• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hoắc thiếu, buông tha cho tôi đi! (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Vẫn còn sống?

Một nụ hôn bừa bãi mang theo ý trừng phạt, Hoắc Mạc Sâm kéo cả hai tay của cô lên đỉnh đầu.

Khi chạm vào tấm lưng chỉ cần dùng một bàn tay đã nắm được phân nửa của Sở Vân, cho dù hiện giờ Hoắc Mạc Sâm không để ý đến cô, nhưng cũng không thể không chấn động.

Toàn thân giống như bị điện giật, Sở Vân hơi sợ run, cô cảm giác được khi tay của Hoắc Mạc Sâm chạy đến hông của cô thì chợt dừng lại.

Cô theo bản năng muốn tránh, không chỉ vì kháng cự sự khiển trách không mang theo tình yêu mà chỉ có trừng phạt, ngoài ra còn vì cô tự ti.

Cô không muốn thân thể rách nát hiện giờ của mình bị kẻ nào nhìn thấy, nhất là Hoắc Mạc Sâm.

"Muốn tránh? Cô tránh được sao?"



Động tác này càng chọc giận đối phương, Hoắc Mạc Sâm lập tức dùng sức kéo thân thể đang né tránh của Sở Vân lại, không để ý cảm nhận của cô...

Thân thể cô như bị nghiền nát, Sở Vân không còn sức lực để giãy dụa, thậm chí không thể phát ra tiếng kêu to.

Cô nắm lấy bả vai Hoắc Mạc Sâm thật chặt, tuyệt vọng gánh chịu cơn gió lốc trên người.



Đột nhiên, thân thể của cô nhẹ bẫng đi, hai tay đang ôm Hoắc Mạc Sâm bị bẻ ngược ra phía sau, bên tai là giọng nói lạnh như băng của Hoắc Mạc Sâm: "Đừng chạm vào tôi, tôi ngại bẩn. Tôi chỉ coi cô là một con điếm thôi, Tuyết Nhi yếu ớt nên tôi không nỡ đối xử với cô ấy như vậy."

Nước mắt chảy xuống dọc theo cửa kính xe lạnh như băng, Sở Vân như một con rối để Hoắc Mạc Sâm mặc sức đùa bỡn hết lần này đến lần khác.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Hoắc Mạc Sâm mới mở cửa xe ra, cứ như vậy mà ném Sở Vân quần áo xốc xếch ra ngoài, vứt cô vào trong tuyết rồi nghênh ngang bỏ đi.

Buổi sáng kéo đến mang theo rất nhiều câu chuyện đêm qua trong thành phố.

Sở Vân giãy giụa muốn đứng lên từ mặt đất, nhưng cả người cô như sắp tan rã, hai chân đã không còn sức lực chống đỡ thân thể.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn khó có thể mở miệng, cô run rẩy bò đến cột điện ven đường, khoảng cách mấy thước ngắn ngủn lại xa như chân trời.

Cô lao công ven đường đã từng gặp quá nhiều nam nữ suốt đêm say rượu hoặc là chơi quá hăng, nhưng dù thế cũng chưa thấy ai bị chơi dữ dội như vậy.

"Cô gái, đi bệnh viện khám thử đi, cứ làm thế thì cơ thể chịu không nổi đâu." Cô lao công tốt bụng đỡ Sở Vân lên, thở dài rồi lắc đầu đi mất.

Sở Vân tiếc số tiền đến bệnh viện kiểm tra, cũng không muốn đối mặt với tình huống khó xử đó, dù sao cô cũng đến bệnh viện vì nguyên nhân khó nói kia.

Nhưng nơi bị xé rách đổ máu kia khiến cô không cách nào mặc kệ, đành phải chịu đựng cảm giác xấu hổ trong lòng, kéo thân thể đi đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra cho cô xong cũng không khỏi hít mạnh một hơi.

Cô đã bị chơi đến không còn hình dáng, bị thương ở nơi đó thì không cần suy nghĩ cũng biết là xảy chuyện gì ra.

Nhưng thấy Sở Vân đội mũ, vẫn luôn cúi đầu, hiển nhiên không muốn đối mặt với ánh mắt của người khác, bác sĩ cũng thấy quá nhiều nên chỉ lắc đầu, thở dài một hơi rồi kê đơn cho Sở Vân.

Sau một hồi kiểm tra, tiền thuốc men tốn hơn tám trăm đồng, Sở Vân đóng tiền xong thì chờ ở cửa sổ lấy thuốc.

"Sở Vân."

Nghe thấy tiếng gọi của nhân viên, Sở Vân kéo thấp mũ xuống, lập tức đi đến cửa sổ lấy thuốc, chợt thấy cửa sổ cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc cũng đang chờ lấy thuốc.

Là Bạch Tuyết Nhi!

Sở Vân vội vàng muốn xoay người tránh đi, nhưng đối phương đã nhìn thấy cô, thấy cô còn muốn chạy thì lập tức đuổi theo và ngăn cô lại.

Khi nghe cái tên vang lên trong loa, Bạch Tuyết Nhi nghĩ chỉ là cùng tên mà thôi, mãi đến khi cô ta nhìn lại vị trí cửa sổ gọi tên thì nhìn thấy Sở Vân, lúc này cô ta mới xác định đó là Sở Vân đã ngồi tù ba năm trước đây!

Bạch Tuyết Nhi nhìn cô từ trên xuống dưới, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Cô còn sống?
Chương 12: Cô ta không thể không diệt trừ Sở Vân!

Sở Vân ngồi tù ba năm, Bạch Tuyết Nhi cũng không ít lần đút lót cho nhà tù. Sở dĩ Sở Vân thiếu mất một quả thận cũng là do cô ta ban tặng.

Bạch Tuyết Nhi cứ nghĩ sau khi chịu hết tra tấn, Sở Vân đã sớm chết trong tù, không ngờ cô có thể chống chọi đến khi ra tù, còn đến thành phố Hải này.

"Con khốn này thật là âm hồn không tiêu tan."

Bạch Tuyết Nhi cười lạnh, bỗng nhìn thoáng qua bộ quần áo rách rưới trên người Sở Vân, cảm thấy có chút nhìn quen mắt.

Cô ta nhìn kỹ, phát hiện ở bên ngực trái của cái áo có viết mấy chữ Hội Sở Tinh Hà.



Đây chính là hộp đêm mà hôm qua cô ta và Trần Đông Thụy cùng đến sao!

Bạch Tuyết Nhi biến sắc, trực giác nói cho cô ta biết trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy. Hôm qua khi cô ta và Trần Đông Thụy đang làm trong phòng thì đúng lúc có một lao công đi vào!

Sở Vân vòng qua Bạch Tuyết Nhi, muốn đi nhanh hơn, nhưng lại bị Bạch Tuyết Nhi giữ chặt.

"Nói! Người hôm qua trốn trong phòng rửa tay có phải là mày hay không!"

Sở Vân bị cô ta níu kéo nên thuốc trong tay cũng rơi đầy đất.

Bạch Tuyết Nhi nhìn thấy trên mặt đất có một ít thuốc giảm nhiệt và dung dịch vệ sinh phụ khoa thì cười cười châm biếm: "Vừa ra đã đói khát như vậy? Chơi đến mức vào bệnh viện luôn à?"

Sở Vân siết chặt nắm tay, hung hăng trừng Bạch Tuyết Nhi, đều là người phụ nữ trước làm hại cô đến tình cảnh như thế!

Cô vứt tay của Bạch Tuyết Nhi ra, căm tức trừng cô ta, sau đó khóe miệng bỗng tràn ra một nụ cười giễu cợt.

Cô chỉ chỉ Bạch Tuyết Nhi, lại chỉ chỉ thuốc phụ khoa trên mặt đất, nụ cười mang đầy thâm ý.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Bạch Tuyết Nhi không biết cô đang làm cái gì, nhưng lại bị nụ cười và ánh mắt tràn ngập châm chọc của cô làm không thoải mái.

Cô ta liên tưởng đến chuyện mà mình và Trần Đông Thụy nói trong phòng vào hôm qua, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức tức giận quát: "Quả nhiên là mày!"

Sở Vân gật gật đầu, chuyện tới nước này thì cô cũng không sợ thừa nhận. Huống chi cô đang nắm nhược điểm của Bạch Tuyết Nhi trong tay!

"Hoắc, Mạc, Sâm."

"Mày!"

Sở Vân nhặt thuốc dưới đất lên, gằn từng tiếng mà nhép miệng phát âm ra ba chữ này trước mặt Bạch Tuyết Nhi.

Tình thế đã thay đổi.

Trước mặt công chúng, Bạch Tuyết Nhi không thể làm gì Sở Vân.

Cô ta sợ Sở Vân sẽ nói hết chuyện mình gài bẫy hãm hại và tạo ra vụ tai nạn xe cho Hoắc Mạc Sâm biết, lại e ngại vì bây giờ đang ở bệnh viện phụ khoa, cô ta tới nơi này cũng không thể để người khác biết, hiện tại càng không thể lộ ra, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Vân rời đi.

Trở lại biệt thự của Hoắc Mạc Sâm, trên đường đi Bạch Tuyết Nhi luôn lo lắng những chuyện mình làm bị bại lộ.

Sở Vân này vẫn là một tai hoạ ngầm.

Bạch Tuyết Nhi nheo mắt lại, cô ta không thể không diệt trừ Sở Vân!

Hoắc Mạc Sâm ngồi trên ghế sa lon, Bạch Tuyết Nhi thấy hắn ở nhà thì lập tức thay một khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

"Mạc Sâm, sao hôm nay anh lại ở nhà?"

Cô ôm lấy cánh tay Hoắc Mạc Sâm rồi rúc vào ngực hắn, thân mật làm nũng với hắn.

Sau khi Hoắc Mạc Sâm trở về từ chỗ Sở Vân thì vẫn ngồi ở đây chờ Bạch Tuyết Nhi.

Thật ra những lời nói của Sở Vân cũng chôn xuống một hạt giống hoài nghi trong lòng Hoắc Mạc Sâm.

"Hôm nay không có chuyện gì nên muốn trở về ở bên em."

Hoắc Mạc Sâm sờ sờ tóc cô ta, Bạch Tuyết Nhi thuận thế dựa vào gần hơn, lại ngửi thấy trên người ặp Hoắc Mạc Sâm có một mùi hương hoa lài nhàn nhạt.

Mùi này...

Là Sở Vân!

Bạch Tuyết Nhi kinh hãi trong lòng, vừa rồi khi cô ta chạm mặt Sở Vân trong bệnh viện, cũng ngửi được trên người cô có mùi hoa lài thoang thoảng này.

Cô ta không ngờ Hoắc Mạc Sâm đã gặp mặt Sở Vân, hơn nữa là sau khi Sở Vân bắt gặp cô và Trần Đông Thụy vào hôm qua!
Chương 13: Anh có ghét em không?

Nội tâm của Bạch Tuyết Nhi bỗng nhiên xuất hiện một tia hoảng sợ.

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, ngàn vạn lần không thể hoảng hốt, lại nghe thấy giọng nói có chút lãnh đạm của Hoắc Mạc Sâm.

"Em còn nhớ tên Trần Đông Thụy không?"

Bạch Tuyết Nhi từ trong lòng Hoắc Mạc Sâm vội bật đứng thẳng người lên, nhìn hắn trông bộ dạng nghi ngờ lại phẫn nộ nói: "Sao lại không nhớ? Anh ta và Sở Vân... Hai người bọn họ làm tổn thương anh như vậy, làm cho anh đau đớn như vậy em làm sao có thể quên được chứ."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hoắc Mạc Sâm gật gật đầu, ánh mắt sâu thẳm lại nói tiếp: "Trần gia và nhà em trước kia có làm ăn với nhau, trước kia em có biết anh ta không?"

Bạch Tuyết Nhi bị Hoắc Mạc Sâm nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nhưng đến lúc cô biết ngàn vạn lần cô không thể lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Cô cố gắng không để ánh mắt mình nhìn thẳng Hoắc Mạc Sâm, lắc đầu với hắn và nói: "Không biết... Mạc Sâm, anh cũng biết từ trước đến nay em không quan tâm đến chuyện làm ăn của gia đình, hơn nữa nếu em sớm quen biết anh ta, em nhất định sẽ nói với anh! Mạc Sâm... Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?"

Hoắc Mạc Sâm nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Tuyết Nhi.

Quả thật tối hôm qua Bạch Tuyết Nhi không có ở nhà liên tưởng đến lời nói của Sở Vân, hắn lơ đãng hỏi: "Không có gì, dường như bây giờ hắn đang ở Hải Thành, bỗng nhiên nhớ tới nên tùy tiện hỏi một chút."

Một lần nữa hắn đem Bạch Tuyết Nhi ôm vào trong lòng: "Ngày hôm qua anh trở về vốn định cho em một bất ngờ, nhưng em lại không có ở nhà, đi đâu đấy?"

Bạch Tuyết Nhi biết Hoắc Mạc Sâm còn chưa tiêu trừ hết nghi ngờ đối với cô, cô che mặt bỗng nhiên ở trong lòng Hoắc Mạc Sâm òa khóc, đẩy hắn ra muốn đi.

"Làm sao vậy?"

Bạch Tuyết Nhi khóc sướt mướt, ủy khuất nói: "Mạc Sâm, có phải anh ghét bỏ em không? Ghét bỏ em bị người khác... Bị người khác luân phiên..."

Cô càng khóc càng thêm thương tâm: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh chưa từng chạm vào em… Em cảm thấy anh đang ghét bỏ em, trong lòng thật khó chịu thật thống khổ..."

"Tuyết nhi, em đang nói cái gì vậy? Làm sao anh có thể ghét bỏ em được chứ?"

Hoắc Mạc Sâm kéo cô vào lòng mình, trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao mình có thể tin tưởng những lời nói hoang đường của Sở Vân.

Người con gái trước mặt ở hắn dường như đã ở bên hắn ba năm, cực nhọc ngày đêm chăm sóc hắn. Hắn từng thề đời này nhất định sẽ đối xử tốt với cô.

Nhưng...

Không biết vì cái gì, bản thân đối với cô thủy chung không có suy nghĩ về phương diện đó, ngược lại ngày hôm qua nhìn thấy Sở Vân, cô tiều tụy như vậy cả người vừa khô vừa gầy, bản thân lại khó có thể kịp chế được cảm xúc kia, thậm chí còn muốn cưỡng ép cô.

Tiếng khóc của Bạch Tuyết Nhi khiến Hoắc Mạc Sâm không hiểu vì sao lại có chút phiền não, hắn cho rằng bản thân không nỡ nhìn thấy cảnh cô khóc, cho nên chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi.

Bạch Tuyết Nhi thấy Hoắc Mạc Sâm tạm thời buông bỏ nghi ngờ đối với mình, cô ta biết bản thân mình không thể ngồi chờ chết, chỉ cần Hoắc Mạc Sâm không tin Sở Vân, cho dù cô nói gì cũng vô dụng.

"Mạc Sâm, hôm qua em đến bệnh viện."

"Em thấy chỗ nào không thoải mái?" Hoắc Mạc Sâm khẩn trương nhìn cô hỏi.

Bạch Tuyết Nhi lắc đầu: "Không có, em chỉ đi kiểm tra sức khỏe toàn diện thôi. Dù sao em cũng đã gặp phải chuyện như vậy… Nên em chỉ muốn kiểm tra sức khỏe của bản thân và muốn có một đứa con cho anh."

Lúc này trên mặt cô xuất hiện hai đóa ửng đỏ, hướng về phía Hoắc Mạc Sâm ngượng ngùng cười: "Nhưng..."

Cô dừng một chút, lại nói: "Mạc Sâm, anh đoán xem em thấy ai trong bệnh viện?" Là... Sở Vân."

Hoắc Mạc Sâm sửng sốt, bỗng nhiên dưới đôi mắt bình tĩnh lại xuất hiện gợi sóng.

"Cô ấy?" Cô ấy làm gì ở đó?"

Hắn không nói cho Bạch Tuyết Nhi biết tối hôm qua hắn đã gặp qua Sở Vân, chuyện không quan trọng cũng không cần nói để tăng thêm phiền phức.

Nhưng mà, hắn lại muốn biết Sở Vân đến bệnh viện làm cái gì.

Bạch Tuyết Nhi thấy Hoắc Mạc Sâm vẻ mặt lạnh lùng, cô muốn biết cho đến bây giờ anh đối với Sở Vân rốt cuộc là có thái độ gì.

Cô thăm dò nói: "Sở Vân cô ấy… giống như bán thân trong một câu lạc bộ đêm."
Chương 14: Chắc chắn không sạch sẽ

Ánh mắt Hoắc Mạc Sâm lạnh lẽo, tiếng Bạch Tuyết Nhi thêm mắm thêm muối bên tai hắn không ngừng thổi: "Hình như cô ấy bị rất nhiều bệnh phụ khoa, trong tay bao lớn bao, nhỏ bệnh lý cũng rất dày, có thể đã trị liệu rất lâu rồi." "Cũng khó trách, bán thân ở chỗ như vậy, khẳng định không sạch sẽ gì..."

Nghe được mấy chữ bán thân này, Hoắc Mạc Sâm không khỏi có một trận kinh tởm.

Đồ đàn bà đê tiện này, vậy mà ngày hôm qua mình đối với cô ta lại có dục vọng?

Chỉ trách bản thân mình không biết gì, thế nhưng nhất thời không kiềm chế được đụng vào con người bẩn thỉu kia, hy vọng cô không hại bản thân nhiễm bệnh.

Bạch Tuyết Nhi thấy vẻ mặt Hoắc Mạc Sâm ghét bỏ, trong lòng lộ ra một nụ cười đắc ý.

......

Ngày hôm sau, Sở Vân vẫn đến hộp đêm làm việc như bình thường.

"Sở Vân, cô đi đến phòng VIP 6 quét dọn." Quản lý cố ý đến phòng thay đồ dặn dò.

Trong lòng Sở Vân có chút nghi ngờ, bình thường bọn họ quét dọn đều là công nhân vệ sinh tự mình thương lượng, ít có tình huống chỉ định huống hồ là hôm nay quản lý tự mình đi tới đây dặn dò.

Nhưng cô cũng không có quyền nói "không".

Sở Vân mang theo dụng cụ đi tới phòng VIP, vừa đẩy cửa liền thấy Bạch Tuyết Nhi Nhi và Trần Đông Thụy đang ngồi ở bên trong.

Bọn họ nhìn phía cô.

Sở Vân mang theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng Trần Đông Thụy một bước tiến lên một tay túm lấy cổ áo Sở Vân, kéo cô như một miếng giẻ lau đến trước mặt Bạch Tuyết Nhi.

"Sở Vân tiểu thư thanh thuần cao ngạo, từ lần gặp mặt cuối cùng đến giờ vẫn tốt chứ."

Bạch Tuyết Nhi cười lạnh, chén rượu trong tay nghiêng nghiêng chất lỏng lạnh như băng từ trên cao trút xuống.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Tóc Sở Vân theo rượu cay dán lên mặt, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lại lạnh lẽo vô cùng.

"Bộp!" Một cái tát lớn.

"Đã đến lúc này rồi, vẫn là thanh cao như vậy? Ta ghét nhất bộ dạng giả vờ đứng đắn này của ngươi, nhìn thấy ta liền phiền lòng! "Bạch Tuyết Nhi lạnh lùng nói với chiếc máy ảnh, lắc lắc ly rượu trong tay rồi nâng cằm Sở Vân lên, kỹ càng đánh giá cô.

"Bộ dạng kiên cường này ngược lại rất được nam nhân thích, Trần Đông Thụy ngươi nói có đúng hay không?"

Trần Đông Thụy bị hỏi như vậy, ngược lại bị ngây ngẩn cả người.

Vốn làn da cảu Sở Vân trắng như tuyết, hơn nữa lại bị suy dinh dưỡng lại càng trắng đến gần như trong suốt.

Chất lỏng màu đỏ theo cổ thon dài như thiên nga của cô chảy xuống, phác họa những đường cong mềm mại của cô.

Gầy là gầy một chút, ngược lại có một chút khẩu vị khác.

Chỉ là lời này Trần Đông Thụy cũng không dám thừa nhận trước mặt Bạch Tuyết Nhi, bất ngờ cười nhạo một tiếng: "Chỉ là một con gà gầy, tặng ta ta cũng không cần."

Bạch Tuyết Nhi cười lạnh, chén rượu trong tay "bụp" một cái, nện lên đầu Sở Vân.

Đầu bị đánh mạnh, Sở Vân liền ngã ngồi trên mặt đất máu tươi theo trán cô chảy xuống.

Trần Đông Thụy trói cô bằng dây thừng, ném ở một góc trong phòng riêng.

"Xẹt xẹt ——"

Bạch Tuyết Nhi đưa tay xé rách quần áo của cô, Sở Vân trái phải né tránh giãy dụa lại bị Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy gắt gao đè trên mặt đất.

"Con gà rừng này, để cho ta xem rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân đã chạm vào ngươi! Đừng trốn, cô phóng đãng như vậy, đến nơi như hộp đêm làm việc, mọi thể loại đều chơi qua không phải sao?"

Bạch Tuyết Nhi nói đầy lời nói dơ bẩn, kêu gào kích thích Sở Vân.

Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, Sở Vân thậm chí ngay cả kêu cứu cũng không thể, chỉ có thể tùy ý bọn họ đem quần áo trên người mình xé thành những mảnh nhỏ, đem tôn nghiêm của bản thân cô giẫm ở dưới lòng bàn chân.

"Ting…ting..ting-"

Bạch Tuyết Nhi không kiên nhẫn lấy điện thoại di động ra, trên màn hình xuất hiện ba chữ "Hoắc Mạc Sâm", làm cho cô theo bản năng mà dừng mọi động tác lại.
Chương 15: Chơi trò gì?

Trong lòng cô khẩn trương, vội vàng bảo Trần Đông Thụy che miệng Sở Vân không được lên tiếng.

"Tỉ mỉ kiểm tra rõ ràng cho ta!" Bạch Tuyết Nhi hướng về phía Trần Đông Thụy ném xuống một câu, rồi trốn vào trong toilet trong phòng riêng nghe điện thoại.

"Mạc Sâm." Bạch Tuyết Nhi đổi giọng điệu thành một giọng điệu nhu nhược yếu đuối.

"Tuyết nhi, buổi tối ta phải tham gia buổi tiệc, không trở về sớm được."

Hoắc Mạc Sâm đứng ở trước cửa hộp đêm Thanh Duyệt, hộp đêm này chính là nơi Sở Vân làm việc.

Từ sau khi Bạch Tuyết Nhi nói cho Hoắc Mạc Sâm biết, Sở Vân bán thân ở chỗ này trong lòng Hoắc Mạc Sâm không hiểu sao lại phiền não vô cùng.

Hắn cũng không biết vì sao mình nghe được hai chữ "bán thân" lại mâu thuẫn như vậy, Sở Vân này là sống hay chết hắn không muốn quan tâm, cô và hắn sớm đã không còn quan hệ gì, nhưng hắn vẫn có cái gì đó canh cánh trong lòng?

Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, Hoắc Mạc Sâm vẫn bất giác đi tới trước cửa hộp đêm này. Hắn muốn nhìn xem Sở Vân đến cuối cùng có bộ dạng đê tiện như thế nào, lại ở trước mặt nam nhân làm ra bộ dạng dơ bẩn như vậy.

Nhưng chuyện này, không cần để cho Bạch Tuyết Nhi biết.

Tất nhiên Bạch Tuyết Nhi không biết Hoắc Mạc Sâm đã đứng ở ngoài cửa. Cô nghe Hoắc Mạc Sâm tối nay không trở về trong lòng rất vui vẻ, thầm nghĩ cô có nhiều thời gian tra tấn Sở Vân hơn.

"Vất vả cho anh rồi Mạc Sâm, em đang cùng các chị em đi dạo phố đây! Đã lâu không hẹn gặp các chị em, đúng lúc hôm nay cũng muốn trò chuyện với nhau nhiều hơn."

"Chú ý an toàn, nhớ bảo tài xế đi đón em." Hoắc Mạc Sâm cất bước đi về phía Thanh Duyệt.

"Không cần, lát nữa em sẽ trở về."

Trần Đông Thụy nghe giọng nói mềm mại của Bạch Tuyết Nhi trong phòng vệ sinh, nhớ tới tiếng la hét phóng đãng trên giường của cô, một nơi nào đó trên thân thể lại xuất hiện phản ứng.

Đối với Sở Vân, gã khinh thường khi chạm vào người cô, gã còn chưa đói khát đến mức muốn làm một kẻ bệnh, gã không muốn bị xúi quẩy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Gã nghe giọng nói nũng nịu của Bạch Tuyết Nhi, đưa tay hướng về một nơi nào đó dưới thân mà đùa giỡn không thèm chú ý tới Sở Vân đang nằm trên mặt đất, đang lặng lẽ thoát khỏi sợi dây thừng đang trói trên người.

Cô vốn đã gầy yếu, cố gắng giãy dụa vài lần, thế nhưng cô thật sự đã làm cho sợi dây thừng đang trói chặt mình xuất hiện một khe hở.

Đây là thời gian tốt!

Sở Vân thừa dịp Trần Đông Thụy còn đắm chìm trong cơn dâm dục của mình, mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc trên người, cố hết sức chạy ra ngoài phòng.

Tiếng vang mãnh liệt làm cho Trần Đông Thụy ngồi trên sô pha giật mình một cái, đồng thời cũng kinh động đến Bạch Tuyết Nhi đang ở trong phòng vệ sinh.

"Anh đúng là cái đồ vô dụng! Mau đuổi theo! Đừng để cô ta chạy thoát! "Bạch Tuyết Nhi tức giận hét lớn.

Trần Đông Thụy cũng không nghĩ tới Sở Vân lại có thể tháo được sợi dây thừng rồi chạy trốn, vội vàng kéo quần lên đuổi theo.

Sở Vân một đường lảo đảo. Câu lạc bộ đêm tràn ngập đèn đỏ đèn xanh và trụy lạc, mùi rượu tràn ngập trong không khí, xinh đẹp diễm lệ.

Cô gắt gao ôm quần áo đã rách nát của mình đã sớm không còn hình dáng gì mà nhanh chóng cất bước chạy đi, nó trở thành cọng rơm cuối cùng để cô bảo vệ tôn nghiêm của mình. Ngay cả rơm, nó rất mong manh và không thể chịu đựng được mọi thứ.

Tiếng bước chân của Trần Đông Thụy và Bạch Tuyết Nhi đang truy đuổi ở phía sau, Sở Vân ở hành lang hộp đêm chạy tán loạn, sau đó lại chạy thẳng đến cuối khu phòng riêng cao cấp
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom