• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hệ thống livestream của nữ đế (141 Viewers)

  • chap-877

Chương 877: Bá chủ phương bắc (14)




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
74472.png
Nội chiến dữ dội hơn bao giờ hết, cuộc sống của dân chúng ngày càng bất ổn



Có lẽ là số mệnh sắp tận, theo gót của Nam Thịnh và Đông Khánh, Trung Chiểu đã xuất hiện mấy nhóm quân đội do nông dân tổ chức đứng lên phản kháng



Tuy nhiên cũng không đi đến đâu vì quy mô quân khởi nghĩa quá nhỏ, còn chưa kịp dấy lên sóng gió gì đã bị phía quan binh dùng binh lính đàn áp tàn nhẫn



Lòng dân xao động bất an, những cường hào sĩ tộc sở hữu binh mã cũng có suy tính, mơ hồ có xu hướng phân tách giữa các chư hầu



Trong thời điểm nhạy cảm này, hoàng cung Trung Chiếu truyền ra một tin tức kinh người..



Đỗ Hoàng hậu là yêu quái rối gỗ thành tinh!



Những chư hầu dã3tâm bừng bừng không kiềm chế được dứt khoát mượn cớ này để khiển trách hoàng để làm điều ngang ngược, dung túng yêu nghiệt gieo họa cho cung đình, còn để những tin tức này truyền đi



Ai biết hoàng đế trong hoàng cung hiện giờ, hoàng tử, hoàng nữ có phải là người hay không? Tin vịt này nhanh chóng truyền ra, hoàng quyền vốn suy yếu càng lung lay sắp đổ



Tất nhiên hoàng thất nào dám thừa nhận tin vịt này, im lặng bác bỏ



Chỉ là Đỗ Hoàng hậu đã băng hà rồi, động thái của hoàng thất khiến người ta sinh nghi, dân chúng càng tin tưởng tin đồn yêu tinh rối gỗ



Hoàng để hạ lệnh sau khi Đỗ Hoàng hậu băng hà không được vào hoàng lăng, không được thờ cúng, còn thu hồi kim sách0bảo ấn lúc Đỗ Hoàng hậu được sắc phong.



Tuy không trực tiếp nói là phế hậu nhưng thái độ đối đãi này không khác gì phế hậu



Trong nước Trung Chiếu, dân chúng có kẻ nào không biết hoàng thượng sủng ái Đỗ Hoàng hậu như thế nào? Nếu không phải vì được sủng ái, “Nữ tử thư” mà Đỗ Hoàng hậu viết sao có thể phát hành ở khắp các nẻo đường của Trung Chiếu? Bây giờ Đỗ Hoàng hậu đã băng hà, nếu nói bên trong không có chút mờ ám nào, sao hoàng để có thể đối xử với người phụ nữ mình từng yêu sâu đậm như vậy? Sau một hồi tự tưởng tượng, suy đoán của dân chúng càng gần với sự thật.



Đỗ hoàng hậu xui xẻo, Đỗ thị đứng mũi chịu sào.



Vốn Đỗ thị đã5bắt đầu sa sút, ai ngờ lại xuất hiện một Đỗ Hoàng hậu hiền đức vô song, “Nữ tứ thư” mà ả ta viết được danh sĩ trong thiên hạ tán tụng ngợi ca hết lời, còn được xem là tấm gương mẫu mực của phái nữ



Đỗ thị cũng vì vậy mà được thơm lây, không kìm được mà cảm thấy lâng lâng, ngay cả xương cốt cũng nhẹ nhàng hơn



Giờ đây chỗ dựa vững chắc đã sụp đổ, họ lại đắc tội với không ít thể gia vọng tộc tay nắm trọng binh, chẳng sớm thì muộn sẽ bị xử lý.



Vì vậy cuộc sống của Đỗ thị gần đây không hề ổn chút nào



Lúc nở mày nở mặt ai cũng muốn kết thân, lúc sa sút thì con mèo con chó cũng có thể giậu đổ bìm leo.



Đối mặt4với tình cảnh sa sút lớn như vậy, không ít người của tộc Đỗ thị oán hận Đỗ Hoàng hậu



Nhưng có thể làm gì khi Đỗ Hoàng hậu đã chết rồi, thi thể lại không biết ở đâu, oán khí của họ không có chỗ phát tiết, chỉ có thể trút hết sự tức giận lên người Đồ ngũ nương



Đỗ ngũ nương chính là vợ cả của Phong Khuê - huynh trưởng của Phong Cẩn, trước là Phong Đỗ thị



Sau khi cô ta hòa ly với Phong Khuê thì được đưa về Trung Chiếu an toàn



Theo bầu không khí ngày càng bất thường ở Trung Chiểu, cô ta là phụ nhân bị nhà chồng đuổi ra ngoài, hẳn là nên bị bắt dìm trong hồ.



Nhưng trong tay cô ta có giấy từ vợ Phong Khuê cho, người đưa cô ta9về cũng là tâm phúc Phong Khuê lưu tâm chọn



Sau một hồi vật lộn, Đồ ngũ nương miễn cưỡng giữ được mạng nhỏ, bị Đỗ thị tùy ý đuổi đến Phật đường, xuất gia làm ni cô.



Trong lòng Đỗ ngũ nương hận Phong Khuê, vẫn luôn muốn cậy thể lực của nhà mẹ đẻ để tạo sức ép cho Phong Khuế, để anh ta quỳ gối nghênh đón cô ta về



Nhưng thực tế tàn khốc lại giáng cho cô ta một bạt tai đau đớn, đừng nói là mượn thể lực nhà mẹ đẻ, nếu không phải tâm phúc Phong Khuê phái tới chu toàn với Đỗ thị, cô ta đã sớm bị bắt trói dìm trong hồ



Dù vậy cô ta cũng chưa từng mảy may biết ơn hay có chút sám hối nào.



Đỗ ngũ nương học điệu bộ của Đỗ Hoàng hậu, giẫm đạp người khác để bước lên, lúc này mới có được mỹ danh hiền đức



Giờ đây Đỗ Hoàng hậu đã chết, Đỗ thị bị liên lụy, Đỗ ngũ nương thân ở Phật đường tất nhiên cũng không sống tốt



Không giết cô ta những ngày ngày phải người hầu già tới làm nhục cô ta, còn để nam hầu tướng mạo xấu xí vây quanh xem cảnh cô ta chịu nhục



Dựa theo nội dung của “Nữ tứ thư”, Đỗ ngũ nương lúc này hẳn là nên xấu hổ tự sát để bảo toàn danh dự



Nhưng đúng như những gì Phong Khuê thường giễu cợt, trước giờ cô ta luôn nhỏ nhen với người khác, rộng rãi với chính mình



Mạng sống của bản thân quan trọng như vậy, đâu thể dễ dàng vứt bỏ? Cô ta có thể dùng “Nữ tử thư” ràng buộc người ngoài, chèn ép đối thủ, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng loại đồ chơi này trừng phạt mình



Đỗ ngũ nương sống trong dầu sôi lửa bỏng nhưng chồng trước của cô ta - Phong Khuê lại hạnh phúc không ngờ.



Từ khi Khương Bồng Cơ tiếp nhận quận Thượng Dương, mạng sống của dân chúng trong quận được bảo vệ, cuối cùng Phong Khuế không cần bận rộn quanh năm không về nhà nữa



Đã có nhiều thời gian rảnh hơn, anh ta liền chuyên tâm đọc sách, thỉnh thoảng ra ngoài thăm bạn bè, tham gia hội thơ tụ tập bạn bè, nắm tay dạy dỗ hai đứa nhỏ học hành



Từng có vết xe đổ của Đỗ ngũ nương lúc trước, sinh hoạt hàng ngày của hai đứa bé, Phong Khuê đều phải đích thân quan tâm.



Hôm đó, anh ta mới từ bên ngoài trở về, ngoài phủ đã có người chờ anh ta



Trong lòng Phong Khuê thầm kinh ngạc, đi theo người kia tới gặp phụ thân Phong Nhân.



“Hoài Chương, con tới đây xem cái này đi.”



Mới vào trong Phong Khuê đã thấy phụ thân Phong Nhân ngồi trên ghế, bên cạnh bày một chồng sách



Không giống với những quyển sách được cuộn tròn có trục cốt quen thuộc, những quyển sách này lại dùng sợi chỉ trắng để cố định.



“Phụ thân..



Đây là?” Phong Khuê tiến tới cầm một quyển trong đó lên, khi chạm tay vào có cảm giác nhẵn nhụi lạnh như băng, anh ta vừa mở trang bìa ra đã nhìn thấy tục danh quen thuộc



Giở trang tiếp theo, ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa bên trong khiến người ta tỉnh ngộ



Phong Khuê sinh ra trong thế gia thanh quý đã truyền thừa gần ngàn năm, qua nhiều năm tích lũy, sách cất trong nhà không dưới mấy trăm nghìn cuốn



Phong Khuê không dám nói mình đã xem hết những đại khái đều có chút ấn tượng



Tuy nhiên anh ta hoàn toàn lạ lẫm với những quyển sách trong tay này.



Nói cách khác, những quyển sách này có thể là mới được phát hành



Sách mới, còn dùng loại giấy đắt đỏ vô cùng, quả thật vô cùng xa xỉ



“Trước đây không lâu được đưa tới từ Hoàn Châu.” Phong Nhân nói.



“Nhị đệ đưa?” Người đầu tiên Phong Khuê nghĩ tới là đệ đệ nhà mình



Phong Nhân lắc đầu, ông nói: “Cũng không phải là như vậy, đây là châu mục Hoàn Châu Liễu Hi tặng



Không chỉ mình cha có, danh sĩ khác cũng có.” Phong Khuê nghe xong, biểu cảm trên mặt có vết rạn nứt



Không nói nội dung trong sách như thế nào, mắt thấy những giấy này thôi đã không dưới hai trăm nghìn xâu tiền



Dù Liễu Hi có xưởng làm giấy, trong nhà rất giàu có cũng không gánh nổi việc phá của như vậy chứ?



Tặng một bộ còn chưa đủ, còn tặng những danh sĩ khác? Phong Nhân nói: “Con nhìn nội dung trong đó đi.”



Phong Khuê theo lời nhìn kĩ, thoáng cái đã xem đến mê mẩn.



Phong Nhân cười một tiếng, ông nói: “Liễu Hi hạ ván cờ rất lớn, miếng mồi ném ra cũng quá mê người.” Phong Khuê hiểu biết sâu rộng, anh ta cũng thấy rõ giá trị không thể ước lượng được ẩn trong bộ này sách này



Phong Nhân lại quăng thêm quả bom nữa, nổ cho Phong Khuê mất bình tĩnh



“Châu mục Hoàn Châu Liễu Hi không chỉ hào phóng đưa sách, nàng còn hào phóng hơn tỏ rõ bằng việc bằng lòng soạn sách và học trò trong thiên hạ.” Phong Nhân nói: “Còn nhớ Kim Lân Các của tiền triệu chứ? Trong thư Liễu Hi nhắc tới, nàng muốn xây lại một Kim Lân Các, miễn phí cung cấp cho học trò nghèo trong thiên hạ..



Phong thư này, trước mắt chỉ có vi phụ nhận được, những người khác chỉ nhận được sách.”



Phong Khuê buông mắt nói: “Liễu Hi đây là muốn...”



Phong Nhân cười nói: “Nàng nhớ nhung tàng thư của Phong thị.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom