Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2156.html
Chương 2156: Khó phân biệt thật giả (1)
Tần Sơ nhìn tôi, tò mò hỏi: “Sao thế?”
“Nhớ đến vài chuyện.” Tôi chau mày đáp
ở thôn Sáu Công Nông, tôi đã chứng kiến cảnh tượng hồn ma bị xua đuổi vào cửa ra vào dị không gian
Cảnh tượng như vậy tôi chỉ chứng kiến một lần, nhưng chỉ2nhìn số lượng hồn ma tụ tập ở thôn Sáu Công Nông và cách ăn mặc của họ, đã có thể đại khái tính ra Địa Phủ đã tích lũy bao lâu, mới tích lũy được nhiều hồn ma như thế
Đó là một hành động thống nhất có quy9hoạch
Ông Trời thế giới hiện thực luôn muốn dựa vào quái vật để dọn sạch thế giới tương lai
Giết sạch người sống, có thể còn muốn giết sạch mọi hồn ma, khiến nơi đây biến thành vùng đất vô chủ
Cũng như thế giới tương lai sẽ tạo ra thị6trấn đồ chơi, khu Dương Sơn, thế giới hiện thực cũng đâu phải chỉ biết chịu đòn mà không đánh trả
Chiến tranh dai dẳng không chỉ diễn ra ở thế giới hiện thực, mà còn diễn ra ở đây
Nơi đây có rất nhiều thành phố, rất nhiều con người0bị hủy diệt
Tôi đã nhận ra căn bệnh trầm kha của thế giới tương lai - vấn đề nhân khẩu
Người ở đây đã chết quá nhiều, số lượng trẻ em sinh ra không bù kịp số người chết
Nhưng lại không cách nào ngăn được sự chết chóc này
Sức mạnh7của ma vương thì đến từ sự sợ hãi của người bình thường đối với cái chết
Nói ngược lại, nếu không có nỗi sợ này, ma vương có là gì đâu chứ?
Bây giờ, nỗi sợ này có còn không? Nỗi sợ của họ đối với quái vật, chắc sẽ không ít hơn sợ ma vương
Sau khi chết họ đều có cơ hội trở thành ma vương
Dù vẫn dựa vào bản năng mà sợ hãi cái chết..
Bản năng này quá trái lẽ thường
Họ sống trong thế giới như vậy, ai ai cũng có cơ hội làm ma vương, cớ sao vẫn sợ mình bị giết chết chứ? ở đây lại không phải là thế giới hiện thực
Không giống Nguyễn Hàn, Triệu Hàng, nền giáo dục mà cả đời họ đã tiếp nhận là đều lo sợ cái chết, họ cần có người khích lệ mới chịu biến thành hồn ma
Cũng không giống như ả fan cuồng của Nam Thiên, điện đến mất lý trí, mất tự chủ, muốn làm là làm, hoàn toàn không suy xét kỹ càng
Do tâm lý sống tới đâu hay tới đó, hay do không đủ tự tin mình có thể trở thành ma vương?
Tôi nhớ đến cảnh mộng trong mấy lần đến thế giới tương lai
Nỗi sợ hãi của những đối tượng tôi nhập vào ấy là thật
Họ sợ chết
Thằng bé đã gặp lúc trước, người đàn ông mới gặp, đều vậy cả
Họ sợ chết
“Hai người đến thẳng đó à? Theo hướng ấy..
tôi đi với hai người một đoạn nhé
Đúng lúc tôi muốn đi thăm mẹ mình.” Trình Lân nói
“Đây là quy tắc làm ma vương của mẹ anh à?” Tôi nhấc tay lên, âm khí vừa đúng lướt qua đầu ngón tay tôi
Đây không phải quy tắc của Trình Cửu
Trình Lân gật đầu: “Ừ
Do cha tôi đưa ra
Quy tắc của ông ấy là xét xử, xét xử công khai
Ông ấy và mẹ đều dựa vào quy tắc này
Đây có thể xem là gương soi
Bà ấy có thể ảnh hưởng đến vài sự tình từ xa.” Trình Lân giải thích nửa vời, hình như không muốn nhắc đến nhiều
Tôi nhìn anh ta một cái.
Bản thân anh ta có lẽ cũng không nhận ra, thái độ của anh ta đối với cha đã khác so với trong quá khứ
Sự thay đổi này chắc không phải do hai cha con đã bỏ qua hiềm khích cũ.
Mà giống tẩy não hơn.
Chính ta anh đã nói mình còn nhớ những chuyện đã xảy ra trong thế giới hiện thực, điểm này thì không thể giả tạo được
Nhưng nhận thức của anh ta không bị ảnh hưởng chút nào thật sao?
Không thể.
Có bị ảnh hưởng, nhưng bản thân thì không nhận ra thôi
Tần Sơ như vậy, anh ta cũng như vậy
Có lẽ sự thay đổi này cũng đã xảy ra với tôi
Thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ, hành động truy tìm sự thật của mình có cần thiết hay không
Cứ làm một món công cụ, đợi cạnh cửa ra vào dị không gian, dùng năng lực nghịch chuyển thế giới hiện thực, không phải sẽ tiện lợi hơn sao?
Thế nhưng, làm một món công cụ như thế, chắc chắn sẽ khiến tôi thấy bất an.
Tựa như bị một nguồn sức mạnh thúc giục, tôi muốn thấy rõ thế giới tương lai này, cũng muốn nhận đây để thấy rõ thế giới hiện thực mà đã tôi sống từ bé đến giờ
Ánh mắt tôi nhắm vào thành phố đang không ngừng lớn lên
Một thành phố giống y đúc khu Dương Sơn
Ở rìa của nó, thậm chí tôi còn nhìn thấy con đường bị đứt ngang
Tôi đã nhìn thấy nhà cửa bị hư hỏng lúc sáng đang tự khôi phục lại.
Thành phố đã lên đèn
Trong ô cửa sổ sáng đèn, có bóng người lướt qua
Trình Lân nhìn chúng tôi dò hỏi
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy dây xích trong không trung
Dây xích không to lớn.
“Mẹ anh biến thành quái vật gì?” Tôi cảm thấy hơi lạ.
“Người cá.” Trình Lần đáp
Tần Sơ giật mình hít ngược một hơi, sững sờ nhìn Trình Lân
“Đúng là kiểu người cá trong tưởng tượng của hai người
Ở nước ngoài..
gọi là yêu quái biển nhỉ? Có điều hiện giờ bà ấy đang sống dưới nước, dùng sóng âm để tấn công.” Trình Lân khẽ nhếch mép: “Còn khiến người ta sinh ra ảo giác, khiến người ta phát điên.” “Hình thể không lớn” Tôi có chút thắc mắc.
Trình Lân không đáp, sau khi ngừng lại một lát, thì nói: “Bà ấy..
to hơn ban đầu rất nhiều.” “Không có thời kỳ suy yếu?” Tôi lại hỏi.
“Có
Chỉ là không rõ lắm, mà giống nghỉ ngơi, đi ngủ hơn.” Trình Lân bay phía trước.
Tôi và Tần Sơ theo kịp.
Trong thành phố Dân Khánh có sông Lạc Cừ
Xét từ vị trí địa lý, thì nó không hề chảy qua khu Dương Sơn
Nhưng nhảnh phụ có chảy vào khu Dương Sơn hay không, lần trước khi vào khu Dương Sơn, tôi cũng chưa xem kĩ bản đồ khu Dương Sơn, nên không biết được điểm này.
Trình Lân dẫn chúng tôi xuyên qua một đoạn trong thành phố
Tôi đã nhìn thấy các cửa hàng bán thâu đêm và những người đi đường lúc này vẫn còn đang ở bên ngoài vui chơi.
Hình như họ không nhìn thấy chúng tôi, vẫn đang vô tư làm chuyện của mình.
“Những thứ này đều do người có năng lực đó tạo ra?” Tần Sơ hỏi.
“Ừ
Trước đây còn hơi cứng nhắc, gần đây thì càng lúc càng chân thực.” Trình Lân đáp
Sự biến đổi này chắc cũng tương tự với sự biến đổi xảy ra ở mẹ của anh ta
Năng lực của bà ta cũng đang càng lúc càng mạnh.
Tôi đã nhanh chóng trông thấy dòng sông
Dòng sông không rộng, nhưng nước sông phát sáng lấp lánh
Trong nước có bóng trăng
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời
Bầu trời ở thế giới tương lai này luôn phủ đầy âm khí, rất khó trông thấy mặt trời, mặt trăng và sao.
Cái bóng trong nước hoàn toàn là giả
Nhưng cảnh tượng giả này lại vô cùng chân thực
Tôi có thể nhìn thấy những áng mây mỏng manh đang trôi bên trên bóng trăng dưới nước
Ánh mắt tôi nhanh chóng rời khỏi bóng trăng
Thuận theo dòng nước, có thứ gì đó đang trôi lại
Tôi giật mình, bất giác nhớ đến những ma nữ bị lột da mặt
Tôi đã nhanh chóng thấy rõ thứ đang trôi lại
Âm khí và dây xích đều không để cho tôi bỏ sót
Tôi cũng đã nhìn thấy người cá mà Trình Lân nói
Nửa thân trên là người, nửa dưới là cá, nhưng không đẹp như trong truyền thuyết
Đuôi cá ấy là đuôi của cá lớn, không có vảy sáng lấp lánh, mà trông xám xịt, nhưng lại vô cùng trơn láng
Tóc của bà ta tựa như một đám cỏ khô, nổi lều bều trong nước
Khuôn mặt lộ ra được bao trùm bởi âm khí màu xanh đen, vẻ mặt đau khổ
Khuôn mặt ấy hơi khác với người bình thường
Khung xương hơi kỳ lạ, tựa như trong miệng đang bị nhét thứ gì đó
Tôi từng gặp người phụ nữ này trong cảnh mộng, những ấn tượng không sâu
Bây giờ đã có thể chắc chắn, hình dạng của bà ta đã biến đổi nhiều, bây giờ nhìn bà ta thế này, tôi hoàn toàn không tìm ra một chút cảm giác quen thuộc nào.
Bên cạnh bà ta, người đang ôm bà ta trôi nổi trong dòng nước đương nhiên là Trình cửu
Trình Cửu bây giờ trồng phấn chấn hơn rất nhiều so với lần đầu tôi gặp ông ta
Nét mặt ông ta đẩy hiền hòa, luôn nhìn chăm chú người phụ nữ trong lòng
Trình Cửu nhìn chăm chú người phụ nữ một lát, hình như giờ mới vừa nhận ra chúng tôi đang đến gần, nên đã chầm chậm quay đầu qua
Ông ta tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Trình Lấn dò hỏi
Ông ta hoàn toàn không nhận ra tôi.
Tần Sơ nhìn tôi, tò mò hỏi: “Sao thế?”
“Nhớ đến vài chuyện.” Tôi chau mày đáp
ở thôn Sáu Công Nông, tôi đã chứng kiến cảnh tượng hồn ma bị xua đuổi vào cửa ra vào dị không gian
Cảnh tượng như vậy tôi chỉ chứng kiến một lần, nhưng chỉ2nhìn số lượng hồn ma tụ tập ở thôn Sáu Công Nông và cách ăn mặc của họ, đã có thể đại khái tính ra Địa Phủ đã tích lũy bao lâu, mới tích lũy được nhiều hồn ma như thế
Đó là một hành động thống nhất có quy9hoạch
Ông Trời thế giới hiện thực luôn muốn dựa vào quái vật để dọn sạch thế giới tương lai
Giết sạch người sống, có thể còn muốn giết sạch mọi hồn ma, khiến nơi đây biến thành vùng đất vô chủ
Cũng như thế giới tương lai sẽ tạo ra thị6trấn đồ chơi, khu Dương Sơn, thế giới hiện thực cũng đâu phải chỉ biết chịu đòn mà không đánh trả
Chiến tranh dai dẳng không chỉ diễn ra ở thế giới hiện thực, mà còn diễn ra ở đây
Nơi đây có rất nhiều thành phố, rất nhiều con người0bị hủy diệt
Tôi đã nhận ra căn bệnh trầm kha của thế giới tương lai - vấn đề nhân khẩu
Người ở đây đã chết quá nhiều, số lượng trẻ em sinh ra không bù kịp số người chết
Nhưng lại không cách nào ngăn được sự chết chóc này
Sức mạnh7của ma vương thì đến từ sự sợ hãi của người bình thường đối với cái chết
Nói ngược lại, nếu không có nỗi sợ này, ma vương có là gì đâu chứ?
Bây giờ, nỗi sợ này có còn không? Nỗi sợ của họ đối với quái vật, chắc sẽ không ít hơn sợ ma vương
Sau khi chết họ đều có cơ hội trở thành ma vương
Dù vẫn dựa vào bản năng mà sợ hãi cái chết..
Bản năng này quá trái lẽ thường
Họ sống trong thế giới như vậy, ai ai cũng có cơ hội làm ma vương, cớ sao vẫn sợ mình bị giết chết chứ? ở đây lại không phải là thế giới hiện thực
Không giống Nguyễn Hàn, Triệu Hàng, nền giáo dục mà cả đời họ đã tiếp nhận là đều lo sợ cái chết, họ cần có người khích lệ mới chịu biến thành hồn ma
Cũng không giống như ả fan cuồng của Nam Thiên, điện đến mất lý trí, mất tự chủ, muốn làm là làm, hoàn toàn không suy xét kỹ càng
Do tâm lý sống tới đâu hay tới đó, hay do không đủ tự tin mình có thể trở thành ma vương?
Tôi nhớ đến cảnh mộng trong mấy lần đến thế giới tương lai
Nỗi sợ hãi của những đối tượng tôi nhập vào ấy là thật
Họ sợ chết
Thằng bé đã gặp lúc trước, người đàn ông mới gặp, đều vậy cả
Họ sợ chết
“Hai người đến thẳng đó à? Theo hướng ấy..
tôi đi với hai người một đoạn nhé
Đúng lúc tôi muốn đi thăm mẹ mình.” Trình Lân nói
“Đây là quy tắc làm ma vương của mẹ anh à?” Tôi nhấc tay lên, âm khí vừa đúng lướt qua đầu ngón tay tôi
Đây không phải quy tắc của Trình Cửu
Trình Lân gật đầu: “Ừ
Do cha tôi đưa ra
Quy tắc của ông ấy là xét xử, xét xử công khai
Ông ấy và mẹ đều dựa vào quy tắc này
Đây có thể xem là gương soi
Bà ấy có thể ảnh hưởng đến vài sự tình từ xa.” Trình Lân giải thích nửa vời, hình như không muốn nhắc đến nhiều
Tôi nhìn anh ta một cái.
Bản thân anh ta có lẽ cũng không nhận ra, thái độ của anh ta đối với cha đã khác so với trong quá khứ
Sự thay đổi này chắc không phải do hai cha con đã bỏ qua hiềm khích cũ.
Mà giống tẩy não hơn.
Chính ta anh đã nói mình còn nhớ những chuyện đã xảy ra trong thế giới hiện thực, điểm này thì không thể giả tạo được
Nhưng nhận thức của anh ta không bị ảnh hưởng chút nào thật sao?
Không thể.
Có bị ảnh hưởng, nhưng bản thân thì không nhận ra thôi
Tần Sơ như vậy, anh ta cũng như vậy
Có lẽ sự thay đổi này cũng đã xảy ra với tôi
Thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ, hành động truy tìm sự thật của mình có cần thiết hay không
Cứ làm một món công cụ, đợi cạnh cửa ra vào dị không gian, dùng năng lực nghịch chuyển thế giới hiện thực, không phải sẽ tiện lợi hơn sao?
Thế nhưng, làm một món công cụ như thế, chắc chắn sẽ khiến tôi thấy bất an.
Tựa như bị một nguồn sức mạnh thúc giục, tôi muốn thấy rõ thế giới tương lai này, cũng muốn nhận đây để thấy rõ thế giới hiện thực mà đã tôi sống từ bé đến giờ
Ánh mắt tôi nhắm vào thành phố đang không ngừng lớn lên
Một thành phố giống y đúc khu Dương Sơn
Ở rìa của nó, thậm chí tôi còn nhìn thấy con đường bị đứt ngang
Tôi đã nhìn thấy nhà cửa bị hư hỏng lúc sáng đang tự khôi phục lại.
Thành phố đã lên đèn
Trong ô cửa sổ sáng đèn, có bóng người lướt qua
Trình Lân nhìn chúng tôi dò hỏi
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy dây xích trong không trung
Dây xích không to lớn.
“Mẹ anh biến thành quái vật gì?” Tôi cảm thấy hơi lạ.
“Người cá.” Trình Lần đáp
Tần Sơ giật mình hít ngược một hơi, sững sờ nhìn Trình Lân
“Đúng là kiểu người cá trong tưởng tượng của hai người
Ở nước ngoài..
gọi là yêu quái biển nhỉ? Có điều hiện giờ bà ấy đang sống dưới nước, dùng sóng âm để tấn công.” Trình Lân khẽ nhếch mép: “Còn khiến người ta sinh ra ảo giác, khiến người ta phát điên.” “Hình thể không lớn” Tôi có chút thắc mắc.
Trình Lân không đáp, sau khi ngừng lại một lát, thì nói: “Bà ấy..
to hơn ban đầu rất nhiều.” “Không có thời kỳ suy yếu?” Tôi lại hỏi.
“Có
Chỉ là không rõ lắm, mà giống nghỉ ngơi, đi ngủ hơn.” Trình Lân bay phía trước.
Tôi và Tần Sơ theo kịp.
Trong thành phố Dân Khánh có sông Lạc Cừ
Xét từ vị trí địa lý, thì nó không hề chảy qua khu Dương Sơn
Nhưng nhảnh phụ có chảy vào khu Dương Sơn hay không, lần trước khi vào khu Dương Sơn, tôi cũng chưa xem kĩ bản đồ khu Dương Sơn, nên không biết được điểm này.
Trình Lân dẫn chúng tôi xuyên qua một đoạn trong thành phố
Tôi đã nhìn thấy các cửa hàng bán thâu đêm và những người đi đường lúc này vẫn còn đang ở bên ngoài vui chơi.
Hình như họ không nhìn thấy chúng tôi, vẫn đang vô tư làm chuyện của mình.
“Những thứ này đều do người có năng lực đó tạo ra?” Tần Sơ hỏi.
“Ừ
Trước đây còn hơi cứng nhắc, gần đây thì càng lúc càng chân thực.” Trình Lân đáp
Sự biến đổi này chắc cũng tương tự với sự biến đổi xảy ra ở mẹ của anh ta
Năng lực của bà ta cũng đang càng lúc càng mạnh.
Tôi đã nhanh chóng trông thấy dòng sông
Dòng sông không rộng, nhưng nước sông phát sáng lấp lánh
Trong nước có bóng trăng
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời
Bầu trời ở thế giới tương lai này luôn phủ đầy âm khí, rất khó trông thấy mặt trời, mặt trăng và sao.
Cái bóng trong nước hoàn toàn là giả
Nhưng cảnh tượng giả này lại vô cùng chân thực
Tôi có thể nhìn thấy những áng mây mỏng manh đang trôi bên trên bóng trăng dưới nước
Ánh mắt tôi nhanh chóng rời khỏi bóng trăng
Thuận theo dòng nước, có thứ gì đó đang trôi lại
Tôi giật mình, bất giác nhớ đến những ma nữ bị lột da mặt
Tôi đã nhanh chóng thấy rõ thứ đang trôi lại
Âm khí và dây xích đều không để cho tôi bỏ sót
Tôi cũng đã nhìn thấy người cá mà Trình Lân nói
Nửa thân trên là người, nửa dưới là cá, nhưng không đẹp như trong truyền thuyết
Đuôi cá ấy là đuôi của cá lớn, không có vảy sáng lấp lánh, mà trông xám xịt, nhưng lại vô cùng trơn láng
Tóc của bà ta tựa như một đám cỏ khô, nổi lều bều trong nước
Khuôn mặt lộ ra được bao trùm bởi âm khí màu xanh đen, vẻ mặt đau khổ
Khuôn mặt ấy hơi khác với người bình thường
Khung xương hơi kỳ lạ, tựa như trong miệng đang bị nhét thứ gì đó
Tôi từng gặp người phụ nữ này trong cảnh mộng, những ấn tượng không sâu
Bây giờ đã có thể chắc chắn, hình dạng của bà ta đã biến đổi nhiều, bây giờ nhìn bà ta thế này, tôi hoàn toàn không tìm ra một chút cảm giác quen thuộc nào.
Bên cạnh bà ta, người đang ôm bà ta trôi nổi trong dòng nước đương nhiên là Trình cửu
Trình Cửu bây giờ trồng phấn chấn hơn rất nhiều so với lần đầu tôi gặp ông ta
Nét mặt ông ta đẩy hiền hòa, luôn nhìn chăm chú người phụ nữ trong lòng
Trình Cửu nhìn chăm chú người phụ nữ một lát, hình như giờ mới vừa nhận ra chúng tôi đang đến gần, nên đã chầm chậm quay đầu qua
Ông ta tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Trình Lấn dò hỏi
Ông ta hoàn toàn không nhận ra tôi.
Bình luận facebook