Theo như những gì Mạnh Hồn nói thì Phù Dương chính là ân nhân cứu mạng đồng thời cũng là chủ công của Phù Vọng.
Không có Phù Dương bồi dưỡng và coi trọng, căn bản sẽ không có Phù Vọng của bây giờ.
Cho dù nhìn từ góc độ nào thì Phù Vọng cũng không thể nhảy sang phe đối địch được, nếu làm như vậy sẽ bị người đời chê trách.
Đối diện với vấn đề này, vẻ mặt của Mạnh Hồn có phần khó xử, ông nói: “Chuyện này trừ bản thân Phù Vọng ra thì e là không ai biết được nguyên do uẩn khúc trong đó. Không ít dân chúng của Thương Châu đều nói rằng Phù Vọng là con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, không hổ là con hoang do sói nuôi, không chịu được sự mê hoặc của tiền bạc, quyền lực và sắc đẹp mà phản bội chủ cũ, trở thành một con chó săn của Mạnh thị, tóm lại là mắng rất khó nghe”
Thời đại này nếu như đá lão chủ cũ không đáng tin để nhảy sang nơi khác thì cũng không sao, ví dụ như Dương Tư, gã này nhảy việc đầu có áp lực tâm lý gì.
Gã không chỉ không đá chủ cũ, mà trước khi đá còn đào hố chơi cho đối phương một số to, người khác cũng không nói gì được gã.
Nhưng nếu chủ công rất coi trọng thuộc hạ, lại dẫn dắt, bồi dưỡng, dốc hết tâm huyết dạy bảo thuộc hạ thì sao?
Phù Dương không chỉ cứu Phù Vọng ra khỏi nơi dành cho “thú chọi” đó, còn ban cho gã họ, cho gã tên tuổi, dạy gã biết chữ, truyền thụ võ nghệ, không chỉ có ơn cứu mạng mà còn có tình cha con. Trong tình huống đó mà gã còn dám chạy sang phía kẻ địch thì không phải là sói mắt trắng thì là gì?
Phù Vọng về phe ai cũng không sao, dù sao là người thì luôn muốn vươn lên cao, dù là cha cũng không thể cấm cản con trai bay cao bay xa được đúng không?
Thế nhưng gã lại chọn quy phục Mạnh thị!
Cả Thương Châu ai chẳng biết Phù Dương và Mạnh thị đối đầu với nhau, hai bên đấu nhau đến mức đỏ cả mắt rồi.
Trong mắt người đời, năng lực yếu kém không phải là chuyện lớn lao, nhưng nhân phẩm chẳng ra gì mới là tội không thể tha thứ.
Khương Bồng Cơ lại không vội kết luận, cô tin vào những gì mình nhìn thấy được hơn.
Nếu như Phù Vọng thực sự là kẻ tiểu nhân không từ thủ đoạn thì hôm đó bên ngoài thành Kham Châu gã đã bắt được Tuệ Quân, không cần thiết phải kiêng dè cố.
Đối mày kiếm của Điển Dẩn cau lại, có vẻ chán ghét nói: “Thế nhưng lại là một tên vong ân phụ nghĩa, một tên tiểu nhân vì vinh hoa phú quý mà không từ thủ đoạn?”
Mạnh Hồn lắc đầu, ông cũng không dám chắc.
Tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, trong đó có quá nhiều sự bịa đặt, ông vẫn luôn tôn trọng sự thật.
“Chuyện này không nên kết luận vội, người ngoài đều đồn rằng Phù Vọng nhận hối lộ của Mạnh thị, không chỉ phản bội chủ cũ, mà còn ám sát Phù Dương. Có điều nếu như suy xét cẩn thận thì sẽ phát hiện thực ra tin đồn này hoàn toàn không có căn cứ. Phù Dương cũng không phải là bị người ám sát mà là do vết thương cũ vỡ ra, xui xẻo nhiễm bệnh, sau đó vì không điều trị được mà qua đời. Không ít người biết chuyện này. Theo như thuộc hạ thấy, cái chết của Phù Dương không có liên quan gì đến Phù Vọng. Còn về phần Mạnh thị mời chào Phù Vọng, thì đó cũng là chuyện xảy ra sau khi Phù Dương đầy bốn chín ngày...”
Có thể xác định là, sau khi Phù Dương qua đời, Phù Vọng mới bị nhà họ Mạnh mời chào, càng không có chuyện gã xuống tay với ân nhân cứu mạng của mình.
Người ngoài đồn đại càng ngày càng khó nghe, dân chúng Thương Châu một mặt thì gọi Phù Vọng là chiến thần, một mặt thì khinh bỉ nhấn phẩm và tác phong của gã.
Cứ như thế lại càng tiện cho Mạnh thị khống chế Phù Vọng.
Còn về phần chân tướng như thế nào, có ai để ý đâu.
Bọn họ thích tin vào những gì khiến bọn họ cảm thấy hứng thú hơn, càng giật gân càng thích.
“Đồn đại chỉ cần một cái miệng, muốn sửa lại phải chạy gảy cả chân” Khương Bổng Cơ cười cười, nói: “Theo như những gì Mạnh Giáo úy nói, Phù Vọng bị chụp mũ cho không ít tội, nhưng dù thế nào chuyện gã theo phe đối đầu sau khi chủ cũ qua đời vẫn là một nhược điểm khiến người khác chỉ trích”
Mạnh Hồn thở dài gật đầu, cái này thì đúng là không có cách nào để thanh minh được.
Theo ai cũng được, thế nhưng sao cứ phải theo Mạnh thị.
Theo Mạnh thị thì cũng thôi, người này còn trở thành cánh tay đắc lực của nhà họ Mạnh.
Hôm nay muốn ngựa tốt, ngày mai muốn mỹ nhân, hôm sau nữa là rượu ngon, sau này lại là quan cao lộc hậu, xét
một mặt nào đấy, gã và Phong Chân rất giống nhau, bình thường cưỡi ngựa dạo phố gây chuyện thị phi, nếu như gã không phải là tướng tài hiếm có thì Mạnh thì chưa chắc đã chịu nhịn gã.
Nếu như Phù Vọng không tham lam như vậy, suốt ngày đòi hỏi cái nọ cái kia của Mạnh thị, nói không chừng còn có fangirl, fanboy nhảy ra thanh minh cho gã.
Nhưng tất cả các hành vi của gã đều đang thể hiện gã quay đầu đi theo nhà họ Mạnh chỉ vì vinh hoa phú quý, tiền tài mĩ nhân.
“Tóm lại nhược điểm của cái gã này là gì?”
Mạnh Hồn cười khổ một tiếng, ông nói: “Người này thích mỹ nhân, ngựa tốt, rượu ngon, đồ quý hiếm”
Khương Bồng Cơ chép miệng một cái: “Những thứ mà Mạnh Giáo úy nói ai cũng thích cả”
“Cái này không giống... Lúc vừa mới chuyển sang Mạnh thị, Phù Vọng liếc một cái là ngắm trúng ái thiếp của em trai thứ Mạnh Trạm, ưa dung mạo của cô ta, trêu ghẹo cô ta ngay trước mặt mọi người, lại còn mặt dày xin xỏ Mạnh Trạm. Mạnh Trạm không đồng ý, gã bảo quậy là quậy, suýt chút nữa cướp đoạt trắng trợn trước mặt mọi người” Lúc nhắc đến chuyện này, ánh mắt Mạnh Hồn bất giác liếc về phía Phong Chân: “Trường nuôi ngựa của nhà họ Mạnh là trường nuôi ngựa lớn nhất Đông Khánh, nuôi dưỡng ra vô số chiến mã. Mấy năm trước, ở đó có một ngựa tốt hiếm có, vốn dĩ Mạnh Trạm muốn để lại cho mình cười. Nhưng để lung lạc Phù Vọng, ông ta đành nhịn, tặng con ngựa đó cho Phù Vọng. Ai ngờ Phù Vọng tham lam, còn đòi Mạnh Trạm mười mấy mỹ nhân...”
Trong con mắt người ngoài, Phù Vọng không chỉ ỷ vào bản lĩnh của mình mà tác oai tác quái, lại còn thích tìm đường chết.
Mọi người kinh ngạc, một tên suốt ngày gây sự như thế mà Mạnh thị vẫn nhịn được à?
Thật đúng là chân ái.
[Tái Phác]: Ha ha, quả đúng là Phong Chân phiên bản plus.
[Điệp Y Màu Xanh]: Cho tui xin, cái tên Phù Vọng đó làm sao mà đáng yêu bằng Phong Chân? Chí ít Phong Chân “tiểu công túa” nhà này sẽ không làm ra những hành động phản bội như thế? Phong Chân nhà này phóng đãng nhưng không để tiện, còn cái tên Phù Vọng ấy à... Chậc, mười mấy tên Phù Vọng chồng lên nhau cũng không bằng một góc của “tiểu công túa”.
[U Hồn Tàn Nguyệt]: Đúng thế, so sánh gã với Phong Chân thật sự là bôi đen Phong Chân nhà ta. Giống như bác lầu trên đã nói, Tiểu Chân Chân tuy phóng đãng nhưng không để tiện, Phù Vọng thì chẳng có nguyên tắc gì cả. Cho dù là xuất phát từ lý do gì, gã cũng không thể đi theo kẻ địch của ân nhân được. Theo như những gì Mạnh Giáo úy vừa nói, tui cảm thấy tên này đúng chỉ là vì tiền quyển sắc, không hề có nguyên tắc giới hạn, chẳng đáng yêu tí nào.
[Gió Thổi Hạt Cát]: Tôi lại thấy không thể tin hoàn toàn vào lời đồn được. Livestream hôm nọ tôi cũng xem, Phù Vọng bắt Tuệ Quân nhưng lúc gã đánh nhau với Streamer lại bó chân bó tay, không hề lấy Tuệ Quân ra làm khiến chắn khiến cho Streamer sợ ném chuột vỡ đồ, không để cả mình lẫn đối thủ làm tổn thương đến Tuệ Quân, lúc đó tui cảm thấy gã cũng đàn ông lắm, cả người toát lên vẻ chính khí lẫm liệt.
[Kẹo Chanh Đường]: Chính khí đầu ra, nói không chừng là mê gái ấy, không thể để mỹ nhân tuyệt sắc bị tổn thương... Tưởng tượng nhiều thể làm gì.
Cưỡng chế đem cái mình nhận định là đáng yêu đặt lên người đối phương, bao nhiêu nam thần đều sinh ra từ đó?
Mạnh Hồn lại thở dài: “Tuy rằng Phù Vọng có rất nhiều điểm khiến người khác lên án nhưng quả thật gã rất có tài, không hổ danh là đệ nhất Thương Châu, nếu không thì Mạnh thị đã chẳng nhịn gã ngần ấy năm. Có gã trấn thủ ải Gia Môn, thật sự là khó công phá”
“Tính cách của người này như thế nào?”
Mạnh Hồn nói: “Người ta đều nói rằng tính tình Phù Vọng ngang ngược táo bạo, có điều thần cũng có qua lại với gã, cảm thấy gã khác với lời đồn”
Bình luận facebook