-
Chương 5
---
9.
Thời đại học, tôi và Thẩm Dữ được coi là một cặp đôi rất có triển vọng, ban đầu là vì bề ngoài xuất chúng, hoạt động gì mọi người cũng gọi hai chúng tôi đến.
Sau đó, chúng tôi đều điền vào đơn xin học bổng cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, mọi người khi nhìn chúng tôi lại có thêm một chút đồng tình.
Lại sau nữa, Thẩm Dữ giành được học bổng khu vực (học bổng quốc gia là của Minh Huy), tôi trở thành blogger tự do, có chút thành tích, vì vậy mọi người bắt đầu coi chúng tôi thành những hình mẫu để truyền cảm hứng.
Cùng Thẩm Dữ ở bên nhau, cũng không rõ là chúng tôi thật sự thích nhau, hay là do mọi người cứ gán ghép như vậy, khiến nội tâm tôi cũng nghiêng về hắn.
Ngày chúng tôi chính thức ở bên nhau, trời mưa to.
Họp lớp xong, hai chúng tôi đi sau, những người khác đều đã về trước nên không bị dính mưa, cơn mưa giống như theo gót chúng tôi mà tới.
Thẩm Dữ cởi áo ngoài khoác lên đầu tôi.
Hắn ướt như chuột lột.
Còn tôi… cũng thế.
Sau đó quả thực không chịu nổi nữa, phải trú dưới mái hiên trước nhà thể dục, cách ký túc xá nữ sinh một đoạn.
Thẩm Dữ cúi đầu, trong màn mưa lạnh lẽo, nhiệt độ của hắn lan cả sang tôi, đỏ mặt nói: “Tống Như Cảnh, anh rất thích em… Em có muốn ở bên anh không?”
Bình bịch, bình bịch, tim đập dữ dội.
Tôi cắn môi, mắt không biết nên nhìn chỗ nào, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói mấy chữ khiến mặt tôi nóng bừng, người muốn nhũn ra:
“Được, em cũng thích anh.”
Thẩm Dữ sửng sốt một chút, sau đó hôn tôi.
Giữa nóng và lạnh, đó là cảm xúc không thể tránh khỏi của thanh xuân.
Mọi người đều nói tình yêu tuổi học trò không thể đi đến tận cùng.
Các bạn cùng lớp liền lấy tôi và Thẩm Dữ ra để vả mặt bọn họ.
Hôm nay, mọi người lại đồng loạt nhắn “M.ẹ k.iếp”, còn có rất nhiều người nhắn tin riêng cho tôi hỏi chuyện gì xảy ra.
Thẩm Dữ đột nhiên nhắn lại.
“Lên chức giảm đốc. Thứ bảy mời mọi người đến quán rượu trong rừng, hoan nghênh hoan nghênh.”
Mọi người lập tức cảm thấy chúng tôi chẳng qua là đang giận dỗi mà thôi.
Tôi chắc chắn sẽ đi.
Đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Tôi vô thức nói, “Mời vào.”
Minh Huy mở cửa, nhìn thấy bộ dáng tôi mặc quần áo ngủ nằm đó, yết hầu lăn lên lăn xuống, “Thứ bảy này cô có đi không?”
Tôi cũng mê man một lúc, mới sực nhớ ra mình đang nằm trên giường.
Sau khi đỏ mặt, tôi gật đầu như lẽ đương nhiên, “Đương nhiên rồi, tiệc thăng chức của bạn học, sao có thể không đi?”
“Anh thì sao? Hôm đó có bận không?”
Minh Huy quay đầu đi, “Không bận, có thể đưa đón cô.”
Tôi cười, “Cảm ơn anh!”
Cuối cùng lọt vào tầm mắt là những ngón tay thon dài của Minh Huy đang từ từ đóng cửa phòng tôi lại, tôi mắng: “Quay lại đi, Viên Tử thối tha.”
Tôi nuôi nó nhiều năm như vậy, mới có mấy ngày, mà nhìn thấy Minh Huy nó đã chạy tót theo anh.
Không phải mèo là động vật có linh tính nhất sao?
Tôi thấy nó chỉ biết ăn thì có!!!
10.
Quán rượu trong rừng.
Là một nhà hàng Đài Loan rất thơ mộng, nhân viên nhà hàng nói giọng Đài Loan nhẹ nhàng, nếu như không phải số lượng khách hàng lên đến hơn 1000 người, lại còn cần phải đặt chỗ trước, thì sẽ càng được khách hàng yêu thích hơn.
Thẩm Dữ chào hỏi từng người một, nhìn thấy tôi, hắn thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nắm tay tôi.
Vòng tay qua vai ôm lấy tôi.
“Đợi lâu như vậy em vẫn không về, anh nhớ em ch.ết mất”, hắn cúi đầu định hôn tôi, “Bảo bối, hôm nay có nhiều bạn học như vậy, em giữ thể hiện cho anh một chút được không?”
Tôi lập tức né tránh, đang định đẩy hắn ra, Thẩm Dữ đột nhiên ngẩng đầu lên, có bạn học tới, hắn nắm chặt tay tôi, kéo đi tiếp đón những người khác.
Trong lòng tôi dâng lên một ngọn lửa âm u lạnh lẽo không rõ tên.
Đúng vậy, thứ hắn thích nhất chính là thể diện.
Sau khi Thẩm Dữ về nước, tìm được một công việc tốt, bởi vì do thầy hướng dẫn giới thiệu, cấp trên lại là đồng môn, cho nên thăng chức rất nhanh.
Lại còn được trang bị một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc chuyên ngành Tiếng Anh làm trợ lý.
Chính là Tùng Vi.
Lần đó, cũng là một buổi liên hoan, bên cạnh có người tò mò hỏi: “Thẩm Dữ, đây là vợ chưa cưới của cậu à? Làm nghề gì mà đã xinh đẹp lại còn có khí chất như vậy?”
Không đợi Thẩm Dữ mở miệng, tôi tự mình giới thiệu: “Tôi tên là Tống Như Cảnh, là blogger tự do, tên tài khoản là Viên Tử và Hoa Hồng.”
Người kia ở trong nước đã nhiều năm, kiến thức rộng rãi, nhưng hình như xung quanh anh ta thực sự không có ai làm loại nghề nghiệp này, cho nên ánh mắt nhìn Thẩm Dữ trở nên vi diệu.
Lúc về nhà, Thẩm Dữ nói với tôi: “Như Cảnh, làm ơn hãy đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ một chút, anh đã giao tiếp với những người như vậy rất nhiều rồi, em cảm thấy những người đã học đến bậc tiến sĩ, ai lại đi tải mấy cái phần mềm đấy về điện thoại cơ chứ?”
Hắn chán ghét nhìn tôi, “Như vậy đi, sau này em đừng ra ngoài cùng anh nữa.”
Lòng tôi lạnh xuống, “Phần mềm đấy thì có vấn đề gì? Em livestream bán hàng, có gì mà mất mặt? Nếu em như vậy gọi là mất mặt, vậy còn anh, dùng những đồng tiền đó để đi học cái mà anh gọi là sách thánh hiền thì gọi là gì?”
Thẩm Dữ ban đầu là sửng sốt, sau đó bắt đầu nóng nảy. Ném ra một tấm thẻ ngân hàng, cười nói: “Khi anh về nước, chỉ riêng Chương trình tuyển dụng nhân tài đã cho anh hơn 300 triệu NDT cùng với một suất mua nhà, em muốn tính toán nợ nần với anh, anh trả lại cho em là được chứ gì?”
“Nếu vẫn thấy chưa đủ, anh trả em gấp đôi được chưa?”
Khí đó, lòng tôi, thật sự rất đau.
Tiền là thứ tốt, tôi cũng rất thích tiền.
Những tôi vẫn đau lòng.
Đau lòng cho người mà giữa đêm vẫn miệt mài chỉnh sửa video, phải đăng video mới bốn lần một tuần, người mà mỗi lần xuất hiện đều bị người ta chế nhạo nói chả khác gì đi bán mình, người mà mỗi lần livestream bán hàng vô tình đăng nhầm giá liền bị bạo lực mạng suốt hơn hai tháng.
Hắn cảm thấy đó là tiền.
Nhưng đối với tôi, đó là thanh xuân và sự chân thành.
Dù vậy, khi đó tôi nghĩ, không một người thành đạt nào lại muốn bị người khác nhắc đến quá khứ nan kham của mình.
Tôi cũng không đề cập đến nó nữa.
Sau đó tôi lại phát hiện một chuyện còn khôi hài hơn.
Thẩm Dữ và Tùng Vi thường xuyên xuất hiện đồng thời, bắt đầu từ việc ông ngoại của Tùng Vi bị bệnh, một mình trốn vào góc ngồi khóc, được Thẩm Dữ phát hiện, Thẩm Dữ nói, Tùng Vi thật sự giống Tổng Như Cảnh khi còn trẻ.
“Cô ấy cũng có hoàn cảnh giống như em, anh mới cảm động lây, Như Cảnh, em phải có sự đồng cảm.”
Anh đồng cảm với cô ta? Hay anh chỉ đơn giản là thích một người giống như Tống Như Cảnh trước kia, thấp kém hơn anh, ngoan ngoãn phục tùng, ngẩng mặt sùng bái anh?