Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Thế Giới 3: Thần Y Khuynh Thành (14)
Minh Thù thừa dịp lúc tất cả mọi người nhìn lão tú bà lẳng lơ, lén lút rút bội kiếm của người ở bên cạnh, đánh về phía Tứ vương gia như một trận gió.
Thực lực Tứ vương gia không kém, nhận thấy nguy cơ, lập tức vươn tay xuất ra linh lực, ngăn cản bội kiếm.
Bội kiếm chém vào lá chắn linh lực không nhìn thấy, lóe lên vài tia lửa, mọi người đều lui về phía sau như con thú nhỏ hoảng sợ, nhường chỗ cho chiến trường.
Minh Thù kéo bội kiếm trượt xuống, lóe ra tia lửa chói mắt trên lá chắn linh lực.
Tứ vương gia chỉ cảm thấy, bội kiếm đặt trước mặt mình như nặng ngàn cân, chỉ cần sơ sẩy một cái lá chắn linh lực sẽ vỡ nát, bội kiếm ngàn cân chém vào người mình khiến hắn vỡ thành hai mảnh.
Nữ nhân này sao lại có khí lực lớn như vậy?
Kỳ lạ hơn chính là hắn lại nhìn không thấu thực lực của nàng.
"Ầm..."
"Phịch!"
Tứ vương gia không thể không lấy vũ khí của mình ra đánh với Minh Thù, vũ khí của hắn là linh khí cao cấp, thứ Minh Thù cầm trong tay chỉ là bội kiếm thông thường, nhưng giao chiến với hắn lại không rơi xuống Hạ Phong.
"Keng..."
Bội kiếm và vũ khí của Tứ vương gia va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Minh Thù kéo bội kiếm trượt ra sau, không biết tại sao cổ tay Tứ vương gia tê rần, vũ khí rớt xuống, bị bội kiếm đánh bay ra ngoài. Tứ vương gia kinh ngạc, đã không kịp lấy tay xuất ra linh lực, khó khăn lắm mới ngăn cản được bội kiếm, thân thể bị lực quen thuộc đụng phải văng ra ngoài.
Bội kiếm chỉ là kiếm thông thường nhưng trong mắt bọn họ, bội kiếm giống như có một tầng ánh sáng, lợi hại đến không chịu được.
Ngay cả chủ nhân bội kiếm cũng ngây ngẩn, kiếm của hắn lợi hại như vậy sao.
Minh Thù dùng tư thế, sét đánh không kịp che tai khống chế Tứ vương gia, ấn hắn trên mặt đất:
"Tốt nhất là các ngươi đừng cử động, đao kiếm không có mắt, tổn hại chỗ nào của Vương gia các ngươi thì rất khó coi đó."
Giọng nói của Minh Thù thành công, làm người xung quanh đứng cứng ngắc tại chỗ.
Nàng lắc tóc mái, cúi người xuống, chống tay lên đầu gối, tư thế mạnh mẽ như cầm đầu thổ phỉ, tiến vào thôn càn quét. Gương mặt không trang điểm phấn son, khóa giữ đôi mắt của Tứ vương gia, nàng dùng bội kiếm vỗ vỗ mặt Tứ vương gia:
"Có phải là ngươi xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản không?"
Tứ vương gia hoàn toàn không thể động đậy, linh lực không thể sử dụng.
"Không phải."
Tứ vương gia phủ nhận: "Chức Phách cô nương tập kích thành viên hoàng thất, cô đang tuyên chiến với hoàng thất chúng ta sao?"
Nụ cười Minh Thù càng sâu.
Tuyên chiến cái đầu ngươi.
Tứ vương gia có cảm giác da đầu tê dại, như rất nhiều năm trước hắn phạm sai lầm, bị phụ hoàng nhốt vào phòng tối, dường như sinh sôi ra quái vật gì đáng sợ, cắn nuốt hắn trong bóng tối.
Nữ nhân này muốn làm gì...
Tứ vương gia và quần chúng vây xem, rất nhanh liền biết Minh Thù muốn làm gì.
Đánh Bạch Yên Nhiên còn chưa đủ, nàng còn muốn đánh Tứ vương gia.
"Có phải là ngươi xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản không?"
"Không... Phải."
Minh Thù đánh một trận liền hỏi một câu, sau khi nghe xong đáp án phủ nhận, tiếp tục đánh.
Tứ vương gia có khi nào bị đánh như thế đâu, cho dù trước mặt Phượng Thành, hắn cũng chưa từng thê thảm như vậy.
"Lưu Phong... Bây giờ chúng ta kéo tiểu thư sẽ bị đánh chứ?"
Hai tay Hồi Tuyết nắm chặt, khó khăn hỏi Lưu Phong đứng bên cạnh, như bức tượng điêu khắc.
Mặt Lưu Phong tê liệt, trên mặt không hề có gợn sóng:
"Sẽ."
Hồi Tuyết khóc không ra nước mắt, nói tới tham gia yến hội, vì sao bữa tiệc còn chưa bắt đầu, tiểu thư đã đánh hai người. Bạch Yên Nhiên thì bỏ đi, đó là nàng ta đáng đời.
Nhưng còn Tứ vương gia...
Tiểu thư nói hắn xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản, có chứng cứ hay không? Không có chứng cứ, cứ như vậy đánh người, bọn họ nhất định sẽ bị đuổi giết!
Tứ vương gia thực không muốn thừa nhận.
Nhưng hắn hoài nghi, mình bị đánh như thế sẽ bị đánh chết.
Mà người của hắn lại không ai dám tiến lên.
"Bắt nàng ấy cho ta!"
Giọng khàn khàn của Tứ vương gia rống giận với người bên kia:
"Các ngươi là người chết sao?"
Những tên ngu xuẩn này, hắn bị người ta đánh thành dáng vẻ này, vẫn cứ đứng một bên, nuôi bọn họ để làm gì!
Một tiếng quát lớn này của Tứ vương gia, giống như làm những người kia giật mình tỉnh giấc, đều cầm vũ khí tiến lên.
Hồi Tuyết và Lưu Phong cũng đồng thời nhập cuộc, hỗn chiến vừa dịu xuống lại bắt đầu nổ ra.
Dường như khí lực Minh Thù vô hạn, hơn nữa tốc độ của nàng cũng rất nhanh, ai cũng không làm gì được nàng, một vòng người ngã xuống, một vòng khác tiến lên, chưa từng có ai có thể đánh thắng nàng.
Thật là đói.
Tứ vương gia bị Minh Thù níu còn chưa kịp "lăn" ra vòng hỗn chiến, thì một đoản đao lạnh như băng đã đặt trên cổ hắn:
"Muốn đi đâu đấy?"
Tứ vương gia sợ hãi quay đầu, biểu hiện trên mặt cực kỳ phong phú, rõ ràng vừa rồi nàng ta bị vây bên kia, tại sao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn?
Vì! Sao! Chứ!
"Nào, Tứ vương gia, làm phiền phối hợp một chút."
Phối hợp cái gì?
Tứ vương gia nhìn đao trên cổ mình, ánh mắt đảo qua xung quanh, nỗ lực phản kháng, nhưng Minh Thù có thể dễ dàng bắt hắn lại một lần nữa.
Lúc này, Tứ vương gia nhìn nữ nhân đối diện, trên mặt nữ nhân có ba phần ý cười, thấy thế nào cũng là chế giễu.
Tứ vương gia vì mạng nhỏ nên đành phải phối hợp với Minh Thù.
"Này."
Minh Thù bắt giữ Tứ vương gia, hét lên một tiếng với những người ở đằng xa:
"Dừng tay, bằng không ta sẽ biểu diễn tạp kĩ đầu phân thân."
Tạp kĩ đầu phân thân?
Đó không phải là...
Con mẹ gì thế!
Mọi người bị ép dừng lại, nhìn chằm chằm Minh Thù.
Lưu Phong và Hồi Tuyết nhanh chóng trở lại bên người Minh Thù, đứng một trái một phải.
Hiện trường giống như hiện trường hôn lễ, đột nhiên xuất hiện một nam nhân cướp tân nương, tên cướp lại là tân lang, bầu không khí ấy thật khó xử và không thể nghĩ đến.
Ngay cả tú bà xem cuộc vui đều thay đổi tư thế thoải mái hơn, dù bận vẫn ung dung chờ đón tuồng hay.
Minh Thù mạnh mẽ ấn Tứ vương gia đang tức nghẹn ngồi xuống, sau khi để nàng dễ dàng chống thân thể hơn, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Lưu Phong:
"Lưu Phong, đi mua chút đồ ăn về cho ta."
Tay cầm vũ khí của Lưu Phong run lên, vừa rồi là hắn nghe lầm sao?
Hồi Tuyết tuyệt vọng, không đành lòng nhìn thẳng, ngươi không nghe lầm, tiểu thư chính là bảo ngươi đi mua đồ ăn.
Mười ngàn vẻ mặt của mọi người ngây ra.
Tình huống gì vậy?
Đang đánh ngon lành, tại sao muốn ăn?
Có thể có chút tinh thần chiến đấu không?
Có thể tôn trọng bọn họ một chút không?
Tứ vương gia bị Minh Thù bắt giữ, những người còn lại lúc này cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể than thở điên cuồng trong lòng.
Lưu Phong sẽ không phản bác mệnh lệnh của Minh Thù, nhanh chóng đi mua một đống đồ ăn quay về, nếu như không phải điều kiện không cho phép, hắn thậm chí có thể biểu diễn nướng heo, dê nguyên con ở tại chỗ.
Minh Thù bị một vòng người bao vây, vẫn có thể thong dong bình tĩnh như cũ đoan trang nhã nhặn. Số lượng người xem thèm ăn tăng lên, hận không thể qua đó ăn cùng nàng.
Trên chiến trường lan tỏa mùi thịt.
Đây có lẽ là chuyện quái dị nhất, mà bọn họ trải qua trong năm nay.
Minh Thù cứ ăn xong đồ ăn như vậy, trước mặt bàn dân thiên hạ.
Minh Thù sống lại tràn đầy sức sống, không để cho quần chúng vây xem phản ứng kịp, kéo Tứ vương gia cho ăn thêm một trận đòn.
Quần chúng vây xem tiếp tục ngây ra.
Mẹ nó!
Nói đánh là đánh!
Không chơi như vậy mà.
"Nào, Tứ vương gia, nói ta biết, có phải là ngươi xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản không?"
Tứ vương gia che khuôn mặt tuấn tú của mình, trong lòng như núi cao sụp đổ, đập đến đầu hắn ngây ngất choáng váng:
"Bổn vương... Nghe không hiểu cô đang... A..."
Hai tay Tứ vương gia bị bắt chéo ra sau lưng, trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
"Có phải là ngươi làm hay không?"
"Ngươi..."
Tứ vương gia thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi, ngươi muốn, ngươi muốn vu oan giá họa?"
Ngay cả một chứng cứ nàng cũng không có, lại một mực chắc chắn là hắn làm, trong lòng Tứ vương gia vừa nghẹn uất vừa phẫn nộ, vẫn chưa có ai dám đối xử với hắn như thế!
Minh Thù lật hắn lại, đạp lên ngực hắn, bội kiếm đẩy y phục bên hông hắn ra, chỉ vào dấu vết nào đó ở bên hông:
"Hoa Phất La trong Tây Lăng thành chỉ có Tứ vương phủ có."
Tứ vương gia liếc mắt nhìn bên hông mình, chẳng biết từ khi nào dính phấn hoa. Thế nhưng:
"Vậy thì sao?"
Minh Thù hất cằm về phía Nhất Minh bên kia: "Rất không may, trên người hắn cũng có."
Tứ vương gia theo bản năng nhìn về phía Nhất Minh bên kia, Nhất Minh cúi đầu kiểm tra mình, tìm được phấn hoa Phất La trong tay áo, sắc mặt hắn liền tái nhợt.
Hoa Phất La là một loại hoa rất khó trồng, đến từ nước khác, cách Tây Lăng thành cả ngàn dặm. Có chút không cẩn thận, hoa này sẽ héo chết, chỉ cần đem hoa Phất La đến Tây Lăng thành sẽ tốn rất nhiều công sức.
Hơn nữa, hoa Phất La không có giá trị làm thuốc gì, bởi vậy tuy mọi người biết hoa Phất La cực kỳ đẹp, cũng sẽ không phí sức đi trồng nó.
Chỉ có Tứ vương gia thích thú, nuôi trồng hoa Phất La khó chiều này.
Ánh mắt sắc bén của Hồi Tuyết rơi vào trên người Nhất Minh, hắn càng như chim sợ cành cong, thân thể run rẩy liên tục, nắm tay áo thật chặt, không dám nói chuyện.
"Như vậy có thể chứng minh cái gì?"
Tứ vương gia khản cổ giải thích: "Dù cho trên người hắn có, cũng chỉ có thể chứng minh hắn đã từng tới Tứ vương phủ, cô có thể chứng minh bổn vương xúi giục hắn làm cái gì sao?"
Ánh mắt Minh Thù chuyển sang người Nhất Minh, mỉm cười:
"Theo ta được biết, mỗi khi một vị đệ tử gia nhập Tuyệt Hồn cốc sẽ dùng một vị thuốc. Thuốc này không màu không vị, có thể cường thân mạnh thể, nâng cao tu vi nhưng..."
Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu, dường như không hiểu Minh Thù đang nói cái gì.
Ngay cả Hồi Tuyết, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Nàng hoàn toàn không biết chuyện này...
Minh Thù dừng mấy giây, nói: "Nhưng đồng thời có chứa kịch độc, chỉ có cốc chủ mới biết cách giải độc. Mỗi tháng Tuyệt Hồn cốc sẽ cho các ngươi dùng đan dược, chính là giải dược. Ngươi cảm thấy kết cục ngươi tạo phản là gì?"
"Không..."
Tại sao có thể có chuyện như vậy, sao Tuyệt Hồn cốc lại cho đệ tử dùng vật như vậy?
Nhất Minh lắc đầu, hắn không tin.
"Bây giờ có phải ngươi cảm thấy cả người nóng lên, bụng dưới căng đau, ù ù lỗ tai..."
Giọng Minh thù nhẹ nhàng chậm rãi, còn mang theo nụ cười.
Sắc mặt Nhất Minh dần dần căng lên đến đỏ bừng, dường như cả người thực sự nóng lên, bụng dưới căng đau, bên tai không thể nghe âm thanh xung quanh, tất cả bệnh trạng đều giống như Minh Thù nói.
Lẽ nào đây là sự thật?
Tuyệt Hồn cốc có rất nhiều đệ tử bình thường không biết chuyện như bọn họ, mà mỗi tháng quả thật sẽ phát đan dược cho bọn họ, còn ra lệnh cưỡng chế phải dùng.
Nhất Minh càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra ròng ròng, hắn phịch một tiếng quỳ xuống, than thở khóc lóc:
"Cốc chủ, là Hoành Diên ép chúng tôi, đều là hắn ép buộc chúng tôi."
"Hoành Diên là ai?" Minh Thù quay đầu hỏi Hồi Tuyết.
Tên này nghe hơi quen tai.
Lười nghĩ, trực tiếp hỏi Hồi Tuyết sẽ dễ dàng hơn.
Hồi Tuyết lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói:
"Hoành Diên là đệ tử trong cốc, vào cốc cùng lượt với người. Hắn vốn có hy vọng trở thành đệ tử quan môn của lão cốc chủ. Sau này, lại có chút ngoài ý muốn, chưa được sự đồng ý của cốc chủ, Hoành Diên tự ý ra tay cứu người, dẫn đến người đó suýt chút nữa chết đi, nên mất đi tư cách này. Ba năm trước, Hoành Diên lại gặp rắc rối, bị cốc chủ... đuổi khỏi cốc, lúc đó người đang bế quan nên không biết việc này."
Minh Thù hiểu chuyện sau vài giây.
Cho nên, Hoành Diên này cảm thấy là nguyên chủ cướp đi thứ hắn vốn nên có, bây giờ muốn đoạt đồ của mình trở lại.
Đều là kịch bản cẩu huyết.
"Nói xem các ngươi muốn làm gì đây?"
Nhất Minh cảm thấy mình càng lúc càng khó chịu, không dám giấu giếm, nói ra tất cả chuyện mình biết.
Hoành Diên bí mật liên hệ với Tuyệt Hồn cốc, biết tin lão cốc chủ qua đời, cốc chủ tân nhiệm không ở trong cốc Hoành Diên lập tức triển khai kế hoạch của mình. Đầu tiên là thuyết phục một số người Tuyệt Hồn cốc, không thuyết phục được liền cưỡng ép dụ dỗ, nói chung chỉ cần có thể kéo người Tuyệt Hồn cốc về phe mình, Hoành Diên mặc kệ biện pháp gì cũng đều dùng.
Hoành Diên rời khỏi Tuyệt Hồn cốc ba năm, trở nên cực kỳ xa lạ, thậm chí có lúc bọn họ nghĩ, Hoành Diên không phải người.
Sau khi liên hệ người xong, Hoành Diên liên thủ với Tứ vương gia, cụ thể bọn họ làm gì thì Nhất Minh cũng không biết, bây giờ một bộ phận Tuyệt Hồn cốc đều nghe lệnh Tứ vương gia mà hành sự.
Hắn không ngờ sẽ gặp Minh Thù, càng không ngờ Minh thù sẽ không làm theo lẽ thường, ra tay trực tiếp như thế ở cung môn.
Càng không ngờ tới hơn nữa chính là toàn bộ đệ tử Tuyệt Hồn cốc, đều nằm trong sự khống chế của nàng...
"Hoành Diên ở đâu?"
Minh Thù cắt đứt phần tự thuật phía sau của Nhất Minh.
"Ta... Ta không biết."
Nhất Minh lắc đầu: "Ta thực sự không biết, mỗi khi có mệnh lệnh mới, đều là hắn liên lạc với chúng ta, chúng ta chỉ theo lệnh hành sự."
Minh Thù chống cằm, mày nhướng cao, liếc Tứ vương gia.
Nam nhân mà!
Không nằm ngoài sự tài phú, nữ nhân và quyền lực.
Bây giờ đế quân lớn tuổi, lại chậm chạp chưa định ra thái tử đương triều, mà mọi người đều biết Phượng Thành có hy vọng trở thành thái tử đương triều nhất, nên Tứ vương gia có chút tâm tư gì đó cũng không kỳ lạ.
Hoành Diên muốn Tuyệt Hồn cốc, Tứ vương gia muốn ngai vàng đế quân, nếu như hai người hợp tác...
Nói không chừng còn có dã tâm lớn hơn.
"Hắn là người Tuyệt Hồn cốc của ngươi."
Tứ vương gia cắn răng, mạnh mẽ phản bác: "Ngươi muốn hắn nói cái gì đương nhiên sẽ nói cái đó, ngươi vu oan ta rốt cuộc có mục đích gì?"
"Ta còn chưa nói chuyện, ngươi gấp cái gì, chột dạ à?"
Nụ cười Minh Thù có chút chói mắt.
"..."
Tứ vương gia nghẹn họng, ý hận sinh sôi trong lòng.
"Đế quân đến... "
Tiếng hô sắc nhọn phía sau vang lên, minh hoàng từ từ loan giá đến gần. Nam nhân mặc long bào, bị mọi người vây quanh đi vào trong, dáng người cao ngất, tuổi trên dưới 50, không thể nhìn ra chút tâm tư nào trên gương mặt uy nghiêm. Ngay cả khi người thấy Tứ vương gia bị Minh Thù đánh thành đầu heo, thần sắc cũng không chút nào gợn sóng, cả người lộ ra khí chất đế vương.
Tình cảnh này, đột nhiên giống như bị người ta kìm hãm chậm lại.
"Các ngươi làm loạn gì ở đây?"
Giọng đế quân vô cùng vang dội, đánh vỡ gông xiềng thời gian: "Các ngươi xem trong cung thành chỗ nào? Là nơi các ngươi chơi đùa sao?"
Ngày thọ thần yên ổn, lại có người cầm đầu gây sự ở cung môn, khiến cho tất cả mọi người đều tụ tập ở chỗ này, người chờ nửa ngày ở hậu diện cũng không có ai vào trong.
Lửa giận trong lòng đế quân có thể nói đã đạt đến cực hạn, nếu như không phải chú ý hình tượng của mình, đế quân có thể phải nổi bão ngay tại chỗ.
Thực lực Tứ vương gia không kém, nhận thấy nguy cơ, lập tức vươn tay xuất ra linh lực, ngăn cản bội kiếm.
Bội kiếm chém vào lá chắn linh lực không nhìn thấy, lóe lên vài tia lửa, mọi người đều lui về phía sau như con thú nhỏ hoảng sợ, nhường chỗ cho chiến trường.
Minh Thù kéo bội kiếm trượt xuống, lóe ra tia lửa chói mắt trên lá chắn linh lực.
Tứ vương gia chỉ cảm thấy, bội kiếm đặt trước mặt mình như nặng ngàn cân, chỉ cần sơ sẩy một cái lá chắn linh lực sẽ vỡ nát, bội kiếm ngàn cân chém vào người mình khiến hắn vỡ thành hai mảnh.
Nữ nhân này sao lại có khí lực lớn như vậy?
Kỳ lạ hơn chính là hắn lại nhìn không thấu thực lực của nàng.
"Ầm..."
"Phịch!"
Tứ vương gia không thể không lấy vũ khí của mình ra đánh với Minh Thù, vũ khí của hắn là linh khí cao cấp, thứ Minh Thù cầm trong tay chỉ là bội kiếm thông thường, nhưng giao chiến với hắn lại không rơi xuống Hạ Phong.
"Keng..."
Bội kiếm và vũ khí của Tứ vương gia va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Minh Thù kéo bội kiếm trượt ra sau, không biết tại sao cổ tay Tứ vương gia tê rần, vũ khí rớt xuống, bị bội kiếm đánh bay ra ngoài. Tứ vương gia kinh ngạc, đã không kịp lấy tay xuất ra linh lực, khó khăn lắm mới ngăn cản được bội kiếm, thân thể bị lực quen thuộc đụng phải văng ra ngoài.
Bội kiếm chỉ là kiếm thông thường nhưng trong mắt bọn họ, bội kiếm giống như có một tầng ánh sáng, lợi hại đến không chịu được.
Ngay cả chủ nhân bội kiếm cũng ngây ngẩn, kiếm của hắn lợi hại như vậy sao.
Minh Thù dùng tư thế, sét đánh không kịp che tai khống chế Tứ vương gia, ấn hắn trên mặt đất:
"Tốt nhất là các ngươi đừng cử động, đao kiếm không có mắt, tổn hại chỗ nào của Vương gia các ngươi thì rất khó coi đó."
Giọng nói của Minh Thù thành công, làm người xung quanh đứng cứng ngắc tại chỗ.
Nàng lắc tóc mái, cúi người xuống, chống tay lên đầu gối, tư thế mạnh mẽ như cầm đầu thổ phỉ, tiến vào thôn càn quét. Gương mặt không trang điểm phấn son, khóa giữ đôi mắt của Tứ vương gia, nàng dùng bội kiếm vỗ vỗ mặt Tứ vương gia:
"Có phải là ngươi xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản không?"
Tứ vương gia hoàn toàn không thể động đậy, linh lực không thể sử dụng.
"Không phải."
Tứ vương gia phủ nhận: "Chức Phách cô nương tập kích thành viên hoàng thất, cô đang tuyên chiến với hoàng thất chúng ta sao?"
Nụ cười Minh Thù càng sâu.
Tuyên chiến cái đầu ngươi.
Tứ vương gia có cảm giác da đầu tê dại, như rất nhiều năm trước hắn phạm sai lầm, bị phụ hoàng nhốt vào phòng tối, dường như sinh sôi ra quái vật gì đáng sợ, cắn nuốt hắn trong bóng tối.
Nữ nhân này muốn làm gì...
Tứ vương gia và quần chúng vây xem, rất nhanh liền biết Minh Thù muốn làm gì.
Đánh Bạch Yên Nhiên còn chưa đủ, nàng còn muốn đánh Tứ vương gia.
"Có phải là ngươi xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản không?"
"Không... Phải."
Minh Thù đánh một trận liền hỏi một câu, sau khi nghe xong đáp án phủ nhận, tiếp tục đánh.
Tứ vương gia có khi nào bị đánh như thế đâu, cho dù trước mặt Phượng Thành, hắn cũng chưa từng thê thảm như vậy.
"Lưu Phong... Bây giờ chúng ta kéo tiểu thư sẽ bị đánh chứ?"
Hai tay Hồi Tuyết nắm chặt, khó khăn hỏi Lưu Phong đứng bên cạnh, như bức tượng điêu khắc.
Mặt Lưu Phong tê liệt, trên mặt không hề có gợn sóng:
"Sẽ."
Hồi Tuyết khóc không ra nước mắt, nói tới tham gia yến hội, vì sao bữa tiệc còn chưa bắt đầu, tiểu thư đã đánh hai người. Bạch Yên Nhiên thì bỏ đi, đó là nàng ta đáng đời.
Nhưng còn Tứ vương gia...
Tiểu thư nói hắn xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản, có chứng cứ hay không? Không có chứng cứ, cứ như vậy đánh người, bọn họ nhất định sẽ bị đuổi giết!
Tứ vương gia thực không muốn thừa nhận.
Nhưng hắn hoài nghi, mình bị đánh như thế sẽ bị đánh chết.
Mà người của hắn lại không ai dám tiến lên.
"Bắt nàng ấy cho ta!"
Giọng khàn khàn của Tứ vương gia rống giận với người bên kia:
"Các ngươi là người chết sao?"
Những tên ngu xuẩn này, hắn bị người ta đánh thành dáng vẻ này, vẫn cứ đứng một bên, nuôi bọn họ để làm gì!
Một tiếng quát lớn này của Tứ vương gia, giống như làm những người kia giật mình tỉnh giấc, đều cầm vũ khí tiến lên.
Hồi Tuyết và Lưu Phong cũng đồng thời nhập cuộc, hỗn chiến vừa dịu xuống lại bắt đầu nổ ra.
Dường như khí lực Minh Thù vô hạn, hơn nữa tốc độ của nàng cũng rất nhanh, ai cũng không làm gì được nàng, một vòng người ngã xuống, một vòng khác tiến lên, chưa từng có ai có thể đánh thắng nàng.
Thật là đói.
Tứ vương gia bị Minh Thù níu còn chưa kịp "lăn" ra vòng hỗn chiến, thì một đoản đao lạnh như băng đã đặt trên cổ hắn:
"Muốn đi đâu đấy?"
Tứ vương gia sợ hãi quay đầu, biểu hiện trên mặt cực kỳ phong phú, rõ ràng vừa rồi nàng ta bị vây bên kia, tại sao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn?
Vì! Sao! Chứ!
"Nào, Tứ vương gia, làm phiền phối hợp một chút."
Phối hợp cái gì?
Tứ vương gia nhìn đao trên cổ mình, ánh mắt đảo qua xung quanh, nỗ lực phản kháng, nhưng Minh Thù có thể dễ dàng bắt hắn lại một lần nữa.
Lúc này, Tứ vương gia nhìn nữ nhân đối diện, trên mặt nữ nhân có ba phần ý cười, thấy thế nào cũng là chế giễu.
Tứ vương gia vì mạng nhỏ nên đành phải phối hợp với Minh Thù.
"Này."
Minh Thù bắt giữ Tứ vương gia, hét lên một tiếng với những người ở đằng xa:
"Dừng tay, bằng không ta sẽ biểu diễn tạp kĩ đầu phân thân."
Tạp kĩ đầu phân thân?
Đó không phải là...
Con mẹ gì thế!
Mọi người bị ép dừng lại, nhìn chằm chằm Minh Thù.
Lưu Phong và Hồi Tuyết nhanh chóng trở lại bên người Minh Thù, đứng một trái một phải.
Hiện trường giống như hiện trường hôn lễ, đột nhiên xuất hiện một nam nhân cướp tân nương, tên cướp lại là tân lang, bầu không khí ấy thật khó xử và không thể nghĩ đến.
Ngay cả tú bà xem cuộc vui đều thay đổi tư thế thoải mái hơn, dù bận vẫn ung dung chờ đón tuồng hay.
Minh Thù mạnh mẽ ấn Tứ vương gia đang tức nghẹn ngồi xuống, sau khi để nàng dễ dàng chống thân thể hơn, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Lưu Phong:
"Lưu Phong, đi mua chút đồ ăn về cho ta."
Tay cầm vũ khí của Lưu Phong run lên, vừa rồi là hắn nghe lầm sao?
Hồi Tuyết tuyệt vọng, không đành lòng nhìn thẳng, ngươi không nghe lầm, tiểu thư chính là bảo ngươi đi mua đồ ăn.
Mười ngàn vẻ mặt của mọi người ngây ra.
Tình huống gì vậy?
Đang đánh ngon lành, tại sao muốn ăn?
Có thể có chút tinh thần chiến đấu không?
Có thể tôn trọng bọn họ một chút không?
Tứ vương gia bị Minh Thù bắt giữ, những người còn lại lúc này cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể than thở điên cuồng trong lòng.
Lưu Phong sẽ không phản bác mệnh lệnh của Minh Thù, nhanh chóng đi mua một đống đồ ăn quay về, nếu như không phải điều kiện không cho phép, hắn thậm chí có thể biểu diễn nướng heo, dê nguyên con ở tại chỗ.
Minh Thù bị một vòng người bao vây, vẫn có thể thong dong bình tĩnh như cũ đoan trang nhã nhặn. Số lượng người xem thèm ăn tăng lên, hận không thể qua đó ăn cùng nàng.
Trên chiến trường lan tỏa mùi thịt.
Đây có lẽ là chuyện quái dị nhất, mà bọn họ trải qua trong năm nay.
Minh Thù cứ ăn xong đồ ăn như vậy, trước mặt bàn dân thiên hạ.
Minh Thù sống lại tràn đầy sức sống, không để cho quần chúng vây xem phản ứng kịp, kéo Tứ vương gia cho ăn thêm một trận đòn.
Quần chúng vây xem tiếp tục ngây ra.
Mẹ nó!
Nói đánh là đánh!
Không chơi như vậy mà.
"Nào, Tứ vương gia, nói ta biết, có phải là ngươi xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản không?"
Tứ vương gia che khuôn mặt tuấn tú của mình, trong lòng như núi cao sụp đổ, đập đến đầu hắn ngây ngất choáng váng:
"Bổn vương... Nghe không hiểu cô đang... A..."
Hai tay Tứ vương gia bị bắt chéo ra sau lưng, trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
"Có phải là ngươi làm hay không?"
"Ngươi..."
Tứ vương gia thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi, ngươi muốn, ngươi muốn vu oan giá họa?"
Ngay cả một chứng cứ nàng cũng không có, lại một mực chắc chắn là hắn làm, trong lòng Tứ vương gia vừa nghẹn uất vừa phẫn nộ, vẫn chưa có ai dám đối xử với hắn như thế!
Minh Thù lật hắn lại, đạp lên ngực hắn, bội kiếm đẩy y phục bên hông hắn ra, chỉ vào dấu vết nào đó ở bên hông:
"Hoa Phất La trong Tây Lăng thành chỉ có Tứ vương phủ có."
Tứ vương gia liếc mắt nhìn bên hông mình, chẳng biết từ khi nào dính phấn hoa. Thế nhưng:
"Vậy thì sao?"
Minh Thù hất cằm về phía Nhất Minh bên kia: "Rất không may, trên người hắn cũng có."
Tứ vương gia theo bản năng nhìn về phía Nhất Minh bên kia, Nhất Minh cúi đầu kiểm tra mình, tìm được phấn hoa Phất La trong tay áo, sắc mặt hắn liền tái nhợt.
Hoa Phất La là một loại hoa rất khó trồng, đến từ nước khác, cách Tây Lăng thành cả ngàn dặm. Có chút không cẩn thận, hoa này sẽ héo chết, chỉ cần đem hoa Phất La đến Tây Lăng thành sẽ tốn rất nhiều công sức.
Hơn nữa, hoa Phất La không có giá trị làm thuốc gì, bởi vậy tuy mọi người biết hoa Phất La cực kỳ đẹp, cũng sẽ không phí sức đi trồng nó.
Chỉ có Tứ vương gia thích thú, nuôi trồng hoa Phất La khó chiều này.
Ánh mắt sắc bén của Hồi Tuyết rơi vào trên người Nhất Minh, hắn càng như chim sợ cành cong, thân thể run rẩy liên tục, nắm tay áo thật chặt, không dám nói chuyện.
"Như vậy có thể chứng minh cái gì?"
Tứ vương gia khản cổ giải thích: "Dù cho trên người hắn có, cũng chỉ có thể chứng minh hắn đã từng tới Tứ vương phủ, cô có thể chứng minh bổn vương xúi giục hắn làm cái gì sao?"
Ánh mắt Minh Thù chuyển sang người Nhất Minh, mỉm cười:
"Theo ta được biết, mỗi khi một vị đệ tử gia nhập Tuyệt Hồn cốc sẽ dùng một vị thuốc. Thuốc này không màu không vị, có thể cường thân mạnh thể, nâng cao tu vi nhưng..."
Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu, dường như không hiểu Minh Thù đang nói cái gì.
Ngay cả Hồi Tuyết, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Nàng hoàn toàn không biết chuyện này...
Minh Thù dừng mấy giây, nói: "Nhưng đồng thời có chứa kịch độc, chỉ có cốc chủ mới biết cách giải độc. Mỗi tháng Tuyệt Hồn cốc sẽ cho các ngươi dùng đan dược, chính là giải dược. Ngươi cảm thấy kết cục ngươi tạo phản là gì?"
"Không..."
Tại sao có thể có chuyện như vậy, sao Tuyệt Hồn cốc lại cho đệ tử dùng vật như vậy?
Nhất Minh lắc đầu, hắn không tin.
"Bây giờ có phải ngươi cảm thấy cả người nóng lên, bụng dưới căng đau, ù ù lỗ tai..."
Giọng Minh thù nhẹ nhàng chậm rãi, còn mang theo nụ cười.
Sắc mặt Nhất Minh dần dần căng lên đến đỏ bừng, dường như cả người thực sự nóng lên, bụng dưới căng đau, bên tai không thể nghe âm thanh xung quanh, tất cả bệnh trạng đều giống như Minh Thù nói.
Lẽ nào đây là sự thật?
Tuyệt Hồn cốc có rất nhiều đệ tử bình thường không biết chuyện như bọn họ, mà mỗi tháng quả thật sẽ phát đan dược cho bọn họ, còn ra lệnh cưỡng chế phải dùng.
Nhất Minh càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra ròng ròng, hắn phịch một tiếng quỳ xuống, than thở khóc lóc:
"Cốc chủ, là Hoành Diên ép chúng tôi, đều là hắn ép buộc chúng tôi."
"Hoành Diên là ai?" Minh Thù quay đầu hỏi Hồi Tuyết.
Tên này nghe hơi quen tai.
Lười nghĩ, trực tiếp hỏi Hồi Tuyết sẽ dễ dàng hơn.
Hồi Tuyết lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói:
"Hoành Diên là đệ tử trong cốc, vào cốc cùng lượt với người. Hắn vốn có hy vọng trở thành đệ tử quan môn của lão cốc chủ. Sau này, lại có chút ngoài ý muốn, chưa được sự đồng ý của cốc chủ, Hoành Diên tự ý ra tay cứu người, dẫn đến người đó suýt chút nữa chết đi, nên mất đi tư cách này. Ba năm trước, Hoành Diên lại gặp rắc rối, bị cốc chủ... đuổi khỏi cốc, lúc đó người đang bế quan nên không biết việc này."
Minh Thù hiểu chuyện sau vài giây.
Cho nên, Hoành Diên này cảm thấy là nguyên chủ cướp đi thứ hắn vốn nên có, bây giờ muốn đoạt đồ của mình trở lại.
Đều là kịch bản cẩu huyết.
"Nói xem các ngươi muốn làm gì đây?"
Nhất Minh cảm thấy mình càng lúc càng khó chịu, không dám giấu giếm, nói ra tất cả chuyện mình biết.
Hoành Diên bí mật liên hệ với Tuyệt Hồn cốc, biết tin lão cốc chủ qua đời, cốc chủ tân nhiệm không ở trong cốc Hoành Diên lập tức triển khai kế hoạch của mình. Đầu tiên là thuyết phục một số người Tuyệt Hồn cốc, không thuyết phục được liền cưỡng ép dụ dỗ, nói chung chỉ cần có thể kéo người Tuyệt Hồn cốc về phe mình, Hoành Diên mặc kệ biện pháp gì cũng đều dùng.
Hoành Diên rời khỏi Tuyệt Hồn cốc ba năm, trở nên cực kỳ xa lạ, thậm chí có lúc bọn họ nghĩ, Hoành Diên không phải người.
Sau khi liên hệ người xong, Hoành Diên liên thủ với Tứ vương gia, cụ thể bọn họ làm gì thì Nhất Minh cũng không biết, bây giờ một bộ phận Tuyệt Hồn cốc đều nghe lệnh Tứ vương gia mà hành sự.
Hắn không ngờ sẽ gặp Minh Thù, càng không ngờ Minh thù sẽ không làm theo lẽ thường, ra tay trực tiếp như thế ở cung môn.
Càng không ngờ tới hơn nữa chính là toàn bộ đệ tử Tuyệt Hồn cốc, đều nằm trong sự khống chế của nàng...
"Hoành Diên ở đâu?"
Minh Thù cắt đứt phần tự thuật phía sau của Nhất Minh.
"Ta... Ta không biết."
Nhất Minh lắc đầu: "Ta thực sự không biết, mỗi khi có mệnh lệnh mới, đều là hắn liên lạc với chúng ta, chúng ta chỉ theo lệnh hành sự."
Minh Thù chống cằm, mày nhướng cao, liếc Tứ vương gia.
Nam nhân mà!
Không nằm ngoài sự tài phú, nữ nhân và quyền lực.
Bây giờ đế quân lớn tuổi, lại chậm chạp chưa định ra thái tử đương triều, mà mọi người đều biết Phượng Thành có hy vọng trở thành thái tử đương triều nhất, nên Tứ vương gia có chút tâm tư gì đó cũng không kỳ lạ.
Hoành Diên muốn Tuyệt Hồn cốc, Tứ vương gia muốn ngai vàng đế quân, nếu như hai người hợp tác...
Nói không chừng còn có dã tâm lớn hơn.
"Hắn là người Tuyệt Hồn cốc của ngươi."
Tứ vương gia cắn răng, mạnh mẽ phản bác: "Ngươi muốn hắn nói cái gì đương nhiên sẽ nói cái đó, ngươi vu oan ta rốt cuộc có mục đích gì?"
"Ta còn chưa nói chuyện, ngươi gấp cái gì, chột dạ à?"
Nụ cười Minh Thù có chút chói mắt.
"..."
Tứ vương gia nghẹn họng, ý hận sinh sôi trong lòng.
"Đế quân đến... "
Tiếng hô sắc nhọn phía sau vang lên, minh hoàng từ từ loan giá đến gần. Nam nhân mặc long bào, bị mọi người vây quanh đi vào trong, dáng người cao ngất, tuổi trên dưới 50, không thể nhìn ra chút tâm tư nào trên gương mặt uy nghiêm. Ngay cả khi người thấy Tứ vương gia bị Minh Thù đánh thành đầu heo, thần sắc cũng không chút nào gợn sóng, cả người lộ ra khí chất đế vương.
Tình cảnh này, đột nhiên giống như bị người ta kìm hãm chậm lại.
"Các ngươi làm loạn gì ở đây?"
Giọng đế quân vô cùng vang dội, đánh vỡ gông xiềng thời gian: "Các ngươi xem trong cung thành chỗ nào? Là nơi các ngươi chơi đùa sao?"
Ngày thọ thần yên ổn, lại có người cầm đầu gây sự ở cung môn, khiến cho tất cả mọi người đều tụ tập ở chỗ này, người chờ nửa ngày ở hậu diện cũng không có ai vào trong.
Lửa giận trong lòng đế quân có thể nói đã đạt đến cực hạn, nếu như không phải chú ý hình tượng của mình, đế quân có thể phải nổi bão ngay tại chỗ.
Bình luận facebook