• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hello! Tiểu Thư Mặt Than (1 Viewer)

  • Chương 34

Editor: Cookie Oh



“Có cái gì kỳ lạ đâu chứ?” Chu Vũ Khiết không nhịn được nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, “Điều duy nhất khoa học trên thế giới không thể đo lường và giải thích được chính là tình yêu, duyên phận đến, nước chảy thành sông tự nhiên sẽ ở bên nhau chứ sao.”



Nước chảy thành sông... Trước kia Chu Vũ Khiết luôn thích dùng những từ này để miêu tả lý tưởng của cô ấy về tình yêu và hôn nhân, bây giờ cô ấy đã ở bên Thẩm Thành Lượng, tất cả đều thuận lợi phát triển theo hướng tốt nhất, mà cô và Tiết Thiệu Luân, cái tên lưu manh đó thỉnh thoảng cũng có lúc như vậy.



Có lẽ ý thức được mình giở trò lưu manh đùa giỡn quá mức đã để lại bóng ma tâm lí trong lòng Chu Hải Mạn, anh đã không dưới một lần dùng hành động thực tế chứng minh anh thích cô và luôn chung tình với cô, mỗi ngày đưa đón, còn có một bó hoa hồng đã khiến mấy cô nàng háo sắc trong phòng luật sư ganh tỵ chết rồi.



Trước kia, khi đi cùng Lã Thượng Khôn, cô cảm thấy hai người sống chung sẽ rất kỳ cục, tiến triển cũng rất chậm, nhưng khi Tiết Thiệu Luân đến đây, quả thực còn nhanh hơn cả tên lửa, muốn phát triển bao nhiêu thì phát triển bấy nhiêu, Chu Hải Mạn cũng không muốn giả bộ nên cô đã chính thức chấp nhận Tiết Thiệu Luân ngay sau khi nghe anh nói xong.



Hôm đó, anh đưa cô về nhà, khi cô định xuống xe thì bị anh kéo lại, lúc đó anh giống như một đứa trẻ vậy, lôi kéo tay cô, chỉ cười không nói gì, Chu Hải Mạn nhìn anh cười đến da đầu run lên, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh đang cười gì vậy?”



Mà người kia lại cười ngu ngốc rực rỡ hơn, “Chu Hải Mạn, anh cảm thấy rất vui, giống như đang nằm mơ vậy.”



= =, Chu Hải Mạn đỡ trán, lúc ấy cô cảm động đến mức vươn tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt Tiết Thiệu Luân, dỗ anh, “Em trai ngoan, chị mua kẹo cho em.”



Nhưng tên lưu manh đó càng nói chuyện lại càng kích động, đến cuối cùng Chu Hải Mạn quả thực cho anh một viên đường...



Anh nhìn cô, gương mặt ẩn dưới ánh đèn dìu dịu càng mê hoặc lòng người, ngón tay thon dài nắm nhẹ cổ tay của cô, chân thành thâm tình nói tiếp: “Mấy ngày vừa qua anh luôn muốn nói cho em biết, anh rất vui vẻ mà anh vui là vì em, Chu Hải Mạn, em có biết em quan trọng với anh nhường nào không? Mặc kệ em có biết hay không, anh cũng muốn nói cho em biết, vì em mà anh có được vui vẻ, hạnh phúc trước nay chưa từng có.”



Ách, nói thật, Chu Hải Mạn bị choáng rồi, đây là lần đầu tiên có người nắm tay cô nói cho cô biết, cô rất quan trọng với anh, cô lại có ảnh hưởng thần kỳ như vậy, chỉ cần ở bên cạnh anh là có thể khiến anh vui vẻ. Một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua nội tâm của cô, người nắm tay cô chính là người cô thích, giờ phút này chính cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.



“Anh biết em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, anh cũng biết điều em mong muốn nhất là một cuộc sống bình thường, hạnh phúc, khi nghe em hát bài hát đó anh đã biết, em chỉ cần cuộc sống giản dị, anh hy vọng anh sẽ có được vinh hạnh mang lại những hạnh phúc giản dị đó cho em, Hải Mạn, mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng rất cảm kích, em biết không? Mỗi giây mỗi phút được ở bên cạnh em anh đều rất hạnh phúc, cho nên anh cảm kích ông trời đã cho anh gặp em, anh bảo đảm với em, anh nhất định sẽ quý trọng thật tốt hiện tại và tương lai của chúng ta, vì vậy, em an tâm giao chính mình cho anh được không?”



Anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt giống như ngôi sao giữa màn đêm, sáng ngời mê người, Chu Hải Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông chân thành thích cô, bỗng nhiên cảm thấy xúc động muốn khóc nhưng vẫn mạnh miệng sẵng giọng: “Không phát hiện ra nha, anh lại có thể giả bộ được như vậy.”



Sau đó, người nào đó nắm tay cô thật chặt, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá, “Vậy anh trực tiếp một chút...”



“Ưm...” Một giây kế tiếp, Chu Hải Mạn liền bị Tiết Thiệu Luân kéo vào trong lòng, hơn nữa đôi môi rất nhanh bị anh che phủ, đôi môi anh rất mềm mại, nhẹ nhàng chà xát môi cô, vươn đầu lưỡi liếm láp khóe môi cô, tê tê, tô tô, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này, giống như có dòng điện chạy qua tim, rồi lan ra khắp tứ chi, Chu Hải Mạn ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn anh chỉ thấy Tiết Thiệu Luân nheo mắt lại cười gian trá.



“Ưhm...” Đầu lưỡi anh mở miệng của cô, dò xét đi vào rồi không ngừng khuấy động ở trong miệng cô, hơn nữa khiến Chu Hải Mạn mê muội, đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, không ngừng mút lấy khiến cô thiếu dưỡng khí nhưng dường như anh cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay nóng bỏng ở bên eo cô nắm lại thật chặt, cái tay khác ở phía sau lưng của cô dùng sức chà xát, giống như muốn cùng cô hòa vào làm thể, đem cô ăn vào trong bụng.



Cuối cùng hôn đến mức Chu Hải Mạn hít thở không thông anh mới buông cô ra, đôi mắt to ngập nước của Chu Hải Mạn nhìn chằm chằm vào anh, bụng dưới Tiết Thiệu Luân không khỏi căng thẳng, yết hầu chuyển động mấy lần, cúi xuống cắn vào vành tai nhỏ của cô, “Chu Hải Mạn, em quyến rũ anh...”



Mẹ nó, cô chưa từng gặp một tên lưu manh vô liêm sỉ như vậy, Chu Hải Mạn không muốn đối diện với đôi mắt trắng dã của anh.



“Hắc hắc hắc, như vậy còn là giả bộ nữa không?”



Chu Hải Mạn hất cái tay của Tiết Thiệu Luân đang làm loạn trên người cô ra, ghét nói: “Anh mà làm loạn giở trò lưu manh nữa tôi sẽ cắn lưỡi anh đó.”



Sau khi nói xong Chu Hải Mạn liền hối hận, cách trừng phạt này có phải nặng quá không? Vậy mà người bị đe dọa Tiết Thiệu Luân kia lại cười tít mắt tiến gần cô hơn, chạm nhẹ vào môi mình, “Cắn đi cắn đi...”



Chu Hải Mạn không đếm xỉa đến anh, quay đầu ngắm đèn đường ngoài cửa xe, người nào đó vẫn dính trên người cô, phun khí nóng ở bên tai cô nói: “Chu Hải Mạn, anh thích em, anh thích em, anh thích em.”



“Anh bị thần kinh à?”



“Anh không phải bệnh thần kinh.” Tiết Thiệu Luân đột nhiên dùng hai tay ôm lấy mặt của Chu Hải Mạn để cô quay sang nhìn anh, Chu Hải Mạn nhíu mày, không biết anh lại giở trò gì, anh hôn một cái lên trán cô, nói từng chữ một, “Chu Hải Mạn, anh thích em cho nên anh nhất định phải nói cho em biết.”



Ách, nhớ tới người đàn ông này, khóe miệng Chu Hải Mạn hiện lên một nụ cười thỏa mãn, nhưng loại người lưu manh như anh luôn lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi của cô, đây chính là nước chảy thành sông sao? Rõ ràng nước còn chưa chảy mà.



Chu Vũ Khiết nhìn dáng vẻ mất hồn của cô, đưa năm ngón tay quơ quơ trước mặt cô, “Này, hồi hồn đi..., không phải hôm nay cháu muốn ra ngoài sao? Tại sao còn chưa đi?”



= =, Chu Hải Mạn nhíu mày, vô cùng bất mãn, “Cô à, cô đừng có dáng vẻ đó nữa, cháu không muốn tức giận đâu.”



“Mạn Mạn ngoan, anh Thẩm muốn qua đây, cháu nhẫn tâm phá hoại thế giới riêng của hai bọn cô sao? Hơn nữa, nếu có một số động tác không phù hợp sẽ ảnh hưởng lớn đến quá trình trưởng thành của cháu đó!” Chu Vũ Khiết híp mắt vuốt mái tóc ngắn của cô, “Cho nên, cháu mau đi đi, chắc Tiết Thiệu Luân cũng đang chờ rất sốt ruột.”



Chu Hải Mạn cố nén những lời kích động, cuối cùng chỉ có thể run run nói ra một câu, “Cô à, cô thật là già rồi mà không nên nết.”



“Còn vong ân bội nghĩa, trước kia có cháu và Tiết Thiệu Luân làm hai bóng đèn cô và Thẩm Thành Lượng mới tiến tới với nhau, bây giờ đã xong rồi thì vội vã đuổi kỳ đà cản mũi là cháu đây ra ngoài.”



Chu Vũ Khiết suy nghĩ một lát, cảm thấy cô nói cũng có lí, vì vậy thành tâm cảm ơn cô, “Thật sự cảm ơn cháu, Mạn Mạn, còn Tiết Thiệu Luân thì thôi đi, cô không cầm phải cảm ơn anh ta, anh ta còn phải cảm ơn cô đấy.”



“Cô có ý gì?” Chu Hải Mạn nghe xong chẳng hiểu gì cả, “Các người còn làm chuyện gì lén lút sau lưng cháu?”



Chu Vũ Khiết lập tức lấy tay bịt miệng, cười tủm tỉm nói: “Không có gì, cô chỉ thuận miệng nói ra thôi.”



Nếu để luật sư Chu luôn cương trực công chính biết cô bị người cô ruột này bán đi, không phải sẽ náo loạn trên tòa án sao? Chu Vũ Khiết xoa ngực tự trấn an mình, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.



********************



Khi Chu Hải Mạn đến cửa nhà Tiết Thiệu Luân, tay còn chưa chạm vào chuông cửa, chủ nhân căn nhà như có tâm linh tương thông với cô, cửa đã mở ra, Tiết Thiệu Luân mặc quần áo ở nhà, dựa vào cửa, cười tủm tỉm nói: “Anh chờ em đã lâu.”



Một khắc đó, Chu Hải Mạn cảm thấy như đã đi vào hang sói, cái gì gọi là anh chờ em đã lâu???



Không để ý vẻ mặt ý cười không rõ của anh, Chu Hải Mạn giẫm giày cao gót bước vào, “Manhattan đâu rồi?”



Sáng sớm anh đã gọi điện thoại cho cô nói Manhattan không chịu ăn uống gì khiến anh rất lo lắng, Chu Hải Mạn nhất định phải đến xem, lúc đó Chu Hải Mạn rất sốt ruột, chưa kịp nhận ra lời anh nói là thật hay giả đã đồng ý đến.



Tiết Thiệu Luân ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, “So với Manhattan, anh còn nhớ em hơn.” Miệng không đàng hoàng hôn chiếc cổ trắng nõn của cô, hơi thở ấm nóng phả vào ngực cô, “Chu Hải Mạn, em thật không công bằng.”



= =, Ngay cả Manhattan cũng ganh tị, Chu Hải Mạn thực sự phục anh rồi, vuốt ve cánh tay của anh đang ôm eo cô, Chu Hải Mạn xoay người lại vỗ mặt của anh nói: “Anh Tiết, anh phải ngoan, Manhattan bị bệnh cho nên em mới quan tâm nó.”



Mắt Tiết Thiệu Luân sáng lên, hôn lên tay cô một cái, cười nói: “Em vừa mới gọi anh thế nào?”



Cô mới gọi anh thế nào? Chu Hải Mạn nhíu mày, anh Tiết? Một người luôn giả vờ nghiêm chỉnh như Chu Hải Mạn lại bị người ta lột bỏ mặt lạ, hai má hơi nóng lên, “Thế nào? Không thích em gọi anh như vậy sao?” (Ở đây theo nguyên gốc thì thân mật hơn.)



Thích! Thích muốn chết! Cô gọi vậy trong lòng anh bỗng ngứa ngáy, Tiết Thiệu Luân cầm tay cô, cười cực kỳ thô tục, “Gọi một lần nữa cho anh nghe.”



Chu Hải Mạn hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, bảo cô gọi thì cô sẽ gọi sao? Cũng quá coi thường Chu Hải Mạn cô rồi.



Nhưng bị Tiết Thiệu Luân chọc ghẹo lại nhìn dáng vẻ làm nũng của anh khiến trong lòng cô thật ngứa ngáy, không nhịn được, “Gọi một tiếng nữa hả?”



Vừa nãy là tự nhiên gọi ra, bây giờ làm sao cho anh hưởng lợi nữa, hơn nữa chuyện này cũng rất xấu hổ, vì vậy nét mặt cô không chút thay đổi nhìn Tiết Thiệu Luân, “Meo meo~~~”



Tiết Thiệu Luân dang hai tay ôm cô vào lòng một lầm nữa, cười đến mức vùi đầu vào cổ cô, cả người run rẩy, phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều nhưng rất khó gặp được người phụ nữ thú vị như cô, lúc này trong lòng Tiết Thiệu Luân dâng lên thứ cảm xúc vô cùng cảm kích, anh gặp được cô, còn bắt được nữa, anh có tài đức gì chứ, thật may mắn!



“Rốt cuộc Manhattan thế nào rồi? Hay anh thử gọi bác sĩ kiểm tra cho nó?”



“Nó vừa mới ăn nó, ngủ rồi.” Tiết Thiệu Luân hôn vùng da thịt trắng nõn phía sau tai cô, tay đang ở bên eo cô cũng chậm rãi tiến lên trên, “Anh nghĩ nó đã không sao rồi.”



“Tiết Thiệu Luân, tay anh đang để ở đâu vậy hả?” Chu Hải Mạn bị anh hôn nên hơi thở có chút hỗn loạn nhưng tia lý trí cuối cùng vẫn còn.



“Mạn Mạn...” Anh như không nghe thấy gì cả, nỉ non tên cô, dính vào cô càng ngày càng gần, “Anh rất nhớ em.”



Chu Hải Mạn giật mình một cái, vật cứng đang ở bên mông cô là cái gì vậy? Quả nhiên Manhattan chỉ là ngụy trang, mục đích chính anh hẹn cô đến nhà bây giờ đã lộ rõ bản tính lưu manh rồi!



Meo meo~~~~~~~~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom