Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2142.html
Chương 2142: Miền cực lạc (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hổ, đống đổ nát và bụi đất bay đầy trời còn lại ở hiện trường, đã chứng tỏ vừa rồi thực sự đã xảy ra một vài chuyện
Tôi nhìn về phía đám bụi đang tan dần
Trong đám bụi, có tiếng ho sặc sụa vang ra, tựa như sắp ho văng cả phổi ra ngoài
Sau một chuỗi tiếng ho, âm thanh lại chuyển qua chửi bới bằng giọng thều thều
Tôi nhìn chằm chằm âm khí ấy, dần dần nhìn thấy dấu vết của dây xích màu xám trong âm khí
Tôi bay xuyên qua đám bụi
Đến khi bụi đất xung quanh tan hoàn toàn, tôi cũng đã đứng bên cạnh ma vương đó
Ma vương trước mặt, một nửa thân thể đã biến mất, ở chỗ vết đứt tựa như mực đen2đang bị nhòa, âm khí đang không ngừng tuôn ra
Đầu gã chẳng còn nguyên vẹn, chỉ còn lại một con mắt đang híp lại, hình như không thể mở lên nổi
Nhưng hẳn là gã đã thấy tôi
Con mắt híp ấy cổ mở ra, nhưng chỉ được một khe hở nhỏ xíu
Gã rất hoảng hốt, tiếng chửi bới liếng thoắng cũng đã vì thế mà tắt ngấm
Tôi biết mình không giống họ
Đưa bé kia không nhận ra, nhưng ma vương thì phải nhìn ra chút gì đó
Điểm rõ ràng nhất là trên người tôi không có âm khí
Trong họng ma vương vang ra một chút âm thanh, tựa như muốn nói gì đó
Tôi ngẩng lên nhìn về đồng hoang tàn ở trước mặt.
Một luồng âm khí tựa như mũi tên,9xuyên thẳng qua đống đổ nát, cắm lên thân ma vương
“Phập” một tiếng, ma vương chỉ còn nửa thân thể lập tức nổ tung, âm khí tan mất, không khác gì cát bụi khi nãy
Tôi đã nghe thấy tiếng động sau đống đổ nát
Tiếng thở rất khẽ, nhưng lại cực kì rõ trong tai tôi
Xuyên qua đống đổ nát tôi cũng đã nhìn thấy bóng người do âm khí ngưng tụ lại, thậm chí cả hình dạng bóng người ấy cầm cung trong tay, tôi cũng thấy rõ mồn một
Tôi bay tới, vượt qua đống gạch đá vụn, lơ lửng trên cao, nhìn xuống ma vương ở bên dưới
Ma vương này lớn tuổi hơn một chút, phụ nữ trung niên
Bà ta mặc trang phục tựa như cung thủ thi6đấu thể thao, đầy đủ phụ kiện hỗ trợ, cả cây cung cũng là loại cung dùng để thi đấu
Tôi quan sát xung quanh, không phát hiện ra âm khí khác
Ma vương bên dưới tựa như vừa trút được gánh nặng, dựa vào đống đá vụn, ngồi phịch xuống đất
Cây cung do âm khí hóa thành trong tay bà ta đã biến mất, trang phục và dụng cụ hỗ trợ trên người cũng mất dạng
Bà ta đang cúi đầu xuống, co chân lên, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay buông xuống tự nhiên, có thể trông thấy đầu ngón tay đang run khe khẽ
Tối quan sát một lát, liền đáp thẳng xuống bên cạnh bà ta
Ma vương phản ứng cực nhanh, lăn một vòng, trong tay lại0xuất hiện cung tên
Có điều động tác kéo cung bắn tên luôn cần một chút thời gian, không giống như tôi, nhấc tay lên là có thể tóm được cổ bà ta, rót năng lực vào người bà ta
Sau lưng bà ta đã có một hố đen mở ra
Có mấy đôi tay từ trong hồ đen thò ra, túm lấy đầu tóc, bóp cổ bà ta
Cung tên trong tay bà ta cũng bị tôi tiện tay vuốt qua một cái, làm nó tan biến dễ dàng
Ma vương trợn to mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi
Tôi thực sự không ngờ lại bắt gặp cảm xúc này ở một ma vương vừa mới tập kích đồng loại xong
Có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng tới điều tôi7muốn hỏi
“Tên.” Tôi đặt câu hỏi căn bản nhất.
Ma vương run rẩy: “Uống..
Uông Giai Giai...”
“Tên khi làm ma vương là gì?” Tôi hỏi tiếp, trong lòng có chút ngờ vực
Đây còn là lần đầu tiên tôi nghe ma vương giới thiệu về bản thân mà nói ra tên thật
“Chúng, gọi tôi là Sát Thủ.” Ma vương vẫn đang run rẩy, nói đến biệt hiệu, giọng đã khẽ hơn rất nhiều, trong giọng nói ẩn chứa một chút buồn bã
“Bà là ma vương ở thành phố này?”
“Vâng..
đúng vậy.” “Trước đây đã chạy trốn?” Mặt của Uông Giai Giai tái mét, miệng há ra
“Bà ta chạy rồi!” Một giọng nói khác vang lên
Tôi ngẩng lên thì thấy thằng bé từ trong đống gạch đá vụn nhổm dậy
Nó vẫn chưa chết
Thằng bé nhảy khỏi đống đá vụn, vấp ngã, nhưng không khóc, mà lập tức đứng lên nhìn Uông Giai Giai bằng ánh mắt căm hận
Uống Giai Giai di chuyển ánh mắt qua chỗ khác
“Bà ta đã chạy! Bà và chúng đều bỏ chạy! Các người vứt bỏ cha tôi!” Thằng bé hét lớn, định xông tới, nhưng sau khi liếc nhìn tôi, thì dừng lại giữ khoảng cách với tôi.
“Không phải, không phải!” Uông Giai Giai ngoảnh đầu qua, bị những bàn tay ở sau lưng lôi kéo thân thể, nhưng vẫn nhìn sang thằng bé: “Không phải..
chỉ là tạm thời thôi
Đảm quái vật ấy không thể tồn tại quá lâu
Chỉ là rút lui tạm thời
Đến khi chúng yểu đi, chúng tôi có thể quay về
Chuyện này không phải luôn được tuyên truyền hay sao? Bây giờ người đã ít như thế...”
“Tất cả là lừa đảo! Dối trá! Các người chỉ muốn bỏ chạy! Tôi biết bà mà, cha tôi từng nói đến bà! Bà vốn là thiên sư, bị ma vương giết chết, rồi làm ma vương! Bà biết cách giết thiên sư, cũng biết cách giết ma vương! Đồ phản bội! Đồ lừa đảo! Các người cố tình hại chết cha tôi!” Thằng bé tức giận quát lớn, nước mắt trào ra.
“Chúng tôi đã nói chuyện với cha cậu, đã thông báo cho ông ta biết, bảo ông ta cùng nhau rời đi.” Uống Giai Giai chịu đau đớn, cố sức giải thích.
“Các người đã vứt bỏ nhà mình...” Thằng bé vẫn định chỉ trích tiếp
“Ở đây hoàn toàn không phải nhà của chúng tôi!” Uông Giai Giai đột nhiên thét lên, cảm xúc bùng nổ khiển thằng bé cũng sợ hãi
Bà ta lập tức mím chặt môi, liếc nhìn tôi, rồi thu hồi ánh mắt lại
Bà ta đang bất an, đang sợ hãi, nhưng không chỉ đơn thuần là sợ chết, sợ sự xuất hiện của một linh hồn kỳ lạ như tôi
“Các người cãi đủ chưa? Bây giờ nói cho tôi biết một chút về chuyện tôi muốn biết
Chắc bà hiểu chứ?” Tôi hỏi
Tôi không biết chắc là Uống Giai Giai có biết được gì hay không, nhưng thăm dò một chút cũng không mất gì
Tôi muốn tìm cửa ra vào dị không gian sẽ không dễ dàng
Nơi đây đất lạ người dưng, nhưng nếu là ma vương nào đó ở đây, không chừng sẽ biết được chút gì đấy
Huống chi, thân phận Uông Giai Giai trước mặt còn khá đặc biệt..
Danh xưng thiên sư này không phải lần đầu tôi nghe thấy
Đó hẳn là một nhóm người có thể giữ thể cân bằng với ma vương trong thế giới tương lai, có thể cũng là người có năng lực, hoặc những người được truyền thừa kiểu như Huyền Thanh Chân Nhân
Người như vậy chết đi, cũng sẽ biến thành ma vương sao? Nếu vậy...
Uống Giai Giai tựa như đã hạ quyết tâm, nhướng mắt nhìn thẳng vào tối: “Tôi..
đến từ chỗ ấy, tôi là..
người có năng lực.”
Tôi tăng mạnh năng lực của Lưu Miểu qua bàn tay mình
Những bàn tay đang túm chặt lông Giai Giai bất chợt ghì mạnh, gần như sắp siết đứt cổ Uông Giai Giai
Đồng thời, năng lực của tôi cũng đã chảy vào thân thể của bà ta
Bà ta hãi hùng trợn mắt, âm khí trong thân được điều động, giãy giụa điên cuồng
Tôi rút bớt năng lực lại, lạnh lùng nói: “Bà nghĩ tôi dễ bị lừa vậy à? Hay là do đã biết rõ thân phận, năng lực của tôi, nên không còn kiêng sợ?” Uông Giai Giai thở hắt ra một hơi, thân thể run rẩy đã hơi đuối sức, hoàn toàn phải nhờ tôi và những bàn tay muốn báo thù ở sau lưng giữ lấy, mới có thể đứng vững
“Tôi là..
người có năng lực..
ra đời ở đây
Ở đây, chúng tôi được gọi là thiên sư
Có nhân tố di truyền về huyết mạch
Một thiên sư, có thể có mười mấy đứa con, nhưng chỉ một đứa được truyền thừa..
Tôi không được
Lúc..
lúc tôi ra đời, không được truyền thừa.” Uống Giai Giai nhọc nhằn nói: “Cha tôi rất lợi hại và những họ hàng khác nữa..
Nơi đó vốn là miền cực lạc
Không có ma vương, không có..
quái vật...” Bà ta vừa nói vừa chảy nước mắt, mũi đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào
“Tôi muốn được sống tiếp..
chỉ là, sống tiếp thôi...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tôi nhìn về phía đám bụi đang tan dần
Trong đám bụi, có tiếng ho sặc sụa vang ra, tựa như sắp ho văng cả phổi ra ngoài
Sau một chuỗi tiếng ho, âm thanh lại chuyển qua chửi bới bằng giọng thều thều
Tôi nhìn chằm chằm âm khí ấy, dần dần nhìn thấy dấu vết của dây xích màu xám trong âm khí
Tôi bay xuyên qua đám bụi
Đến khi bụi đất xung quanh tan hoàn toàn, tôi cũng đã đứng bên cạnh ma vương đó
Ma vương trước mặt, một nửa thân thể đã biến mất, ở chỗ vết đứt tựa như mực đen2đang bị nhòa, âm khí đang không ngừng tuôn ra
Đầu gã chẳng còn nguyên vẹn, chỉ còn lại một con mắt đang híp lại, hình như không thể mở lên nổi
Nhưng hẳn là gã đã thấy tôi
Con mắt híp ấy cổ mở ra, nhưng chỉ được một khe hở nhỏ xíu
Gã rất hoảng hốt, tiếng chửi bới liếng thoắng cũng đã vì thế mà tắt ngấm
Tôi biết mình không giống họ
Đưa bé kia không nhận ra, nhưng ma vương thì phải nhìn ra chút gì đó
Điểm rõ ràng nhất là trên người tôi không có âm khí
Trong họng ma vương vang ra một chút âm thanh, tựa như muốn nói gì đó
Tôi ngẩng lên nhìn về đồng hoang tàn ở trước mặt.
Một luồng âm khí tựa như mũi tên,9xuyên thẳng qua đống đổ nát, cắm lên thân ma vương
“Phập” một tiếng, ma vương chỉ còn nửa thân thể lập tức nổ tung, âm khí tan mất, không khác gì cát bụi khi nãy
Tôi đã nghe thấy tiếng động sau đống đổ nát
Tiếng thở rất khẽ, nhưng lại cực kì rõ trong tai tôi
Xuyên qua đống đổ nát tôi cũng đã nhìn thấy bóng người do âm khí ngưng tụ lại, thậm chí cả hình dạng bóng người ấy cầm cung trong tay, tôi cũng thấy rõ mồn một
Tôi bay tới, vượt qua đống gạch đá vụn, lơ lửng trên cao, nhìn xuống ma vương ở bên dưới
Ma vương này lớn tuổi hơn một chút, phụ nữ trung niên
Bà ta mặc trang phục tựa như cung thủ thi6đấu thể thao, đầy đủ phụ kiện hỗ trợ, cả cây cung cũng là loại cung dùng để thi đấu
Tôi quan sát xung quanh, không phát hiện ra âm khí khác
Ma vương bên dưới tựa như vừa trút được gánh nặng, dựa vào đống đá vụn, ngồi phịch xuống đất
Cây cung do âm khí hóa thành trong tay bà ta đã biến mất, trang phục và dụng cụ hỗ trợ trên người cũng mất dạng
Bà ta đang cúi đầu xuống, co chân lên, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay buông xuống tự nhiên, có thể trông thấy đầu ngón tay đang run khe khẽ
Tối quan sát một lát, liền đáp thẳng xuống bên cạnh bà ta
Ma vương phản ứng cực nhanh, lăn một vòng, trong tay lại0xuất hiện cung tên
Có điều động tác kéo cung bắn tên luôn cần một chút thời gian, không giống như tôi, nhấc tay lên là có thể tóm được cổ bà ta, rót năng lực vào người bà ta
Sau lưng bà ta đã có một hố đen mở ra
Có mấy đôi tay từ trong hồ đen thò ra, túm lấy đầu tóc, bóp cổ bà ta
Cung tên trong tay bà ta cũng bị tôi tiện tay vuốt qua một cái, làm nó tan biến dễ dàng
Ma vương trợn to mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi
Tôi thực sự không ngờ lại bắt gặp cảm xúc này ở một ma vương vừa mới tập kích đồng loại xong
Có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng tới điều tôi7muốn hỏi
“Tên.” Tôi đặt câu hỏi căn bản nhất.
Ma vương run rẩy: “Uống..
Uông Giai Giai...”
“Tên khi làm ma vương là gì?” Tôi hỏi tiếp, trong lòng có chút ngờ vực
Đây còn là lần đầu tiên tôi nghe ma vương giới thiệu về bản thân mà nói ra tên thật
“Chúng, gọi tôi là Sát Thủ.” Ma vương vẫn đang run rẩy, nói đến biệt hiệu, giọng đã khẽ hơn rất nhiều, trong giọng nói ẩn chứa một chút buồn bã
“Bà là ma vương ở thành phố này?”
“Vâng..
đúng vậy.” “Trước đây đã chạy trốn?” Mặt của Uông Giai Giai tái mét, miệng há ra
“Bà ta chạy rồi!” Một giọng nói khác vang lên
Tôi ngẩng lên thì thấy thằng bé từ trong đống gạch đá vụn nhổm dậy
Nó vẫn chưa chết
Thằng bé nhảy khỏi đống đá vụn, vấp ngã, nhưng không khóc, mà lập tức đứng lên nhìn Uông Giai Giai bằng ánh mắt căm hận
Uống Giai Giai di chuyển ánh mắt qua chỗ khác
“Bà ta đã chạy! Bà và chúng đều bỏ chạy! Các người vứt bỏ cha tôi!” Thằng bé hét lớn, định xông tới, nhưng sau khi liếc nhìn tôi, thì dừng lại giữ khoảng cách với tôi.
“Không phải, không phải!” Uông Giai Giai ngoảnh đầu qua, bị những bàn tay ở sau lưng lôi kéo thân thể, nhưng vẫn nhìn sang thằng bé: “Không phải..
chỉ là tạm thời thôi
Đảm quái vật ấy không thể tồn tại quá lâu
Chỉ là rút lui tạm thời
Đến khi chúng yểu đi, chúng tôi có thể quay về
Chuyện này không phải luôn được tuyên truyền hay sao? Bây giờ người đã ít như thế...”
“Tất cả là lừa đảo! Dối trá! Các người chỉ muốn bỏ chạy! Tôi biết bà mà, cha tôi từng nói đến bà! Bà vốn là thiên sư, bị ma vương giết chết, rồi làm ma vương! Bà biết cách giết thiên sư, cũng biết cách giết ma vương! Đồ phản bội! Đồ lừa đảo! Các người cố tình hại chết cha tôi!” Thằng bé tức giận quát lớn, nước mắt trào ra.
“Chúng tôi đã nói chuyện với cha cậu, đã thông báo cho ông ta biết, bảo ông ta cùng nhau rời đi.” Uống Giai Giai chịu đau đớn, cố sức giải thích.
“Các người đã vứt bỏ nhà mình...” Thằng bé vẫn định chỉ trích tiếp
“Ở đây hoàn toàn không phải nhà của chúng tôi!” Uông Giai Giai đột nhiên thét lên, cảm xúc bùng nổ khiển thằng bé cũng sợ hãi
Bà ta lập tức mím chặt môi, liếc nhìn tôi, rồi thu hồi ánh mắt lại
Bà ta đang bất an, đang sợ hãi, nhưng không chỉ đơn thuần là sợ chết, sợ sự xuất hiện của một linh hồn kỳ lạ như tôi
“Các người cãi đủ chưa? Bây giờ nói cho tôi biết một chút về chuyện tôi muốn biết
Chắc bà hiểu chứ?” Tôi hỏi
Tôi không biết chắc là Uống Giai Giai có biết được gì hay không, nhưng thăm dò một chút cũng không mất gì
Tôi muốn tìm cửa ra vào dị không gian sẽ không dễ dàng
Nơi đây đất lạ người dưng, nhưng nếu là ma vương nào đó ở đây, không chừng sẽ biết được chút gì đấy
Huống chi, thân phận Uông Giai Giai trước mặt còn khá đặc biệt..
Danh xưng thiên sư này không phải lần đầu tôi nghe thấy
Đó hẳn là một nhóm người có thể giữ thể cân bằng với ma vương trong thế giới tương lai, có thể cũng là người có năng lực, hoặc những người được truyền thừa kiểu như Huyền Thanh Chân Nhân
Người như vậy chết đi, cũng sẽ biến thành ma vương sao? Nếu vậy...
Uống Giai Giai tựa như đã hạ quyết tâm, nhướng mắt nhìn thẳng vào tối: “Tôi..
đến từ chỗ ấy, tôi là..
người có năng lực.”
Tôi tăng mạnh năng lực của Lưu Miểu qua bàn tay mình
Những bàn tay đang túm chặt lông Giai Giai bất chợt ghì mạnh, gần như sắp siết đứt cổ Uông Giai Giai
Đồng thời, năng lực của tôi cũng đã chảy vào thân thể của bà ta
Bà ta hãi hùng trợn mắt, âm khí trong thân được điều động, giãy giụa điên cuồng
Tôi rút bớt năng lực lại, lạnh lùng nói: “Bà nghĩ tôi dễ bị lừa vậy à? Hay là do đã biết rõ thân phận, năng lực của tôi, nên không còn kiêng sợ?” Uông Giai Giai thở hắt ra một hơi, thân thể run rẩy đã hơi đuối sức, hoàn toàn phải nhờ tôi và những bàn tay muốn báo thù ở sau lưng giữ lấy, mới có thể đứng vững
“Tôi là..
người có năng lực..
ra đời ở đây
Ở đây, chúng tôi được gọi là thiên sư
Có nhân tố di truyền về huyết mạch
Một thiên sư, có thể có mười mấy đứa con, nhưng chỉ một đứa được truyền thừa..
Tôi không được
Lúc..
lúc tôi ra đời, không được truyền thừa.” Uống Giai Giai nhọc nhằn nói: “Cha tôi rất lợi hại và những họ hàng khác nữa..
Nơi đó vốn là miền cực lạc
Không có ma vương, không có..
quái vật...” Bà ta vừa nói vừa chảy nước mắt, mũi đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào
“Tôi muốn được sống tiếp..
chỉ là, sống tiếp thôi...”