Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Mạnh Thiên Sở vượt lên trước, đến bên cửa động phòng, quay đầu cười hỏi: “Nương tử, Phi Yến, bây giờ ta có thể vào động phòng không?”
Hạ Phượng Nghi hừ một tiếng, vén rèm cửa bước vào. Phi Yến theo phía sau, nhịn không được nói một câu: “Ngươi có vào hay không?”
Vừa rồi Hạ lão gia đã cảnh cáo Phi Yến một hồi, thế mà Phi Yến vẫn dám nói chuyện như vậy với Mạnh Thiên Sở, lá gan xem ra cũng không nhỏ, đồng thời cũng chứng tỏ rằng các nàng khinh bỉ Mạnh Thiên Sở ra sao.
Chỉ cần Phi Yến không quá đáng quá, Mạnh Thiên Sở cũng không tính toán tố cáo, vì dù sao, nam nhân mà đi tố cáo cũng là biểu hiện của sự bất lực, hơn nữa, tranh cãi với tiểu nữ hài lại là trò vui sở trường của hắn. Hắn đặt mông xuống tân sàng, cười ha hả nói: “Phi Yến, mau đem nước rửa chân đến, thiếu gia ta muốn cùng nương tử động phòng! Ha ha.”
Phi Yến hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Sở liếc mắt một cái, cắn răng, lần này không dám chống đối, cúi đầu đi ra ngoài lấy nước rửa chân.
Mạnh Thiên Sở hướng về phía Hạ Phượng Nghi vẫy vẫy tay, sau đó vỗ vỗ mép giường: “Nương tử, nàng mau ngồi a, đừng đứng mãi thế.”
Hạ Phượng Nghi mặt nhược băng sương: “Mạnh Thiên Sở, nói cho ngươi hay, vì ta muốn giữ tín nghĩa cho cha ta, không cho phụ thân khó xử, sau này ta và ngươi có thể cùng ở một phòng, nhưng ngươi đừng có tưởng bở! Ngươi dám chạm vào ta dù chỉ một cái thôi, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ ngực: “A, sợ quá! Ta rất sợ đó nha!” Nói đoạn đứng lên, bước đến trước mặt nàng khua khua hai tay, hi hi cười: “Ta là phu quân của nàng, ta không chạm nàng thì chạm ai? Lại đây! Cho ta ôm một cái nào!”
Hạ Phượng Nghi sắc mặt xanh mét, từng bước lùi về phía sau, cầm chén trà trên bàn giơ cao lên, quát: “Ngươi còn tiến lên bước nữa, ta… ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Mạnh Thiên Sở chậm rãi thu hai tay về, quan sát trên dưới Hạ Phượng Nghi một chút, lạnh lùng cười, lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng, thong thả đến tân sàng ngồi xuống, sửa sang lại vạt áo, tay đặt trên đùi, bộ dáng ung dung, giương mắt nhìn Hạ Phượng Nghi vẫn còn đang giơ cao chén trà, lạnh lùng nói: “Nàng cho là nơi đó của nàng… khảm kim cương sao? Chạm vào ngươi? Hắc hắc, ta đang mệt muốn chết đây, được rồi, đừng nghĩ ta tốt bụng. Ta cũng chỉ bất quá mới làm như vậy vì nghĩ tới vợ chồng ta trước mặt người khác mới ra hạ sách này. Nàng yên tâm, trừ phi nàng cởi hết quần áo quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nếu không ta sẽ không chạm vào nàng!”
Những lời này của hắn quả thực làm Hạ Phượng Nghi giận sôi lên, ném mạnh chén trà xuống mặt đất vỡ tan.
“Tốt! Tốt lắm!” Mạnh Thiên Sở vỗ tay nói.
Lúc này Phi Yến đã đem nước rửa chân đến đặt ở bên giường. Mạnh Thiên Sở nhìn Phi Yến cười nói: “Ta nghe nói, nha hoàn thay chủ nhân cởi giày, còn giúp chủ nhân rửa chân, Phi Yến cô nương có biết chuyện này hay không?”
“Nằm mơ!” Phi Yến oán hận nói.
Mạnh Thiên Sở nâng chân lên, chậm rãi bắt đầu cởi giày, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Xem ra chuyện này không có, chắc ta nghe lầm a! Dù sao ngày mai lão gia bảo ta đi thương lượng sự tình, lúc đó ta phải hỏi lão gia một chút!”
Phi Yến cắn răng, khẽ giậm chân, đến bên người Mạnh Thiên Sở ngồi xuống, giúp hắn cởi giày, rửa chân.
Mạnh Thiên Sở cười ha hả nói: “A, hoá ra quy củ này là có thật, trong xã hội cũ người ăn thịt người này, nam nhân có tiền thật là thoải mái, đêm động phòng hoa chúc, còn có tiểu nha đầu giúp rửa chân!”
Trải qua chuyện vừa rồi, Phi Yến biết chọc giận Mạnh Thiên Sở, mình vẫn là người chịu thiệt, cho nên không dám đối nghịch Mạnh Thiên Sở. Chỉ có thể không hé răng nửa lời, lấy khăn lau khô chân hắn rồi mang chậu nước ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở ngồi khoanh chân trên hỉ sàng, trên giường có rắc một chút táo đỏ, lạc, cầu mong sớm sinh quý tử, con cháu đề huề. Hắn cầm lấy một hạt lạc ném vào miệng, nhai rau ráu.
Hạ Phượng Nghi tiến lên hai bước, thấp giọng nói: “Ngươi ra ngủ ở gian ngoài chỗ Phi Yến, ta cùng Phi Yến ngủ buồng trong.”
“Dựa vào cái gì?” Mạnh Thiên Sở lại cầm lấy một quả táo đỏ ném vào miệng, “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bổn thiếu gia, đương nhiên phải ngủ trên hỉ sàng, sao lại có thể ngủ trên giường của nha hoàn chứ! Đương nhiên, nếu Phi Yến cùng ta ngủ ở gian ngoài, ta cũng đành…”
“Mĩ tử ngươi!” Phi Yến nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Quên đi, dù sao hôm nay ta cũng phải ngủ trên hỉ sàng, còn nàng, ngủ ở gian ngoài với Phi Yến cũng tốt, ngủ trên sàn nhà cũng được, tuỳ ý!” Mạnh Thiên Sở cầm một quả táo đỏ, giơ lên ngắm nghía, “Bất quá, ta nói trước, ngươi mà ra khỏi động phòng, cũng đừng trách ta ngày mai tố cáo lão gia.”
“Xem như ngươi lợi hại!” Hạ Phượng Nghi dậm chân nói, quay về phía Phi Yến: “Đi, hai chúng ta ra ngoài giường ngươi ngủ.”
Phi Yến chần chờ một chút nói: “Có điều… giường của ta quá nhỏ, hai người ngủ rất chật.”
“Ha ha ha!” Mạnh Thiên Sở đắc ý cười lăn lộn trên hỉ sàng, vừa rồi đi qua gian ngoài hắn cũng đã phát hiện, giường của Phi Yến là giường đơn, căn bản không đủ chỗ cho hai người.
Hạ Phượng Nghi hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Sở.
Phi Yến nói: “Nếu không, tiểu thư ngủ trên giường, ta trải chăn đệm nằm dưới đất vậy…”
Mạnh Thiên Sở cười chán, lúc này mới xuống giường, xỏ chân vào đôi dép, đi ra bên ngoài đến giường của Phi Yến ngồi xuống, bắt đầu cởi quần áo.
Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến nhìn nhau, Hạ Phượng Nghi vén rèm cửa, dựa vào khung cửa hỏi: “Này! Ngươi làm gì thế?”
“Ngủ a, cãi nhau thế đủ rồi, cười chán rồi, chân cũng đã rửa sạch, không đi ngủ còn làm gì? Cũng không phải đêm ba mươi, chẳng lẽ muốn đón giao thừa à?”
Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến thế mới biết vừa rồi Mạnh Thiên Sở đùa các nàng, hắn ngủ gian ngoài, nhường gian trong cho hai người, trong lòng hơi hơi cảm kích, thấy Mạnh Thiên Sở đã cởi y bào, vội buông rèm cửa.
Mạnh Thiên Sở cởi hết y bào, nhìn thân thể rắn chắc của mình, hài lòng lắm, xem ra Mạnh thiếu gia này cũng không phải là an nhàn sung sướng.
Lúc hắn cởi quần, phát hiện ra bên trong không có quần lót, chẳng lẽ cổ nhân không mặc quần lót sao?
Nữ tử cổ đại ngủ có thể mặc áo lót, nam thì đều trần truồng, quay đi quay lại không vướng bận.
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn cái quần dài, không thể mặc nó đi ngủ, nghĩ nghĩ một lát, rồi chui luôn vào chăn của Phi Yến. Không mặc thì không mặc, ai sợ ai!
Hạ Phượng Nghi hừ một tiếng, vén rèm cửa bước vào. Phi Yến theo phía sau, nhịn không được nói một câu: “Ngươi có vào hay không?”
Vừa rồi Hạ lão gia đã cảnh cáo Phi Yến một hồi, thế mà Phi Yến vẫn dám nói chuyện như vậy với Mạnh Thiên Sở, lá gan xem ra cũng không nhỏ, đồng thời cũng chứng tỏ rằng các nàng khinh bỉ Mạnh Thiên Sở ra sao.
Chỉ cần Phi Yến không quá đáng quá, Mạnh Thiên Sở cũng không tính toán tố cáo, vì dù sao, nam nhân mà đi tố cáo cũng là biểu hiện của sự bất lực, hơn nữa, tranh cãi với tiểu nữ hài lại là trò vui sở trường của hắn. Hắn đặt mông xuống tân sàng, cười ha hả nói: “Phi Yến, mau đem nước rửa chân đến, thiếu gia ta muốn cùng nương tử động phòng! Ha ha.”
Phi Yến hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Sở liếc mắt một cái, cắn răng, lần này không dám chống đối, cúi đầu đi ra ngoài lấy nước rửa chân.
Mạnh Thiên Sở hướng về phía Hạ Phượng Nghi vẫy vẫy tay, sau đó vỗ vỗ mép giường: “Nương tử, nàng mau ngồi a, đừng đứng mãi thế.”
Hạ Phượng Nghi mặt nhược băng sương: “Mạnh Thiên Sở, nói cho ngươi hay, vì ta muốn giữ tín nghĩa cho cha ta, không cho phụ thân khó xử, sau này ta và ngươi có thể cùng ở một phòng, nhưng ngươi đừng có tưởng bở! Ngươi dám chạm vào ta dù chỉ một cái thôi, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ ngực: “A, sợ quá! Ta rất sợ đó nha!” Nói đoạn đứng lên, bước đến trước mặt nàng khua khua hai tay, hi hi cười: “Ta là phu quân của nàng, ta không chạm nàng thì chạm ai? Lại đây! Cho ta ôm một cái nào!”
Hạ Phượng Nghi sắc mặt xanh mét, từng bước lùi về phía sau, cầm chén trà trên bàn giơ cao lên, quát: “Ngươi còn tiến lên bước nữa, ta… ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Mạnh Thiên Sở chậm rãi thu hai tay về, quan sát trên dưới Hạ Phượng Nghi một chút, lạnh lùng cười, lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng, thong thả đến tân sàng ngồi xuống, sửa sang lại vạt áo, tay đặt trên đùi, bộ dáng ung dung, giương mắt nhìn Hạ Phượng Nghi vẫn còn đang giơ cao chén trà, lạnh lùng nói: “Nàng cho là nơi đó của nàng… khảm kim cương sao? Chạm vào ngươi? Hắc hắc, ta đang mệt muốn chết đây, được rồi, đừng nghĩ ta tốt bụng. Ta cũng chỉ bất quá mới làm như vậy vì nghĩ tới vợ chồng ta trước mặt người khác mới ra hạ sách này. Nàng yên tâm, trừ phi nàng cởi hết quần áo quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nếu không ta sẽ không chạm vào nàng!”
Những lời này của hắn quả thực làm Hạ Phượng Nghi giận sôi lên, ném mạnh chén trà xuống mặt đất vỡ tan.
“Tốt! Tốt lắm!” Mạnh Thiên Sở vỗ tay nói.
Lúc này Phi Yến đã đem nước rửa chân đến đặt ở bên giường. Mạnh Thiên Sở nhìn Phi Yến cười nói: “Ta nghe nói, nha hoàn thay chủ nhân cởi giày, còn giúp chủ nhân rửa chân, Phi Yến cô nương có biết chuyện này hay không?”
“Nằm mơ!” Phi Yến oán hận nói.
Mạnh Thiên Sở nâng chân lên, chậm rãi bắt đầu cởi giày, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Xem ra chuyện này không có, chắc ta nghe lầm a! Dù sao ngày mai lão gia bảo ta đi thương lượng sự tình, lúc đó ta phải hỏi lão gia một chút!”
Phi Yến cắn răng, khẽ giậm chân, đến bên người Mạnh Thiên Sở ngồi xuống, giúp hắn cởi giày, rửa chân.
Mạnh Thiên Sở cười ha hả nói: “A, hoá ra quy củ này là có thật, trong xã hội cũ người ăn thịt người này, nam nhân có tiền thật là thoải mái, đêm động phòng hoa chúc, còn có tiểu nha đầu giúp rửa chân!”
Trải qua chuyện vừa rồi, Phi Yến biết chọc giận Mạnh Thiên Sở, mình vẫn là người chịu thiệt, cho nên không dám đối nghịch Mạnh Thiên Sở. Chỉ có thể không hé răng nửa lời, lấy khăn lau khô chân hắn rồi mang chậu nước ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở ngồi khoanh chân trên hỉ sàng, trên giường có rắc một chút táo đỏ, lạc, cầu mong sớm sinh quý tử, con cháu đề huề. Hắn cầm lấy một hạt lạc ném vào miệng, nhai rau ráu.
Hạ Phượng Nghi tiến lên hai bước, thấp giọng nói: “Ngươi ra ngủ ở gian ngoài chỗ Phi Yến, ta cùng Phi Yến ngủ buồng trong.”
“Dựa vào cái gì?” Mạnh Thiên Sở lại cầm lấy một quả táo đỏ ném vào miệng, “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bổn thiếu gia, đương nhiên phải ngủ trên hỉ sàng, sao lại có thể ngủ trên giường của nha hoàn chứ! Đương nhiên, nếu Phi Yến cùng ta ngủ ở gian ngoài, ta cũng đành…”
“Mĩ tử ngươi!” Phi Yến nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Quên đi, dù sao hôm nay ta cũng phải ngủ trên hỉ sàng, còn nàng, ngủ ở gian ngoài với Phi Yến cũng tốt, ngủ trên sàn nhà cũng được, tuỳ ý!” Mạnh Thiên Sở cầm một quả táo đỏ, giơ lên ngắm nghía, “Bất quá, ta nói trước, ngươi mà ra khỏi động phòng, cũng đừng trách ta ngày mai tố cáo lão gia.”
“Xem như ngươi lợi hại!” Hạ Phượng Nghi dậm chân nói, quay về phía Phi Yến: “Đi, hai chúng ta ra ngoài giường ngươi ngủ.”
Phi Yến chần chờ một chút nói: “Có điều… giường của ta quá nhỏ, hai người ngủ rất chật.”
“Ha ha ha!” Mạnh Thiên Sở đắc ý cười lăn lộn trên hỉ sàng, vừa rồi đi qua gian ngoài hắn cũng đã phát hiện, giường của Phi Yến là giường đơn, căn bản không đủ chỗ cho hai người.
Hạ Phượng Nghi hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Sở.
Phi Yến nói: “Nếu không, tiểu thư ngủ trên giường, ta trải chăn đệm nằm dưới đất vậy…”
Mạnh Thiên Sở cười chán, lúc này mới xuống giường, xỏ chân vào đôi dép, đi ra bên ngoài đến giường của Phi Yến ngồi xuống, bắt đầu cởi quần áo.
Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến nhìn nhau, Hạ Phượng Nghi vén rèm cửa, dựa vào khung cửa hỏi: “Này! Ngươi làm gì thế?”
“Ngủ a, cãi nhau thế đủ rồi, cười chán rồi, chân cũng đã rửa sạch, không đi ngủ còn làm gì? Cũng không phải đêm ba mươi, chẳng lẽ muốn đón giao thừa à?”
Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến thế mới biết vừa rồi Mạnh Thiên Sở đùa các nàng, hắn ngủ gian ngoài, nhường gian trong cho hai người, trong lòng hơi hơi cảm kích, thấy Mạnh Thiên Sở đã cởi y bào, vội buông rèm cửa.
Mạnh Thiên Sở cởi hết y bào, nhìn thân thể rắn chắc của mình, hài lòng lắm, xem ra Mạnh thiếu gia này cũng không phải là an nhàn sung sướng.
Lúc hắn cởi quần, phát hiện ra bên trong không có quần lót, chẳng lẽ cổ nhân không mặc quần lót sao?
Nữ tử cổ đại ngủ có thể mặc áo lót, nam thì đều trần truồng, quay đi quay lại không vướng bận.
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn cái quần dài, không thể mặc nó đi ngủ, nghĩ nghĩ một lát, rồi chui luôn vào chăn của Phi Yến. Không mặc thì không mặc, ai sợ ai!
Bình luận facebook