Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-997
Chương 997: Đánh bắc cương (35)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sứ giả bộ lạc nằm trên ghế làm bằng da thú, thoải mái hưởng thụ các mỹ nhân bóp vai
“Sợ cái gì?” Hắn nói: “Nếu Liễu Hi nghi ngờ chúng ta, cô ta sẽ cho chúng ta ở lại một doanh trại tách biệt sao?”
Có doanh trại riêng, giống như đứa trẻ có phòng riêng và không gian riêng tư, làm gì cũng không sợ cha mẹ
“Dù vậy nhưng nhà Hán ở Trung Nguyên có một câu nói thế này, cẩn thận giữ thuyền thì sử dụng được hàng vạn năm, chưa tới cuối cùng thì không thể buông lỏng cảnh giác.”
So với sự ngạo mạn của sứ giả bộ lạc, người này ngược lại rất tỉnh táo
Sứ giả bộ lạc nói: “Được rồi được rồi..
Ngươi không được học hành nhiều nhưng lại có tài ăn nói, ta sợ người rồi
Hiện giờ bên cạnh đều3là người của mình, Liễu Hi cũng không có Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ”, chẳng lẽ cô ta
xa lại có thể nghe thấy chúng ta thì thầm nói chuyện sao? Đúng là đồ nhát gan.” * Thiên Lý Nhân, Thuận Phong Nhĩ: hai vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió.
Trên mặt đồng bọn của hắn lộ vẻ không đồng tình nhưng bởi vì địa vị của đối phương cao hơn nên chỉ có thể im lặng không lên tiếng
“Ngươi bớt lo lắng những chuyện không đâu đi, làm tốt những việc thuộc bổn phận của mình là được.” Sứ giả bộ lạc dứt khoát ngồi xuống, hắn nói: “Ngươi nói cũng đúng, Liễu Hi ngu ngốc nhưng dưới trướng cô ta lại có rất nhiều người tâm địa xảo trá
Chúng ta mới quy hàng,1không thể để đối phương nắm được đằng chuối
Sắp tới nói không chừng sẽ có thám tử của Liễu Hi trà trộn vào, người quản lý người của mình cho tốt, tránh bị lộ tẩy, làm hỏng kế hoạch của đại vương...”
Nhiều người lắm miệng rất dễ làm hỏng chuyện, cho nên chỉ có mấy nhân vật then chốt mới biết chuyện giả vờ đầu hàng này, còn những người khác thì không hay biết gì.
Nghe nói bộ lạc còn chưa đánh nhau đã chọn quy hàng Khương Bồng Cơ, không ít dũng sĩ thất vọng chán nản, còn có người bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Khi thể của cả bộ lạc suy sụp, nhưng bọn họ biết cần phải làm như vậy
Nếu để cho tất cả mọi người biết được tin giả vờ đầu hàng, ai có thể đảm bảo bọn8họ đều giữ mồm giữ miệng được?
Biết đâu lỡ miệng nói ra hoặc là nói mở, đó không phải là chuyện xấu sao?
Mang theo suy nghĩ này, bọn họ liền an phận nghe lời, không gây chuyện không làm loạn, giống như thật sự đầu hàng vậy
Nhưng đúng như Khương Bồng Cơ nói..
Vốn dĩ đã là giả, cho dù có cố làm ra vẻ huyền bí đến mức nào đi chăng nữa, cố tình bày mê chướng, thì cũng không thành thật được..
Cho dù bọn họ có diễn trò gì đi nữa thì ở trong mắt Khương Bồng Cơ cũng chỉ là những người giả bộ tới đầu hàng, căn bản không giành được sự tín nhiệm của cô.
Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, lúc này đang là mùa nóng bức nhất trong năm.
Bắc Cương định tiến hành kế hoạch song song cùng một9lúc, vừa giả bộ đầu hàng Khương Bồng Cơ vừa đặt bom ở hậu phương của cô.
Kế hoạch giả bộ đầu hàng đã sắp xếp xong xuôi, âm mưu ly gián chia rẽ hậu phương cũng đã được đưa vào lịch trình
Mấy ngày gần đây Liễu Chiêu có vẻ buồn chán
Hận không thể ra ngoài rong chơi mỗi ngày, cậu không muốn về nhà
“Điệp di nương, a tỷ vẫn đang đánh giặc ở tiền tuyến mà, hôn sự của con không cần vội đâu.” Liễu Chiêu lén lút treo tường vào nhà, dưới chân tường có một bóng dáng yểu điệu quen thuộc đứng đó, dọa cậu sợ hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì rơi xuống
“Không vội?” Điệp di nương quan sát cậu từ trên xuống dưới, giả vờ tức giận nói: “Tuổi của con cũng nên đính hôn rồi, vẫn còn không vội7sao?”
Mấy tháng trước, Điệp di nương dẫn theo người hầu chạy tới Sùng Châu, mục đích chỉ có một...
Đính hôn cho Liễu Chiêu! Hồi cậu còn nhỏ, mẹ cả ốm đau triền miên, việc nội trợ trong phủ đều do Điệp di nương này quản lý
May mà Điệp di nương không cố ý giày vò con trai con gái của vợ lẽ nên Liễu Chiêu mới được sống một cuộc sống thoải mái.
Mặc dù tính cách của Điệp di nương kiêu ngạo, đối xử thờ ơ lạnh lùng với mọi người nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của những đứa con vợ lẽ nhà người khác, Liễu Chiêu lại càng kính trọng bà hơn.
Nhưng kính trọng yêu mến là một chuyện, đối phương buộc mình đính hôn lại là chuyện khác
“Di nương, con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa chơi đủ..” Liễu Chiểu không chống cự việc đính hôn, nhưng cậu không muốn đính hôn vào giờ phút quan trọng này.
Không chờ cậu nói xong, ánh mắt Điệp di nương nhìn cậu liền trở nên hung ác lạnh lùng.
cả người Liễu Chiều run lên, những lời định nói đều quên hết sạch
“Chưa chơi đủ? Con đính hôn xong vẫn có thể chơi tiếp..
Con đã trưởng thành rồi, không thể sống tự do buông thả như vậy được nữa!” Điệp di nương nói: “Liễu Chiêu..
“ Lời còn chưa nói hết, sau lưng đã truyền tới một giọng nói quen thuộc
“Thằng bé vẫn còn nhỏ, bà ép nó làm gì?” Liễu Xa mặc bộ quần áo ở nhà, trông có vẻ như vừa ăn cơm xong đi tản bộ ngang qua đây, ông tiến lên nhìn vợ lẽ và đứa con trai thứ của mình, lạnh lùng nói: “Nếu Chiêu Nhi không thành tài, vậy thì không thành tài thôi..
Tóm lại là không trông cậy gì vào nó.”
Sắc mặt của Liễu Chiêu và Điệp di nương cùng thay đổi, nhưng về mặt của hai người lại khác nhau rất nhiều.
Người lớn thì có vẻ bị thương, còn đứa bé dường như đang nhẫn nhịn điều gì đó
Một lát sau, Điệp di nương nói với giọng điệu không cho người khác thương lượng: “Nếu ta cứ nhất định phải ép nó thì sao? Biểu ca, huynh muốn ngắn ta sao?” Liễu Xa liếc mắt nhìn Liễu Chiêu, thở dài nói: “Càng lớn tuổi, tính tình của bà càng...”
“Càng thế nào?” Đôi lông mày của Điệp di nương dựng đứng lên, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận thật sự: “Ta muốn Liễu Chiêu mau chóng đính hôn!” Ánh mắt Liễu Xa hơi ngưng lại, ánh mắt ông và Điệp di nương chạm nhau, cuối cùng ông vẫn phải chịu thua
“Được, chuyện này để bà làm chủ
Chiêu Nhi, không được cãi lại lời của thứ mẫu.”
Điệp di nương nghe thấy lời nói của Liễu Xa thì biểu cảm trên mặt thoáng co rúm lại.
Thứ mẫu?
Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng bà vẫn không thể thích ứng được với cách xưng hô này
Liễu Xa rời đi, cánh tay nhỏ bé của Liễu Chiêu không chống lại được đôi chân to lớn của Điệp di nương, chỉ có thể cam chịu số phận khuất phục hiện thực
“Chọn đi, chọn cái nào thì là cái đó.”
Điệp di nương ngồi trước mặt Liễu Chiêu, trên bàn là lý lịch của các cô gái trẻ
Khuôn mặt Liễu Chiêu tỏ vẻ khổ sở, cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt sáng quắc của Điệp di nương, tủi thân ngồi chọn lựa.
“Con cho rằng di nương đang hại con sao?” Liễu Chiêu lắc đầu: “Con không dám”
“Không dám là tốt, ai cũng có khả năng hãm hại con, nhưng ta thì không bao giờ.” Điệp di nương dường như nhớ tới điều gì đó, đáy mắt thoáng qua một tia hồi ức, nhưng bà không đắm chìm trong đó mà nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, nhất định không được lấy những món đồ không phải của mình, không được nghe người khác xúi giục, nó sẽ lập tức rước họa đến cho con
Con là đứa con duy nhất còn sống của mẹ con, cũng là hy vọng duy nhất trước lúc lâm chung của bà ấy
Nếu như ngay cả con cũng không còn nữa, bà ấy biết chuyện sẽ đau lòng đến mức nào..
Thông minh chút, đừng để người khác lợi dụng.”
Bị người khác lợi dụng?
Bị ai lợi dụng?
Nét mặt Liễu Chiêu không thay đổi, tâm trạng lại bắt đầu xoay vòng vòng.
“Ta đã nhận lời mẹ con phải bảo vệ con thật tốt, con không thể làm ra những chuyện khiến bà ấy thất vọng được, con hiểu không?”
Trong lòng Liễu Chiêu tràn ngập cảm giác không nói thành lời
“Di nuong...”
Điệp di nương nói: “Chọn nhanh lên, đừng vòng vo nữa.” Liễu Chiêu nói: “Rốt cuộc di nương đang lo lắng cái gì vậy?”
“Ta lo lắng đứa ngu ngốc như con bị hai người kia giở trò hãm hại đến chết! Mẹ con cũng không đấu lại bọn họ, con thì có bản lĩnh gì?” Điệp di nương cắn răng nghiến lợi nói: “Nhân lúc còn sớm mau đính hôn lập gia đình, đợi đến khi sinh con rồi, dù gì cũng giữ lại được huyết mạch của mẹ con, đến lúc đó con thích chết thế nào thì chết, ta cũng không quan tâm
Người khác không biết, chẳng lẽ ta cũng không biết? Con cho là mình đã giấu rất kĩ, hai người kia không nhìn ra sao?” Tên nhóc này còn chưa tinh khôn bằng mẹ nó, vậy mà muốn lừa bịp ai đây?
“Di nương..
Có phải người hiểu lầm điều gì đó đúng không?” Liễu Chiêu nhỏ giọng hỏi bà.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sợ cái gì?” Hắn nói: “Nếu Liễu Hi nghi ngờ chúng ta, cô ta sẽ cho chúng ta ở lại một doanh trại tách biệt sao?”
Có doanh trại riêng, giống như đứa trẻ có phòng riêng và không gian riêng tư, làm gì cũng không sợ cha mẹ
“Dù vậy nhưng nhà Hán ở Trung Nguyên có một câu nói thế này, cẩn thận giữ thuyền thì sử dụng được hàng vạn năm, chưa tới cuối cùng thì không thể buông lỏng cảnh giác.”
So với sự ngạo mạn của sứ giả bộ lạc, người này ngược lại rất tỉnh táo
Sứ giả bộ lạc nói: “Được rồi được rồi..
Ngươi không được học hành nhiều nhưng lại có tài ăn nói, ta sợ người rồi
Hiện giờ bên cạnh đều3là người của mình, Liễu Hi cũng không có Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ”, chẳng lẽ cô ta
xa lại có thể nghe thấy chúng ta thì thầm nói chuyện sao? Đúng là đồ nhát gan.” * Thiên Lý Nhân, Thuận Phong Nhĩ: hai vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió.
Trên mặt đồng bọn của hắn lộ vẻ không đồng tình nhưng bởi vì địa vị của đối phương cao hơn nên chỉ có thể im lặng không lên tiếng
“Ngươi bớt lo lắng những chuyện không đâu đi, làm tốt những việc thuộc bổn phận của mình là được.” Sứ giả bộ lạc dứt khoát ngồi xuống, hắn nói: “Ngươi nói cũng đúng, Liễu Hi ngu ngốc nhưng dưới trướng cô ta lại có rất nhiều người tâm địa xảo trá
Chúng ta mới quy hàng,1không thể để đối phương nắm được đằng chuối
Sắp tới nói không chừng sẽ có thám tử của Liễu Hi trà trộn vào, người quản lý người của mình cho tốt, tránh bị lộ tẩy, làm hỏng kế hoạch của đại vương...”
Nhiều người lắm miệng rất dễ làm hỏng chuyện, cho nên chỉ có mấy nhân vật then chốt mới biết chuyện giả vờ đầu hàng này, còn những người khác thì không hay biết gì.
Nghe nói bộ lạc còn chưa đánh nhau đã chọn quy hàng Khương Bồng Cơ, không ít dũng sĩ thất vọng chán nản, còn có người bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Khi thể của cả bộ lạc suy sụp, nhưng bọn họ biết cần phải làm như vậy
Nếu để cho tất cả mọi người biết được tin giả vờ đầu hàng, ai có thể đảm bảo bọn8họ đều giữ mồm giữ miệng được?
Biết đâu lỡ miệng nói ra hoặc là nói mở, đó không phải là chuyện xấu sao?
Mang theo suy nghĩ này, bọn họ liền an phận nghe lời, không gây chuyện không làm loạn, giống như thật sự đầu hàng vậy
Nhưng đúng như Khương Bồng Cơ nói..
Vốn dĩ đã là giả, cho dù có cố làm ra vẻ huyền bí đến mức nào đi chăng nữa, cố tình bày mê chướng, thì cũng không thành thật được..
Cho dù bọn họ có diễn trò gì đi nữa thì ở trong mắt Khương Bồng Cơ cũng chỉ là những người giả bộ tới đầu hàng, căn bản không giành được sự tín nhiệm của cô.
Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, lúc này đang là mùa nóng bức nhất trong năm.
Bắc Cương định tiến hành kế hoạch song song cùng một9lúc, vừa giả bộ đầu hàng Khương Bồng Cơ vừa đặt bom ở hậu phương của cô.
Kế hoạch giả bộ đầu hàng đã sắp xếp xong xuôi, âm mưu ly gián chia rẽ hậu phương cũng đã được đưa vào lịch trình
Mấy ngày gần đây Liễu Chiêu có vẻ buồn chán
Hận không thể ra ngoài rong chơi mỗi ngày, cậu không muốn về nhà
“Điệp di nương, a tỷ vẫn đang đánh giặc ở tiền tuyến mà, hôn sự của con không cần vội đâu.” Liễu Chiêu lén lút treo tường vào nhà, dưới chân tường có một bóng dáng yểu điệu quen thuộc đứng đó, dọa cậu sợ hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì rơi xuống
“Không vội?” Điệp di nương quan sát cậu từ trên xuống dưới, giả vờ tức giận nói: “Tuổi của con cũng nên đính hôn rồi, vẫn còn không vội7sao?”
Mấy tháng trước, Điệp di nương dẫn theo người hầu chạy tới Sùng Châu, mục đích chỉ có một...
Đính hôn cho Liễu Chiêu! Hồi cậu còn nhỏ, mẹ cả ốm đau triền miên, việc nội trợ trong phủ đều do Điệp di nương này quản lý
May mà Điệp di nương không cố ý giày vò con trai con gái của vợ lẽ nên Liễu Chiêu mới được sống một cuộc sống thoải mái.
Mặc dù tính cách của Điệp di nương kiêu ngạo, đối xử thờ ơ lạnh lùng với mọi người nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của những đứa con vợ lẽ nhà người khác, Liễu Chiêu lại càng kính trọng bà hơn.
Nhưng kính trọng yêu mến là một chuyện, đối phương buộc mình đính hôn lại là chuyện khác
“Di nương, con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa chơi đủ..” Liễu Chiểu không chống cự việc đính hôn, nhưng cậu không muốn đính hôn vào giờ phút quan trọng này.
Không chờ cậu nói xong, ánh mắt Điệp di nương nhìn cậu liền trở nên hung ác lạnh lùng.
cả người Liễu Chiều run lên, những lời định nói đều quên hết sạch
“Chưa chơi đủ? Con đính hôn xong vẫn có thể chơi tiếp..
Con đã trưởng thành rồi, không thể sống tự do buông thả như vậy được nữa!” Điệp di nương nói: “Liễu Chiêu..
“ Lời còn chưa nói hết, sau lưng đã truyền tới một giọng nói quen thuộc
“Thằng bé vẫn còn nhỏ, bà ép nó làm gì?” Liễu Xa mặc bộ quần áo ở nhà, trông có vẻ như vừa ăn cơm xong đi tản bộ ngang qua đây, ông tiến lên nhìn vợ lẽ và đứa con trai thứ của mình, lạnh lùng nói: “Nếu Chiêu Nhi không thành tài, vậy thì không thành tài thôi..
Tóm lại là không trông cậy gì vào nó.”
Sắc mặt của Liễu Chiêu và Điệp di nương cùng thay đổi, nhưng về mặt của hai người lại khác nhau rất nhiều.
Người lớn thì có vẻ bị thương, còn đứa bé dường như đang nhẫn nhịn điều gì đó
Một lát sau, Điệp di nương nói với giọng điệu không cho người khác thương lượng: “Nếu ta cứ nhất định phải ép nó thì sao? Biểu ca, huynh muốn ngắn ta sao?” Liễu Xa liếc mắt nhìn Liễu Chiêu, thở dài nói: “Càng lớn tuổi, tính tình của bà càng...”
“Càng thế nào?” Đôi lông mày của Điệp di nương dựng đứng lên, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận thật sự: “Ta muốn Liễu Chiêu mau chóng đính hôn!” Ánh mắt Liễu Xa hơi ngưng lại, ánh mắt ông và Điệp di nương chạm nhau, cuối cùng ông vẫn phải chịu thua
“Được, chuyện này để bà làm chủ
Chiêu Nhi, không được cãi lại lời của thứ mẫu.”
Điệp di nương nghe thấy lời nói của Liễu Xa thì biểu cảm trên mặt thoáng co rúm lại.
Thứ mẫu?
Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng bà vẫn không thể thích ứng được với cách xưng hô này
Liễu Xa rời đi, cánh tay nhỏ bé của Liễu Chiêu không chống lại được đôi chân to lớn của Điệp di nương, chỉ có thể cam chịu số phận khuất phục hiện thực
“Chọn đi, chọn cái nào thì là cái đó.”
Điệp di nương ngồi trước mặt Liễu Chiêu, trên bàn là lý lịch của các cô gái trẻ
Khuôn mặt Liễu Chiêu tỏ vẻ khổ sở, cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt sáng quắc của Điệp di nương, tủi thân ngồi chọn lựa.
“Con cho rằng di nương đang hại con sao?” Liễu Chiêu lắc đầu: “Con không dám”
“Không dám là tốt, ai cũng có khả năng hãm hại con, nhưng ta thì không bao giờ.” Điệp di nương dường như nhớ tới điều gì đó, đáy mắt thoáng qua một tia hồi ức, nhưng bà không đắm chìm trong đó mà nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, nhất định không được lấy những món đồ không phải của mình, không được nghe người khác xúi giục, nó sẽ lập tức rước họa đến cho con
Con là đứa con duy nhất còn sống của mẹ con, cũng là hy vọng duy nhất trước lúc lâm chung của bà ấy
Nếu như ngay cả con cũng không còn nữa, bà ấy biết chuyện sẽ đau lòng đến mức nào..
Thông minh chút, đừng để người khác lợi dụng.”
Bị người khác lợi dụng?
Bị ai lợi dụng?
Nét mặt Liễu Chiêu không thay đổi, tâm trạng lại bắt đầu xoay vòng vòng.
“Ta đã nhận lời mẹ con phải bảo vệ con thật tốt, con không thể làm ra những chuyện khiến bà ấy thất vọng được, con hiểu không?”
Trong lòng Liễu Chiêu tràn ngập cảm giác không nói thành lời
“Di nuong...”
Điệp di nương nói: “Chọn nhanh lên, đừng vòng vo nữa.” Liễu Chiêu nói: “Rốt cuộc di nương đang lo lắng cái gì vậy?”
“Ta lo lắng đứa ngu ngốc như con bị hai người kia giở trò hãm hại đến chết! Mẹ con cũng không đấu lại bọn họ, con thì có bản lĩnh gì?” Điệp di nương cắn răng nghiến lợi nói: “Nhân lúc còn sớm mau đính hôn lập gia đình, đợi đến khi sinh con rồi, dù gì cũng giữ lại được huyết mạch của mẹ con, đến lúc đó con thích chết thế nào thì chết, ta cũng không quan tâm
Người khác không biết, chẳng lẽ ta cũng không biết? Con cho là mình đã giấu rất kĩ, hai người kia không nhìn ra sao?” Tên nhóc này còn chưa tinh khôn bằng mẹ nó, vậy mà muốn lừa bịp ai đây?
“Di nương..
Có phải người hiểu lầm điều gì đó đúng không?” Liễu Chiêu nhỏ giọng hỏi bà.
Bình luận facebook