• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hẹn Ước Đơn Phương (2 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Liêm sỉ hay tự trọng gì đó, anh không quan tâm

"Con m* nó! Đâu phải bệnh hiểm nghèo, em có cần thiết phải cố chấp vậy không?"

Sau câu nói này, âm thanh nức nở của Giản Yên bỗng dưng im bặt, căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng đến ngột ngạt ban đầu.

Cô ngẩng đầu sững sờ nhìn Sở Vận Hoa. Người này từ lúc vào đến căn phòng này đến giờ, thái độ luôn biến hoá khôn lường, nói những câu khiến cho cô thật sự khó tin.

Giờ khắc này, anh ta còn lớn tiếng với cô, nói cái gì mà bệnh hiểm nghèo nữa chứ!

Thế nhưng mấy từ đó lại bất ngờ giúp Giản Yên nảy ra một ý nghĩ vô cùng táo bạo.

Nếu như… cô chỉ nói nếu như thôi, vấn đề của cô chính là bệnh hiểm nghèo, thì lý do mà cô từ chối Sở Vận Hoa cùng với mong muốn anh ta buông tha mình sẽ trở nên hợp tình hợp lý.

Cô chỉ muốn dứt khoát chấm dứt sự dây dưa vốn không nên có này đi mà thôi.

Nghĩ đến đây, Giản Yên bất giác ngẩng đầu nhìn Sở Vận Hoa, trong mắt chỉ toàn là sự trống rỗng, vô hồn.

Trong một thoáng kia, Sở Vận Hoa đã nghĩ tới khả năng tiêu cực nhất này. Sau đó anh đã mau chóng loại bỏ nó ra khỏi đầu, còn cảm thấy bản thân thật sự quá điên rồ.

Thế nhưng giây phút tâm trí bị sự nóng vội xâm lấn, anh đã không kìm được mà thốt lên mấy từ xui xẻo đó.

Đến lúc muốn thu hồi lại thì đã không còn kịp nữa. Ấy vậy mà hiện tại, khi đối diện với vẻ mặt thất vọng tới vô phương cứu chữa của Giản Yên, anh lại thấy hoang mang cực độ.

“Tôi đã nói gì sai rồi, đúng không?”

Có lẽ Sở Vận Hoa không biết, chính vì anh tận lực che giấu sự run rẩy nên âm thanh phát ra vô cùng khó nghe.

Giản Yên vô thức gật đầu rồi lại vội vàng lắc lắc, đôi mắt trong thoáng chốc lại như đầm nước mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.

“Giản Yên!”

“Xin em đấy!”

“Trả lời tôi đi, có được không!”

Cô gái trước mặt giờ khắc này mong manh dễ vỡ, khiến cho Sở Vận Hoa bắt đầu ăn nói cẩn trọng, kiên nhẫn xuống nước dỗ dành cô.

“Không!”

Trước hàng loạt câu nói của anh, Giản Yên lại dần mất bình tĩnh. Cô bịt chặt tai lại, tựa như thứ anh mong muốn có được đáp án đó đối với cô là một sự đả kích quá lớn:

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa! Tôi không muốn nghe đâu!”

“Anh chỉ cần biết một ngày nào đó, tôi sẽ không còn xuất hiện trong tầm mắt của anh…”

“Yên! Đừng nói nữa!”

Sở Vận Hoa hốt hoảng, bỗng dưng chỉ muốn dùng cách quen thuộc nhất kia để chặn cái miệng của cô lại. Nhưng lúc này, anh lại không dám làm bừa.

Giản Yên tiến gần Sở Vận Hoa thêm một chút, hai tay run rẩy ôm lấy khuôn mặt anh. Nước mắt cô lặng lẽ trượt xuống, cổ họng nghẹn ngào mãi mới thốt lên thành lời:

“Cho nên, anh tuyệt đối không thể dây dưa với tôi!”

Rốt cuộc Sở Vận Hoa cũng chẳng thể nào nhịn nổi nữa. Anh vội vã ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào hõm vai thanh mảnh mà che giấu đi sự chua xót nơi đáy mắt.

Nước đi này, anh tính sai rồi!

Vài phút sau, Sở Vận Hoa bế Giản Yên trở về chiếc giường lớn. Anh giúp cô mặc lại quần áo rồi kéo chăn, bản thân cũng từ từ nằm xuống.

“Muộn rồi! Em mau ngủ đi!”

Giản Yên mệt mỏi gật đầu. Khẽ nhắm mắt lại, lông mi cô vẫn không ngừng run rẩy.

Đã qua rồi sao? Dù cô chẳng muốn ở lại căn phòng này nhưng so với việc sẽ cùng anh ta phát sinh quan hệ hay tiếp tục bị truy hỏi về vấn đề sức khoẻ thì đây đã là phương án tốt nhât rồi.

Có lẽ người đàn ông này đã hiểu câu nói kia của cô theo hướng mà cô muốn.

Cô cũng đâu hề nói quá! Kế hoạch của cô chính là bí mật rời khỏi thành phố An Lạc, tới một nơi mà cô từng vô cùng yêu thích.

Giằng co một buổi tối khiến Giản Yên mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cho tới khi cảm nhận tiếng hít thở bên cạnh đều đều vang lên, thân thể cô gái trong lòng đã hoàn toàn thở lỏng, lúc này Sở Vận Hoa mới chậm chạp nâng mí mắt.

Sắc mặt anh cực kỳ kém, tròng mắt sâu, u ám như đầm mực lúc nhìn Giản Yên mới bất giác dịu đi vài phần.

Ngón tay chần chừ mãi mới đưa lên chạm vào mắt cô. Nơi này tối nay đã rơi lệ rất nhiều đến nỗi sưng đỏ, cứ nghĩ tới là trái tim anh lại nhói lên từng đợt.

Anh quyết định rồi! Nhất định đời này anh phải ở bên cạnh cô ấy.

Tình bạn với Nguyên Quang cũng sớm bị Sở Vận Hoa nhất thời quăng ra xó xỉnh nào đó. Chẳng phải vì cậu ta mà anh suýt chút đã bỏ lỡ cô rồi sao?

Cạnh tranh công bằng! Anh đã nhường lại cơ hội cho Nguyên Quang nhiều năm nay rồi!

Chỉ còn người tên Bông Bông kia!

Sự hiện diện của thằng cha đó đối với Giản Yên dù có mạnh mẽ tới mức nào thì cũng không thể lớn bằng tình yêu mà anh dành cho cô được.

Anh yêu Giản Yên nhiều tới mức, dù bản thân chỉ là thế thân cho người kia anh cũng tình nguyện chấp nhận.

Thậm chí giờ phút này anh đã hèn mọn nghĩ rằng, thật may vì họ có gương mặt giống nhau.

Cúi xuống đặt môi lên mi tâm đang vô thức nhíu lại của cô, Sở Vận Hoa mở miệng thì thầm, thanh âm nhỏ tới mức chỉ đủ để mình anh nghe thấy:

“Suy cho cùng, liêm sỉ hay tự trọng gì đó, cũng đâu thể nào quan trọng bằng em.”

“Cộc cộc!”

”Cộc cộc!”
Chương 27 Cô ấy ở bên trong

“Cốc cốc!”

“Cốc cốc!”

Sở Vận Hoa nhíu mày nhìn về phía cửa lớn. Khuya như vậy rồi, có thể gõ cửa phòng của anh chỉ có thể là cô ta mà thôi!

Cẩn thận xoay người ngồi dậy, Sở Vận Hoa tắt điện trong phòng, bật đèn ngủ rồi mới tiêu sái tiến tới mở cửa.

Quả nhiên là vậy!

Sở Vận Hoa chẳng thèm quan tâm tới thái độ thấp thỏm của cô gái trước mặt, môi mỏng lạnh nhạt phun ra vài từ:

“Có chuyện gì?”

Hà Như nhìn bộ dáng uể oải của người trước mặt bỗng dưng lại cảm thấy chột dạ. Sắc mặt Sở Vận Hoa kém như vậy, không lẽ vì tại cô đã vô tình làm hỏng chuyện tốt của anh ta.

“Tôi chỉ muốn hỏi… cậu có nhìn thấy Giản Yên không?”

Đáp lại Hà Như chỉ là sự im lặng hờ hững.

“Cậu đừng hiểu lầm! Chỉ là vì chúng ta ở chung một biệt thự…”

Vốn Hà Như chỉ nghĩ Giản Yên ra ngoài một chút rồi rất nhanh sẽ quay lại. Thế nhưng cô chờ mãi, một rồi hai tiếng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu, chỉ thấy áo khoác Giản Yên mặc rơi ở thành bể bơi mà thôi.

Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm rồi, Hà Như sốt ruột vô cùng, trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Cô rất muốn báo cáo ngay tình hình với trưởng đoàn nhưng thật may trong cơn rối ren, Hà Như lại nghĩ tới Sở Vận Hoa.

Resort do tập đoàn Hà Sở đầu tư, vừa hay Sở Vận Hoa và bọn cô lại ở chung căn biệt thự này.

Dù ban đầu Hà Như có thấy phương án bố trí này không được hợp lý cho lắm, nhưng rất nhanh suy nghĩ đó đã nhanh chóng bay biến nơi đâu. Tâm trí cô lúc này tất cả chỉ dồn lên Giản Yên mà thôi.

Hiện tại nhìn thái độ Sở Vận Hoa như vậy, có lẽ cậu ta cũng chưa hề gặp qua Giản Yên rồi.

“Cô ấy ở bên trong.”

Đang lúc Hà Như định bỏ cuộc thì Sở Vận Hoa đột ngột lên tiếng, thanh âm bằng phẳng tựa như chuyện mà cậu ta đang nhắc đến vô cùng bình thường vậy.

“Hả?” Hà Như vô thức ngẩn người, gương mặt chẳng thể giấu nổi sự khó tin.

“Yên tâm rồi chứ?”

Dứt lời, Sở Vận Hoa mau chóng đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa vang lên lúc này mới khiến cho Hà Như bừng tỉnh.

Chuyện này là không thể nào!

Tiếng gõ cửa dồn dập lại bất ngờ vang lên. Lần này Sở Vận Hoa rất nhanh đã xuất hiện, cũng chẳng thèm che giấu sự khó chịu rõ rệt nơi đáy mắt.

“Còn chuyện gì?”

“Cậu mau nói với Giản Yên tôi muốn gặp cô ấy!” Hà Như gấp gáp lên tiếng, âm thanh còn to hơn lần trước vài phần.

“Cô ấy ngủ rồi!”

“Vậy nên mong cậu trật tự cho!”

Trước khi Sở Vận Hoa đóng sập cửa thì Hà Như đã kịp thời giữ chặt tay nắm. Cô thẳng thừng lên tiếng, giọng nói cứng rắn chẳng thèm kiêng nể:

“Tôi vốn không muốn nhiều chuyện. Nhưng Sở Vận Hoa, cậu sắp kết hôn với Phùng Cẩn Mai rồi…”

Sở Vận Hoa bực bội vô cùng. Vốn chẳng liên quan nhưng riêng buổi tối nay, anh đã phải nghe tới cái tên Phùng Cẩn Mai không dưới một lần.

“Ai nói là tôi sẽ kết hôn với cô ta chứ?”

Âm thanh cáu kỉnh phát ra tựa như muốn bóp nát họ tên người kia ra thành từng mảnh. Cửa cũng dứt khoát bị đóng lại lần nữa.

Một mớ cảm xúc hỗn độn cứ thế quẩn quanh trong đầu Hà Như. Nhìn thái độ của Sở Vận Hoa, chắc chắn cậu ta sẽ không kiên nhẫn mở cửa cho cô tới lần thứ ba.

Dù Giản Yên đã yêu Sở Vận Hoa nhiều năm rồi nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không mù quáng tới mức này đâu.

Còn người đàn ông bên trong căn phòng kia, rốt cuộc cậu ta đang muốn làm gì chứ?

oOo

Giản Yên ngủ không sâu giấc, khoảng năm giờ sáng cô đã sớm tỉnh dậy. Căn phòng được bố trí theo phong cách vintage giờ phút này chỉ còn lại mình cô.

Cẩn thận bước xuống giường, Giản Yên vươn tay kéo một bên rèm cửa ban công. Tấm này trời đã tờ mờ sáng, mặt trời dần lên cao, tỏa ánh nắng yếu ớt xuống trần gian, hòa quyện với khung cảnh ngập tràn một màu xanh bên dưới, chỉ cần nhìn thấy đã cảm nhận được một chuỗi năng lượng vô cùng tích cực.

Phải! Cô đã dứt khoát với Sở Vận Hoa rồi. Vì thế con đường phía trước phải thật mạnh mẽ vượt qua!

Giản Yên mở cửa ban công rồi nhẹ nhàng bước ra. Thế nhưng hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô, không khí bên ngoài lại có mùi thuốc lá nhàn nhạt vương nơi đầu mũi. Giản Yên khẽ nhăn mày, vội vàng xoay người định quay trở về phòng thì cánh tay nào đó đã bất thình lình vươn tới nắm lấy bả vai cô, khẽ dùng sức đùn cô vào bên trong, sau đó cầm tay nắm cửa nhanh chóng đóng lại.

Giản Yên quay đầu, kéo nốt chiếc rèm bên còn lại mới thấy sau một lớp cửa, Sở Vận Hoa đang dùng mũi giày di di điếu thuốc đang hút dở. Dưới mặt sàn ban công vương vãi vô số đầu mẩu thuốc lá, nhìn qua cũng biết được người này chắc hẳn đã đứng ở góc khuất ngoài này hút thuốc rất lâu rồi.

Giản Yên không chút nào vừa mắt đối với thói quen tai hại này. Nhưng mà cô cũng chẳng có tư cách gì để quản anh.

Cụp mắt lại, Giản Yên liền đi tới giường lớn. Cô nặng nề ngồi xuống, trong đầu đang không biết làm thế nào để có thể trở về phòng với bộ dạng hiện tại.

Chừng vài phút sau Sở Vận Hoa mới mở cửa đi vào. Nhìn mái tóc rối tung, thần sắc uể oải mệt mỏi của người trước mặt, Giản Yên cứ ngỡ rằng anh phải già đi hẳn mấy tuổi.

“Dậy rồi à? Để tôi gọi người mang đồ ăn sáng lên cho em!”
Chương 28 Là cô ấy thì thế nào?

Giọng anh khàn đặc nhưng không hề khó nghe, thậm chí Giản Yên còn cảm thấy trong lời nói vừa rồi lại có một chút độ ấm.

“Không cần đâu!” Giản Yên vội vàng từ chối. “Anh có chiếc áo khoác nào dài quá đầu gối không?”

“Em lạnh sao?” Sở Vận Hoa khẩn trương tiến tới cạnh cô, sự lo âu rõ ràng hiện lên nơi đáy mắt.

Thế nhưng Giản Yên lại chẳng hề nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhặt đó. Tâm trí cô lúc này chỉ tập trung đến việc làm thế nào để trở về phòng của mình.

“Nếu anh có thì cho tôi mượn. Dù tôi chỉ khoác tạm chưa đầy hai phút rồi sẽ cởi ra ngay nhưng nhất định sẽ giặt sạch sẽ trước khi trả lại.”

Hà Như sẽ không thể nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc bên trong, cô cũng có thể nói đại rằng mình cảm thấy hơi lạnh nên mượn tạm áo của cậu ta để khoác, suy đi nghĩ lại thì phương án này là hợp lý nhất rồi.

Nghe đến đây dường như Sở Vận Hoa đã tường tận được suy nghĩ của Giản Yên. Anh trầm mặc một chút rồi dứt khoát xoay người. Trước khi rời đi còn để lại mấy từ:

“Đợi tôi một chút!”

Lúc Sở Vận Hoa mở cửa đi ra ngoài, Giản Yên còn tưởng rằng anh ta qua bên phòng cũ để tìm đồ. Cho tới khi người kia lần nữa xuất hiện, cầm trên tay bộ quần áo cô đã chuẩn bị sẵn cho chuyến đi này thì Giản Yên thật sự hoảng hốt:

“Ôi trời! Ai bảo anh tự qua bên đó lấy đồ chứ?”

Sở Vận Hoa nhíu mày, tỏ vẻ phản đối:

“Ai bảo là tôi tự lấy chứ?”

“Nếu không tự lấy thì anh kiếm cái này ở đâu ra?” Lúc thốt ra câu này, Giản Yên gần như giãy nảy lên.

“Tôi bảo Hà Như tìm giúp!”

Thôi xong! Giản Yên bất lực câm nín. Thế là mấy lý do cô dụng tâm chuẩn bị để đối phó với cô ấy cuối cùng cũng chẳng cần dùng đến nữa rồi.

oOo

Đứng trước cửa phòng mình, Giản Yên dùng dằng mãi mới mở quyết định bước vào. Cô với Hà Như là bạn thân của nhau, có những chuyện cô không thể giấu, nhất là khi cô ấy đã tận mắt chứng kiến như vậy.

Hà Như vừa nhìn thấy cô liền vội vàng nhào đến hỏi han:

“Cậu không sao chứ? Nghe Sở Vận Hoa nói cậu bất ngờ bị tụt huyết áp ở bể bơi, còn suýt chút ngất nữa. Thật may cậu ta xử lý kịp, vội vàng đưa cậu về phòng rồi gọi bác sĩ tới.”

“À! Mình không sao đâu! Bác sĩ tới khám rồi cho thuốc, mình uống đã đỡ nhiều rồi!”

Giản Yên nói xong lời này giống như trút được tảng đá đè nặng trên ngực vậy. Người này ấy thế mà còn lo dọn đường trước cho cô nữa chứ!

“Tốt rồi! Vậy mà tối hôm qua lúc gõ cửa phòng Sở Vận Hoa tìm cậu, mình còn vô tâm nghĩ xấu cho cậu ta.”

Hà Như ngồi xuống cạnh Giản Yên, làm một bộ hùng hổ trách móc:

“Cậu này! Lần sau không có chuyện giấu nhẹm mình như thế nữa đâu đấy!”

“Mình xin lỗi!”

Nhìn bộ dáng mong manh, yếu ớt của Giản Yên, Hà Như cũng không nỡ hỏi tội cô thêm nữa.

Trước khi kết thúc chủ đề chẳng hề vui vẻ này, Hà Như khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, cẩn thận quan sát sắc mặt Giản yên rồi mới lên tiếng:

“Vì cậu là bạn thân nhất của mình nên mình mới phải nhắc nhở cậu. Tình cảm bao năm cậu dành cho Sở Vận Hoa như vậy là đủ rồi. Tuyệt đối đừng lún sâu thêm nữa!”

Giản Yên cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung lên theo lời nói của cô:

“Mình biết rồi! Chỉ là sự cố thôi, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”

oOo

Ngày hôm nay, theo lịch trình bọn họ sẽ ở tại resort tổ chức team building.

Giản Yên tất nhiên không tham gia. Dù cô chỉ đứng bên ngoài xem náo nhiệt mà cũng cảm thấy hưng phấn chẳng kém gì những bạn đang chơi phía bên trong rồi.

Có một điều khá ngạc nhiên là hôm nay Sở Vận Hoa lại bắt đầu nhập cuộc cùng với đoàn bọn họ. Giản Yên hơi thắc mắc nhưng ý nghĩ đó rất nhanh đã bị cô quẳng qua một bên.

Phùng Cẩn Mai thấy người xuất hiện thì không khỏi vui mừng. Cô ta rất muốn tới gần Sở Vận Hoa nhưng trước ánh mắt cương quyết đầy vẻ cảnh cáo của người nọ đành âm thầm khuất phục.

Sở Vận Hoa đứng bên này cùng mấy người bạn, trong đó có Nguyên Quang - do có việc bận nên cũng mới bay tới buổi sáng sớm nay. Thỉnh thoảng ánh mắt anh lại lơ đãng lướt qua Giản Yên đang ngồi ở phía đối diện cách đó không xa.

Trải qua việc tối qua, tâm trí anh bỗng dưng quẩn quanh một nỗi sợ hãi vô hình. Lúc nào anh cũng phải đặt cô trong tầm mắt. Tựa Giản Yên giống như một đứa trẻ, nếu không chú ý trông chừng thì nhất định cô sẽ xảy ra chuyện.

Nguyên Quang nhìn thần sắc u ám, bơ phờ của Sở Vận Hoà liền khoác tay lên vai anh ta rồi ghé tai mở miệng trêu chọc:

“Đêm qua mới cùng cô em nào đại chiến mấy trăm hiệp hay sao? Nhìn cậu có vẻ mệt mỏi lắm!”

Lúc thốt ra câu này, cơ hồ đáp án mà Nguyên Quang nghĩ trong đầu chính là Phùng Cẩn Mai rồi.

Sở Vận Hoa không buồn trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú dõi về hướng nọ. Nguyên Quang nhìn theo, nhận ra đối tượng đang được người bên cạnh để ý chính là Giản Yên thì sắc mặt lập tức tối lại.

“Cậu… nhìn Giản Yên?”

Nguyên Quang thẳng thừng lên tiếng. Thanh âm khó chịu tựa như chủ quyền của mình vừa mới bị xâm phạm.

Lúc này, Sở Vận Hoa mới lưu luyến thu hồi tầm mắt. Đối diện với sự chất vấn rõ ràng hiện lên trên gương mặt Nguyên Quang, anh bỗng dưng bật cười, không nhanh không chậm lên tiếng:

"Cậu hỏi tôi đêm qua ngủ với ai đúng không? Nếu như là cô ấy thì cậu thấy thế nào?"
Chương 29 Mảnh giấy

Nguyên Quang sững sờ, hiển nhiên không thể ngờ câu nói điên rồ đó lại có thể thốt ra từ miệng của Sở Vận Hoa.

Hắn yêu Giản Yên từ bao giờ, nhiều như thế nào, chắc chắn Sở Vận Hoa chính là người rõ nhất.

“Không ngờ cậu cũng biết đùa đấy! Nhưng rất tiếc, đùa chẳng vui chút nào!”

Nguyên Quang trầm giọng, chẳng hề che giấu sự bất mãn rõ ràng trên gương mặt.

“Tôi không đùa!”

Ba từ Sở Vận Hoa chắc nịch thốt lên khiến cho tâm trí Nguyên Quang trở nên hoang mang cực độ.

Bởi vì ý trên mặt chữ, Sở Vận Hoa chưa bao giờ biết đùa.

Nguyên Quang xoay người bước đi, nói mấy từ chỉ đủ để Sở Vận Hoa nghe thấy:

“Qua bên kia trò chuyện!”

Sở Vận Hoa không từ chối, dứt khoát bước chân đi theo Nguyên Quang. Khúc mắc này, rốt cuộc cũng có ngày phải dứt khoát thẳng thắn thôi.

Cho tới khi thật sự bình tĩnh trở lại, Nguyên Quang mới lạnh nhạt lên tiếng:

“Vận Hoa, ai cũng được, chỉ có cậu là không thể quên chuyện tôi yêu Giản Yên!”

Sở Vận Hoa khua tay sờ loạn túi quần, lúc chạm vào bao thuốc lại bất giác nhớ tới hình ảnh Giản Yên gập người nôn thốc nôn tháo bên trong nhà vệ sinh, hứng thú đối với mấy điếu thuốc cũng vì thế liền bay biến hết.

Dĩ nhiên, câu nói vừa rồi của Nguyên Quang càng khiến cho anh thêm phần bực bội hơn:

“Đó vốn chỉ là chuyện của riêng mình cậu!”

Từng từ Sở Vận Hoa thốt ra chẳng khác nào vài viên đá nhỏ từ đâu đó bất chợt rơi xuống khiến cho Nguyên Quang phải giật mình đối diện với hiện thực quá đỗi phũ phàng.

Thế nhưng cậu ta vẫn cố chấp kháng cự đến cùng:

“Bạn thân của tôi, cậu biết tôi yêu Giản Yên mà vẫn hành xử như vậy, cậu không thấy mình vô cùng tầm thường à?”

Nghe tới đây, Sở Vận Hoa liền bật cười giống như nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước:

“Nguyên Quang, tôi đâu cướp cô ấy từ tay cậu!”

“Hơn nữa, dù tôi chưa từng nói nhưng không có nghĩa tình yêu tôi dành cho cô ấy ít hơn cậu đâu!”

Ầm!

Thông tin này Sở Vận Hoa quẳng ra chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ phát nổ, tạo ra sức sát thương vô cùng chấn động.

Có lẽ Sở Vận Hoa không biết, đời này, việc anh yêu Giản Yên chính là điều mà Nguyên Quang âm thầm lo lắng nhất.

Bởi vì cậu ta sợ, hai người đều có tình cảm với đối phương thì sẽ chẳng thể nào ngăn cách họ đường đường chính chính ở bên nhau nữa.

Chuyện xấu xa mà hắn từng làm cũng cứ thế bị phơi bày lộ liễu.

Ngày này, cuối cùng cũng tới rồi!

Cảm giác bất lực vì bản thân đâu có tư cách gì để chất vấn Sở Vận Hoa cứ thế bủa vây trong đầu Nguyên Quang. Còn nữa, người bạn này sẽ phản ứng thế nào nếu biết rằng anh từng là nguyên nhân chia cắt cậu ta và Giản Yên?

Sở Vận Hoa chẳng hề vui vẻ khi phải đối diện với hoàn cảnh này. Nhưng nghĩ đến việc anh đã bỏ lỡ cô rất nhiều năm rồi, tình cảm sâu đậm trong lòng càng trở nên kiên định.

Lúc hai người đàn ông thẳng người đối diện nhau, anh chỉ bình tĩnh thốt lên một câu, nơi đáy mắt hiện hữu sự nghiêm túc tuyệt đối:

“Cô ấy chưa từng thuộc về cậu! Vậy nên cơ hội cho chúng ta đều bằng nhau!”

Nguyên Quang im lặng cụp mắt, Sở Vận Hoa cũng không cần chờ đợi phản ứng của cậu ta liền cứ thế dứt khoát rời đi.

“Cậu yêu cô ấy… bắt đầu từ khi nào?”

Nguyên Quang khô khốc lên tiếng, khiến bước chân của Sở Vận Hoa vô thức chậm lại.

Người bạn này đang nghĩ gì, Sở Vận Hoa vô cùng tường tận. Thăm dò anh, e rằng lần này phải quang minh chính đại nói cho cậu ta biết thôi!

“Từ những tháng ngày chúng ta vẫn còn ngồi chung bàn!”

oOo

Buổi tối, đoàn bọn họ dành thời gian thư giãn tại quầy bar nổi tiếng đẳng cấp của Resort. Trong không gian tựa như một cung điện diễm lệ, nguy nga , dưới ánh đèn vàng ấm áp, tất cả như chìm đắm trong giọng hát tuyệt vời của anh chàng ca sĩ nổi tiếng được kỳ công mời đến.

Phùng Cẩn Mai trơ mắt nhìn Sở Vận Hoa ngồi cùng một, hai người bạn ở phía trước, lúc này anh đang nhàn nhã nâng ly rượu sóng sánh lên rồi nhấp từng ngụm nhỏ.

Rõ ràng người luôn ở ngay trong tầm mắt thế nhưng Phùng Cẩn Mai lại chẳng dám đến gần. Lần trước anh đã quyết tuyệt như vậy, hiện tại còn dùng thái độ rõ ràng để cảnh cáo cô. Tựa như nếu Phùng Cẩn Mai dám liều lĩnh lại gần một bước, ánh mắt sắc như dao kia sẽ ngay lập tức chém chết cô ta vậy.

Cô bạn Linh Lan kia thỉnh thoảng lại hiếu kỳ hỏi tới chuyện yêu đương với Sở Vận Hoa, Phùng Cẩn Mai chỉ cần lựa lời “diễn” một chút là có thể đối phó thành công, biến bản thân thành nàng công chúa luôn được bạn trai nâng niu, tôn trọng.

Ngoài mặt là vậy, thế nhưng càng nói, móng tay sắc nhọn lại cứ thế cắm sâu vào lòng bàn tay cô ta, đau đến nhức nhối.

Sở Vận Hoa cúi xuống nhìn tin nhắn điện thoại đã gửi đi được gần mười phút nhưng chưa hề có dấu hiệu hồi âm. Anh khẽ nhíu mày, làm như vô tình phóng ánh mắt về phía một chiếc bàn nằm ở vị trí khá kín đáo.

Giản Yên vẫn đang cùng mấy người bạn trò chuyện vô cùng vui vẻ, chẳng biết là đã đọc tin nhắn của anh chưa? Hay là cô xem qua rồi nhưng không thèm để ý.

Sở Vận Hoa nghĩ tới điều này liền lập tức đứng dậy. Anh tiến về phía quầy bar, kêu phục vụ đưa cho mình một cây bút cùng mảnh giấy.

Hí hoáy viết thật nhanh vài từ, anh gấp giấy lại rồi đưa cho cậu bé phục vụ, còn bí mật dặn dò thêm vài điều gì đó.

Cậu bé nhận được lệnh liền gấp gáp chạy đến bàn của Giản Yên, lễ phép cúi chào:

“Em chào các chị! Em muốn tìm chị Giản Yên ạ!”

“Là tôi! Có chuyện gì sao?” Trước ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người, Giản Yên cũng ngờ vực trả lời.

Cậu thanh niên kia “Vâng” một tiếng rồi khéo léo tiến tới gần Giản Yên, cúi thấp xuống ghé vào tai cô, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy thì thầm vài từ.

Giản Yên từ bất ngờ dần dần chuyển sang ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng gì thì một mẩu giấy đã nhanh chóng được nhét vào tay cô.
Chương 30 Nhớ chưa?

Nguyên Quang sững sờ, hiển nhiên không thể ngờ câu nói điên rồ đó lại có thể thốt ra từ miệng của Sở Vận Hoa.

Hắn yêu Giản Yên từ bao giờ, nhiều như thế nào, chắc chắn Sở Vận Hoa chính là người rõ nhất.

“Không ngờ cậu cũng biết đùa đấy! Nhưng rất tiếc, đùa chẳng vui chút nào!”

Nguyên Quang trầm giọng, chẳng hề che giấu sự bất mãn rõ ràng trên gương mặt.

“Tôi không đùa!”

Ba từ Sở Vận Hoa chắc nịch thốt lên khiến cho tâm trí Nguyên Quang trở nên hoang mang cực độ.

Bởi vì ý trên mặt chữ, Sở Vận Hoa chưa bao giờ biết đùa.

Nguyên Quang xoay người bước đi, nói mấy từ chỉ đủ để Sở Vận Hoa nghe thấy:

“Qua bên kia trò chuyện!”

Sở Vận Hoa không từ chối, dứt khoát bước chân đi theo Nguyên Quang. Khúc mắc này, rốt cuộc cũng có ngày phải dứt khoát thẳng thắn thôi.

Cho tới khi thật sự bình tĩnh trở lại, Nguyên Quang mới lạnh nhạt lên tiếng:

“Vận Hoa, ai cũng được, chỉ có cậu là không thể quên chuyện tôi yêu Giản Yên!”

Sở Vận Hoa khua tay sờ loạn túi quần, lúc chạm vào bao thuốc lại bất giác nhớ tới hình ảnh Giản Yên gập người nôn thốc nôn tháo bên trong nhà vệ sinh, hứng thú đối với mấy điếu thuốc cũng vì thế liền bay biến hết.

Dĩ nhiên, câu nói vừa rồi của Nguyên Quang càng khiến cho anh thêm phần bực bội hơn:

“Đó vốn chỉ là chuyện của riêng mình cậu!”

Từng từ Sở Vận Hoa thốt ra chẳng khác nào vài viên đá nhỏ từ đâu đó bất chợt rơi xuống khiến cho Nguyên Quang phải giật mình đối diện với hiện thực quá đỗi phũ phàng.

Thế nhưng cậu ta vẫn cố chấp kháng cự đến cùng:

“Bạn thân của tôi, cậu biết tôi yêu Giản Yên mà vẫn hành xử như vậy, cậu không thấy mình vô cùng tầm thường à?”

Nghe tới đây, Sở Vận Hoa liền bật cười giống như nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước:

“Nguyên Quang, tôi đâu cướp cô ấy từ tay cậu!”

“Hơn nữa, dù tôi chưa từng nói nhưng không có nghĩa tình yêu tôi dành cho cô ấy ít hơn cậu đâu!”

Ầm!

Thông tin này Sở Vận Hoa quẳng ra chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ phát nổ, tạo ra sức sát thương vô cùng chấn động.

Có lẽ Sở Vận Hoa không biết, đời này, việc anh yêu Giản Yên chính là điều mà Nguyên Quang âm thầm lo lắng nhất.

Bởi vì cậu ta sợ, hai người đều có tình cảm với đối phương thì sẽ chẳng thể nào ngăn cách họ đường đường chính chính ở bên nhau nữa.

Chuyện xấu xa mà hắn từng làm cũng cứ thế bị phơi bày lộ liễu.

Ngày này, cuối cùng cũng tới rồi!

Cảm giác bất lực vì bản thân đâu có tư cách gì để chất vấn Sở Vận Hoa cứ thế bủa vây trong đầu Nguyên Quang. Còn nữa, người bạn này sẽ phản ứng thế nào nếu biết rằng anh từng là nguyên nhân chia cắt cậu ta và Giản Yên?

Sở Vận Hoa chẳng hề vui vẻ khi phải đối diện với hoàn cảnh này. Nhưng nghĩ đến việc anh đã bỏ lỡ cô rất nhiều năm rồi, tình cảm sâu đậm trong lòng càng trở nên kiên định.

Lúc hai người đàn ông thẳng người đối diện nhau, anh chỉ bình tĩnh thốt lên một câu, nơi đáy mắt hiện hữu sự nghiêm túc tuyệt đối:

“Cô ấy chưa từng thuộc về cậu! Vậy nên cơ hội cho chúng ta đều bằng nhau!”

Nguyên Quang im lặng cụp mắt, Sở Vận Hoa cũng không cần chờ đợi phản ứng của cậu ta liền cứ thế dứt khoát rời đi.

“Cậu yêu cô ấy… bắt đầu từ khi nào?”

Nguyên Quang khô khốc lên tiếng, khiến bước chân của Sở Vận Hoa vô thức chậm lại.

Người bạn này đang nghĩ gì, Sở Vận Hoa vô cùng tường tận. Thăm dò anh, e rằng lần này phải quang minh chính đại nói cho cậu ta biết thôi!

“Từ những tháng ngày chúng ta vẫn còn ngồi chung bàn!”

oOo

Buổi tối, đoàn bọn họ dành thời gian thư giãn tại quầy bar nổi tiếng đẳng cấp của Resort. Trong không gian tựa như một cung điện diễm lệ, nguy nga , dưới ánh đèn vàng ấm áp, tất cả như chìm đắm trong giọng hát tuyệt vời của anh chàng ca sĩ nổi tiếng được kỳ công mời đến.

Phùng Cẩn Mai trơ mắt nhìn Sở Vận Hoa ngồi cùng một, hai người bạn ở phía trước, lúc này anh đang nhàn nhã nâng ly rượu sóng sánh lên rồi nhấp từng ngụm nhỏ.

Rõ ràng người luôn ở ngay trong tầm mắt thế nhưng Phùng Cẩn Mai lại chẳng dám đến gần. Lần trước anh đã quyết tuyệt như vậy, hiện tại còn dùng thái độ rõ ràng để cảnh cáo cô. Tựa như nếu Phùng Cẩn Mai dám liều lĩnh lại gần một bước, ánh mắt sắc như dao kia sẽ ngay lập tức chém chết cô ta vậy.

Cô bạn Linh Lan kia thỉnh thoảng lại hiếu kỳ hỏi tới chuyện yêu đương với Sở Vận Hoa, Phùng Cẩn Mai chỉ cần lựa lời “diễn” một chút là có thể đối phó thành công, biến bản thân thành nàng công chúa luôn được bạn trai nâng niu, tôn trọng.

Ngoài mặt là vậy, thế nhưng càng nói, móng tay sắc nhọn lại cứ thế cắm sâu vào lòng bàn tay cô ta, đau đến nhức nhối.

Sở Vận Hoa cúi xuống nhìn tin nhắn điện thoại đã gửi đi được gần mười phút nhưng chưa hề có dấu hiệu hồi âm. Anh khẽ nhíu mày, làm như vô tình phóng ánh mắt về phía một chiếc bàn nằm ở vị trí khá kín đáo.

Giản Yên vẫn đang cùng mấy người bạn trò chuyện vô cùng vui vẻ, chẳng biết là đã đọc tin nhắn của anh chưa? Hay là cô xem qua rồi nhưng không thèm để ý.

Sở Vận Hoa nghĩ tới điều này liền lập tức đứng dậy. Anh tiến về phía quầy bar, kêu phục vụ đưa cho mình một cây bút cùng mảnh giấy.

Hí hoáy viết thật nhanh vài từ, anh gấp giấy lại rồi đưa cho cậu bé phục vụ, còn bí mật dặn dò thêm vài điều gì đó.

Cậu bé nhận được lệnh liền gấp gáp chạy đến bàn của Giản Yên, lễ phép cúi chào:

“Em chào các chị! Em muốn tìm chị Giản Yên ạ!”

“Là tôi! Có chuyện gì sao?” Trước ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người, Giản Yên cũng ngờ vực trả lời.

Cậu thanh niên kia “Vâng” một tiếng rồi khéo léo tiến tới gần Giản Yên, cúi thấp xuống ghé vào tai cô, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy thì thầm vài từ.

Giản Yên từ bất ngờ dần dần chuyển sang ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng gì thì một mẩu giấy đã nhanh chóng được nhét vào tay cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom