Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2151.html
Chương 2151: Dương sơn ngàn năm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tôi và Tần Sơ đều là ma, đều sẽ không bị đống đổ nát này ngăn trở
Thằng bé kia thì đi rất khó khăn,
Nó theo chúng tôi suốt dọc đường, khóc to một trận đã đuối sức đến là người
Chúng tôi bay qua đống đổ nát không gặp bất kì trở ngại nào
Còn nó thì đi xuyên qua đống đổ nát, leo lên bờ xuống, không mấy chốc đã bị tụt lại phía sau
Tần Sơ thoáng ngừng lại, ngoái đầu nhìn thẳng bé đang bám trên tảng đá thở dốc, rồi lại nhìn qua tôi
“Đi thôi.” Tôi không có ý sẽ chờ thằng bé, gọi Tần Sơ một tiếng, rồi tiếp tục tiến tới
Thằng bé cũng không gọi chúng tôi đứng lại
“Tôi cứ tưởng cậu sẽ đưa nó theo.”
“Tại sao?”
“Không phải cậu rất hứng thú với nó sao?”2“Ừ, lúc trước thì rất hứng thú
Nhưng điều tôi muốn hỏi cũng đã hỏi xong
Mà thực ra, hỏi hay không cũng không thành vấn đề.” Tôi quan sát xung quanh
Quanh đây không có âm khí của ma vương và hồn ma, cũng không thấy những người sống sót
Những người sống sót tựa như chuột trốn dưới lòng đất, chỉ phát ra tiếng động, nhưng lại khó tìm
Tôi dùng đến năng lực của Nam Cung Diệu, dễ dàng tìm thấy dây xích của những linh hồn kia
Ngoài thằng bé, dây xích trên linh hồn của những người khác đều mang dáng dấp của thế giới tương lai
Họ chưa trao phó vận mệnh của mình vào tay Ông Trời thế giới hiện thực
“Cậu, đã xác định rồi à?” Tần Sơ luôn có chút nghi ngờ tôi
Cái này cũng không phải9do có thành kiến, chỉ do anh ta đang suy tính thiệt hơn, cực kì căng thẳng: “Cần tìm thêm một vài người xem sao không?”
“Ừ, nếu như gặp.” Tôi không mấy quan trọng chuyện này.
Một vài người có lẽ có thể đại diện cho ý thức tập thể của cả thế giới tương lai, nhưng khả năng cao hơn, thì đó chỉ là một vài trường hợp cá biệt
“Nếu muốn thắng, vậy một mình tôi là không đủ.” Tôi nói với Tần Sơ: “Phải xem bên chúng ta có bao nhiêu người vững chí.” Người của Thanh Diệp chết rồi, người trong giới quái dị e rằng đã tổn hại nặng nề, người năng lực cũng vậy
Dù không tính những chuyện xảy ra trong một năm qua, thì người bình thường trên thế giới này vẫn chiếm6đa số
“Nếu một ngày nọ, có một đám..
sinh vật xâm chiếm địa cầu
Anh sẽ làm sao?” Tôi hỏi Tần Sơ
“Sợ hãi? Chắc là..
sợ..
muốn được sống, chạy trốn khắp nơi
Cầu cứu quân đội và chính phủ, tự cứu mình...” Tần Sơ ngẫm nghĩ, trả lời ngắc ngữ từng cầu
“Có muốn trở lại trước đó không? Trở lại thời còn bình yên, hay giết sạch những sinh vật ấy?” Tôi lại hỏi
“Chuyện này.” Tần Sơ ngạc nhiên nhìn tôi, tựa như đã đoán ra gì đó, chuyển qua suy nghĩ đầy nghiêm túc
Lúc này tôi đã nhìn thấy lưng của một người sống sót
Anh ta đang quay lưng về phía tôi, không hay biết gì cả
Tôi bay thẳng qua, đưa tay đến chụp lấy vai của anh ta.
Mặt mày người sống sót lấm lem bụi đất, nhưng rõ ràng đã0từng học một số kỹ năng chiến đấu
Anh ta liền trở tay định gạt tay tôi ra
Có điều, anh ta không ngờ tôi lại là một con ma
Tay anh ta vung ra đã xuyên thẳng qua cánh tay tôi.
Người sống sót hãi hùng nhìn tôi, cả người đều cứng đờ.
Anh ta tẩm ba mươi tuổi, nhưng vẻ sợ hãi không khác gì thằng bé kia.
Có điều, anh ta không sợ đến mức mất hết lý trí, chọn cách không chống cự, cảnh giác nhìn tôi.
“Hỏi thăm anh chút chuyện.” Tôi điềm đạm lên tiếng.
“Quái vật bỏ đi rồi
Đi lâu lắm rồi
Ma vương chỗ chúng tôi không kịp chạy, chắc đã chết rồi.” Người đàn ông không đợi tôi hỏi, đã tỏ ra nhanh trí, trình bày vắn tắt tình hình hiện tại của nơi này.
“Ổ
Tôi muốn hỏi thăm7anh về một nơi tên Dương Sơn.” Tôi không đổi sắc mặt, nêu ra điều mình muốn hỏi
Người đàn ông thoáng sửng sốt: “Dương Sơn? Ở bên đó..
đi theo hướng này, men theo cao tốc..
à, chắc đường đã không còn
Cậu..
cậu có thể băng thẳng qua đó theo hướng này
Quái vật từ hướng đó đến đây, Quỳnh Xuyên chắc đã tiêu tùng, Dương Sơn có lẽ vẫn còn
Họ luôn gặp may.” Người đang nói chợt tỏ vẻ ganh tị.
“Lần nào họ cũng thoát nạn?” Tôi hỏi.
“Dương Sơn Ngàn Năm, không phải cậu đang đi đến đó à?” Người đàn ông liếc nhìn tôi một cái
“Vậy sao anh không chuyển qua đó?”
“Muốn lắm chứ
Nhưng người bên đó bài ngoại ghê lắm
Người và ma vương qua đó, không mấy ai lấy lòng được
Ma vương của bên họ siêu biến thái
Hơn nữa Dương Sơn Ngàn Năm cũng là thổi phồng lên thôi
Ai mà biết có thật là ngàn năm không
Vài chục năm là nhiều rồi
Thành phố như thể lại đầu phải không có
Còn lớn hơn Dương Sơn nữa ấy chứ.” Người đàn ông khinh khỉnh nói.
Anh ta nói trong bức xúc, nên chưa chắc đang nói thật
“Sao anh biết đến Dương Sơn Ngàn Năm?”
Anh ta tỏ vẻ dửng dưng: “Thì nghe nói.”
Anh ta không biết được nguyên do
Bản thân câu hỏi của tôi cũng không dễ trả lời.
Không thể dùng năng lực cảnh mộng, tôi cứ kiếm bùa người qua đường để hỏi thăm như vậy thì chỉ có thể hỏi ra những thông tin phổ biến về thế giới tương lai
Thông tin phổ biển sở dĩ bảo là phổ biến, vì đó là những chuyện mà hầu hết người ta đều xem là lẽ thường, không nghiên cứu sâu hơn.
“Ở Dương Sơn có chuyện gì đồn ra ngoài không?” Tôi đổi câu hỏi
Người đàn ông ngẫm nghĩ: “Cái này thì không biết
Tôi chỉ biết cái tên Dương Sơn Ngàn Năm, và nơi đó bài ngoại thôi.” “Ma vương chỗ họ tên gì?”
Người đàn ông lại lắc đầu
Tôi thấy không hỏi được gì liền buông tay ra
Tần Sơ nãy giờ đứng bên cạnh suy tư đã tiến lại
“Đi thẳng qua đó xem sao vậy.” Tôi nói với Tân Sơ
Người đàn ông nhìn chúng tôi dò xét, ánh mắt cứ lượn lờ giữa chúng tôi.
Hai chúng tôi bay về phía Dương Sơn được một đoạn, thì nghe thấy phía sau có tiếng động.
Không phải thằng bé đuổi theo, mà là người đàn ông kia đang lén lút bám theo
Tần Sơ liền chau mày lại
Người đàn ông tỏ vẻ hơi ngượng: “Hai anh ma vương, các anh định cùng nhau đến Dương Sơn à?”
Mắt anh ta sáng lấp lánh, vẻ cảnh giác trước đó đã biến thành sự ranh mãnh lộ ra mặt.
Tôi không muốn dây dưa với anh ta
Anh ta đã nhìn ra cơ hội, định bụng bám theo chúng tôi để kiểm chút lợi, hay đang có âm mưu gì khác với chúng tôi thì tôi cũng không quan tâm.
Tôi kéo Tấn Sơ một cái, tăng tốc độ.
Người đàn ông bị vứt lại, đứng đằng sau chửi bậy một câu
“Dương Sơn Ngàn Năm ấy, xem ra danh tiếng cũng không tệ nhỉ.” Tần Sơ nói.
Tần Sơ trầm ngâm một lát: “Câu hỏi khi nãy của cậu...” Tôi quay qua nhìn anh ta
“Tôi không biết.” Tần Sơ gượng cười: “Tôi không biết khi mình gặp phải chuyện như vậy thì nỗi căm hận đang nặng nề hơn, hay khao khát hướng tới hòa bình đang mãnh liệt hơn..
Hiện giờ tôi cũng không biết mình nên làm gì? “Ồ, không sao.” Trong tình huống chỉ có Diệp Thanh hỗ trợ, tôi cũng đã phá hỏng kế hoạch của ông Trời thế giới tương lai, nghịch chuyển thời gian của cả thế giới hiện thực
Còn bây giờ, hẳn là tôi có thể làm được hơn thế
Giảm đi một chút chướng ngại đương nhiên là hay nhất
Nhưng nếu không giảm được, vậy thì cứ nghịch chuyển luôn cả chướng ngại là xong.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thằng bé kia thì đi rất khó khăn,
Nó theo chúng tôi suốt dọc đường, khóc to một trận đã đuối sức đến là người
Chúng tôi bay qua đống đổ nát không gặp bất kì trở ngại nào
Còn nó thì đi xuyên qua đống đổ nát, leo lên bờ xuống, không mấy chốc đã bị tụt lại phía sau
Tần Sơ thoáng ngừng lại, ngoái đầu nhìn thẳng bé đang bám trên tảng đá thở dốc, rồi lại nhìn qua tôi
“Đi thôi.” Tôi không có ý sẽ chờ thằng bé, gọi Tần Sơ một tiếng, rồi tiếp tục tiến tới
Thằng bé cũng không gọi chúng tôi đứng lại
“Tôi cứ tưởng cậu sẽ đưa nó theo.”
“Tại sao?”
“Không phải cậu rất hứng thú với nó sao?”2“Ừ, lúc trước thì rất hứng thú
Nhưng điều tôi muốn hỏi cũng đã hỏi xong
Mà thực ra, hỏi hay không cũng không thành vấn đề.” Tôi quan sát xung quanh
Quanh đây không có âm khí của ma vương và hồn ma, cũng không thấy những người sống sót
Những người sống sót tựa như chuột trốn dưới lòng đất, chỉ phát ra tiếng động, nhưng lại khó tìm
Tôi dùng đến năng lực của Nam Cung Diệu, dễ dàng tìm thấy dây xích của những linh hồn kia
Ngoài thằng bé, dây xích trên linh hồn của những người khác đều mang dáng dấp của thế giới tương lai
Họ chưa trao phó vận mệnh của mình vào tay Ông Trời thế giới hiện thực
“Cậu, đã xác định rồi à?” Tần Sơ luôn có chút nghi ngờ tôi
Cái này cũng không phải9do có thành kiến, chỉ do anh ta đang suy tính thiệt hơn, cực kì căng thẳng: “Cần tìm thêm một vài người xem sao không?”
“Ừ, nếu như gặp.” Tôi không mấy quan trọng chuyện này.
Một vài người có lẽ có thể đại diện cho ý thức tập thể của cả thế giới tương lai, nhưng khả năng cao hơn, thì đó chỉ là một vài trường hợp cá biệt
“Nếu muốn thắng, vậy một mình tôi là không đủ.” Tôi nói với Tần Sơ: “Phải xem bên chúng ta có bao nhiêu người vững chí.” Người của Thanh Diệp chết rồi, người trong giới quái dị e rằng đã tổn hại nặng nề, người năng lực cũng vậy
Dù không tính những chuyện xảy ra trong một năm qua, thì người bình thường trên thế giới này vẫn chiếm6đa số
“Nếu một ngày nọ, có một đám..
sinh vật xâm chiếm địa cầu
Anh sẽ làm sao?” Tôi hỏi Tần Sơ
“Sợ hãi? Chắc là..
sợ..
muốn được sống, chạy trốn khắp nơi
Cầu cứu quân đội và chính phủ, tự cứu mình...” Tần Sơ ngẫm nghĩ, trả lời ngắc ngữ từng cầu
“Có muốn trở lại trước đó không? Trở lại thời còn bình yên, hay giết sạch những sinh vật ấy?” Tôi lại hỏi
“Chuyện này.” Tần Sơ ngạc nhiên nhìn tôi, tựa như đã đoán ra gì đó, chuyển qua suy nghĩ đầy nghiêm túc
Lúc này tôi đã nhìn thấy lưng của một người sống sót
Anh ta đang quay lưng về phía tôi, không hay biết gì cả
Tôi bay thẳng qua, đưa tay đến chụp lấy vai của anh ta.
Mặt mày người sống sót lấm lem bụi đất, nhưng rõ ràng đã0từng học một số kỹ năng chiến đấu
Anh ta liền trở tay định gạt tay tôi ra
Có điều, anh ta không ngờ tôi lại là một con ma
Tay anh ta vung ra đã xuyên thẳng qua cánh tay tôi.
Người sống sót hãi hùng nhìn tôi, cả người đều cứng đờ.
Anh ta tẩm ba mươi tuổi, nhưng vẻ sợ hãi không khác gì thằng bé kia.
Có điều, anh ta không sợ đến mức mất hết lý trí, chọn cách không chống cự, cảnh giác nhìn tôi.
“Hỏi thăm anh chút chuyện.” Tôi điềm đạm lên tiếng.
“Quái vật bỏ đi rồi
Đi lâu lắm rồi
Ma vương chỗ chúng tôi không kịp chạy, chắc đã chết rồi.” Người đàn ông không đợi tôi hỏi, đã tỏ ra nhanh trí, trình bày vắn tắt tình hình hiện tại của nơi này.
“Ổ
Tôi muốn hỏi thăm7anh về một nơi tên Dương Sơn.” Tôi không đổi sắc mặt, nêu ra điều mình muốn hỏi
Người đàn ông thoáng sửng sốt: “Dương Sơn? Ở bên đó..
đi theo hướng này, men theo cao tốc..
à, chắc đường đã không còn
Cậu..
cậu có thể băng thẳng qua đó theo hướng này
Quái vật từ hướng đó đến đây, Quỳnh Xuyên chắc đã tiêu tùng, Dương Sơn có lẽ vẫn còn
Họ luôn gặp may.” Người đang nói chợt tỏ vẻ ganh tị.
“Lần nào họ cũng thoát nạn?” Tôi hỏi.
“Dương Sơn Ngàn Năm, không phải cậu đang đi đến đó à?” Người đàn ông liếc nhìn tôi một cái
“Vậy sao anh không chuyển qua đó?”
“Muốn lắm chứ
Nhưng người bên đó bài ngoại ghê lắm
Người và ma vương qua đó, không mấy ai lấy lòng được
Ma vương của bên họ siêu biến thái
Hơn nữa Dương Sơn Ngàn Năm cũng là thổi phồng lên thôi
Ai mà biết có thật là ngàn năm không
Vài chục năm là nhiều rồi
Thành phố như thể lại đầu phải không có
Còn lớn hơn Dương Sơn nữa ấy chứ.” Người đàn ông khinh khỉnh nói.
Anh ta nói trong bức xúc, nên chưa chắc đang nói thật
“Sao anh biết đến Dương Sơn Ngàn Năm?”
Anh ta tỏ vẻ dửng dưng: “Thì nghe nói.”
Anh ta không biết được nguyên do
Bản thân câu hỏi của tôi cũng không dễ trả lời.
Không thể dùng năng lực cảnh mộng, tôi cứ kiếm bùa người qua đường để hỏi thăm như vậy thì chỉ có thể hỏi ra những thông tin phổ biến về thế giới tương lai
Thông tin phổ biển sở dĩ bảo là phổ biến, vì đó là những chuyện mà hầu hết người ta đều xem là lẽ thường, không nghiên cứu sâu hơn.
“Ở Dương Sơn có chuyện gì đồn ra ngoài không?” Tôi đổi câu hỏi
Người đàn ông ngẫm nghĩ: “Cái này thì không biết
Tôi chỉ biết cái tên Dương Sơn Ngàn Năm, và nơi đó bài ngoại thôi.” “Ma vương chỗ họ tên gì?”
Người đàn ông lại lắc đầu
Tôi thấy không hỏi được gì liền buông tay ra
Tần Sơ nãy giờ đứng bên cạnh suy tư đã tiến lại
“Đi thẳng qua đó xem sao vậy.” Tôi nói với Tân Sơ
Người đàn ông nhìn chúng tôi dò xét, ánh mắt cứ lượn lờ giữa chúng tôi.
Hai chúng tôi bay về phía Dương Sơn được một đoạn, thì nghe thấy phía sau có tiếng động.
Không phải thằng bé đuổi theo, mà là người đàn ông kia đang lén lút bám theo
Tần Sơ liền chau mày lại
Người đàn ông tỏ vẻ hơi ngượng: “Hai anh ma vương, các anh định cùng nhau đến Dương Sơn à?”
Mắt anh ta sáng lấp lánh, vẻ cảnh giác trước đó đã biến thành sự ranh mãnh lộ ra mặt.
Tôi không muốn dây dưa với anh ta
Anh ta đã nhìn ra cơ hội, định bụng bám theo chúng tôi để kiểm chút lợi, hay đang có âm mưu gì khác với chúng tôi thì tôi cũng không quan tâm.
Tôi kéo Tấn Sơ một cái, tăng tốc độ.
Người đàn ông bị vứt lại, đứng đằng sau chửi bậy một câu
“Dương Sơn Ngàn Năm ấy, xem ra danh tiếng cũng không tệ nhỉ.” Tần Sơ nói.
Tần Sơ trầm ngâm một lát: “Câu hỏi khi nãy của cậu...” Tôi quay qua nhìn anh ta
“Tôi không biết.” Tần Sơ gượng cười: “Tôi không biết khi mình gặp phải chuyện như vậy thì nỗi căm hận đang nặng nề hơn, hay khao khát hướng tới hòa bình đang mãnh liệt hơn..
Hiện giờ tôi cũng không biết mình nên làm gì? “Ồ, không sao.” Trong tình huống chỉ có Diệp Thanh hỗ trợ, tôi cũng đã phá hỏng kế hoạch của ông Trời thế giới tương lai, nghịch chuyển thời gian của cả thế giới hiện thực
Còn bây giờ, hẳn là tôi có thể làm được hơn thế
Giảm đi một chút chướng ngại đương nhiên là hay nhất
Nhưng nếu không giảm được, vậy thì cứ nghịch chuyển luôn cả chướng ngại là xong.