• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hoắc Gia Tam Bảo (2 Viewers)

  • Chương 20

Theo như đài khí tượng thủy văn dự báo trong 24 h tới, các khu vực gần đảo nhiều mây, ít nắng, có thể sẽ có mưa và giông rải rác. Nhiệt độ cao nhất từ 29-31 độ vào ban ngày, và sẽ se lạnh về đêm khoảng 25-27 độ.
Nhìn chung sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch ra đảo của nhiều người...
Đảo Nhỏ-Địa điểm mà nhiều người đang hướng tới.
Diện tích được xếp vào hàng nhỏ lẻ, có một trăm hộ gia đình, và một ngàn người sinh sống. Nguồn thu nhập chính của đảo là từ việc đánh bắt cá và du lịch. Dù không đủ tiện nghi và hiện đại như cuộc sống trên đất liền, nhưng những thứ "cần" thì nơi đây đều "có". Chẳng hạn...
Nếu cần tiếp thu ánh sáng tri thức đã có trường học "Bóng Tối". Bắt nguồn từ đời ông nội, đời cha, đến đời cháu và họ chuẩn bị đưa chắt đến trường. Thì người dân trên đảo đều gọi đó là Bóng Tối, còn cái tên khai sinh trên giấy tờ thì không còn ai nhớ đến.
Nếu cần những hoạt động giải trí lành mạnh, đã có vũ trường "Trụy Lạc". Nhưng đừng hoảng vì cái tên dể gây liên tưởng. Vì mọi hoạt động ở đây đều diễn ra trong minh bạch, công khai, và đại chúng. Phương châm hoạt động của vũ trường là phối hợp tuyệt đối với tất cả yêu cầu của khách hàng đưa ra.
Và nếu có nhu cầu thưởng thức những bữa ăn thịnh soạn, ngoại trừ cá thì đã có nhà hàng "Không Bán Thiếu". Đặc biệt có món ngon nổi tiếng là bán người ...
Cũng đừng vội tung tin đồn thất thiệt vì nhà hàng không có nhu cầu bán nội tạng trái phép. Bán người ở đây là tất cả bộ phận nào trên người của tiếp viên nam xinh nữ đẹp tại cửa hàng, bạn đều có thể gọi món, còn "ăn" theo cách nào tùy theo khẩu vị của mọi khách hàng.
Và sau một đêm hết mình với "Trụy lạc" và ngán đến tận cổ tại "Không Bán Thiếu" thì chỗ bạn cần đến là nơi có thể đặt lưng nằm xuống, đó là khách sạn "Thác loạn".
Nơi luôn nói "yes" với mọi dịch vụ mà khách hàng yêu cầu, bao gồm cả bạn giường một đêm. Đặc biệt là combo KING trọn gói 7 ngày, ăn, uống, ngủ, nghỉ, tắm rửa đều có nhân viên phục vụ từ A-Z, vào mùa du lịch Thác Loạn còn có chương trình giảm giá 10% cho du khách lần đầu tiên đến đảo.
Sau phần sơ lược về nơi mà bốn mẹ con Dục Uyển đã gắn bó suốt nhiều năm, thì giờ là đến phần chính mà ai cũng tò mò, sau khi quay lại đảo thì cuộc sống của họ như thế nào?
"Hai đứa nghỉ tay vào ăn cơm"

"Dạ"
Hoắc Lôi và Hoắc Kiêu cùng lúc xoay người lại.
Sau khi quay lại đảo việc đầu tiên anh em họ phải đối mặt chính là chuyện tu sửa nhà. Nếu chỉ là một chút bụi bặm thì dọn dẹp khoảng nửa ngày là xong, nhưng do căn nhà của họ bị ông chủ Á Tư Mã cho người đập phá, phải làm mới lại từ đầu nên tốn rất nhiều thời gian.
Hoắc Lôi từ ngoài sân đi vào, sau khi đóng xong mấy cái ghế thì khắp người hắn đều ướt mồ môi, dưới cái nhìn của kẻ si tình mê muội, hình ảnh và cữ động của hắn lúc này đều trở nên nóng bỏng và gợi cảm.
Mắt long lanh như ngọc, mi đen cong vuốt, mũi cao thẳng tắp và môi căng mọng như hồng, lại được tạo hóa ban tặng hình thể đẹp, thân hình sáu múi, đôi vai rộng và cơ bụng rắn chắc. Một cực phẩm nam nhân như vậy chính là loại vũ khí hủy diệt giành cho sắc nữ. Nghĩ mà xem, cảm giác khi được chạm tay vào sẽ thế nào.
"Lau sạch nước miếng của chị."
Hoắc Kiêu kéo chiéc áo vắt trên vai xuống, ném vào mặt bà chị của nhà bên cạnh.Hắn nhếch miệng cười đểu.
"Muốn ăn em trai tôi tới như vậy sao?" .
Tiểu Đào, con của chú Đại Đầu và Maria, gia đình này chỉ vừa mới chuyển đến Đảo Nhỏ khoảng một tháng sau khi nhà họ dọn đi. Dù chỉ xúc có vài ngày, nhưng gia đình hai bên rất hợp nhau, Tiểu Đào là con lại Á Âu Tiểu Đào sở hữu một nét đẹp mà khó có cô gái nào có được, đáng yêu xinh xắn như một búp bê, tính tình phóng khoáng hòa nhã, chỉ là đầu óc có hơi ngốc nghếch một chút.
"Em trai cậu nhìn ngon miệng như vậy, có cô gái nào không muốn ăn cậu ta..." Tiểu Đào chu đôi môi của mình lên, bất mãn nhìn Hoắc Kiêu, lỗi đâu phải tại người nhìn mà tại Hoắc Lôi sinh ra có tướng mạo đẹp như vậy.
"Tản băng của nhà tôi, chị có khả năng nuốt trôi sao?"
Tính khí em trai mình Hoắc Kiêu khá hiểu, rất lạnh lùng đặc biệt là với phụ nữ. Nếu không phải là người nó quan tâm, thì cả liếc mắt cũng không nhìn đến, muốn nó mở miệng nói lời ngọt ngào lại càng khó khăn.
"Cho nên tôi mới nhờ cậu giúp..." Tiểu Đào lếch tới gần Hoắc Kiêu
"Hoắc Kiêu! dù sao chúng ta cũng là hàng xóm ...cậu giúp tôi có một buổi hẹn hò với em trai cậu, tôi sẽ bồi đáp cậu thật tốt"
"Chị nghĩ tôi là hạng người gì? dể dàng bán đứng em trai mình chỉ bằng vài câu nói suông của chị? có cần phải nhắc cho chị nhớ...tôi là anh trai của Hoắc Lôi..."
"Năm triệu..."
Tiểu Đào ra giá, nhưng ngay cả một chút phản ứng "ứ ừ" Hoắc Kiêu cũng không có, điều đó cho thấy Hoắc Kiêu là một người có phẩm hạnh tốt hay mức giá mà Tiểu Đào đưa ra không đáng để hắn bận tâm.
"Gấp ba..."
Tiểu Đào lại tiếp tục ra giá cao hơn. Hoắc Kiêu vẫn không có phản ứng gì, điều đó lại cho thấy hắn là một người anh trai có nhân phẩm tốt hay là...."
"Gấp năm"
"Cậu đùa sao...giá một đêm của đám tiếp viên ở Thác Loạn cũng không đến mức đó...mà đây chỉ là hẹn hò"
"Sao chị có thể so sánh như vậy... Tiểu Lôi của tôi vẫn là trai tân, nếu trong lúc hẹn hò, chị lại không kìm lòng được mà động tay, có phải người anh trai này đã gây ra tội lỗi"
"Chị không đồng ý thì thôi ... dù sao việc làm trái đạo đức này tôi cũng không muốn làm." Hoắc Kiêu tỏ ra bất cần, rồi bước vào trong nhà.
Một...
Hai....
Ba.......
"Được! thì gấp năm...nhưng cậu phải đảm bảo đưa được Hoắc Lôi đến"
Đúng như Hoắc Kiêu dự đoán, sau ba giây đếm ngược từ lúc hắn xoay lưng đi thì Tiểu Đào đã gọi lại. Hoắc Kiểu mỉm cười.
"Thành giá"
-----------------
Và Hoắc Kiêu vừa bước qua cửa, thì có người bất mãn đứng ngay cửa, nắm cổ ở phía sau giựt ngược lại.
"Con làm anh trai kiểu gì, cả em mình cũng bán đứng"
"Cái này là học từ mẹ" Hoắc Kiêu mỉm cười, rồi đi thẳng đến bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.
"Thằng quỷ! Mẹ dạy con bán đứng người nhà khi nào?" Dục Uyển đuổi theo tranh hơn thua với quý tử nhà mình. Cô nhớ rõ những điều mình dạy, tất cả đều là lời hay ý đẹp.
"Hôm trước là ai đứng trước cửa hàng của con gái dì Kê....Hoắc Lôi thích ăn thị gà, hôm qua lại nói với cháu trai chú Hợi ... Hoắc Phù thích ăn sườn heo, và sáng nay.." Hoắc Kiêu vừa nói vừa giơ ly sữa lên trước mặt Dục Uyển lắc lư.
"Mẹ đi nói với dì Đậu Phụ là con rất thích uống sữa đậu nành.... sao con lại không biết mình thích sữa đậu nành?"
Người ta vừa sinh ra đã có tiền mua bạc tỉ, muốn gì được đó. Còn cô chỉ có tài sản duy nhất là ba đứa con mặt đẹp xuất chúng, không tranh thủ lúc được mùa mà đem mặc cả thì đợi đến khi nào.
"Mẹ không làm vậy...thằng xảo quyệt như con có thức ăn ngon mỗi ngày, việc mẹ làm là vì phúc lợi chung của cả nhà, còn con là tư lợi cá nhân...cả hai không thể đem ra so sánh" Dục Uyển lên tiếng.
"Cái gì không thể so sánh?"
Hoắc Lôi sau khi rữa tay sạch sẽ, từ trong bước ra. Hắn cũng không phải quá quan tâm đến câu chuyện của mẹ và anh trai, chỉ là vô tình nghe và thuận miệng hỏi.
"Không có gì...con ngồi xuống đi, mẹ vào trong bưng bát canh ra."
Dục Uyển bất mãn xoay người đi vào trong, trước giờ cô ít khi tranh luận thắng được Hoắc Kiêu, là mẹ nhưng lúc nào cô cũng đuối lý trước con trai mình. Vì vậy, cái gọi là di truyền là hoàn toàn có thật, không đến phiên bạn không tin.

Sau khi đặt bát canh nóng xuống bàn. Dục Uyển mới nhận ra bàn ăn thiếu mất một người, mà trước giờ cái ghế này luôn có người đặt mông đầu tiên không cần gọi không cần mời.
"Hai đứa có nhìn thấy Hoắc Phù?"
"Chắc lại đến trạm y tế, ngắm ông chú siêu cấp đẹp trai nào đó"
Hoắc Lôi vừa gấp đũa vừa lên tiếng, mặc dù chưa có cơ hội gặp mặt, nhưng mấy ngày nay điều mà hắn nghe thấy đến nhàm cả tai, là sự ca ngợi thái quá của Hoắc Phù về một ông chú bác sĩ, nào là rất ngầu, rất lợi hại, tính tình lại rất tốt, hai anh sao...chẳng là gì nếu so với chú ấy đâu.
"Sao con không ngăn em lại?"
Mấy ngày trước, Hoắc Phù theo anh Đại Đầu ra bến tàu đón tiếp đoàn bác sĩ công, sau khi trở về thì từ sáng đến chiều nó luôn nhắc đến một vị bác sĩ đẹp trai nào đó, miêu tả anh ta như một động vật hiếm thấy, một quý ông hoàn hảo có một không hai trên đời này, hành động anh ta giải vây cho nó thoát khỏi những tên tay chân của ông chủ Á tại bến Tàu.
Cũng như việc làm khó hiểu của anh ta, sau khi đánh cho đám người Á Tư Mã từ bể đầu đổ máu đến gãy xương, lại tận tình giúp họ bó bột và khâu vá vết thương, lại được Hoắc Phù phóng đại như một hành động quân tử trượng nghĩa.
"Mẹ biết tính khí của Hoắc Phù, nếu nó đã muốn đi....thì dù mẹ mà khóa cửa trước, nó cũng tìm cách trèo cửa sổ." Hoắc Kiêu lên tiếng
"Mẹ cũng đừng quá lo...vài ngày nữa đoàn bác sĩ công sẽ rời khỏi Đảo, con bé lại như trước đây"
Lời của Hoắc Lôi vẫn không thể làm nhẹ đi nổi lo của Dục Uyển, nguyên nhân vì Hoắc Phù chưa bao giờ phát cuồng vì một người nào, như thái độ với ông chú bác sĩ trong những ngày qua. Cô chỉ lo người ta đi rồi, con bé không quên được mà trốn đi tìm thì cô sẽ mất trắng đứa con gái.


.........................
"Bác sĩ! gần đây vào buổi tối, tôi cứ cảm thấy đau ngực...bác sĩ khám xem, có phải chỗ này bị vấn đề gì không"
Trạm y Tế
Dì đẹp vừa kể bệnh, vừa muốn cởi áo cho Hoắc Phi xem, nếu không nhìn đến những nếp nhăn trên trán thì bộ ngực đồ sộ trước mặt sẽ khiến cho nhiều người phát hờn. To tròn, căng mọng, chỉ tiếc không có chút tác dụng nào cho vị bác sĩ "cương trực" của chúng ta.
"Chị không có vấn đề gì với sức khỏe, nên không phải lo lắng"
Hoắc Phi viết nhanh toa thuốc và nhờ y tá tống tiễn Dì Đẹp ra ngoài. Nhưng có vẻ như Dì Đẹp không vội về, còn than phiền Hoắc Phi chẩn chưa đúng bệnh, nên muốn cởi cả áo ra cho hắn kiểm tra kĩ lưỡng hơn.
"Bác sĩ! Tôi vẫn cảm thấy ngực mình còn đau...để tôi cởi ra cho bác sĩ khám lại"
Trong tình huống đó hắn cũng rất khó xử, cũng may lúc này có một bệnh nhân ngất xỉu trước cửa phòng bệnh, nên mới ngăn được ý đồ thoát y của Dì Đẹp.
"Bác sĩ! Bên ngoài có người ngất xỉu."
"Mau...mang vào đây"
Hoắc Phi mừng rỡ thoát được nạn, hiện giờ không rõ biểu cảm trên mặt hắn là vui mừng hay là khẩn trương.
"Bây giờ tôi có bệnh nhân cần phải khám...chị về trước, sau khi uống hết thuốc rồi hãy quay lại."
"Bác sĩ..nhưng mà tôi...."
Chị Đẹp vẫn chưa nói xong thì đã bị đẩy ra. Bệnh nhân bị ngất xỉu được y tá khiêng vào trong và gấp gáp đặt xuống giường.
"Tình trạng của bệnh nhân thế nào?"
"Huyết áp ..."
Chị Đẹp lưu luyến nhìn Hoắc Phi khám cho bệnh nhân, hai bữa nữa thì đoàn bác sĩ công sẽ rời khỏi đảo, nhưng thuốc của chị lại được kê cho một tuần. Nên chị và bác sĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau, mà chị vẫn còn nhiều điều muốn cùng bác sĩ trao đổi, vẻ đẹp tìm ẩn bên dưới lớp áo lót vẫn chưa được bác sĩ khám phá ...
--------------------
5 phút sau...
"Người đi rồi...con có thể ngồi dậy."
Diễn kịch thì phải diễn cho trọn tuồng, sau khi Hoắc Phù giả vờ ngất xỉu đã được người ta ẩm vào phòng cấp cứu. Hoắc Phi cũng làm thủ tục khám qua loa cho con bé, nhưng dì Đẹp vừa đi thì hắn cũng đẩy ghế ra, đứng dậy và quay lại chỗ làm việc của mình.
Thật là, không thể qua mặt được chú ấy ....
Hoắc Phù mỉm cười rồi mở mắt ra. Cô ngồi dậy, đi đến chỗ Hoắc Phi và kéo ghế ra ngồi đối diện, cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Cái nhìn đặc biệt lâu này khiến cho người bị nhìn cũng cảm thấy không thoải mái, hắn đóng tập hồ sơ lại, ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Phù
"Có gì muốn nói?"
"Bác sĩ! chú có thích bà dì Đẹp lúc nãy?" Hoắc Phù tỏ vẻ nghiêm trọng nhìn Hoắc Phi.
"Chuyện này không liên quan đến con, muộn rồi...con mau về đi" Hoắc Phi tiếp tục quay lại với những giấy tờ của hắn.
"Sao không liên quan... con đã chọn chú làm bạn trai của mẹ con, nên chú không thể thích người phụ nữ khác, trừ mẹ con ra."
Phải, trước đó cô từng cho rằng ông chú ở đài truyền hình rất thích hợp với mẹ cô, và hiện tai cô vẫn cảm thấy hai người họ là một cặp đẹp đôi. Nhưng ông chú bác sĩ cũng không phải tệ, mà là rất tuyệt là đằng khác.
Hoắc Phù còn nhớ vào mấy ngày trước, cô vì buồn chán mà theo chú Đại Đầu ra biển đón đoàn bác sĩ công. Khi đó, hình ảnh ông chú lịch lãm mặc áo sơ mi xanh đứng trên đầu tàu, chỉnh sửa cặp kính như chiếm hết hào quang của cả thiên hạ. Cô chỉ đặc biệt chú ý mỗi mình chú đó, mặc dù xung quanh có rất nhiều người.
Lúc chú ấy bước xuống tàu, cô vẫn không thể rời mắt. Mặt đẹp, da sáng, dáng lại chuẩn. Một cực phẩm soái ca như vậy khó tìm được ở độ tuổi này. Không chỉ ngoại hình dùng được, mà tài năng cũng hơn người, làm viện trưởng của một bệnh viện lớn thu nhập nhất định sẽ rất cao, đánh nhau lại giỏi không sợ sẽ bị kẻ khác ức hiếp.
Nói chung, người đàn ông này đủ năng lực bảo vệ cho mẹ cô.
"Con nhóc này! Không phải chú đã nói, tiêu chuẩn của chú với phụ nữ rất cao...cỡ như mẹ con.." Hoắc Phi dừng lại, rồi nhếch miệng cười nhìn Hoắc Phù
"Chú chắc chắn sẽ không có hứng thú..."
"Nhưng chú chưa gặp mẹ con bao giờ...sao chú biết không phải là mẫu người chú thích, mẹ của con rất xinh đẹp." Hoắc Phù bất mãn rướn cao cổ lên cãi, dù mẹ cô có hơi lớn tuổi, có chút dữ dằn, và tính khí thất thường nhưng vẫn là Tây Thi của đảo, xung quanh cũng có nhiều người theo đuổi.
"Vì chú đã có người mình thích...nên đẹp thế nào cũng không quan trọng, với chú thì người phụ nữ này là tốt nhất, không ai có thể thay thế"
Dù không phải là mình nhưng Hoắc Phù lại có cảm giác như vừa bị thất tình, sau khi nghe Hoắc Phi nói hắn đã có người mình thích, hụt hẫng, tiếc nuối. Thật tội cho mẹ của cô, chưa kịp vào cuộc đã bị thua.
"Chú! Con có thể gặp người phụ nữ mà chú thích không? con sẽ không gây rối." Hoắc Phù rất tò mò, muốn tận mắt xem diện mạo tình địch của mẹ cô thế nào.
Hoắc Phù lại vô tình chạm đến phiền não trong lòng hắn, ngay cả hắn cũng rất muốn biết.
Dục Uyển! em đang ở đâu.
"Chú...chú..." Hoắc Phù nhiều lần lên tiếng, cũng gọi được người đang lạc vào cõi mộng quay về.
"Muộn rồi, con về đi..."

Hoắc Phi muốn đuổi người, nhưng Hoắc Phù lại mèo nheo nài nĩ không chịu đi. Bằng việc cô vừa cứu hắn thoát khỏi Dì Đẹp khi nãy, Hoắc Phù muốn Hoắc Phi phải bồi đáp bằng một bữa ăn thịnh soạn.
Trước tính khi dai lì bất chấp mặt mũi để đạt được mục đích của mình, Hoắc Phi khước từ thất bại, và Hoắc Phù đã thành công lôi hắn ra khỏi phòng khám.
"Con nhóc này! không cần phải dính sát như vậy...tránh xa chú ra"
"Chú! sao chú lại khó tính như vậy...chỉ dựa vào một chút, chú có thiệt thòi gì đâu"
Cô không hiểu tại sao khi ở bên cạnh ông chú này, không còn cái khái niệm nam nữ gì cả, cô rất thích mùi hương và sự ấm áp từ ông chú này.
"Chú! chúng ta đến quán ăn mà con thích nhất....rồi cùng thảo luận đến ưu điểm của mẹ con, chú thấy sao"
"Con nhóc này...con vẫn chưa từ bỏ, chú nói rồi...chú.."
---------------
Cả hai rời khỏi thì hơn nửa tiếng sau Dục Uyển mới tìm đến, vì vậy mà cô không thể gặp được Hoắc Phù và ''ông chú" mà mình muốn tìm.
Cũng là một tín hiệu tốt, vì có thể Hoắc Phù không đến đây. Đó là lời mà Dục Uyển tự an ủi mình.
Nhưng để giảm thiểu sự lo lắng trong lòng, Dục Uyển vẫn đi dọc khắp phòng khám để tìm Hoắc Phù, chỉ sau khi thật sự không nhìn thấy người, cô mới yên tâm quay về nhà....
"Con bé đó ngày nào cũng đến tìm viện trưởng, chuyện này không bình thường chút nào?"
"Viện trưởng lại càng không bình thường hơn...trước giờ rất lạnh nhạt với phụ nữ, ngay cả với vợ mình vẫn không thấy nhiệt tình như vậy, nhưng cư xử với con bé thì khác...vừa rồi tôi còn thấy họ khoác tay đi rất vui vẽ, anh ấy còn để con bé dựa vào người mình"
Có vợ...hắn có vợ rồi sao...
Dục Uyển không thể giữ được bình tĩnh, tay cô xiết thành nắm đấm, con gái cô không ngờ lại thích một gã đàn ông đã có vợ.
Gã đàn ông mất nết đó còn tồi tệ hơn, tuổi tác đáng cha chú của Hoắc Phù nhưng lại cư xử không đúng mực bậc trưởng bối, đã có vợ rồi lại đi thả thích khắp nơi, trêu ghẹo đứa con gái đáng tuổi con mình.
Muốn làm trâu già gặm cỏ non sao. Cỏ non ở đâu cô cũng mặc kệ, nhưng dám gặm cỏ của con gái cô, cô nhất định bẻ gãy cặp sừng già của hắn ra.
"Hai cô có biết bọn họ đi đâu không?" Dục Uyển lên tiếng.
"Chị là ai?"


--------- hết chương 18--------
8th- Nov-18
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom