Dù là kiếp trước hay kiếp này, Khương Bồng Cơ đều hiểu rất rõ vị trí của mình.
Cô từng là lão đại của cả quân đoàn, cũng là trụ cột đầu não, là tín ngưỡng của mọi binh sĩ, hơn nữa còn là sức mạnh của cả quân đoàn. . . Khụ khụ khụ, nói trắng ra chính là “linh vật thời bình, boss khủng thời chiến“. Đánh trận cô lo, còn những chuyện như quản lý nội bộ hay giao lưu ngoại giao trong quân đều giao hết cho trợ thủ xử lý.
Cô là dân chuyên học lệch, đánh nhau là nghề của cô, còn lại đều không phải sở trường, nói đi nói lại cũng không thể mặt dày giả bộ hiểu biết vung tay chỉ huy bừa?
Mà nay, quyền huấn luyện và quản lý đội ngũ đã giao cho Từ Kha , cô tất nhiên sẽ không can thiệp nhiều ở mặt này nữa. Nếu Từ Kha ăn không tiêu miếng bánh này, cô lại nhúng tay vào cũng không muộn.
Trên nguyên tắc lợi dụng triệt để, tiến hành theo trình tự từng bước, Khương Bồng Cơ cùng Từ Kha lập ra chi tiết của từng giai đoạn huấn luyện.
Thời gian huấn luyện ban đầu không dài, nhiệm vụ cũng không nặng, cung cấp cho các gia đinh đủ thời gian để thích ứng, khi hoàn toàn thích ứng sẽ từ từ gia tăng cường độ huấn luyện cũng như các tiêu chuẩn khác. Ngày thường không huấn luyện thì đi khai hoang, ra đồng cày bừa, hoặc giúp đỡ những tá điền của nông trang.
Để kích thích động lực huấn luyện, phân thành năm người một tổ, mỗi tổ chọn ra một tổ trưởng, lương tháng của tổ trưởng gấp rưỡi những thành viên khác. Đương nhiên, tổ trưởng cũng không phải cố định, mỗi tháng sẽ tuyển chọn một lần, người biểu hiện tốt nhất sẽ được chọn.
Giữa các tổ còn có tranh đấu, tổ đạt thành tích tốt nhất, mỗi thành viên đều có thể được thưởng thêm nửa tháng lương.
Có thưởng tất có phạt, mà mức độ trừng phạt còn nặng hơn ban thưởng.
Mỗi tháng đều có kiểm tra, thành viên có thành tích kém nhất tổ sẽ bị trừ một tháng lương, đồng thời nhiệm vụ huấn luyện nửa tháng tiếp theo sẽ nhiều gấp đôi thành viên khác.
Tổ có tổng thành tích kém nhất, mỗi thành viên đều bị trừ một tháng lương, đồng thời nhiệm vụ huấn luyện nửa tháng tiếp theo sẽ nhiều gấp đôi tổ khác.
Ngoài ra, thành viên bình thường làm sai phá rối, cả tổ bị liên đới chịu phạt; nếu là tổ trưởng cố ý gây sự làm loạn, cả tập thể liên đới chịu phạt.
Mấy quy định này nhìn thì đơn giản, trên thực tế lại hình thành quan hệ kiểm soát giám sát lẫn nhau giữa tổ trưởng và tổ trưởng, tổ trưởng và tổ viên cũng như giữa tổ viên và tổ viên. Tổ trưởng hưởng thụ càng nhiều quyền lợi thì càng phải gánh chịu nhiều trách nhiệm, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tưởng như độc lập, kì thực lại là một thể.
Còn về tiền lương hàng tháng của mỗi người, Khương Bồng Cơ cũng đã bàn kỹ càng với Từ Kha, tham khảo từ nhiều phương diện, cuối cùng đưa ra con số cụ thể.
Không bao lâu sau, người đứng đầu nông trang dẫn một đoàn người tới, tinh thần bộ dáng của những người này quả thật đã khá hơn nhiều khi ở chỗ đám buôn người kia .
“Mua lại các ngươi từ chỗ bọn buôn người đương nhiên là có chỗ dùng, chứ không phải để các ngươi tới hưởng phúc. Ta cũng không nói nhảm nữa, về sau các ngươi muốn làm gì đều phải nghe lệnh của Từ Kha, nếu có ai muốn làm loạn, cũng đừng trách sao nước biển lại mặn.”
Từ Kha?
Không ít gia đinh được mua về đều đã nghe qua cái tên này, cũng biết Từ Kha là ai.
Một vài tên lớn gan không nhịn được, hơi ngẩng đầu lên nhìn ngó, liền phát hiện tên Từ Kha vốn giống như bọn họ, không, phải nói là còn thảm hơn bọn họ, nay lại ăn mặc tươm tất, bộ dáng trông béo tốt hơn vài ngày trước rất nhiều, cả người tràn đầy sức sống, thật sự như đã thay da đổi thịt.
Nhất thời, không ít người sinh ra chút ghen tỵ và hâm mộ.
Chỉ là không đợi bọn hắn nghĩ ngợi lung tung, lời nói tiếp theo của Khương Bồng Cơ như giội cả chậu nước lạnh vào mặt.
Rõ ràng chỉ là một tình huống rất nhỏ, nhưng hai tay Từ Kha lại có chút run rẩy kích động, khuôn mặt ẩn khuất sau bóng ảnh.
“Ta cũng không phải là loại chủ nhân quá độc ác, nếu các ngươi không phục cứ việc nói ra. Nếu có lý ta sẽ nghe, nếu là vớ vẩn, vậy thì ngậm miệng lại.” Khương Bồng Cơ quét nhìn một vòng tất cả mọi người, ánh mắt lạnh lùng không ai dám nhìn thẳng.
Liếc mắt ra dấu cho Từ Kha, cậu thiếu niên liền hiểu ý bước lên bắt đầu nói về chuyện huấn luyện.
Nghe thấy có thể ăn no mặc ấm mỗi ngày, mỗi tháng còn có lương, những người phía dưới ai nấy đều vui mừng.
Thời thế bây giờ thật không dễ lăn lộn, động một chút là thiên tai, ép con người ta không có cách nào sống sót. Quận Hà Gian vẫn phồn hoa như trước, nhưng những quận huyện nghèo khó khác lại chết đói đầy đường, thổ phỉ hoành hành khắp nơi, có vùng tình thế bi đát đến mức mười nhà thì chín nhà chết sạch!
Bọn hắn sau khi bị mua về, ngày thứ hai liền phát hiện Từ Kha mất tích, ai nấy đều thấp thỏm, lo sợ sẽ phải chịu tội liên lụy. Giờ thì mọi chuyện cũng đã ổn rồi, tên Từ Kha tưởng đã nghoẻo nay lại “sinh long hoạt hổ” nhảy nhót trước mặt bọn hắn, vị chủ nhân hung ác tựa quỷ dữ trong tưởng tượng thật ra lại rất hiền lành rộng lượng, nhất thời không ít người đều thở phào một hơi.
Còn về huấn luyện cái gì, dù sao vẫn là mấy việc lao động tốn chút sức thôi, hẳn là không đến nỗi nào.
Khương Bồng Cơ nhìn ra tâm tình may mắn của bọn họ, nhếch miệng lạnh lùng nói: “Liễu phủ không nuôi phế vật, tiền lương cũng không phải dễ lấy như thế. Mua các ngươi về cũng không chỉ làm bảo vệ canh cửa, càng không phải là làm dáng một chút là có thể đuổi đi .”
Giọng nói thiếu niên còn non nớt của Khương Bồng Cơ vang lên, nhưng lại khiến đám người cảm thấy không khí xung quanh như bị đông cứng lại, sau lưng toát mồ hôi hột, lòng bàn chân bỗng có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng thẳng lên đại não, ai nấy như bao phủ trong sự khủng hoảng không thốt ra nổi lời nào.
“Quận Hà Gian tuy phồn hoa, nhưng vùng núi rừng xung quanh cũng có thổ phỉ chiếm cứ. Chúng là bọn giặc phỉ hung ác chuyên cướp của giết người, cũng là kẻ địch mà các ngươi phải đối phó sau khi huấn luyện. Các ngươi có thể mang tâm trạng nhàn nhã đi huấn luyện, cũng có thể coi nó không thành cái đinh gỉ, rồi lấy chút thành quả huấn luyện này qua loa ứng phó với ta, nhưng chờ đến ngày đụng tới bọn giặc phỉ hung cực ác xem, chúng cũng sẽ không vì vậy mà thủ hạ lưu tình, tha mạng cho các ngươi!”
Khương Bồng Cơ vừa dứt lời, Từ Kha không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô, sự kinh ngạc trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần, đây... đây cũng không phải điều nên nói ra bây giờ nha? Thế nhưng...
Cậu thiếu niên thân hình gầy gò, bộ dáng non choẹt đứng dưới ánh mặt trời với hai tay đặt sau lưng, hình ảnh đẹp lóa mắt người xung quanh.
Không chỉ mỗi Từ Kha bị mê hoặc bởi cảnh tượng này, nhóm fanclub cả nam lẫn nữ xem livestream cũng đang điên cuồng quăng quà tặng.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Streamer cool ngầu đập chết tui mất, cảm giác hai chân đều không khép lại được rồi QwQ
[Bần Đạo Thấy Hoa Cúc Của Thí Chủ Có Độc]: Thèm được Streamer hung hăng đè trên mặt đất sủng hạnh quá điiiiiiiiii... Aaa... dùng sức... Đừng! Đừng! Dừng! Lại!
[Penguin Musume]: (/w\) thím lầu trên mà còn như vậy sẽ dạy hư trẻ con đó nha.
Hệ thống cười đến mức không nhìn thấy mặt trời, phiền muộn mấy ngày nay đều biến mất. Streamer nhà mình phong cách kỳ quái thì thôi cứ quái đi, dù sao mấy đại gia xem xong chịu hào phóng khen thưởng là ngon rồi.
Không thèm ngó tới đám người đang kinh hoàng, Khương Bồng Cơ cười lạnh nói tiếp: “Liễu phủ không nuôi phế vật, Liễu Hi ta cũng không cần một đám phế vật lảng vảng chướng mắt. Cho các ngươi ba tháng, đến lúc đó... là thổ phỉ chết, hay là các ngươi chết, do chính các ngươi quyết định.”
Con sói chưa thấy máu, sức chiến đấu có khi còn yếu hơn đám cừu đã tắm qua máu.
Khương Bồng Cơ muốn xây dựng một quân đoàn toàn hổ sói dũng mãnh khát máu, chứ không phải nuôi một đám cừu non chỉ biết chơi xiếc.
Cô khoanh tay trước ngực, khẽ hếch cằm lên, lấy tư thế bá đạo quét nhìn đám gia đinh: “Được rồi, các ngươi còn thắc mắc gì không?”
Bình luận facebook