Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-104
Cá chép mùa dịch p1
← PrevNext →
Công ty tao, hay nói đúng hơn là khu văn phòng có trường hợp nghi ngờ là F1. Khi biết tin, tất cả xôn xao, hoang mang. Lãnh đạo lập nhanh chóng chỉ đạo đóng cửa văn phòng, tất cả mang máy tính về nhà làm việc, ít nhất là đến hết ngày 5/4. Hôm ấy mọi người bàn tán, nơm nớp chờ kết quả xét nghiệm F1. Tao cũng lo vl.
F1 sinh năm 9x, người nhà quê tỉnh lẻ giống tao, chưa chồng. Cao cỡ 1m62, da trắng, đeo kính cận dày cộp, ngoại hình nói chung thì đạt cỡ 7/10, riêng quả mông tao mạnh dạn chấm cho 9 điểm. Ấy là quả mông tao nhìn thấy qua lớp quần, còn thực tế ko biết có độn điếc gì ko, chỉ biết căng, tròn, vểnh lên. Ở văn phòng thì ẻm là người cũng năng động, hay cười cười nói nói, bạo dạn, tự tin nhưng mà nghe phong phanh hình như có quan hệ mập mờ với lãnh đạo nên mọi người đều dè chừng lắm, đặc biệt cánh đàn ông con trai hầu như đéo dám à ơi tí nào. Duy chỉ có tao mặt dày, thường ra trêu đùa cho vui, thấy ẻm cũng hưởng ứng đáp lại đầy đủ, dần dà thành quen, dù là bồ của sếp thật đi nữa cũng kệ mẹ nó. Hôm gần đây lúc đi ăn cơm về leo cầu thang bộ, nó đi trước, tao đi sau. Biết tao ở phía sau nó còn quay đầu lại cười hỏi anh thấy mông em đẹp ko. Đm, đúng là giết người ko dao đấy mà.
Chết một cái rằng ẻm vẫn tung tăng cho đến khi Hà nội công bố thêm nhiều ca thì ẻm mới biết có khả năng ẻm vào diện F1. Hôm nhận được thông báo tao lo lắng vl vì mới cách đó vài bữa, tao và ẻm có sự va chạm thân thể hơi nhè nhẹ...
Buổi trưa bọn tao thường ra ngoài ăn, lúc đi thì cùng nhau nhưng tao thường là về sau vì ăn chậm, lại cà kê thuốc nước. Hôm đó đang nhai nốt mấy miếng cơm thì thấy F1 mò vào, hỏi ẻm sao muộn thế, ẻm bảo vừa đi công tác về, lý ra là về nhà luôn nhưng có việc nên qua văn phòng tí. Tao gật gù hỏi chuyện vớ vẩn, lúc em lấy cơm xong ra chỗ tao ngồi thì tao đã ăn hết và chuẩn bị đứng dậy, bỗng F1 kêu anh chờ em tí đã, để em ngồi 1 mình đây à. Tao thấy tội tội bèn ở lại tiếp chuyện nó. Mãi 15p sau ẻm mới ăn xong thì cùng nhau đi bộ về văn phòng. Gần đến nơi F1 có điện thoại, alo bô xô 1 lúc ẻm quay sang tao kêu anh, em nhờ anh 1 việc, shipper đang giao hàng đến, em chở anh, anh ngồi sau bê hộ em nhé, là cái tivi của ẻm gửi bảo hành, bây giờ đã sửa được rồi nên giao trả lại. Đm, tao hỏi sao ko bảo nó giao đến nhà em luôn. F1 cười khinh khích nói em đi công tác có ở nhà đâu, dặn nó giao đến đây để mấy đứa trên văn phòng nhận hộ, may là đi công tác về sớm thì giờ nhận luôn, hộ em tí nhé, nhà em ngay đây thôi. Đm, thôi thì mình tính xuề xòa, cũng gật đầu hộ em ấy vậy. Ẻm xuống hầm lấy xe, rồi 2 đứa cứ đứng ở đấy chém gió lung tung, tí sau thì shipper đến thấy dây chằng buộc thùng to tướng, chắc tivi cũng phải tầm 45-50ich. Tao bảo tay shipper là chuyển đến địa chỉ nhà em này được ko, nó gật đầu kêu ok, cho thêm 5 chục. F1 hỏi xong anh lắp đặt luôn hộ em nhé, shipper lắc đầu bảo chỉ chở hàng, ko biết lắp. Thế là ẻm lại quay sang nhìn tao kêu anh về lắp giúp em, tí em chở anh ra văn phòng, chiều em xin nghỉ. Ờ, đi, đợt này đang covid nên cũng hạn chế ngồi văn phòng đông người.
Từ cty về nhà em mất hơn 10p. Gọi là nhà nhưng là phòng trọ, phòng trọ nằm trong một dãy trọ 4 phòng, F1 ở cùng với đứa em gái đang học đại học, đợt này sinh viên nghỉ cả nên thành ra ẻm ở 1 mình, ẻm kêu xóm trọ cũng còn có mỗi 1 chị phòng đầu tiên, còn cánh sinh viên ko thấy đứa nào xuống...
Tao dân kỹ thuật, làm ksxd nhưng cũng biết một chút về các thiết bị và đương nhiên việc lắp đặt tivi kết nối nọ kia ko có gì phức tạp. Phòng trọ thôi nhưng tao thấy cũng khá đầy đủ tiện nghi, chả thiếu thứ gì. Riêng góc kê giường thì thấy có một cái rèm che lại. Lắp đặt xong chạy thử các thứ ok tao phủi tay cười bảo bây giờ trả công cho anh thế nào đây. Ẻm kêu anh muốn gì em chiều cái đấy. Tao nửa đùa nửa thật hỏi thôi anh ko dám động đến em đâu, sếp cắt chim. F1 phì cười bảo ko hiểu sao mọi người lại đồn em với sếp, em cũng chả hơi đâu mà giải thích, mọi người nghĩ thế nào thì kệ mọi người vậy. Tao hỏi thế là thật hay giả, ẻm quay lưng đi vào trong kêu thật thì sao mà giả thì sao, có quan trọng gì với anh đâu, phải ko. Tao gật, ờ, những cái ko liên quan đến mình thì cũng ko tò mò làm gì cho mệt, tao bảo rồi rồi, thôi chở anh về cty, quá giờ làm rồi. F1 kêu anh chờ em tí thay quần áo phát cho đỡ nóng đã...Đm, nó định mơi mình à. Đúng là Hà Nội mấy hôm nay oi nóng nhưng đâu nhất thiết phải thay lúc này. Tao bấm bấm chuyển kênh ti vi loạn xị, có chuông điện thoại, đồng nghiệp gọi kêu ông đi đâu đấy, đến giờ họp rồi, sếp gọi. Tao bảo họp hành éo gì giờ, ko thấy người ta bảo hạn chế tụ tập đông người à. Đồng nghiệp cười kêu ừ vậy để tôi báo với sếp là ông nói thế nên ko tham gia họp nhé. Nó tắt máy luôn. Tao phải giục F1 nhanh lên ko muộn giờ họp của anh. Chục giây sau mới thấy ẻm đi ra, éo mẹ, mặc cái váy khoét ở lưng giống với cái váy em Nguyễn Lan Hương mặc. Tao bảo thay đồ này làm beep gì thế, ẻm kêu cho nó mát. Đi ra, tao quay xe giúp, ẻm bảo để em đèo anh, xe em ga hơi cứng, anh đi ko quen đâu. Tao chả nghĩ gì, ậm ừ. Đến lúc ngồi vào xe mới thấy, đm, cả quả lưng trần trắng mịn trước mặt, lộ 2 dây áo kiểu màu trong...
Trình duyệt riêng tư chặn quảng cáo, cài đặt ngay!
Nếu bọn mày theo dõi chuyện của tao thì đã biết, đến chị kính cận tầng trên còn ko cám dỗ nổi thì tí tẹo lưng trần này đã là gì. Tao ngồi sau xe ẻm, cứ nhòm nhòm vào lưng, thi thoảng hít hít hà hà tí cho thơm mũi, ẻm thì cứ hỏi chuyện linh tinh về gia đình con cái, cũng làm mất cả nứng. Gần đến công ty tao bảo thôi để anh xuống đi bộ, nhỡ ai nhìn thấy lại đồn thổi thi ko hay, ẻm bảo anh lo xa thế, bạn bè bình thường có gì mà phải xoắn. Tao cười nói ừ, ko xoặn ai nhưng chỉ xoắn sếp. F1 kêu anh vớ vẩn, em ko có gì đâu, em tưởng anh vẫn hay trêu đùa với em thì anh ko nghĩ thế, hóa ra anh cũng nghĩ thế à. Tao đang định thanh minh thì bỗng em phanh kít phát, tao đập luôn mặt vào của vai trần, choáng váng vì mềm mịn, lúc ngẩng mặt lên thì thế beep nào thấy sếp đứng ngay vệ đường đang nhìn nhìn ngó ngó...2 đứa xuống xe, lúng túng. Sếp hỏi đi đâu giờ này còn lang thang ở đây, tao gãi đầu bảo ẻm nhờ lắp hộ cái tivi nên qua giúp. Sếp hỏi thế có sửa ống nước luôn ko. Tao phì cười kêu món đấy em chưa có chuyên môn. Sếp nhìn nhìn F1 bảo thôi ko đùa nữa, có phải hôm trước F1 đi đến chỗ X, có tiếp xúc với Y, ko. F1 ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ bảo hình như thế. Sếp ôm đầu bảo thôi chết mẹ rồi. Tao và F1 ngơ ngác nhìn nhau chỉ ngờ ngợ chứ chưa hiểu lắm. Sếp bảo cách ly khẩn trương...
Định mệnh, hoang mang vl. F1 lượn về ngay, bảo phải gói gém đồ đạc, đi xét nghiệm. Tao với sếp lên văn phòng nhìn nhau, tao cảm giác sếp còn lo hơn tao nhiều, chắc chắn tiếp xúc với ẻm ko ít đây mà. Thế là có thông báo, mọi người từ mai mang máy tính về ở nhà làm việc. Cuối giờ chiều ra về, lấy thẻ chấm công, sờ sờ túi đéo thấy đâu, thôi chết mẹ, quên ví ở chỗ F1 rồi
Ko có ví thì khác đéo gì mất tay mất chân. Tao gọi điện cho F1 hỏi có ở nhà ko anh qua lấy cái ví. Ẻm kêu có, vừa đi xét nghiệm về, mà hình như có sự hiểu nhầm, em là F2 chứ có phải F1 đâu. Rồi ẻm kể lể là đi đến đâu, gặp ai, tính ra là F2 chứ đéo phải F1. Tao ko quan tâm, tao bảo ờ thôi để anh qua lấy ví. Qua đến nơi, tao đừng ở ngoài gọi điện bảo em ném cái ví ra cửa cho anh phát, anh ko vào phòng đâu. Ẻm mở cửa kêu làm gì mà coi người ta như hủi ko bằng, đi vào mà lấy, ko lấy thì thôi. Ẻm đi vào trong còn cố tình cầm cái ví rồi kéo rèm xong ném mẹ vào góc giường. Bố khỉ, có vẻ ẻm dỗi thật, tao phải giả lả cười nói vừa đấm vừa xoa mấy câu, vậy mà ẻm cứ trơ ra nằm xem tivi. Đéo làm thế nào được đành nín thở vào phòng tiến thẳng đến góc giường với ví, có vẻ thấy điệu bộ của tao như thế ẻm càng khó chịu, ẻm đưa tay túm lấy tay tao kéo giật một phát mạnh, tao đang tư thế với với ví thành ra lỡ chớn ngã mẹ luôn vào giường, nằm sát người ẻm, ẻm bảo đẫ thế cho lây lun nhé. Định mệnh, tao ko để phản xạ kịp với nụ hôn bất ngờ của ẻm....
Tao hiểu nụ hôn này ko phải nụ hôn của tình yêu, có lẽ nó pha trộn giữa một chút đùa nghịch, 1 chút bồng bột, và 1 chút tức giận. Nhưng nó đã xảy ra rồi, đm, nó đã xảy ra rồi, nếu có virus thì chắc nó chui xuống tận bẹn rồi. Tao thẫn thờ 1 lúc, tay đưa lên tìm đúng chỗ mà bóp bóp hỏi ví anh đâu. Bỗng thấy F1 vỗ đét phát vào tay tao bảo ví nào chỗ này, lượn ngay, về mà đi xét nghiệm đi nhé. Đm, mới bóp đc vài phát, chưa đã tay. Tao cầm ví ra về, suốt đoạn đường cứ ngẫm nghĩ mãi nguy cơ thế nào, rủi ro ra sao, xong lại tự động viên mình rằng em ý là F2 mà.
Rồi thì mọi chuyện cũng qua đi, mười mấy ngày lo sợ đã hết. Công ty đi làm trở lại bình thường, vừa đi làm được vài hôm thì bắt đầu xuất hiện ổ dịch bạch mai. Nghe nói ban lãnh đạo lại xem xét phương án cho nghỉ tiếp.
Hôm qua, gió về. Lão Thiên cố làm rơi rớt lại chút không khí lạnh cho nàng Bân thử áo. Bầu trời chỉ một màu trắng đục, đôi cơn gió thổi làm tung mấy hàng lá khô còn sót lại của một mùa thay lá, cảnh vật đìu hiu giữa mùa dịch bệnh làm cho không khí lại thêm mấy phần quạnh hiu. Thứ 2 đầu tuần đi làm trong tâm trạng ko mấy sáng khoái, đang đi đường thấy 1 em đi xe Vespa phía trước có tín hiệu xin đường, chỗ này chả có ngã rẽ nào cả, chắc ẻm quay đầu,nhưng thấy cứ lấp lửng, tao giảm tốc độ, bấm còi nhưng cứ đi tiếp, lúc gần chạm ẻm thì xe ẻm đã quay ngang ra đường, tao phanh lại rồi hỏi em đi kiểu gì thế. Ẻm bảo em đã xin nhan rồi mà anh vẫn đi là sao, tao nói lại anh đã bấm còi rồi mà sao em còn cố quay đầu. Ẻm ko phải vừa lại nói anh thấy em xin đường thì anh phải để em quay đã xong mới đi chứ. Tao bắt đầu nổi hứng, tao nói đấy nhé, rõ ràng là em nói em xin đường, tức là anh cho hay ko là quyền của anh, đường anh đi là đường ưu tiên, giả sử anh ko cho mà em cố quay đầu thì có phải em muốn tự tử ko. Em gái cứng họng, tao cười to, bí quá phải tháo khẩu trang ra cười, bỗng em gái bảo ơ, anh à, ẻm cũng tháo khẩu trang ra. Đm, là Phấn chúng mày ạ
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
← PrevNext →
Công ty tao, hay nói đúng hơn là khu văn phòng có trường hợp nghi ngờ là F1. Khi biết tin, tất cả xôn xao, hoang mang. Lãnh đạo lập nhanh chóng chỉ đạo đóng cửa văn phòng, tất cả mang máy tính về nhà làm việc, ít nhất là đến hết ngày 5/4. Hôm ấy mọi người bàn tán, nơm nớp chờ kết quả xét nghiệm F1. Tao cũng lo vl.
F1 sinh năm 9x, người nhà quê tỉnh lẻ giống tao, chưa chồng. Cao cỡ 1m62, da trắng, đeo kính cận dày cộp, ngoại hình nói chung thì đạt cỡ 7/10, riêng quả mông tao mạnh dạn chấm cho 9 điểm. Ấy là quả mông tao nhìn thấy qua lớp quần, còn thực tế ko biết có độn điếc gì ko, chỉ biết căng, tròn, vểnh lên. Ở văn phòng thì ẻm là người cũng năng động, hay cười cười nói nói, bạo dạn, tự tin nhưng mà nghe phong phanh hình như có quan hệ mập mờ với lãnh đạo nên mọi người đều dè chừng lắm, đặc biệt cánh đàn ông con trai hầu như đéo dám à ơi tí nào. Duy chỉ có tao mặt dày, thường ra trêu đùa cho vui, thấy ẻm cũng hưởng ứng đáp lại đầy đủ, dần dà thành quen, dù là bồ của sếp thật đi nữa cũng kệ mẹ nó. Hôm gần đây lúc đi ăn cơm về leo cầu thang bộ, nó đi trước, tao đi sau. Biết tao ở phía sau nó còn quay đầu lại cười hỏi anh thấy mông em đẹp ko. Đm, đúng là giết người ko dao đấy mà.
Chết một cái rằng ẻm vẫn tung tăng cho đến khi Hà nội công bố thêm nhiều ca thì ẻm mới biết có khả năng ẻm vào diện F1. Hôm nhận được thông báo tao lo lắng vl vì mới cách đó vài bữa, tao và ẻm có sự va chạm thân thể hơi nhè nhẹ...
Buổi trưa bọn tao thường ra ngoài ăn, lúc đi thì cùng nhau nhưng tao thường là về sau vì ăn chậm, lại cà kê thuốc nước. Hôm đó đang nhai nốt mấy miếng cơm thì thấy F1 mò vào, hỏi ẻm sao muộn thế, ẻm bảo vừa đi công tác về, lý ra là về nhà luôn nhưng có việc nên qua văn phòng tí. Tao gật gù hỏi chuyện vớ vẩn, lúc em lấy cơm xong ra chỗ tao ngồi thì tao đã ăn hết và chuẩn bị đứng dậy, bỗng F1 kêu anh chờ em tí đã, để em ngồi 1 mình đây à. Tao thấy tội tội bèn ở lại tiếp chuyện nó. Mãi 15p sau ẻm mới ăn xong thì cùng nhau đi bộ về văn phòng. Gần đến nơi F1 có điện thoại, alo bô xô 1 lúc ẻm quay sang tao kêu anh, em nhờ anh 1 việc, shipper đang giao hàng đến, em chở anh, anh ngồi sau bê hộ em nhé, là cái tivi của ẻm gửi bảo hành, bây giờ đã sửa được rồi nên giao trả lại. Đm, tao hỏi sao ko bảo nó giao đến nhà em luôn. F1 cười khinh khích nói em đi công tác có ở nhà đâu, dặn nó giao đến đây để mấy đứa trên văn phòng nhận hộ, may là đi công tác về sớm thì giờ nhận luôn, hộ em tí nhé, nhà em ngay đây thôi. Đm, thôi thì mình tính xuề xòa, cũng gật đầu hộ em ấy vậy. Ẻm xuống hầm lấy xe, rồi 2 đứa cứ đứng ở đấy chém gió lung tung, tí sau thì shipper đến thấy dây chằng buộc thùng to tướng, chắc tivi cũng phải tầm 45-50ich. Tao bảo tay shipper là chuyển đến địa chỉ nhà em này được ko, nó gật đầu kêu ok, cho thêm 5 chục. F1 hỏi xong anh lắp đặt luôn hộ em nhé, shipper lắc đầu bảo chỉ chở hàng, ko biết lắp. Thế là ẻm lại quay sang nhìn tao kêu anh về lắp giúp em, tí em chở anh ra văn phòng, chiều em xin nghỉ. Ờ, đi, đợt này đang covid nên cũng hạn chế ngồi văn phòng đông người.
Từ cty về nhà em mất hơn 10p. Gọi là nhà nhưng là phòng trọ, phòng trọ nằm trong một dãy trọ 4 phòng, F1 ở cùng với đứa em gái đang học đại học, đợt này sinh viên nghỉ cả nên thành ra ẻm ở 1 mình, ẻm kêu xóm trọ cũng còn có mỗi 1 chị phòng đầu tiên, còn cánh sinh viên ko thấy đứa nào xuống...
Tao dân kỹ thuật, làm ksxd nhưng cũng biết một chút về các thiết bị và đương nhiên việc lắp đặt tivi kết nối nọ kia ko có gì phức tạp. Phòng trọ thôi nhưng tao thấy cũng khá đầy đủ tiện nghi, chả thiếu thứ gì. Riêng góc kê giường thì thấy có một cái rèm che lại. Lắp đặt xong chạy thử các thứ ok tao phủi tay cười bảo bây giờ trả công cho anh thế nào đây. Ẻm kêu anh muốn gì em chiều cái đấy. Tao nửa đùa nửa thật hỏi thôi anh ko dám động đến em đâu, sếp cắt chim. F1 phì cười bảo ko hiểu sao mọi người lại đồn em với sếp, em cũng chả hơi đâu mà giải thích, mọi người nghĩ thế nào thì kệ mọi người vậy. Tao hỏi thế là thật hay giả, ẻm quay lưng đi vào trong kêu thật thì sao mà giả thì sao, có quan trọng gì với anh đâu, phải ko. Tao gật, ờ, những cái ko liên quan đến mình thì cũng ko tò mò làm gì cho mệt, tao bảo rồi rồi, thôi chở anh về cty, quá giờ làm rồi. F1 kêu anh chờ em tí thay quần áo phát cho đỡ nóng đã...Đm, nó định mơi mình à. Đúng là Hà Nội mấy hôm nay oi nóng nhưng đâu nhất thiết phải thay lúc này. Tao bấm bấm chuyển kênh ti vi loạn xị, có chuông điện thoại, đồng nghiệp gọi kêu ông đi đâu đấy, đến giờ họp rồi, sếp gọi. Tao bảo họp hành éo gì giờ, ko thấy người ta bảo hạn chế tụ tập đông người à. Đồng nghiệp cười kêu ừ vậy để tôi báo với sếp là ông nói thế nên ko tham gia họp nhé. Nó tắt máy luôn. Tao phải giục F1 nhanh lên ko muộn giờ họp của anh. Chục giây sau mới thấy ẻm đi ra, éo mẹ, mặc cái váy khoét ở lưng giống với cái váy em Nguyễn Lan Hương mặc. Tao bảo thay đồ này làm beep gì thế, ẻm kêu cho nó mát. Đi ra, tao quay xe giúp, ẻm bảo để em đèo anh, xe em ga hơi cứng, anh đi ko quen đâu. Tao chả nghĩ gì, ậm ừ. Đến lúc ngồi vào xe mới thấy, đm, cả quả lưng trần trắng mịn trước mặt, lộ 2 dây áo kiểu màu trong...
Trình duyệt riêng tư chặn quảng cáo, cài đặt ngay!
Nếu bọn mày theo dõi chuyện của tao thì đã biết, đến chị kính cận tầng trên còn ko cám dỗ nổi thì tí tẹo lưng trần này đã là gì. Tao ngồi sau xe ẻm, cứ nhòm nhòm vào lưng, thi thoảng hít hít hà hà tí cho thơm mũi, ẻm thì cứ hỏi chuyện linh tinh về gia đình con cái, cũng làm mất cả nứng. Gần đến công ty tao bảo thôi để anh xuống đi bộ, nhỡ ai nhìn thấy lại đồn thổi thi ko hay, ẻm bảo anh lo xa thế, bạn bè bình thường có gì mà phải xoắn. Tao cười nói ừ, ko xoặn ai nhưng chỉ xoắn sếp. F1 kêu anh vớ vẩn, em ko có gì đâu, em tưởng anh vẫn hay trêu đùa với em thì anh ko nghĩ thế, hóa ra anh cũng nghĩ thế à. Tao đang định thanh minh thì bỗng em phanh kít phát, tao đập luôn mặt vào của vai trần, choáng váng vì mềm mịn, lúc ngẩng mặt lên thì thế beep nào thấy sếp đứng ngay vệ đường đang nhìn nhìn ngó ngó...2 đứa xuống xe, lúng túng. Sếp hỏi đi đâu giờ này còn lang thang ở đây, tao gãi đầu bảo ẻm nhờ lắp hộ cái tivi nên qua giúp. Sếp hỏi thế có sửa ống nước luôn ko. Tao phì cười kêu món đấy em chưa có chuyên môn. Sếp nhìn nhìn F1 bảo thôi ko đùa nữa, có phải hôm trước F1 đi đến chỗ X, có tiếp xúc với Y, ko. F1 ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ bảo hình như thế. Sếp ôm đầu bảo thôi chết mẹ rồi. Tao và F1 ngơ ngác nhìn nhau chỉ ngờ ngợ chứ chưa hiểu lắm. Sếp bảo cách ly khẩn trương...
Định mệnh, hoang mang vl. F1 lượn về ngay, bảo phải gói gém đồ đạc, đi xét nghiệm. Tao với sếp lên văn phòng nhìn nhau, tao cảm giác sếp còn lo hơn tao nhiều, chắc chắn tiếp xúc với ẻm ko ít đây mà. Thế là có thông báo, mọi người từ mai mang máy tính về ở nhà làm việc. Cuối giờ chiều ra về, lấy thẻ chấm công, sờ sờ túi đéo thấy đâu, thôi chết mẹ, quên ví ở chỗ F1 rồi
Ko có ví thì khác đéo gì mất tay mất chân. Tao gọi điện cho F1 hỏi có ở nhà ko anh qua lấy cái ví. Ẻm kêu có, vừa đi xét nghiệm về, mà hình như có sự hiểu nhầm, em là F2 chứ có phải F1 đâu. Rồi ẻm kể lể là đi đến đâu, gặp ai, tính ra là F2 chứ đéo phải F1. Tao ko quan tâm, tao bảo ờ thôi để anh qua lấy ví. Qua đến nơi, tao đừng ở ngoài gọi điện bảo em ném cái ví ra cửa cho anh phát, anh ko vào phòng đâu. Ẻm mở cửa kêu làm gì mà coi người ta như hủi ko bằng, đi vào mà lấy, ko lấy thì thôi. Ẻm đi vào trong còn cố tình cầm cái ví rồi kéo rèm xong ném mẹ vào góc giường. Bố khỉ, có vẻ ẻm dỗi thật, tao phải giả lả cười nói vừa đấm vừa xoa mấy câu, vậy mà ẻm cứ trơ ra nằm xem tivi. Đéo làm thế nào được đành nín thở vào phòng tiến thẳng đến góc giường với ví, có vẻ thấy điệu bộ của tao như thế ẻm càng khó chịu, ẻm đưa tay túm lấy tay tao kéo giật một phát mạnh, tao đang tư thế với với ví thành ra lỡ chớn ngã mẹ luôn vào giường, nằm sát người ẻm, ẻm bảo đẫ thế cho lây lun nhé. Định mệnh, tao ko để phản xạ kịp với nụ hôn bất ngờ của ẻm....
Tao hiểu nụ hôn này ko phải nụ hôn của tình yêu, có lẽ nó pha trộn giữa một chút đùa nghịch, 1 chút bồng bột, và 1 chút tức giận. Nhưng nó đã xảy ra rồi, đm, nó đã xảy ra rồi, nếu có virus thì chắc nó chui xuống tận bẹn rồi. Tao thẫn thờ 1 lúc, tay đưa lên tìm đúng chỗ mà bóp bóp hỏi ví anh đâu. Bỗng thấy F1 vỗ đét phát vào tay tao bảo ví nào chỗ này, lượn ngay, về mà đi xét nghiệm đi nhé. Đm, mới bóp đc vài phát, chưa đã tay. Tao cầm ví ra về, suốt đoạn đường cứ ngẫm nghĩ mãi nguy cơ thế nào, rủi ro ra sao, xong lại tự động viên mình rằng em ý là F2 mà.
Rồi thì mọi chuyện cũng qua đi, mười mấy ngày lo sợ đã hết. Công ty đi làm trở lại bình thường, vừa đi làm được vài hôm thì bắt đầu xuất hiện ổ dịch bạch mai. Nghe nói ban lãnh đạo lại xem xét phương án cho nghỉ tiếp.
Hôm qua, gió về. Lão Thiên cố làm rơi rớt lại chút không khí lạnh cho nàng Bân thử áo. Bầu trời chỉ một màu trắng đục, đôi cơn gió thổi làm tung mấy hàng lá khô còn sót lại của một mùa thay lá, cảnh vật đìu hiu giữa mùa dịch bệnh làm cho không khí lại thêm mấy phần quạnh hiu. Thứ 2 đầu tuần đi làm trong tâm trạng ko mấy sáng khoái, đang đi đường thấy 1 em đi xe Vespa phía trước có tín hiệu xin đường, chỗ này chả có ngã rẽ nào cả, chắc ẻm quay đầu,nhưng thấy cứ lấp lửng, tao giảm tốc độ, bấm còi nhưng cứ đi tiếp, lúc gần chạm ẻm thì xe ẻm đã quay ngang ra đường, tao phanh lại rồi hỏi em đi kiểu gì thế. Ẻm bảo em đã xin nhan rồi mà anh vẫn đi là sao, tao nói lại anh đã bấm còi rồi mà sao em còn cố quay đầu. Ẻm ko phải vừa lại nói anh thấy em xin đường thì anh phải để em quay đã xong mới đi chứ. Tao bắt đầu nổi hứng, tao nói đấy nhé, rõ ràng là em nói em xin đường, tức là anh cho hay ko là quyền của anh, đường anh đi là đường ưu tiên, giả sử anh ko cho mà em cố quay đầu thì có phải em muốn tự tử ko. Em gái cứng họng, tao cười to, bí quá phải tháo khẩu trang ra cười, bỗng em gái bảo ơ, anh à, ẻm cũng tháo khẩu trang ra. Đm, là Phấn chúng mày ạ
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
Bình luận facebook