Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thiên Sở rời khỏi giường, mặc quần áo, mở cửa đi ra. Vừa lúc thấy Tần Dật Vân cũng ra khỏi phòng. Tần Dật Vân thấy Mạnh Thiên Sở, cao hứng cười cười, rón rén đi tới, quay đầu nhìn ngược nhìn xuôi, khẳng định không có ai, lúc này mới lấy ra một phong thư, đưa cho Mạnh Thiên Sở, cúi đầu nói: “Đa tạ Mạnh huynh đệ tối qua trợ giúp, đây là thư đề cử, huynh cầm đi.”
Mạnh Thiên Sở cầm thư, lấy ra đọc thử, quả nhiên là đề cử mình đi Nhân Hòa huyện ở Hàng Châu làm hình danh sư gia. Bên dưới còn có ấn ký của Tần Dật Vân. “Đa tạ ông chủ Tần!” hắn nói.
Tần Dật Vân thấp giọng cười: “Không cần khách khí…” chần chờ một chút, hắn nói thêm: “Vậy còn chuyện đến làm tiểu nhị trong cửa hàng của ta…”
Mạnh Thiên Sở lập tức ra, Tần Dật Vân đề cử mình đi Nhân Hòa huyện làm sư gia, không chỉ vì cảm tạ mình giữ bí mật cho hắn, mà còn để tránh bị cắm sừng; hắn cũng thừa biết vợ hắn phong lưu thế nào!
Mạnh Thiên Sở cười nói: “Lát nữa ta sẽ nói với Tần phu nhân, rằng ta có việc khác, không thể tới cửa hàng của các ngươi được; rằng ta và nương tử đã giảng hòa, sau này sẽ không đi cùng các ngươi nữa.”
Tần Dật Vân như trút được gánh nặng, cao hứng cười: “Tốt lắm, tốt lắm!”
Mạnh Thiên Sở trở lại phòng mình, lấy bức thư ra đọc một lần nữa, vô cùng hoan hỉ. Có phong thư này, vậy tốt quá rồi. Lúc này Hạ Phượng Nghi đã rời khỏi giường, vén rèm cửa đi ra, Mạnh Thiên Sở cầm phong thư kia quơ quơ: “Thư đề cử mới đây, mau mau thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất phát.”
Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến thấy hắn nói đến thư đề cử, không hiểu hắn đào được ở đâu, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đi huyện Nhân Hòa ở Hàng Châu làm hình danh sư gia, ha ha!”
Hai nàng cảm thấy kỳ quái, làm sao một đêm hắn lại có được một phong thư đề cử làm hình danh sư gia, nhưng cũng không hỏi nhiều, thu dọn hành lý, rồi kêu lão đầu chuẩn bị xe ngựa. Đang chuẩn bị khởi hành, Tần phu nhân nhô đầu ra ngoài cửa sổ phòng, kêu lên: “Mạnh huynh đệ, đợi đã! Ngươi đi sao? Đợi ta đã!”
Ngay lập tức, Tần phu nhân vội vàng chạy xuống: “Mạnh huynh đệ, không phải hôm qua đã nói, sẽ đến cửa hàng chúng ta làm tiểu nhị sao? Bây giờ định đi đâu?”
Phi Yến lạnh lùng nói: “Thiếu gia chúng ta là người giàu sang phú quý, sao có thể đến làm tiểu nhị cho ngươi chứ!”
Tần phu nhân lo lắng nhìn Mạnh Thiên Sở. Hắn cười cười: “Tần phu nhân, ta đã giảng hòa với nương tử, cho nên không thể đến làm tiểu nhị giúp ngươi được, thật xin lỗi, chúng ta phải đi rồi.”
Tần phu nhân thất vọng, thấp giọng hỏi: “Ngươi… ngươi không lo lắng cho ta sao? Ta… ta sẽ trả ngươi gấp đôi tiền công…”
Phi Yến hừ một tiếng: “Thiếu gia chúng ta tiêu dùng một tháng hơn trăm lượng, ngươi lo được sao?”
Mạnh Thiên Sở trừng mắt: “Phi Yến! Không được nói lung tung!” Rồi quay sang Tần phu nhân cười: “Đừng nghe nàng ta, ta có việc quan trọng cần phải đi, thật sự xin lỗi.”
Tần phu nhân nghe xong, biết là không có cách nào, đành nói: “Ngươi… ngươi định đi đâu?”
“Hàng Châu!”
“Tốt! Chúng ta cùng đường, vậy chúng ta cùng đi!”
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, đi cùng cũng được, chỉ cần không có phát sinh quan hệ, mình vững tâm một chút là được, liền gật đầu: “Tốt, vậy chúng ta cùng đi, nhưng ta sẽ ngồi cùng xe nương tử ta, không ngồi xe các người.”
Tần phu nhân cũng nghĩ, trên xe còn có Tần Dật Vân và nha hoàn, chẳng thể làm chuyện gì, đành nói: “Tốt, vậy các ngươi đợi ta chút, ta đi thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng xuất phát.”
Tần Dật Vân ở trên lầu đã nghe bọn họ nói chuyện, ý nghĩ giống Mạnh Thiên Sở, tuy đồng hành, nhưng song phương đều có người giám thị, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không phản đối (đương nhiên hắn phản đối cũng không được), liền cùng nha hoàn Tễ Văn xuống lầu, lên xe ngựa.
Mạnh Thiên Sở thấp giọng hỏi Hạ Phượng Nghi: “Ta đi cùng xe lão đầu, hay là cùng nàng?”
Hạ Phượng Nghi đáp: “Chẳng phải tối hôm qua đã nói sao, ngoại trừ ngủ cùng, còn lại chúng ta đều phải ở cùng nhau. Sau này ta sẽ đối xử với ngươi như phu quân thực, ngươi cũng đối với ta như vậy, không cần hỏi lại vấn đề này.”
Mạnh Thiên Sở thấp giọng cười: “Vậy không sợ ta vô lễ với nàng trên xe ngựa sao?”
Hạ Phượng Nghi nhìn hắn: “Ngươi đối tốt với ta, ta tự nhiên đối tốt với ngươi, ngươi xằng bậy, ta cũng không khách khí.”
“Nàng định không khách khí thế nào?” Mạnh Thiên Sở cố tình trêu.
“Cùng lắm thì chết trước mặt ngươi, quyết không để ngươi làm bẩn sự trong sạch của ta!” Hạ Phượng Nghi hai mắt nhìn xa xăm, nhưng nói như chém đinh chặt sắt, rồi cũng chẳng màng đến Mạnh Thiên Sở, tự mình lên xe ngựa.
Mạnh Thiên Sở nghe lời này, ngây người một lúc lâu, thế mới biết ấn tượng của Hạ Phượng Nghi với hắn ác liệt lắm lắm, chuyện tối hôm qua nhân nhượng, hết thảy đều vì lợi ích toàn cục mà thôi. Hắn cảm thấy khâm phục tính cách của nàng, mặt khác lại thấy hối tiếc, như vậy là hắn đã thất bại rồi.
Mạnh Thiên Sở cùng trèo lên xe, thấy Hạ Phượng Nghi ngồi cạnh cửa sổ, nghiêng người nhìn ra ngoài, trong lòng cảm thấy bi thương. Hắn chọn một chỗ sáng sủa ngồi xuống.
Xe ngựa rời khách điếm, theo đường cái, chỉ chốc lát đi khỏi thị trấn, tiếp tục đi xuống phía nam.
Mạnh Thiên Sở vén màn xe, nhìn ra bên ngoài, mắt nhìn xa xăm, vẻ đầy ưu tư. Hạ Phượng Nghi cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ thỉnh thoảng vụng trộm nhìn Mạnh Thiên Sở, cảm thấy hắn bây giờ rất khác so với trước kia. Trước kia có trêu chọc hắn, hắn cũng chỉ hắc hắc cười gượng, không hề tỏ ra bị tổn thương. Nhìn khuôn mặt Mạnh Thiên Sở hiện tại, không hiểu sao, nàng lại cảm thấy có chút thông cảm, tự thấy mình cũng hơi quá phận.
Xe ngựa đi được gần nửa canh giờ, Mạnh Thiên Sở thủy chung nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt đạm mạc, cũng chẳng nói gì. Hạ Phượng Nghi cuối cùng nhịn không được, nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy? Tức giận sao?”
Mạnh Thiên Sở miễn cưỡng cười cười, nhưng vẫn không nói gì.
Thực tế, các cô gái rất bị cuốn hút bởi vẻ thâm trầm này của người đàn ông. Hạ Phượng Nghi dịch thân mình, ngồi gần Mạnh Thiên Sở một chút, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi ta hơi xẵng giọng.”
Không hiểu sao, Mạnh Thiên Sở thấy cảm thấy chua xót, miễn cưỡng cười: “Không có gì, nàng không sai. Chúng ta chỉ là vợ chồng giả, ta cũng không quản chuyện này.”
Hạ Phượng Nghi cúi đầu, một lát ngước mắt liếc nhìn hắn, ôn nhu nói: “Ta phát hiện ra, kỳ thật trong lòng ngươi rất tốt.”
Mạnh Thiên Sở cầm thư, lấy ra đọc thử, quả nhiên là đề cử mình đi Nhân Hòa huyện ở Hàng Châu làm hình danh sư gia. Bên dưới còn có ấn ký của Tần Dật Vân. “Đa tạ ông chủ Tần!” hắn nói.
Tần Dật Vân thấp giọng cười: “Không cần khách khí…” chần chờ một chút, hắn nói thêm: “Vậy còn chuyện đến làm tiểu nhị trong cửa hàng của ta…”
Mạnh Thiên Sở lập tức ra, Tần Dật Vân đề cử mình đi Nhân Hòa huyện làm sư gia, không chỉ vì cảm tạ mình giữ bí mật cho hắn, mà còn để tránh bị cắm sừng; hắn cũng thừa biết vợ hắn phong lưu thế nào!
Mạnh Thiên Sở cười nói: “Lát nữa ta sẽ nói với Tần phu nhân, rằng ta có việc khác, không thể tới cửa hàng của các ngươi được; rằng ta và nương tử đã giảng hòa, sau này sẽ không đi cùng các ngươi nữa.”
Tần Dật Vân như trút được gánh nặng, cao hứng cười: “Tốt lắm, tốt lắm!”
Mạnh Thiên Sở trở lại phòng mình, lấy bức thư ra đọc một lần nữa, vô cùng hoan hỉ. Có phong thư này, vậy tốt quá rồi. Lúc này Hạ Phượng Nghi đã rời khỏi giường, vén rèm cửa đi ra, Mạnh Thiên Sở cầm phong thư kia quơ quơ: “Thư đề cử mới đây, mau mau thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất phát.”
Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến thấy hắn nói đến thư đề cử, không hiểu hắn đào được ở đâu, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đi huyện Nhân Hòa ở Hàng Châu làm hình danh sư gia, ha ha!”
Hai nàng cảm thấy kỳ quái, làm sao một đêm hắn lại có được một phong thư đề cử làm hình danh sư gia, nhưng cũng không hỏi nhiều, thu dọn hành lý, rồi kêu lão đầu chuẩn bị xe ngựa. Đang chuẩn bị khởi hành, Tần phu nhân nhô đầu ra ngoài cửa sổ phòng, kêu lên: “Mạnh huynh đệ, đợi đã! Ngươi đi sao? Đợi ta đã!”
Ngay lập tức, Tần phu nhân vội vàng chạy xuống: “Mạnh huynh đệ, không phải hôm qua đã nói, sẽ đến cửa hàng chúng ta làm tiểu nhị sao? Bây giờ định đi đâu?”
Phi Yến lạnh lùng nói: “Thiếu gia chúng ta là người giàu sang phú quý, sao có thể đến làm tiểu nhị cho ngươi chứ!”
Tần phu nhân lo lắng nhìn Mạnh Thiên Sở. Hắn cười cười: “Tần phu nhân, ta đã giảng hòa với nương tử, cho nên không thể đến làm tiểu nhị giúp ngươi được, thật xin lỗi, chúng ta phải đi rồi.”
Tần phu nhân thất vọng, thấp giọng hỏi: “Ngươi… ngươi không lo lắng cho ta sao? Ta… ta sẽ trả ngươi gấp đôi tiền công…”
Phi Yến hừ một tiếng: “Thiếu gia chúng ta tiêu dùng một tháng hơn trăm lượng, ngươi lo được sao?”
Mạnh Thiên Sở trừng mắt: “Phi Yến! Không được nói lung tung!” Rồi quay sang Tần phu nhân cười: “Đừng nghe nàng ta, ta có việc quan trọng cần phải đi, thật sự xin lỗi.”
Tần phu nhân nghe xong, biết là không có cách nào, đành nói: “Ngươi… ngươi định đi đâu?”
“Hàng Châu!”
“Tốt! Chúng ta cùng đường, vậy chúng ta cùng đi!”
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, đi cùng cũng được, chỉ cần không có phát sinh quan hệ, mình vững tâm một chút là được, liền gật đầu: “Tốt, vậy chúng ta cùng đi, nhưng ta sẽ ngồi cùng xe nương tử ta, không ngồi xe các người.”
Tần phu nhân cũng nghĩ, trên xe còn có Tần Dật Vân và nha hoàn, chẳng thể làm chuyện gì, đành nói: “Tốt, vậy các ngươi đợi ta chút, ta đi thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng xuất phát.”
Tần Dật Vân ở trên lầu đã nghe bọn họ nói chuyện, ý nghĩ giống Mạnh Thiên Sở, tuy đồng hành, nhưng song phương đều có người giám thị, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không phản đối (đương nhiên hắn phản đối cũng không được), liền cùng nha hoàn Tễ Văn xuống lầu, lên xe ngựa.
Mạnh Thiên Sở thấp giọng hỏi Hạ Phượng Nghi: “Ta đi cùng xe lão đầu, hay là cùng nàng?”
Hạ Phượng Nghi đáp: “Chẳng phải tối hôm qua đã nói sao, ngoại trừ ngủ cùng, còn lại chúng ta đều phải ở cùng nhau. Sau này ta sẽ đối xử với ngươi như phu quân thực, ngươi cũng đối với ta như vậy, không cần hỏi lại vấn đề này.”
Mạnh Thiên Sở thấp giọng cười: “Vậy không sợ ta vô lễ với nàng trên xe ngựa sao?”
Hạ Phượng Nghi nhìn hắn: “Ngươi đối tốt với ta, ta tự nhiên đối tốt với ngươi, ngươi xằng bậy, ta cũng không khách khí.”
“Nàng định không khách khí thế nào?” Mạnh Thiên Sở cố tình trêu.
“Cùng lắm thì chết trước mặt ngươi, quyết không để ngươi làm bẩn sự trong sạch của ta!” Hạ Phượng Nghi hai mắt nhìn xa xăm, nhưng nói như chém đinh chặt sắt, rồi cũng chẳng màng đến Mạnh Thiên Sở, tự mình lên xe ngựa.
Mạnh Thiên Sở nghe lời này, ngây người một lúc lâu, thế mới biết ấn tượng của Hạ Phượng Nghi với hắn ác liệt lắm lắm, chuyện tối hôm qua nhân nhượng, hết thảy đều vì lợi ích toàn cục mà thôi. Hắn cảm thấy khâm phục tính cách của nàng, mặt khác lại thấy hối tiếc, như vậy là hắn đã thất bại rồi.
Mạnh Thiên Sở cùng trèo lên xe, thấy Hạ Phượng Nghi ngồi cạnh cửa sổ, nghiêng người nhìn ra ngoài, trong lòng cảm thấy bi thương. Hắn chọn một chỗ sáng sủa ngồi xuống.
Xe ngựa rời khách điếm, theo đường cái, chỉ chốc lát đi khỏi thị trấn, tiếp tục đi xuống phía nam.
Mạnh Thiên Sở vén màn xe, nhìn ra bên ngoài, mắt nhìn xa xăm, vẻ đầy ưu tư. Hạ Phượng Nghi cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ thỉnh thoảng vụng trộm nhìn Mạnh Thiên Sở, cảm thấy hắn bây giờ rất khác so với trước kia. Trước kia có trêu chọc hắn, hắn cũng chỉ hắc hắc cười gượng, không hề tỏ ra bị tổn thương. Nhìn khuôn mặt Mạnh Thiên Sở hiện tại, không hiểu sao, nàng lại cảm thấy có chút thông cảm, tự thấy mình cũng hơi quá phận.
Xe ngựa đi được gần nửa canh giờ, Mạnh Thiên Sở thủy chung nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt đạm mạc, cũng chẳng nói gì. Hạ Phượng Nghi cuối cùng nhịn không được, nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy? Tức giận sao?”
Mạnh Thiên Sở miễn cưỡng cười cười, nhưng vẫn không nói gì.
Thực tế, các cô gái rất bị cuốn hút bởi vẻ thâm trầm này của người đàn ông. Hạ Phượng Nghi dịch thân mình, ngồi gần Mạnh Thiên Sở một chút, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi ta hơi xẵng giọng.”
Không hiểu sao, Mạnh Thiên Sở thấy cảm thấy chua xót, miễn cưỡng cười: “Không có gì, nàng không sai. Chúng ta chỉ là vợ chồng giả, ta cũng không quản chuyện này.”
Hạ Phượng Nghi cúi đầu, một lát ngước mắt liếc nhìn hắn, ôn nhu nói: “Ta phát hiện ra, kỳ thật trong lòng ngươi rất tốt.”
Bình luận facebook