mạc Sâm à, đưa em về nhà đi nhé!”
Tuy Bạch Tuyết Nhi chột dạ, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ xinh đẹp hoạt bát lôi kéo cánh tay của Hoắc Mạc Sâm lắc lư làm nũng với hắn.
Hoắc Mạc Sâm lộ ra một nụ cười hiếm có, đưa tay ra nhéo nhẹ chiếc múi của Bạch Tuyết Nhi.
Cái từ ‘nhà’ này chỉ nhắc tới thôi đều có thể làm cho Hoắc Mạc Sâm cảm thấy ấm áp.
Hoắc Mạc Sâm ngẩn ngơ, cảm thấy cái biểu cảm này của Bạch Tuyết Nhi có chút xa lạ mà quen thuộc.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều nữa chỉ gật đầu nói.
“Được, chúng ta về nhà.”
Bạch Tuyết Nhi sửng sốt, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nhìn thấy Hoắc Mạc Sâm ấm áp như vậy, ánh mắt khi nhìn cô không ngờ lại dịu dàng đến thế.
Trong lòng cô ta vui vẻ âm thầm nảy sinh một kế hoạch.
…
Bên trong phòng tắm.
Hơi nước dày đặc bốn phía. Bạch Tuyết Nhi mặc một bộ đồ nội y tình thú ren mỏng màu trắng, lại cài thêm một chiếc cài tóc thỏ con chờ sói ăn.
Hiếm khi tâm trạng của Hoắc Mạc Sâm lại tốt như vậy, cô ta phải nhân cơ hội này phát triển thêm mối quan hệ cùng với hắn.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Bên cạnh Hoắc Mạc Sâm đã sáu năm rồi ngoài ba năm cơ thể hắn chưa khôi phục ra, sau đó là thời gian Sở Vân đi tù, ba năm này hắn căn bản là chưa động vào cô lần nào.
Nếu như không phải là hắn từng khiến Sở Vân có thai thì cô đã sớm hoài nghi Hoắc Mạc Sâm có vấn đề về phương diện kia rồi.
Chỉ vì ngặt một nỗi bình thường cô suốt ngày ở trước mặt hắn luôn diễn cái bộ dạng thanh thuần ngoan ngoãn nên loại chuyện này cô cũng không tiện trực tiếp mở miệng, chỉ có thể chịu đựng như vậy.
Bạch Tuyết Nhi móc từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ.
Đây là thuốc trợ hứng cô ta mua về từ tiệm thuốc, nó có thể khiến cho cô ở trên giường càng thêm mị hoặc.
Tuyết Nhi cong cong khóe môi, tối hôm nay, cô nhất định phải ăn được Hoắc Mạc Sâm.
Bạch Tuyết Nhi uống thuốc xong, hai má đỏ ửng. vóc người yêu kiều được che đậy dưới tầng vải voan trắng mỏng dính, như ẩn như hiện, càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cô đẩy cửa phòng Hoắc Mạc Sâm ra, giọng nói cũng sắp tan thành nước đến nơi rồi, “Mạc Sâm ~…”
Hoắc Mạc Sâm đang ở trước bàn xử lí công việc chồng chất.
Thực ra thì chẳng thà nói hắn đang làm việc không bằng nói hắn đang xuất thần cùng với máy vi tính thì hơn.
Lúc nhìn thấy Sở Vân ngất trước mặt hắn, hình ảnh đó luôn ở trong tâm trí hắn không xóa đi được.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hình dạng cô với vết thương đầy mình, bản thân lại cảm thấy ngực như bị đè nặng, tự nhiên thấy khó chịu.
Trong lòng Hoắc Mạc Sâm dấy lên một trận phiền muộn, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Tuyết Nhi đang ăn mặc mát mẻ.
“Khuya lắm rồi, chúng ta đi nghỉ sớm đi.”
Bạch Tuyết Nhi tiến lên trước, đưa tay câu lấy cổ Hoắc Mạc Sâm, hơi cúi đầu.
Từ góc độ của Hoắc Mạc Sâm vừa hay có thể nhìn thấy gò má đỏ ửng ngại ngùng của cô ta và cả đôi gò bồng đào như ẩn như hiện kia.
Hoắc Mạc Sâm gần như không nghe thấy cau mày.
Thân thể của Bạch Tuyết Nhi dính chặt lên người Hoắc Mạc Sâm, hai tay ôm chặt cổ hắn, kiễng chân lên hôn hắn.
Hoắc Mạc Sâm né ra theo bản năng, chiếc hôn kia khó khăn mà rơi lên cằm hắn.
Bạch Tuyết Nhi không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy.
Cô nâng một bên mặt Hoắc Mạc Sâm lên, nhìn hắn đầy thâm tình, “Làm cùng em đi, có được hay không?”
Nơi này là khu vực phòng riêng giá không dưới mười vạn, bình thường cũng không có nhiều khách.
Cô đẩy cửa một căn phòng cuối cùng ở cuối góc hành lang, thân thể vừa chui vào khe cửa thì nhanh chóng đóng chặt cửa lại, trong lòng bối rối không thôi.
Nếu như bọn họ đuổi kịp, thì hôm nay mình nhất định sẽ chết chắc!
Cô sợ hãi đến cả người run rẩy, thân thể chống cửa, lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một giọng nói quen thuộc vang lên, mà hôm nay nó tựa như thanh âm của ác ma, giọng điệu lạnh như băng thể hiện rõ sự khó chịu.
"Sở Vân, cô lại dở trò gì đấy."
Sở Vân thật sự không ngờ tới, sẽ gặp Hoắc Mặc Sâm vào thời khắc này.
Đương nhiên, Hoắc Mặc Sâm cũng không ngờ tới.
Hắn vừa đặt một phòng riêng ở Thanh Duyệt, đang muốn gọi quản lí tới hỏi về chuyện của Sở Vân, không ngờ vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đã thấy Sở Vân len người xông vào.
Hơn nữa trên người gần như không có mảnh vải che thân.
Hoắc Mặc Sâm híp mắt lại, tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi dài, xong lại thả ra một vòng khói nhàn nhạt, làm mờ khoảng cách giữa hắn và Sở Vân.
Tàn thuốc lá rơi trên cánh tay Hoắc Mặc Sâm, làm cho tay hắn hơi run lên.
"Quả nhiên là cô đến đây bán thân."
"Tôi thật không ngờ cô đã sa đoạ đến mức này, sao, chơi với đàn ông có thoải mái không? Muốn kiếm tiền đến mức dùng cả thân thể của mình, không tiếc để ngàn người cưỡi vạn người giẫm luôn sao? Sở Vân, trước kia tôi thật sự xem thường cô rồi.”
Đáy lòng Hoắc Mặc Sâm không khỏi bực bội.
Hắn không rõ vì sao mình vừa nghĩ đến chuyện Sở Vân bán thân kiếm tiền lại tức giận như vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tra tấn Sở Vân là ý định của hắn, nhưng thật sự thấy cô nghèo túng đến mức này, Hoắc Mặc Sâm lại cảm thấy mình không thoải mái chút nào.
Hắn đưa tay kéo cổ áo mình, liếc mắt nhìn thấy vết thương lớn nhỏ trên người Sở Vân, nhìn giống như vừa bị người ta đánh.
Sở Vân thấy Hoắc Mặc Sâm thì hơi kinh ngạc, đáy lòng lại sinh ra một chút hy vọng trong thời khắc tuyệt vọng này. Hy vọng Hoắc Mặc Sâm có thể nể tình cũ của bọn họ, cho dù một ít thôi cũng được.
Nếu không, hôm nay cô có thể sẽ chết trong tay Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thuỵ.
Cô nhào tới bắt lấy cánh tay Hoắc Mặc Sâm, nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt lăn dài xuống, rơi trên cánh tay Hoắc Mặc Sâm.
Hoắc Mặc Sâm chợt cảm thấy những giọt nước mắt này còn nóng hơn tàn thuốc vừa rơi trên tay hắn.
Cô nói không ra một câu, nhưng đôi mắt vừa sợ hãi vừa cầu xin kia lại hung hăng đâm vào trong lòng Hoắc Mặc Sâm.
"Sở Vân, đồ tiện nhân này! Mày chạy không thoát, biết điều thì mau mau ra đây chịu chết cho tao!”
Không đợi Hoắc Mặc Sâm mở miệng lần nữa, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói hùng hùng hổ hổ của Trần Đông Thuỵ.
Sở Vân biết Trần Đông Thuỵ đã đuổi đến, kinh hãi đẩy Hoắc Mặc Sâm ra, cuống quít trốn vào phòng vệ sinh trong phòng.
“Đàn bà thối, chắc chắn mày đang trốn ở chỗ này!”
Ngay khi Sở Vân đóng cửa lại, Trần Đông Thuỵ đạp mở cửa phòng.
“Cút ra đây cho tao!”
Trần Đông Thuỵ tức giận mắng, nhưng không ngờ, cửa vừa đẩy ra gã đã đối diện với đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm hắn.
"Hoắc... Hoắc Mặc Sâm?”
Chương 17: Cẩu nam nữ
Trần Đông Thuỵ không ngờ lại gặp Hoắc Mạc Sâm ở đây. Trong kịch bản Bạch Tuyết thiết kế, gã cũng coi như là cái đinh trong mắt Hoắc Mạc Sâm.
Hoắc Mạc Sâm cũng không phải người Trần Đông Thuỵ có thể chọc vào.
“Trần thiếu gia có ý gì đây?”
Thanh âm Hoắc Mạc Sâm lạnh như băng, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Trần Đông Thuỵ.
Nhìn thấy gã, Hoắc Mạc Sâm liền nhớ tới chuyện Sở Vân phản bội hắn, cô đã lên giường cùng người đàn ông này, phản bội mình.
Ba năm mình cần người chiếu cố nhất thì Sở Vân lại vì vinh hoa phú quý, không hề e dè gì mà sáp tới ở cùng người này, không hề quan tâm đến hắn, thẳng đến khi biết thân phận thật sự của hắn là trưởng tôn của nhà họ Hoắc ở Đế Đô, lúc này mới quay đầu muốn lấy lòng mình lần nữa.
Đúng là một đôi cẩu nam nữ, ác độc ghê tởm!
Đương nhiên Trần Đông Thuỵ sẽ không vọng tưởng Hoắc Mạc Sâm có thể nói chuyện bình thường với mình, chỉ cần nhà họ Hoắc của bọn họ búng tay một cái cũng đủ để gã ngẩng đầu không nổi suốt đời, nếu không phải lúc trước không biết thân phận thật sự của Hoắc Mạc Sâm, bị Bạch Tuyết lừa gạt, thì gã cũng sẽ không đắc tội với hắn!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Hoắc thiếu cũng tới nơi này chơi à?" Gã thầm cầu nguyện Hoắc Mạc Sâm không nghe thấy vừa rồi gã gọi Sở Vân: "Thật trùng hợp.”
Hoắc Mạc Sâm hơi nhướng mày: "Thế nào? Nơi này chỉ có anh được đến còn tôi thì không sao?”
"Không không không không, tôi không có ý này." Trần Đông Thuỵ cười gượng gạo, nghĩ thầm vẫn nên đi khỏi đây là tốt nhất: "Hoắc thiếu chậm rãi chơi, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Trong phòng vệ sinh, Sở Vân dán lỗ tai lên cửa, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trần Đông Thuỵ quét mắt nhìn về phía trước.
Gã đã lục soát hết mấy gian phòng riêng khác, cũng không có nhìn thấy Sở Vân, đây đã là gian cuối cùng.
Sở Vân nhất định ở chỗ này.
......
"Két--"
Cửa phòng vệ sinh mở ra.
Nghe thấy tiếng Trần Đông Thuỵ rời đi, Sở Vân mới từ phòng vệ sinh đi ra.
Cô co rúm lại đứng trong căn phòng trống rỗng, ánh mắt châm chọc của Hoắc Mạc Sâm như mũi tên nhọn, sắp bắn xuyên qua thân thể cô.
Không khí lạnh thổi lên người cô, làm cô run rẩy không ngừng.
Đương nhiên từng cử chỉ của cô không hề thoát khỏi ánh mắt Hoắc Mạc Sâm, hắn bật hết đèn trong phòng, ánh sáng rực rỡ khiến Sở Vân trần trụi trước mặt Hoắc Mạc Sâm.
Sở Vân không được tự nhiên lấy tay che khuất trước người. Cô không chịu nổi ánh mắt của Hoắc Mạc Sâm, ánh mắt lạnh lùng và vô tình khiến cô vô cùng đau khổ!
Hoắc Mạc Sâm nhìn hàng loạt vết thương lớn nhỏ trên người cô, lại thấy bộ dáng gầy yếu không chịu nổi một kích của cô, trái tim bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn.
Nhưng cảm giác này chỉ xẹt ngang qua, nhanh đến nỗi hắn gần như không có phát giác.
Hắn nhớ tới vừa rồi Trần Đông Thuỵ ầm ĩ gọi tên cô ở bên ngoài, hiển nhiên là đến chỗ này tìm cô.
Cả hai vẫn còn dây dưa với nhau.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Hoắc Mạc Sâm thoáng giật mình: "Sao Sở tiểu thư lại để mình nghèo túng đến mức này? Khó khăn đến mức phải bán thân duy trì sinh hoạt? Tôi thấy tình nhân cũ của cô vẫn còn nhớ mãi không quên cô mà, thay vì bán ra ngoài, không bằng bán cho người quen không phải là tốt hơn sao?”
Chương 18: Chó không bỏ thói ăn phân
Sở Vân nghe hắn nói như vậy, biết hắn hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trần Đông Thuỵ, nhưng nàng lại không có cách nào giải thích, chỉ có thể cắn chặt môi đứng ở nơi đó.
Mà sự yên lặng như vậy, trong mắt Hoắc Mạc Sâm chính là cô đang thừa nhận những lời hắn vừa nói.
Ánh mắt của hắn càng thêm lạnh như băng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn lửa giận không tên: "Xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ra ngoài bán thân. Có phải Trần Đông Thuỵ phát hiện cô bán thân ở bên ngoài nên đuổi đến? Chê cô bẩn nên ra tay đánh cô?”
"Sở Vân, cô thật sự là chó không sửa được thói ăn phân, chỉ biết kiếm tiền bằng cơ thể của mình!"
Sở Vân rưng rưng nước mắt lắc đầu, vẻ mặt thê lương.
Bây giờ trong mắt Hoắc Mạc Sâm, cô đã là một người phụ nữ không biết liêm sỉ, đua đòi hư vinh, mặc kệ mình nói cái gì hắn cũng không tin tưởng nữa.
Nhưng cô không biết mình còn có thể làm gì, mới có thể cho Hoắc Mạc Sâm biết chân tướng, biết bộ mặt thật của Bạch Tuyết Nhi.
Sở Vân không thể phủ nhận, Hoắc Mạc Sâm càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.
Ý nghĩ này tựa như một dây leo tràn ngập lửa giận bò tràn lan trong lòng Hoắc Mạc Sâm quấn quanh trái tim hắn, càng ngày càng siết chặt đến mức không thở nổi.
Hắn nắm lấy cánh tay Sở Vân: "Một người phụ nữ không sạch sẽ như cô, tiếp khách một lần được bao nhiêu tiền? 200 hay 100, hay miễn phí?”
“Dù sao cô cũng là kẻ trời sinh dâm đãng, cho dù người đàn ông nào cũng có thể lên giường với cô thôi!”
"Tuyết Nhi nói cô đi bệnh viện khám vùng kín, tôi còn không tin, nhưng giờ xem ra là thật rồi."
“Sở Vân, cô thật bẩn!”
......
Từng câu từng chữ Hoắc Mạc Sâm nói ra đều đâm thẳng vào tim Sở Vân. Cô không muốn ở lại đây nghe Hoắc Mạc Sâm châm chọc mình nữa.
Cô quăng mạnh cánh tay hòng tránh khỏi Hoắc Mạc Sâm rồi chạy trốn. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô y như xiềng xích không thể nào thoát khỏi, cô dùng sức mãi vẫn không tránh thoát được.
"Sở Vân! Đừng cố chạy! Cô nói, cô đã quan hệ với bao nhiêu người đàn ông rồi!”
Hai mắt Hoắc Mạc Sâm đỏ tươi như máu, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, chuyện hắn để ý không phải là hiện tại Sở Vân làm việc ở nơi nào, đang làm cái gì, mà cơn tức giận trong lòng hắn dâng lên chỉ vì, từ trước đến giờ Sở Vân vẫn luôn không chịu cúi đầu với hắn.
Sở Vân gần như sụp đổ, cánh tay vẫn dùng sức vung lên. Nhưng thân thể mệt nhọc cùng kinh hãi quá độ làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
Trước mắt cô tối sầm lại, cứ như vậy ngất xỉu trong lòng Hoắc Mạc Sâm.
Khoảnh khắc thân thể rơi xuống, Hoắc Mạc Sâm theo bản năng ôm lấy Sở Vân vào lòng.
Bờ vai gầy gò khiến Hoắc Mạc Sâm đau đớn, hắn ôm lấy vòng eo Sở Vân, vòng eo mảnh mai giống như chỉ cần dùng sức một tí thì nó sẽ bị bóp nát.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Rốt cuộc làm sao cô ấy có thể biến mình thành bộ dáng này?
Hoắc Mạc Sâm không ngờ Sở Vân lại ngất xỉu. Nhìn cô lúc này tựa như một người giấy, lúc xông vào vừa rồi giống như một con vật nhỏ bị kinh sợ, cả người vừa sợ hãi lại luống cuống.
Đây không phải là Sở Vân thích cười, ngây thơ trước kia.
Vừa nhớ lại khoảng thời gian trước, đáy lòng Hoắc Mạc Sâm rốt cuộc cũng dịu đi chút ít.
Hắn không chút chần chừ mà ôm chặt lấy Sở Vân, dùng bả vai đẩy cửa muốn lập tức đưa cô đến bệnh viện, nhưng trong lúc bước đi vội vã, vừa rẽ ngay khúc cua đã gặp ngay một người khác.
"Tuyết Nhi?"
Chương 19: Mạc Sâm, anh lừa em!
Hoắc Mạc Sâm không ngờ lại có thể gặp được Bạch Tuyết Nhi ở đây, không phải cô nói đi gặp bạn bè sao.
Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy phân nhau đi tìm Sở Vân, nhưng lại không ngờ rằng lại đụng phải Hoắc Mạc Sâm ở đây.
“Hoắc…Mạc Sâm, sao anh lại ở đây?”
“Câu này chẳng phải là nên anh hỏi em mới đúng sao Tuyết Nhi, sao em lại ở đây?”
Hoắc Mạc Sâm im lặng nhìn Bạch Tuyết Nhi, không bỏ qua chút biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô. Hắn đang đợi câu trả lời.
Trong lòng Bạch Tuyết Nhi rối tung, nhưng nét mặt lại cực kỳ bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của Hoắc Mạc Sâm, “Bạn em bảo em tới đây trước, mấy đứa vừa hay cũng tới đây chơi. Còn anh, anh không phải nói là tối nay có buổi xã giao sao?”
Cô ta cúi đầu nhìn Sở Vân trong lòng Hoắc Mạc Sâm, ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng không quên hòa hoãn đối phương, “Sao lại…Lại đi cùng với Sở Vân vậy?”
Cô ta hơi lộ ra một bộ dạng khó chịu cúi đầu cắn môi của mình.
Hoắc Mạc Sâm cho rằng cô đang nhớ về chuyện Sở Vân tìm côn đồ đến làm hại mình, nội tâm không đành lòng, bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, ý thức được bản thân tự nhiên lại đang lo lắng cho Sở Vân.
Chắc hắn bị điên rồi nên mới có thể để ý tới cái người phụ nữ ác độc thấp hèn như vậy.
Nước mắt của Bạch Tuyết Nhi rất đúng lúc rơi xuống, ngay cả âm thanh cũng đứt đoạn không thành câu, “Mạc Sâm…Anh lừa em, thì ra anh cố ý đến đây để tìm cô ta, hai người còn dính líu với nhau.”
“Mạc Sâm, anh đã nói chỉ có một mình em, anh đã nói sẽ trừng phạt cái người phụ nữ đã tổn thương em cơ mà, nhưng bây giờ, bây giờ anh lại giấu em ở cùng với cô ta…”
Bạch Tuyết Nhi khóc không thành tiếng, nước mắt như ngọc trai bị đứt cứ từng viên từng viên rơi xuống.
Hoắc Mạc Sâm nhíu mày, không rõ thứ cảm xúc trong lòng của mình hiện giờ là gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng cứ khóc lóc như vậy của Bạch Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi à, anh và người đàn bà này đã không còn bất cứ mối quan hệ gì, anh chỉ đến xem cô ta rốt cuộc phóng đãng đến mức độ nào thôi.”
“Thế nhưng…Thế nhưng anh đang ôm cô ta kìa….”
Hoắc Mạc Sâm chết lặng, hiện giờ Sở Vân ở trong lòng hắn tái nhợt tưởng chừng như trong suốt. Thế nhưng thời khắc này Hoắc Mạc Sâm lại không có nửa điểm thương hại.
Bạch Tuyết Nhi nói đúng, sao mình lại đi quan tâm cái người phụ nữ này làm gì chứ? Cô ta ác độc và tuyệt tình như vậy mà.
Nhân viên phục vụ phụ trách khu vực này đi ngang qua sớm đã chú ý đến tình hình bên này, nhìn thấy một vị khách đang ôm một người phụ nữ mặc đồng phục người làm vệ sinh thì nhất thời không biết có nên tiến tới hỏi rõ ngọn ngành hay không.
Hoắc Mạc Sâm không chút do dự cất bước tiến đến, ném Sở Vân ở trong lòng cho cái người phục vụ đang nhìn ngó nghiêng kia, xoay mặt sang nhìn Bạch Tuyết Nhi nói: “Để cho cô ta tự sinh tự diệt đi, ở đây không hợp với em, anh đưa em về.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, Sở Vân bởi vì tâm trạng hơi kích động nhất thời bất tỉnh nhân sự lúc này mới tỉnh lại trong chốc lát.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Mạc Sâm giống như được mạ một lớp vàng mỏng sáng loáng, không có nửa điểm ấm áp nào.
Động tác ghét bỏ từ hình hài đến xương cốt của hắn khiến cho Sở Vân nản lòng thoái chí.
Vừa nãy cô còn hi vọng Hoắc Mạc Sâm sẽ niệm chút tình xưa, quả nhiên là do cô quá mức ngây thơ. Hai người bọn họ từ lâu đã không còn như trước kia nữa.
Sở Vân nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với sự thực đau khổ này.
Mà sự tỉnh táo ngắn ngủi này lại ở trong đôi mắt của Bạch Tuyết Nhi.
Cô được Hoắc Mạc Sâm ôm trong lòng, giây phút xoay người lại đúng là giây phút thấy Sở Vân tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Thái độ của Hoắc Mạc Sâm khiến cho cô ta yên tâm không ít, hắn không tin Sở Vân thì cho dù bọn họ có gặp nhau thì đã sao chứ? Hoắc Mạc Sâm sẽ không tin bất cứ lời cô nói, chỉ cảm thấy cô đang cố hất nước bẩn lên người mình.
“Mạc Sâm, anh không được lừa em đâu đấy.”
Bạch Tuyết Nhi vẫn lấy ra vài chiêu lừa gạt Hoắc Mạc Sâm như cũ, nhưng cuộc gọi của Trần Đông Thụy lại không biết thức thời mà vang đến.
Chết tiệt!
Bạch Tuyết Nhi thoáng nhìn tên hiển thị, trong lòng thầm mắng nhiếc một tiếng, rồi vội vàng ngắt chuông điện thoại liên miên không ngừng đi.
“Ai gọi đến vậy?”
Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi không nghĩ ngợi gì mà ngắt luôn điện thoại, trong lòng có chút hoài nghi.
Chương 20: Làm cùng em đi, có được hay không?
Bạch Tuyết Nhi dơ tay khoác lấy tay Hoắc Mạc Sâm, đưa hắn ra ngoài, “Còn không phải là mấy người bạn kia của em đó sao, không thể nghe điện thoại bọn họ được, nếu không hôm nay sẽ không cho em về mất. Mạc Sâm à, đưa em về nhà đi nhé!”
Tuy Bạch Tuyết Nhi chột dạ, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ xinh đẹp hoạt bát lôi kéo cánh tay của Hoắc Mạc Sâm lắc lư làm nũng với hắn.
Hoắc Mạc Sâm lộ ra một nụ cười hiếm có, đưa tay ra nhéo nhẹ chiếc múi của Bạch Tuyết Nhi.
Cái từ ‘nhà’ này chỉ nhắc tới thôi đều có thể làm cho Hoắc Mạc Sâm cảm thấy ấm áp.
Hoắc Mạc Sâm ngẩn ngơ, cảm thấy cái biểu cảm này của Bạch Tuyết Nhi có chút xa lạ mà quen thuộc.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều nữa chỉ gật đầu nói.
“Được, chúng ta về nhà.”
Bạch Tuyết Nhi sửng sốt, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nhìn thấy Hoắc Mạc Sâm ấm áp như vậy, ánh mắt khi nhìn cô không ngờ lại dịu dàng đến thế.
Trong lòng cô ta vui vẻ âm thầm nảy sinh một kế hoạch.
…
Bên trong phòng tắm.
Hơi nước dày đặc bốn phía. Bạch Tuyết Nhi mặc một bộ đồ nội y tình thú ren mỏng màu trắng, lại cài thêm một chiếc cài tóc thỏ con chờ sói ăn.
Hiếm khi tâm trạng của Hoắc Mạc Sâm lại tốt như vậy, cô ta phải nhân cơ hội này phát triển thêm mối quan hệ cùng với hắn.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Bên cạnh Hoắc Mạc Sâm đã sáu năm rồi ngoài ba năm cơ thể hắn chưa khôi phục ra, sau đó là thời gian Sở Vân đi tù, ba năm này hắn căn bản là chưa động vào cô lần nào.
Nếu như không phải là hắn từng khiến Sở Vân có thai thì cô đã sớm hoài nghi Hoắc Mạc Sâm có vấn đề về phương diện kia rồi.
Chỉ vì ngặt một nỗi bình thường cô suốt ngày ở trước mặt hắn luôn diễn cái bộ dạng thanh thuần ngoan ngoãn nên loại chuyện này cô cũng không tiện trực tiếp mở miệng, chỉ có thể chịu đựng như vậy.
Bạch Tuyết Nhi móc từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ.
Đây là thuốc trợ hứng cô ta mua về từ tiệm thuốc, nó có thể khiến cho cô ở trên giường càng thêm mị hoặc.
Tuyết Nhi cong cong khóe môi, tối hôm nay, cô nhất định phải ăn được Hoắc Mạc Sâm.
Bạch Tuyết Nhi uống thuốc xong, hai má đỏ ửng. vóc người yêu kiều được che đậy dưới tầng vải voan trắng mỏng dính, như ẩn như hiện, càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cô đẩy cửa phòng Hoắc Mạc Sâm ra, giọng nói cũng sắp tan thành nước đến nơi rồi, “Mạc Sâm ~…”
Hoắc Mạc Sâm đang ở trước bàn xử lí công việc chồng chất.
Thực ra thì chẳng thà nói hắn đang làm việc không bằng nói hắn đang xuất thần cùng với máy vi tính thì hơn.
Lúc nhìn thấy Sở Vân ngất trước mặt hắn, hình ảnh đó luôn ở trong tâm trí hắn không xóa đi được.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hình dạng cô với vết thương đầy mình, bản thân lại cảm thấy ngực như bị đè nặng, tự nhiên thấy khó chịu.
Trong lòng Hoắc Mạc Sâm dấy lên một trận phiền muộn, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Tuyết Nhi đang ăn mặc mát mẻ.
“Khuya lắm rồi, chúng ta đi nghỉ sớm đi.”
Bạch Tuyết Nhi tiến lên trước, đưa tay câu lấy cổ Hoắc Mạc Sâm, hơi cúi đầu.
Từ góc độ của Hoắc Mạc Sâm vừa hay có thể nhìn thấy gò má đỏ ửng ngại ngùng của cô ta và cả đôi gò bồng đào như ẩn như hiện kia.
Hoắc Mạc Sâm gần như không nghe thấy cau mày.
Thân thể của Bạch Tuyết Nhi dính chặt lên người Hoắc Mạc Sâm, hai tay ôm chặt cổ hắn, kiễng chân lên hôn hắn.
Hoắc Mạc Sâm né ra theo bản năng, chiếc hôn kia khó khăn mà rơi lên cằm hắn.
Bạch Tuyết Nhi không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy.
Cô nâng một bên mặt Hoắc Mạc Sâm lên, nhìn hắn đầy thâm tình, “Làm cùng em đi, có được hay không?”