Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Thế Giới 3: Thần Y Khuynh Thành (6)
"Bạch tiểu thư, cô coi trọng bản thân như vậy à?"
Minh Thù đưa tay rút một cành cây khô bên cạnh ra, chậm rãi đứng dậy, ánh sáng uyển chuyển trong mắt tràn đầy ý cười:
"Giữa ta với cô, hình như không tồn tại mấy từ gọi là không ai nợ ai."
Ngươi là thần tiên hay là mặt còn lớn hơn mặt trăng.
"Chát!"
"Chát!"
Cành cây khô mang theo khí thế bén nhọn đánh vào người Bạch Yên Nhiên, đau đến mức Bạch Yên Nhiên thét chói tai, ôm chỗ vừa mới bị đánh.
Cành cây không ngừng hạ xuống, đó không phải là lực đánh thông thường, mà giống như được truyền thêm linh lực, mỗi khi đánh xuống khiến cô ta có cảm giác rách da rách thịt.
Minh Thù từ đầu tới cuối đều mỉm cười, khi nàng giơ lên đánh xuống, nhánh cây kia dường như cũng biến thành vũ khí sắc bén.
Bạch Yên Nhiên vận linh lực chuẩn bị phản đòn, nhưng mỗi lần đều bị Minh Thù cắt ngang, hoàn toàn không có cách gì phản kích.
"Chức Phách, đồ điên này, mau dừng tay lại!"
Bạch Yên Nhiên quát lớn, ôm cánh tay lui về phía xa, hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn người ra tay.
Nữ nhân đáng ghét này, lại dám đánh mình trước mặt bao nhiêu người khác.
Minh Thù giơ nhánh cây lên: "Còn muốn lấy bản đồ không?"
"...."
Ngực Bạch Yên Nhiên phập phồng một hồi, mặt cô ta đỏ lên, hận ý trong mắt như thủy triều tuôn ra, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Chức Phách, ngươi sẽ vì hành động này mà phải trả giá thật lớn."
Nàng nhất định phải để cho người này sống không bằng chết.
Minh Thù huơ huơ nhánh cây trong tay, cười nhạt không nói.
Cái bộ dạng này của nàng, còn khiến người khác tức giận hơn khi bị nàng nói những lời cao ngạo.
Bạch Yên Nhiên tức tối giậm chân, xoay người chạy đi, người bên kia muốn tiến lên hỏi đều bị nàng ta ngó lơ, như một làn khói chạy khỏi tầm mắt mọi người.
"Tiểu thư, sao người lại làm Bạch Yên Nhiên tức giận."
Sau khi bóng dáng của Bạch Yên Nhiên biến mất, Hồi Tuyết mới lo lắng nói:
"Bạch Yên Nhiên bụng dạ hẹp hòi, thích nhất là giở trò."
Tục ngữ nói không sợ quang minh chính đại, chỉ sợ âm mưu quỷ kế sau lưng, khó lòng phòng bị.
"Hồi Tuyết, nơi này chính là sơn mạch Ma Phong."
"Sơn mạch Ma Phong thì sao..."
Hồi Tuyết sửng sốt một chút, sau đó liền yên tâm.
Bạch Yên Nhiên không thể mang Bạch gia bên người, sơn mạch Ma Phong và Bạch gia cách nhau ngàn dặm, người Bạch Yên Nhiên mang theo hoặc là chết hoặc là thất lạc, nàng ta muốn làm chuyện gì, cũng không dễ dàng như vậy.
Minh Thù im lặng, ý của mình là nơi này là sơn mạch Ma Phong chết một người là chuyện rất bình thường.
Hiển nhiên là Hồi Tuyết hiểu lầm ý của nàng, nhưng Minh Thù cũng không giải thích.
"Chức Phách cô nương, phải như thế nào thì cô mới có thể đưa ra bản đồ?"
Hộ vệ của Phượng Thành, theo mệnh lệnh của Phượng Thành tiến lên đàm phán với Minh Thù.
Minh Thù ngồi trên lưng Lôi Vân Miêu đang phủ phục trên mặt đất, tư thế ngồi cực kỳ hào sảng khí phách. Nàng đang nghịch quả trứng đủ màu kia, nghe vậy thoáng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hộ vệ, nhẹ nhàng nói:
"Thật muốn biết sao?"
Hộ vệ nghiêm túc gật đầu: "Nếu đúng như cô nương nói, ở đây thật sự là Long Cốt Sơn, chúng ta đều rất nguy hiểm, thoát ra ngoài sớm một chút đối với Chức Phách cô nương mà nói cũng là chuyện tốt."
"Thế nhưng ta có bản đồ, tự ta đi là được tại sao phải cho các ngươi?"
"..."
Cho nên ta mới hỏi ngươi muốn điều kiện gì mới có thể chia sẻ bản đồ đó!
"Chức Phách cô nương có yêu cầu gì cứ việc nói."
"Đơn giản."
Minh Thù hất cằm về phía Phượng Thành, cười nói:
"Khi nào Vương gia nhà các ngươi chết, ta sẽ đem bản đồ ra."
Hộ vệ: "..."
Đây mà là điều đơn giản gì chứ?
Hắn muốn chém nữ nhân này.
Còn dám nguyền rủa Vương gia!
Thời điểm hộ vệ quay về bẩm báo Vương gia, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Vương gia nhà hắn. Từ sau khi hắn trở thành người hầu bên cạnh Vương gia, còn chưa gặp qua nữ nhân nào lớn lối như thế, to gan khiêu khích Vương gia.
Ánh mắt Phượng Thành âm trầm nhìn sang Minh Thù bên kia:
"Có chút thú vị."
Hộ vệ: "..."
Thú vị gì chứ! Người bất kính như thế, ở kinh thành sớm đã bị xẻ thành tám khúc cho sói ăn rồi.
Tiêu Như Phong dựa vào thân cây, ánh mắt chuyển động qua lại giữa Minh Thù và Phượng Thành, không biết đang suy nghĩ gì.
...
Minh Thù từ chối không đưa ra bản đồ, Phượng Thành cũng không có cách nào thoát ra, bọn họ thử vài lần, sau khi xác định không thể thoát ra, nên quyết định tiến vào sâu hơn.
Dù sao thì cũng không ra được chi bằng đi sâu vào bên trong.
Đề nghị này là Tiêu Như Phong nói ra, đương nhiên gặp không ít nghi vấn của mọi người, cuối cùng Phượng Thành cũng quyết định dứt khoát, những người này mới không dám dị nghị khác thường.
Dưới Long Cốt Sơn có chôn long cốt hay không, không ai rõ nhưng mọi người đều biết Long Cốt Sơn rất nguy hiểm. Những người đó vừa nghe nói nơi này có thể là Long Cốt Sơn, đều sợ đến chân tay run rẩy, nếu không phải có Phượng Thành dẫn đầu, không chừng đã sớm sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Cây cối trong Long Cốt Sơn cũng không cao, ánh mặt trời dễ dàng chiếu từ tán cây xuống, chiếu lên đám lá rụng phủ kín mặt đất, đạp lên kêu sột xoạt.
Ánh mặt trời có hơi nóng, chiếu lên da nóng rực, có cảm giác da như muốn nứt ra.
Càng đi về phía trước, cảm giác nóng cháy càng mạnh.
Càng về sau càng nóng không chịu nổi
"Ta không đi được nữa rồi, vừa nóng vừa khát."
"Ta cũng mệt quá, đi không nổi rồi có thể nghỉ ngơi một lát được không?"
Những tiếng than vãn phát ra liên tiếp, người trước mặt phải dừng lại, Tiêu Như Phong bởi vì thân thể mập mạp, nên trên mặt chảy đầy mồ hôi, nhưng thần sắc của cô ta cũng không có nhiều thay đổi, so với những người mệt đến thở dốc kia khá hơn rất nhiều lần.
"Nơi này giống như lò lửa vậy, cái nơi gì mà quỷ quái, ta không đi nữa đâu!"
Bạch Yên Nhiên bắt đầu bùng phát tính tiểu thư, cũng không quản đang ở trong hoàn cảnh gì, cứ thế ngồi xuống một bên.
"Cẩn thận!"
Giọng nói hoảng sợ vang lên.
Phía sau Bạch Yên Nhiên xuất hiện một cái đầu, lá rụng mặt đất tung bay, đuôi rắn từ trong lá rụng rút ra, quấn lấy thân thể Bạch Yên Nhiên, Bạch Yên Nhiên sợ đến thét chói tai hoàn toàn quên phản ứng.
Chờ nàng ta kịp phản ứng, tay chân đã bị thân rắn quấn lấy, không thể động đậy. Bởi vì thân rắn dùng sức, khiến nàng ta cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị ép thành một khối, không khí không ngừng bị thiếu hụt, nàng ta phải há mồm hô hấp.
Cả thân rắn đều là một màu vàng óng ánh, dưới ánh mặt trời vảy rắn rực rỡ lóa mắt. Thân thể khổng lồ độ dài không rõ, còn có một đoạn thân rắn thật dài giấu dưới lá rụng.
Hai mắt rắn đều là màu vàng óng ánh, không lẫn thêm chút màu nào khác.
"Cứu mạng! Cứu ta..."
Giọng nói Bạch Yên Nhiên run rẩy kêu đám người bên kia:
"Các ngươi còn đứng đó làm gì, cứu ta. Thất vương gia, cứu mạng!"
"Haiz."
Giọng nói lanh lảnh từ đằng xa vang lên: "Tiêu tiểu thư không dưng đi quấy rối người ta nghỉ ngơi làm gì?"
Mọi người đồng thời nhìn về phía người nói chuyện.
Bao gồm cả con rắn vàng óng ánh kia.
Nữ nhân đạp một tảng đá đứng trên cao, áo ngoài màu đỏ tung bay, bay lên thành một vòng cung, nổi bật lên váy trắng bên trong vô cùng thuần khiết. Trong tay nàng cầm trái cây không biết ở đâu mà có, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ. Tỳ nữ của nàng đứng phía dưới, còn có một thị vệ không rõ lai lịch.
Bởi vì câu này, mà đồng tử của Tiêu Như Phong hơi co lại, nhưng nét mặt không hề thay đổi.
Nữ chính giả này không hổ danh là sát thủ, sự bình tĩnh như vậy ngay cả nữ chính thật cũng làm không được.
Ánh mắt Phượng Thành nhìn về phía Tiêu Như Phong.
Tiêu Như Phỉ vẫn còn đang hôn mê, họ Tiêu ở đây cũng chỉ có mình Tiêu Như Phong. Ánh mắt Phượng Thành nhìn về phía cô ta, Tiêu Như Phong liền trở thành tiêu điểm của mọi người, ngay cả con rắn và Bạch Yên Nhiên bị con rắn "bắt cóc" kia không hề được quan tâm.
Bàn tay Tiêu Như Phong rút vào ống tay áo, ho khan một cái, bình thản nói:
"Vị cô nương này, cô có ý gì? Ta vừa nãy là người đứng xa nhất, làm sao có thể quấy rối đến nó?"
Lúc trước, Bạch Yên Nhiên ức hiếp mình, nữ nhân này cũng góp tay không ít. Tuy rằng không biết vì sao nàng ta lại trở mặt với Bạch Yên Nhiên, nhưng thù này mình sẽ thay Tiêu Như Phong trước kia nhớ kỹ.
"Mau cứu ta..."
Bạch Yên Nhiên tuyệt vọng, cô ta đã bị như thế này rồi mà những người này còn nhìn nữ nhân kia, cứu cô ta trước đã được không...
Cũng vẫn không ai để ý đến Bạch Yên Nhiên.
"Tiêu Như Phong, tại sao ngươi muốn kinh động con rắn?"
Người không thích Tiêu Như Phong lập tức tận dụng cơ hội.
Tiêu Như Phong cười lạnh một tiếng: "Các ngươi đi ra ngoài không đem theo não sao?"
Mọi người đang muốn nổi điên, chợt nghe giọng nói của cô gái bên kia truyền đến.
"Ta cũng thấy họ không đem não đi theo."
Minh Thù bỏ một trái cây vào miệng: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Lời này là Tiêu tiểu thư nói, ta chỉ phụ họa một câu thôi, tội chính vẫn là cô ta."
"Cứu ta..."
"Tiêu Như Phong biết ngay cô không có ý tốt mà, có phải cô muốn đẩy mọi người vào chỗ chết phải không?"
"Tiêu Như Phong là cái đồ xui xẻo, đáng nhẽ không nên mang cô ta đi cùng mới phải.”
Minh Thù xung đột chủ yếu ở Bạch Yên Nhiên, lúc này đồ ngốc Bạch Yên Nhiên không ở đây, những người này càng có ý quay sang làm khó dễ Tiêu Như Phong.
Minh Thù còn đang cân nhắc một chút, nghĩ không phải là vì cô ta cùng bọn họ xung đột không lớn, mà là vì Tiêu Như Phong là nữ chính giả.
Có hào quang của vai chính, đều tự động thu hút sự chú ý về mình.
Tiêu Như Phong có chút tức giận, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể nín nhịn trong lòng oán hận những người kia.
"Mau cứu ta..."
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên bắt đầu tái xanh, giọng nói cũng ngày càng yếu.
Hình như con rắn chưa từng thấy qua cảnh này, người nó "bắt cóc" dường như không có tác dụng gì.
Những tên loài người đáng ghét này, dám coi nó như không tồn tại.
Con rắn vẫy đuôi một cái hất Bạch Yên Nhiên văng ra, đuôi vàng óng ánh lủi qua phía Tiêu Như Phong đang đứng, quấn lấy mắt cá chân cô ta hung hãn kéo sang bên nó.
Tiêu Như Phong ngã trên mặt đất, trong nháy mắt bị kéo ra vài mét. Tiêu Như Phong nhanh chóng trấn định, lật tay đánh ra một đạo linh lực vào đuôi con rắn.
Nó bị đau tức giận phát ra tiếng rít, nhưng nó cũng không buông Tiêu Như Phong, ngược lại dùng tốc độ nhanh hơn kéo cô ta về phía mình.
Thân thể to lớn của con rắn, quấn thêm một vòng trên người Tiêu Như Phong.
Đuôi nhọn sắc bén như đao kiếm đặt lên cổ Tiêu Như Phong, chỉ cần nó thoáng dùng sức là có thể xuyên qua.
Tất cả xảy ra trong vòng vài giây ngắn ngủi, mọi người còn chưa kịp phản ứng từ trận tranh luận với Tiêu Như Phong, Tiêu Như Phong đã bị con rắn quấn chặt.
"Loài người các ngươi mau cút khỏi đây."
Đôi mắt con rắn vàng óng nhìn chằm chằm.
"Bằng không ta sẽ giết cô ta trước, sau đó giết các ngươi."
Khung cảnh đột nhiên im lặng một cách quái dị.
Ngay cả Tiêu Như Phong bị trói cũng thở nhẹ, trong mắt hiện lên tia sắc bén.
"Nó nói được à..."
Minh Thù nhìn Hồi Tuyết: "Đây là thánh thú hay thần thú?"
Cấp bậc linh thú càng cao càng thông minh, cũng có thể nói chuyện với con người, thế nhưng miệng phun ra ngôn ngữ của con người, thì phải là thánh thú hoặc thần thú.
"Tiểu thư, suỵt." Hồi Tuyết lắc đầu với Minh Thù.
Lưu Phong cũng từ trên cây bên cạnh nhảy xuống, mặt cứng đờ nhìn con rắn bên kia, cả cơ thể đang gồng lên trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
"Làm sao thế, nó lợi hại lắm à?"
Thấy tư thế căng thẳng của hai người bọn họ, Minh Thù cảm thấy thật sự rất khó hiểu.
Hồi Tuyết hạ giọng: "Nếu quả thật là thánh thú thì chúng ta không phải là đối thủ của nó đâu, Lưu Phong cũng không đối phó được nó."
"Trâu bò vậy à?"
Hồi Tuyết có chút ngẩn ra khi nghe thấy từ trâu bò này, kết hợp với câu trên câu dưới thì miễn cưỡng có thể hiểu được: "Cho dù là mấy vị thánh linh sư lợi hại nhất trên đại lục tới, cũng không chắc có thể đánh thắng thánh thú, sự tồn tại của bọn chúng rất gần với thần thú."
Trên đại lục này thánh linh sư là người lợi hại nhất, thánh linh sư trên toàn bộ đại lục chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Về phần thần thú...
Đã gần nghìn năm qua, không ai thấy bóng dáng thần thú.
"Thế thì đúng là lợi hại thật."
Minh Thù không hề có thành ý khen một tiếng.
Trong lúc Minh Thù và Hồi Tuyết nói chuyện với nhau, bên kia Phượng Thành cùng con rắn cũng đàm phán xong, ánh mắt con rắn không biết sao lại rơi trên người Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Nhìn trẫm làm gì?
Con rắn phun cái lưỡi đỏ: "Chỉ cần đem trứng trên người cô ta cho ta, ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi Long Cốt Sơn."
Trứng?
Tại sao lại muốn lấy trứng?
Minh Thù lấy quả trứng đủ màu từ trong người ra, mấy ngày nay nàng dùng linh lực cẩn thận chăm sóc nó đã có một chút hơi thở, nhưng vẫn có thể suy yếu chết bất cứ lúc nào.
Phượng Thành liếc mắt nhìn Tiêu Như Phong vẫn bình tĩnh như cũ:
"Cô ta không cùng một đội với bọn ta."
"Hừ, không phải chuyện của ta, hoặc đưa trứng cho ta hoặc các ngươi đều chết ở đây."
Ánh mắt con rắn đầy thâm độc: "Trong Long Cốt Sơn chôn rất nhiều thi thể, thêm các ngươi cũng không sao."
Phượng Thành nhíu mày quay đầu nhìn Minh Thù, nữ nhân này và con rắn ai cũng không động đến được.
Nếu như không phải lúc trước hắn bị thương, thì còn có cơ hội cùng con rắn này quyết đấu một trận...
"Chức Phách, cô mau đưa quả trứng kia cho nó đi, ta không muốn ở chỗ này, ta phải rời khỏi đây."
"Chức Phách cô nương, cô đưa trứng cho nó đi, nó là thánh thú không phải linh thú thông thường đâu."
Phượng Thành còn chưa mở miệng, những người khác đã nói trước.
Những người này thấy thánh thú, phản ứng đầu tiên là muốn rời khỏi nơi này mà không phải bắt thánh thú, có thể thấy sự tồn tại của thánh thú kinh khủng cỡ nào.
"Ngao..."
Lôi Vân Miêu dụi đầu vào chân Minh thù, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, không thể đưa cho con rắn kia, nó sẽ nuốt luôn trứng mất.
"Thật sự có thể ăn à?" Đôi mắt Minh Thù hơi sáng.
"Ngao..."
Không thể ăn, không thể ăn, thực sự không thể ăn.
Nếu như Lôi Vân Miêu có thể khóc lúc này, nhất định sẽ gào khóc thảm thiết. Vất vả lắm mới tìm được trứng trở về, kết quả là phát hiện được trứng sắp chết, bây giờ đã có chút hơi thở lại bị con rắn này để ý, bị con rắn kia ngắm trúng đã đành, cái người trước mặt này cũng muốn ăn nữa.
Thật sự không thể ăn nó!
"Chức Phách cô nương, quả trứng kia có thể cứu nhiều người chúng ta như vậy, cô đem trứng cho nó đi."
Tuy rằng không biết quả trứng kia là cái gì, nhưng có thể được thánh thú coi trọng hẳn không phải thứ bình thường.
Nhưng bây giờ, ngay cả tự bảo vệ mình còn khó khăn, bọn họ càng không có cách nào giữ quả trứng kia.
Minh Thù cong môi cười cười, dưới cái nhìn soi mói của con rắn và Lôi Vân Miêu, chậm rãi buông tay.
Trứng màu từ trong tay nàng rơi xuống, Lôi Vân Miêu và con rắn cùng lúc nhảy ra. Nhưng bởi vì Lôi Vân Miêu đứng gần Minh Thù nhất, nên đã cắn lấy trứng màu ngậm trong miệng, lắc mông một cái nhảy vào rừng rậm phía sau.
Con rắn cuốn theo Tiêu Như Phong nhanh chóng đuổi theo, lá rụng trên mặt đất không ngừng xào xạc, lúc này mọi người mới phát hiện phần vừa thấy chỉ là đầu và đuôi con rắn, thân mình nó hoàn toàn giấu trong lá rụng.
Nó chuyển động dấy lên cuồng phong, làm những người khác phải nghiêng ngả còn có người bị thân thể con rắn đụng vào, đầu óc choáng váng.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook