Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257
Đứng ở vị trí trên cao nhìn xuống nàng từ một thân áo trắng bình thường được thay bởi một bộ hồng y, tóc đã bạc được thả xuống. Nàng trở lại dáng vẻ vạn năm trước, chỉ là ánh mắt đau thương trước kia được thay bằng ánh mắt đạm bạc như không màng thế sự...
Tư Đồ Tiết Triệt từ dưới nhìn lên cô, cô như có ánh sáng tỏa ra làm hắn nhớ tới cô của trước kia cũng như vậy. Ngày đó khi cô còn tiên khí hắn cũng may mắn được nhìn qua một lần. Khí chất thanh tao lại mạnh mẽ ấy khiến hắn sâu sắc nhớ rõ, chỉ là nàng ta lại vì một tiên nhân mà hóa ma. Đi vào con đường ma đạo, khiến cho cả năm người họ đi vào con đường này.
Nàng từ trên khiêu khích nhìn tới A Lam phía đưới.
- "Mỗi một hệ thống chỉ có thể để một người, hệ thống cũng chỉ có thể ký khế ước với một người! Vậy mà các ngươi dám vi phạm! Đã vậy các ngươi còn trong cửa không gian tấn công chúng ta. Tư Đồ Tiết Triệt, ta thật không nhìn ra đấy! Ngươi của trước kia sẽ không phải một kẻ không biết nghĩ như vậy, ngươi muốn nhận hình phạt nào đây?"
Tư Đồ Tiết Triệt nhìn chằm chằm cô, cảm nhận ánh mắt nóng rực của hắn cô khẽ xoa má cười.
- "Ta biết bản thân ta xinh đẹp! Ngươi cứ nhìn như vậy ta sẽ có chút ngượng ngùng đấy!"
Nghe cô nói như vậy A Lam xoay qua nhìn như vậy càng thấy tức giận đánh Tư Đồ Tiết Triệt một cái, chỉ là hắn nhanh tay đỡ được lạnh lùng nhìn qua ả ta.
- "Bớt gây sự đi!"
Cô kinh ngạc nhìn tới Tư Đồ Tiết Triệt không ngờ rằng một ngày hắn cũng có thể nói lời này với ả ta!
- "Vũ Nhạc! Trước kia là do ta không hiểu nàng nên mới bỏ qua nàng. Ta xin lỗi vì những gì trước kia, nàng xem! Bây giờ đã qua rất lâu rồi, nàng cũng đã có một cuộc sống mới ta cũng buông bỏ. Chúng ta có thể trở về ngày trước hay không? Trở về như những ngày đầu chúng ta quen nhau! Nàng là
Tố Tố, ta là Lam Thiên chúng ta có ngôi nhà sát biển. Cứ như vậy tựa vào nhau đi qua một đời, như vậy không phải tốt hơn bây giờ sao?"
Nghe như vậy cô có chút buồn cười nhìn hắn.
- "Tới bây giờ ngươi vẫn nghĩ ta ngu ngốc vậy sao? Thật không ngờ ngươi vì muốn thoát trừng phạt mà ngay cả bản thân cũng không tha! Bất quá...ngươi không có cơ hội như vậy đâu! Giờ đây ta đã có Nĩ Nĩ ngươi không còn là gì của ta nữa rồi! Để ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ sau tốt hơn, ta sẽ ban thưởng cho ngươi nước vong tình. Không cần cảm ơn ta! Mọi chuyện của ngươi và ta từ trước tới nay, hãy coi như là một ác mộng đi! Dù sao, việc quen ngươi mọi chuyện cũng chỉ là khi ta được lịch kiếp. Chỉ duy nhất khi ngươi đem đôi mắt ta móc ra đưa cho ả...ngươi đã là kẻ thù của ta rồi! Ngày đó ngươi cũng đâm ta một đao, rất đau đấy!"
Nĩ Nĩ nhìn cô không rời mắt lần này hắn mới nở nụ cười nhìn tới Tư Đồ Tiết Triệt lạnh nhạt nói.
- "Giờ đây các người nên biết bản thân đang ở tại đâu các ngươi nghĩ bản thân có quyền lựa chọn sao? Hơn nữa các người cũng đã phạm quá nhiều lỗi lầm! Cho dù nàng ấy có vì mấy lời dối trá kia của ngươi mà mềm lòng tha thứ...chúng ta cũng còn chưa chết đâu! Các ngươi nên nhớ nơi này có 7 vị vua chứ không phải một! Hơn nữa ngươi càng nói thì càng khiến nàng ấy chán ghét hơn thôi! Đừng cố cứu vãn, ngươi đã đánh mất nàng ấy từ rất lâu rồi!"
Tư Đồ Tiết Triệt như không tin nhìn tới cô, chỉ là khi chạm vào ánh mắt lạnh lùng của cô khiến hắn có chút lạnh lòng. Chỉ là hắn không cam tâm! Cô làm mọi thứ trước kia không phải đều vì hắn hay sao? Nguyền rủa hắn mãi mãi không có được người mình yêu, khiến hắn bán người bán yêu trường sinh cùng thời gian không phải là để hắn bên cô trọn đời sao? Tại sao bây giờ lại như vậy? Dù sao cô cũng là thần, mất đi đôi mắt kia thì làm sao chứ?
- "A Nhạc trước kia là ta sai rồi! Nếu như nàng muốn đôi mắt này của ta, ta sẽ cho nàng móc lấy nó. Như ngày đó ta đã lấy đi của nàng!"
Cô đã không muốn mở lời với hắn nữa, đem quạt bung ra cô bắt đầu lôi quy tắc nơi đây ra đọc. Một trưởng lão đứng ngoài lên tiếng.
- "Theo như đạo luật trước đó, nếu tự ý đem người theo sẽ bị ném tới vòng xoáy thời không! Bị đẩy ra khỏi các thế giới và phải trôi nổi vô định trong không gian! Tiếp tới nếu gây ra bạo lực trong không gian thế giới sẽ bị ném vào địa ngục quái vật, bị quái vật ở đó săn tới cùng!"
A Lam nghe vậy như có ý thức về lỗi lầm của mình dán chặt vào Tư Đồ Tiết Triệt, hắn lần này đã thực sự có chút chán ghét nữ nhân phiền phức kia.
- "Thế nào? Giờ ta nể tình quen biết cũ, cho các ngươi chọn tới nơi nào trước...ta cũng không phải vô tình tới tận cùng! Khi mà các ngươi chọn xong ta sẽ gắn thêm con chíp theo dõi tại người các ngươi. Nếu như các ngươi chết tại địa ngục quái vật ta đành mai táng cho các ngươi. Nhưng nếu các ngươi chọn ra không gian...khi tới thời gian hết hạn hình phạt các ngươi vẫn chưa chết ta sẽ lôi các ngươi về, đưa các ngươi vào địa ngục quái vật. An tâm đi, ta sẽ nhẹ nhàng!"
Nĩ Nĩ nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ấm áp tới lạ kỳ nhưng lại khiến người ta rét run. Cô không buồn liếc mắt tới tên Tư Đồ Tiết Triệt ở đó, trái tim này của cô mỗi lần nhìn thấy hắn tuy bên ngoài phi thường lạnh nhạt nhưng sâu bên trong vẫn còn nhức nhối. Nhất là ký ức bao thế giới cùng nắm tay nhau đi qua kia...không thể quên được. Cầm lấy viên đan mất trí kia, cô không biết rằng bản thân có thể uống hết để quên đi hay không. Nhưng cô biết một điều rằng...cô không được phép quên oán hận khi ấy.
- "Nhạc Nhạc, ta phải làm sao để nàng tha thứ cho ta đây? Ta đã cùng nàng phong ấn biết bao nhiêu năm, rồi cùng nàng đi qua bao thế giới. Trải qua bao vất vả vui buồn ngọt ngào lẫn lộn đan xen. Vạn năm trước là ta ngu ngốc phản bội nàng! Là ta không hiểu rõ trái tim mình, giờ đây ta hiểu rồi! Người ta yêu thực sự là nàng! Không phải một kẻ nào khác! Mà là một nữ nhân yêu tiền hơn mạng, một nữ nhân thấy nam nhân đẹp là phi thường mất liêm sỉ, một nữ nhân tuy trên mình mang nhiều vết thương vẫn xông pha về trước cùng bằng hữu! Mỗi lần thấy nàng lâm trận chiến đấu trái tim ta đều như bị nàng câu đi. Vạn năm trước là ta quá ngu ngốc rồi, sau đó vạn năm sau gặp được nàng ta...ta đã cố gắng tìm mọi cách để khắc phục. Cho nàng tình yêu tốt nhất, yêu nàng tới không màng tất cả. Ngay cả ngôi vị trí tôn!"
- "Vậy ngươi có thể...giết A Lam chứ?"
Câu hỏi này của cô vừa hỏi ra...hắn liền đứng hình.
Tư Đồ Tiết Triệt từ dưới nhìn lên cô, cô như có ánh sáng tỏa ra làm hắn nhớ tới cô của trước kia cũng như vậy. Ngày đó khi cô còn tiên khí hắn cũng may mắn được nhìn qua một lần. Khí chất thanh tao lại mạnh mẽ ấy khiến hắn sâu sắc nhớ rõ, chỉ là nàng ta lại vì một tiên nhân mà hóa ma. Đi vào con đường ma đạo, khiến cho cả năm người họ đi vào con đường này.
Nàng từ trên khiêu khích nhìn tới A Lam phía đưới.
- "Mỗi một hệ thống chỉ có thể để một người, hệ thống cũng chỉ có thể ký khế ước với một người! Vậy mà các ngươi dám vi phạm! Đã vậy các ngươi còn trong cửa không gian tấn công chúng ta. Tư Đồ Tiết Triệt, ta thật không nhìn ra đấy! Ngươi của trước kia sẽ không phải một kẻ không biết nghĩ như vậy, ngươi muốn nhận hình phạt nào đây?"
Tư Đồ Tiết Triệt nhìn chằm chằm cô, cảm nhận ánh mắt nóng rực của hắn cô khẽ xoa má cười.
- "Ta biết bản thân ta xinh đẹp! Ngươi cứ nhìn như vậy ta sẽ có chút ngượng ngùng đấy!"
Nghe cô nói như vậy A Lam xoay qua nhìn như vậy càng thấy tức giận đánh Tư Đồ Tiết Triệt một cái, chỉ là hắn nhanh tay đỡ được lạnh lùng nhìn qua ả ta.
- "Bớt gây sự đi!"
Cô kinh ngạc nhìn tới Tư Đồ Tiết Triệt không ngờ rằng một ngày hắn cũng có thể nói lời này với ả ta!
- "Vũ Nhạc! Trước kia là do ta không hiểu nàng nên mới bỏ qua nàng. Ta xin lỗi vì những gì trước kia, nàng xem! Bây giờ đã qua rất lâu rồi, nàng cũng đã có một cuộc sống mới ta cũng buông bỏ. Chúng ta có thể trở về ngày trước hay không? Trở về như những ngày đầu chúng ta quen nhau! Nàng là
Tố Tố, ta là Lam Thiên chúng ta có ngôi nhà sát biển. Cứ như vậy tựa vào nhau đi qua một đời, như vậy không phải tốt hơn bây giờ sao?"
Nghe như vậy cô có chút buồn cười nhìn hắn.
- "Tới bây giờ ngươi vẫn nghĩ ta ngu ngốc vậy sao? Thật không ngờ ngươi vì muốn thoát trừng phạt mà ngay cả bản thân cũng không tha! Bất quá...ngươi không có cơ hội như vậy đâu! Giờ đây ta đã có Nĩ Nĩ ngươi không còn là gì của ta nữa rồi! Để ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ sau tốt hơn, ta sẽ ban thưởng cho ngươi nước vong tình. Không cần cảm ơn ta! Mọi chuyện của ngươi và ta từ trước tới nay, hãy coi như là một ác mộng đi! Dù sao, việc quen ngươi mọi chuyện cũng chỉ là khi ta được lịch kiếp. Chỉ duy nhất khi ngươi đem đôi mắt ta móc ra đưa cho ả...ngươi đã là kẻ thù của ta rồi! Ngày đó ngươi cũng đâm ta một đao, rất đau đấy!"
Nĩ Nĩ nhìn cô không rời mắt lần này hắn mới nở nụ cười nhìn tới Tư Đồ Tiết Triệt lạnh nhạt nói.
- "Giờ đây các người nên biết bản thân đang ở tại đâu các ngươi nghĩ bản thân có quyền lựa chọn sao? Hơn nữa các người cũng đã phạm quá nhiều lỗi lầm! Cho dù nàng ấy có vì mấy lời dối trá kia của ngươi mà mềm lòng tha thứ...chúng ta cũng còn chưa chết đâu! Các ngươi nên nhớ nơi này có 7 vị vua chứ không phải một! Hơn nữa ngươi càng nói thì càng khiến nàng ấy chán ghét hơn thôi! Đừng cố cứu vãn, ngươi đã đánh mất nàng ấy từ rất lâu rồi!"
Tư Đồ Tiết Triệt như không tin nhìn tới cô, chỉ là khi chạm vào ánh mắt lạnh lùng của cô khiến hắn có chút lạnh lòng. Chỉ là hắn không cam tâm! Cô làm mọi thứ trước kia không phải đều vì hắn hay sao? Nguyền rủa hắn mãi mãi không có được người mình yêu, khiến hắn bán người bán yêu trường sinh cùng thời gian không phải là để hắn bên cô trọn đời sao? Tại sao bây giờ lại như vậy? Dù sao cô cũng là thần, mất đi đôi mắt kia thì làm sao chứ?
- "A Nhạc trước kia là ta sai rồi! Nếu như nàng muốn đôi mắt này của ta, ta sẽ cho nàng móc lấy nó. Như ngày đó ta đã lấy đi của nàng!"
Cô đã không muốn mở lời với hắn nữa, đem quạt bung ra cô bắt đầu lôi quy tắc nơi đây ra đọc. Một trưởng lão đứng ngoài lên tiếng.
- "Theo như đạo luật trước đó, nếu tự ý đem người theo sẽ bị ném tới vòng xoáy thời không! Bị đẩy ra khỏi các thế giới và phải trôi nổi vô định trong không gian! Tiếp tới nếu gây ra bạo lực trong không gian thế giới sẽ bị ném vào địa ngục quái vật, bị quái vật ở đó săn tới cùng!"
A Lam nghe vậy như có ý thức về lỗi lầm của mình dán chặt vào Tư Đồ Tiết Triệt, hắn lần này đã thực sự có chút chán ghét nữ nhân phiền phức kia.
- "Thế nào? Giờ ta nể tình quen biết cũ, cho các ngươi chọn tới nơi nào trước...ta cũng không phải vô tình tới tận cùng! Khi mà các ngươi chọn xong ta sẽ gắn thêm con chíp theo dõi tại người các ngươi. Nếu như các ngươi chết tại địa ngục quái vật ta đành mai táng cho các ngươi. Nhưng nếu các ngươi chọn ra không gian...khi tới thời gian hết hạn hình phạt các ngươi vẫn chưa chết ta sẽ lôi các ngươi về, đưa các ngươi vào địa ngục quái vật. An tâm đi, ta sẽ nhẹ nhàng!"
Nĩ Nĩ nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ấm áp tới lạ kỳ nhưng lại khiến người ta rét run. Cô không buồn liếc mắt tới tên Tư Đồ Tiết Triệt ở đó, trái tim này của cô mỗi lần nhìn thấy hắn tuy bên ngoài phi thường lạnh nhạt nhưng sâu bên trong vẫn còn nhức nhối. Nhất là ký ức bao thế giới cùng nắm tay nhau đi qua kia...không thể quên được. Cầm lấy viên đan mất trí kia, cô không biết rằng bản thân có thể uống hết để quên đi hay không. Nhưng cô biết một điều rằng...cô không được phép quên oán hận khi ấy.
- "Nhạc Nhạc, ta phải làm sao để nàng tha thứ cho ta đây? Ta đã cùng nàng phong ấn biết bao nhiêu năm, rồi cùng nàng đi qua bao thế giới. Trải qua bao vất vả vui buồn ngọt ngào lẫn lộn đan xen. Vạn năm trước là ta ngu ngốc phản bội nàng! Là ta không hiểu rõ trái tim mình, giờ đây ta hiểu rồi! Người ta yêu thực sự là nàng! Không phải một kẻ nào khác! Mà là một nữ nhân yêu tiền hơn mạng, một nữ nhân thấy nam nhân đẹp là phi thường mất liêm sỉ, một nữ nhân tuy trên mình mang nhiều vết thương vẫn xông pha về trước cùng bằng hữu! Mỗi lần thấy nàng lâm trận chiến đấu trái tim ta đều như bị nàng câu đi. Vạn năm trước là ta quá ngu ngốc rồi, sau đó vạn năm sau gặp được nàng ta...ta đã cố gắng tìm mọi cách để khắc phục. Cho nàng tình yêu tốt nhất, yêu nàng tới không màng tất cả. Ngay cả ngôi vị trí tôn!"
- "Vậy ngươi có thể...giết A Lam chứ?"
Câu hỏi này của cô vừa hỏi ra...hắn liền đứng hình.
Bình luận facebook