• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hệ thống livestream của nữ đế (150 Viewers)

  • chap-887

Chương 887: Bá chủ phương bắc (24)




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
74482.png
Vẻ mặt của người kia hơi cứng lại, hơi thở trong lồng ngực lên không được mà xuống cũng chẳng xong.



Trước đó không lâu ông ta còn đang vênh váo đắc ý, cười nhìn cô gái này chịu thua với mình, không ngờ đối phương lại trực tiếp lấy thể đè người



Có xấu hổ hay không? Ái chà, tiểu tiên nữ luôn không biết xấu hổ.



Vì không muốn Khương Bồng Cơ nắm thóp tiếp tục trách cứ, ông ta chỉ có thể điều chỉnh cảm xúc của mình, trịnh trọng bổ sung một cái lễ



Khương Bồng Cơ lại chợt cắm một dao vào ngực ông ta: “Lúc nãy ngươi nói bản phủ đã đến tuổi kết hôn



Nói câu không xuôi tai, chuyện3phụ thân của bản phủ còn không nhớ, ngươi lại gấp không chờ nổi



Chi bằng ta tuyển một người đến ở rể, con cái sinh ra đều mang họ Liễu là được, suy cho cùng cũng vẫn là huyết mạch chính thống của Liễu thị



Dù sao cũng tốt hơn là nhận con thừa tự, sau đó giả mù sa mưa nuôi nó như con ruột của mình.”



Sau khi Khương Bồng Cơ nói xong thì như cười như không mà nhìn đối phương, cô giơ tay “soạt” một tiếng, gấp cây quạt gấm bằng gỗ đàn lại, gõ vào lòng bàn tay mình với một tiết tấu nhất định.



Sắc mặt của đối phương trở nên cực kỳ khó coi, không chỉ vì chuyện0Khương Bổng Cơ lấy thể đè người, mà còn vì ý ngoài lời nói của cô



Cả Sùng Châu này có ai không biết ông ta khó khăn trong chuyện con nối dõi chứ, con gái thì sinh rất nhiều nhưng đến nay vẫn chẳng thấy bóng dáng của con trai đâu cả



Vì để cho dòng chính không bị sa sút, ông ta chỉ có thể chọn một người cháu trong đám anh em mình làm con thừa tự, bây giờ vẫn còn cảm thấy muốn nôn đây này



Không ngờ một chuyện làm ông ta xấu hổ như vậy lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa nói công khai.



Mất hết thể diện!



Không phải nói hôm nay Liễu Hi mới vội vã5chạy tới Sùng Châu sao, tại sao cô lại quen thuộc với chuyện trong Sùng Châu như thế chứ? Ông ta lại không biết rằng, Khương Bổng Cơ căn bản chưa kịp hiểu rõ mạng lưới thể lực trong Sùng Châu, đừng nói đến chuyện biết bọn họ là ai với ai.



Nhưng chuyện này không quan trọng lắm.



Khương Bồng Cơ rũ mắt, nói: “Niệm tình người mới phạm lỗi, ta không so đo với người



Đứng lên đi.”



Tâm trạng của người kia rất giận dữ, những người khác nhìn thấy tình thể lúc này, dồn dập đánh giá lại Khương Bổng Cơ một lần nữa.



Vốn tưởng rằng đối phương là người có tính tình tốt, nhưng giờ xem ra lại là tính tình4sắc bén.



Không biết khôn khéo đẩy đưa, lúc này còn không biết tạo quan hệ với bọn họ, sau này cô sẽ lãnh đủ hậu quả.



Khu vực Sùng Châu này không phải là nơi mà châu mục có thể một tay che trời



Nhớ năm đó Khương Bồng Cơ đề nghị Liễu Xa đi tranh thủ vị trí Châu mục Sùng Châu là có hai nguyên nhân: Sĩ tộc ít ỏi, bạch đàn quá nhiều.



Sĩ tộc ít ỏi, nhưng không phải là không có sĩ tộc



Trái lại chính là vì số lượng sĩ tộc ít nên mới đoàn kết chặt chẽ, củng cố bằng mối quan hệ liên hồn.



Liễu Xa kinh doanh mấy năm ở khu vực Sùng Châu này, bây giờ cũng9chỉ mới nắm được một bộ phận quyền lợi, một bộ phận khác vẫn còn nằm trong tay những thế gia này



Nếu bọn họ thật lòng muốn chèn ép Khương Bồng Cơ, tuy không đến nỗi có thể khiến cô nửa bước khó đi nhưng cũng có thể làm cho cô phiền đến sứt đầu mẻ trán.



Liễu Xa cố ý cho hai bên gặp mặt, ý ban đầu là muốn cho Khương Bồng Cơ quen biết với bọn họ, sau này cũng dễ tiếp xúc hơn



Ai ngờ, bên phía Khương Bồng Cơ thì lạnh nhạt không có ý hợp tác, bên phía thể gia Sùng Châu lại khinh thường Khương Bồng Cơ là con gái, tuổi còn trẻ nên muốn cậy già lên mặt, ức hiếp người khác



Nếu Khương Bồng Cơ thật sự ở trong thể yêu, một phần quyền lợi mà Liễu Xa giao cho cô cũng sẽ bị những thế gia này nuốt lấy.



Ai cũng biết tính toán nhưng phải xem ai tính nhanh hơn, khôn khéo hơn



Không còn nghi ngờ gì nữa, Khương Bồng Cơ với tính cách không chịu thua thiệt, sao có thể chịu đựng việc người khác mặt nặng mày nhẹ với mình được.



Cô thầm ra hiệu cho Lý Uân đang trông chừng ở bên ngoài, mượn hoa phục to rộng che lấp nên không ai có thể phát hiện ra



Liễu Xa ở bên cạnh vừa hòa giải vừa dùng ánh mắt lo lắng nhìn Khương Bồng Cơ



Tỳ nữ bê đồ ăn, từ bên ngoài nối đuôi nhau vào



Liễu Chiêu đang ngồi ở góc thấy vậy, đôi mắt sáng hơn mấy phần



Ngồi ở đây, thứ mà Khương Bồng Cơ phải đối mặt không còn là sự khó dễ của một người nữa mà là sự liên hợp thảo phạt của toàn bộ thể lực ngoan cố của Sùng Châu



Có điều lúc trước cô đã chỉ ra thân phận châu mục của mình, những người khác cũng không thể lấy thân phận trưởng bối mà quơ tay múa chân với cô được



Dù là như vậy, bọn họ vẫn có biện pháp làm khó dễ Khương Bồng Cơ.



Nhìn như đang dò hỏi cô định quản lý công việc to nhỏ trong Sùng Chầu như thế nào, thực tế lại đang ám chỉ cổ đừng làm việc ngu xuẩn



Sùng Châu không phải là Hoàn Châu của cô, bầu không khí nơi đây vô cùng dũng mãnh



Cho dù cô có là một chậu mục là cao quý nhưng nếu lỡ không may đụng phải bọn thổ phỉ chạy đến tống tiền, tới lúc đó kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay



Dùng danh nghĩa quan tâm săn sóc, thật ra lại đang uy hiếp.



Người thuộc phe ăn dưa như Liễu Chiêu vây xem thần tiên đánh nhau rất hăng say, cậu càng quyết tâm không dính líu vào chuyện này hơn



Làm một mỹ nam tử yên tĩnh, ăn bám tỷ tỷ, ung dung tự tại cả đời cũng không tệ lắm



Qua ba tuần rượu, Khương Bồng Cơ đã nói đại khái kế hoạch đồn điền của mình, gia chủ của các gia tộc đều tới tấp từ chối



Thừa dịp Sùng Châu đại loạn, bọn họ dùng cách cưỡng đoạt, nhân cơ hội đó mà chiếm đoạt vô số ruộng đất và nhà cửa.



Nói cách khác, trong toàn bộ Sùng Châu, chỉ cần là đất có thể trồng trọt, cơ bản đều là của bọn họ



Khương Bồng Cơ muốn đồn điền có quy mô lớn tuyệt đối là đang mượn đất của bọn họ.



Mượn đồ thì không sao, chỉ sợ cho mượn rồi không lấy lại được thôi.



Hơn nữa đàn bà con gái yếu đuối như cô cần nhiều ruộng đất như vậy làm gì? Dùng đồn điền để đối phó với Bắc Cương? Đầu úng nước đấy hả? Nếu cô chịu hy sinh nhan sắc đi hóa thân với Bắc Cương, có lẽ còn có thể đổi lấy ba năm năm hòa bình cho người dân Sùng Châu.



Mọi người ai cũng không chịu đồng ý.



Một khi đề cập đến ích lợi của bản thân, gia chủ của những thể gia này giống như cá chạch vậy, ai cũng trơn trượt khó bắt



Người thì nói mình không có bao nhiêu ruộng đất, những thứ kia đều là tể điền của gia tộc, không thể cho người khác mượn



Người thì bảo ruộng đất của mình đều là ruộng cạn cằn cỗi, dù có cho mượn thì cây trồng xuống cũng không sống được



Người lại bảo tất cả ruộng tốt của mình đều nằm trong ba thành lũy mà Bắc Cương đã cướp, trên danh nghĩa là của bọn họ nhưng thực tế đều đã trở thành ruộng của Bắc Cương



Còn có người lại khóc than rằng chuyện mượn ruộng đất không thành vấn đề nhưng phải trả tiền thuê đắt đỏ, không thể để cho cả nhà bọn họ hít gió tây bắc được



Ngoài ra, muôn hình vạn trạng các lý do, khiến người ta nghe được mà trợn mắt há mồm



Không biết đây rốt cuộc là gia chủ của các thể gia hay là thủ lĩnh của đám lưu manh phố phường nữa? Khương Bồng Cơ cũng không sốt ruột, cô chỉ lo uống rượu, đôi lúc lại trò chuyện với Liễu Xa, dáng vẻ bình tĩnh



Những gia chủ kia rất có kiên nhẫn mà chờ đợi, bọn họ đang chờ Khương Bồng Cơ không thể kiên trì được nữa, hỗn loạn rối bời, thế thì bọn họ sẽ có thể khống chế quyền chủ động.



Vào lúc này, Khương Đồng Cơ đột nhiên nói: “Binh mã dưới trướng phụ thân đủ không?” Liễu Xa cười nói: “Đoán chừng là đủ.”



Khương Đồng Cơ còn nói: “Con mang đến mười hai nghìn binh tinh nhuệ từ Hoàn Châu, mỗi người đều có thể bằng năm người, quả thực đã đủ rồi.” Hai cha con ra vẻ bí hiểm, trong lòng những người khác xẹt qua dự cảm không lành



Dường như muốn chứng thực suy đoán của bọn họ, bên ngoài truyền đến tiếng ma sát dồn dập của mũ và áo giáp



“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” “Cạch” một tiếng, Khương Bồng Cơ đập cây quạt đã gập lại lên bàn ăn, âm thanh lanh lảnh phá vỡ bầu không khí đang cứng lại.



Song lời nói tiếp theo của cô lại khiến người ta có cảm giác như rơi xuống địa ngục.



“Bản phủ luôn sợ phiền phức, không chịu thương lượng hẳn hoi, vậy ta cũng chỉ có thể tìm lối tắt



Các ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?”



Bên ngoài phủ đệ, sáu nghìn binh mã đang bảo vệ trong ngoài, ai cũng đều là tinh nhuệ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom