Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2148.html
Chương 2148: Đường sống
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Chưa kể hôn nhân, không hẳn cậu sẽ lấy vợ tại bản địa, nhưng có thể cậu sẽ kết hôn ở đó, vợ và con cái của cậu cũng sẽ theo cậu định cư ở đó.” “Đa số người ta sẽ xem đây là di dân bình thường
Có điều, cũng sẽ có người vì vậy mà trong lòng thấy chới với.” Tôi tiếp lời
“Đối với chúng, chuyển nhà, giết người, giống hệt chúng ta chuyển nhà, định cư.”
“Chúng sẽ phát sinh xung đột với nhau.” Tôi nhớ đến kẻ kế nhiệm cái thứ mới bị tối tiêu diệt
Đúng ra, kẻ bị ma vương bao vây tiêu diệt, là kẻ kế nhiệm của kẻ kế nhiệm của kẻ kế nhiệm của cái thứ mới mới đúng.
“Nhưng đối với chúng, những 'cương vị này2của chúng ta, không có nhân quyền
Chúng ta hoàn toàn không phải con người nữa!” Tần Sơ trở nên kích động: “Lúc cậu kiếm việc làm, sẽ suy xét bản thân công việc có chấp nhận cho cậu vào làm hay không sao? Ai lại nghĩ như thế!”
Tôi sững sờ nhìn Tần Sơ.
Tôi không ngờ anh ta rẽ ngoặt là muốn giải thích cho tôi hiểu điểm này.
Thực ra tôi hiểu được tính tình của ma vương trước anh ta
Nhưng dù cách làm việc của chúng khác nhau, tính cách hoàn toàn không giống nhau, nhưng trên bản chất thì có một điểm chung, đúng như Tân Sơ nói, đó là không xem con người là con người.
Chúng không những không xem người sống ở thế giới hiện thực là con người,9mà chúng cũng chưa từng xem người sống ở thế giới tương lai là con người
Như câu nói lúc trước của Tần Sơ, anh ta chưa từng thấy được thế giới tương lai hoàn chỉnh
Bất cứ ai cũng không dám bảo mình đã thấy trọn vẹn một thế giới, mà chỉ thấy được góc cạnh, phương diện nào đó của thế giới, gặp được người nào đó trong thế giới này
Nhưng đôi khi, trải nghiệm của bản thân sẽ khiến người ta đưa ra phán đoán căn bản.
Số ma vương tối gặp đã lên đến mười mấy tên
Có nhân vật nhãi nhép như Tống Tạng, cũng có ma vương tồn tại mấy ngàn năm, vô cùng hùng mạnh như ngài Dương
Tất cả chúng, đều không xem người sống là con người
Mọi người6sống ở hai thế giới, đối với chúng đều không khác gì nhau cả
Người đang sống chỉ là công cụ để chúng sử dụng mà thôi
Tựa như nhóm nhân vật NPC khi chơi game trên máy tính, đưa ra chút hành động, ảnh hưởng tới game, khiến chúng dựa vào lập trình của mình và quy tắc của game mà đưa ra phản ứng.
Người chơi thì có bao nhiêu tình cảm với những NPC này chứ? Nếu là những game kiểu chiến lược thời gian thực lịch sử*, NPC đều là một nhóm lính nhép sinh ra từ những tòa nhà thì người chơi sẽ có bao nhiêu tình cảm với những NPC này?
* Giống game Age of Empires (AOE) hay còn gọi là Đế Chế
Tôi trông thấy Tân Sơ đang vừa0giận vừa sợ: “Tôi hiểu
Chuyện này, tôi hiểu mà.” Tần Sơ thở hắt ra một hơi, nhìn tôi, rồi nhìn ra sau lưng
Thằng bé không bám theo
“Nó cũng vậy.”
“Bây giờ nó chưa phải vậy
Ít nhất thì..
chưa hoàn toàn như vậy.” Tôi nói: “Dẫu là ma vương thì vẫn có tính người
Chỉ là tính người chúng rất đơn điệu, không mấy phức tạp.”
Vẻ mặt của Tần Sơ trong lúc này vô cùng phức tạp
Cách nói của tôi, thậm chí là quan điểm của tôi, tựa như đều đứng về phía ma vương
Tôi nhận thấy mình không hề căm hận ma vương
Khi nãy lúc giết Uông Giai Giai, cũng chỉ vì để lại bà ta sẽ là một mối họa
Bà ta không phải trẻ con, bà ta là ma vương, nói cách khác rất7có thể bà ta đủ khả năng giết chết tôi
Tôi vì cân nhắc đến an toàn và cũng không muốn dính vào những rắc rối không cần thiết, nên mới biết bà ta.
Hoàn toàn xuất phát từ lý trí.
Tối dõi mắt nhìn về phía xa, đã lờ mờ nhìn thấy cái xác hoang tàn của tòa nhà chọc trời
Không còn nhóm kiến trúc nào khác, chỉ có một tòa kiến trúc trơ trọi, tựa như cắm cờ lên bãi đất bằng
Tôi chợt nghĩ tới Diệp Thanh
Lúc Diệp Thanh sắp xếp, để tất cả thành viên Thanh Diệp đều bị giết, phải chăng cũng có nỗi lòng như vậy? Có lẽ trước đó, anh ta đã có nỗi lòng như vậy
Dẫu sao anh ta cũng đã biến thành ma
Còn rất có khả năng là bị giết chết, biến thành ma ở thế giới tương lai này
Thi thể của anh ta mãi vẫn chưa xuất hiện
Giống như linh hồn của Thang Ngữ, đến giờ cũng không biết đang ở đâu
“Bên đó chắc vẫn còn người sống sót.” Tôi gọi Tần Sơ đứng lại
Tần Sơ đã tỏ ra đôi chút xa cách đối với tôi.
“Tôi...” Tôi định nói, nhưng lại im lặng.
Thân thể tôi đang ở thế giới hiện thực
Lúc này nếu đi vào cảnh mộng, thì làm sao quay lại chỗ này
Tọa độ..
nói một cách có hình tượng hơn, thì mỏ neo để buộc linh hồn tôi, đã không còn
“Sao vậy?” Tần Sơ lên tiếng hỏi, còn cảnh giác nhìn quanh
“Không có gì
Chợt nhớ đến một vài chuyện..
Hình như tôi không thể đợi không ở chỗ này” Tôi tự lẩm bẩm một câu
Tôi đã có nhận thức đối với sứ mệnh của mình, nhưng làm sao để hoàn thành sứ mệnh này thì còn một vài điểm cần suy xét rõ ràng
“Thôi cứ đến Dương Sơn trước vậy
Nếu tìm được Trình cửu..
Trình Lân..
chắc sẽ làm rõ được một số chuyện.” Tôi nói với Tần Sơ
“Đó là bạn cậu?” “Không
Một là ma vương, một là con trai ma vương.” Tôi lắc đầu
“Có chuyện này nữa sao?” Tần Sơ hết chau mày, lại thả lỏng chân mày ra
“Anh yên tâm, không phải tôi có ý gì đâu
Tôi chỉ biết nhiều thông tin về chỗ này hơn anh thôi.” Tôi khẽ cười: “Anh có biết về lịch sử của chỗ này không?” Tần Sơ lắc đầu: “Nghe Uông Giai Giai giới thiệu một chút
Bà ta toàn nói những chuyện liên quan đến thiên sư và truyền thuyết về miền cực lạc.”
“Thiên sư từ đâu có? Ban đầu có được ghi chép lại không?” Tôi hỏi
“Không
Chỉ là một truyền thuyết truyền miệng, kể rằng vì sự áp bức của ma vương nên họ mới được sinh ra
Trong những người bình thường đã sinh ra thiên tài, huyết mạch của thiên tài được di truyền, nên đã có thiên sư.” Cũng gần giống những người có năng lực
Nhưng năng lực của người có năng lực không đến từ di truyền, mà do sự khác nhau trên linh hồn
Tôi nhớ đến Liễu Triệt
Liễu Triệt và bạn ông ta có thể khống chế quái vật..
thời đại ấy, quái vật còn tồn tại phổ biến
“Bà ta không nói đến chuyện quái vật à?” Tôi lại hỏi
Tần Sơ lắc đầu, chần chừ nói: “Rất ít nhắc đến
Dọc đường thăm dò được thông tin về quái vật, bà ta sẽ nghĩ cách lẩn tránh
Tôi thấy, bà ta rất sợ quái vật, rất ngại nói đến thứ này.”
Quái vật chắc chắn đến từ thế giới hiện thực
“Bà ta có nói đến Địa Phủ không?” “Ừ, có
Bà ta vốn đã muốn qua chỗ chúng ta, muốn vào Địa Phủ, làm Quỷ Sai...” Khóe miệng Tân Sơ khẽ giật một cái: “Tôi cho rằng, bị bắt vào thế giới trò chơi, là duyên gặp gỡ kỳ lạ lớn nhất cuộc đời tôi.” “Ha..
nếu vậy thì tốt quá”.
“Đúng thể
Nếu chết ở trong đó thì đâu có lắm chuyện như vậy.” Tần Sơ thở dài: “Bây giờ như thế này, dẫu chúng ta thắng, nhưng khi trở về..
thì Dân Khánh cũng đã tan tành?”
“Ừ
Rồi sẽ ổn thôi.” Tôi không giải thích về năng lực của mình
Tần Sơ chỉ cười gượng gạo: “Cứ có cảm giác không thấy được điểm cuối cùng
Quá tuyệt vọng..
vốn dĩ còn nghĩ sẽ trở về được
Khi gặp được cậu, nghe câu nói Dân Khánh đã mất...” “Nhưng anh sẽ không chết đi như thế đâu.” Tôi dừng bước, quay đầu qua
Tẩn Sơ cũng quay đầu qua theo, từ từ trợn to mắt.
đường chân trời, có thể nhìn thấy một bóng người nhỏ xíu
Nó quả nhiên đã đến
“Đây là bản năng sinh tồn đấy.” Tôi nói.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Có điều, cũng sẽ có người vì vậy mà trong lòng thấy chới với.” Tôi tiếp lời
“Đối với chúng, chuyển nhà, giết người, giống hệt chúng ta chuyển nhà, định cư.”
“Chúng sẽ phát sinh xung đột với nhau.” Tôi nhớ đến kẻ kế nhiệm cái thứ mới bị tối tiêu diệt
Đúng ra, kẻ bị ma vương bao vây tiêu diệt, là kẻ kế nhiệm của kẻ kế nhiệm của kẻ kế nhiệm của cái thứ mới mới đúng.
“Nhưng đối với chúng, những 'cương vị này2của chúng ta, không có nhân quyền
Chúng ta hoàn toàn không phải con người nữa!” Tần Sơ trở nên kích động: “Lúc cậu kiếm việc làm, sẽ suy xét bản thân công việc có chấp nhận cho cậu vào làm hay không sao? Ai lại nghĩ như thế!”
Tôi sững sờ nhìn Tần Sơ.
Tôi không ngờ anh ta rẽ ngoặt là muốn giải thích cho tôi hiểu điểm này.
Thực ra tôi hiểu được tính tình của ma vương trước anh ta
Nhưng dù cách làm việc của chúng khác nhau, tính cách hoàn toàn không giống nhau, nhưng trên bản chất thì có một điểm chung, đúng như Tân Sơ nói, đó là không xem con người là con người.
Chúng không những không xem người sống ở thế giới hiện thực là con người,9mà chúng cũng chưa từng xem người sống ở thế giới tương lai là con người
Như câu nói lúc trước của Tần Sơ, anh ta chưa từng thấy được thế giới tương lai hoàn chỉnh
Bất cứ ai cũng không dám bảo mình đã thấy trọn vẹn một thế giới, mà chỉ thấy được góc cạnh, phương diện nào đó của thế giới, gặp được người nào đó trong thế giới này
Nhưng đôi khi, trải nghiệm của bản thân sẽ khiến người ta đưa ra phán đoán căn bản.
Số ma vương tối gặp đã lên đến mười mấy tên
Có nhân vật nhãi nhép như Tống Tạng, cũng có ma vương tồn tại mấy ngàn năm, vô cùng hùng mạnh như ngài Dương
Tất cả chúng, đều không xem người sống là con người
Mọi người6sống ở hai thế giới, đối với chúng đều không khác gì nhau cả
Người đang sống chỉ là công cụ để chúng sử dụng mà thôi
Tựa như nhóm nhân vật NPC khi chơi game trên máy tính, đưa ra chút hành động, ảnh hưởng tới game, khiến chúng dựa vào lập trình của mình và quy tắc của game mà đưa ra phản ứng.
Người chơi thì có bao nhiêu tình cảm với những NPC này chứ? Nếu là những game kiểu chiến lược thời gian thực lịch sử*, NPC đều là một nhóm lính nhép sinh ra từ những tòa nhà thì người chơi sẽ có bao nhiêu tình cảm với những NPC này?
* Giống game Age of Empires (AOE) hay còn gọi là Đế Chế
Tôi trông thấy Tân Sơ đang vừa0giận vừa sợ: “Tôi hiểu
Chuyện này, tôi hiểu mà.” Tần Sơ thở hắt ra một hơi, nhìn tôi, rồi nhìn ra sau lưng
Thằng bé không bám theo
“Nó cũng vậy.”
“Bây giờ nó chưa phải vậy
Ít nhất thì..
chưa hoàn toàn như vậy.” Tôi nói: “Dẫu là ma vương thì vẫn có tính người
Chỉ là tính người chúng rất đơn điệu, không mấy phức tạp.”
Vẻ mặt của Tần Sơ trong lúc này vô cùng phức tạp
Cách nói của tôi, thậm chí là quan điểm của tôi, tựa như đều đứng về phía ma vương
Tôi nhận thấy mình không hề căm hận ma vương
Khi nãy lúc giết Uông Giai Giai, cũng chỉ vì để lại bà ta sẽ là một mối họa
Bà ta không phải trẻ con, bà ta là ma vương, nói cách khác rất7có thể bà ta đủ khả năng giết chết tôi
Tôi vì cân nhắc đến an toàn và cũng không muốn dính vào những rắc rối không cần thiết, nên mới biết bà ta.
Hoàn toàn xuất phát từ lý trí.
Tối dõi mắt nhìn về phía xa, đã lờ mờ nhìn thấy cái xác hoang tàn của tòa nhà chọc trời
Không còn nhóm kiến trúc nào khác, chỉ có một tòa kiến trúc trơ trọi, tựa như cắm cờ lên bãi đất bằng
Tôi chợt nghĩ tới Diệp Thanh
Lúc Diệp Thanh sắp xếp, để tất cả thành viên Thanh Diệp đều bị giết, phải chăng cũng có nỗi lòng như vậy? Có lẽ trước đó, anh ta đã có nỗi lòng như vậy
Dẫu sao anh ta cũng đã biến thành ma
Còn rất có khả năng là bị giết chết, biến thành ma ở thế giới tương lai này
Thi thể của anh ta mãi vẫn chưa xuất hiện
Giống như linh hồn của Thang Ngữ, đến giờ cũng không biết đang ở đâu
“Bên đó chắc vẫn còn người sống sót.” Tôi gọi Tần Sơ đứng lại
Tần Sơ đã tỏ ra đôi chút xa cách đối với tôi.
“Tôi...” Tôi định nói, nhưng lại im lặng.
Thân thể tôi đang ở thế giới hiện thực
Lúc này nếu đi vào cảnh mộng, thì làm sao quay lại chỗ này
Tọa độ..
nói một cách có hình tượng hơn, thì mỏ neo để buộc linh hồn tôi, đã không còn
“Sao vậy?” Tần Sơ lên tiếng hỏi, còn cảnh giác nhìn quanh
“Không có gì
Chợt nhớ đến một vài chuyện..
Hình như tôi không thể đợi không ở chỗ này” Tôi tự lẩm bẩm một câu
Tôi đã có nhận thức đối với sứ mệnh của mình, nhưng làm sao để hoàn thành sứ mệnh này thì còn một vài điểm cần suy xét rõ ràng
“Thôi cứ đến Dương Sơn trước vậy
Nếu tìm được Trình cửu..
Trình Lân..
chắc sẽ làm rõ được một số chuyện.” Tôi nói với Tần Sơ
“Đó là bạn cậu?” “Không
Một là ma vương, một là con trai ma vương.” Tôi lắc đầu
“Có chuyện này nữa sao?” Tần Sơ hết chau mày, lại thả lỏng chân mày ra
“Anh yên tâm, không phải tôi có ý gì đâu
Tôi chỉ biết nhiều thông tin về chỗ này hơn anh thôi.” Tôi khẽ cười: “Anh có biết về lịch sử của chỗ này không?” Tần Sơ lắc đầu: “Nghe Uông Giai Giai giới thiệu một chút
Bà ta toàn nói những chuyện liên quan đến thiên sư và truyền thuyết về miền cực lạc.”
“Thiên sư từ đâu có? Ban đầu có được ghi chép lại không?” Tôi hỏi
“Không
Chỉ là một truyền thuyết truyền miệng, kể rằng vì sự áp bức của ma vương nên họ mới được sinh ra
Trong những người bình thường đã sinh ra thiên tài, huyết mạch của thiên tài được di truyền, nên đã có thiên sư.” Cũng gần giống những người có năng lực
Nhưng năng lực của người có năng lực không đến từ di truyền, mà do sự khác nhau trên linh hồn
Tôi nhớ đến Liễu Triệt
Liễu Triệt và bạn ông ta có thể khống chế quái vật..
thời đại ấy, quái vật còn tồn tại phổ biến
“Bà ta không nói đến chuyện quái vật à?” Tôi lại hỏi
Tần Sơ lắc đầu, chần chừ nói: “Rất ít nhắc đến
Dọc đường thăm dò được thông tin về quái vật, bà ta sẽ nghĩ cách lẩn tránh
Tôi thấy, bà ta rất sợ quái vật, rất ngại nói đến thứ này.”
Quái vật chắc chắn đến từ thế giới hiện thực
“Bà ta có nói đến Địa Phủ không?” “Ừ, có
Bà ta vốn đã muốn qua chỗ chúng ta, muốn vào Địa Phủ, làm Quỷ Sai...” Khóe miệng Tân Sơ khẽ giật một cái: “Tôi cho rằng, bị bắt vào thế giới trò chơi, là duyên gặp gỡ kỳ lạ lớn nhất cuộc đời tôi.” “Ha..
nếu vậy thì tốt quá”.
“Đúng thể
Nếu chết ở trong đó thì đâu có lắm chuyện như vậy.” Tần Sơ thở dài: “Bây giờ như thế này, dẫu chúng ta thắng, nhưng khi trở về..
thì Dân Khánh cũng đã tan tành?”
“Ừ
Rồi sẽ ổn thôi.” Tôi không giải thích về năng lực của mình
Tần Sơ chỉ cười gượng gạo: “Cứ có cảm giác không thấy được điểm cuối cùng
Quá tuyệt vọng..
vốn dĩ còn nghĩ sẽ trở về được
Khi gặp được cậu, nghe câu nói Dân Khánh đã mất...” “Nhưng anh sẽ không chết đi như thế đâu.” Tôi dừng bước, quay đầu qua
Tẩn Sơ cũng quay đầu qua theo, từ từ trợn to mắt.
đường chân trời, có thể nhìn thấy một bóng người nhỏ xíu
Nó quả nhiên đã đến
“Đây là bản năng sinh tồn đấy.” Tôi nói.