---
16.
Bởi vì khi đó, dù sao nhìn bọn họ ân ái nhiều năm như vậy, có lúc tôi thật sự rất muốn chính miệng hỏi hắn một câu rằng làm sao có thể quên tôi nhanh như vậy, cho dù tự mình chuốc lấy đau khổ, tôi cũng muốn biết được đáp án.
Nhưng hắn không nghe thấy.
Tôi ch.ết rồi mà.
Hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên, quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Thẩm Dữ, có bao giờ anh cảm thấy việc vĩnh viễn mất đi tôi là một chuyện không hề dễ chịu không?”
Thẩm Dữ ngẩn người, ôm lấy tôi: “Anh không bao giờ muốn mất đi em, chứ đừng nói là vĩnh viễn, em như vậy là muốn mạng của anh đó, Như Cảnh.”
Muốn mạng của hắn?
Tôi sửng sốt một giây, đột nhiên dở khóc dở cười, nhớ lại dáng vẻ của hắn ở kiếp trước, nhất thời tôi cũng không còn muốn biết đáp án nữa.
“Thẩm Dữ, vậy đề nghị anh về nhà đóng cửa suy nghĩ nghiêm túc chuyện này một chút đi.”
Nói xong, tôi khởi động xe.
Mắt Thẩm Dữ đỏ hoe: “Anh không biết tại sao em lại nghĩ như vậy, nhưng anh căn bản không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau này không có em! Yêu là chuyện của hai người, A Cảnh, anh không tin em không nhớ những năm tháng tốt đẹp kia của chúng ta, anh không bỏ được, anh cũng không tin em bỏ được.”
Ừ.
Tôi không chỉ bỏ được, mà tôi còn tránh không kịp ấy chứ.
“Tránh sang một bên.”
Tôi thản nhiên nói.
Nhưng có lẽ Thẩm Dữ căn bản không tin tôi biết lái xe, tôi cũng không nghĩ tới hắn sẽ treo trên cửa sổ xe không chịu xuống, tôi không hề khách khí đạp mạnh chân ga.
Vì vậy, cả người Thẩm Dữ bị kéo theo, gương mặt tuấn tú của hắn tái nhợt khiếp sợ, chỉ nghe gần đó có người kinh hoảng kêu lên một tiếng “A Dữ!”, sau đó là một tiếng hét chói tai, tôi nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ lù lù lao tới trước xe, vội vạng đạp thắng.
Thẩm Dữ vẫn chưa định thần lại, kéo tay áo bị kẹt ở cửa sổ xe ra, chạy nhanh tới trước xe, máu trên bắp chân của Tùng Vi nhỏ xuống đất.
Cô ta đau đến nỗi nhíu chặt mày, lo lắng nhìn hắn: “Anh không sao chứ?”
Thẩm Dữ đứng hình một lúc, sau đó ôm lấy cô ta.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt hai người này quấn quít lấy nhau trong không khí, như keo như sơn.
Tôi ngây người nhìn vài giây, mỉm cười.
Nhớ khi Thẩm Dữ vừa về nước, đó là thời điểm mối quan hệ của chúng tôi tốt nhất, vì tiết kiệm tiền, tôi và Thẩm Dữ hai năm rưỡi không gặp nhau, hắn cũng không về nước, những mấy ngày Tết đó chúng tôi thâu đêm suốt sáng nói chuyện điện thoại, hắn dường như ở bên cạnh tôi, cùng tôi về quê, đón Thần Tài, thăm họ hàng…
Cho đến khi hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi, hoặc là sáng sớm tôi tỉnh lại, liền thấy khuôn mặt ngủ say của hắn.
Giữa chúng tôi, không có sự chênh lệch về thời gian.
Sau khi trở về, đầu tiên Thẩm Dữ đi xác nhận hộ khẩu, sau đó mua một căn nhà cũ, bảo tôi dọn ra khỏi nhà của Minh Huy.
Buổi tối, hai người chúng tôi ngồi trên cửa sổ lồi, tôi còn đang thu dọn, Thẩm Dữ đi tới ôm lấy tôi khóc.
“Đừng dọn dẹp nữa, bảo bối, để anh.”
Hắn ôm chặt lấy tôi, nhìn pháo hoa không biết ai bắn ngoài cửa sổ cách đó không xa, giọng nói hơi nghẹn ngào nhưng lại kiên định: “Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, những gì A Cảnh cho anh đã đủ để anh ngắm nhìn cả một đời.”
Nhưng rồi có lẽ chính hắn cũng không biết, chính hắn lại chạy đi ngắm nhìn phong cảnh khác.
Đoạn thời gian đó, hắn mua thức ăn nấu cơm, làm hết việc nhà, cùng tôi đi khắp nơi du lịch, cùng tôi đi mua quần áo, chịu đựng chứng dị ứng lông mèo nhẹ giúp tôi đưa Viên Tử đi spa.
Làm sao hắn có thể không đối xử tốt với tôi cơ chứ.
Chính vì biết hắn tốt, tôi mới chịu đựng lâu như vậy.
Tôi xua tay: “Tôi đã nhắc nhở rồi, là anh không tránh ra, gây cản trở giao thông, anh tự chịu trách nhiệm.”
Có lẽ không ngờ tới tôi lại lạnh lùng như vậy, trong mắt Thẩm Dữ lóe lên một tia đau nhói, lại nhìn Tùng Vi đang không ngừng chảy máu trong ngực, rối rắm đứng lên.
Như thể đời này chưa bao giờ đưa ra một quyết định khó khăn như vậy.
Tùng Vị lại không thể đè nén vui sướng, vừa tỏ ra đau đớn, vừa len lén nhìn qua bả vai của Thẩm Dữ nở nụ cười với tôi.
Who cares? (Ai quan tâm chứ?)
Tôi giơ tay ấn còi “Bíp”.
Dọa bọn họ ch.ết khiếp.
Cuối cùng Thẩm Dữ tránh sang một bên, ngẩng đầu lên khó khăn nói với tôi: “Anh đưa cô ấy đến bệnh viện rồi quay lại tìm em, dù sao cô ấy cũng vì anh mà bị thương, Như Cảnh, làm người không thể mặc kệ như vậy được.”
Tôi mỉm cười: “Tùy anh.”
Hắn cho rằng tôi còn ôm hy vọng sao?
Minh Huy lên xe, cẩn thận nhìn tôi, mím môi nói: “Muốn đi theo đến bệnh viện không?”
“Không cần, đầu óc tôi rất tỉnh táo, xin cảm ơn.”
Tôi cười rạng rỡ, khởi động xe, lái về hướng công ty.
Xe rẽ vào một khúc cua, Mình Huy nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Thẩm Dữ đang đứng bên cạnh xe của hắn, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, nói: “Nghe nói trong và sau lễ đều có bão, Tống Như Cảnh, trong thời gian này cô đi đâu thì báo tin an toàn cho tôi, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, được chứ?”
Tim tôi chợt run lên.
Kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Được.”
Tôi không biết tại sao Minh Huy lại đột nhiên nói như vậy, nhưng kiếp trước, tôi chính là sau 1/5 vài ngày đột nhiên qua đời.
Ch.ết vào ngày 11 tháng 5.
Ông ngoại của Tùng Vi bị bệnh, trong thời gian lễ thường xuyên liên lạc với Thẩm Dữ, ngoài miệng Thẩm Dữ nói không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn tìm cái cớ đổi chuyến bay của chúng tôi để trở về, sau đó vừa về đến nơi liền đến bệnh viện chăm sóc cho ông ngoại của Tùng Vi.
Khi đó tôi đã cảm thấy thất vọng hết lần này đến lần khác, nghĩ rằng sau lần này, tôi sẽ buông tha cho Thẩm Dữ.
Ngày đó chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài, ông ngoại của Tùng Vi cũng bị bệnh giống bà ngoại của tôi, cô ta khóc rất nhiều, Thẩm Dữ an ủi cô ta, hoàn toàn không biết, năm ấy tôi mới học lớp 11, hậu sự của bà ngoại tôi là tôi vừa hoàn thành việc học vừa một mình lo liệu.
Tôi cảm thấy châm chọc.
Muốn hỏi Thẩm Dữ cảm thấy làm như thật sự ổn sao? Hoặc là hắn chọn Tùng Vi, hoặc là chọn tôi, hắn muốn chia tay với tôi, tôi cũng đồng ý, nhưng hắn không thể chà đạp lên chân tình của tôi như vậy.
Lúc ba người băng qua đường, một chiếc xe buýt đột nhiên lao đến.
Khi đó tôi đang miên man suy nhĩ đột nhiên ngẩng đầu, đẩy Thẩm Dữ ra, lý do rất đơn giản, không muốn thấy hắn bị thương.
Ai mà biết được lại ch.ết.
Chưa từng bị đụng xe, ai biết sẽ tan xương nát thịt.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ, vào khoảnh khắc đụng phải nó liền cảm nhận được rõ ràng phần thân trên vỡ vụn, đại khái khả năng cao là không thể sống sót.
Thẩm Dữ chạy về phía tôi, vẻ mặt bi thương như trời sập xuống.
Sớm biết vậy từ đầu tôi đã chẳng đẩy hắn ra.
Nhưng kỳ quái.
Nếu như kiếp trước tôi ch.ết như thế, vậy người ở bên cạnh Minh Huy với dáng vẻ xanh xao nhưng thân thể lành lặn nằm trên giường bệnh giống với tôi đó, là ai?
Bình luận facebook