Mặt anh ta có thể không tái sao?
“Cái người bị chủ công phanh thấy lại có thể xuất hiện ở đây trở thành một Hoàn Nhi nương tử lầu xanh, đúng là một câu chuyện quỷ quái.
“Cô ta là yêu quái?”
Phong Chấn nhớ tới vừa nãy tiếp xúc, cả người nổi hết gai ốc.
“Cô ta là một người sống chỉ có mấy chiêu quỷ quái, chết rồi có thể sống lại thôi mà, huynh sợ như thế làm gì chứ?”
Cái gì gọi là “chết rồi sống lại thôi mà”, chết rồi mà sống lại rất quái dị, chứ đừng nói đến bị phanh thấy còn có thể sống lại.
Phong Chân không biết nói gì mới tốt, chủ công nhà mình dũng mãnh như thế, không ma quỷ nào có thể hãm hại nhưng anh ta không giống vậy mà, anh ta sợ!
Chủ công, người chính là chủ công tốt của bé!
“Chủ công nói đùa rồi, thật sự chỉ là một cơ thể bình thường thì sao không sợ?”
Sống sắp ba mươi năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy yêu ma quỷ quái, anh ta không bị dọa đến mất hồn đã là khá lắm rồi.
“Huynh cũng sợ? Ta thực sự không nhìn ra. Nếu không phải có ta theo dõi thì không biết chừng giờ huynh đang cùng cô ta điên loạn đảo phượng, quên hết tất cả rồi” Khương Bồng Cơ vừa nhìn hành động của Hoàn Nhi nương tử vừa trêu chọc Phong Chân, sắc mặt anh ta giống như quét một lớp sơn xanh.
Nhớ đến yêu quái này ở trong lòng anh ta đòi ân ái, Phong Chân cảm thấy dạ dày cuộn lên, suýt nữa nôn ra nước chua.
Một bên khác, Hoàn Nhi nương tử căm hận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Đồng Cơ.
“Liễu Hi, rồi sẽ có ngày ta băm người thành vạn mảnh!”
Khương Bồng Cơ khẽ cười: “Ngươi cũng nói rồi sẽ có ngày thì dù sao cũng không phải hôm nay”
Nghe câu chế giễu này, sắc mặt Hoàn Nhi nương tử xanh mét.
Kinh nghiệm ba lần trước cho ả ta biết, lực chiến đấu của Khương Bồng Cơ rất đáng sợ, mình căn bản không có cơ hội chạy trốn trước mặt cô.
Chẳng lẽ lại còn phải giả chết một lần nữa?
Trong đầu ả ta hiện ra sự đau đớn của cái chết, thân thể theo tiềm thức rùng mình một cái.
Không phải hệ thống kiên trì thì ả ta cũng không muốn xuất hiện trước mặt Khương Bồng Cơ.
Trên mặt ả phòng bị, trong lòng hơi run rẩy hỏi hệ thống.
“Hệ thống, giờ người lại không nghĩ ra chủ ý gì à, chẳng lẽ còn muốn ta xin tha chết sao?”
Hệ thống muốn giả chết không trả lời, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lên tiếng: “Liễu Hi rất mạnh nhưng Phong Chân không phải vậy. Nếu như chắc chắn phải chết thì cô có thể suy xét dùng Phong Chân để kìm chân Liễu Hi. Nếu không thành thì cô cũng có thể bỏ [Phù Trung Thành Cao Cấp vào Phong Chân. [Phù Trung Thành Cao Cấp mới hai lăm triệu điểm nhưng cô sống lại một lần lại cần đến một tỷ thậm chí là nhiều hơn.”
Ả ta muốn sống lại ít nhất cũng cần một tỷ... Đủ để ả mua bốn mươi tấm [Phù Trung Thành Cao Cấp] rồi.
Nghĩ đến khoản này, mặt Hoàn Nhi nương tử xanh lét không gì sánh được.
Mấy lần chết trước, ả ta đều tiếc rẻ [Phù Trung Thành Cao Cấp) giá cả quá đắt đỏ, cuối cùng lại phải bỏ tiền ra mua mạng sống.
Sớm biết như thế thì thà rằng ả ta dùng thêm vài tấm [Phù Trung Thành Cao Cấp), nói không chừng tình cảnh còn tốt hơn giờ nhiều.
“Đây là thứ gì?”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, cô phát hiện ra trong tay Hoàn Nhi nương tử có thêm một luồng năng lượng quái dị.
“Khiến người trở thành chó săn nghe lời nhất!”
Vì lí do an toàn mà ả ta còn mua chịu của hệ thống vài tấm [Con rối thế mạng).
Cái thứ này rất dễ dùng, trước đây không phải nhờ tấm thẻ [Con rối thế mạng] thì ả ta đã bị Tạ Khiêm giết chết từ lâu rồi.
Dứt lời, Hoàn Nhi nương tử cũng không quan tâm quần áo của mình đã cởi một nửa, thân hình nhanh chóng tiến gần tới trước mặt Khương Bồng Cơ.
Dưới cái nhìn chăm chăm sợ hãi của Phong Chân, mười móng tay của Hoàn Nhi nương tử đã vươn dài ba tấc, màu trắng bạc, đầu ngón tay sắc nhọn vô cùng. Tay không vung lên, lưu lại bóng của mười đường màu trắng bạc, khiến người ta nhìn mà hai chân run run, trong lòng hoảng sợ.
Khương Hồng Cơ sớm đã quen thuộc khuôn mẫu của ả ta.
ta đang muốn đánh chết người, vốn là nên đánh vào bộ phận trí mạng lại bất ngờ lệch một cách quỷ dị.
Lòng Hoàn Nhi nương tử run lên, bởi vì tay không của Khương Bồng Cơ đã bóp vỡ một tấm [Con rối thế mạng].
Hệ thống ở trong đầu ả chỉ bảo nói: “Thu hút sự chú ý của Liễu Hi trước rồi sau đó chuyển sang Phong Chân, cô ta chắc chắn không phản ứng kịp”
Hoàn Nhi nương tử thầm mắng.
Ả biết nên làm thế nào, lúc này hệ thống mở miệng chỉ dạy có tác dụng quái gì chứ?
Phong Chân một mặt thẩm lau mồ hôi, một mặt tránh xa vòng chiến.
Anh ta biết cứ tiếp tục đứng ở đây chỉ thêm phiền phức cho chủ công, còn không bằng rời xa một chút để tránh vướng tay vướng chân cố.
Mắt nhìn thấy tấm thẻ [Con rối thế mạng] cuối cùng báo hỏng, Hoàn Nhi nương tử đột nhiên xoay người, ả vốn nhắm về phía Khương Đồng Cơ giờ lại đánh sang hướng của Phong Chân, động tác nhanh nhẹn giống như chớp. Khương Bồng Cơ sớm đã có đề phòng, nghiêng người ngăn chặn ở phía trước, đỡ một đòn.
Không ngờ rằng đòn đó đánh vào người không đau mà cánh tay phải chỉ hơi tế.
Không chỉ Khương Đồng Cơ lộ ra chút kinh ngạc mà sắc mặt của Hoàn Nhi nương tử cũng từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng khôn xiết.
Có điều ả ta vui thích chưa được bao lâu thì ngực đã bị một cánh tay xuyên thủng từ trước tới sau, con ngươi nhanh chóng lờ mờ.
Phong Chân nhếch nhác bò dậy gọi: “Chủ, chủ công...”
“Đi lấy cây đèn tới đây?
Phong Chân làm theo, lấy mấy cây nến còn nguyên đưa cho Khương Bồng Cơ, trơ mắt nhìn chủ công nhà mình đang nhỏ dầu lên thi thể, phủ vài tấm vải dễ cháy lên, lại đổ dầu đèn lên trên vải rồi châm lửa... Đây là tiết mục thiếu xác sao?
“Yêu quái này... Chết thật chưa?”
“Lần trước phanh thấy ả ta, người khác còn đem xác ả ta cho sói ăn, xương cốt gần như không còn mà không hiểu sao vẫn có thể sống lại”
Phong Chân nghe xong không rét mà run.
“Chúng ta về trước đã, lát nữa nói kỹ cho huynh nghe” Nhìn thi thể đã cháy, Khương Hồng Cơ khiêng Phong Chân nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, chọn một căn phòng yên tĩnh.
“.. Vừa rồi, hình như yêu quái kia dùng cái thứ gì đó đánh vào cánh tay của chủ công.”
Phong Chân nhớ lại câu nói của ả “Khiến người trở thành chó săn nghe lời nhất trong lòng thầm lo lắng.
“Đúng là bị đánh trúng rồi, cái thứ đó có lẽ là một loại đánh dấu tinh thần, khống chế thần khí con người... Nói thì huynh cũng không biết, chỉ cần biết trúng phải thứ này thì người ta sẽ biến thành con rối nghe lời là được... Chậc, thật xấu xí...”
Khương Bồng Cơ vén tay áo lên, chỉ nhìn thấy cánh tay trắng nõn có một dấu màu đen kỳ quái.
“Chủ công.”
Khương Bồng Cơ cười khúc khích: “Ta cố tình để bị trúng đó, huynh lo cái gì chứ?”
Nói xong, dấu đen trên cánh tay Khương Đồng Cơ giống như sống vậy, nhúc nhích tiến lên phía bàn tay và lòng bàn tay.
Phong Chân không hiểu, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Cố tình?”
“Tính cả lần này thì ta đã giết ả bốn lần rồi. Mục tiêu của yêu quái là ta, chỉ là cô ta quá ngu xuẩn, liên tiếp bốn lần đều chết trong tay ta. Cuối cùng hôm nay cũng thông minh rồi, biết đối phó với thuộc hạ bên cạnh ta. Ta có thể chắc chắn rằng cô ta không thể làm hại ta song không thể đảm bảo cô ta sẽ không nắm bắt cơ hội làm hại người bên cạnh ta... Cái thứ này ta đã không thèm chơi từ lâu rồi, uổng cô ta còn coi thứ này là vật báu”
Phong Chân trầm mặc.
“Ngay cả như thế thì cũng không thể để chủ công đích thân mạo hiểm..”
Khương Hồng Cơ lười nhác nhấc mí mắt lên nói: “Chỉ khi ta trúng đòn thì cô ta mới tiếp tục nhắm vào ta, sau đó sẽ lại có lần thứ năm. Nếu lần này không thành công mà lui thì cô ta sẽ bày mưu tính kế khác. Lần này là huynh thì lần sau sẽ là ai? Ta chỉ có thể phòng được một lần, không phòng được lần thứ hai, thứ ba. Thay vì như vậy còn không bằng để cô ta tiếp tục nhắm vào một mình ta, đến lần nào thì giết lần đó!”
Vẫn còn một điểm cố không nói.
Cô không chỉ sợ mục tiêu của nữ xuyên không nhắm vào thuộc hạ của cô mà còn sợ cô ta co đầu rụt cổ.
Chỉ có nữ xuyên không hết lần này đến lần khác ám sát thất bại, cứ chết đi sống lại thì điểm tích lũy của hệ thống con mới bị hao phí nhanh chóng. Nếu như để nữ xuyên không livestream tích lũy thêm nhiều điểm thì dự tính của Khương Bồng Cơ cổng cốc rồi.
Bình luận facebook