Có ai hóng không~~~
“Cô ơi----” Cuối cùng Chu Hải Mạn đã ngăn được Chu Vũ Khiết lại khi tay cô chỉcách Thẩm Thành Lượng 1 cm, “Là cháu đưa anh Thẩm về nhà đấy!!”
Tiếng hét của Chu Vũ Khiết cuối cùng cũng ngừng lại, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, Thẩm Thành Lượng dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, toàn thân bỗng tỉnh táo lại, hoàn toàn tỉnh rượu rồi, ặc, độ lớn nhỏ, phong cách, cách bài trí của căn phòng này, quả thực không giống với nhà anh. Lại nhìn đến Chu Vũ Khiết, người vừa nãy túm đánh Thẩm Thành Lượng như tên đánh một tên sắc lang, cũng là quay đầu mạnh, chớp chớp mắt nhìn Chu Hải Mạn, “Cháu nói gì?”
“Mọi người hôm qua không phải uống say hay sao? Cô, anh Thẩm và Tiết Thiệu Luân, cháu không biết họ sống ở đâu, liền đưa họ về cùng, là Lã Thượng Quân đón mọi người về, không tin, cô có thể hỏi anh ấy.”
Lúc này Chu Vũ Khiết mới để ý tới sự tồn tại của một người xa lạ nữa cũng đang ở trong phòng, Lã Thượng Quân cười chào hỏi cô một câu, chứng minh những gì Chu Hải Mạn nói không hề sai.
“Cô à, cô nhớ lại chưa?”
Hôm qua, hình như là mừng sinh nhật cho Thẩm Thành Lượng, cho nên mọi người uống rất nhiều rượu, cuối cùng xảy ra chuyện gì, cô đã quên hết rồi, lắc lắc cái đầu đến giờ vẫn còn nặng trịch, cô thực sự đã uống say rồi, Thẩm Thành Lượng cũng bị cô chuốc không ít rượu, bốn người còn cùng hát KTV nữa cơ---- Thật hỗn loạn, Chu Vũ Khiết vô lực nhìn Chu Hải Mạn, nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc vội vàng lao vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên hét lớn: “Chu Hải Mạn, cháu ngốc hả, sao có thể tùy tiện đưa người lạ về nhà hả? Nguy hiểm lắm cháu biết không, hai người đàn ông cho dù vứt ở ngoài đường thì cũng chẳng có chuyện gì đâu, cháu nổi lên lòng nhân từ gì chứ, giả làm thánh mẫu môn phái nào thế hả?? Cô thấy não cháu úng nước rồi, cố tình chọc cô tức giận đây mà...”
= =, Chu Hải Mạn nhìn cô mình giống như chiếc súng máy đang tiến hành quá trình ngắm bắn vô tình với mình, cô có biết hay không, dáng vẻ của cô bây giờ giống hệt những gì Thẩm Thành Lượng hình dung, giống như một người đàn bà chanh chua vậy. Tóc tai hỗn loạn, lớp trang điểm không còn nữa, quần áo nhăn nhúm đến không còn hình dáng gì nữa, may mà, khụ---- không có đi hết.
Ngay lúc Chu Vũ Khiết mắng đến mệt rồi, muốn vỗ mông rời đi, cũng với một tiếng mở cửa, một người đàn ông tuấn tú đầu tóc bù xù vừa ngáp vừa bước ra ngoài, quần chúng không khỏi đặt hết tầm mắt trên người anh ta.
Mục đích của người đàn ông rất rõ ràng, dụi dụi mắt đi về phía nhà vệ sinh, lúc nhìn thấy đám người Thẩm Thành Lượng, lại còn rất tự nhiên vẫy vẫy tay với họ, “Chào buổi sáng----”
Đột nhiên, người đàn ông ý thức được điều gì đó, ánh mắt dừng vài giây trên người Chu Hải Mạn và Chu Vũ Khiết, sau đó nhanh chóng túm chặt cổ áo sơ mi của mình, kinh sợ nói: “Hai người---- sao hai người lại ở đây?”
“Phụt----” Chu Hải Mạn cười cười, bỗng nhiên vội vàng xoay người, “Tôi phải đi làm đây, còn không đi nữa thì muộn mất----”
Lã Thượng Quân cầm chìa khóa trên sofa lên, “Anh đưa em đi----”
Tiết Thiệu Luân cau mày nhìn Lã Thượng Quân, chỉ thấy anh ta quần áo chỉnh tề, lại nhìn lại mình, giống như Thẩm Thành Lượng, quần áo dán lên người như món rau mặn phơi khô nhăn nhúm, “Này, anh họ, chuyện gì thế này?”
đọc truyện Với //truyencuatui.net
/Chu Vũ Khiết lườm hai người họ một cái, cao ngạo đi về phòng mình, “Trước khi tôi ra, hai người tốt nhất nên biến mất khỏi đây!!!”
Hết hồn! Còn chưa đợi Tiết Thiệu Luân phản ứng lại, Thẩm Thành Lượng đã kéo anh ra khỏi phòng, “A, anh họ à, em muốn đi vệ sinh!”
***************
“Ha ha----” Cho đến khi ngồi vào trong xe, Chu Hải Mạn vẫn cảm thấy cục diện hỗn loạn của buổi sáng rất thú vị, đặc biệt là Tiết Thiệu Luân, đầu tóc rối bời, thường ngày anh ta giống như một tên lưu manh, thấy mĩ nữ là mắt sáng lên, không ngờ vẫn còn chút ý thức giữ mình, lại còn biết che cổ áo nữa chứ, chỉ là màu da lúa mạch của anh ta, xem ra quả thực--- Chu Hải Mạn càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cũng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lã Thượng Quân nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Tình Hình sáng nay còn hỗn loạn hơn hôm qua, chẳng lẽ em còn cười được.”
Chu Hải Mạn nghĩ tới tối qua, mặc dù lúc đó có ba con quỷ say, chỉ có hai người họ tỉnh táo, nhưng quỷ say thì có ý thức gì đâu, mà sáng nay, mấy người còn say lờ mờ lại đụng phải nhau, thú vị lắm chứ.
“Em thấy thú vị mà, đặc biệt là Tiết Thiệu Luân, động tác của anh ta, ha ha, thực sự rất buồn cười, anh không biết thường ngày anh ta tùy tiện thế nào đâu, lúc nào cũng là bộ dạng háo sắc, hơn nữa da mặt dày không ai địch nổi, người như anh ta mà cũng biết xấu hổ...”
Trên mặt Lã Thượng Quân vẫn là nụ cười, chậm rãi nói: “Nghe em nói như vậy, xem ra hai người rất thân thiết.”
“Đâu có, bọn em chỉ là----” Chu Hải Mạn vô thức nghĩ tới lời bày tỏ của Tiết Thiệu Luân khi say, giọng nói cũng có chút không tự nhiên, chỉ gặp qua vài lần mà thôi? Nhưng vì sao lần nào cô cũng nhắc tới anh ta rất tự nhiên, khi nói về anh ta lại luôn cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ?
“Chỉ là gì?” Xe dùng ở dưới lầu sở vụ luật sư, Lã Thượng Quân nghiêng đầu nhìn cô và hỏi.
Chu Hải Mạn cười có chút không tự nhiên, trả lời: “Chỉ là--- bạn, bạn rất bình thường.”
Lã Thượng Quân gật đầu, không nói gì.
Chu Hải Mạn chỉ cảm thấy lòng mình phiền loạn, thậm chí không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, liền vội vàng tháo dây an toàn, “Em đi lên đây, cảm ơn anh đã đưa em đi.”
“Hải Mạn---” Lã Thượng Quân bỗng nhiên giơ tay ra bắt lấy tay cô, “Buổi tối, anh đến đón em.”
...
Tiết Thiệu Luân, Lã Thượng Quân, Lã Thượng Quân, Tiết Thiệu Luân----- Buổi sáng, tên của hai người này cứ quay đi quay lại trong đầu Chu Hải Mạn như ABCD trong đề thi trắc nghiệm vậy, khi Lâm Hiểu Lê đi qua bàn làm việc của cô, cô đang thất thần nhìn cây xương rồng ở ban công.
“Này, chị Mạn----” Lâm Hiểu Lê giơ tay lắc lắc trước mặt cô, “Nghĩ gì thế, nhập tâm như vậy?”
Chu Hải Mạn thu lại tầm mắt, liếc Lâm Hiểu Lê một cái, “Chị đang nghĩ, bụng khi em mang thai cũng sẽ giống như cây xương rồng này, rất tròn----”
“Thôi đi!” Lâm Hiểu Lê cười cười đẩy đẩy vai cô, “Rất ít khi thấy bộ dạng này của chị, sao thế, băng mĩ nhân của chúng ta cũng bắt đầu tư xuân rồi à?”
= =, Cô tư xuân ở đâu? Cô đang cố gắng đuổi muỗi mà----
“Aiz, nói với chị, có phải là đang hẹ hò với anh đẹp trai thường đến sở luật sư đón em hay không?”
Không biết vì sao, Chu Hải Mạn lập tức phủ nhận, “Mới không có đâu----” Sau đó Chu Hải Mạn an ủi bản thân, cô chỉ là không muốn trở thành nhân vật để mọi người trong sở luật bàn tán lần nữa, vốn dĩ, những luật sư nhỏ mê trai kia chỉ là nhìn từ xa cũng đã bị Lã Thượng Quân làm cho điên đảo rồi, nếu như biết anh ấy là bạn trai của Chu Hải Mạn, không biết sẽ truyền thành bao nhiêu bản nữa----
Lâm Hiểu Lê thấy cô phủ nhận, lại không có ý từ bỏ, “Có phải là anh đẹp trai lần trước chúng ta gặp ở bệnh viện không?”
“Ai?” Chu Hải Mạn chau mày.
“Chính là người là em trêu là anh ta cũng đi khám thai đó!” Lâm Hiểu Lê dường như muốn đánh Chu Hải Mạn một trận.
= =, Chu Hải Mạn bất lực bĩu bĩu môi, “Con trai yêu quý của lão phật gia người cũng đã được sinh ra rồi, mà vẫn chưa quên chuyện đấy?”
“Kháo----” Lâm Hiểu Lê lườm cô một cái, “Chỉ cần là đẹp trai, chị đây từ trước tới nay đều gặp mà không quên, huống chi đó còn là một cực phẩm.”
Thấy cô không nói gì, Lâm Hiểu Lê tiến sát lại hỏi: “Không phải là anh ta thật chứ? Hai người tiến triển đến giai đoạn nào rồi? Nói với chị đi, chị tuyệt đốisẽ giữ bí mật!”
Chị á? Vẻ mặt Chu Hải Mạn “Em mà tin chị thì em không mang họ Chu”, trước đây cô bị Lâm Hiểu Lê bán đứng không ít, quen biết lâu như vậy, Chu Hải Mạn còn không biết tính nhiều chuyện của bọn họ, nhiều chuyện đến nỗi trở thành bản tính luôn, cô cũng lăn lộn trong giới luật sư vô ích rồi.
“Không phải!!!”
“Ai ya ya-----” Lâm Hiểu Lê làm động tác vắt óc suy nghĩ, “Vậy điều gì làm cho Chu đại mĩ nữ của chúng ta thất thần như vậy
Chu Hải Mạn nhìn cô một cái, như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngoắc ngoắc tay với Lâm Hiểu Lê, ý muốn cô lại gần một chút, “Chị Lâm, hỏi chị một vấn đề vô cùng bí mật, trước đây chị có đối tượng thầm mến nào không?”
“Có chứ----” Lâm Hiểu Lê trả lời không chút do dự, “Không chỉ có một đâu.”
= =, Chu Hải Mạn uể oải, “Thôi vậy----”
“Aiz, thôi cái gì, em nói rõ ràng đi Mạn Mạn, không phải là em yêu thầm ai đấy chứ? Ha ha ha----” Lâm Hiểu Lê bỗng nhiên chỉ vào Chu Hải Mạn rồi cười lớn, “sao em còn chơi trò của học sinh tiểu học vậy, yêu thầm, không phải chứ!”
Tiểu học?? = =, Chu Hải Mạn vô lực vẫy vẫy tay, “Không có, không có, em chỉ hỏi vậy thôi.”
Lâm Hiểu Lê vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Hải Mạn, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, chị Lâm đây chính là baidubaike* sống, nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận**.
(*) Trang mạng tìm kiếm của TQ, giống Google.
(**) Biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết không giữ lại chút gì
Chu Hải Mạn ngây người, đột nhiên cười, cô nghiêng đầu nghĩ một lát, mở miệng hỏi: “Người mà chị yêu thầm bây giờ là anh rể Lâm à?”
“Sao có thể chứ?! Lâm Hiểu Lê lắc lắc đầu, “Người chị yêu thầm là bạn tiểu học của chị, anh rể em là bạn đại học của chị, hai người không có chút liên quan nào hết, hơn nữa, là chồng chị yêu thầm chị, đến cuối cùng không khống chế được tình cảm sôi trào trong lòng, lạch bạch chạy đến bày tỏ với chị, chị yêu thầm anh ta? Xí---- Chị mà yêu thầm anh ta? Người như anh ta, nửa đêm con khóc đến rách cả họng, anh ta cũng làm như không nghe thấy, ngủ như lợn chết, chị phải đá thì anh ta mới chịu tỉnh dậy, không có một chút giác ngộ làm bố nào, phải để chị kéo tai của anh ta nói với anh ta rằng con cầm phải thay tã rồi, anh ta mới miễn cưỡng rời giường, chị nói cho em biết...”
Vừanhắc đến chồng, Lâm Hiểu Lê liền thao thao bất tuyệt nói không ngừng, đồng nghiệp trong sở luật đều biết, dạo này Lâm Hiểu Lê bị con dày vò đến suy nhược thần kinh, gặp ai cũng phải oán thán vài câu, đến nỗi mà những ai trong sở luật vừa kết hôn đều không dám muốn có con, chưa kết hôn thì trực tiếp dự định DINK (Double Income No Kids, không sinh con) ----
Chu Hải Mạn nghiêng nửa đầu nghe từng chữ của người đàn bà chanh khi chửi đổng nhảy ra từ miệng cô ấy, không khỏi cảm khái, hồi khi cô mới vào sở luật, Lâm Hiểu Lê vẫn chưa kết hôn, hai người giống như chị em tốt, có bao nhiêu là tiếng nói chung, quả nhiên là người làm mẹ khác với người chưa làm mẹ!
“Stop, ngừng----” Chu Hải Mạn lập tức làm một động tác tạm ngừng với Lâm Hiểu Lê người vẫn đang oán trách chồng chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, “Chị Lâm, hít thở sâu, hít thở sâu---- Đúng, chính là như thế, đúng hít thở sâu, nghe em nói, chúng ta đang thảo luận vấn đề yêu thầm, nghĩ mà xem, đối tượng mà chị từng yêu thầm, rất tốt phải không? Tình yêu thầm lặng đẹp đẽ, yêu thầm----”
“Yêu thầm----” Lâm Hiểu Lê liên tục hít thở sâu N lần cuối cùng kéo tư duy đã du hành đến vũ trụ của mình trở về.
Bình luận facebook