-
Chương 11 END
---
23.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên sàn nhà ở hành lang lạnh lẽo của bệnh viện.
Những ngọn đèn trên đầu nhấp nháy chói mắt.
Tôi chợt hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi nhớ ra rất nhiều chuyện, những khoảnh khắc khi Minh Huy liều mạng để cứu tôi.
Trong những vòng tuần hoàn kia, đôi khi Minh Huy lủi thủi một mình, thậm chí thay đổi chuyện tôi và anh yêu nhau, nhìn tôi đi yêu Thẩm Dữ, cũng không thể thay đổi kết cục cái ch.ết của tôi.
Chi cần nghĩ tới những điều này, trái tim tôi liền không ngừng đau nhói.
Tôi bò dậy.
Chạy như điên về phòng bệnh.
Khi gần chạy tới cửa, tôi thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo choàng xuất hiện ở đó, giữa hai lông mày có một nốt đỏ, anh ta thấy tôi đến, gật đầu với tôi.
“Tống Như Cảnh.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, anh ta chính là người mà Minh Huy từng đến cầu xin.
Tôi chợt khựng lại: “Là anh sao? Lúc tôi ch.ết, giọng nói đã nói chuyện với tôi, là anh sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi dừng một chút, một lúc sau nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu nói: “Thí chủ Minh sau khi cô chết đã tìm tiên hỏi, mục đích ban đầu là muốn gặp lại người bạn gái đã mất của mình, cậu ấy chấp nhận dùng tuổi thọ để đổi lấy chút lòng tham này, mà tiên tu ma cần một chút lòng tham, vừa hay có thể trao đổi với cậu ấy.”
“Nhưng sau đó cậu ấy lại phát hiện, mỗi một vòng tuần hoàn Tống Như Cảnh đều sẽ qua đời ở tuổi 25.”
“Sau đó cậu ấy đã sửa lại ý nguyện.”
“Muốn cô vượt qua cửa ải này, dùng bốn mươi năm tuổi thọ của cậu ấy để đổi.”
Bàn tay tôi đặt trên cửa khẽ run lên.
Vậy nên anh vì cứu tôi, thâm chí không dám cùng tôi yêu đương, cho dù cuối cùng tôi và anh không ở bên nhau, cũng không quan trọng, anh chỉ muốn nhìn tôi bình an cả đời.
Anh không muốn tôi còn trẻ đã ch.ết, anh chỉ muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc.
Tôi lắc đầu thật mạnh, lại hỏi: “Anh ở trong chùa, anh chẳng phải là phật sao? Tại sao lại tu ma?”
Người đàn ông trẻ tuổi cười: “Phật với ma một thể là lẽ thường tình, có thể tùy ý chuyển đổi, mới tính là tu thành chính quả.”
Không có chuyện tốt lành liên tục vô cớ mà đến.
Chỉ có trao đổi tương đương với lòng tham.
Tôi chợt nghĩ ra một chuyện.
‘Cho nên lần này anh tìm được tôi sau khi ch.ết nhưng vẫn có chấp niệm sâu nặng, làm tôi sống lại, gặp lại người muốn cứu tôi, Minh Huy?
Anh ta gật đầu, có lẽ tôi ở dòng thời gian khác, chấp niệm cũng không phải là nặng, mà là “thời cơ” chưa đến.
Tôi cười: “Vậy nếu lòng tham có thể đổi lại những thứ khác, tôi có thể cũng đổi hay không? Dùng việc không bao giờ luân hồi, đổi lấy sự bình an của anh ấy.”
Người đàn ông trẻ tuổi khựng lại.
Quan sát tôi từ trên xuống dưới, nở một nụ cười từ bi và dịu dàng, nói: “Tu vi của tiên chỉ còn thiếu một chút nữa là đủ, chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi, Tống Như Cảnh.”
“Nhưng mà cô xem, thế nhân cười nhạo, lăng mạ, chúng ta bỏ ra rất nhiều thời gian và nỗ lực để đấu tranh, có lẽ kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi, tiên trở thành phật ma một thể, nhưng hai người lại vẫn là người thường.”
“Trên thế gian, vạn nỗi lo toan đều sẽ không còn khi ta trải qua một lần luân hồi, thí chủ Tống, cô có chắc vẫn muốn đổi không?”
“Đổi.”
“Vậy cô liền không có kiếp sau, chỉ có kiếp này, tiên đồng ý.”
“Anh câm miệng lại đi, được tiện nghi lại còn khoe mẽ.” Tôi đảo đôi mắt đỏ hoe, “So đo từng li từng tí như vậy, anh xứng đáng bị ghét bỏ.”
Anh ta im lặng, một lúc sau, truyền tới một tiếng cười thoải mái rồi dần dần biến mất.
Tôi nhắm mắt lại, đẩy cửa ra.
Minh Huy, em cũng đến tìm anh.
24.
Minh Huy tỉnh lại vào một buổi sáng.
Tôi đã thay đổi chủ đề Vlog của mình, nói rằng bạn thân của tôi đang ở trên ranh giới của sự sống và cái ch.ết, vì vậy tôi sẽ thay đổi phần giới thiệu của video trong thời gian tới.
Từ mỗi ngày quay hoa, quay phong cảnh thành mỗi ngày quay hoa, quay phong cảnh, quay Minh Huy.
Viên Tử không biết từ đâu chạy về, chạy tung tăng ở phía sau tôi, trước giờ không cần dùng dây thừng, cũng không sợ nó bị lạc.
Tôi không sợ chủ đề nặng nề như vậy sẽ mất fan, thực tế là lượt xem còn tăng vọt gấp mấy lần.
Vì Minh Huy đẹp trai.
Hoa hồng Nhật Bản lại tràn trề sức sống trở lại, tình hình sinh trưởng rất khả quan.
Mà tại sao ngày đó Viên Tử lại đột nhiên chạy đi chứ? Nó cũng biết tôi phải chết, cũng biết Minh Huy sẽ chạy đến cứu tôi, cho nên nó nghĩ, nó là một con mèo, có chín cái mạng, chắn trước xe tải thay tôi, có lẽ có thể cứu tôi khỏi cái ch.ết.
Thật là ngây thơ.
Tôi dậy quá sớm, mang theo một bó hoa hồng tươi thật lớn, đặt lên đầu giường của Minh Huy rồi chìm vào giấc ngủ.
Bàn chân của Viên Tử đột nhiên dựng lên đạp tôi tỉnh giấc.
Tôi mở mắt ra, nó đang liếm mặt Minh Huy.
Nước mắt chợt làm ướt hốc mắt của tôi, cảnh tượng trước mắt mơ hồ.
Minh Huy sửng sốt một lúc lâu, nhìn tôi, lau nước mắt cho tôi, ngập ngừng hỏi: “Tống Như Cảnh?”
“Gọi em là A Cảnh.” Tôi lau sạch nước mắt, mỉm cười nhìn anh, “Minh Huy, chúc mừng anh thành công, rất vui được gặp lại anh.”
25.
Thẩm Dữ tìm tôi.
Ở dưới công ty của chúng tôi, hắn quỳ xuống nói xin lỗi, mắt đỏ hoe.
Hóa ra ngày mà tôi suýt ch.ết, hắn mơ thấy những chuyện sau khi tôi ch.ết đi, hắn như cưỡi ngựa xem hoa, nhìn cảnh tượng sau khi tôi ch.ết, hắn ở bên Tùng Vi như nào, cùng cô ta kết hôn sinh con như nào, chiếm cứ nhà tân hôn của tôi như nào.
Nhìn sau khi tôi ch.ết, hắn dần dần quên mất tôi, cho đến một ngày, hắn hoàn toàn không nghĩ về tôi nữa.
Hắn nhìn thấy mỗi một chuyện hắn làm, tôi đều bay ở bên cạnh hắn, nhìn hắn.
Hắn đào hoa hồng của tôi.
Buộc Viên Tử bỏ đi, khiến Viên Tử trở thành một con mèo hoang.
Hắn ôm lấy Tùng Vi, nói người hắn yêu nhất là cô ta.
Hắn nhìn thấy đôi mắt trong suốt của tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi ánh mắt trở nên đục ngầu, bên trong đã không còn hình ảnh của hắn nữa.
Cuối cùng hắn cũng hối hận.
Thẩm Dữ nhìn giấc mơ kia, cuồng loạn, muốn mắng cho mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, hắn tìm mọi cách cầu xin tôi quay lại.
Tùng Vi bị sa thải, danh tiếng trong ngành của cô ta mất hết, chính Thẩm Dữ đã làm điều đó.
Nhưng tôi cũng chẳng có thời gian đi quan tâm bọn họ.
Chúng tôi rất nhanh kiếm được một trăm triệu đầu tiên của mình, khi tổ chức tiệc ăn mừng, có người nói Thẩm Dữ ở ngoài cửa, tôi nói: “Chỉ là một người Trung Quốc trở về từ nước ngoài mà thôi, cũng đáng giá để một phú bà tiền tỉ như tôi ăn hồi đầu thảo sao? Có phải hơi mơ tưởng rồi không? Đuổi ra ngoài giúp tôi!”
Lời này truyền vào lỗ tai của Thẩm Dữ một chữ cũng không thiếu, hắn cười khổ nói một câu “A Cảnh, là anh đáng đời.” sau đó lảo đảo rời đi.
Nghe nói hắn… suýt chút nữa bị xe đ.âm.
Nhưng mắt tôi cũng không thèm chớp một cái.
Mềm lòng, là dành cho người xứng đáng.
Minh Huy hồi phục rất nhanh, tại cuộc họp thường niên, tuyên bố thân phận cổ đông của tôi, phía dưới có người bắt đầu ồn ào, hỏi tôi khi nào thì trở thành bà chủ.
Tôi lên sân khấu, hướng về phía người đó nói: “Vội cái gì? Vội vàng muốn tặng bao lì xì như vậy à?”
Phía dưới cười ầm lên.
Chúng tôi cùng nhau tan làm.
Đi dạo phố.
Anh không nói gì, tôi cũng không nói gì,
Hai bàn tay đan vào nhau, ai cũng không chịu buông ra lần nữa.
---
(Hoàn)