Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2153.html
Chương 2153: Trình lân (2)
Trình Lân tựa như một nàng dâu trẻ bị áp bức mười mấy năm trời, cuối cùng đã có cơ hội trút nỗi lòng, rồi lại bắt đầu oán trách không ngớt.
Tôi có chút kinh ngạc khi thấy Trình Lân oán trách, nhưng ngẫm kĩ lại, bản thân tôi khi gặp vấn đề tương tự, cũng vô cùng buồn bã và cuối cùng đã bùng nổ
Nhưng tốt xấu gì tôi vẫn có thể kiên trì, trong lòng vẫn thầm nghĩ mình đang có một năng lực thực dụng, có thể khiến tất cả trở lại bình thường
Trình2Lân thì không có được sự an ủi như vậy
Nhìn biểu hiện của Tần Sơ thì anh ta đang kinh ngạc hơn cả tối
Anh ta không những kinh ngạc vì Trình Lân tỏ ra bức xúc, mà còn kinh ngạc với lời kể của Trình Lân
Theo lời Trình Lân, anh và và khu Dương Sơn sau khi cùng bị hút vào thế giới tương lai thì sự biến đổi đã được định hình sẵn.
Anh ta tỉnh lại trong bệnh viện
“..
trước mắt tôi chợt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã ở trong bệnh viện
Còn ở trong9chính phòng làm việc của tôi.” Trình Lân cười khẩy một cái: “Hệ thống trên máy tính là hệ thống của bệnh viện
Tôi không hiểu chút gì về hồ sơ bệnh án, một chút ấn tượng cũng không có
Trong di động của tôi còn lưu thông tin, nhưng tôi cũng không có chút ấn tượng nào với những thông tin này
Tôi cứ như vừa xuyên không, xuyên không xong, đi vào cơ thể người khác
Tôi vẫn còn hoang mang...”
Anh ta phì cười một tiếng: “Sau đó ra ngoài, nhận ra có người nhìn thấy tôi còn hoang6mang hơn
Tôi đã thử thăm dò hồi lâu, biết được nơi này có tên Dương Sơn..
Tra cứu tư liệu không thuận tiện lắm, không ai rõ lịch sử của nơi này, mà cũng không ai quan tâm đến những chuyện này
Tựa như đang sống chung với một đám mù chữ vậy
Không có ghi chép lịch sử địa phương, chỉ có người này truyền miệng cho người kia, kể lại cho mình làm nghề gì, ông nội mình đã làm gì
Trên con đường này vốn có một ngôi nhà đỏ, sau này đã giải tỏa, xây lên nhà0xanh.”
Trình Lân dựa vào lưng ghế, ngửa đầu, nhắm mắt lại: “Tôi cũng không tra cứu ra lịch sử liên quan đến quốc gia.” Tôi không khỏi ngồi thẳng người lên: “Không có quốc gia?” “Không
Lịch sử được ghi chép lâu một chút, đều là của ma vương để lại
Có ma vương đã tồn tại rất lâu, nhưng chỉ lưu lại những câu chuyện thời ông ta còn sống
Đại khái là vậy.” Trình Lân rướn thẳng lưng lên, nhìn sang tôi: “Điều phi khoa học nhất, chính là hệ thống công việc ở đây.” Tôi chau mày:7“Ý anh là, kiểu như phân công xã hội: Người ở đây đều quen thuộc với ma vương
Ngoài tuân theo quy tắc của ma vương, họ có lẽ đều như người bình thường, đi làm và tan làm...”
“Cậu nói đúng, họ cũng đi làm và tan làm như người bình thường
Vấn đề nằm ở chỗ không có chính phủ chỉ đạo nên khái niệm quốc gia không hề tồn tại
Mọi thành phố đều tựa như một hòn đảo độc lập, đều tự trị, nhưng cũng có liên kết lại với nhau một cách tự phát
Số lượng di dân rất ít, nhưng lưu chuyển ở phương diện tài nguyên thì chưa từng ngừng lại.” Trình Lân chỉ chỉ lên trần nhà: “Máy chiếu kỹ thuật số này không phải do Dương Sơn sản xuất ra, tổng công ty của thương hiệu cũng không ở Dương Sơn, kênh tiêu thụ thực thể cũng không mở rộng đến Dương Sơn
Nhưng khi cậu lên mạng, sẽ mua được máy chiếu kỹ thuật số này
Có chuyển phát nhanh, không phải chuyển phát nhanh Nhất Tẩn, là công ty chuyển phát nhanh bình thường
Còn có một kênh mua sắm trực tuyến, mọi điều kiện phần mềm, phần cứng, đều giao dịch thành công như thế
Tôi đã tra tìm, nhưng không có thông tin được lưu lại.”
Tôi đã nhận ra điều gì đó: “Họ..
đều từng bị bóp méo ký ức?” Trình Lân bật cười: “Ha, đều bị bóp méo ký ức..
chắc vậy
Có lẽ đúng như vậy
Đây là giải thích hợp lý nhất
Tôi cũng nghĩ thể
Lịch sử nơi này không đáng tin cậy, có một sức mạnh có thể tùy ý bóp méo lịch sử
Cho nên ghi chép lưu lại bằng văn tự, có thì có, nhưng không có ai xem trọng, cũng không lưu lại nhiều
Ký ức của con người cũng vậy
Họ không quan tâm đến quá khứ
Ở đây, tất cả đều không quan tâm đến quá khứ.”
Theo cảm nhận của Trình Lân, trong tiềm thức của con người ở thế giới tương lai vốn không muốn tìm hiểu quá khứ, cũng không ghi chép lại hiện tại, đối với tương lai cũng không có bao nhiêu hoạch định
“..
Họ như một đám người máy
Có người đã lập trình sẵn phạm vi hoạt động, đưa cho họ mục tiêu, họ cứ thế mà sống
Chuyện buồn cười nhất là...” Trình Lân tỏ vẻ không hiểu nổi: “Họ có nghiên cứu một số thứ
Gần đây có một bản tin – đài quốc gia, đài truyền hình quốc gia mà cả tên quốc gia cũng không có – nói có một tổ chức y tế đã nghiên cứu ra một loại vắc-xin, có thể phòng tránh một căn bệnh lây nhiễm.” “Không có quá trình nghiên cứu, đúng không?” Tôi đã đoán ra kết quả
Trình Lân gật đầu: “Không
Đùng đùng xuất hiện
Ngay cả tổ chức nghiên cứu ấy cũng chưa từng nghe nói.” Anh ta bổ sung thêm: “Ở chỗ này, tôi chưa từng nghe nói.” “Sau khi nghiên cứu ra, mọi người đều sẽ có ấn tượng mơ hồ.” Trình Lân búng tay một cái: “Bệnh viện chúng tôi có hai giáo sư già thuộc cùng một khoa, có thể kể vanh vách từ lâu mình quen biết những ai, những ai trong tổ chức nghiên cứu ấy.” “Hai giáo sư già ấy, từng tồn tại trong hiện thực à?” “Đúng vậy.” Tần Sơ không chịu nổi nên chen vào hỏi: “Hai người đang nói gì thế? Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?” “Anh còn nhớ chuyện cướp việc làm mà anh đã nói trước đây chứ?” Tôi hỏi Tần Sơ
Tần Sơ gật đầu
“Chúng không những có ma vương qua bên chúng ta cướp việc, cướp tài nguyên, mà còn bắt lính từ thế giới chúng ta, đưa người bên chúng ta di dân qua đây.” Trình Lân tiếp lời: “Cái này không phải di dân đâu
Không có cảm giác lạ lẫm của di dân
Bất kể là họ, hay người khác, đều thật lòng cảm thấy mình là người đã sinh sống lâu dài ở nơi này.”
Tần Sơ biến sắc mặt ngay.
Trong mấy ngàn năm, thế giới tương lai đã bắt bao nhiêu người ở thế giới hiện thực? Bắt bao nhiêu thành phố như Dương Sơn? Lại xét đến sự tồn tại của thiên sư và quái vật, tôi đã đính chính lại nhận định trước đây của mình về sự thẩm thấu và dung hợp của hai thế giới
Đây giống một sự chiếm đoạt và xâm lược mang tính cưỡng chế bá đạo hơn
Nhưng trong thế giới hiện thực không có thứ gì được trộm từ thế giới tương lai sao?
Chưa chắc.
Đến bước này, hai thế giới thực sự đã dung hợp đến mức không thể phân biệt được.
“Tôi nghĩ, cũng vì vậy mà họ không có quốc gia, không có lịch sử
Thằng khốn đã bóp méo ký ức của mọi người lười đặt ra lập trình chi tiết và cũng không tiện đặt ra lập trình này.” Trình Lân mỉa mai: “Tẩy não người ta, khiến người ta buông bỏ suy nghĩ này thì mới có thể đáp ứng nhu cầu của gã nhanh hơn
Giống như tôi vừa nói, ngoài quy tắc ma vương đã gán lên thân họ thì họ còn phải sống như người bình thường.”
Tần Solo âu nhìn sang tôi
Ngay lúc này tôi có cảm giác đã bừng hiểu ra
Một năm nay, tôi luôn thấy nghi ngờ
Vì sự thật của cấm kị này, vì tồn tại của ông Trời ở hai thế giới, Diệp Thanh thậm chí còn cố tình che mắt bịt tai tôi, ngăn tôi tìm ra manh mối.
Bây giờ, những đám mây mù này đã tan
Chuyện trước giờ tôi không hiểu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi đến thế giới tương lai, hầu như đã hiểu hết
“Nếu vậy..
thì phải làm sao? Chúng ta phải làm sao? Cứ đứng nhìn à?” Tần Sơ lo âu thấp thỏm, và có chút nản lòng.
Trình Lân nhún vai: “Hết cách
Tôi đã nói với họ, đã nói với rất nhiều người, đưa ra bằng chứng, nhưng vô ích
Họ cứ như bị bại não, cố chấp cực kì
Đây cũng là bệnh chung của con người.”
Tôi nhìn Trình Cửu: “Bây giờ anh đã là ma vương?”
Trình Lân gật đầu: “Vừa đến đây tôi đã là ma vương.” Anh ta chỉ chỉ vào đầu mình: “Thằng khốn ấy còn lập trình cho tôi
Họ đều nghĩ rằng đầu óc tôi có vấn đề, mất trí nhớ tạm thời.”
Cái nhãn liên quan đến trí nhớ này quả thực vừa đơn giản vừa thực dụng
Tôi cạn lời, ngừng lại một lúc, mới nói tiếp: “Thế cha anh đâu? Và..
mẹ anh nữa...”
Trình Lân tựa như một nàng dâu trẻ bị áp bức mười mấy năm trời, cuối cùng đã có cơ hội trút nỗi lòng, rồi lại bắt đầu oán trách không ngớt.
Tôi có chút kinh ngạc khi thấy Trình Lân oán trách, nhưng ngẫm kĩ lại, bản thân tôi khi gặp vấn đề tương tự, cũng vô cùng buồn bã và cuối cùng đã bùng nổ
Nhưng tốt xấu gì tôi vẫn có thể kiên trì, trong lòng vẫn thầm nghĩ mình đang có một năng lực thực dụng, có thể khiến tất cả trở lại bình thường
Trình2Lân thì không có được sự an ủi như vậy
Nhìn biểu hiện của Tần Sơ thì anh ta đang kinh ngạc hơn cả tối
Anh ta không những kinh ngạc vì Trình Lân tỏ ra bức xúc, mà còn kinh ngạc với lời kể của Trình Lân
Theo lời Trình Lân, anh và và khu Dương Sơn sau khi cùng bị hút vào thế giới tương lai thì sự biến đổi đã được định hình sẵn.
Anh ta tỉnh lại trong bệnh viện
“..
trước mắt tôi chợt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã ở trong bệnh viện
Còn ở trong9chính phòng làm việc của tôi.” Trình Lân cười khẩy một cái: “Hệ thống trên máy tính là hệ thống của bệnh viện
Tôi không hiểu chút gì về hồ sơ bệnh án, một chút ấn tượng cũng không có
Trong di động của tôi còn lưu thông tin, nhưng tôi cũng không có chút ấn tượng nào với những thông tin này
Tôi cứ như vừa xuyên không, xuyên không xong, đi vào cơ thể người khác
Tôi vẫn còn hoang mang...”
Anh ta phì cười một tiếng: “Sau đó ra ngoài, nhận ra có người nhìn thấy tôi còn hoang6mang hơn
Tôi đã thử thăm dò hồi lâu, biết được nơi này có tên Dương Sơn..
Tra cứu tư liệu không thuận tiện lắm, không ai rõ lịch sử của nơi này, mà cũng không ai quan tâm đến những chuyện này
Tựa như đang sống chung với một đám mù chữ vậy
Không có ghi chép lịch sử địa phương, chỉ có người này truyền miệng cho người kia, kể lại cho mình làm nghề gì, ông nội mình đã làm gì
Trên con đường này vốn có một ngôi nhà đỏ, sau này đã giải tỏa, xây lên nhà0xanh.”
Trình Lân dựa vào lưng ghế, ngửa đầu, nhắm mắt lại: “Tôi cũng không tra cứu ra lịch sử liên quan đến quốc gia.” Tôi không khỏi ngồi thẳng người lên: “Không có quốc gia?” “Không
Lịch sử được ghi chép lâu một chút, đều là của ma vương để lại
Có ma vương đã tồn tại rất lâu, nhưng chỉ lưu lại những câu chuyện thời ông ta còn sống
Đại khái là vậy.” Trình Lân rướn thẳng lưng lên, nhìn sang tôi: “Điều phi khoa học nhất, chính là hệ thống công việc ở đây.” Tôi chau mày:7“Ý anh là, kiểu như phân công xã hội: Người ở đây đều quen thuộc với ma vương
Ngoài tuân theo quy tắc của ma vương, họ có lẽ đều như người bình thường, đi làm và tan làm...”
“Cậu nói đúng, họ cũng đi làm và tan làm như người bình thường
Vấn đề nằm ở chỗ không có chính phủ chỉ đạo nên khái niệm quốc gia không hề tồn tại
Mọi thành phố đều tựa như một hòn đảo độc lập, đều tự trị, nhưng cũng có liên kết lại với nhau một cách tự phát
Số lượng di dân rất ít, nhưng lưu chuyển ở phương diện tài nguyên thì chưa từng ngừng lại.” Trình Lân chỉ chỉ lên trần nhà: “Máy chiếu kỹ thuật số này không phải do Dương Sơn sản xuất ra, tổng công ty của thương hiệu cũng không ở Dương Sơn, kênh tiêu thụ thực thể cũng không mở rộng đến Dương Sơn
Nhưng khi cậu lên mạng, sẽ mua được máy chiếu kỹ thuật số này
Có chuyển phát nhanh, không phải chuyển phát nhanh Nhất Tẩn, là công ty chuyển phát nhanh bình thường
Còn có một kênh mua sắm trực tuyến, mọi điều kiện phần mềm, phần cứng, đều giao dịch thành công như thế
Tôi đã tra tìm, nhưng không có thông tin được lưu lại.”
Tôi đã nhận ra điều gì đó: “Họ..
đều từng bị bóp méo ký ức?” Trình Lân bật cười: “Ha, đều bị bóp méo ký ức..
chắc vậy
Có lẽ đúng như vậy
Đây là giải thích hợp lý nhất
Tôi cũng nghĩ thể
Lịch sử nơi này không đáng tin cậy, có một sức mạnh có thể tùy ý bóp méo lịch sử
Cho nên ghi chép lưu lại bằng văn tự, có thì có, nhưng không có ai xem trọng, cũng không lưu lại nhiều
Ký ức của con người cũng vậy
Họ không quan tâm đến quá khứ
Ở đây, tất cả đều không quan tâm đến quá khứ.”
Theo cảm nhận của Trình Lân, trong tiềm thức của con người ở thế giới tương lai vốn không muốn tìm hiểu quá khứ, cũng không ghi chép lại hiện tại, đối với tương lai cũng không có bao nhiêu hoạch định
“..
Họ như một đám người máy
Có người đã lập trình sẵn phạm vi hoạt động, đưa cho họ mục tiêu, họ cứ thế mà sống
Chuyện buồn cười nhất là...” Trình Lân tỏ vẻ không hiểu nổi: “Họ có nghiên cứu một số thứ
Gần đây có một bản tin – đài quốc gia, đài truyền hình quốc gia mà cả tên quốc gia cũng không có – nói có một tổ chức y tế đã nghiên cứu ra một loại vắc-xin, có thể phòng tránh một căn bệnh lây nhiễm.” “Không có quá trình nghiên cứu, đúng không?” Tôi đã đoán ra kết quả
Trình Lân gật đầu: “Không
Đùng đùng xuất hiện
Ngay cả tổ chức nghiên cứu ấy cũng chưa từng nghe nói.” Anh ta bổ sung thêm: “Ở chỗ này, tôi chưa từng nghe nói.” “Sau khi nghiên cứu ra, mọi người đều sẽ có ấn tượng mơ hồ.” Trình Lân búng tay một cái: “Bệnh viện chúng tôi có hai giáo sư già thuộc cùng một khoa, có thể kể vanh vách từ lâu mình quen biết những ai, những ai trong tổ chức nghiên cứu ấy.” “Hai giáo sư già ấy, từng tồn tại trong hiện thực à?” “Đúng vậy.” Tần Sơ không chịu nổi nên chen vào hỏi: “Hai người đang nói gì thế? Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?” “Anh còn nhớ chuyện cướp việc làm mà anh đã nói trước đây chứ?” Tôi hỏi Tần Sơ
Tần Sơ gật đầu
“Chúng không những có ma vương qua bên chúng ta cướp việc, cướp tài nguyên, mà còn bắt lính từ thế giới chúng ta, đưa người bên chúng ta di dân qua đây.” Trình Lân tiếp lời: “Cái này không phải di dân đâu
Không có cảm giác lạ lẫm của di dân
Bất kể là họ, hay người khác, đều thật lòng cảm thấy mình là người đã sinh sống lâu dài ở nơi này.”
Tần Sơ biến sắc mặt ngay.
Trong mấy ngàn năm, thế giới tương lai đã bắt bao nhiêu người ở thế giới hiện thực? Bắt bao nhiêu thành phố như Dương Sơn? Lại xét đến sự tồn tại của thiên sư và quái vật, tôi đã đính chính lại nhận định trước đây của mình về sự thẩm thấu và dung hợp của hai thế giới
Đây giống một sự chiếm đoạt và xâm lược mang tính cưỡng chế bá đạo hơn
Nhưng trong thế giới hiện thực không có thứ gì được trộm từ thế giới tương lai sao?
Chưa chắc.
Đến bước này, hai thế giới thực sự đã dung hợp đến mức không thể phân biệt được.
“Tôi nghĩ, cũng vì vậy mà họ không có quốc gia, không có lịch sử
Thằng khốn đã bóp méo ký ức của mọi người lười đặt ra lập trình chi tiết và cũng không tiện đặt ra lập trình này.” Trình Lân mỉa mai: “Tẩy não người ta, khiến người ta buông bỏ suy nghĩ này thì mới có thể đáp ứng nhu cầu của gã nhanh hơn
Giống như tôi vừa nói, ngoài quy tắc ma vương đã gán lên thân họ thì họ còn phải sống như người bình thường.”
Tần Solo âu nhìn sang tôi
Ngay lúc này tôi có cảm giác đã bừng hiểu ra
Một năm nay, tôi luôn thấy nghi ngờ
Vì sự thật của cấm kị này, vì tồn tại của ông Trời ở hai thế giới, Diệp Thanh thậm chí còn cố tình che mắt bịt tai tôi, ngăn tôi tìm ra manh mối.
Bây giờ, những đám mây mù này đã tan
Chuyện trước giờ tôi không hiểu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi đến thế giới tương lai, hầu như đã hiểu hết
“Nếu vậy..
thì phải làm sao? Chúng ta phải làm sao? Cứ đứng nhìn à?” Tần Sơ lo âu thấp thỏm, và có chút nản lòng.
Trình Lân nhún vai: “Hết cách
Tôi đã nói với họ, đã nói với rất nhiều người, đưa ra bằng chứng, nhưng vô ích
Họ cứ như bị bại não, cố chấp cực kì
Đây cũng là bệnh chung của con người.”
Tôi nhìn Trình Cửu: “Bây giờ anh đã là ma vương?”
Trình Lân gật đầu: “Vừa đến đây tôi đã là ma vương.” Anh ta chỉ chỉ vào đầu mình: “Thằng khốn ấy còn lập trình cho tôi
Họ đều nghĩ rằng đầu óc tôi có vấn đề, mất trí nhớ tạm thời.”
Cái nhãn liên quan đến trí nhớ này quả thực vừa đơn giản vừa thực dụng
Tôi cạn lời, ngừng lại một lúc, mới nói tiếp: “Thế cha anh đâu? Và..
mẹ anh nữa...”