Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Thế Giới 3: Thần Y Khuynh Thành (12)
Con rắn ngu xuẩn bị bỏ quên nên tỏ vẻ rất tức giận, người này đã ngó lơ nó thì thôi, còn dám làm cho những người khác ngó lơ nó.
Con rắn giận tím mặt, đuôi rắn như dây leo trườn tới đánh thẳng vào Minh Thù và Tiêu Như Phong, nỗ lực quấn lấy các nàng.
Thân thể Minh Thù hơi hơi nghiêng dễ dàng tránh xa đuôi rắn, nhưng người giữ Tiêu Như Phong lại bị đuôi rắn hù dọa đã buông nàng ta ra chạy đi. Tiêu Như Phong thành công bị đuôi rắn cuốn lấy.
"Phì phì."
Con người ghê tởm, nó muốn xé nát bọn họ.
Đặc biệt là nữ nhân đáng hận kia.
Con rắn nâng thân thể lên muốn tấn công Minh Thù, nhưng một giây sau thân thể nó cứng ngắc trong nháy mắt, chớp mắt một cái nó nhanh chóng lui về phía sau.
Trong bụi mù cơ thể vàng óng của con rắn từ từ biến mất. Nếu như không phải ở đây có một trận hỗn loạn thì con rắn có vẻ giống như chưa từng xuất hiện.
Cứ thế mà đi à?
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Nó đi như vậy? Chúng ta không sao rồi chứ?"
"Nó mang Tiêu Như Phong đi rồi."
Nhắc đến ba chữ Tiêu Như Phong mọi người ngậm miệng không nói. Trong lòng những người này Tiêu Như Phong chính là một phế vật một kẻ xui xẻo, nhưng lúc này con rắn mang Tiêu Như Phong đi, ngay cả Minh Thù cũng không cần, điều này khiến họ không khỏi có nghi ngờ trong lòng.
Minh Thù dùng ngón tay chống cằm, trong đôi mắt mang theo nụ cười. Đúng thật con rắn là bàn tay vàng của Tiêu Như Phong.
Một lát sau, nàng lấy thịt khô trong tay áo ra nhai, xoay người nhìn về phía mọi người.
Trong ánh mắt của nàng không có bất kỳ trách móc hay phẫn nộ gì, ý cười vẫn dịu dàng ấm áp, càng như vậy càng làm cho người khác ớn lạnh rợn tóc gáy.
Sắc mặt của Tiêu gia và Bạch gia là khó coi nhất, bọn họ vừa đắc tội với nàng, bây giờ muốn mời nàng ra tay chữa trị thì khả năng chỉ là con số không.
"Các ngươi..."
Minh Thù đặt hai tay ra phía sau, kéo dài giọng điệu:
"Có muốn đóng gói ta, đưa qua cho con rắn ngu xuẩn kia nữa không?"
Mọi người: "..."
"Hồi Tuyết em hãy nhớ kỹ những người ở đây ngày hôm nay, người của Tuyệt Hồn cốc đều không được chữa trị cho họ trong vòng mười tám đời."
Hồi Tuyết hơi líu lưỡi, ác như vậy? Nhưng những người này cũng đáng đời, dám đổi tiểu thư lấy sự an toàn.
Minh Thù định ra một cốc quy mới, sau đó mang theo Hồi Tuyết và Lưu Phong thản nhiên rời đi, ở phía xa xa còn nghe âm thanh của nàng truyền tới.
"Lát nữa đi ăn vịt nướng."
"Tiểu thư, người còn có thể nuốt trôi sao."
"Ngày hôm nay ta bị làm cho sợ hãi, ta phải ăn nhiều một chút để an ủi."
Mọi người: "..."
Ngươi thì bị sợ hãi gì chứ, bọn ta mới bị làm cho hết hồn đây này.
"Vương gia... Nàng ta thật sự là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc sao?"
Hộ vệ Phượng Thành vẫn giữ thái độ nghi ngờ:
"Lúc trước nàng ấy sao lại đi theo tiểu thư Bạch gia."
Ánh mắt Phượng Thành tối xuống nhìn theo phương hướng Minh Thù rời đi, vạt áo màu đỏ biến mất ở khúc cua:
"Đi điều tra mau."
Chuyện Tuyệt Hồn cốc đổi cốc chủ lớn như vậy, luôn sẽ có tin đồn.
"Vâng."
"Vương gia, thánh thú... Tiêu Như Phong bị nó mang đi, thuộc hạ thấy nó không giống muốn làm hại Tiêu Như Phong, trong này có cái gì mờ ám không?"
Ngay cả hộ vệ cũng nhìn ra được điều không bình thường, đương nhiên Phượng Thành cũng thấy được sự kỳ lạ đó.
Nhưng tâm tư lúc này của Phượng Thành đang vô cùng rối loạn, hắn suy nghĩ một lúc:
"Trước tiên dọn dẹp mọi chuyện, còn lại để sau rồi tính."
"Vâng."
Sau khi con rắn náo loạn Tây Lăng thành, toàn bộ thành trì đều rơi vào một bầu không khí quái dị. Mà trong tình hình như vậy, thường thấy nhất chính là hình ảnh của cốc chủ Tuyệt Hồn cốc ra vào các tửu lâu lớn.
Quá đáng hơn là thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hộ vệ bên cạnh nàng, kéo linh thú nghênh ngang trở về thành.
Tiếp theo sẽ ở nơi nào đó bay lên khói bếp.
"Tiểu thư, chính là chỗ này."
Nha hoàn chỉ vào khói bếp cách đó không xa, nhỏ giọng khuyên can:
"Tiểu thư, lão gia cũng không mời được nàng ta người thực sự muốn đi sao?"
Bạch Yên Nhiên mang khăn che mặt, đôi mắt âm u nhìn màn sương cách đó không xa:
"Mặt của ta có phải chỉ có người Tuyệt Hồn cốc mới có thể chữa trị phải không?"
Nha hoàn hơi cúi đầu, có vẻ hơi sợ:
"Vâng..."
Lão gia đã tìm rất nhiều cách, nhưng mọi người nói chỉ có người Tuyệt Hồn cốc mới có thể trị khỏi.
Bạch Yên Nhiên nắm chặt vạt áo, ổn định tâm trạng:
"Đi."
"Tiểu thư..."
Nha hoàn đuổi theo Bạch Yên Nhiên đi đến nơi bốc lên khói bếp.
Đây là một tứ hợp viện, trong viện rất nhộn nhịp tiếng trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ bên tai không dứt.
Bạch Yên Nhiên đẩy cửa bước vào, khung cảnh bên trong trái hẳn với suy nghĩ, yên bình đến lạ.
Vài đứa bé nhảy nhót xung quanh lửa trại ở giữa đang nướng thịt, miếng thịt bên ngoài vàng rụm, bên trong thơm mềm mùi thịt tỏa ra xung quanh.
Nữ nhân áo đỏ mang theo nụ cười tự nhiên, đang dựa lưng vào hành lang cách đó không xa, gặm thịt nướng nhìn trẻ nhỏ vui đùa.
Trước mặt Bạch Yên Nhiên đột nhiên tối lại, không khí lạnh lẽo đập vào mặt, tóc gáy đều dựng lên.
Lưu Phong ngăn cản hướng nhìn của cô ta, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Bạch Yên Nhiên, thể hiện ý tứ rất rõ ràng ở đây không chào đón cô, mời cô ra ngoài.
Bạch Yên Nhiên nuốt nước miếng, ngẩng đầu:
"Ta đến tìm Chức Phách."
"Tiểu thư không tiếp khách."
Hồi Tuyết từ bên cạnh ló ra, chớp mắt đi ra:
"Bạch Yên Nhiên?"
Nữ nhân này vẫn dám tìm đến đây sao?
Không sợ tiểu thư bóp chết nàng sao?
"Ngươi tới làm gì?" Hồi Tuyết chống nạnh.
"Ta muốn tìm Chức Phách."
Bạch Yên Nhiên chỉ vào Minh Thù, nha hoàn ở phía sau kéo kéo nàng, trong mắt Bạch Yên Nhiên có chút không kiên nhẫn, nhưng thái độ lại mềm mỏng:
"Ta tìm cốc chủ nhà các ngươi."
Hồi Tuyết hừ lạnh: "Tiểu thư không tiếp khách, lúc nãy ta đã nói rồi, Bạch tiểu thư mời về."
Hại tiểu thư thảm như vậy còn dám tới tìm tiểu thư, ai cho nàng ta lá gan đó.
Đương nhiên, Bạch Yên Nhiên không chịu, ánh mắt nàng lướt qua Hồi Tuyết nhìn Minh Thù đứng bên trong, nói lớn:
"Ta biết ban đầu tại sao ngươi lại muốn đến bên ta, là sư phụ ngươi bảo ngươi tới đúng không? Ông ta còn bảo ngươi bảo vệ ta đúng không, là do sư phụ ngươi mắc nợ mẹ ta, Chức Phách ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh của sư phụ ngươi sao?"
Minh Thù khẽ ngẩng đầu, mấy đứa nhỏ trong sân chợt ngừng chơi, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Minh Thù. Minh Thù mỉm cười, vẫy tay với bọn nhỏ:
"Các em phải về đi học rồi, tỷ tỷ phải xử lý một chút việc."
Bọn nhỏ che miệng chạy đến cửa nhỏ bên cạnh, đứa bé chạy chậm quay đầu lại:
"Tỷ tỷ đừng nói cho thầy giáo biết chúng em tới nơi này của tỷ nha."
"Được." Minh Thù cười đồng ý.
Những đứa bé này đều là học sinh tư thục ở sát vách, bên cạnh có cửa thông với bên kia, hương vị thịt nướng hấp dẫn bọn nó sang đây.
Minh Thù không đuổi bọn nhỏ đi, đám trẻ này thỉnh thoảng lại lén sang đây ăn thịt.
Khi bọn trẻ đã đi hết, Minh Thù ném xương trên tay xuống, rút khăn thong thả lau tay:
"Ngươi nói không sai."
Bạch Yên Nhiên liền thở phào, bí mật này nàng ta phát hiện được là từ vật để lại của mẹ nàng, nhưng ngay từ đầu nàng ta cũng không chắc chắn, đến khi nghe Minh Thù chính miệng thừa nhận, nàng ta mới hoàn toàn yên tâm.
Mặt của nàng ta được cứu rồi.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Minh Thù, đã dập tắt hy vọng mới nhen nhóm của Bạch Yên Nhiên.
Nàng cất bước xuống cầu thang, ý cười trên môi cực kỳ nhu hòa:
"Thế nhưng, điều đó là thật thì sao nào?"
Đó là sứ mệnh Chức Phách cần hoàn thành, không phải nàng.
Nàng là Minh Thù không phải là Chức Phách, nàng đến đây để thu thập giá trị thù hận.
"Ngươi…"
Bạch Yên Nhiên trừng mắt nói lớn: "Ngươi phải bảo vệ ta, đây là giao ước giữa sư phụ ngươi và mẹ ta, ngươi không được phá bỏ giao ước."
"Lúc mà ta làm theo giao ước, ngươi sai ta như người hầu, bây giờ còn muốn ta làm đúng như giao ước sao, Bạch tiểu thư, ngươi thật biết suy nghĩ."
Nguyên chủ ngốc nên nàng cũng phải ngốc sao? Cái đồ không có não!
"Đây vốn là sư phụ ngươi nợ mẹ ta."
Bạch Yên Nhiên không phục: "Nếu như không nhờ mẹ ta, sư phụ ngươi đã sớm chết rồi."
"Đó cũng là chuyện của sư phụ ta và mẹ ngươi, có liên quan gì đến ta?"
Minh Thù nhướng mày cười khẽ: "Ngươi có bản lĩnh thì tìm sư phụ ta đi, ta lại không cách nào nhắn cho sư phụ ta được."
"Ngươi..."
Bạch Yên Nhiên không ngờ rằng nàng sẽ vô tình đến thế. Càng không nghĩ tới nàng sẽ đại nghịch bất đạo (1) như vậy.
Bạch Yên Nhiên vò mẻ không sợ sứt:
"Ngươi không muốn bị ngàn người chê trách là vong ân phụ nghĩa thì nhanh chóng chữa trị cho ta, bằng không ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt."
"Haiz, ta đã đắc tội với quá nhiều người, thêm mấy người nữa cũng chẳng sao, ngươi đi đi."
Loại giá trị thù hận này, kéo tới kéo lui thành quen, ít hay nhiều gì đều giống nhau.
Khăn che mặt giấu đi khuôn mặt dữ tợn của Bạch Yên Nhiên, nghiến răng nghiến lợi:
"Chức Phách, được lắm ngươi chờ đó cho ta."
Nàng xoay người muốn đi, Lưu Phong lại rút kiếm cản đường nàng.
"Chức Phách, ngươi muốn làm gì?"
Bạch Yên Nhiên cảnh giác nhìn Minh Thù.
Làm gì ư? Đương nhiên là đánh ngươi rồi.
Chứ chẳng lẽ còn phải mời ngươi ăn cơm à?
Xem chỗ của trẫm là nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi đang đi chợ chắc?
Quan trọng là còn quấy rầy trẫm lúc đang ăn.
Minh Thù xắn tay áo: "Ngươi muốn tung tin đồn về ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi một tay rồi, có chứng cứ thì sẽ càng có sức thuyết phục không phải sao? Cho nên, hiện tại ta cho ngươi một chút chứng cứ, không cần cám ơn ta, ta chỉ là giúp người làm niềm vui thôi."
Cái gì?
Bạch Yên Nhiên vô thức lui về phía sau, nha hoàn bên người nàng ta đã sớm sợ đến mềm nhũn, cũng không dám thở mạnh, nha hoàn đã nói là không nên đến đây.
"Ngươi đừng tới đây..."
"Đừng sợ, chớp mắt một cái là xong ấy mà."
"Chức Phách ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Bạch Yên Nhiên lôi Bạch gia chủ ra, quát lên. Lần này nàng ta cảm nhận được sự kinh khủng của nữ nhân trước mặt, một cách vô cùng chân thật.
Minh Thù cười tươi.
Hồi Tuyết và Lưu Phong nhìn thấy một trận tra tấn.
Hồi Tuyết có chút không đành lòng, tiểu thư ra tay cực kỳ mạnh bạo, đối với nữ nhân cũng không có chút gì là giơ cao đánh khẽ.
Lưu Phong mặt không đổi sắc, thậm chí có chút ý muốn đi đến góp một tay.
Bạch Yên Nhiên bị Minh Thù đánh một trận, Hài Hòa Hiệu lập tức nói cho nàng biết giá trị thù hận đã đầy.
Minh Thù vẫn còn suy nghĩ một lúc, cụ thể nghĩ gì thì Hài Hòa Hiệu cũng không chắc, dù sao những thứ mà nàng suy nghĩ, khẳng định cũng không phải thứ gì tốt.
Hiện tại, chỉ còn giá trị thù hận của nữ chính giả còn chưa đầy.
Nhưng mà không biết Tiêu Như Phong đi đâu, làm sao để kéo giá trị thù hận đây?
Cho nên...
Nàng vẫn nên đi ăn thì hơn.
Vài ngày sau, Minh Thù nghe nói Phượng Thành mang Tiêu Như Phỉ rời Tây Lăng thành đi cầu thần y, không có Tiêu Như Phong phá rối, Phượng Thành và Tiêu Như Phỉ tiến triển tuy rằng không tốt lắm, nhưng không đến nỗi bị phá hoại.
Có nên đi chọc tức Phượng Thành không nhỉ, tiếp nhận thêm một nhiệm vụ nhánh gì đó?
Nhưng mà nàng chưa kịp thực hiện, đã bị bao phủ trong tin đồn của cả thành.
Bạch Yên Nhiên trả thù.
Không biết Bạch Yên Nhiên làm sao có thể kích động những người đắc tội nàng lúc đó, liên hợp lại chê trách nàng vong ân phụ nghĩa thấy chết không cứu, là một thầy thuốc không có lương tâm, người như vậy chính là cặn bã là bại hoại không xứng làm cốc chủ Tuyệt Hồn cốc gì đó.
Nói chung, hiện tại người dân toàn thành đều nghĩ nàng đáng chết.
Minh Thù như đang xem cuộc vui, xem náo nhiệt như chuyện không liên quan gì đến mình.
Nhưng Hồi Tuyết lo lắng, hận không thể xông ra cùng những người đó đại chiến ba trăm hiệp.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi."
Vài ngày sau, Hồi Tuyết vội vã bước đến, phía sau nàng có một cái đuôi nhỏ vừa nhảy ra, Minh Thù nhìn nó, nó lập tức nhanh như chớp lăn ra sau cửa trốn.
Hồi Tuyết tựa như không chú ý mình đã dẫn theo một thứ trở về, mở miệng liến thoắng:
"Tuyệt Hồn cốc có người làm phản."
"Bạch Yên Nhiên lợi hại như vậy cơ à?"
Người Tuyệt Hồn cốc mà cũng có thể bị kích động, cũng tương đối ghê gớm đấy.
"Có người kích động đệ tử Tuyệt Hồn cốc, chuẩn bị trục xuất người khỏi Tuyệt Hồn cốc."
Hồi Tuyết tức giận, khó kiềm chế:
"Lúc lão cốc chủ còn sống đã có vài người không yên phận. Lần này, sau khi người kế thừa vị trí cốc chủ lập tức rời khỏi cốc, lá gan những người đó cũng lớn lên theo."
Nói cho cùng là do địa vị của tiểu thư chưa đủ chắc chắn.
Đại đa số mọi người trong Tuyệt Hồn cốc đều không phục tiểu thư, tiểu thư lại không lập uy kịp thời.
"Tiểu thư, chúng ta có nên quay về cốc không?"
"Trở về làm gì?"
"Đương nhiên là trở về giải quyết những kẻ tạo phản."
Những kẻ phản bội này, Tuyệt Hồn cốc sẽ không tha cho bọn họ, tiểu thư mới là chủ nhân duy nhất của Tuyệt Hồn cốc.
"Trở lại tự chui đầu vào lưới chịu chết hả?"
Người ta muốn tạo phản, bên trong Tuyệt Hồn cốc cũng không thể không sắp xếp thiên la địa võng (2) chờ nàng quay về.
Hồi Tuyết: "..."
Hình như cũng có lý.
"Em nghĩ Bạch Yên Nhiên có bản lĩnh lớn như vậy không?"
Người của Tuyệt Hồn cốc xuất quỷ nhập thần, người bình thường cũng không tìm được họ, chứ đừng nói chi là khuyến khích bọn họ tạo phản.
Bạch Yên Nhiên thiếu hụt chỉ số thông minh sao có thể có bản lĩnh lớn vậy, nàng ta chỉ là vai phụ mà thôi.
"Tiểu thư, ý của người..."
Có người ở phía sau thao túng?
Minh Thù cười cười, có người thao túng hay không thì nàng không biết, nhưng mà kế tiếp sẽ rất náo nhiệt...
Làm cho người ta chờ mong.
Bên trong Tuyệt Hồn cốc hỗn loạn, không ít người đều lựa chọn đi theo kẻ tạo phản. Mà Minh Thù ở bên ngoài bị người khác hợp lực lên án công khai, đuổi nàng ra khỏi Tây Lăng thành.
Nàng ở bên ngoài cả ngày đều bị người khác vây lại hô khẩu hiệu, khẩu hiệu cũng không thèm đổi một cái mới, cứ như vậy truyền ra xung quanh một tin lặp đi lặp lại.
"Khẩu hiệu này cũng không thèm đổi mới."
Minh Thù cũng nghe không nổi nữa.
Trong tay Minh Thù có một con thú nhỏ đủ màu sắc, đang nằm úp sấp trông như một chú chó con, cái đuôi ngắn đong đưa liên tục, đôi mắt phiếm sương, đáng yêu đến mức tâm muốn tan chảy.
Tiểu móng vuốt đầy lông của nó lay trứng màu, màu sắc trứng màu nhàn nhạt đã mất đi độ sáng.
Hồi Tuyết đứng một bên nhìn rất muốn đi tới sờ sờ, nhưng thú nhỏ này rất hung dữ không cho bất kỳ kẻ nào sờ, ngay cả tiểu thư cũng không cho sờ.
Nàng không biết thú nhỏ này từ đâu mà tới, một buổi sáng nào đó đột nhiên cùng tiểu thư đi ra, nhưng mà màu sắc của nó và quả trứng màu đã mất đi sức sống, hơn nữa sau khi nó xuất hiện trứng màu cũng không có động đậy gì nữa.
Hồi Tuyết nghi ngờ nó là thần thú từ bên trứng màu nở ra.
Không biết là thuộc giống gì.
Minh Thù nghe đến mất kiên nhẫn, liếc mắt ghét bỏ nhìn thú nhỏ đang chơi với cái trứng không còn tý dấu hiệu sống nào.
Đôi mắt hắc bảo thạch của thú nhỏ trừng trở lại, nhìn cái gì?
Minh Thù vươn tay muốn bắt thú nhỏ, lông mao trên người thú nhỏ xù lên, trong cổ họng gầm nhẹ.
Minh Thù chụp một cái tát xuống, thân thể thú nhỏ quá nhỏ, ôm trứng màu té xuống bụi cỏ cả người nó được bụi cỏ che khuất.
Thú nhỏ nhảy lên khỏi bụi cỏ phản kháng, tuy chỉ là mấy tiếng kêu nhỏ, nhưng Minh Thù đều hiểu hết.
Lại đánh ta!
Tay chân nhỏ xinh lại đầy lông xù nhảy lên nhảy xuống, khiến nó lại càng đáng yêu hơn.
Minh Thù hừ một cái, xắn tay áo lên chuẩn bị đi ra ngoài đánh nhau một trận giải sầu.
Nàng vừa xắn tay áo lên, có một luồng gió nhẹ phất qua, mùi hương kỳ lạ bay tới.
***
(1) Đại nghịch bất đạo: Vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.
(2) Thiên la địa võng: Lưới giăng khắp trên trời dưới đất, ví sự bủa vây khắp mọi nơi, mọi phía không thể nào thoát ra được.
Con rắn giận tím mặt, đuôi rắn như dây leo trườn tới đánh thẳng vào Minh Thù và Tiêu Như Phong, nỗ lực quấn lấy các nàng.
Thân thể Minh Thù hơi hơi nghiêng dễ dàng tránh xa đuôi rắn, nhưng người giữ Tiêu Như Phong lại bị đuôi rắn hù dọa đã buông nàng ta ra chạy đi. Tiêu Như Phong thành công bị đuôi rắn cuốn lấy.
"Phì phì."
Con người ghê tởm, nó muốn xé nát bọn họ.
Đặc biệt là nữ nhân đáng hận kia.
Con rắn nâng thân thể lên muốn tấn công Minh Thù, nhưng một giây sau thân thể nó cứng ngắc trong nháy mắt, chớp mắt một cái nó nhanh chóng lui về phía sau.
Trong bụi mù cơ thể vàng óng của con rắn từ từ biến mất. Nếu như không phải ở đây có một trận hỗn loạn thì con rắn có vẻ giống như chưa từng xuất hiện.
Cứ thế mà đi à?
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Nó đi như vậy? Chúng ta không sao rồi chứ?"
"Nó mang Tiêu Như Phong đi rồi."
Nhắc đến ba chữ Tiêu Như Phong mọi người ngậm miệng không nói. Trong lòng những người này Tiêu Như Phong chính là một phế vật một kẻ xui xẻo, nhưng lúc này con rắn mang Tiêu Như Phong đi, ngay cả Minh Thù cũng không cần, điều này khiến họ không khỏi có nghi ngờ trong lòng.
Minh Thù dùng ngón tay chống cằm, trong đôi mắt mang theo nụ cười. Đúng thật con rắn là bàn tay vàng của Tiêu Như Phong.
Một lát sau, nàng lấy thịt khô trong tay áo ra nhai, xoay người nhìn về phía mọi người.
Trong ánh mắt của nàng không có bất kỳ trách móc hay phẫn nộ gì, ý cười vẫn dịu dàng ấm áp, càng như vậy càng làm cho người khác ớn lạnh rợn tóc gáy.
Sắc mặt của Tiêu gia và Bạch gia là khó coi nhất, bọn họ vừa đắc tội với nàng, bây giờ muốn mời nàng ra tay chữa trị thì khả năng chỉ là con số không.
"Các ngươi..."
Minh Thù đặt hai tay ra phía sau, kéo dài giọng điệu:
"Có muốn đóng gói ta, đưa qua cho con rắn ngu xuẩn kia nữa không?"
Mọi người: "..."
"Hồi Tuyết em hãy nhớ kỹ những người ở đây ngày hôm nay, người của Tuyệt Hồn cốc đều không được chữa trị cho họ trong vòng mười tám đời."
Hồi Tuyết hơi líu lưỡi, ác như vậy? Nhưng những người này cũng đáng đời, dám đổi tiểu thư lấy sự an toàn.
Minh Thù định ra một cốc quy mới, sau đó mang theo Hồi Tuyết và Lưu Phong thản nhiên rời đi, ở phía xa xa còn nghe âm thanh của nàng truyền tới.
"Lát nữa đi ăn vịt nướng."
"Tiểu thư, người còn có thể nuốt trôi sao."
"Ngày hôm nay ta bị làm cho sợ hãi, ta phải ăn nhiều một chút để an ủi."
Mọi người: "..."
Ngươi thì bị sợ hãi gì chứ, bọn ta mới bị làm cho hết hồn đây này.
"Vương gia... Nàng ta thật sự là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc sao?"
Hộ vệ Phượng Thành vẫn giữ thái độ nghi ngờ:
"Lúc trước nàng ấy sao lại đi theo tiểu thư Bạch gia."
Ánh mắt Phượng Thành tối xuống nhìn theo phương hướng Minh Thù rời đi, vạt áo màu đỏ biến mất ở khúc cua:
"Đi điều tra mau."
Chuyện Tuyệt Hồn cốc đổi cốc chủ lớn như vậy, luôn sẽ có tin đồn.
"Vâng."
"Vương gia, thánh thú... Tiêu Như Phong bị nó mang đi, thuộc hạ thấy nó không giống muốn làm hại Tiêu Như Phong, trong này có cái gì mờ ám không?"
Ngay cả hộ vệ cũng nhìn ra được điều không bình thường, đương nhiên Phượng Thành cũng thấy được sự kỳ lạ đó.
Nhưng tâm tư lúc này của Phượng Thành đang vô cùng rối loạn, hắn suy nghĩ một lúc:
"Trước tiên dọn dẹp mọi chuyện, còn lại để sau rồi tính."
"Vâng."
Sau khi con rắn náo loạn Tây Lăng thành, toàn bộ thành trì đều rơi vào một bầu không khí quái dị. Mà trong tình hình như vậy, thường thấy nhất chính là hình ảnh của cốc chủ Tuyệt Hồn cốc ra vào các tửu lâu lớn.
Quá đáng hơn là thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hộ vệ bên cạnh nàng, kéo linh thú nghênh ngang trở về thành.
Tiếp theo sẽ ở nơi nào đó bay lên khói bếp.
"Tiểu thư, chính là chỗ này."
Nha hoàn chỉ vào khói bếp cách đó không xa, nhỏ giọng khuyên can:
"Tiểu thư, lão gia cũng không mời được nàng ta người thực sự muốn đi sao?"
Bạch Yên Nhiên mang khăn che mặt, đôi mắt âm u nhìn màn sương cách đó không xa:
"Mặt của ta có phải chỉ có người Tuyệt Hồn cốc mới có thể chữa trị phải không?"
Nha hoàn hơi cúi đầu, có vẻ hơi sợ:
"Vâng..."
Lão gia đã tìm rất nhiều cách, nhưng mọi người nói chỉ có người Tuyệt Hồn cốc mới có thể trị khỏi.
Bạch Yên Nhiên nắm chặt vạt áo, ổn định tâm trạng:
"Đi."
"Tiểu thư..."
Nha hoàn đuổi theo Bạch Yên Nhiên đi đến nơi bốc lên khói bếp.
Đây là một tứ hợp viện, trong viện rất nhộn nhịp tiếng trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ bên tai không dứt.
Bạch Yên Nhiên đẩy cửa bước vào, khung cảnh bên trong trái hẳn với suy nghĩ, yên bình đến lạ.
Vài đứa bé nhảy nhót xung quanh lửa trại ở giữa đang nướng thịt, miếng thịt bên ngoài vàng rụm, bên trong thơm mềm mùi thịt tỏa ra xung quanh.
Nữ nhân áo đỏ mang theo nụ cười tự nhiên, đang dựa lưng vào hành lang cách đó không xa, gặm thịt nướng nhìn trẻ nhỏ vui đùa.
Trước mặt Bạch Yên Nhiên đột nhiên tối lại, không khí lạnh lẽo đập vào mặt, tóc gáy đều dựng lên.
Lưu Phong ngăn cản hướng nhìn của cô ta, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Bạch Yên Nhiên, thể hiện ý tứ rất rõ ràng ở đây không chào đón cô, mời cô ra ngoài.
Bạch Yên Nhiên nuốt nước miếng, ngẩng đầu:
"Ta đến tìm Chức Phách."
"Tiểu thư không tiếp khách."
Hồi Tuyết từ bên cạnh ló ra, chớp mắt đi ra:
"Bạch Yên Nhiên?"
Nữ nhân này vẫn dám tìm đến đây sao?
Không sợ tiểu thư bóp chết nàng sao?
"Ngươi tới làm gì?" Hồi Tuyết chống nạnh.
"Ta muốn tìm Chức Phách."
Bạch Yên Nhiên chỉ vào Minh Thù, nha hoàn ở phía sau kéo kéo nàng, trong mắt Bạch Yên Nhiên có chút không kiên nhẫn, nhưng thái độ lại mềm mỏng:
"Ta tìm cốc chủ nhà các ngươi."
Hồi Tuyết hừ lạnh: "Tiểu thư không tiếp khách, lúc nãy ta đã nói rồi, Bạch tiểu thư mời về."
Hại tiểu thư thảm như vậy còn dám tới tìm tiểu thư, ai cho nàng ta lá gan đó.
Đương nhiên, Bạch Yên Nhiên không chịu, ánh mắt nàng lướt qua Hồi Tuyết nhìn Minh Thù đứng bên trong, nói lớn:
"Ta biết ban đầu tại sao ngươi lại muốn đến bên ta, là sư phụ ngươi bảo ngươi tới đúng không? Ông ta còn bảo ngươi bảo vệ ta đúng không, là do sư phụ ngươi mắc nợ mẹ ta, Chức Phách ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh của sư phụ ngươi sao?"
Minh Thù khẽ ngẩng đầu, mấy đứa nhỏ trong sân chợt ngừng chơi, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Minh Thù. Minh Thù mỉm cười, vẫy tay với bọn nhỏ:
"Các em phải về đi học rồi, tỷ tỷ phải xử lý một chút việc."
Bọn nhỏ che miệng chạy đến cửa nhỏ bên cạnh, đứa bé chạy chậm quay đầu lại:
"Tỷ tỷ đừng nói cho thầy giáo biết chúng em tới nơi này của tỷ nha."
"Được." Minh Thù cười đồng ý.
Những đứa bé này đều là học sinh tư thục ở sát vách, bên cạnh có cửa thông với bên kia, hương vị thịt nướng hấp dẫn bọn nó sang đây.
Minh Thù không đuổi bọn nhỏ đi, đám trẻ này thỉnh thoảng lại lén sang đây ăn thịt.
Khi bọn trẻ đã đi hết, Minh Thù ném xương trên tay xuống, rút khăn thong thả lau tay:
"Ngươi nói không sai."
Bạch Yên Nhiên liền thở phào, bí mật này nàng ta phát hiện được là từ vật để lại của mẹ nàng, nhưng ngay từ đầu nàng ta cũng không chắc chắn, đến khi nghe Minh Thù chính miệng thừa nhận, nàng ta mới hoàn toàn yên tâm.
Mặt của nàng ta được cứu rồi.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Minh Thù, đã dập tắt hy vọng mới nhen nhóm của Bạch Yên Nhiên.
Nàng cất bước xuống cầu thang, ý cười trên môi cực kỳ nhu hòa:
"Thế nhưng, điều đó là thật thì sao nào?"
Đó là sứ mệnh Chức Phách cần hoàn thành, không phải nàng.
Nàng là Minh Thù không phải là Chức Phách, nàng đến đây để thu thập giá trị thù hận.
"Ngươi…"
Bạch Yên Nhiên trừng mắt nói lớn: "Ngươi phải bảo vệ ta, đây là giao ước giữa sư phụ ngươi và mẹ ta, ngươi không được phá bỏ giao ước."
"Lúc mà ta làm theo giao ước, ngươi sai ta như người hầu, bây giờ còn muốn ta làm đúng như giao ước sao, Bạch tiểu thư, ngươi thật biết suy nghĩ."
Nguyên chủ ngốc nên nàng cũng phải ngốc sao? Cái đồ không có não!
"Đây vốn là sư phụ ngươi nợ mẹ ta."
Bạch Yên Nhiên không phục: "Nếu như không nhờ mẹ ta, sư phụ ngươi đã sớm chết rồi."
"Đó cũng là chuyện của sư phụ ta và mẹ ngươi, có liên quan gì đến ta?"
Minh Thù nhướng mày cười khẽ: "Ngươi có bản lĩnh thì tìm sư phụ ta đi, ta lại không cách nào nhắn cho sư phụ ta được."
"Ngươi..."
Bạch Yên Nhiên không ngờ rằng nàng sẽ vô tình đến thế. Càng không nghĩ tới nàng sẽ đại nghịch bất đạo (1) như vậy.
Bạch Yên Nhiên vò mẻ không sợ sứt:
"Ngươi không muốn bị ngàn người chê trách là vong ân phụ nghĩa thì nhanh chóng chữa trị cho ta, bằng không ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt."
"Haiz, ta đã đắc tội với quá nhiều người, thêm mấy người nữa cũng chẳng sao, ngươi đi đi."
Loại giá trị thù hận này, kéo tới kéo lui thành quen, ít hay nhiều gì đều giống nhau.
Khăn che mặt giấu đi khuôn mặt dữ tợn của Bạch Yên Nhiên, nghiến răng nghiến lợi:
"Chức Phách, được lắm ngươi chờ đó cho ta."
Nàng xoay người muốn đi, Lưu Phong lại rút kiếm cản đường nàng.
"Chức Phách, ngươi muốn làm gì?"
Bạch Yên Nhiên cảnh giác nhìn Minh Thù.
Làm gì ư? Đương nhiên là đánh ngươi rồi.
Chứ chẳng lẽ còn phải mời ngươi ăn cơm à?
Xem chỗ của trẫm là nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi đang đi chợ chắc?
Quan trọng là còn quấy rầy trẫm lúc đang ăn.
Minh Thù xắn tay áo: "Ngươi muốn tung tin đồn về ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi một tay rồi, có chứng cứ thì sẽ càng có sức thuyết phục không phải sao? Cho nên, hiện tại ta cho ngươi một chút chứng cứ, không cần cám ơn ta, ta chỉ là giúp người làm niềm vui thôi."
Cái gì?
Bạch Yên Nhiên vô thức lui về phía sau, nha hoàn bên người nàng ta đã sớm sợ đến mềm nhũn, cũng không dám thở mạnh, nha hoàn đã nói là không nên đến đây.
"Ngươi đừng tới đây..."
"Đừng sợ, chớp mắt một cái là xong ấy mà."
"Chức Phách ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Bạch Yên Nhiên lôi Bạch gia chủ ra, quát lên. Lần này nàng ta cảm nhận được sự kinh khủng của nữ nhân trước mặt, một cách vô cùng chân thật.
Minh Thù cười tươi.
Hồi Tuyết và Lưu Phong nhìn thấy một trận tra tấn.
Hồi Tuyết có chút không đành lòng, tiểu thư ra tay cực kỳ mạnh bạo, đối với nữ nhân cũng không có chút gì là giơ cao đánh khẽ.
Lưu Phong mặt không đổi sắc, thậm chí có chút ý muốn đi đến góp một tay.
Bạch Yên Nhiên bị Minh Thù đánh một trận, Hài Hòa Hiệu lập tức nói cho nàng biết giá trị thù hận đã đầy.
Minh Thù vẫn còn suy nghĩ một lúc, cụ thể nghĩ gì thì Hài Hòa Hiệu cũng không chắc, dù sao những thứ mà nàng suy nghĩ, khẳng định cũng không phải thứ gì tốt.
Hiện tại, chỉ còn giá trị thù hận của nữ chính giả còn chưa đầy.
Nhưng mà không biết Tiêu Như Phong đi đâu, làm sao để kéo giá trị thù hận đây?
Cho nên...
Nàng vẫn nên đi ăn thì hơn.
Vài ngày sau, Minh Thù nghe nói Phượng Thành mang Tiêu Như Phỉ rời Tây Lăng thành đi cầu thần y, không có Tiêu Như Phong phá rối, Phượng Thành và Tiêu Như Phỉ tiến triển tuy rằng không tốt lắm, nhưng không đến nỗi bị phá hoại.
Có nên đi chọc tức Phượng Thành không nhỉ, tiếp nhận thêm một nhiệm vụ nhánh gì đó?
Nhưng mà nàng chưa kịp thực hiện, đã bị bao phủ trong tin đồn của cả thành.
Bạch Yên Nhiên trả thù.
Không biết Bạch Yên Nhiên làm sao có thể kích động những người đắc tội nàng lúc đó, liên hợp lại chê trách nàng vong ân phụ nghĩa thấy chết không cứu, là một thầy thuốc không có lương tâm, người như vậy chính là cặn bã là bại hoại không xứng làm cốc chủ Tuyệt Hồn cốc gì đó.
Nói chung, hiện tại người dân toàn thành đều nghĩ nàng đáng chết.
Minh Thù như đang xem cuộc vui, xem náo nhiệt như chuyện không liên quan gì đến mình.
Nhưng Hồi Tuyết lo lắng, hận không thể xông ra cùng những người đó đại chiến ba trăm hiệp.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi."
Vài ngày sau, Hồi Tuyết vội vã bước đến, phía sau nàng có một cái đuôi nhỏ vừa nhảy ra, Minh Thù nhìn nó, nó lập tức nhanh như chớp lăn ra sau cửa trốn.
Hồi Tuyết tựa như không chú ý mình đã dẫn theo một thứ trở về, mở miệng liến thoắng:
"Tuyệt Hồn cốc có người làm phản."
"Bạch Yên Nhiên lợi hại như vậy cơ à?"
Người Tuyệt Hồn cốc mà cũng có thể bị kích động, cũng tương đối ghê gớm đấy.
"Có người kích động đệ tử Tuyệt Hồn cốc, chuẩn bị trục xuất người khỏi Tuyệt Hồn cốc."
Hồi Tuyết tức giận, khó kiềm chế:
"Lúc lão cốc chủ còn sống đã có vài người không yên phận. Lần này, sau khi người kế thừa vị trí cốc chủ lập tức rời khỏi cốc, lá gan những người đó cũng lớn lên theo."
Nói cho cùng là do địa vị của tiểu thư chưa đủ chắc chắn.
Đại đa số mọi người trong Tuyệt Hồn cốc đều không phục tiểu thư, tiểu thư lại không lập uy kịp thời.
"Tiểu thư, chúng ta có nên quay về cốc không?"
"Trở về làm gì?"
"Đương nhiên là trở về giải quyết những kẻ tạo phản."
Những kẻ phản bội này, Tuyệt Hồn cốc sẽ không tha cho bọn họ, tiểu thư mới là chủ nhân duy nhất của Tuyệt Hồn cốc.
"Trở lại tự chui đầu vào lưới chịu chết hả?"
Người ta muốn tạo phản, bên trong Tuyệt Hồn cốc cũng không thể không sắp xếp thiên la địa võng (2) chờ nàng quay về.
Hồi Tuyết: "..."
Hình như cũng có lý.
"Em nghĩ Bạch Yên Nhiên có bản lĩnh lớn như vậy không?"
Người của Tuyệt Hồn cốc xuất quỷ nhập thần, người bình thường cũng không tìm được họ, chứ đừng nói chi là khuyến khích bọn họ tạo phản.
Bạch Yên Nhiên thiếu hụt chỉ số thông minh sao có thể có bản lĩnh lớn vậy, nàng ta chỉ là vai phụ mà thôi.
"Tiểu thư, ý của người..."
Có người ở phía sau thao túng?
Minh Thù cười cười, có người thao túng hay không thì nàng không biết, nhưng mà kế tiếp sẽ rất náo nhiệt...
Làm cho người ta chờ mong.
Bên trong Tuyệt Hồn cốc hỗn loạn, không ít người đều lựa chọn đi theo kẻ tạo phản. Mà Minh Thù ở bên ngoài bị người khác hợp lực lên án công khai, đuổi nàng ra khỏi Tây Lăng thành.
Nàng ở bên ngoài cả ngày đều bị người khác vây lại hô khẩu hiệu, khẩu hiệu cũng không thèm đổi một cái mới, cứ như vậy truyền ra xung quanh một tin lặp đi lặp lại.
"Khẩu hiệu này cũng không thèm đổi mới."
Minh Thù cũng nghe không nổi nữa.
Trong tay Minh Thù có một con thú nhỏ đủ màu sắc, đang nằm úp sấp trông như một chú chó con, cái đuôi ngắn đong đưa liên tục, đôi mắt phiếm sương, đáng yêu đến mức tâm muốn tan chảy.
Tiểu móng vuốt đầy lông của nó lay trứng màu, màu sắc trứng màu nhàn nhạt đã mất đi độ sáng.
Hồi Tuyết đứng một bên nhìn rất muốn đi tới sờ sờ, nhưng thú nhỏ này rất hung dữ không cho bất kỳ kẻ nào sờ, ngay cả tiểu thư cũng không cho sờ.
Nàng không biết thú nhỏ này từ đâu mà tới, một buổi sáng nào đó đột nhiên cùng tiểu thư đi ra, nhưng mà màu sắc của nó và quả trứng màu đã mất đi sức sống, hơn nữa sau khi nó xuất hiện trứng màu cũng không có động đậy gì nữa.
Hồi Tuyết nghi ngờ nó là thần thú từ bên trứng màu nở ra.
Không biết là thuộc giống gì.
Minh Thù nghe đến mất kiên nhẫn, liếc mắt ghét bỏ nhìn thú nhỏ đang chơi với cái trứng không còn tý dấu hiệu sống nào.
Đôi mắt hắc bảo thạch của thú nhỏ trừng trở lại, nhìn cái gì?
Minh Thù vươn tay muốn bắt thú nhỏ, lông mao trên người thú nhỏ xù lên, trong cổ họng gầm nhẹ.
Minh Thù chụp một cái tát xuống, thân thể thú nhỏ quá nhỏ, ôm trứng màu té xuống bụi cỏ cả người nó được bụi cỏ che khuất.
Thú nhỏ nhảy lên khỏi bụi cỏ phản kháng, tuy chỉ là mấy tiếng kêu nhỏ, nhưng Minh Thù đều hiểu hết.
Lại đánh ta!
Tay chân nhỏ xinh lại đầy lông xù nhảy lên nhảy xuống, khiến nó lại càng đáng yêu hơn.
Minh Thù hừ một cái, xắn tay áo lên chuẩn bị đi ra ngoài đánh nhau một trận giải sầu.
Nàng vừa xắn tay áo lên, có một luồng gió nhẹ phất qua, mùi hương kỳ lạ bay tới.
***
(1) Đại nghịch bất đạo: Vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.
(2) Thiên la địa võng: Lưới giăng khắp trên trời dưới đất, ví sự bủa vây khắp mọi nơi, mọi phía không thể nào thoát ra được.