Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Thế Giới 2: Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (11)
Bị Minh Thù làm ngơ, khóe miệng Trình Diễn giật một cái, cô lại làm lơ hắn! Lại làm lơ hắn! Lại làm lơ hắn!
Trông hắn tầm thường như vậy sao?
Lần nào cũng đều làm lơ hắn!
Trình Diễn tiện tay ném đồ ăn vặt cho một nữ sinh đứng bên cạnh, không để ý nữ sinh kia hét lên sung sướng, đuổi theo Minh Thù vào siêu thị.
"Trình Diễn kìa!"
"Trời ạ, hôm nay ở trường lại có thể nhìn thấy Trình Diễn!"
Các nữ sinh khẽ hô khi Trình Diễn tiến vào, hết đợt này đến đợt khác.
Minh Thù cầm giỏ xách nhanh chóng đi vào bên trong bày biện đồ ăn, Trình Diễn nhìn một lúc, tiến lên giành giỏ trong tay cô:
"Tôi xách giúp cậu, được không?"
"Không cần."
Minh Thù mỉm cười cầm giỏ, quyết không buông tay.
Đồ ăn vặt của trẫm ngươi cũng muốn giành, đánh chết ngươi cái đồ thiểu năng trí tuệ này.
"Có thể vì Lộc Manh mà cống hiến sức lực, là vinh hạnh của tôi."
Trình Diễn cũng kiên quyết cầm lấy không buông tay.
"Bên kia có rất nhiều người chờ cậu cống hiến sức lực."
Minh Thù ý bảo hắn nhìn bên kia, nhiều nữ sinh như vậy đang nhìn hắn, nghe được lời này của Minh Thù ai cũng mong đợi.
"Thế nhưng, tôi chỉ muốn cống hiến sức lực cho bạn thôi."
Trình Diễn chăm chú:
"Lộc Manh bạn không thể nghiêm túc xem xét đề nghị của tôi sao?"
Minh Thù nhanh chóng buông tay ra:
"Lục thủy, giúp tớ lấy thêm một cái giỏ."
"Được rồi!"
Diệp Miểu Miểu ở gian hàng bên kia trả lời.
Minh Thù khéo léo nở nụ cười đúng mực, xoay người rời đi.
Nếu ngươi muốn lấy, trẫm cho ngươi.
Trình Diễn: "..."
Kiểu người lúc nào cũng một mình một kiểu, thì theo đuổi thế nào đây? Có cách nào không, có hướng dẫn nào không?
Trình Diễn không dám đi giành với Minh Thù, im lặng theo sau cô:
"Lộc Manh, vụ án hắt sơn ở trường cậu có ý kiến gì không?"
"Không có ý kiến gì."
Minh Thù bỏ vài hộp sữa chua vào giỏ.
"Lộc Manh."
Trình Diễn cúi người kề sát Minh Thù:
"Dù gì thì cậu cũng đã dính dáng đến chuyện này, mặc dù bây giờ đã loại bỏ được tình nghi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, cậu cảm thấy mình có thể an toàn ở ngoài cuộc sao?"
"Bốp!"
Trình Diễn che mắt, đúng là đau khổ thật, không nói không rằng đánh người ngay được, còn nói chuyện tử tế với nhau được nữa không đây.
Minh Thù thu hồi nắm tay, cười dịu dàng:
"Lần sau còn dám đến gần tôi, tôi sẽ xử đẹp cậu."
Nhưng câu nói ấy lại chẳng dịu dàng chút nào.
Trình Diễn nhìn Minh Thù và Diệp Miểu Miểu đi tính tiền, Diệp Miểu Miểu vừa nói vừa cười, còn thường quay đầu lại nhìn hắn, dường như đề tài mà hai người đang nói là về hắn.
Nụ cười của người kia, nhìn không ra là vui hay buồn, thỉnh thoảng thêm vào một câu, chọc Diệp Miểu Miểu cười nghiêng cười ngả.
Nhìn từ xa thì thấy như một học sinh bình thường, nhưng khi tiếp xúc gần gũi lại đáng sợ như vậy?
Aiz...
Thất bại lần thứ n + 1.
Phải đổi phương án khác.
Thành tích giữa kỳ nhanh chóng có kết quả, làm người khác ngạc nhiên là học sinh xuất sắc của bọn họ, mỗi môn đều đạt điểm tuyệt đối, lại thi trượt quốc ngữ, chính trị, lịch sử.
Không qua môn!
Cậu ta làm sao vậy?
Minh Thù từ vị trí học bá bị rớt hạng, nhưng Kim Vũ Kỳ lại tiến lên, đứng hạng nhất.
Trước đây, thành tích của Kim Vũ Kỳ không tính là tệ, nhưng cũng không được tốt lắm, xếp hạng không khác lắm với Minh Thù bây giờ, nhưng hiện tại lại nhảy lên hạng nhất.
Kim Vũ Kỳ và Lộc Manh đổi tên cho nhau hay sao thế?
"Trước đây, tớ còn tưởng rằng Kim Vũ Kỳ thay đổi tốt hơn, ai dè chả khác gì lúc trước, mấy ngày này còn giả vờ cái gì? Cái gì mà không thích Giang sư huynh, đều là vờ thả để bắt."
"Đúng đúng, trước đây nó thích Giang sư huynh như vậy, quấn quýt lấy người ta không buông, đột nhiên ngừng dây dưa với Giang sư huynh, ngược lại đi thân thiết với Thượng Quan Phong. Thượng Quan Phong người ta là thanh mai trúc mã với Lộc Manh, nếu không vì nó, quan hệ của Thượng Quan Phong và Lộc Manh cũng không tệ đến vậy, đúng là quá nham hiểm."
"Các cậu nói lần này nó thi tốt như vậy, không biết có gian lận gì không? Thành tích của nó đâu có tốt đến vậy?"
"Đúng đúng..."
Bởi vì vụ án hắt sơn lần trước, làm học sinh rất bất mãn với Kim Vũ Kỳ, lời đồn đại trong trường cũng không ít, lần này cô ta còn thi hạng nhất, không phải là đang kéo giá trị thù hận sao?"
"Các người nói cái gì?"
Các học sinh đang bàn tán đồng thời nhìn về phía sau, Kim Vũ Kỳ sắc mặt tái xanh nhìn họ, bọn họ liếc nhau cúi đầu tản ra.
Kim Vũ Kỳ cắn răng nhìn thông báo trên phiếu điểm, cái tên Lộc Manh dường như bị người ta phóng to, cực kỳ bắt mắt.
Cô ta móc di động ra, lướt đến tên Thượng Quan Phong, nhấn gọi.
"A Phong, chuyện lần trước em nói, anh suy nghĩ kỹ chưa?"
"E rằng không tốt lắm..."
Thượng Quan Phong ở đầu dây bên kia có chút do dự.
"A Phong, chẳng phải là anh nói có thể vì em làm bất cứ chuyện gì sao?"
"Anh..."
Thượng Quan Phong chần chừ một lúc, khi Kim Vũ Kỳ uy hiếp muốn cúp điện thoại mới đồng ý:
"Được, anh đồng ý với em."
...
Minh Thù thi không được bao nhiêu điểm, bị giáo viên và thầy chủ nhiệm thay phiên nhau gọi đến nói chuyện.
Thầy chủ nhiệm tự thuyết phục rằng, Minh Thù bị vụ án hắt sơn lúc trước làm ảnh hưởng, nói với Minh Thù đừng suy nghĩ quá nhiều, kỳ thi lần sau nhất định phải phát huy thật tốt, những chuyện khác không có liên quan đến học sinh, nhiệm vụ chính của học sinh là học tập.
Minh Thù thuận miệng vâng dạ, trong lòng thì toàn nghĩ đến đồ ăn, đâu có tâm trí nghe thầy chủ nhiệm nói gì đó.
"Được rồi, được rồi, quay về lớp đi."
Thầy chủ nhiệm phất tay.
"Chủ nhiệm, hẹn gặp lại."
Minh Thù từ phòng làm việc đi ra, một phụ nữ xinh đẹp đi tới, cô ta nở nụ cười dịu dàng với Minh Thù, gõ cửa vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm.
Người phụ nữ này tên Thi Nhã Hân, giáo viên tiếng Anh cấp hai, một người rất dịu dàng, thường xuyên lên tiếng vì học sinh, rất có uy tín với học sinh.
Minh Thù suy tư trong chốc lát, tìm một góc ngồi chồm hổm ăn đồ ăn vặt.
Thi Nhã Hân nói chuyện thật lâu với thầy chủ nhiệm mới ra ngoài, lúc cô ấy rời đi cũng là khi tan học.
Minh Thù theo Thi Nhã Hân quay về khu cấp hai, học sinh cấp hai bên này nhìn qua đều có chút tinh thần sa sút, bầu không khí rất áp lực.
Ánh mắt của Minh Thù từ những học sinh tụ tập thành nhóm, chuyển qua những học sinh đơn độc, so với học sinh có bạn bè đi chung, những học sinh này tinh thần có vẻ càng sa sút.
Cô nhìn những học sinh này một lúc, phát hiện Thi Nhã Hân đã đi mất.
Minh Thù kỳ quái đứng tại chỗ nhìn xung quanh một hồi.
Hôm nay là thời điểm công bố kết quả kỳ thi giữa kỳ, trên hành lang có bảng thành tích của học sinh cấp hai, thành tích vô cùng thê thảm, chỉ có số ít học sinh có thành tích không tệ lắm.
"Chị ơi?"
Minh Thù liếc mắt, một nữ sinh gầy yếu đứng trước mặt cô, rụt rè nhìn cô. Màu sắc đồng phục cấp hai và cấp ba không giống nhau, cho nên nữ sinh này chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra cô là đàn chị học cấp ba.
Minh Thù mỉm cười: "Có việc gì không?"
Có lẽ là nụ cười của Minh Thù vô cùng dịu dàng lại vô hại, nữ sinh có chút thả lỏng, cô bé nhìn quanh bốn phía nuốt nước bọt:
"Chị tới khu cấp hai làm gì?"
Minh Thù bịa một lý do:
"Chị đi nhầm đường."
"À, chị đi từ bên này này, đi một lúc là có thể trở về khu cấp ba bên kia, đã tan học rất lâu rồi, chị đi nhanh đi."
Nữ sinh chỉ một con đường cho Minh Thù.
Minh Thù nhìn theo tay nữ sinh chỉ, một con đường nhỏ rất hẻo lánh, hướng sang khu cấp ba, nhưng cụ thể không biết thông đi đâu, hoàn toàn khác với lối mà cô đi đến.
"Hay là em dẫn chị đi nhé?"
Nữ sinh thấy Minh Thù không nói lời nào, quay đầu đề nghị.
"Lộc Manh."
Trình Diễn không biết từ xó nào chui ra, hơi dùng sức kéo tay cô, hắn quay sang nữ sinh kia nói:
"Cám ơn em nhé, chúng tôi cùng nhau quay về là được rồi."
Thấy có nam sinh xuất hiện, nữ sinh kinh ngạc một chút nhìn Trình Diễn vài lần, cuối cùng quay đầu chạy đi.
Minh Thù làm lơ Trình Diễn, nụ cười có chút dữ tợn:
"Cậu có thôi đi không hả?"
Ở đâu cũng gặp cái tên thiểu năng này, âm hồn không tan.
Trình Diễn nhìn xung quanh một chút, lần thứ hai kéo tay Minh Thù đi qua khu cấp ba, hắn đi rất nhanh, tay dùng lực tương đối mạnh, Minh Thù không giãy ra được.
Lúc này, Minh Thù mới phát hiện Trình Diễn này, trước đây dường như giấu giếm thực lực.
Nói theo một cách khác là hắn nhường cô?
Cái ý nghĩ này quả thật là không thực tế chút nào.
Rời khỏi khu cấp hai, đi tới một nơi tương đối hẻo lánh, Trình Diễn ấn Minh Thù lên tường, hai tay đè bên cạnh cô, dùng tư thế hoàn toàn bao vây lấy cô, hỏi:
"Cậu đến khu cấp hai làm gì?"
"Vậy cậu đến khu cấp hai làm gì?"
Hướng hắn đến cũng không phải từ khu cấp ba đi ra, chứng tỏ trước khi cô tới hắn đã ở sẵn ở đó.
"Sau này không được đến đó nữa!"
Trong giọng nói Trình Diễn tràn đầy nghiêm túc, như ngày trước hắn nói với cô không được đến dãy phòng bỏ hoang.
"Lộc Manh, tôi sẽ không hại cậu."
"Ở khu cấp hai cất giấu bí mật gì vậy?"
Minh Thù đứng sát vào Trình Diễn, trong mắt đầy ý cười:
"Đáng giá để cậu cảnh cáo tôi sao?"
Trình Diễn đè vai Minh Thù ấn cô vào tường, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Thù:
"Lộc Manh, vì sao luôn luôn làm lơ tôi? Luôn cảm thấy tôi có mục đích sao?"
"Cậu không có mục đích sao?"
Minh Thù hất tay hắn, hơi ngửa đầu.
"Tôi không có, tôi chỉ là muốn cùng cậu đi hết quãng đời còn lại."
Thần sắc Trình Diễn cực kỳ nghiêm túc: "Cậu tin tôi một lần, có được không?"
Minh Thù lắc đầu: "Không."
Trình Diễn có hơi suy sụp:
"Mặc kệ cậu tin hay không, tôi cũng sẽ không từ bỏ."
"Tùy cậu."
Minh Thù đẩy hắn ra, phủi phủi đồng phục.
Trình Diễn mãnh mẽ kéo cô trở lại:
"Lộc Manh, tôi lặp lại một lần nữa, không được đến khu cấp hai."
"Cậu phiền chết đi được."
Minh Thù tung một quyền về phía Trình Diễn, Trình Diễn theo bản năng nghiêng đầu, nắm tay lướt qua mặt hắn, thân thể theo phản xạ tính đánh trả lại, nhưng lại bị hắn kìm lại, chỉ là tách ra xa không cho Minh Thù đánh đến mặt mình.
"Trình Diễn, cậu còn nói cậu không có mục đích."
Minh Thù xô Trình Diễn ngã trên mặt đất, lúc này ngồi xổm bên cạnh hắn, dùng ngón tay dài chọt chọt ngực hắn:
"Thực lực hiện tại của cậu, lợi hại hơn những gì cậu biểu hiện ra, đúng không? Vì sao không đánh trả?"
Trình Diễn nắm tay Minh Thù, chống thân thể ngồi dậy:
"Động thủ với người con gái mình thích, không phải là chuyện một người đàn ông có thể làm được."
Minh Thù cố sức rút tay về, nụ cười trên mặt có chút lạnh lẽo:
"Trình Diễn, bớt lừa mình dối người đi, xem tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ gạt à?"
Trình Diễn nói thích cô, nhưng biểu hiện của hắn có chút như là cố ý biểu hiện như vậy, không cảm thấy chân thực.
Phải giống như ánh mắt của Khương Tầm, khi đối diện với cô đó mới gọi là thích... Tuy rằng người hắn thích không phải mình.
Minh Thù nhặt cặp dưới đất lên, mỉm cười với Trình Diễn:
"Trình Diễn, không có việc gì thì đừng có lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chọc tôi tức giận, tôi sẽ phế cậu thật đấy."
Không phải là uy hiếp không đâu.
Kể từ sau ngày đó, Trình Diễn cũng không thấy xuất hiện, mất tích như những lần trước, nhưng mà đàn em của hắn vẫn lượn trước mặt Minh Thù lúc thì đưa bữa sáng, lúc thì đưa đồ ăn vặt.
"Manh Manh, cậu và Trình Diễn sao rồi?"
Diệp Miểu Miểu cực kỳ thích tò mò.
"Chẳng ra sao cả."
Trẫm cùng người ý đồ đen tối có thể thế nào? Đừng đùa được không?
"Cậu không thích hắn sao?"
Diệp Miểu Miểu nháy mắt với Minh Thù:
"Trình Diễn đẹp trai như vậy, tuy rằng thành tích không tốt lắm, nhưng nghe nói nhà hắn không tồi, thành tích không tốt cũng chả sao."
"Không thích."
Diệp Miểu Miểu hoài nghi:
"Tớ thấy Trình Diễn rất tận tâm, mỗi ngày đều mua bữa sáng, đồ ăn vặt. Trước đây, hắn cũng không có đối xử như thế với bất kỳ nữ sinh nào đâu. Manh Manh, cậu không thích hắn? Đừng nói là cậu miệng nói một đằng, trong lòng một kiểu nha, nói với tớ đi mà, tớ không nói với người khác đâu, đảm bảo không nói đâu."
"Tận tâm?"
Minh Thù hừ một tiếng: "Lục Thủy, cậu có hiểu sai về chuyện con trai thích một người con gái như thế nào không đấy?"
"Không hề."
Diệp Miểu Miểu lắc đầu.
"Hắn tặng mấy thứ này, có tự tay đưa không? Chỉ phái hai người đến, thế mà được coi là tận tâm à?"
Tận tâm như vậy, trẫm chả dám nhận.
Diệp Miểu Miểu nghĩ nghĩ, nói:
"Thế nhưng mỗi lần người ta xuất hiện, chẳng phải là cậu đánh người ta đến cha mẹ nhìn không ra sao? Như vậy mà hắn còn không từ bỏ cậu, tình yêu chân thật đó!"
Minh Thù: "..."
Không nói nữa, toàn là ông nói gà, bà nói vịt.
Quan trọng nhất là... trẫm không thích hắn, không thích một tí nào.
"Lộc Manh, có người nhờ tôi đưa cái này cho cậu."
Một bạn đưa thư đặt trên bàn trước mặt Minh Thù.
Diệp Miểu Miểu lại gần xem: "Ai viết thư tình cho cậu vậy?"
Minh Thù cầm bao thư lật qua lật lại, mặt trên không viết gì. Cô mở bao thư ra, bên trong hé ra giấy viết tay, nhìn chữ viết cũng biết là ai rồi.
Là cái tên đáng ghét Thượng Quan Phong kia.
Hắn hẹn Minh Thù đến dãy phòng bỏ hoang, nói là có chuyện muốn nói với cô.
Thượng Quan Phong...
Tên khốn này lại muốn làm cái trò gì đây.
"Manh Manh, cậu không định đi chứ?"
Diệp Miểu Miểu nhìn Manh Manh thu dọn đồ đạc, liền sốt ruột:
"Khẳng định Thượng Quan Phong không có ý gì tốt, trước kia cậu làm hắn bẽ mặt như vậy, cậu không thể đi."
"Tớ đi ăn."
"Đi ăn à". Diệp Miểu Miểu thở phào.
Không phải đi gặp Thượng Quan Phong là tốt rồi, hẹn ở cái nơi như chỗ đó, vừa nhìn đã biết không yên tâm nổi.
"Này Manh Manh, vừa nãy khi đến lớp cậu đã ăn rồi, sao giờ lại muốn ăn nữa?"
Diệp Miểu Miểu gọi với theo bóng dáng dần khuất của Minh Thù.
Gần đây, Manh Manh nhà chúng ta ăn nhiều lắm, sao cũng không thấy mập lên nhỉ, đống thức ăn ấy đi đâu hết rồi?
Những người ăn mãi mà không mập, quả nhiên rất dễ khiến người khác ganh tị.
Diệp Miểu Miểu sờ sờ eo thon nhỏ của mình, nuốt một ngụm nước bọt ngăn chặn mong muốn chạy theo Minh Thù ăn gì đó, không được ăn nữa, ăn nữa mình sẽ phát phì.
Nghe mấy câu than thở của Diệp miểu Miểu, Minh Thù nhẹ nhàng cong môi thong thả xuống lầu, sau khi đã ăn no nê cô nhìn lá thư trên tay hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi đến dãy phòng học bỏ hoang bên kia.
Lúc này là giờ học, trường học không có ai đi lung tung. Minh Thù đi đến nơi đó, bỗng dưng cảm thấy tòa nhà này có chút u ám.
Cô đi lên cầu thang, tòa nhà này nằm ở giữa khu cấp hai và cấp ba
Lúc đầu nhà trường không có khu cấp hai, dãy nhà học của khu cấp hai bây giờ là sau này mới được xây dựng, dãy nhà này được coi là ranh giới giữa hai khu, đứng ở đây có thể nhìn thấy được khu cấp hai bên kia.
Hai lần trước đều đến vào buổi tối, không nhìn kỹ được tổng quan của tòa nhà.
Minh Thù đi lên cầu thang, phát hiện trên tường có không ít vết cào, nếu như một hai vết còn có thể nói là người cố ý chọc phá, nhưng trên cầu thang xuất hiện rất nhiều vết cào, hơn nữa mức độ cũ mới không giống nhau.
Cô vươn tay so sánh các vết cào, hơi đứng lên ngồi xuống xem xét góc độ và độ cao nhận thấy có vẻ không được bình thường.
Một lát sau, Minh Thù thu tay, nụ cười trên mặt càng rực rỡ:
"Ngôi trường này quả nhiên rất thú vị."
Thượng Quan Phong hẹn cô ở đây, nhất định là có ý đồ. Do đó, Minh Thù đến trước tìm một chỗ, ngồi chồm hỗm, chuẩn bị xem sắp có kịch gì.
Thượng Quan Phong hẹn ở lớp học lầu ba, Minh Thù tìm một nơi tương đối gần, lén lút rình xem.
Đợi khoảng chừng một tiếng, có tiếng bước chân từ chỗ cầu thang vang lên, nghe có chút do dự, đi rất chậm.
Minh Thù nghiêng người nhìn ra ngoài, bóng dáng Thượng Quan Phong xuất hiện trước cửa cầu thang, hắn dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút phức tạp đứng đấy một lúc mới đẩy cửa phòng đi vào.
Minh Thù ngồi trong góc không nhúc nhích, tiếp tục ăn đồ ăn vặt của mình, chỉ trong chốc lát liền có tiếng từ trong phòng truyền ra.
"Ừ, anh đến rồi, cô ta còn chưa đến... Vũ Kỳ, thực sự phải làm như vậy sao?"
Không biết đối phương nói cái gì, Thượng Quan Phong lại khẩn trương dỗ dành.
Cúp điện thoại, Thượng Quan Phong nặng nề thở dài, dựa vào cái bàn cũ nát hút thuốc, hắn không biết làm như vậy có đúng không, tuy nhiên nghĩ đến Kim Vũ Kỳ tức giận, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ cần Kim Vũ Kỳ vui vẻ, bảo hắn làm cái gì cũng được.
Minh Thù đợi một lúc, đi đến cửa phòng sửa sang lại quần áo, đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào cửa phòng. Cửa phòng biến dạng, Minh Thù trực tiếp đạp cánh cửa sang một bên.
Nện một tiếng rầm trên mặt đất, bụi bặm bay tán loạn trong không khí.
"Thượng Quan Phong, tìm tôi làm gì?"
Âm thanh uyển chuyển của con gái vang lên, không nghe ra vẻ tức giận, chỉ thấy nụ cười thản nhiên.
Đại khái là Thượng Quan Phong bị hành động như lên võ đài của Minh Thù dọa sợ, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc. Nghe thấy giọng Minh Thù, hắn nhanh chóng hoàn hồn, nặn ra một nụ cười:
"Manh Manh, cậu đã đến rồi."
Má ơi!
Thượng Quan Phong lại kêu trẫm như vậy, là muốn hù chết trẫm hay muốn thừa kế đồ ăn vặt của trẫm đây?
Minh Thù chưa tiến vào, mỉm cười đứng ở cửa, mở miệng nói:
"Nói nhanh đi, thời gian của tôi rất quý giá, lãng phí thì giờ của tôi chính là lãng phí tính mạng của tôi, trách nhiệm này cậu không gánh vác nổi đâu."
"..."
Nếu không vì Vũ Kỳ, hiện tại hắn cũng lười, chẳng muốn nói chuyện với cô dù chỉ một câu. Thượng Quan Phong cố nhịn:
"Manh Manh, chúng ta phải căng thẳng như vậy sao?"
Minh Thù hướng ánh mắt còn mang theo ý cười về phía Quan Phong, môi đỏ mọng hé mở, giọng nói vang lên trong căn phòng đầy bụi bặm:
"Rất cần đấy."
Thượng Quan Phong: "..."
Nên nói tiếp như thế nào đây?
Thượng Quan Phong hít một hơi sâu:
"Manh Manh, hôm nay hẹn cậu đến là muốn cùng nhau hòa giải? Tớ biết gần đây cậu chịu oan ức, đều là tớ không tốt."
"Hòa giải?"
Minh Thù nhướng cặp mày liễu, ý cười trong mắt càng lộ rõ:
"Cậu đang kể chuyện cười à? Chúng ta có thù lớn như vậy, sao có thể nói hòa giải là hòa giải?"
Trẫm tin là đầu ngươi nhét đầy móng heo mất rồi.
"Manh Manh, tớ biết cậu tức giận, cậu muốn đánh, muốn chửi, tớ đều chịu. Cậu tha thứ cho tớ có được không? Sau này tớ nhất định sẽ đối tốt với cậu."
Thượng Quan Phong dựa theo lời kịch đã tính trước mà nói ra, câu từ tha thiết, có vẻ như thật sự hối hận.
Nụ cười Minh Thù càng sâu thêm:
"Được, trước hết để tôi đánh một trận đã, được chứ?"
Thượng Quan Phong: "..."
Hắn đến không phải là để cho cô đánh.
Nhìn biểu hiện của cô dường như không phải nói đùa, lẽ nào hắn thực sự phải để cô đánh cho một trận?
"Manh Manh..."
"Cậu vừa nói muốn đánh, muốn mắng gì tùy tôi."
Minh Thù cười tủm tỉm, cắt ngang lời Thượng Quan Phong:
"Bạn Thượng Quan không phải vừa tự nói ra đã quên chứ? Tôi đây cũng không dám tin tưởng cậu."
Thượng Quan Phong nhìn nụ cười kia của Minh Thù, luôn cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như bị cô nhìn thấu nội tâm.
"Được!"
Thượng Quan Phong cắn răng đồng ý:
"Chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tớ, tớ đồng ý cho cậu trút giận."
Không phải chỉ là bị đánh hay sao, mình là một người đàn ông, chút việc ấy còn không chịu nổi thì còn gì là đàn ông.
Minh thù bóp bóp cổ tay, Kim Vũ Kỳ cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì, chẳng lẽ hào quang của nữ chính giả, cũng có thể so với hào quang của nữ chính thật sao?
[Hào quang của vai chính giả và vai chính thật giống nhau, ký chủ không nên xem thường.] Hài Hòa Hiệu tỉ mỉ giải thích.
Đáy mắt Minh Thù lộ ra hưng phấn, thật sự thú vị.
[...]
Thú vị chỗ nào chứ?
...
Gần dãy lầu bỏ hoang.
Kim Vũ Kỳ cùng mấy bạn học đi sang bên này, bọn họ dò xét xung quanh, dường như đang tìm thứ gì đó.
"Vừa nãy thấy con chó kia chạy qua bên này, sao mới đấy đã không thấy tăm hơi. Đó là của ba đưa cho tớ, tớ không thể đánh mất."
Một nữ sinh trong đó lo lắng nói.
"Đừng lo, chúng ta đang tìm, hẳn là ở gần đây."
Kim Vũ Kỳ nói thoải mái, ánh mắt lại nhìn về phía dãy phòng cũ nát phía trên cách đó không xa:
"Dãy lầu cũ bên kia không có ai, có khi sẽ trở thành hang ổ của con chó, con mèo hoang nào đó, chúng ta qua đó xem thử đi."
"Tòa lầu..."
Có nữ sinh nhát gan sợ hãi nói: "Cảm giác âm u quá."
"Chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì, đừng tách ra là được."
Kim Vũ Kỳ an ủi.
Nhiều người, tất cả mọi người có cảm giác an toàn, mọi người đi về phía dãy phòng bỏ hoang.
Từ lầu một đến lầu hai không thấy có gì, Kim Vũ Kỳ đề nghị tiếp tục đi lên, đã lên kiểm tra hết lầu hai, lên lầu ba cũng không ảnh hưởng gì. Một đám người theo cô ta bước lên.
Lần này Kim Vũ Kỳ đi phía trước, đi đến phòng học đã hẹn trước, thế nhưng cô ta chỉ thấy cửa phòng nằm ngổn ngang trên mặt đất, bên trong không có một bóng người.
Đáy lòng Kim Vũ Kỳ hơi xao động, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?
Ngay khi Kim Vũ Kỳ nghi ngờ, chuẩn bị gọi điện thoại để trong hộp đựng thức ăn cho Thượng Quan Phong, phòng học bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh, giống như là tiếng thở dài, có vẻ như rên rỉ đau đớn.
Sắc mặt Kim Vũ Kỳ vui vẻ, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cố gắng hạ giọng hỏi người bên cạnh:
"Các cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ gì không?"
Tất cả mọi người gật đầu, bọn họ đều nghe thấy.
"Đi xem..."
"Bỏ đi, nhỡ lại là thứ không sạch sẽ gì."
"Ban ngày, ở đâu ra thứ gì không sạch sẽ, cậu đừng nói mò."
Kim Vũ Kỳ phản bác: "Các cậu không đi, tớ đi."
Kim Vũ Kỳ đi về phía phòng học phát ra âm thanh, học sinh phía sau nhìn nhau, trong chốc lát liền đuổi theo Kim Vũ Kỳ. Kim Vũ Kỳ đi ở phía trước chậm rãi cong môi, Lộc Manh, lần này mày nhất định phải chết.
"Răng rắc."
"Kẽo kẹt..."
Cửa phòng mở phát ra âm thanh chói tai.
"A!"
Sau khi cửa phòng học mở ra, nữ sinh phía sau thét chói tai, sau đó đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng che mắt quay người đi.
Mấy nam sinh còn lại khiếp sợ nhìn tình cảnh trong phòng.
Kim Vũ Kỳ dường như bị đứng hình, xảy ra chuyện gì?
Tại sao chỉ có mình Thượng Quan Phong, con khốn Lộc Manh kia đâu?
Hình như là có người xuất hiện,Thượng Quan Phong hơi lấy lại ý thức, hắn miễn cưỡng mở hai mắt. Thấy rõ người đúng ở cửa, liền như bị sét đánh.
Cô ấy mang theo nhiều người đến như vậy?
Theo bản năng, Thượng Quan Phong muốn che cơ thể lại. Quần áo của hắn đều đã bị Minh Thù cầm đi, lúc này trần như nhộng, lại bị Kim Vũ Kỳ cùng nhiều người như thế vây xem.
Nhục nhã và phẫn nộ đánh thẳng vào thần kinh hắn.
Nhưng mà càng tức giận, hắn lại càng khó chịu, muốn tìm một chỗ trút giận.
Trông hắn tầm thường như vậy sao?
Lần nào cũng đều làm lơ hắn!
Trình Diễn tiện tay ném đồ ăn vặt cho một nữ sinh đứng bên cạnh, không để ý nữ sinh kia hét lên sung sướng, đuổi theo Minh Thù vào siêu thị.
"Trình Diễn kìa!"
"Trời ạ, hôm nay ở trường lại có thể nhìn thấy Trình Diễn!"
Các nữ sinh khẽ hô khi Trình Diễn tiến vào, hết đợt này đến đợt khác.
Minh Thù cầm giỏ xách nhanh chóng đi vào bên trong bày biện đồ ăn, Trình Diễn nhìn một lúc, tiến lên giành giỏ trong tay cô:
"Tôi xách giúp cậu, được không?"
"Không cần."
Minh Thù mỉm cười cầm giỏ, quyết không buông tay.
Đồ ăn vặt của trẫm ngươi cũng muốn giành, đánh chết ngươi cái đồ thiểu năng trí tuệ này.
"Có thể vì Lộc Manh mà cống hiến sức lực, là vinh hạnh của tôi."
Trình Diễn cũng kiên quyết cầm lấy không buông tay.
"Bên kia có rất nhiều người chờ cậu cống hiến sức lực."
Minh Thù ý bảo hắn nhìn bên kia, nhiều nữ sinh như vậy đang nhìn hắn, nghe được lời này của Minh Thù ai cũng mong đợi.
"Thế nhưng, tôi chỉ muốn cống hiến sức lực cho bạn thôi."
Trình Diễn chăm chú:
"Lộc Manh bạn không thể nghiêm túc xem xét đề nghị của tôi sao?"
Minh Thù nhanh chóng buông tay ra:
"Lục thủy, giúp tớ lấy thêm một cái giỏ."
"Được rồi!"
Diệp Miểu Miểu ở gian hàng bên kia trả lời.
Minh Thù khéo léo nở nụ cười đúng mực, xoay người rời đi.
Nếu ngươi muốn lấy, trẫm cho ngươi.
Trình Diễn: "..."
Kiểu người lúc nào cũng một mình một kiểu, thì theo đuổi thế nào đây? Có cách nào không, có hướng dẫn nào không?
Trình Diễn không dám đi giành với Minh Thù, im lặng theo sau cô:
"Lộc Manh, vụ án hắt sơn ở trường cậu có ý kiến gì không?"
"Không có ý kiến gì."
Minh Thù bỏ vài hộp sữa chua vào giỏ.
"Lộc Manh."
Trình Diễn cúi người kề sát Minh Thù:
"Dù gì thì cậu cũng đã dính dáng đến chuyện này, mặc dù bây giờ đã loại bỏ được tình nghi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, cậu cảm thấy mình có thể an toàn ở ngoài cuộc sao?"
"Bốp!"
Trình Diễn che mắt, đúng là đau khổ thật, không nói không rằng đánh người ngay được, còn nói chuyện tử tế với nhau được nữa không đây.
Minh Thù thu hồi nắm tay, cười dịu dàng:
"Lần sau còn dám đến gần tôi, tôi sẽ xử đẹp cậu."
Nhưng câu nói ấy lại chẳng dịu dàng chút nào.
Trình Diễn nhìn Minh Thù và Diệp Miểu Miểu đi tính tiền, Diệp Miểu Miểu vừa nói vừa cười, còn thường quay đầu lại nhìn hắn, dường như đề tài mà hai người đang nói là về hắn.
Nụ cười của người kia, nhìn không ra là vui hay buồn, thỉnh thoảng thêm vào một câu, chọc Diệp Miểu Miểu cười nghiêng cười ngả.
Nhìn từ xa thì thấy như một học sinh bình thường, nhưng khi tiếp xúc gần gũi lại đáng sợ như vậy?
Aiz...
Thất bại lần thứ n + 1.
Phải đổi phương án khác.
Thành tích giữa kỳ nhanh chóng có kết quả, làm người khác ngạc nhiên là học sinh xuất sắc của bọn họ, mỗi môn đều đạt điểm tuyệt đối, lại thi trượt quốc ngữ, chính trị, lịch sử.
Không qua môn!
Cậu ta làm sao vậy?
Minh Thù từ vị trí học bá bị rớt hạng, nhưng Kim Vũ Kỳ lại tiến lên, đứng hạng nhất.
Trước đây, thành tích của Kim Vũ Kỳ không tính là tệ, nhưng cũng không được tốt lắm, xếp hạng không khác lắm với Minh Thù bây giờ, nhưng hiện tại lại nhảy lên hạng nhất.
Kim Vũ Kỳ và Lộc Manh đổi tên cho nhau hay sao thế?
"Trước đây, tớ còn tưởng rằng Kim Vũ Kỳ thay đổi tốt hơn, ai dè chả khác gì lúc trước, mấy ngày này còn giả vờ cái gì? Cái gì mà không thích Giang sư huynh, đều là vờ thả để bắt."
"Đúng đúng, trước đây nó thích Giang sư huynh như vậy, quấn quýt lấy người ta không buông, đột nhiên ngừng dây dưa với Giang sư huynh, ngược lại đi thân thiết với Thượng Quan Phong. Thượng Quan Phong người ta là thanh mai trúc mã với Lộc Manh, nếu không vì nó, quan hệ của Thượng Quan Phong và Lộc Manh cũng không tệ đến vậy, đúng là quá nham hiểm."
"Các cậu nói lần này nó thi tốt như vậy, không biết có gian lận gì không? Thành tích của nó đâu có tốt đến vậy?"
"Đúng đúng..."
Bởi vì vụ án hắt sơn lần trước, làm học sinh rất bất mãn với Kim Vũ Kỳ, lời đồn đại trong trường cũng không ít, lần này cô ta còn thi hạng nhất, không phải là đang kéo giá trị thù hận sao?"
"Các người nói cái gì?"
Các học sinh đang bàn tán đồng thời nhìn về phía sau, Kim Vũ Kỳ sắc mặt tái xanh nhìn họ, bọn họ liếc nhau cúi đầu tản ra.
Kim Vũ Kỳ cắn răng nhìn thông báo trên phiếu điểm, cái tên Lộc Manh dường như bị người ta phóng to, cực kỳ bắt mắt.
Cô ta móc di động ra, lướt đến tên Thượng Quan Phong, nhấn gọi.
"A Phong, chuyện lần trước em nói, anh suy nghĩ kỹ chưa?"
"E rằng không tốt lắm..."
Thượng Quan Phong ở đầu dây bên kia có chút do dự.
"A Phong, chẳng phải là anh nói có thể vì em làm bất cứ chuyện gì sao?"
"Anh..."
Thượng Quan Phong chần chừ một lúc, khi Kim Vũ Kỳ uy hiếp muốn cúp điện thoại mới đồng ý:
"Được, anh đồng ý với em."
...
Minh Thù thi không được bao nhiêu điểm, bị giáo viên và thầy chủ nhiệm thay phiên nhau gọi đến nói chuyện.
Thầy chủ nhiệm tự thuyết phục rằng, Minh Thù bị vụ án hắt sơn lúc trước làm ảnh hưởng, nói với Minh Thù đừng suy nghĩ quá nhiều, kỳ thi lần sau nhất định phải phát huy thật tốt, những chuyện khác không có liên quan đến học sinh, nhiệm vụ chính của học sinh là học tập.
Minh Thù thuận miệng vâng dạ, trong lòng thì toàn nghĩ đến đồ ăn, đâu có tâm trí nghe thầy chủ nhiệm nói gì đó.
"Được rồi, được rồi, quay về lớp đi."
Thầy chủ nhiệm phất tay.
"Chủ nhiệm, hẹn gặp lại."
Minh Thù từ phòng làm việc đi ra, một phụ nữ xinh đẹp đi tới, cô ta nở nụ cười dịu dàng với Minh Thù, gõ cửa vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm.
Người phụ nữ này tên Thi Nhã Hân, giáo viên tiếng Anh cấp hai, một người rất dịu dàng, thường xuyên lên tiếng vì học sinh, rất có uy tín với học sinh.
Minh Thù suy tư trong chốc lát, tìm một góc ngồi chồm hổm ăn đồ ăn vặt.
Thi Nhã Hân nói chuyện thật lâu với thầy chủ nhiệm mới ra ngoài, lúc cô ấy rời đi cũng là khi tan học.
Minh Thù theo Thi Nhã Hân quay về khu cấp hai, học sinh cấp hai bên này nhìn qua đều có chút tinh thần sa sút, bầu không khí rất áp lực.
Ánh mắt của Minh Thù từ những học sinh tụ tập thành nhóm, chuyển qua những học sinh đơn độc, so với học sinh có bạn bè đi chung, những học sinh này tinh thần có vẻ càng sa sút.
Cô nhìn những học sinh này một lúc, phát hiện Thi Nhã Hân đã đi mất.
Minh Thù kỳ quái đứng tại chỗ nhìn xung quanh một hồi.
Hôm nay là thời điểm công bố kết quả kỳ thi giữa kỳ, trên hành lang có bảng thành tích của học sinh cấp hai, thành tích vô cùng thê thảm, chỉ có số ít học sinh có thành tích không tệ lắm.
"Chị ơi?"
Minh Thù liếc mắt, một nữ sinh gầy yếu đứng trước mặt cô, rụt rè nhìn cô. Màu sắc đồng phục cấp hai và cấp ba không giống nhau, cho nên nữ sinh này chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra cô là đàn chị học cấp ba.
Minh Thù mỉm cười: "Có việc gì không?"
Có lẽ là nụ cười của Minh Thù vô cùng dịu dàng lại vô hại, nữ sinh có chút thả lỏng, cô bé nhìn quanh bốn phía nuốt nước bọt:
"Chị tới khu cấp hai làm gì?"
Minh Thù bịa một lý do:
"Chị đi nhầm đường."
"À, chị đi từ bên này này, đi một lúc là có thể trở về khu cấp ba bên kia, đã tan học rất lâu rồi, chị đi nhanh đi."
Nữ sinh chỉ một con đường cho Minh Thù.
Minh Thù nhìn theo tay nữ sinh chỉ, một con đường nhỏ rất hẻo lánh, hướng sang khu cấp ba, nhưng cụ thể không biết thông đi đâu, hoàn toàn khác với lối mà cô đi đến.
"Hay là em dẫn chị đi nhé?"
Nữ sinh thấy Minh Thù không nói lời nào, quay đầu đề nghị.
"Lộc Manh."
Trình Diễn không biết từ xó nào chui ra, hơi dùng sức kéo tay cô, hắn quay sang nữ sinh kia nói:
"Cám ơn em nhé, chúng tôi cùng nhau quay về là được rồi."
Thấy có nam sinh xuất hiện, nữ sinh kinh ngạc một chút nhìn Trình Diễn vài lần, cuối cùng quay đầu chạy đi.
Minh Thù làm lơ Trình Diễn, nụ cười có chút dữ tợn:
"Cậu có thôi đi không hả?"
Ở đâu cũng gặp cái tên thiểu năng này, âm hồn không tan.
Trình Diễn nhìn xung quanh một chút, lần thứ hai kéo tay Minh Thù đi qua khu cấp ba, hắn đi rất nhanh, tay dùng lực tương đối mạnh, Minh Thù không giãy ra được.
Lúc này, Minh Thù mới phát hiện Trình Diễn này, trước đây dường như giấu giếm thực lực.
Nói theo một cách khác là hắn nhường cô?
Cái ý nghĩ này quả thật là không thực tế chút nào.
Rời khỏi khu cấp hai, đi tới một nơi tương đối hẻo lánh, Trình Diễn ấn Minh Thù lên tường, hai tay đè bên cạnh cô, dùng tư thế hoàn toàn bao vây lấy cô, hỏi:
"Cậu đến khu cấp hai làm gì?"
"Vậy cậu đến khu cấp hai làm gì?"
Hướng hắn đến cũng không phải từ khu cấp ba đi ra, chứng tỏ trước khi cô tới hắn đã ở sẵn ở đó.
"Sau này không được đến đó nữa!"
Trong giọng nói Trình Diễn tràn đầy nghiêm túc, như ngày trước hắn nói với cô không được đến dãy phòng bỏ hoang.
"Lộc Manh, tôi sẽ không hại cậu."
"Ở khu cấp hai cất giấu bí mật gì vậy?"
Minh Thù đứng sát vào Trình Diễn, trong mắt đầy ý cười:
"Đáng giá để cậu cảnh cáo tôi sao?"
Trình Diễn đè vai Minh Thù ấn cô vào tường, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Thù:
"Lộc Manh, vì sao luôn luôn làm lơ tôi? Luôn cảm thấy tôi có mục đích sao?"
"Cậu không có mục đích sao?"
Minh Thù hất tay hắn, hơi ngửa đầu.
"Tôi không có, tôi chỉ là muốn cùng cậu đi hết quãng đời còn lại."
Thần sắc Trình Diễn cực kỳ nghiêm túc: "Cậu tin tôi một lần, có được không?"
Minh Thù lắc đầu: "Không."
Trình Diễn có hơi suy sụp:
"Mặc kệ cậu tin hay không, tôi cũng sẽ không từ bỏ."
"Tùy cậu."
Minh Thù đẩy hắn ra, phủi phủi đồng phục.
Trình Diễn mãnh mẽ kéo cô trở lại:
"Lộc Manh, tôi lặp lại một lần nữa, không được đến khu cấp hai."
"Cậu phiền chết đi được."
Minh Thù tung một quyền về phía Trình Diễn, Trình Diễn theo bản năng nghiêng đầu, nắm tay lướt qua mặt hắn, thân thể theo phản xạ tính đánh trả lại, nhưng lại bị hắn kìm lại, chỉ là tách ra xa không cho Minh Thù đánh đến mặt mình.
"Trình Diễn, cậu còn nói cậu không có mục đích."
Minh Thù xô Trình Diễn ngã trên mặt đất, lúc này ngồi xổm bên cạnh hắn, dùng ngón tay dài chọt chọt ngực hắn:
"Thực lực hiện tại của cậu, lợi hại hơn những gì cậu biểu hiện ra, đúng không? Vì sao không đánh trả?"
Trình Diễn nắm tay Minh Thù, chống thân thể ngồi dậy:
"Động thủ với người con gái mình thích, không phải là chuyện một người đàn ông có thể làm được."
Minh Thù cố sức rút tay về, nụ cười trên mặt có chút lạnh lẽo:
"Trình Diễn, bớt lừa mình dối người đi, xem tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ gạt à?"
Trình Diễn nói thích cô, nhưng biểu hiện của hắn có chút như là cố ý biểu hiện như vậy, không cảm thấy chân thực.
Phải giống như ánh mắt của Khương Tầm, khi đối diện với cô đó mới gọi là thích... Tuy rằng người hắn thích không phải mình.
Minh Thù nhặt cặp dưới đất lên, mỉm cười với Trình Diễn:
"Trình Diễn, không có việc gì thì đừng có lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chọc tôi tức giận, tôi sẽ phế cậu thật đấy."
Không phải là uy hiếp không đâu.
Kể từ sau ngày đó, Trình Diễn cũng không thấy xuất hiện, mất tích như những lần trước, nhưng mà đàn em của hắn vẫn lượn trước mặt Minh Thù lúc thì đưa bữa sáng, lúc thì đưa đồ ăn vặt.
"Manh Manh, cậu và Trình Diễn sao rồi?"
Diệp Miểu Miểu cực kỳ thích tò mò.
"Chẳng ra sao cả."
Trẫm cùng người ý đồ đen tối có thể thế nào? Đừng đùa được không?
"Cậu không thích hắn sao?"
Diệp Miểu Miểu nháy mắt với Minh Thù:
"Trình Diễn đẹp trai như vậy, tuy rằng thành tích không tốt lắm, nhưng nghe nói nhà hắn không tồi, thành tích không tốt cũng chả sao."
"Không thích."
Diệp Miểu Miểu hoài nghi:
"Tớ thấy Trình Diễn rất tận tâm, mỗi ngày đều mua bữa sáng, đồ ăn vặt. Trước đây, hắn cũng không có đối xử như thế với bất kỳ nữ sinh nào đâu. Manh Manh, cậu không thích hắn? Đừng nói là cậu miệng nói một đằng, trong lòng một kiểu nha, nói với tớ đi mà, tớ không nói với người khác đâu, đảm bảo không nói đâu."
"Tận tâm?"
Minh Thù hừ một tiếng: "Lục Thủy, cậu có hiểu sai về chuyện con trai thích một người con gái như thế nào không đấy?"
"Không hề."
Diệp Miểu Miểu lắc đầu.
"Hắn tặng mấy thứ này, có tự tay đưa không? Chỉ phái hai người đến, thế mà được coi là tận tâm à?"
Tận tâm như vậy, trẫm chả dám nhận.
Diệp Miểu Miểu nghĩ nghĩ, nói:
"Thế nhưng mỗi lần người ta xuất hiện, chẳng phải là cậu đánh người ta đến cha mẹ nhìn không ra sao? Như vậy mà hắn còn không từ bỏ cậu, tình yêu chân thật đó!"
Minh Thù: "..."
Không nói nữa, toàn là ông nói gà, bà nói vịt.
Quan trọng nhất là... trẫm không thích hắn, không thích một tí nào.
"Lộc Manh, có người nhờ tôi đưa cái này cho cậu."
Một bạn đưa thư đặt trên bàn trước mặt Minh Thù.
Diệp Miểu Miểu lại gần xem: "Ai viết thư tình cho cậu vậy?"
Minh Thù cầm bao thư lật qua lật lại, mặt trên không viết gì. Cô mở bao thư ra, bên trong hé ra giấy viết tay, nhìn chữ viết cũng biết là ai rồi.
Là cái tên đáng ghét Thượng Quan Phong kia.
Hắn hẹn Minh Thù đến dãy phòng bỏ hoang, nói là có chuyện muốn nói với cô.
Thượng Quan Phong...
Tên khốn này lại muốn làm cái trò gì đây.
"Manh Manh, cậu không định đi chứ?"
Diệp Miểu Miểu nhìn Manh Manh thu dọn đồ đạc, liền sốt ruột:
"Khẳng định Thượng Quan Phong không có ý gì tốt, trước kia cậu làm hắn bẽ mặt như vậy, cậu không thể đi."
"Tớ đi ăn."
"Đi ăn à". Diệp Miểu Miểu thở phào.
Không phải đi gặp Thượng Quan Phong là tốt rồi, hẹn ở cái nơi như chỗ đó, vừa nhìn đã biết không yên tâm nổi.
"Này Manh Manh, vừa nãy khi đến lớp cậu đã ăn rồi, sao giờ lại muốn ăn nữa?"
Diệp Miểu Miểu gọi với theo bóng dáng dần khuất của Minh Thù.
Gần đây, Manh Manh nhà chúng ta ăn nhiều lắm, sao cũng không thấy mập lên nhỉ, đống thức ăn ấy đi đâu hết rồi?
Những người ăn mãi mà không mập, quả nhiên rất dễ khiến người khác ganh tị.
Diệp Miểu Miểu sờ sờ eo thon nhỏ của mình, nuốt một ngụm nước bọt ngăn chặn mong muốn chạy theo Minh Thù ăn gì đó, không được ăn nữa, ăn nữa mình sẽ phát phì.
Nghe mấy câu than thở của Diệp miểu Miểu, Minh Thù nhẹ nhàng cong môi thong thả xuống lầu, sau khi đã ăn no nê cô nhìn lá thư trên tay hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi đến dãy phòng học bỏ hoang bên kia.
Lúc này là giờ học, trường học không có ai đi lung tung. Minh Thù đi đến nơi đó, bỗng dưng cảm thấy tòa nhà này có chút u ám.
Cô đi lên cầu thang, tòa nhà này nằm ở giữa khu cấp hai và cấp ba
Lúc đầu nhà trường không có khu cấp hai, dãy nhà học của khu cấp hai bây giờ là sau này mới được xây dựng, dãy nhà này được coi là ranh giới giữa hai khu, đứng ở đây có thể nhìn thấy được khu cấp hai bên kia.
Hai lần trước đều đến vào buổi tối, không nhìn kỹ được tổng quan của tòa nhà.
Minh Thù đi lên cầu thang, phát hiện trên tường có không ít vết cào, nếu như một hai vết còn có thể nói là người cố ý chọc phá, nhưng trên cầu thang xuất hiện rất nhiều vết cào, hơn nữa mức độ cũ mới không giống nhau.
Cô vươn tay so sánh các vết cào, hơi đứng lên ngồi xuống xem xét góc độ và độ cao nhận thấy có vẻ không được bình thường.
Một lát sau, Minh Thù thu tay, nụ cười trên mặt càng rực rỡ:
"Ngôi trường này quả nhiên rất thú vị."
Thượng Quan Phong hẹn cô ở đây, nhất định là có ý đồ. Do đó, Minh Thù đến trước tìm một chỗ, ngồi chồm hỗm, chuẩn bị xem sắp có kịch gì.
Thượng Quan Phong hẹn ở lớp học lầu ba, Minh Thù tìm một nơi tương đối gần, lén lút rình xem.
Đợi khoảng chừng một tiếng, có tiếng bước chân từ chỗ cầu thang vang lên, nghe có chút do dự, đi rất chậm.
Minh Thù nghiêng người nhìn ra ngoài, bóng dáng Thượng Quan Phong xuất hiện trước cửa cầu thang, hắn dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút phức tạp đứng đấy một lúc mới đẩy cửa phòng đi vào.
Minh Thù ngồi trong góc không nhúc nhích, tiếp tục ăn đồ ăn vặt của mình, chỉ trong chốc lát liền có tiếng từ trong phòng truyền ra.
"Ừ, anh đến rồi, cô ta còn chưa đến... Vũ Kỳ, thực sự phải làm như vậy sao?"
Không biết đối phương nói cái gì, Thượng Quan Phong lại khẩn trương dỗ dành.
Cúp điện thoại, Thượng Quan Phong nặng nề thở dài, dựa vào cái bàn cũ nát hút thuốc, hắn không biết làm như vậy có đúng không, tuy nhiên nghĩ đến Kim Vũ Kỳ tức giận, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ cần Kim Vũ Kỳ vui vẻ, bảo hắn làm cái gì cũng được.
Minh Thù đợi một lúc, đi đến cửa phòng sửa sang lại quần áo, đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào cửa phòng. Cửa phòng biến dạng, Minh Thù trực tiếp đạp cánh cửa sang một bên.
Nện một tiếng rầm trên mặt đất, bụi bặm bay tán loạn trong không khí.
"Thượng Quan Phong, tìm tôi làm gì?"
Âm thanh uyển chuyển của con gái vang lên, không nghe ra vẻ tức giận, chỉ thấy nụ cười thản nhiên.
Đại khái là Thượng Quan Phong bị hành động như lên võ đài của Minh Thù dọa sợ, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc. Nghe thấy giọng Minh Thù, hắn nhanh chóng hoàn hồn, nặn ra một nụ cười:
"Manh Manh, cậu đã đến rồi."
Má ơi!
Thượng Quan Phong lại kêu trẫm như vậy, là muốn hù chết trẫm hay muốn thừa kế đồ ăn vặt của trẫm đây?
Minh Thù chưa tiến vào, mỉm cười đứng ở cửa, mở miệng nói:
"Nói nhanh đi, thời gian của tôi rất quý giá, lãng phí thì giờ của tôi chính là lãng phí tính mạng của tôi, trách nhiệm này cậu không gánh vác nổi đâu."
"..."
Nếu không vì Vũ Kỳ, hiện tại hắn cũng lười, chẳng muốn nói chuyện với cô dù chỉ một câu. Thượng Quan Phong cố nhịn:
"Manh Manh, chúng ta phải căng thẳng như vậy sao?"
Minh Thù hướng ánh mắt còn mang theo ý cười về phía Quan Phong, môi đỏ mọng hé mở, giọng nói vang lên trong căn phòng đầy bụi bặm:
"Rất cần đấy."
Thượng Quan Phong: "..."
Nên nói tiếp như thế nào đây?
Thượng Quan Phong hít một hơi sâu:
"Manh Manh, hôm nay hẹn cậu đến là muốn cùng nhau hòa giải? Tớ biết gần đây cậu chịu oan ức, đều là tớ không tốt."
"Hòa giải?"
Minh Thù nhướng cặp mày liễu, ý cười trong mắt càng lộ rõ:
"Cậu đang kể chuyện cười à? Chúng ta có thù lớn như vậy, sao có thể nói hòa giải là hòa giải?"
Trẫm tin là đầu ngươi nhét đầy móng heo mất rồi.
"Manh Manh, tớ biết cậu tức giận, cậu muốn đánh, muốn chửi, tớ đều chịu. Cậu tha thứ cho tớ có được không? Sau này tớ nhất định sẽ đối tốt với cậu."
Thượng Quan Phong dựa theo lời kịch đã tính trước mà nói ra, câu từ tha thiết, có vẻ như thật sự hối hận.
Nụ cười Minh Thù càng sâu thêm:
"Được, trước hết để tôi đánh một trận đã, được chứ?"
Thượng Quan Phong: "..."
Hắn đến không phải là để cho cô đánh.
Nhìn biểu hiện của cô dường như không phải nói đùa, lẽ nào hắn thực sự phải để cô đánh cho một trận?
"Manh Manh..."
"Cậu vừa nói muốn đánh, muốn mắng gì tùy tôi."
Minh Thù cười tủm tỉm, cắt ngang lời Thượng Quan Phong:
"Bạn Thượng Quan không phải vừa tự nói ra đã quên chứ? Tôi đây cũng không dám tin tưởng cậu."
Thượng Quan Phong nhìn nụ cười kia của Minh Thù, luôn cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như bị cô nhìn thấu nội tâm.
"Được!"
Thượng Quan Phong cắn răng đồng ý:
"Chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tớ, tớ đồng ý cho cậu trút giận."
Không phải chỉ là bị đánh hay sao, mình là một người đàn ông, chút việc ấy còn không chịu nổi thì còn gì là đàn ông.
Minh thù bóp bóp cổ tay, Kim Vũ Kỳ cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì, chẳng lẽ hào quang của nữ chính giả, cũng có thể so với hào quang của nữ chính thật sao?
[Hào quang của vai chính giả và vai chính thật giống nhau, ký chủ không nên xem thường.] Hài Hòa Hiệu tỉ mỉ giải thích.
Đáy mắt Minh Thù lộ ra hưng phấn, thật sự thú vị.
[...]
Thú vị chỗ nào chứ?
...
Gần dãy lầu bỏ hoang.
Kim Vũ Kỳ cùng mấy bạn học đi sang bên này, bọn họ dò xét xung quanh, dường như đang tìm thứ gì đó.
"Vừa nãy thấy con chó kia chạy qua bên này, sao mới đấy đã không thấy tăm hơi. Đó là của ba đưa cho tớ, tớ không thể đánh mất."
Một nữ sinh trong đó lo lắng nói.
"Đừng lo, chúng ta đang tìm, hẳn là ở gần đây."
Kim Vũ Kỳ nói thoải mái, ánh mắt lại nhìn về phía dãy phòng cũ nát phía trên cách đó không xa:
"Dãy lầu cũ bên kia không có ai, có khi sẽ trở thành hang ổ của con chó, con mèo hoang nào đó, chúng ta qua đó xem thử đi."
"Tòa lầu..."
Có nữ sinh nhát gan sợ hãi nói: "Cảm giác âm u quá."
"Chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì, đừng tách ra là được."
Kim Vũ Kỳ an ủi.
Nhiều người, tất cả mọi người có cảm giác an toàn, mọi người đi về phía dãy phòng bỏ hoang.
Từ lầu một đến lầu hai không thấy có gì, Kim Vũ Kỳ đề nghị tiếp tục đi lên, đã lên kiểm tra hết lầu hai, lên lầu ba cũng không ảnh hưởng gì. Một đám người theo cô ta bước lên.
Lần này Kim Vũ Kỳ đi phía trước, đi đến phòng học đã hẹn trước, thế nhưng cô ta chỉ thấy cửa phòng nằm ngổn ngang trên mặt đất, bên trong không có một bóng người.
Đáy lòng Kim Vũ Kỳ hơi xao động, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?
Ngay khi Kim Vũ Kỳ nghi ngờ, chuẩn bị gọi điện thoại để trong hộp đựng thức ăn cho Thượng Quan Phong, phòng học bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh, giống như là tiếng thở dài, có vẻ như rên rỉ đau đớn.
Sắc mặt Kim Vũ Kỳ vui vẻ, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cố gắng hạ giọng hỏi người bên cạnh:
"Các cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ gì không?"
Tất cả mọi người gật đầu, bọn họ đều nghe thấy.
"Đi xem..."
"Bỏ đi, nhỡ lại là thứ không sạch sẽ gì."
"Ban ngày, ở đâu ra thứ gì không sạch sẽ, cậu đừng nói mò."
Kim Vũ Kỳ phản bác: "Các cậu không đi, tớ đi."
Kim Vũ Kỳ đi về phía phòng học phát ra âm thanh, học sinh phía sau nhìn nhau, trong chốc lát liền đuổi theo Kim Vũ Kỳ. Kim Vũ Kỳ đi ở phía trước chậm rãi cong môi, Lộc Manh, lần này mày nhất định phải chết.
"Răng rắc."
"Kẽo kẹt..."
Cửa phòng mở phát ra âm thanh chói tai.
"A!"
Sau khi cửa phòng học mở ra, nữ sinh phía sau thét chói tai, sau đó đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng che mắt quay người đi.
Mấy nam sinh còn lại khiếp sợ nhìn tình cảnh trong phòng.
Kim Vũ Kỳ dường như bị đứng hình, xảy ra chuyện gì?
Tại sao chỉ có mình Thượng Quan Phong, con khốn Lộc Manh kia đâu?
Hình như là có người xuất hiện,Thượng Quan Phong hơi lấy lại ý thức, hắn miễn cưỡng mở hai mắt. Thấy rõ người đúng ở cửa, liền như bị sét đánh.
Cô ấy mang theo nhiều người đến như vậy?
Theo bản năng, Thượng Quan Phong muốn che cơ thể lại. Quần áo của hắn đều đã bị Minh Thù cầm đi, lúc này trần như nhộng, lại bị Kim Vũ Kỳ cùng nhiều người như thế vây xem.
Nhục nhã và phẫn nộ đánh thẳng vào thần kinh hắn.
Nhưng mà càng tức giận, hắn lại càng khó chịu, muốn tìm một chỗ trút giận.