Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Một năm sau.
Từ hôm đó trở đi. Cô và Lam Thiên vẫn giữ độ hảo cảm 95%. Tuy cô không quá lo lắng vì còn một năm nữa mới kết thúc. Nhưng cô cũng sắp tiêu hết tiền của nguyên chủ rồi. Haha. Cô không cố ý đâu. Nhưng dù sao một năm nữa cô cũng chết. Thay vì để số tiền đó không có chủ thì cô dùng thay vậy. Chứ thật ra cô không có ý đồ bất chính gì đâu.
Sau khi Lăng Vũ chết. Nữ chính cũng đã biến mất. Cô không biết cô ta ra sao. Cũng không cần hỏi hệ thống. Hệ thống không báo có nghĩa cô ta vẫn an toàn. Một năm nay Lam Thiên và Lam Mặc cũng đã dần dần hòa hợp hơn. Công ty cũng đã chia đôi. Lam Mặc vẫn đứng đầu. Lam Thiên vẫn làm phó tổng. Nhưng quyền lực lại ngang nhau. Chỉ số hắc hóa của Lam Thiên và Lam Mặc cũng đã giảm xuống mức ít. Cô cũng đã hoàn thiện hết nhiệm vụ trừ công lược cho xong Lam Thiên.
Cô nhiều lần không phục mà trốn đi. Nhưng không ngờ vừa đặt chân xuống sân bay anh đã ở phía sau cô. Cô không một lời liền bị bắt về. Cô sau N lần chốn liền bỏ cuộc. Sống cuộc sống bình phàm cơm Lam Thiên nấu. Việc nhà Lam Thiên làm. Tuy chưa chính thức kết hôn. Nhưng hai người cũng gần như vợ chồng lâu năm. Trừ việc Lam Thiên không đụng vào cô.
- "Lam Thiên. Lam Thiên."
Cô đang vùi đầu vào lòng anh bỗng gọi anh.
- "Sao? Muốn ăn gì nữa? Em không nhận ra dạo này em mập hơn rồi sao?"
- "Anh nói ai mập?" Cô nhéo nhéo tai anh. Anh mỉm cười.
- "Anh nói em mập mập chút mới đáng yêu. Sau này em mập tới xấu xí. Chỉ có như vậy. Không ai sẽ cướp em khỏi anh rồi."
Cô nhếch miệng
- "Vậy em xấu xí anh đẹp trai liền có cớ đi lăng nhăng?" Anh ôm eo cô.
- "Lão bà em nói gì vậy? Chết anh cũng không dám lăng nhăng. Lỡ em bỏ anh thì sao?" Cô mỉm cười.
- "Sao? Sợ em bỏ? Lam Thiên đỉnh đỉnh đại danh vừa có tiền vừa có quyền liền sợ cô thư ký nhỏ nhoi như em bỏ sao?" Anh im lặng cười cười hôn trán cô.
- "Đương nhiên sợ rồi. Mai sinh nhật em. Cùng anh đi tới nơi này đi." Cô nhìn bản đồ anh chỉ liền gật đầu.
- "Được thôi. Em cũng đang tính rủ anh tới đó."
*Hệ thống.*
*Sao vậy ký chủ.*
*Ta có thể chọn thế giới tiếp theo ta tới không?*
*Có thể. Nếu cô nguyện đổi điểm lấy kịch bản. Nếu không hệ thống sẽ lựa chọn ngẫu nhiên miễn phí.*
*Bao nhiêu điểm?*
*Lần đầu giảm 50% 500 điểm. Lần sau trở đi giá 1000 điểm.* Cô cười lạnh trong lòng.
*Sao không đi cướp luôn đi!*
Hệ thống.
*Ký chủ tôi đều nghe thấy đấy.*
Sáng hôm sau cô liền cùng anh lên núi. Ngọn núi đó mang tên Nguyệt lão. Tương truyền chỉ cần hai người yêu nhau dắt tay nhau lên tới đỉnh núi trước khi mặt trời lặn hai người liền có thể bên nhau tới bạc đầu. Anh và cô nắm tay nhau cố gắng đi. Nhờ thể lực anh và cô khá tốt tới chiều anh và cô đã cùng nhau bước tới đỉnh núi. Cô và anh cùng nhau ngồi chờ tới khi mặt trời lặn khuất sau núi.
- "Tố Tố. Anh không dám chắc sau này sẽ ra sao. Anh không dám hứa tương lai xa vời. Anh chỉ muốn nói với em. Anh yêu em. Thực sự yêu em rất nhiều. Không dám hứa thiên trường địa cửu nhưng dám hứa đầu bạc răng long. Không dám hứa cả đời sẽ không làm em khóc. Nhưng dám hứa em sẽ chỉ khóc vì hạnh phúc. Nên Tố Tố. Em nguyện ý làm vợ anh nhé?"
Cô nhìn anh bĩu môi.
- "Anh không thể lãng mạn hơn hay sao? Hoa đâu? Nhẫn đâu? Có ai cầu hôn như anh không?"
Anh cười cười lôi từ sợi dây chuyền ra một chiếc nhẫn.
- "Đây là nhẫn của mẹ anh để lại cho anh. Nói anh sẽ tặng nó cho người con gái mà anh sẽ lấy làm vợ. Giờ. Em sẽ là chủ nhân của nó."
Cô mỉm cười.
- "Khoan đã. Anh làm vậy là sai rồi. Nhìn em đây này."
Nói đoạn cô quỳ xuống không biết lấy đâu ra một hộp tinh xảo.
- "Lam Thiên. Không cần biết hôm nay anh từ chối hay đồng ý. Không cần biết tháng ngày sau này ra sao. Em đây định anh rồi. Anh cả đời cũng không thoát khỏi em đâu. Giờ em hỏi anh. Anh có nguyện ý làm chồng em không? Anh không có lựa chọn nào ngoài đồng ý đâu. Nếu anh không đồng ý lão nương liền đánh ngất anh mang về nhà nhốt lại tới khi anh chịu chấp nhận nên nhanh chóng chấp nhận đi. Đừng làm phí thời gian của em."
Cô vênh mặt lên mở hộp tinh xảo kia ra. Đập vào mắt anh là sợi dây chuyền hình chữ "Lam Thiên của Tố Tố." Điêu khắc khá tinh xảo và một bộ nhẫn có hình còng tay. Được đính với nhau bằng móc khóa. Nhìn qua là biết một bộ. Anh có chút dở khóc dở cười kéo cô đứng lên ôm cô vào lòng rồi trao cho cô một nụ hôn sâu..
- "Đồ ngốc. Em làm vậy làm gì chứ. Dù sao em thừa biết anh cũng đâu thể từ chối. Anh nguyện ý bị em nhốt cả đời."
Cô cười cười ôm lấy anh. Hệ thống bỗng hét lên.
*Ký chủ không xong rồi. Nữ chính muốn tự sát!*
Cô khó hiểu nhíu mày.
*Vậy thì sao? Dù sao đây là cô ta tự sát. Đâu phải ta giết hay ai giết. Hơn nữa cô ta có bàn tay vàng không chết được đâu.* Hệ thống chưa kịp nói gì cô liền có cảm giác bị ai đó kéo nhảy xuống vực sâu. Cô giật mình đẩy anh ra. Anh bị động ngã xuống đất trơ mắt nhìn cô bị nữ chính kéo nhảy xuống vực sâu. Cô ta gào lên.
- "Trần Tố Tố là mày cướp hết của tao. Tao đã không còn gì rồi. Vậy thì ta cùng nhau chết đi." Cô ta ôm cô quanh thân cô ta được bao bọc bởi thuốc nổ. Cô chưa kịp đẩy cô ta ra cô ta liền nhấn nút phát nổ.
Anh vừa mới định hình lại chạy tới muốn nhảy xuống cùng cô liền thấy trước mắt là tiếng nổ mạnh.
- "KhHOOONGGGGGGG!" Anh gào lên. Hai hàng lệ không biết từ đâu đã tuôn rơi. Sau đó anh liền nhảy xuống theo cô.
Trước khi cô mất hết ý thức liền nghe thấy tiếng hệ thống.
*Ding! Độ hảo cảm 100%. Nhiệm vụ hoàn thành 100%.
Đánh giá:
Điểm: 100 điểm.
20 tích phân.
Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Truyền tống về thế giới.*
Cô có cảm giác linh hồn được rút ra. Cô chỉ kịp nhìn Lam Thiên nhảy xuống. Cô muốn hét lên. Cô muốn nói với anh. "Không cần! Em yêu anh. Lam Thiên." Nhưng cô biết. Anh không thể nghe. Cô cứ như vậy. Im lặng nhìn anh nhảy xuống. Trong lòng thắt lại nhưng cũng chỉ có thể ngoảnh mặt. Cô chỉ là linh hồn. Không thể giúp anh không thể làm gì hơn. Chỉ có thể cầu mong. Anh sẽ không sao.
*Ký chủ. Xin lỗi vì không báo với cô sớm hơn.* Cô mỉm cười nhìn hệ thống tự trách.
*Không sao. Sớm hay muộn ta cũng chết. Nhưng Lam Thiên thì sao?*
*Anh ta không sao. Lúc anh ta nhảy xuống thì rơi vào cành cây. Sau đó rơi xuống một mỏm đá bị va đầu mất trí nhớ.* Cô thở phào nhẹ nhõm.
*Ừm. Quên đi cũng được quên đi càng tốt. Nhưng ta sao lại bị nổ tung xác chứ! Mẹ nó! Ta không phục. Ta đã nghĩ tới 1001 cách tự sát không đau. Ta còn chưa kịp thử nghiệm đâu!* Cô ngồi bực tức một bên hệ thống vừa mới tính tiến lên an ủi cô liền nhanh chóng lui về. Nó đã sai. Nó cứ nghĩ cô sẽ đau lòng. Bỗng cô bật lên.
*Không đúng. Ta với Lam Thiên còn chưa XXOO. Hai kiếp rồi. Ta chết vẫn còn trong trắng. Ta không phục! Mẹ nó! Hệ thống mở cửa hàng để ta chọn lựa. Ta không tin thế giới sau ta không ăn được ai!*
Hệ thống yên lặng mở cửa hàng nhìn cô tràn đầy khí thế.
Cô nhìn cửa hàng trước mặt không nói hai lời liền bước vào.
Cô nhìn quanh nào là dưỡng nhan sách dạy đủ thứ. Cô nhìn đi nhìn lại cũng không kiếm ra một chút vũ khí cũng như món đồ nào đắt tiền.
*We hệ thống. Ngươi cố tình đúng không? Ngươi nhìn xem. Ở đây đâu món nào có giá trị?*
*Ký chủ vì cô là tân thủ nên cửa hàng chưa được nâng cấp nên chỉ có vài món đồ. Cô ít nhất vượt 3 thế giới mới có thể nâng cấp!* Cô gật gù tay lấy một quyển bí kíp võ công giang hồ.
*Được rồi tạm thời ta sẽ lấy quyển này. Ngươi nói cho ta rồi. Cấm trừ điểm của ta.*
*Điểm này cô muốn gia tăng giá trị nào trên người cô không?*
*Cho ta xem chỉ số hiện tại của ta.*
*Nhan sắc: 50%
Vũ lực: 34%
Trí tuệ: 50%
Hiện chưa mở thêm kỹ năng.
Vì ký chủ bị rút hồn nên một số giá trị bị giảm đi không ít. Hơn nữa nếu ký chủ mở và tăng cấp kỹ năng thì chỉ có thể dựa vào tích phân. Điểm cô có thể dùng để mua kỹ năng và một số món đồ trong tiệm.*
Cô gật gù. Tay cô mở quyển sách võ công ra. Hệ thống lên tiếng.
*Mở kỹ năng võ công level 1. Thái âm chân kinh.* Cô như có dòng điện chạy vào linh hồn. Mọi tư thế võ công trên sách chạy vào đầu cô. Linh hồn cứ vậy tập theo sách. Sau khi cô tiếp thu được hết liền mệt nhử.
*Hệ thống. Thế giới tiếp theo chúng ta tới luôn đi!* Hệ thống nhìn cô mệt lả bên cạnh không nói nhiều liền truyền tống cô đi. Cô chỉ kịp hét lên.
*Mẹ nó! Ngươi có thể nói qua thoại bản trước khi truyền tống ta không!*
Từ hôm đó trở đi. Cô và Lam Thiên vẫn giữ độ hảo cảm 95%. Tuy cô không quá lo lắng vì còn một năm nữa mới kết thúc. Nhưng cô cũng sắp tiêu hết tiền của nguyên chủ rồi. Haha. Cô không cố ý đâu. Nhưng dù sao một năm nữa cô cũng chết. Thay vì để số tiền đó không có chủ thì cô dùng thay vậy. Chứ thật ra cô không có ý đồ bất chính gì đâu.
Sau khi Lăng Vũ chết. Nữ chính cũng đã biến mất. Cô không biết cô ta ra sao. Cũng không cần hỏi hệ thống. Hệ thống không báo có nghĩa cô ta vẫn an toàn. Một năm nay Lam Thiên và Lam Mặc cũng đã dần dần hòa hợp hơn. Công ty cũng đã chia đôi. Lam Mặc vẫn đứng đầu. Lam Thiên vẫn làm phó tổng. Nhưng quyền lực lại ngang nhau. Chỉ số hắc hóa của Lam Thiên và Lam Mặc cũng đã giảm xuống mức ít. Cô cũng đã hoàn thiện hết nhiệm vụ trừ công lược cho xong Lam Thiên.
Cô nhiều lần không phục mà trốn đi. Nhưng không ngờ vừa đặt chân xuống sân bay anh đã ở phía sau cô. Cô không một lời liền bị bắt về. Cô sau N lần chốn liền bỏ cuộc. Sống cuộc sống bình phàm cơm Lam Thiên nấu. Việc nhà Lam Thiên làm. Tuy chưa chính thức kết hôn. Nhưng hai người cũng gần như vợ chồng lâu năm. Trừ việc Lam Thiên không đụng vào cô.
- "Lam Thiên. Lam Thiên."
Cô đang vùi đầu vào lòng anh bỗng gọi anh.
- "Sao? Muốn ăn gì nữa? Em không nhận ra dạo này em mập hơn rồi sao?"
- "Anh nói ai mập?" Cô nhéo nhéo tai anh. Anh mỉm cười.
- "Anh nói em mập mập chút mới đáng yêu. Sau này em mập tới xấu xí. Chỉ có như vậy. Không ai sẽ cướp em khỏi anh rồi."
Cô nhếch miệng
- "Vậy em xấu xí anh đẹp trai liền có cớ đi lăng nhăng?" Anh ôm eo cô.
- "Lão bà em nói gì vậy? Chết anh cũng không dám lăng nhăng. Lỡ em bỏ anh thì sao?" Cô mỉm cười.
- "Sao? Sợ em bỏ? Lam Thiên đỉnh đỉnh đại danh vừa có tiền vừa có quyền liền sợ cô thư ký nhỏ nhoi như em bỏ sao?" Anh im lặng cười cười hôn trán cô.
- "Đương nhiên sợ rồi. Mai sinh nhật em. Cùng anh đi tới nơi này đi." Cô nhìn bản đồ anh chỉ liền gật đầu.
- "Được thôi. Em cũng đang tính rủ anh tới đó."
*Hệ thống.*
*Sao vậy ký chủ.*
*Ta có thể chọn thế giới tiếp theo ta tới không?*
*Có thể. Nếu cô nguyện đổi điểm lấy kịch bản. Nếu không hệ thống sẽ lựa chọn ngẫu nhiên miễn phí.*
*Bao nhiêu điểm?*
*Lần đầu giảm 50% 500 điểm. Lần sau trở đi giá 1000 điểm.* Cô cười lạnh trong lòng.
*Sao không đi cướp luôn đi!*
Hệ thống.
*Ký chủ tôi đều nghe thấy đấy.*
Sáng hôm sau cô liền cùng anh lên núi. Ngọn núi đó mang tên Nguyệt lão. Tương truyền chỉ cần hai người yêu nhau dắt tay nhau lên tới đỉnh núi trước khi mặt trời lặn hai người liền có thể bên nhau tới bạc đầu. Anh và cô nắm tay nhau cố gắng đi. Nhờ thể lực anh và cô khá tốt tới chiều anh và cô đã cùng nhau bước tới đỉnh núi. Cô và anh cùng nhau ngồi chờ tới khi mặt trời lặn khuất sau núi.
- "Tố Tố. Anh không dám chắc sau này sẽ ra sao. Anh không dám hứa tương lai xa vời. Anh chỉ muốn nói với em. Anh yêu em. Thực sự yêu em rất nhiều. Không dám hứa thiên trường địa cửu nhưng dám hứa đầu bạc răng long. Không dám hứa cả đời sẽ không làm em khóc. Nhưng dám hứa em sẽ chỉ khóc vì hạnh phúc. Nên Tố Tố. Em nguyện ý làm vợ anh nhé?"
Cô nhìn anh bĩu môi.
- "Anh không thể lãng mạn hơn hay sao? Hoa đâu? Nhẫn đâu? Có ai cầu hôn như anh không?"
Anh cười cười lôi từ sợi dây chuyền ra một chiếc nhẫn.
- "Đây là nhẫn của mẹ anh để lại cho anh. Nói anh sẽ tặng nó cho người con gái mà anh sẽ lấy làm vợ. Giờ. Em sẽ là chủ nhân của nó."
Cô mỉm cười.
- "Khoan đã. Anh làm vậy là sai rồi. Nhìn em đây này."
Nói đoạn cô quỳ xuống không biết lấy đâu ra một hộp tinh xảo.
- "Lam Thiên. Không cần biết hôm nay anh từ chối hay đồng ý. Không cần biết tháng ngày sau này ra sao. Em đây định anh rồi. Anh cả đời cũng không thoát khỏi em đâu. Giờ em hỏi anh. Anh có nguyện ý làm chồng em không? Anh không có lựa chọn nào ngoài đồng ý đâu. Nếu anh không đồng ý lão nương liền đánh ngất anh mang về nhà nhốt lại tới khi anh chịu chấp nhận nên nhanh chóng chấp nhận đi. Đừng làm phí thời gian của em."
Cô vênh mặt lên mở hộp tinh xảo kia ra. Đập vào mắt anh là sợi dây chuyền hình chữ "Lam Thiên của Tố Tố." Điêu khắc khá tinh xảo và một bộ nhẫn có hình còng tay. Được đính với nhau bằng móc khóa. Nhìn qua là biết một bộ. Anh có chút dở khóc dở cười kéo cô đứng lên ôm cô vào lòng rồi trao cho cô một nụ hôn sâu..
- "Đồ ngốc. Em làm vậy làm gì chứ. Dù sao em thừa biết anh cũng đâu thể từ chối. Anh nguyện ý bị em nhốt cả đời."
Cô cười cười ôm lấy anh. Hệ thống bỗng hét lên.
*Ký chủ không xong rồi. Nữ chính muốn tự sát!*
Cô khó hiểu nhíu mày.
*Vậy thì sao? Dù sao đây là cô ta tự sát. Đâu phải ta giết hay ai giết. Hơn nữa cô ta có bàn tay vàng không chết được đâu.* Hệ thống chưa kịp nói gì cô liền có cảm giác bị ai đó kéo nhảy xuống vực sâu. Cô giật mình đẩy anh ra. Anh bị động ngã xuống đất trơ mắt nhìn cô bị nữ chính kéo nhảy xuống vực sâu. Cô ta gào lên.
- "Trần Tố Tố là mày cướp hết của tao. Tao đã không còn gì rồi. Vậy thì ta cùng nhau chết đi." Cô ta ôm cô quanh thân cô ta được bao bọc bởi thuốc nổ. Cô chưa kịp đẩy cô ta ra cô ta liền nhấn nút phát nổ.
Anh vừa mới định hình lại chạy tới muốn nhảy xuống cùng cô liền thấy trước mắt là tiếng nổ mạnh.
- "KhHOOONGGGGGGG!" Anh gào lên. Hai hàng lệ không biết từ đâu đã tuôn rơi. Sau đó anh liền nhảy xuống theo cô.
Trước khi cô mất hết ý thức liền nghe thấy tiếng hệ thống.
*Ding! Độ hảo cảm 100%. Nhiệm vụ hoàn thành 100%.
Đánh giá:
Điểm: 100 điểm.
20 tích phân.
Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Truyền tống về thế giới.*
Cô có cảm giác linh hồn được rút ra. Cô chỉ kịp nhìn Lam Thiên nhảy xuống. Cô muốn hét lên. Cô muốn nói với anh. "Không cần! Em yêu anh. Lam Thiên." Nhưng cô biết. Anh không thể nghe. Cô cứ như vậy. Im lặng nhìn anh nhảy xuống. Trong lòng thắt lại nhưng cũng chỉ có thể ngoảnh mặt. Cô chỉ là linh hồn. Không thể giúp anh không thể làm gì hơn. Chỉ có thể cầu mong. Anh sẽ không sao.
*Ký chủ. Xin lỗi vì không báo với cô sớm hơn.* Cô mỉm cười nhìn hệ thống tự trách.
*Không sao. Sớm hay muộn ta cũng chết. Nhưng Lam Thiên thì sao?*
*Anh ta không sao. Lúc anh ta nhảy xuống thì rơi vào cành cây. Sau đó rơi xuống một mỏm đá bị va đầu mất trí nhớ.* Cô thở phào nhẹ nhõm.
*Ừm. Quên đi cũng được quên đi càng tốt. Nhưng ta sao lại bị nổ tung xác chứ! Mẹ nó! Ta không phục. Ta đã nghĩ tới 1001 cách tự sát không đau. Ta còn chưa kịp thử nghiệm đâu!* Cô ngồi bực tức một bên hệ thống vừa mới tính tiến lên an ủi cô liền nhanh chóng lui về. Nó đã sai. Nó cứ nghĩ cô sẽ đau lòng. Bỗng cô bật lên.
*Không đúng. Ta với Lam Thiên còn chưa XXOO. Hai kiếp rồi. Ta chết vẫn còn trong trắng. Ta không phục! Mẹ nó! Hệ thống mở cửa hàng để ta chọn lựa. Ta không tin thế giới sau ta không ăn được ai!*
Hệ thống yên lặng mở cửa hàng nhìn cô tràn đầy khí thế.
Cô nhìn cửa hàng trước mặt không nói hai lời liền bước vào.
Cô nhìn quanh nào là dưỡng nhan sách dạy đủ thứ. Cô nhìn đi nhìn lại cũng không kiếm ra một chút vũ khí cũng như món đồ nào đắt tiền.
*We hệ thống. Ngươi cố tình đúng không? Ngươi nhìn xem. Ở đây đâu món nào có giá trị?*
*Ký chủ vì cô là tân thủ nên cửa hàng chưa được nâng cấp nên chỉ có vài món đồ. Cô ít nhất vượt 3 thế giới mới có thể nâng cấp!* Cô gật gù tay lấy một quyển bí kíp võ công giang hồ.
*Được rồi tạm thời ta sẽ lấy quyển này. Ngươi nói cho ta rồi. Cấm trừ điểm của ta.*
*Điểm này cô muốn gia tăng giá trị nào trên người cô không?*
*Cho ta xem chỉ số hiện tại của ta.*
*Nhan sắc: 50%
Vũ lực: 34%
Trí tuệ: 50%
Hiện chưa mở thêm kỹ năng.
Vì ký chủ bị rút hồn nên một số giá trị bị giảm đi không ít. Hơn nữa nếu ký chủ mở và tăng cấp kỹ năng thì chỉ có thể dựa vào tích phân. Điểm cô có thể dùng để mua kỹ năng và một số món đồ trong tiệm.*
Cô gật gù. Tay cô mở quyển sách võ công ra. Hệ thống lên tiếng.
*Mở kỹ năng võ công level 1. Thái âm chân kinh.* Cô như có dòng điện chạy vào linh hồn. Mọi tư thế võ công trên sách chạy vào đầu cô. Linh hồn cứ vậy tập theo sách. Sau khi cô tiếp thu được hết liền mệt nhử.
*Hệ thống. Thế giới tiếp theo chúng ta tới luôn đi!* Hệ thống nhìn cô mệt lả bên cạnh không nói nhiều liền truyền tống cô đi. Cô chỉ kịp hét lên.
*Mẹ nó! Ngươi có thể nói qua thoại bản trước khi truyền tống ta không!*