-
Chương 7
---
13.
Tôi uống say.
Học bá ngồi cạnh tôi dùng máy tính, đang xem tài liệu mà cấp dưới gửi đến.
Tôi say khướt đi qua, chỉ vào một tiêu đề kịch bản: “Quay cái này đi, gửi nó cho đối thủ cạnh tranh của Tinh Âm, tôi tìm diễn viên cho anh, đều là bạn bè, bộ phim này có thể bán được một trăm triệu trong vòng hai tuần, anh phải… chia cho tôi một ít…”
Cười ch.ết mất.
Tôi là người trọng sinh.
Làm người phải kiếm càng nhiều tiền càng tốt, đây là những gì tôi xứng đáng nhận được.
Minh Huy bất đắc dĩ kéo tay tôi ra, “Đã bắt đầu quay rồi, cảm ơn.”
“Giám đốc của truyền thông Tinh Hỏa là anh?” Tôi sửng sốt, ôm lấy đầu của anh, “Minh Huy à Minh Huy, anh ký hợp đồng chưa? Chưa ký thì mang theo tôi đi, tôi muốn được tự do tài chính.”
Anh thở dài, lấy một bản hợp đồng đã soạn sẵn ra.
Tôi có thể từ chối được sao? Tôi nhào qua ký tên.
“Gần đây tôi đang nghiên cứu về bảo hiểm tai nạn.” Tôi ngẩng mặt, nghiêm túc nói với anh, “Anh chia cho tôi nhiều như vậy, người thụ hưởng tôi viết tên anh có được không?”
Anh nheo mắt, “Sao lại hỏi về loại bảo hiểm này?”
Bởi vì tôi sẽ ch.ết.
Tôi bĩu môi, “Đời người ai biết trước ngày mai ta sẽ ra sao.”
Thừa dịp đang say, tôi muốn hỏi chuyện mình tò mò nhất, tôi lao tới nắm lấy cổ áo của anh: “Tại sao anh không hề ngạc nhiên khi tôi bị Thẩm Dữ bỏ rơi? Có phải anh đã sớm đoán được rồi không? Tại sao anh không mắng tôi, người ngoài cuộc tỉnh táo, tại sao không mắng tôi trong quá khứ bị mỡ heo làm mụ mị đầu óc? Hả?”
“A Cảnh, cô say rồi.”
“Bạn gái của anh tên là gì?”
“. . .”
“Gọi cô ấy ra ngoài đi! Ông chủ, hai cốc bia tươi lớn!”
Viên Tử ngồi xổm trên chiếc tủ thấp bất động nhìn tôi, nói thật ra thì từ khi tôi chuyển đến đây, nó luôn nhìn tôi như vậy mà không thèm lại gần.
Rất nhiều rất nhiều lần.
Tôi từng nghe một câu chuyện, kể rằng nếu như mèo bắt đầu bất động nhìn một người, thì người đó sắp ch.ết.
14.
Tỉnh lại sau cơn say, đầu tôi đau như búa bổ.
Tôi còn mơ thấy một giấc mơ. Mơ thấy tôi bệnh sắp ch.ết, vẻ mặt Minh Huy đầy mệt mỏi, buồn bã nắm lấy tay tôi, gọi tôi là “A Cảnh”, cuối cùng điện tâm đồ của tôi nhảy thành một đường thẳng, anh vẫn nắm tay tôi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay tôi, tôi có thể cảm giác được độ ấm của chúng.
“A Cảnh, A Cảnh, đừng sợ, anh đi tìm em…”
Ha ha.
Tôi lại cảm thấy mình sắp ch.ết.
Sao có thể chứ.
Tôi vẫn sống khỏe mạnh, mặc dù đầu hơi đau, nhưng một tiểu phú bà đáng yêu lại hiền lành như tôi, phải sống lâu trăm tuổi mới đúng.
Viên Tử lại liếm lông nhìn tôi.
Tôi đi tới, nhẹ nhàng tát nó một cái,
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mẹ của mày vừa giàu vừa đẹp, những ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau kia kìa!”
Tôi trở thành cổ đông của công ty Mình Huy.
Anh để lại cho tôi một căn phòng nhỏ trong văn phòng để livestream.
Hai ngày trước tôi mua xe, cửa hàng 4S đã giao đến dưới nhà cho tôi.
Tôi vui vẻ chạy đến đánh thức Minh Huy.
Bắt anh đi thử xe cùng tôi.
“Biết rồi, chờ một chút.” Đôi mắt anh ngái ngủ, đột nhiên tỉnh táo, ho khan một tiếng, quay đầu đi.
“A Cảnh, bỏ cái tay ở trên người tôi ra.” Tôi nhìn qua, đồ ngủ của anh rộng mở, tôi kéo một cái, toàn bộ mọi thứ đều lọt vào mắt tôi.
Tôi đỏ bừng mặt, chạy ra ngoài.
“Tôi không cố ý! Rất xin lỗi!”
Tôi che mặt đứng ngoài cửa rất lâu.
Tận đến lúc mặt không còn nóng nữa mới bỏ tay ra, đột nhiên một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi, ch.ết tiệt, anh hình như có cơ bụng tám múi.
15.
Sở dĩ gọi Minh Huy đi cùng là bởi vì tôi có bằng nhưng chưa đi trên đường bao giờ, có anh ở bên cạnh ít nhất có thể chắc chắn rằng nếu xe tôi mất kiểm soát thì sẽ có người chỉ cho tôi biết nên đâm vào chỗ nào.
Lúc ra khỏi cửa, thanh chắn vừa được nâng lên, tôi liền gặp phải một người quen.
Thẩm Dữ.
Hắn đang cãi nhau với bảo vệ.
Ồ.
Là do tôi dặn bảo vệ không cho hắn vào.
Bên cạnh là xe của hắn.
Tôi thò đầu ra ngoài: “Thẩm Dữ!”
Thẩm Dữ vội vàng chạy đến, sau khi thấy Minh Huy, ánh mắt cảnh giác nhíu lại,
Minh Huy dừng lại, sau khi nhìn tôi chắc chắn không có chuyện gì, xuống xe, đứng một bên đợi tôi, ánh mắt vẫn dán chặt vào bên này,
Bộ dáng người đàn ông này khoanh tay đứng dưới ánh mặt trời thật là đẹp trai.
“Như Cảnh, anh biết là anh không đúng, về nhà đi được không? Sau này anh nhất định sẽ giữ khoảng cách với Tùng Vi, điều chuyển công tác cho cô ta, có được không?”
Thẩm Dữ trông rất mệt mỏi, nắm lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng của tôi nói.
Tôi không biết hắn biến thành bộ dạng như thế nào, là do áp lực từ những lời đàm tiếu hay là hắn thực sự thức tỉnh rồi, nhưng làm sao hắn có thể thức tỉnh cơ chứ?
Chẳng lẽ bởi vì tôi vứt chiếc nhẫn đi?
Công khai nói chia tay?
Hay là do tôi không hề có dấu hiệu trở về nhà?
Nhưng rõ ràng, khi vĩnh viễn mất đi tôi, hắn cũng không hề khó chịu mà.
Tôi chợt nhớ đến những năm tôi đã ch.ết kia.
Chậc chậc, tim ta đau quá man.