• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hoắc Gia Tam Bảo (1 Viewer)

  • Chương 25

Do côn trùng cắn...
Hoắc Phi xiết nắm đấm thành quyền ghì chặt xuống bàn. Lửa đỏ như đang cháy bùng trong đôi mắt sâu kia, hắn hận tại sao không thể thiêu rụi ngay lúc đó.
Người phụ nữ đó cho rằng hắn là một thằng ngu, nên mới bịa ra một lời nói dối ấu trĩ, không có chút thuyết phục. Hắn làm sao không nhìn ra, dấu đỏ trên cổ cô là "dấu yêu" sẽ lưu lại sau mỗi cuộc mây mưa táo bạo.
Là kẻ nào....
Hắn đã tìm hiểu và Tiểu Phù cũng đã đảm bảo, trong những năm qua bên cạnh Uyển không có bất kì một người đàn ông khác. Vậy những dấu yêu kia... là kiệt tác của ai, là thằng khốn nào, đã giành làm phần việc yêu thích của hắn.
"Rầm...!!"
Hoắc Phi bất mãn dọng tay xuống bàn. Âm thanh phát ra khiến cho những bệnh nhân đang ngủ gật trên ghế vì thức dậy sớm để xếp hàng, phải giựt mình ngẩn đầu lên, với đôi mắt mơ màng đối mặt với thế giới, dáng vẻ ngơ ngác như kiểu "chuyện gì đã xảy ra".
Hoắc Phi bật người dậy, kéo ghế ra và cởi áo blouse ném lên ghế.
"Viện trưởng! anh đi đâu?"
"Viện trưởng..."
Hắn không thể tiếp tục ngồi đây khám bệnh cho người khác, mà trong đầu lại hiện ra những tư thế làm tình giữa Dục Uyển và gã đàn ông kia, cô rên rĩ phát ra những tiếng kêu mất hồn.
Nếu như hôm nay, hắn không truy ra được lai lịch gã đó là ai, hắn nhất định sẽ phát điên.
-----------------------
"Cha! sao cha...."

Hoắc Phù từ trên gác xuống, bộ dạng ngái ngủ, vung vai ưỡn người mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Phi đẩy cửa bước vào nhà, liền tỉnh táo, hớn hở cười tươi.

Nhưng Hoắc Phi gấp gáp không chào hỏi, cắt ngang lời cô.
"Mẹ con đâu?"
"Ở trong phòng tắm" Hoắc Phù ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, nhưng lại trả lời theo quán tính và chỉ tay về hướng phát ra tiếng nước chảy.

Hoắc Phi liền sải bước, người cao chân dài nên đi vài bước đã chạm cửa phòng tắm. Cửa không khóa, nên hắn chỉ cần đẩy vào liền hiện ra dáng vẻ gợi tình của Dục Uyển đang nâng niu cơ thể mình dưới vòi sen.
Hoắc Phù ngửi thấy mùi náo nhiệt, nên cũng tò tò đi theo sau cha mình. Có chuyện vui rồi...
"Rầm..!!!"
Nhưng Hoắc Phi vừa vào phòng tắm đã đóng sập cửa lại, còn khóa trái bên trong, nên sự tò mò của cô không thể tiến xa hơn được nữa, đành phải tiếc nuối xoay lưng đi.
"Tiểu Phù! đưa giúp mẹ cái khăn"
Dục Uyển cho rằng người bước vào là Hoắc Phù, nên không chút cảnh giác. Sau khi tắt vòi sen, cô trần truồng bước ra khỏi tấm màn mỏng. Vẫn bình thản như không phát hiện gì, đứng trước mặt Hoắc Phi vẫy khô tóc. Cho đến khi nhìn thấy cánh tay kia giơ ra, đưa cái khăn tắm về phía mình mới hoảng hốt, lùi người lại.
"Sao anh lại vào đây?"
Dục Uyển khẩn trương, giựt nhanh lấy khăn tắm từ tay Hoắc Phi và quấn quanh cơ thể mình.
Dù sự thật là không có chỗ nào trên người cô mà hắn chưa thấy qua. Nhưng cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, nên trần truồng đứng trước mặt hắn như bây giờ, lại khiến cô không quen.
Nhưng sao hắn lại vào đây...
Dục Uyển đang cẩn thận làm sao ghim chặt cái khăn lên người mình, để không phải rơi xuống, thì Hoắc Phi lại bước tới, giựt tung nó ra khỏi người cô.
Hắn lướt nhìn thân thể cô từ trên xuống dưới, trắng muốt mê người. Nếu là lúc khác, hắn đảm bảo mình nhất định sẽ cương cứng, muốn động. Nhưng bây giờ hắn chỉ có một loại cảm xúc duy nhất, là tức điên người và muốn lao tới bóp chết người phụ nữ vô tâm vô phế này.
Côn trùng cắn...có thể cắn khắp cả người sao, đặt biệt là cặp ngực ngọt ngào mềm mại đang tưng nhảy trước mắt hắn, đầy rẫy những dấu đỏ..
Dục Uyển đưa tay giành lại khăn tắm, thì hắn lại ném vào trong chậu nước. Khiến nó trở nên ngập nước ướt sũng, giờ có lấy lại cũng không thể dùng tiếp.
Dục Uyển trừng to mắt, lớn giọng quát Hoắc Phi.
"Anh lại phát điên gì nữa?"

Nhưng dáng vẻ cọp mẹ chỉ có thể duy trì được ba giây. Cô liền cụp tai, co vai như một con thỏ, chân lùi lại và muốn bỏ chạy.
Vẻ mặt của Hoắc Phi lúc này rất dọa người, không có chút gì là bỡn cợt. Thành thật, cô rất sợ dáng vẻ khi hắn nghiêm túc.
Dù Hoắc Khiêm hay là Hoắc Luật, lúc bọn họ giận dữ cũng không khiến cô phải khiếp sợ. Chỉ có con người lúc nào cũng giở tính khí trẻ con, không nghiêm túc, và thích đùa giỡn như Hoắc Phi, khi tức giận mới tạo áp lực lớn cho cô.
Dục Uyển hít thật sâu, xoay người bỏ chạy, nhưng Hoắc Phi lại giựt mạnh kéo ngược trở về, đè cô nằm sấp xuống sàn nhà.
"Phi! anh bị làm sao vậy?"
Lời lẽ của Dục Uyển lúc này có vẻ nhẹ nhàng và thuận tai hơn, biết cứng, biết mềm là đặc điểm nổi trội của cô.
Dù tư thế nằm của cô bây giờ rất phản cảm. Hai tay bị nắm trói sau lưng, ngực thì bị ép sát xuống sàn, nhụy hoa nhỏ đáng thương của cô bị đè bẹp đến sinh đau, lại thêm sức nặng của Hoắc Phi phủ xuống khiến cô càng thêm khổ sở.

Nhưng tất cả cũng không làm cô hoảng loạn, bằng việc hắn đang hôn lên tai cô và lời lẽ tiếp theo như muốn nuốt chửng lấy cô.
"Thằng tối qua ngủ với em là ai?"
Nếu những lời lẽ vừa rồi, kèm theo thái độ cứng rắn như quát tháo, nổi nóng đập bàn đá ghế, thì cô sẽ không cảm thấy nguy hiểm như vậy. Còn đằng này, hắn lại bình tĩnh, say mê liếm mút vành tai cô, điều đó mới làm cô căng thẳng nổi hết da gà. Có cảm giác như mình đang nằm dưới móng vuốt sư tử, nơm nớp lo sợ không biết khi nào nó sẽ há miệng ra, nuốt chửng mình vào trong bụng.
"Anh..anh nói gì, tôi không hiểu"

Yêu quý bản thân như Dục Uyển tất nhiên hiểu rõ đạo lý, không để mình rơi vào khổ cảnh. Nếu như để Hoắc Phi biết, trước mặt hắn cô luôn tỏ ra trung trinh liệt nữ, liều chết giữ thân, không để cho người anh em của hắn tiến vào. Nhưng vừa quay lưng lại dang hai chân ra, cho kẻ khác xơi.
Cho dù cô có giải thích mình bị rape và người cưỡng ép đó có là anh trai của hắn đi nữa, cũng không thể cứu vãn tình hình. Với bản tính biến thái của Hoắc Phi mà không chơi cô thừa sống thiếu chết, cô liền đi đầu xuống đất.
Cô cũng đã có tuổi, xương cốt đã không còn dẻo dai như trước, không thể cùng Hoắc Phi chơi những trò cảm giác mạnh như trước đây.
"Bốp!!"
Không vừa ý trước đáp án của Dục Uyển, Hoắc Phi liền giơ tay vỗ mạnh vào mông cô như trừng phạt.

"Á.....!!"
Hu...u...u...cái mông của cô...

Dù không có khả năng xoay người kiểm tra, cô vẫn biết trên mông của mình hiện giờ là dấu tay của Hoắc Phi. Mông không nằm trên người hắn, đương nhiên không cảm thấy đau, nên mới đánh nhiệt tình như vậy.

"Bốp...!!!"
Hu..u...hắn lại đánh tiếp.
Cô nói hắn biến thái là có dẫn chứng rõ ràng. Mông người chứ cóphải là bao cát đâu chứ.

"Khôn khéo như em sao không nhận ra...em đừng để tôi phải hỏi thêm lần nữa, nếu không...hậu quả thế nào em không tưởng tượng nổi đâu"
Đương nhiên, cô biết hậu quả thế nào nên mới giả ngu, có hắn là không hiểu mới truy hỏi tới cùng.
"Phạch!"
Hoắc Phi lật mạnh người của Dục Uyển lại, để cô nằm ngửa, đưa lưng xuống sàn. Hắn bóp mạnh lấy cằm của cô nâng lên, rồi cúi người xuống và mút nhẹ hai cánh môi mềm mại.
Nụ hôn chỉ lướt qua, Hoắc Phi chậm rãi rời khỏi môi cô. Cao ngạo nhìn xuống và đưa tay lau đi những giọt nước mắt, những ngón tay lượn lườn vuốt lên xuống trên mặt cô.
"Nói cho anh biết...thằng đó là ai? anh hứa sẽ không làm gì em"
Lời lẽ thì êm tai dụ hoặc, nhưng ý tứ trong đó thế nào, thì có trời mới biết hắn sẽ làm gì cô nếu biết sự thật. Dục Uyển liều mạng, lắc đầu lia lịa.
"Không có ai hết...ngoại trừ anh ra, không có ai hứng thú với một bà thím như tôi, Hoắc Phi...anh tin tôi đi"
"Ngay cả anh tôi còn từ chối..thì trên đảo này còn ai có thể xuất sắc hơn được anh?"
Bảo cô thừa nhân, cô có điên sao. Nếu đem sự thật nói ra, tối qua mình đã lên giường với Hoắc Luật, Hoắc Phi luôn ghen tị với Hoắc Luật, nếu biết, cô nhất định sẽ còn thảm hơn lúc này.
Trước lời lẽ ba hoa của Dục Uyển, Hoắc Phi dần bị thuyết phục. Trên đảo này, thật sự tìm không ra kẻ hơn được hắn, thông minh như Dục Uyển sẽ không thể chọn bừa đàn ông.
"Vậy những dấu đỏ khắp người em phải giải thích thế nào?" Hắn nói
"Lúc sáng không phải đã nói với anh...tôi bị côn trùng cắn, những dấu đỏ này là do dị ứng với côn trùng nên mới nổi lên, vừa nãy tôi còn buồn nôn và ngứa khắp mình...nghĩ bụng sau khi tắm xong sẽ đến tìm anh ? anh làm bác sĩ có lẽ sẽ biết tôi bị con gì cắn" Cô ủy khuất kể lể lôi thôi.
"Thật vậy sao?"
Chuột đã sập bẫy...
Cố thêm một chút nữa...chỉ cần tỏ vẻ mặt đáng thương như những em gái Bạch Liên Hoa trong phim, diễn cho thật nhập tâm vào, và rơi thêm vài giọt nước mắt...
"Nhưng anh đột nhiên lại nổi điên...chạy đến đây ra tay đánh tôi, giờ không cần nữa...tôi tự mình tìm cách...anh tránh ra"
Bây giờ đã đến lúc cô phải làm lẫy, tỏ ra giận hờ vu vơ, sau đó đẩy Hoắc Phi ra. Vì đối phương đang ở trong trạng thái tội lỗi, sẽ không không ngăn lại hành động của cô...
"Uyển!"
Hu...hu...nhưng tại vẫn không chạy thoát được. Kế hoạch của cô rõ hoàn hảo như vậy, vẫn không thể lừa được hắn sao.
Dục Uyển cho rằng có thể thoát nạn, vừa mặc áo vào liền chạy nhanh đến cửa, nhưng không ngờ Hoắc Phi lại bước nhanh tới, kéo cô vào lòng ôm chặt.
"Uyển! anh xin lỗi..."
Nhẹ cả người...cô còn nghĩ Hoắc Phi sẽ không bị những lời nói ba hoa kia lừa gạt, đem cô hành quyết tại chỗ.

"Anh biết mình không nên nghi ngờ em, nhưng vì anh quá yêu em mới ghen....giờ thì anh đã tin em, nếu em nói tối qua không có chuyện gì anh sẽ không tiếp tục truy hỏi, em đừng giận anh"

Hoắc Phi xoay người Dục Uyển lại, dáng vẻ đại ma vương lúc này đã không còn. Giờ trước mặt cô là một con cún nhỏ, biết vẫy đuôi, ngoan ngoãn không gây rối.
"Cởi áo ra!"
"Anh muốn làm gì?" Dục Uyển đưa tay chắn trước ngực, ngăn hai cánh tay đang giơ tới của Hoắc Phi
"Anh chỉ muốn giúp em kiểm tra..những mẫn ngứa này rất nguy hiểm, nếu không chăm sóc cẩn thận sau này có thể để lại sẹo"

"Không...không cần đâu, lúc nãy tôi có uống thuốc...lát nữa có thể tự khỏi, không cần phiền anh"
"Không sao..anh giúp em...anh không muốn sau này người em toàn là sẹo."
Nếu Hoắc Phi kiểm tra, không phải sẽ lộ ra hết. Lúc đó, cho dù cô có khóc ngập cả xô, diễn trò gì cũng không thể cứu nổi bản thân mình.
"Cốc..cốc..!!!"

"Cha mẹ....hai người đang làm gì trong đó? mau ra ngoài đi...nhà mình có khách.."
"Cốc..cốc..!!!"

"Cha mẹ! hai người mau ra đi"
Không uổng cô thương yêu đứa con gái này, cứu cô trong hoàn cảnh nguy cấp. Vì Hoắc Phù đập cửa phòng tắm, nên Dục Uyển mới có cớ mà thoát khỏi Hoắc Phi.
Cô đứng dậy, chỉnh lại áo choàng trên người mình, rồi đẩy cửa ra. Hoắc Phi cũng bước ra ngoài sau cô.
"Tiểu phù! vừa rồi con nói có khách...là khách nào?" Cô nói
"Là cha của anh Tiểu Lôi, chú ấy đang ở phòng khách"




--------------- hết chương 23--------------
Thứ 7, 12 tháng 1, 2019


P/S: Tuy chương hơi ngắn, nhưng chị sẽ ra đều mỗi tuần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom