Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-977
Chương 977: Đánh bắc cương (15)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng mỗi lần chủ công lên chiến trường, sau khi trở về luôn bắt thợ mài lại thanh đao, xử lý lại phần lưỡi đao bị cong.
Không phải chất lượng thanh đao này không tốt, mà rõ ràng là do chủ công nhà mình chém giết quá hăng, cho dù đao có tốt mấy đi nữa thì ở trong tay cô cũng trở thành đồ dùng một lần
“Đại quân còn chưa đến nên doanh trại thương binh không đủ dùng nữa...” Lý Vân ỷ vào sức khỏe của mình tốt, vết thương khôi phục nhanh nên không muốn giành vật tư chữa bệnh vốn thiếu thốn với những người lính bị thương khác
“Chỉ chữa thương mang theo không đủ dùng sao?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc.
Lý Uân cười nói: “Người bị thương không chỉ có binh lính của chúng ta, còn có tù binh của Bắc Cương nên tốn nhiều3hơn dự tính một chút.”
Khương Bồng Cơ nói: “Chỉ không đủ thì nhổ thêm vài sợi tóc, những vết thương không quá sâu, quá dài thì dùng tạm tóc cũng được.” Tóc tuy rất dễ đứt, nhưng hai ba sợi ghép lại cũng đủ dai, dùng trong lúc khẩn cấp sẽ không có vấn đề gì
Mấy năm trước, Khương Bồng Cơ được người xem livestream giúp đỡ, sắp xếp lại kiến thức toàn diện về cứu chữa khi khẩn cấp
Ngoài ra, cô còn cẩn thận xin chỉ giáo từ đại phu tại y quán Hoàn Châu về khả năng khâu vết thương
Nguyên văn lời cô nói lúc đó là..
“Cơ thể của con người cũng giống như quần áo vậy, quần áo rách có thể dùng chỉ khâu lại, vì sao không thể dùng chỉ khâu vết thương lớn lại chứ?” Lúc đó, đại phu ở y quán cạn lời, con1người sao có thể giống như quần áo được? Nhưng ai bảo Khương Bồng Cơ là chủ công? Lương bổng của bọn họ đều do người ta phát, y quán mình đang làm cũng do người ta bỏ tiền ra mở
Lúc đầu, lang trung không dám dùng với người, chỉ có thể lấy thỏ hoặc động vật khác ra thử, thậm chí còn nhờ các thợ thêu chỉ dạy cho các cách khâu.
Sự thật đã chứng minh những vết thương sau khi được khâu lành lại nhanh hơn so với không được khâu, khả năng mưng mủ và tỷ lệ người chết cũng giảm đi rất nhiều!
Các lang trung tìm những loại chỉ thích hợp để khâu vết thương, còn giao việc này cho các binh lính chữa thương của nữ doanh
Phải biết rằng phần lớn binh lính chết trong chiến tranh không phải chết ở trên chiến trường mà6chết vì xử lý vết thương quá muộn, hoặc vết thương bị nhiễm trùng mưng mủ.
Có phương pháp chữa bệnh hoàn chỉnh và kỹ thuật khâu vết thương ngoài da nên phần lớn binh lính bị thương đều có thể sống sót
Nhờ vào điều này, nữ doanh càng hot tới bỏng tay
Nếu không phải vì quy định nữ binh sĩ hai mươi lăm tuổi mới có thể rời khỏi quân đội và kết hôn, không biết bao nhiêu binh lính nam đã muốn cưới bọn họ về nhà
Nước phù sa không để chảy ruộng ngoài!
Bởi vì phần lớn nữ binh sĩ bị thương phải xuất ngũ sớm đều lựa chọn ở lại trong đội quân làm hậu cần, đối tượng kết hôn không phải nam binh sĩ xuất ngũ thì tự mình lập hộ tịch chọn một tù binh có dáng vẻ đàng hoàng để lập gia đình, còn mình4làm chủ nhà
Bất kể là loại nào, trước mắt bọn họ đều rất hài lòng, rất nhiều người còn phải hâm mộ.
“Tóc cũng được sao?” Lý Uân kinh ngạc: “Được, vậy lát nữa mạt tướng sẽ tới doanh trại thương binh một chuyến.” Trong lúc bọn họ nói chuyện thì trời cũng đã sáng, rặng mây đỏ phía chân trời giống như được nhuộm thuốc màu tản dần ra
Người xem livestream thức cả đêm không ngủ
Phần lớn bọn họ đã buồn ngủ tới không mở mắt nổi
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy rõ xác chết trôi trên mặt sông Tư Thủy, tất cả đều kinh ngạc tới mức tỉnh cả ngủ
“Phái người vớt những thi thể này lên chôn, nếu để cho tôm cá ăn vào hay làm bẩn nước sống, chúng ta dùng nước cũng không tiện.” Khương Đồng Cơ hạ lệnh phái người vớt thi thể.
Bọn họ chỉ3dọn sạch phía bờ sông bên mình, lại không để ý tới thi thể trôi tới bờ bên kia, để tránh qua đó lại bị người ta bắn thành con nhím
Sau khi giành được đại thắng ở Tư Thủy, sĩ khí phía bên đại quân của Khương Bồng Cơ tăng cao chưa từng thấy
Bởi vì Đông Khánh nhiều lần chịu thiệt trong tay của Bắc Cương, trước khi cuộc chiến bắt đầu, trong lòng mọi người vẫn lo sợ bất an
Bọn họ ngay cả đánh ở Đông Khánh còn bị thua, giờ chạy tới địa bàn của người ta thì có thể đánh thắng được sao? Sự thật chứng minh bọn họ không chỉ đánh thắng mà còn thắng lớn! So với bên này vui mừng khôn xiết, đại doanh của Bắc Cương ở bờ Tây của Tư Thủy lại là bầu không khí nặng nề
Ngột Lực Bạt là lão tướng lại bị Cửu vương tử quát mắng ở trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi
Cho dù Cáp Luân Sát là đối thủ chính trị của Ngột Lực Bạt nhưng khi nhìn thấy đối thủ một mất một còn của mình rơi vào tình cảnh như vậy, ông ta cũng khó tránh khỏi cảm thấy thương xót
Đại vương không có đầu óc, Cáp Luân Sát lại không thể nhìn đối phương tiếp tục tìm đường chết
Ngột Lực Bạt thua, nhưng thắng bại là chuyện thường của nhà binh, cũng không thể chỉ vì một trận thua mà dồn Ngột Lực Bạt tới đường cùng như vậy chứ? Bắc Cương có thể có không ít người giỏi chinh chiến, nhưng phần lớn đều là hạng vũ phu lỗ mãng, người thống soái thật sự có đầu óc lại không nhiều.
Nếu như Ngột Lực Bạt bị phể bỏ, tình hình của Bắc Cương mới gay go.
Nếu là trước đây, Cáp Luân Sát cũng cho rằng người có thông minh mấy đi nữa cũng không thể bằng được nắm đấm cứng.
Nhưng từ sau khi đứng ngoài nhìn Tôn Văn một minh đùa giỡn hoàng đình Bắc Cương trong lòng bàn tay, ông ta đã thay đổi suy nghĩ thâm căn cố để trước đó.
Nhất định không thể để cho Ngột Lực Bạt xảy ra chuyện gì được! Cáp Luân Sát nghĩ tới đây liền ra khỏi hàng nói giúp cho Ngột Lực Bạt, rước lấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người
Không phải Cáp Luân Sát và Ngột Lực Bạt là đối thủ chính trị sao? Hai người đã loại bỏ hiềm khích lúc trước từ bao giờ vậy? Trong lòng Cửu vương tử đang rất tức giận nhưng Cáp Luân Sát là tâm phúc, là chỗ dựa của gã nên gã không thể không nể mặt đối phương
Gã dứt khoát bảo Ngột Lực Bạt đi dưỡng thương cho tốt sau đó lại lập công chuộc tội
Chờ tất cả mọi người lui xuống, Cửu vương tử giữ lại một mình Cáp Luân Sát.
“Lẽ nào Bắc Cương ta rộng lớn như vậy lại không có một người nào có thể thay thế được Ngột Lực Bạt sao? Lão thất phu này dù sao cũng già rồi...”
Cửu vương tử hỏi Cáp Luân Sát
Càng là tình cảnh này, gã càng nhớ tới Tổn Văn đã gặp chuyện không may.
“Nếu Tái Đạo ở đây, lão thất phu Ngột Lực Bạt làm sao có thể phách lối như thể được...”
Cáp Luân Sát đứng im ở một bên, không muốn xui xẻo mà động vào đối phương.
Chờ tới khi Cửu vương tử trút giận đủ rồi, Cáp Luân Sát mới nói: “Cửu điện hạ, theo thẩn thấy lần này Liễu Hi thắng không anh hùng.”
“Ngươi có ý gì?” “Nếu hai quần đối đầu, quân ta nhất định có thể giành được thắng lớn ra về
Theo thần thấy, kể dương đông kích tây lần này là kể tốt, nhưng dưới trướng của Liễu Hi có rất nhiều màu sĩ, nhất định có người nhìn ra được kế hoạch của tướng quân Ngột Lực Bạt mà theo đó để phòng và bố trí nghiệm mật.”
Nói cách khác, không phải Ngột Lực Bạt thua vì Liễu Hi, càng không phải binh lính Bắc Cương thua bởi đám tôm chân mềm nhà Hán kia
Bọn họ thua vì mưu kết Vừa nghe ông ta nói như vậy, trong lòng Cửu vương tử cũng thấy dễ chịu hơn.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Gã nói: “Chẳng lẽ mặc cho đối phương qua sống mới bày trận thế đánh một trận?” Chỉ sợ bọn họ bằng lòng nhưng bên phía Liễu Hi sẽ không chịu đâu
Bọn họ là kẻ địch chứ không phải là đồng đội, làm sao có thể tin tưởng đối phương được chứ? Cáp Luân Sát nói: “Thần không có ý này, chỉ là bây giờ sĩ khí đã mất, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải chấn chỉnh lại lòng quân.”
Sĩ khí cũng không có thì đánh cái quái gì nữa? Rất rõ ràng, bản lĩnh nắm bắt trọng điểm của Cửu vương tử có chút kém cỏi.
Cửu vương tử: “Nếu Tái Đạo còn ở đây, sao ta phải đến nỗi này chứ...”
Cáp Luân Sát: “.”
Má nó, thật sự đủ rồi! Không đợi Cửu vương tử nghĩ ra cách, hai người thính tại đã nghe được tiếng kèn
“Kèn lệnh ở đâu đấy?” Tiếng kèn mạnh mẽ ngân vang lại kèm theo sát khí nặng nề
Bọn họ nghiêng tai lắng nghe, hình như còn có tiếng trống dồn giống như tiếng mưa sa
Kèn lệnh vang vọng kèm theo tiếng trống trận.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không phải chất lượng thanh đao này không tốt, mà rõ ràng là do chủ công nhà mình chém giết quá hăng, cho dù đao có tốt mấy đi nữa thì ở trong tay cô cũng trở thành đồ dùng một lần
“Đại quân còn chưa đến nên doanh trại thương binh không đủ dùng nữa...” Lý Vân ỷ vào sức khỏe của mình tốt, vết thương khôi phục nhanh nên không muốn giành vật tư chữa bệnh vốn thiếu thốn với những người lính bị thương khác
“Chỉ chữa thương mang theo không đủ dùng sao?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc.
Lý Uân cười nói: “Người bị thương không chỉ có binh lính của chúng ta, còn có tù binh của Bắc Cương nên tốn nhiều3hơn dự tính một chút.”
Khương Bồng Cơ nói: “Chỉ không đủ thì nhổ thêm vài sợi tóc, những vết thương không quá sâu, quá dài thì dùng tạm tóc cũng được.” Tóc tuy rất dễ đứt, nhưng hai ba sợi ghép lại cũng đủ dai, dùng trong lúc khẩn cấp sẽ không có vấn đề gì
Mấy năm trước, Khương Bồng Cơ được người xem livestream giúp đỡ, sắp xếp lại kiến thức toàn diện về cứu chữa khi khẩn cấp
Ngoài ra, cô còn cẩn thận xin chỉ giáo từ đại phu tại y quán Hoàn Châu về khả năng khâu vết thương
Nguyên văn lời cô nói lúc đó là..
“Cơ thể của con người cũng giống như quần áo vậy, quần áo rách có thể dùng chỉ khâu lại, vì sao không thể dùng chỉ khâu vết thương lớn lại chứ?” Lúc đó, đại phu ở y quán cạn lời, con1người sao có thể giống như quần áo được? Nhưng ai bảo Khương Bồng Cơ là chủ công? Lương bổng của bọn họ đều do người ta phát, y quán mình đang làm cũng do người ta bỏ tiền ra mở
Lúc đầu, lang trung không dám dùng với người, chỉ có thể lấy thỏ hoặc động vật khác ra thử, thậm chí còn nhờ các thợ thêu chỉ dạy cho các cách khâu.
Sự thật đã chứng minh những vết thương sau khi được khâu lành lại nhanh hơn so với không được khâu, khả năng mưng mủ và tỷ lệ người chết cũng giảm đi rất nhiều!
Các lang trung tìm những loại chỉ thích hợp để khâu vết thương, còn giao việc này cho các binh lính chữa thương của nữ doanh
Phải biết rằng phần lớn binh lính chết trong chiến tranh không phải chết ở trên chiến trường mà6chết vì xử lý vết thương quá muộn, hoặc vết thương bị nhiễm trùng mưng mủ.
Có phương pháp chữa bệnh hoàn chỉnh và kỹ thuật khâu vết thương ngoài da nên phần lớn binh lính bị thương đều có thể sống sót
Nhờ vào điều này, nữ doanh càng hot tới bỏng tay
Nếu không phải vì quy định nữ binh sĩ hai mươi lăm tuổi mới có thể rời khỏi quân đội và kết hôn, không biết bao nhiêu binh lính nam đã muốn cưới bọn họ về nhà
Nước phù sa không để chảy ruộng ngoài!
Bởi vì phần lớn nữ binh sĩ bị thương phải xuất ngũ sớm đều lựa chọn ở lại trong đội quân làm hậu cần, đối tượng kết hôn không phải nam binh sĩ xuất ngũ thì tự mình lập hộ tịch chọn một tù binh có dáng vẻ đàng hoàng để lập gia đình, còn mình4làm chủ nhà
Bất kể là loại nào, trước mắt bọn họ đều rất hài lòng, rất nhiều người còn phải hâm mộ.
“Tóc cũng được sao?” Lý Uân kinh ngạc: “Được, vậy lát nữa mạt tướng sẽ tới doanh trại thương binh một chuyến.” Trong lúc bọn họ nói chuyện thì trời cũng đã sáng, rặng mây đỏ phía chân trời giống như được nhuộm thuốc màu tản dần ra
Người xem livestream thức cả đêm không ngủ
Phần lớn bọn họ đã buồn ngủ tới không mở mắt nổi
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy rõ xác chết trôi trên mặt sông Tư Thủy, tất cả đều kinh ngạc tới mức tỉnh cả ngủ
“Phái người vớt những thi thể này lên chôn, nếu để cho tôm cá ăn vào hay làm bẩn nước sống, chúng ta dùng nước cũng không tiện.” Khương Đồng Cơ hạ lệnh phái người vớt thi thể.
Bọn họ chỉ3dọn sạch phía bờ sông bên mình, lại không để ý tới thi thể trôi tới bờ bên kia, để tránh qua đó lại bị người ta bắn thành con nhím
Sau khi giành được đại thắng ở Tư Thủy, sĩ khí phía bên đại quân của Khương Bồng Cơ tăng cao chưa từng thấy
Bởi vì Đông Khánh nhiều lần chịu thiệt trong tay của Bắc Cương, trước khi cuộc chiến bắt đầu, trong lòng mọi người vẫn lo sợ bất an
Bọn họ ngay cả đánh ở Đông Khánh còn bị thua, giờ chạy tới địa bàn của người ta thì có thể đánh thắng được sao? Sự thật chứng minh bọn họ không chỉ đánh thắng mà còn thắng lớn! So với bên này vui mừng khôn xiết, đại doanh của Bắc Cương ở bờ Tây của Tư Thủy lại là bầu không khí nặng nề
Ngột Lực Bạt là lão tướng lại bị Cửu vương tử quát mắng ở trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi
Cho dù Cáp Luân Sát là đối thủ chính trị của Ngột Lực Bạt nhưng khi nhìn thấy đối thủ một mất một còn của mình rơi vào tình cảnh như vậy, ông ta cũng khó tránh khỏi cảm thấy thương xót
Đại vương không có đầu óc, Cáp Luân Sát lại không thể nhìn đối phương tiếp tục tìm đường chết
Ngột Lực Bạt thua, nhưng thắng bại là chuyện thường của nhà binh, cũng không thể chỉ vì một trận thua mà dồn Ngột Lực Bạt tới đường cùng như vậy chứ? Bắc Cương có thể có không ít người giỏi chinh chiến, nhưng phần lớn đều là hạng vũ phu lỗ mãng, người thống soái thật sự có đầu óc lại không nhiều.
Nếu như Ngột Lực Bạt bị phể bỏ, tình hình của Bắc Cương mới gay go.
Nếu là trước đây, Cáp Luân Sát cũng cho rằng người có thông minh mấy đi nữa cũng không thể bằng được nắm đấm cứng.
Nhưng từ sau khi đứng ngoài nhìn Tôn Văn một minh đùa giỡn hoàng đình Bắc Cương trong lòng bàn tay, ông ta đã thay đổi suy nghĩ thâm căn cố để trước đó.
Nhất định không thể để cho Ngột Lực Bạt xảy ra chuyện gì được! Cáp Luân Sát nghĩ tới đây liền ra khỏi hàng nói giúp cho Ngột Lực Bạt, rước lấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người
Không phải Cáp Luân Sát và Ngột Lực Bạt là đối thủ chính trị sao? Hai người đã loại bỏ hiềm khích lúc trước từ bao giờ vậy? Trong lòng Cửu vương tử đang rất tức giận nhưng Cáp Luân Sát là tâm phúc, là chỗ dựa của gã nên gã không thể không nể mặt đối phương
Gã dứt khoát bảo Ngột Lực Bạt đi dưỡng thương cho tốt sau đó lại lập công chuộc tội
Chờ tất cả mọi người lui xuống, Cửu vương tử giữ lại một mình Cáp Luân Sát.
“Lẽ nào Bắc Cương ta rộng lớn như vậy lại không có một người nào có thể thay thế được Ngột Lực Bạt sao? Lão thất phu này dù sao cũng già rồi...”
Cửu vương tử hỏi Cáp Luân Sát
Càng là tình cảnh này, gã càng nhớ tới Tổn Văn đã gặp chuyện không may.
“Nếu Tái Đạo ở đây, lão thất phu Ngột Lực Bạt làm sao có thể phách lối như thể được...”
Cáp Luân Sát đứng im ở một bên, không muốn xui xẻo mà động vào đối phương.
Chờ tới khi Cửu vương tử trút giận đủ rồi, Cáp Luân Sát mới nói: “Cửu điện hạ, theo thẩn thấy lần này Liễu Hi thắng không anh hùng.”
“Ngươi có ý gì?” “Nếu hai quần đối đầu, quân ta nhất định có thể giành được thắng lớn ra về
Theo thần thấy, kể dương đông kích tây lần này là kể tốt, nhưng dưới trướng của Liễu Hi có rất nhiều màu sĩ, nhất định có người nhìn ra được kế hoạch của tướng quân Ngột Lực Bạt mà theo đó để phòng và bố trí nghiệm mật.”
Nói cách khác, không phải Ngột Lực Bạt thua vì Liễu Hi, càng không phải binh lính Bắc Cương thua bởi đám tôm chân mềm nhà Hán kia
Bọn họ thua vì mưu kết Vừa nghe ông ta nói như vậy, trong lòng Cửu vương tử cũng thấy dễ chịu hơn.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Gã nói: “Chẳng lẽ mặc cho đối phương qua sống mới bày trận thế đánh một trận?” Chỉ sợ bọn họ bằng lòng nhưng bên phía Liễu Hi sẽ không chịu đâu
Bọn họ là kẻ địch chứ không phải là đồng đội, làm sao có thể tin tưởng đối phương được chứ? Cáp Luân Sát nói: “Thần không có ý này, chỉ là bây giờ sĩ khí đã mất, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải chấn chỉnh lại lòng quân.”
Sĩ khí cũng không có thì đánh cái quái gì nữa? Rất rõ ràng, bản lĩnh nắm bắt trọng điểm của Cửu vương tử có chút kém cỏi.
Cửu vương tử: “Nếu Tái Đạo còn ở đây, sao ta phải đến nỗi này chứ...”
Cáp Luân Sát: “.”
Má nó, thật sự đủ rồi! Không đợi Cửu vương tử nghĩ ra cách, hai người thính tại đã nghe được tiếng kèn
“Kèn lệnh ở đâu đấy?” Tiếng kèn mạnh mẽ ngân vang lại kèm theo sát khí nặng nề
Bọn họ nghiêng tai lắng nghe, hình như còn có tiếng trống dồn giống như tiếng mưa sa
Kèn lệnh vang vọng kèm theo tiếng trống trận.
Bình luận facebook